Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyền Huyễn: Có Song Hệ Thống Ta Vô Địch

Chương 29: Thu Được Nhân Vật Chính Đệ Tử




Chương 29: Thu Được Nhân Vật Chính Đệ Tử

Trần Thiên quan sát lấy Lâm Bất Phàm mở Chân thực chi nhãn:

- Tính danh: Lâm Bất Phàm (Nhân tộc)

- Cảnh giới: Luyện khí hậu kỳ

- Tứ chất: Tam tinh (Ngụy) Thập tinh

- Tình trạng: Kinh mạch 90% bị Vô Thiên Tán chiếm hữu, thiên phú tụt lùi kèm theo cảnh giới.

- Số mệnh: Nhân vật chính.

Nhìn lấy 2 chữ Nhân vật chính làm Trần Thiên không thể tin được, hắn quyết định muốn thu Lâm Bất Phàm vào Huyền môn, cho dù dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

Nhìn lấy Lâm Bất Phàm quay người đi Trần Thiên lúc này vỗ tay nói:

"Ngươi tốt, có cam đảm lắm có hay không muốn làm đệ tử Huyền môn tông ta a"

Nghe lấy Trần Thiên Lâm Bất Phàm quay đầu lại hỏi:

"Vì sao lại muốn thu nhận ta a"

"Vì sao a"

Trần Thiên trả lời cười nói, nhìn chằm chằm Lâm Bất Phàm một lúc rồi nghiêm túc nói:

"Ta thấy ngươi người thanh niên, ta thấy một cỗ ý chí vương giả trên người của ngươi vô tận vô biên không giới hạn, ta thấy ngươi một con giun đang cố muốn thành long, ta thấy ngươi cho dù thành phàm nhân có thể vẫn từng bước đứng lên vượt qua trắc trở, nếu ngươi có mọi trở ngại ta sẽ dọn dẹp giúp ngươi trong vòng 3 năm rồi để ngươi tự mình vượt qua a, hãy gia nhập với chúng ta đi người thanh niên"

Lâm Bất Phàm nghe được Trần Thiên nói không hiểu sau trong người bùng lên một cỗ ý chí tiếp sức hắn tiếp tục tiến lên, hắn cũng rất muốn vào Huyền môn tông như lúc đầu khảo hạch lại không qua được nên hắn đành tìm những tông môn khác, mà giờ lúc này hắn lại được Trần Thiên mời vào.

Lâm Bất Phàm thở dài lại đành thử hỏi lại Trần Thiên:

"Nhưng ta không thể tu luyện được nữa a"



"Không sao, ngươi có thể đi con đường khác"

"Nhưng ta sẽ làm chậm trễ các ngươi a"

"Không sao ngươi cứ tùy tiện, ta tin tưởng ngươi"

"Nhưng sau 3 năm ta sợ ảnh hưởng đến danh tiếng tông môn ngươi a"

"Hừm, mọi thứ chỉ là phù du, không thẹn với lòng tự do phiêu du mới là tu luyện"

Nghe lấy Trần Thiên trả lời Lâm Bất Phàm rơi nước mắt quỳ xuống chắp tay nói:

"Đệ tử Lâm Bất Phàm thề sẽ không phụ lòng chưởng môn a"

"Đinh! chúc mừng ký chủ thu được nhân vật chính đệ tử hệ thống sẽ tính toán ban thưởng"

"Đinh ban thưởng xác nhận thành công phải chăng mở lấy"

"Là/Không"

"Không, phần thưởng mở ra sau"

Trần Thiên nhìn lấy Lâm Bất Phàm liền đưa ra ngọc giản nói:

"Ngươi biết làm gì rồi chứ"

"Vâng ạ"

Lâm Bất Phàm liền nhỏ máu lên ngọc giải, liền chính thức trở thành Huyền môn tông đệ tử.

Về tới khu số 7 Trần Thiên hắn nhìn lại 12 tên đệ tử mới liên cảm thán nói:

"Các ngươi ta cho các ngươi 1 đêm liền bắt đầu nói chuyện với người nhà, ngày mai chúng ta bắt đầu xuất phát, còn phần thưởng thì để sau đi, giờ cảnh giới các ngươi quá thấp chưa kịp chờ đến ngày mai đã bị người g·iết đoạt của rồi, cho dù trong thành an toàn nhưng chỉ cần lén lút thì chả ai biết đâu, rõ chưa, giữa sáng mai ngoài cổng nam tập hợp"

"Rõ"



Chúng đệ tử cùng nhau đồng thanh hô làm Trần Thiên nhớ đến kiếp trước kia, khi còn là học sinh hắn toàn phải nghe đống điều lệnh, nội quy, sự nhảm chán trong lớp học, giờ hắn đã là một tông chủ rồi, hắn có lẽ cũng giống như một giáo viên vậy, kiếp trước hắn chịu khổ rồi, giờ chỉ đến lượt hắn h·ành h·ạ tụi học sinh này thôi.

Trần Thiên vừa nghĩ đến tương lai lại vừa vừa hì hì, bên cạnh Linh Tuyết lúc này có một cô nương hỏi:

"Sư tỷ chưởng môn bị bệnh gì vậy, sao cứ cười một mình thế"

Linh Tuyết thở dài nói:

"Thương Lam ngươi không cần quan tâm, chưởng môn nhiều lần cũng tự kỉ rồi, ngươi sau này khác quen thôi a"

Thương Lam nữ sinh liền đành "a" một tiếng liền gật đầu coi như đành chấp nhận thực tế chưởng môn dở hơi.

Chúng đệ tử đều nghe Linh Tuyết nói cũng chỉ thở dài chấp nhận số phận a

Trần Thiên lúc này tỉnh hồn lại liền đỏ mặt nói:

"Hụ hụ Các ngươi mau giải tán a"

Cả đám liền vui vẻ giải tán đi về nhà, lúc này chỉ còn mỗi Lâm Bất Phàm ở lại nhìn lấy Trần Thiên, lúc này Trần Thiên tức giận nói:

"Sao ngươi vẫn chưa đi vậy"

Lâm Bất Phàm ấp úng trả lời:

"Ch...chưởng môn đ...đệ tử không có chỗ ở a"

"Mẹ vậy ngươi đi thuê không được à"

"Chưởng môn t...ta hết tiền rồi a"

"Vậy trước ngươi ở đâu"



Lâm Bất Phàm đỏ mặt cúi thấp đầu không dám nói, vì không quen cuộc sống bên ngoài, với lại hắn cũng quen ở cao sang rồi, nên hắn toàn thuê những căn nhà trọ đắt tiền, ăn những thứ cao sang, giờ lúc tỉnh táo lại thì hết tiền rồi a, sáng nay hắn cũng chỉ đành tiêu hết mấy đồng xu ăn cái bánh a.

Trần Thiên nhìn lấy Lâm Bất Phàm thở dài nói:

"Thôi ngươi đi cùng chúng ta a, ngươi cùng Linh Tuyết thu dọn rồi về thôi"

"Vâng, chưởng môn"

Cả 2 ngươi đồng thanh chắp tay, xong đi dọn dẹp đồ đạc, chỉ vài mấy thứ lặt vặt rất nhanh liền xuất phát tiến về Dương gia.

Trên đường đi Lâm Bất Phàm nghĩ đến tương lai mình không biết sẽ làm thế nào để tu luyện, Trần chưởng môn cũng đã nói có thể cho hắn đi con đường khác tu luyện, hắn cũng rất chờ mong nhưng Lâm Bất Phàm không nhịn được liền hỏi Trần Thiên:

"Chưởng môn, ta hỏi ngài một chút a"

"Ừ, hỏi đi"

"Chưởng môn ta sau này có thể tu luyện kiểu gì a"

"Ngươi vậy liệu có chịu nhận mọi đau đớn không"

"Có liên quan gì đến tu luyện ạ"

"Có chứ tu luyện thì cũng phải chịu nhiều đau khổ chứ, không có chịu được đau đớn cực khổ thì chỉ có là đồ vứt đi a"

Lâm Bất Phàm bừng tỉnh đại ngộ cắn răng bùng lên ý chí nói:

"Vâng đệ tự chịu được a"

"Tốt, sau này ngươi sẽ luyện thể a, vả lại không phải ngươi thiên phú vấn đề mà ngươi là bị hạ độc a"

"Cái gì cơ"

Lâm Bất Phàm không nhịn được hét to làm cho cả đống người xung quanh liền nhìn chằm chằm vào hắn, Trần Thiên liền che mặt như nói "Ta không quen biết hắn a" lúc này Lâm Bất Phàm mới tỉnh hồn lại liền rụt rè xin lỗi.

Hàm Linh Tuyết đi đằng sau nghe hết 2 người nói chuyện nàng cũng không thể tin được a, Trần Thiên thần kỳ đến mức nàng không thể không đưa mắt nhìn hắn mấy lần, vụ Dương Hoàng Khôn cũng vậy nàng còn không thể nhận ra được thần thể mà Trần chưởng môn chỉ cần lướt qua nhìn cái là nhận ra ngay, đến nghe Lâm Bất Phàm có độc trong người để nàng bất ngờ, thế nhưng nàng còn thấy đáng sợ hơn là Trần Thiên có được Thập Hải cấp Linh Hải cảnh đan điền điều này để cho nàng nhìn lại Trần Thiên với con mắt khác không phải là kẻ dở hơi nữa, mà là một yêu nghiệt, nàng cũng muốn vượt qua Trần Thiên nên nàng rất quyết tâm muốn đánh bại hắn, nàng cũng nhìn ra được, nàng bây giờ không phải đối thủ của Trần Thiên đấy.

Trân Thiên thấy mọi người dần tản đi liền quay đầu nhìn Lâm Bất Phàm nói:

"Được rồi chuyện này để sau a giờ này cái gì ngươi cũng đừng hỏi a"

Xong cả 3 người đến Dương gia nhà, báo hiệu kết thúc ngày hôm nay chiêu môn đại hội.