Huyền Hệ Liệt

Quyển 8 - Chương 12




"Mùi lạ?" Nguyệt Vũ dùng tay phải vốc một bụm nước uống, "Đích xác có mùi lạ." Anh liếm đầu lưỡi, "Mùi rất nhạt."

Huyền Huyễn tìm bên giếng một hồi, dưới ánh sáng ảm đạm, bóng nước thấp thoáng, có thể thấy cát vàng ở đáy và rêu xanh trên vách.

Nguyệt Vũ nói: "Chỉ từ ngoài nhìn, chất lượng nước nhất lưu, nhìn không ra gì, trừ phi có thể trắc thử thành phần nước này."

"Có thể là đất trồng ở đây có vấn đề dẫn đến nước có mùi lạ." Huyền Huyễn nói.

"Hẳn vậy, được rồi, người nữ vừa nãy không phải nói trong làng nuôi rất nhiều chó, sao tôi không thấy con nào?"

"Cô ta rõ ràng gạt chúng ta."

"Vậy cô ta vì sao cho chúng ta túi gấm này?"

"Có lẽ làm ký hiệu, anh vừa nãy không phát hiện, thôn dân thấy chúng ta lạc đan vốn rất cao hứng, rất muốn kéo chúng ta tới nhà bọn họ, nhưng bọn họ không chạy tới, tôi phỏng chừng là thấy túi gấm chúng ta cầm."

"Ý cậu là túi gấm này đại biểu chúng ta đã đi nhà người khác, đã có chủ?"

"Hẳn vậy."

Nguyệt Vũ sửng sốt một chút, "Làng này thật quỷ dị!"

Huyền Huyễn trầm ngâm không nói.

Xung quanh giếng nước là cổ mộc che trời, bên dưới có từng bụi cây cao to, giữa chúng mọc đầy dây leo sum xuê, rậm rạp, nhìn qua như "bức tường xanh", che khuất tầm mắt người ngoài, cho rằng giếng cổ là cuối đường.

"Không biết sau mấy cái cây này có gì?" Huyền Huyễn lẩm bẩm.

"Sao cậu biết sau nó có gì?" Nguyệt Vũ không giải thích được.

"Trực giác."

Huyền Huyễn tiến lên kiểm tra, ý đồ tìm một con đường.

Nhìn ra mục đích của cậu, Nguyệt Vũ không khỏi lo lắng: "Tiểu Nguyệt, cậu không định vào xem đi?"

"Có gì không thể?"

Nhìn đống gai dài nhọn trên dây leo, Nguyệt Vũ phát run, "Cậu định vượt qua thế nào?"

"Phía dưới không đường, phía trên có."

"Phía trên?"

"Hư, đừng lớn tiếng vậy! Miễn cho gọi người tới. Anh ở đây, tôi lên xem." Huyền Huyễn dặn.

"Cậu phải cẩn thận." Nguyệt Vũ lo lắng.

"Biết."

Huyền Huyễn từ ba lô lấy ra một đoạn dây hồng, buộc vào gốc đại thụ, mượn lực nhảy lên.

Nhìn bóng lưng Huyền Huyễn biến mất giữa cành lá, Nguyệt Vũ thở dài, chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống chờ cậu.

Ngồi một hồi, Nguyệt Vũ bỗng nhiên cảm giác có người nhìn trộm, anh cảnh giác liếc nhìn bốn phía, lại không phát hiện ai khả nghi, chính là cảm giác bị rình này lái đi không được, khiến anh đứng ngồi không yên, nghi thần nghi quỷ, lúc này phía sau bỗng nhiên có kẻ hỏi: "Anh ở đây làm gì? Đây không phải nơi anh nên tới."

Nguyệt Vũ kinh hãi, vội vàng quay đầu, anh chưa nói gì, đối phương đã hô: "Là anh? Sao anh ở đây? A, anh cũng xuống xe lửa?!"

Không đầu không đuôi khiến Nguyệt Vũ không hiểu ra sao, người này biết mình sao? Anh định thần nhìn kỹ, nhận ra là nữ nhân viên phục vụ tối qua nói chuyện.

"Vì sao tôi không thể tới đây?" Nguyệt Vũ nhẹ giọng hỏi.

"Vì đây là -- vì ở một nơi xa lạ tốt nhất đừng chạy loạn, bằng không phạm vào cấm kỵ sẽ không tốt." Suýt nữa nói bậy Phạm Tiểu Yến đúng lúc bẻ lời.

Nguyệt Vũ nhìn ánh mắt Phạm Tiểu Yến mang theo hoảng loạn, tâm niệm khẽ động, "Cấm kỵ? Cô biết cấm kỵ ở đây? Cô biết sau cổ mộc này có gì?"

Đối mặt Nguyệt Vũ liên tục ép hỏi, Phạm Tiểu Yến kinh hoảng không khỏi lui về sau một bước, mất tự nhiên nói: "Anh đừng nói đùa, sao tôi biết cấm kỵ ở đây? Tôi là lần đầu tiên tới làng này."

Nguyệt Vũ chằm chằm cô, không buông tha bất luận thần tình biến hóa, "Lần đầu? Vậy sao cô nói đây không phải nơi tôi nên tới."

"Tôi, tôi, vừa nãy tôi tới đây có một bà cụ nói với tôi như vậy."

Nguyệt Vũ liếc mắt đã nhìn ra Phạm Tiểu Yến nói dối, thế nhưng anh không thể bức cung, Phạm Tiểu Yến không nói, anh cũng không có cách, ánh mắt xoay động, vẻ mặt ôn hoà hỏi: "Vậy sao cô tới đây? Được rồi, còn chưa biết tên cô? Tôi là Nguyệt Vũ."

Đôi khi, mỹ nam kế là tất yếu, Nguyệt Vũ thầm nghĩ.

Thấy Nguyệt Vũ không hỏi, Phạm Tiểu Yến rõ ràng thở ra một hơi, cô quên vấn đề phía trước của Nguyệt Vũ, đáp: "Tôi là Phạm Tiểu Yến."

Nguyệt Vũ nhướng mày, nữ này rất thông minh, tránh nặng tìm nhẹ, mình muốn biết cô ta lại không nói.

Phạm Tiểu Yến khẩn trương trái phải nhìn một chút, xác định bốn phía không ai, hạ giọng: "Thừa dịp không ai, anh mau rời khỏi đây, đừng để người biết anh tới đây."

"Vì sao? Tôi muốn biết nguyên nhân."

Giọng nói ôn nhu của Nguyệt Vũ khiến Phạm Tiểu Yến mê hoặc, "Bởi vì--" nói hai chữ, cô như đột nhiên nhớ tới gì, thoáng cái kinh tỉnh, ngừng lại không nói, một lát sau, cô tiếp: "Bà cụ kia nói, giếng này từng chết người, không may mắn, nước trong giếng người ở làng không dám dùng."

Nguyệt Vũ bán tín bán nghi, "Vậy vì sao người phụ nữ kia nói cho tôi biết ở đây có giếng nước?"

"Người phụ nữ nào?" Phạm Tiểu Yến ngẩng đầu, trong lúc vô tình thấy túi gấm Nguyệt Vũ cầm trong tay, thốt ra: "Anh tới nhà chú Toàn? Mợ Toàn nói với anh như vậy?"

Nguyệt Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi: "Chú Toàn? Chú Toàn nào?" Anh tiến lên một bước, "Cô biết người ở đây? Cô đã thấy túi gấm này đúng không, cho nên mới biết tôi tới nhà chú Toàn gì kia? Túi gấm này dùng để làm gì?"

Phạm Tiểu Yến lộ ra thần sắc hối hận không kịp, ấp úng trốn tránh trả lời.

Ngay khi giằng co, một người xuất hiện, người đàn ông âm ngoan theo lời Trương Tuấn là đoàn tàu trưởng, gã nhìn Nguyệt Vũ, mặt không biểu tình nói với Phạm Tiểu Yến: "Lên xe đi."

Phạm Tiểu Yến cúi đầu, một bộ làm sai chuyện, thanh âm run rẩy tiết lộ sợ hãi: "Dạ."

Nói xong, cô không dám nhìn Nguyệt Vũ, xoay người rời đi.

Gã cũng không nhìn anh, ánh mắt âm lãnh liếc đại thụ Huyền Huyễn vừa nãy nhảy lên, không nói một lời xoay người mà đi.

"Ê, anh có phải đoàn tàu trưởng không?" Nguyệt Vũ kêu lên.

Gã phảng phất không nghe thấy lời Nguyệt Vũ, bước chân không dừng, thẳng đến khi quẹo qua ngã rẽ không thấy bóng lưng, Nguyệt Vũ mới nghe lãnh ngữ thuận gió truyền đến của gã: "Kẻ có lòng hiếu kỳ nặng sẽ chết càng nhanh."

...