95, Chương thứ chín mươi năm...
"Ngôn tiểu thư nhận thức người kia sao?" Buổi tối, Sở Giản Hề cùng Ngôn Tĩnh ở trong một gian phòng ăn, hai người ngồi bên cạnh bàn ăn, từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, Sở Giản Hề bất quá nhịn không được bèn mở miệng hỏi.
Tuy rằng trong lòng hiểu được chuyện này rất không đơn giản, mà tựa hồ chỉ có vị nữ quan trẻ tuổi trước mắt này mới có thể giúp mình, chính là Ngôn Du lần trước ở đồn cảnh sát thảm cảnh cùng với thái độ của Sở Giản Hề làm cho Ngôn Tĩnh tâm như trước lưu lại khúc mắc, giờ phút này nàng cầm trong tay chén rượu đỏ, động tác tao nhã uống ngay một hơi, nghe Sở Giản Hề đặt ra câu hỏi cũng không trả lời ngay, mà chỉ nói, "Sở cảnh quan khinh địch như vậy liền tin Bạch Hiểu An không phải tự sát?"
"Đương nhiên không phải." Sở Giản Hề lập tức đáp, "Tôi vốn đã cảm thấy vụ án này không đơn giản, hôm nay mới vừa tìm được chứng cớ chứng minh Bạch Hiểu An không phải tự sát."
"Đã đã tìm được chứng cớ sao?" Ngôn Tĩnh lúc này không thể bình tĩnh, buông ly rượu, nhìn Sở Giản Hề, đôi mi thanh tú ninh lên, "Như vậy... Tỷ tỷ cô biết không?"
Chuyện này tuy rằng muội muội nàng có sai, chính là Sở Nguyệt Xuất cũng không phải không phạm sai, huống chi Ngôn Du dưới lưng đắc phải tội danh lớn như vậy, vốn chính là vì bảo hộ Sở Nguyệt Xuất.
"Biết." Sở Giản Hề nhìn thẳng nàng, "Oan uổng Ngôn Du, thật có lỗi."
Tối nay tới nơi này, trừ bỏ muốn biết rõ ràng chân tướng án kiện, nàng còn muốn biết Ngôn Du đã đi nơi nào.
Trầm xuống đôi mắt, Ngôn Tĩnh có chút trào phúng nhếch khóe môi, "Một câu thật có lỗi sẽ tốt hơn ư?"
Nhà nàng Tiểu Du chật vật như vậy bỏ chạy tới Mĩ Quốc, trải qua cái loại cuộc sống không ai chiếu cố, chỉ cần một câu thật có lỗi là có thể vãn hồi sao?
Mấp máy môi, Sở Giản Hề thâm hút một hơi, "Tôi sẽ hướng nàng giải thích, vô luận nàng đối với tôi làm gì cũng có thể... Chuyện này, tỷ tỷ cũng không biết, là vấn đề của tôi."
Ngôn Tĩnh nhẹ nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
"Đúng vậy, tôi nghĩ mình đã làm hỏng bét hết, tình huống ngay lúc đó là tôi phán đoán sai lầm, nghĩ đến Ngôn Du làm chuyện có lỗi với tỷ tỷ, cho nên không dám để tỷ tỷ biết... Tôi không nghĩ tới những lời này là tỷ tỷ vì muốn làm yên lòng học trò mà nhường Ngôn Du viết... Càng không nghĩ tới Ngôn Du nàng... Cho nên, từ đầu tới cuối, tỷ tỷ căn bản không biết Ngôn Du bị mọi người hiểu lầm đùa bỡn cảm tình Bạch Hiểu An..." Sở Giản Hề miệng nói xong, ánh mắt thành khẩn, "Cho nên, xin đừng trách cứ tỷ tỷ."
Nhìn thẳng Sở Giản Hề vài giây, theo nàng trong mắt nhìn không tới nửa điểm tạp chất, Ngôn Tĩnh ngó mặt đi chỗ khác, bưng chén rượu lên nhấp một hớp rượu đỏ, thanh âm thản nhiên, " Thanh âm người kia thực xa lạ, tôi cảm thấy hẳn là không biết hắn."
Đề tài lập tức bị chuyển khai, Sở Giản Hề không biết nữ nhân trước mặt này có phải còn bất mãn Sở Nguyệt Xuất hay không, chính là cũng không tiện mở miệng nói tiếp, liền cũng không nhiều lời nữa mà là nhíu nhíu mày, "Nếu hắn công đạo riêng với cô không thể nói cho cảnh sát, như vậy nhất định có điểm đáng ngờ."
Dừng một chút, Sở Giản Hề lại tự hỏi trong chốc lát, thanh âm lạnh xuống, "Hơn nữa, cũng có thể là hung thủ."
"Ân..." Ngôn Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi cũng cho rằng như vậy, cho nên mới nghĩ đến tìm cô..."
"Ân." Sở Giản Hề cười cười, "Như vậy rất đúng."
"Vậy... Ngày đó làm phiền cô." Ngôn Tĩnh cũng không có cười, trong đôi mắt đẹp là một mảnh gợn sóng không sợ hãi, "Hy vọng người kia chính là hung thủ."
Chân tướng vụ án rõ ràng, nàng có thể để Ngôn Du trở về, tiếp tục nhường Ngôn Du xằng bậy đi xuống, nàng sợ hãi một ngày nào đó sẽ nhận cuộc gọi từ Mĩ Quốc bên kia thông tri nàng biết Ngôn Du bị đưa vào bệnh viện.
Gật gật đầu, Sở Giản Hề chần chờ một chút rồi mở miệng lần nữa, "Có thể hỏi hạ xuống, ân... cô, hoặc là Ngôn Du, hay hoặc là nhà các người, có ai đắc tội người khác không?"
Hơi hơi giật mình, ngón tay đẹp của Ngôn Tĩnh vuốt ve ly rượu, thanh âm vào thời khắc này mới bất đồng ngữ điệu, "Tôi cũng không phải rất rõ ràng, Tiểu Du em ấy... Từ nhỏ đến lớn đều là chuyên tâm vào học tập, rất ít cùng người kết giao, tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng mà tôi... Hoặc là phụ mẫu tôi, tuy rằng nhà của chúng tôi được xưng giáo dục thế gia, nhưng là... Ngẫu nhiên cũng sẽ cùng chính trị..."
Cũng không có đem nói cho hết lời, Ngôn Tĩnh lại nhấp một hớp rượu đỏ, "Có một số việc, thực phức tạp."
"Được rồi..." Sở Giản Hề hiểu biết gật đầu, trong lòng âm thầm kỳ quái Ngôn Tĩnh cùng Ngôn Du hai tỷ muội lại có thể khác biệt to lớn như thế.
Nếu là Ngôn Du có một nửa tâm cơ như Ngôn Tĩnh, chỉ sợ sự tình sẽ không phát triển thành như vậy. Chính là nếu quả thật như thế, Sở Nguyệt Xuất sẽ yêu Ngôn Du, mà Ngôn Du sẽ lại yêu Sở Nguyệt Xuất sao?
Ngôn Tĩnh cũng hơi hơi vuốt cằm không nói gì, trong nhất thời hai người lại trầm mặc, không khí có chút xấu hổ.
"Cái kia..." Lấy tính cách Sở Giản Hề đương nhiên là chịu không nổi không khí như vậy, nhịn không được mở miệng lần nữa, "Ngôn Du nàng... Đi đâu?"
"Ân?" Giơ lên mi, Ngôn Tĩnh cũng không có trả lời ngay, mà là ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Sở Giản Hề.
"Tỷ của tôi sau lại có điện thoại cho nàng, chính là... không gọi được." Bởi vì Ngôn Tĩnh ánh mắt có khí áp rất lớn, Sở Giản Hề cúi đầu bắt đầu cắt thịt bò, "Tôi vẫn một mực tìm nàng."
"Đúng vậy sao?" Ngôn Tĩnh thanh âm bình thản, "Chính là tạm thời đã đi một chỗ khác mà thôi."
Không gọi được là do nàng làm, mục đích quả thật chính là không cho Sở Nguyệt Xuất có thể tìm thấy Ngôn Du. Nếu không, làm sao có thể mới hơn một tháng mà số cũ của Ngôn Du liền biến thành không tồn tại. Mà Ngôn Du cũng không biết điều đó, sau khi tới Mĩ Quốc giữ lại cái kia, phát hiện biến thành không gọi được thì còn tưởng rằng do chính mình xuất ngoại mà công ty viễn thông liền tự động cho dừng hoạt động.
Ngôn Du bất quá cùng một chỗ với Sở Nguyệt Xuất không bao lâu liền xuất hiện chuyện như vậy, lúc Ngôn Tĩnh lo liệu để dãy số đình chỉ sử dụng chứng thật là nghĩ không bao giờ để Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất có bất kỳ liên hệ nào nữa. Chính là, sau lại phát hiện Ngôn Du có vẻ như chuyên tâm cho nghiên cứu trên thực tế cũng đang tự ngược chính mình, liền hối hận.
Nàng đã quên, ở phương diện này, có thể quản được Ngôn Du chỉ có Sở Nguyệt Xuất.
"Nàng kia..." Sở Giản Hề do dự, "Ở đâu?"
Biết rõ Ngôn Tĩnh thái độ là không muốn nói cho nàng biết Ngôn Du ở đâu, chính là nàng vẫn còn có chút dây dưa tiếp tục hỏi.
Đặt chén rượu xuống cũng bắt đầu cắt thịt bò, Ngôn Tĩnh trầm mặc một hồi, thở dài, "Ở Mĩ Quốc."
"Leng keng" một tiếng, dao nĩa trong tay Sở Giản Hề rơi đến trong đĩa, phát ra thanh âm khiến tầm mắt mọi người chung quanh đều bị thu hút đến, Sở Giản Hề lại không thèm để ý chút nào, nhìn thấy Ngôn Tĩnh vẻ mặt lo lắng, "Nàng đi Mĩ Quốc sao?"
"Ân." Ngôn Tĩnh vẻ mặt hờ hững, "Mĩ Quốc bên kia một mực mời em ấy đi tham dự nghiên cứu, dù gì cũng xảy ra chuyện kia, em ấy ở giới giáo dục quốc nội cũng không có biện pháp tiếp tục nữa, cho nên dứt khoát để em ấy đi làm công tác mà em ấy thích."
Chuyện công tác này mà nói, Ngôn Du xem như « nhân họa đắc phúc » đi, phụ thân của các nàng rốt cục không còn bức bách nàng làm giáo viên nữa. Chính là Ngôn Du ở Mĩ Quốc làm công tác nàng thích, thật sự có thể khôi phục lại khoái hoạt trước kia sao?
Sở Giản Hề mày ninh chặt chẽ, một lần nữa nắm lên dao nĩa, trong lòng một mảnh trầm trọng.
Đã đi Mĩ Quốc? Như vậy... Tỷ tỷ làm sao bây giờ?
Bữa cơm này, hai người đều không nói thêm lời nào, đều tự đang lo lắng có tâm sự riêng, nhưng không có phát hiện, không xa bàn của các nàng có một nữ sinh vẻ mặt cực kì tức giận trừng mắt các nàng.
Ăn cơm xong, Sở Giản Hề cùng Ngôn Tĩnh đi ra nhà ăn, Ngôn Tĩnh dừng bước lại, "Tôi đưa cô trở về?"
"A... à... Không cần..." Sở Giản Hề ngẩn người, vội mở miệng, "Tôi còn có chút việc..."
"Tốt lắm." Ngôn Tĩnh vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, "Thứ bảy gặp."
"Hảo, thứ bảy gặp." Sở Giản Hề cười cười, "Kia tôi đi trước."
"Ân."
Đi ngược hướng với bãi đỗ xe, Sở Giản Hề âm thầm nói Ngôn Tĩnh này thái độ hai lần khác biệt ghê gớm thật. Hẳn là bởi vì nguyên nhân lần trước cùng Ngôn Du cùng một chỗ đi, cho nên thoạt nhìn so với hôm nay nhu hòa rất nhiều.
Sau khi hai người rời khỏi từ cửa lớn nhà hàng đi ra, Hạ Kiều Mộc nhìn thấy thân ảnh Ngôn Tĩnh càng lúc càng xa, trong ánh mắt lộ ra một ít ủy khuất.
Thứ bảy có việc... Chính là cùng nữ nhân này gặp mặt đi?
Sở Giản Hề chính là không muốn ở cùng với Ngôn Tĩnh lạnh như băng cho nên mới tùy tiện tìm cái cớ về nhà, mới mở cửa liền chứng kiến Sở Nguyệt Xuất bên trong so với buổi trưa tiền tuỵ đi rất nhiều, vội vàng đi qua, "Tỷ..."
Sở Nguyệt Xuất tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, hai mắt thoạt nhìn vô thần, sắc mặt trắng bệch, tóc vốn luôn dùng dây thun cột gọn lên giờ đây tán loạn trên vai.
"Tỷ..." Sở Giản Hề ngồi xuống, đau lòng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Tiểu Hề..." Không có quay đầu xem nàng, Sở Nguyệt Xuất ôm hai đầu gối, nghẹn ngào, "Chị oan uổng nàng..."
"..." Sở Giản Hề trầm mặc, tay nắm thành quyền.
"Đều là lỗi của chị..." Nước mắt nhiễm ướt vải dệt trên đầu gối, vẻ mặt Sở Nguyệt Xuất đầy hối hận, "Chị còn đánh nàng..."
Cho nên, Ngôn Du tiêu thất, sau đó cũng sẽ không trở về.
"Tỷ..."
"Chị... chị còn nói lời lạnh lùng với nàng... Chị còn trách nàng..."
"Tỷ..."
"Tiểu Hề, chị tìm không thấy nàng... Nàng không quan tâm chị nữa..." Sở Nguyệt Xuất tựa đầu chôn vào hai đầu gối, ngực đau đến mức khiến nàng một trận ngạt thở.
"Tỷ, sẽ không." Sở Giản Hề ôm lấy chị, trong thanh âm lộ ra sự kiên quyết, "Em sẽ giúp chị đem nàng tìm trở về."
Sở Lục Y đem cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, một mình ngồi dưới đất dựa vào cửa, vẻ mặt suy sụp.
...........................
Thứ bảy, Ngôn Tĩnh đúng hạn chạy tới khách sạn đã cùng ước định với nam nhân thần bí trong điện thoại. Di động vào lúc này chợt vang lên, lại là giọng nam âm trầm kia, "Đi lên phía trước vài bước đi."
Chiếu hắn nói đi lên vài bước, liền chứng kiến trong một góc sáng sủa, nam nhân đứng trước cái bàn đang nắm điện thoại đối với mình mỉm cười. Ngôn Tĩnh vẻ mặt bình tĩnh đi qua, ngồi xuống, "Nhĩ hảo."
"Ngôn tiểu thư, đã lâu không gặp." Nam tử trên mặt như trước lộ vẻ tươi cười, "Quá mức tưởng niệm."
Sửng sốt vài giây, trong mắt một nét kinh ngạc thoáng hiện lướt qua, Ngôn Tĩnh miễn cưỡng cười cười, không nói gì.
Nàng... Cũng không nhớ rõ chính mình có nhận thức nam tử này.
"Ngôn tiểu thư thật sự là quý nhân hay quên, ta cùng Ngôn lão sư có thể coi như đồng sự a." Nam tử tươi cười không thay đổi, trong mắt cũng đã không có ý cười, "Là khinh thường tôi sao?"
_______________________
Editor lướt qua như một con gióa tập 2~~~