Huyền Giới Chi Môn

Chương 1333: Tuyệt cảnh (1)




Khóe miệng Tì Lư lộ ra một tia cười nhạt, dương cánh tay đánh một đạo pháp quyết.

Trong không trung, chín cái huyết long lập tức phân ra, giương nhanh múa vuốt đánh về phía Thạch Mục, tốc độ kinh người.

Thạch Mục nhãn thần lóe lên, hiện ra hắc bạch song dực (song dực: hai cái cánh).

Có điều dưới sự áp chế của pháp tắc trong không gian huyết sắc, hắc bạch song dực vẫn không có một nửa cao thấp, bên ngoài linh quang ảm đạm.

Thân hình của Thạch Mục bắn ra, tốc độ lập lức tăng lên một chút, phi độn về một bên.

- Trốn đi đâu!

Tì Lư hừ lạnh một tiếng, trong miệng nói lẩm bẩm, huyết vân trong không gian lập tức cũng bắt đầu dũng động, ngăn chặn hướng đi của Thạch Mục.

Trong mắt của Thạch Mục lóe lên quang mang, Phiên Thiên Côn trong tay kim quang đại thịnh, từng đạo hồ quang từ trong thân công hiện ra, sau đó quấn quanh người Thạch Mục, lập tức hình thành một lớp áo giáp màu vàng kim.

Xung quanh huyết vân vừa chạm vào lôi điện kim sắc trên người Thạch Mục, lập tức bị chém rách ra, không thể phát huy một chút tác dụng nào.

Trong mắt Tì Lư lóe lên một tia tức giận, trong miệng tụng niệm chú ngữ, một chỉ điểm ra.

Một cái Ngũ Trảo Huyết Long ở sau người Thạch Mục há miệng ra, một đạo quang trụ (chùm tia sáng) huyết săc phun ra, tốc độ cực nhanh, vừa lóe lên liền đuổi theo Thạch Mục.

Thạch Mục trong lòng chấn động.

Lúc này muốn trốn thoát đã không kịp nữa rồi, dưới tình thế cấp thiết, thân thể quay tròn một cái, Phiên Thiên Côn kim quang đại thịnh hung hăng đánh ra, đụng vào quang trụ huyết sắc.

Kim quang từ trong Phiên Thiên Côn phun ra, hình thành lên một đạo hồng lưu kim sắc (nước lũ màu vàng), bên trong có vô số phù văn lóe lên, tản phát ra khí tức rất lớn.

Ngón tay của Thạch Mục bắn liên tục, nhanh như chớp đánh ra từng đạo pháp quyết, nhập vào kim sắc trong dòng hồng lưu kia.

Trong hồng lưu kim quang lớ lên, xuất hiện vô số đạo quang đao kim sắc, giống như kiếm khí, chém vào huyết sắc quang trụ ở trước mặt,

Dưới sự ngăn chặn của huyết sắc quang trụ (Chùm ánh sáng màu máu), liền bị quang đao kim sắc bao phủ, tán loạn ra.

Hồng lưu kim sắc không bị suy yếu, đánh trên thân của huyết long.

Ầm ầm ầm! Tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên.

Hồng lưu kim sắc tiêu tán ra, năm cái Ngũ Trảo Huyết Long bị thiệt hại nặng, trên người nhiều chỗ hiện ra vết thương cực lớn, lân giáp bị vỡ vụn, thậm chí một long trảo cũng bị chém đứt, thoạt nhìn thì thê thảm vô cùng.

Có điều Thạch Mục dừng lại việc dây dưa, huyết long lập tức đuổi theo.

Tiếng xé gió truyền đến, lại là một Ngũ Trảo Huyết Long khác từ một hướng khác nhào đến, dưới long trảo cực lớn, long trảo bộc phát trảo mang sắc bén.

Thạch Mục khẽ quát một tiếng, bạch quang trên người lóe lên, thân thể nhanh chóng phồng lớn, trong nháy mắt cao hai, ba mươi trượng.

Trên cánh tay trái của hắn lóe lên hiện ra vô số linh văn ngân sắc (màu bạc) mơ hồ hình thành vô số lân giáp màu bạc, một cỗ khí tức cuồng mãnh lập tức tản phát ra,

Thạch Mục gầm nhẹ một tiếng, một quyền đâm ra, đánh vào long trảo.

Ầm ầm ầm!

Chấn động vô hình bắn ra xung quanh, xung quanh những chỗ đi qua toàn bộ đều bị gấp khúc, sau đó mặt kính trực tiếp vỡ ra.

Thân thể Thạch Mục chỉ nhoáng một cái, sau đó lập tức ổn định lại.

Thế nhưng ngũ trảo huyết long long trảo đó lại trực tiếp vỡ ra, thân thể khổng lồ cũng bị một quyền đánh bay đi.

Không gian huyết sắc này mặc dù có thể áp chế được chân khí trong cơ thể hắn, nhưng đối với sức của thân thể hắn lại không có cách nào ảnh hưởng được.

Không may là, bây giờ thần thông lợi hại nhất của hắn chính là thân thể này.

Thạch Mục thu hồ nắm đấm lại, bạch quang trên người lóe lên, khôi phục lại như ban đầu.

Hắn vừa mới phát hiện, thân thể trở nên lớn hơn, lực âm hàn trong không gian huyết sắc thẩm thấu vào trong thân thể của hắn càng nhanh.

Thế nhưng, con át chủ bài chiến thân này cũng không thể tùy ý thi triển, trong lòng Thạch Mục lại một lần nữa trầm xuống.

Tì Lư trước tiên ngẩn ra, khóe miệng lại một lần nữa nổi lên một tia cười lạnh.

Thân thể mạnh mẽ của Thạch Mục hoàn toàn vượt ra khỏi ý liệu của khách, có điều đó cũng không có gì, cả không gian huyết sắc tràn ngập huyết minh chi khí, sẽ từ từ ăn mòn thân thể, chỉ cần không gian huyết sắc không bị phá, hắn sẽ khong đứng vào chỗ thất bại!

Đang suy nghĩ, trong miệng Tì lư lại một lần nữa truyền ra một câu chú ngữ thấp, mười ngón tay biến hóa, đánh ra từng đạo pháp quyết.

Còn lại mấy cái Ngũ Trảo Huyết Long không ngừng lại chút nào, tiếp tục bổ vào người Thạch Mục, đồng thời huyết vân xung quanh cuồn cuộn, xung nhập vào trong thân thể của hai huyết long đang bị thương.

Hừ!

Chỗ bị thương của hai cái Ngũ Trảo Huyết Long nhanh chóng phục hồi, rất nhanh đã khôi phục lại như ban đầu, phát ra một tiếng gầm lớn, bổ nhào về Thạch Mục.

Mặc dù Thạch mục có thể địch được hai cái, ba cái, thậm chí bốn cái huyết trảo huyết long, thế nhưng cùng lúc đối địch với bốn cái huyết long thì hơi có chút không có sức lực ấy, chỉ có thể dựa vào tốc độ để né tránh mà thôi.

Sắc mặt của hắn lộ vẻ khó coi, từng cỗ lực âm hàn xâm nhập trong thân thể của hắn, thân thể cũng dần dần trở nên chết lặng.

- Thủy Linh Tử, có tìm thấy vị trí của pháp bảo hay không. - Thạch Mục thần niệm nối liền với Thủy Linh Tử, hỏi.

- Vẫn chưa, không gian này có chút cổ quái, có một cỗ lực lượng ngăn trở ta dò xét, còn cần một chút thời gian. - Thủy Linh Tử nói, thanh âm ngưng trọng.

Thạch Mục liếc mắt, trong lòng thật sự rất nôn nóng.

Còn kéo dài nữa, thân thể của hắn thật sự không chống đỡ nổi nữa.

Ánh mắt hắn ngưng lại, thông suốt nhìn về phía Tì Lư đang ở đằng xa, hai cái cánh ở sau lưng có chút mơ hồ, có mấy cái huyết long trong thời gian rảnh rỗi không lùi mà tiến xuyên qua, trực tiếp nhanh như điện bắn đến chỗ Tì Lư.