Huyền Hệ Liệt

Quyển 8 - Chương 43




Triệu Thụy nhìn thoáng hài cốt trong đường hầm, không khỏi rùng mình, đường hầm này nói là vạn nhân khanh cũng không quá đáng, những kẻ này dĩ nhiên giết nhiều người như vậy?

"Mấy người xác định quần áo trên người kẻ giết mấy người giống những kẻ này?" Huyền Huyễn hỏi.

"Chúng tôi sẽ không nhận sai." Đó là ác mộng đã từng của bọn họ, cho dù hiện tại biến thành quỷ, nhưng chỉ cần nghĩ tới tình huống bi thảm lúc đó đều nghĩ cực độ sợ hãi, tàn sát thảm liệt kia như dấu ấn vĩnh viễn khắc sâu trong ký ức.

"Là cùng một bọn?" Huyền Huyễn lại hỏi.

Lũ quỷ nhìn nhau, dùng ánh mắt giao lưu một hồi, "Hẳn không phải, bọn tôi 10 năm trước ngộ hại, khi đó nhìn hình thể những kẻ bịt mặt phỏng chừng đều thanh tráng niên, hiện tại cũng là thanh tráng niên, nếu nói cùng một bọn hình như không xuôi."

"10 năm trước?" Huyền Huyễn suy tư một hồi, "Mấy người kể lại tình cảnh năm đó xem."

Căn cứ lũ quỷ tự thuật, 10 năm trước khi bọn họ ngộ hại dĩ nhiên không khác gì bọn Huyền Huyễn lần này gặp phải, đầu tiên là cảnh chiến loạn kêu than dậy trời, rồi hành khách trên đoàn tàu bị giết, hành khách trên sân ga bị giết, tiếp là thiểm điện xuyên qua giữa tầng mây màu tím, đồng ruộng hoang vu, nhà cửa sụp đổ, nữa là hành khách bị giết, sân ga bị giết, tiếp là con sông cuộn trào đầy xác chết trôi, giết chóc không ngừng, cuối cùng đoàn tàu tiến vào đường hầm đen kịt, khi ra đường hầm là một sân ga cũ nát, khác với ba lần trước là sân ga này không có người đợi, có chỉ đám đồ tể che mặt, giết sạch hành khách còn lại. Nếu không phải Huyền Huyễn phá ảo cảnh, phỏng chừng hành khách lần này đều khó thoát khỏi số phận bị tàn sát.

Nói đến cuối cùng, lũ quỷ ước ao nói: "Đáng tiếc bọn tôi khi đó không gặp người như cậu, cho nên chỉ có thể bị giết, một phần phản kháng cũng không có."

Nghe đến đây, Nguyệt Vũ bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, anh hỏi Huyền Huyễn: "Tiểu Nguyệt, cậu khi đó đột nhiên nhảy ra, có phải tìm được lối ra ảo cảnh?"

Huyền Huyễn gật đầu, "Khi hành khách trên xe lửa bị giết, đoàn tàu sẽ tới sân ga, đoạn thân xe đoàn tàu và sân ga sát qua sẽ có đao vươn ra tiến hành tàn sát hành khách trên sân ga, đao này là thật, ánh đao là lối ra, chỉ cần lá gan đủ lớn dám nhảy vào loạn đao là có thể rời khỏi ảo cảnh."

Nguyệt Vũ bừng tỉnh đại ngộ, oán giận nói: "Cậu làm chi không kéo tôi nhảy, tôi không phải kẻ nhát gan."

"Tôi không phải trăm phần trăm xác định, nếu như đoán sai chẳng khác nào đưa cổ lên mũi đao, tôi không muốn anh có nguy hiểm." Huyền Huyễn giải thích.

Cảm nhận được tâm tình Huyền Huyễn dành cho mình, Nguyệt Vũ nhất thời rạng rỡ, kìm lòng không được kéo tay cậu.

Huyền Huyễn liếc anh, buồn cười lắc đầu.

Triệu Thụy đưa ra một vấn đề: "Vậy sao cậu phát hiện đoàn tàu giấu trong đường hầm?"

"Khi ra ảo cảnh, muốn vào lại, phải chờ ánh đao lần thứ hai xuất hiện, nói cách khác phải chờ thời khắc bọn họ tàn sát hành khách trên sân ga. Đường hầm phía trước có đường ray bắt ngang, cách đó không xa còn có sân ga, liên tưởng đến bọn họ giết hành khách trên xe lửa xong phải giết hành khách trên sân ga, tôi nghĩ đoàn tàu nhất định ở gần đó, chế tạo ảo cảnh không dễ dàng, thế nhưng nếu có cảnh vật thật làm nền, vậy đơn giản hơn nhiều. Kể từ đó, phạm vi có thể thu nhỏ lại, khi đứng ở giới hạn của chân thực và hư huyễn, tìm ra đoàn tàu không phải khó."

Triệu Thụy im lặng, tuy Huyền Huyễn nói rất đơn giản, thế nhưng thực tế xa không như vậy, riêng là có thể bắt chuẩn thời khắc kia đã cực kỳ trắc trở, càng miễn bàn trong thời gian ngắn ở nơi hoang dã tìm ra đoàn tàu chính xác, người này rốt cuộc có địa vị gì? Cao thủ đạo thuật như vậy vì sao chưa từng nghe tên? Anh vốn nghĩ tứ đại gia tộc đã là kẻ tài ba trong lĩnh vực đạo thuật, thế nhưng dù là Bạch Nhiễm được công nhận đứng đầu nhất vẫn kém một tầng khi so với Huyền Huyễn. Huyền Huyễn bản lĩnh cao đến mức nào, anh căn bản không rõ...

Khi Triệu Thuy rơi vào tư tự, Huyền Huyễn đột nhiên hỏi: "Lần này ngồi tàu anh có mục đích đúng không?"

Triệu Thụy ngẩn ra, giật mình nhìn Huyền Huyễn.

Huyền Huyễn tựa hồ không thấy thần sắc ngạc nhiên của Triệu Thụy, tự cố mà nói: "Anh biết chuyện, bất quá nếu như không muốn nói vậy quên đi."

Triệu Thụy sắc mặt thay đổi, một lát, anh nói: "Chuyện này có liên quan với tứ đại gia tộc."