66, Chương thứ sáu mươi sáu...
Tiễn Sở Nguyệt Xuất rời đi, Ngôn Du ngáp một cái, đang muốn quay về phòng của mình ngủ thì cửa phòng Ngôn Tĩnh bỗng nhiên mở ra, “Tiểu Du, đến phòng chị một chút.”
Nháy mắt mấy cái, động tác của Ngôn Du vốn đang muốn quay về phòng chợt dừng lại, xoay người hướng phòng Ngôn Tĩnh đi đến. Ngôn Tĩnh sờ sờ tóc của nàng, lôi kéo nàng ngồi vào ghế, cầm máy sấy cẩn thận giúp nàng hông khô mớ tóc còn ẩm ướt, nhẹ tay phù theo, từ đầu tới cuối không nói một lời.
“Tỷ tỷ...” Đã lâu chưa từng cùng Ngôn Tĩnh ở một chỗ an tĩnh ấm áp như vậy, trước kia, mỗi khi ở riêng với Ngôn Tĩnh sẽ đều cảm thấy chột dạ, hiện tại đầy cõi lòng chỉ nhận thức mỗi một người làm cho mình yêu thích chính là Sở Nguyệt Xuất, ngược lại cũng không còn áp lực nữa.
“Ân?” Động tác trên tay Ngôn Tĩnh mềm nhẹ, sợ mình không cẩn thận liền làm đau muội muội.
“Ngô... Chị có phải không vui hay không?” Ngôn Du ngẩng đầu lên, khuôn mặt xem ra vẫn còn vẻ thực non nớt giờ phút này lại lộ ra lo lắng, “Tỷ tỷ rất giống lúc trước đây nga, không vui sẽ cùng em...”
Lời còn chưa dứt, Ngôn Tĩnh đã muốn ôm lấy nàng.
“Tỷ tỷ...” Ngây ngốc tùy ý để Ngôn Tĩnh ôm, tay Ngôn Du vẫn đặt trên eo của nàng, hồi lâu sau, “Chị quả nhiên không vui có đúng hay không? Chị vì sao không nói với em, em...”
“Tiểu Du, trước đừng nói chuyện.” Ngôn Tĩnh cắt đứt lời nàng, ôm nàng nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhấp nháy lên.
“Nha.” Ngoan ngoãn đáp, Ngôn Du ngồi trên ghế, được tỷ tỷ khom người ôm xuống, một lúc lâu vẫn là nhịn không được, “Tỷ tỷ cứ như vậy sẽ mệt...”
“Ân?” Buông nàng ra, Ngôn Tĩnh sờ sờ đầu nàng, “Nhường tỷ tỷ ôm như vậy mệt chết sao?”
“Không đúng không đúng, là tỷ tỷ khom người mệt chết đi.” Ngôn Du thực nghiêm túc nói, đứng lên ôm lấy Ngôn Tĩnh, “Như vậy sẽ tốt hơn.”
“Ha ha, Tiểu Du ngốc.” Bị nàng chọc cười khẽ, Ngôn Tĩnh lôi kéo tay nàng ngồi vào trên giường, ý cười trong mắt đã lui, lại có vẻ phức tạp, “Tiểu Du, thật xác định... Muốn Sở lão sư, phải không?”
“Ân!” Ngôn Du dùng sức gật đầu, nghiêm túc nhìn Ngôn Tĩnh, “Có thể tỷ tỷ vẫn cảm thấy hai nữ nhân cùng một chỗ là không tốt, nhưng là với em mà nói, cái đó không đáng kể chút nào nha, em thích Sở lão sư, cùng một chỗ với Sở lão sư thật vui vẻ...”
“Ân...” Nghe Ngôn Du ngốc hề hề đếm bao nhiêu chuyện vui sướng mà nàng có thể nàng cảm giác được khi ở cùng một chỗ với Sở Nguyệt Xuất, tay Ngôn Tĩnh sẽ thường thường giúp nàng vuốt vuốt tóc, thẳng đến cuối cùng Ngôn Du thật sự mệt đến không chịu nổi nữa mới chậm rãi trượt vào trong lòng nàng ngủ mất, Ngôn Tĩnh mới cúi đầu yên lặng nhìn xem người đã muốn ngủ say, thở dài một tiếng tắt đèn ôm muội muội, tuy thật buồn ngủ nhưng lại nhìn ánh trăng đang sáng tỏ ngoài cửa sổ mà phát ngốc.
...
“Bạn học, bạn tên là gì a... Bạn thật khá, cũng là mới vào trường hả?”
“A, bạn quen nhiều như vậy, chẳng lẽ là học tỷ?”
“Chị lại là giáo viên!!!”
“Em dù gọi bí mật cũng không thể không gọi cô Ngôn lão sư á?”
“Em thích cô, cô có thể không thích em nga nhưng cô không thể không cho em thích cô, thích cô là quyền lợi của em.”
“Cô nhất định muốn cùng người cô không thích kết hôn sao?”
...
Hạ Kiều Mộc...
Hài tử kia... Cũng giống Tiểu Du chấp nhất như vậy sao?
Thở dài, kéo mền lên trên đắp kín cho Ngôn Du, Ngôn Tĩnh nhắm mắt lại, dần dần cũng rơi vào giấc ngủ.
Những ngày tiếp theo, Ngôn Tĩnh thật không hề tiếp tục ngăn cản hai người kết giao, hết thảy, hết thảy đều tựa hồ theo hướng tốt đẹp mà phát triển.
...
“Tiểu Y, em nói... Ngôn Du cứ như vậy, khi không chỉ đơn giản đến ở chỗ này vậy thôi a?”
Một ngày này, Ngôn Du ở Sở gia ăn cơm chiều rồi liền theo Sở Nguyệt Xuất trở về phòng, sau đó không hề bước ra khỏi phòng Sở Nguyệt Xuất mà muốn làm đề mục, còn Sở Nguyệt Xuất thì ngồi ở một bên đọc sách. Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y sớm đã đối với hình thức hai người ở chung như vậy thành thói quen, giờ phút này Sở Giản Hề đang ở trong phòng khách nhỏ giọng thảo luận với Sở Lục Y vấn đề làm nàng nghi hoặc thật lâu.
“Tôi làm sao biết!” Đang uống nước, Sở Lục Y nghe nàng hỏi vấn đề này, thiếu chút nữa đem nước trong miệng phun ra, vội vàng hít thở sâu thật lâu sau mới đem nước nuốt vào, ném cho Sở Giản Hề một cái liếc mắt.
“Ngô, em thông minh như vậy...” Liếc đến khóe miệng Sở Lục Y đọng một giọt trong suốt, Sở Giản Hề sủng nịch cười cười, rút ra khăn tay giúp nàng lau khóe miệng. Mặt ửng hồng lên, Sở Lục Y mặc dù có chút thẹn thùng, chính là vẫn dùng ánh mắt thẳng tăm tắp nhìn chằm chằm Sở Giản Hề, thẳng cho đến khi Sở Giản Hề có loại ngượng ngùng kỳ quái cực độ tự biết thu tay về.
Sở Lục Y ngược lại giữ chặt tay Sở Giản Hề, một bộ thực đơn thuần mê man, “Sở Giản Hề, nói chuyện yêu đương... Hẳn là cái dạng gì đây?”
“Ặc...” Sở Giản Hề nói như có kinh nghiệm, bị muội muội vừa hỏi lập tức kẹt, hơn nữa ngày không nói về được một câu.
“Chẳng lẽ tựa như tỷ tỷ cùng Ngôn lão sư, cả ngày cứ nhàm chán như vậy, trừ ăn cơm ra chính là làm bài đọc sách?” Sở Lục Y oai cái đầu, bộ dáng nhíu mi có vẻ như không nghĩ ra, Sở Giản Hề nhức đầu, “Có thể đi...”
“Đúng vậy sao?” Trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, Sở Lục Y bỗng nhiên bước tới gần Sở Giản Hề, hạ giọng, “Sở Giản Hề, nếu chị nói chuyện yêu đương, chị thích bộ dáng gì a?”
“A...” Sở Giản Hề cũng nhăn lại mi, thật lâu, thành thật lắc đầu, “Không nghĩ tới.”
“Như vậy a...” Kéo dài âm điệu, Sở Lục Y đang định tiếp tục dụ bắt nàng thì Sở Giản Hề bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, “Tiểu Y, em nên đọc sách.”
“Sở Giản Hề, chị theo giúp tôi được không...” Sở Lục Y suy sụp hạ mặt, học bộ dáng Ngôn Du đối với Sở Nguyệt Xuất làm nũng phụng phịu nắm lấy tay Sở Giản Hề, “Các nàng hai người hảo ngọt ngào, thoạt nhìn rất thích a.”
“Ơ...” Tại sao lại có thể có loại cảm giác này ta?
Có chút nghi hoặc, chính là ngay sau đó chợt nhớ tới Sở Lục Y đã có người thích, Sở Giản Hề hầu như minh bạch rồi.
Là bởi vì tỷ tỷ có thể cùng Ngôn Du mỗi ngày sớm chiều ở chung, mỗi ngày ngọt ngào như thế nên mới gợi cho Tiểu Y nỗi đau không thể ở cùng người em ấy thích đi...
Nghĩ như vậy, quả thật cũng làm cho người ta khó chịu gì đâu.
Đem cảm giác buồn rầu trong lòng Sở Lục Y nổi lên bỗng nhiên lý giải, Sở Giản Hề như có suy nghĩ gật đầu.
“Chị theo giúp tôi được không...” Sở Lục Y tiếp tục lắc quơ cánh tay Sở Giản Hề, “Sở Giản Hề...”
“Hảo...” Cho tới bây giờ chính là nghĩ biện pháp thỏa mãn mọi yêu cầu của muội muội, hơn nữa Sở Lục Y lại làm nũng, Sở Giản Hề tự nhiên liền đáp ứng thôi.
Sở Nguyệt Xuất ở trong phòng, không thể biết ở phòng khách tiểu muội mình lại đang dụ bắt tên đầu gỗ Sở Giản Hề, Sở Nguyệt Xuất thấy Ngôn Du mải miết làm bài, nhịn không được nhẹ cười khẽ một tiếng.
Ngôn Du còn thật sự đang làm bài, cùng chuẩn bị cho cuộc chiến thi vào trường cao đẳng ở trường học thật đúng là rất giống nhau.
Trong con ngươi phảng phất tia sủng nịch gần như muốn tràn ra ngoài, Sở Nguyệt Xuất nhẹ lắc đầu, tùy tay cầm lên bài tập của học trò mà Ngôn Du vừa mới sửa xong mở nhìn.
Ngôn Du viết chữ thật dễ xem, cùng tiểu bộ dáng đáng yêu của nàng không sai biệt lắm, nho nhỏ tròn tròn lộ ra cỗ tính tình trẻ con, vốn lại làm cho người ta có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái kỳ lạ.
Sở Nguyệt Xuất trở thành chủ nhiệm nhiều năm như vậy, tự nhiên là xem qua rất nhiều lão sư số học sửa bài tập cho học trò, chỉ là dấu chọn đánh gạch chéo thôi, mà Ngôn Du khi sửa bài tập sẽ thường thường đều toàn là chữ đỏ. Một đạo đề bị ghi lỗi cũng không ở kết quả gạch chéo, mà là vạch một bước sai, vì sao lại sai, sau đó sẽ ở bên cạnh lưu một đạo đề mục tương tự. Như vậy một lần sửa bài tập xuống, cả lớp hơn bốn mươi người, bốn mươi bài tập, mà không có một người nào có cái nào giống nhau.
Tuy rằng thoạt nhìn thực lười chính là trên thực tế, Ngôn Du đối với học sinh là thập phần phụ trách. Cũng bởi vì như thế nên tụi nhỏ mới có thể thích nàng đến vậy đi.
Sở Nguyệt Xuất một bên nhìn Ngôn Du phê chữa bài tập, một bên ở trong lòng cảm khái... Bài tập này làm sao bị cho rằng chỉ là dạng bài toán đơn giản mà đối đãi, quả thực hệt như lúc nàng sửa bài văn, còn để lại lời bình, ngay cả khoảng cách giữa các hàng của người ta cũng đều phải nhắc tới.
Thật là một người quá mức cố chấp mà.
“Yeah!” Ngồi ở trước bàn đọc sách cuồng tính, người nọ bỗng nhiên vui vẻ kêu lên, ghế dựa bởi vì động tác của nàng phát ra một tiếng “Chi” chói tai, Sở Nguyệt Xuất hoảng sợ ngẩng đầu, xấp bài tập trong tay cũng rơi xuống đất, còn không kịp phản ứng thì thân mình đã bị ôm lấy, “Mình tính ra rồi!!! Thật tốt quá!!!”
Đáy lòng một mảnh mềm mại, mặc cho người nọ ôm, Sở Nguyệt Xuất nghe giọng nàng đầy ắp khoái hoạt, nhẹ cười, tâm tựa hồ cũng bay lên theo.
“Vấn đề này đạo sư nói trước mắt chỉ có mấy người giải thích được thôi a!!!” Ngôn Du vui vẻ ở bên tai Sở Nguyệt Xuất nói, nguyên bản tiểu ánh mắt liền cười vui đến híp cả mắt, “Đạo sư nhất định sẽ lại bị em hù đến!!!”
“Ân, Tiểu Du lợi hại nhất.” Sở Nguyệt Xuất khóe môi vi vạch, thanh âm ôn nhu thổi phồng Ngôn Du.
“Hắc hắc...” Buông Sở Nguyệt Xuất ra, lòng Ngôn Du tràn đầy phấn khởi, nhưng khi nhìn đến đôi con ngươi ôn nhu tựa hồ có thể nhỏ ra nước của Sở Nguyệt Xuất, một ít hưng phấn lập tức hóa thành nhu tình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, “Sở lão sư... Tốt nhất...”
Hai tay ôm lấy cổ nàng mặc cho nàng hôn môi, thẳng đến sau tách ra thì Sở Nguyệt Xuất thở nhẹ vài cái, đưa tay nhéo chóp mũi của nàng, “Sao mình làm ra đề mục mà lại nói tôi hảo hả...”
“Không biết nha, dù sao chính là cảm thấy có chị ở đây thật tốt.” Tuy rằng một mực làm bài, chính là ngẫu nhiên nghĩ không ra đề mục sẽ tổng cảm giác được ánh mắt ôn nhu đến từ phía sau làm cho mình đang buồn rầu cũng bỗng nhiên hoàn toàn có động lực mới.
Nhìn thần tình nàng vui cười ngây ngô không ngớt, Sở Nguyệt Xuất lôi kéo nàng ngồi vào bên giường, vấn đề luôn giấu ở trong lòng rốt cục đã mở miệng hỏi ra, “Tiểu Du, có nghĩ tới việc không cần lo công việc giáo viên mà đi làm chuyện mình thích hay không.”
“Nghĩ tới nha.” Ngôn Du gật gật đầu, tiếp đó lại nhếch miệng cười, “Bất quá hiện tại không muốn.”
“Ân?” Sở dĩ hay lôi kéo Ngôn Du tới là để mỗi tối nàng đều tại nơi này làm xong đề mục của mình rồi hẳn về nhà, chính là hi vọng sau khi nàng trở về sẽ không cần cố gắng thức khuya. Mà Ngôn Du cũng luôn thực nghe lời nàng, về đến nhà liền cố gắng không đi đụng đề mục này, ngay cả mắt cũng không dám nhìn.
“Làm giáo viên mỗi ngày liền có thể gặp chị nha.”
“Đứa ngốc...” Oán trách lên tiếng, tầm mắt rơi vào xấp bài ở trên sàn nhà, Sở Nguyệt Xuất liền khom lưng đi nhặt, chưa từng nghĩ, một lần nhặt này liền nhìn đến chữ ở trên vở, tại trang thứ hai đếm ngược lên là dòng chữ của học trò.
“Ngôn lão sư, không biết cô chừng nào thì sẽ thấy cái này, em muốn nói là, em thích cô.”
Một đứa nhỏ thật to gan mà.
=============================
Editor: Có vẻ như tình địch đang mon men đến gần rồi!