Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 62




62, Chương thứ sáu mươi hai...

“Chị...” Vẫn là lần đầu tiên bị muội muội hỏi cho á khẩu không trả lời được, Sở Nguyệt Xuất có chút thất thần nhìn Sở Giản Hề đang nhìn xuống mình, đôi mắt lóe ra. Sở Lục Y thấy thế dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, “Tỷ, chúng ta là những người tối ủng hộ chị a, chỉ cần chị vui vẻ là đủ rồi.”

“Đúng vậy!” Nghe tiểu muội nói như vậy, Sở Giản Hề có chút căm giận, “Chẳng lẽ tỷ nghĩ tụi em sẽ bởi vì mấy thứ quan niệm chó má này liền bức chị, không cho chị cùng người chị thích ở chung một chỗ sao?”

Sở Nguyệt Xuất trợn mắt há mồm. (Editor cũng trợn mắt há mồm đây!!!)

Sao lại có thể... Như vậy?

Cùng mình trong tưởng tượng hoàn toàn bất đồng, lại có thể không chờ mình nói ra chuyện của mình cùng Ngôn Du cho hai muội muội biết thì trước hết các nàng đã chủ động nói ra rồi, còn là thái độ ủng hộ nữa chứ.

Cho tới nay, chuyện tình vốn khiến mình lo lắng nhất cư nhiên cứ như vậy bị các nàng nhẹ nhàng bâng quơ hai câu nói mà hóa giải, Sở Nguyệt Xuất trơ ở tại chỗ, hồi lâu đều không có hoàn hồn.

“Tỷ, vô luận chị thích ai, chỉ cần chị có thể vui vẻ, tụi em liền ủng hộ chị.” Sở Lục Y buông túi sách đi đến bên cạnh Sở Giản Hề nói với Sở Nguyệt Xuất, thủ cũng kéo lại tay Sở Giản Hề, “Đầu gỗ, đúng không?”

“Đúng!” Sở Giản Hề thực nghiêm túc gật đầu.

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hai muội muội, thật lâu sau, Sở Nguyệt Xuất mới nhẹ cười, “Ân.”

“Vậy tỷ thích Ngôn lão sư sao?” Chứng kiến tỷ tỷ lộ ra tươi cười, Sở Lục Y vội vàng tiếp tục truy kích, Sở Nguyệt Xuất nghe lời của nàng mà nghĩ đến Ngôn Du buổi sáng bị mình đưa đến dưới lầu sau liền bày bộ dáng ngốc ngơ không muốn mình đi, ánh mắt càng thêm dịu dàng, “Ân.”

Tuy rằng đã biết tỷ tỷ đã ưa thích Ngôn Du không thể nghi ngờ nhưng chính tai nghe nàng chính mồm thừa nhận vẫn để cho Sở Lục Y có cảm giác hưng phấn rộng mở, mà một bên Sở Giản Hề hãy còn ngũ vị tạp trần.

Hiện tại cũng không phải lo lắng vấn đề Ngôn Du nữa, mà là... Người ngu như vậy thật sự thích hợp với tỷ tỷ sao? Cuối cùng sẽ không làm ra chuyện gì thực có lỗi với tỷ tỷ đi?

“Hảo, em quyết định!” Sở Lục Y vẻ mặt nghiêm nghị, “Em sẽ hảo hảo giám sát Ngôn lão sư!”

“Ân?” Sở Nguyệt Xuất có chút nghi hoặc nhíu mày nhìn Sở Lục Y khó hiểu, Sở Lục Y lắc lắc tay Sở Giản Hề, “Đầu gỗ, nàng nếu dám làm chuyện thực có lỗi với tỷ hoặc là khi dễ tỷ, chúng ta liền liên hợp” đập “nàng ha.”

“Hảo!” Chuyện vốn khiến mình lo lắng bị Sở Lục Y thốt ra như vậy, Sở Giản Hề lập tức tinh thần phấn chấn, “Được rồi,” đập “nàng một chút!”

Sở Nguyệt Xuất ách nhiên thất tiếu, nghĩ đến hai muội muội nàng người nào cũng không phải ‘tích dầu thắp đèn’ *, bỗng nhiên có chút bi ai giùm Ngôn Du.

*không phải dạng vừa đâu =)))))

Bất quá... Tuy rằng cái tên ngây ngốc kia không giống kiểu sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng có người hỗ trợ giám sát cũng không tồi đi.

Có thể có chuyện gì khiến cho mình vui mừng hơn so với chuyện những người mà chính mình để ý vĩnh viễn đều sẽ ủng hộ mình đây?

“Bụng thật đói, ăn cơm đã...” Chuyện luôn để ý nhất đã định xuống, Sở Lục Y lúc này xem như hoàn toàn vui vẻ, lôi kéo tay Sở Giản Hề, kéo nàng hướng bàn ăn bên kia đi qua. Sở Giản Hề sủng nịch sờ sờ đầu của nàng, “Nhóc con này...”

“Sở Giản Hề chị không muốn sống hả...”

“Ai nha, Tiểu Y, đau...”

Ôm ngực nhìn hai muội muội đi ở phía trước làm trò, bên môi Sở Nguyệt Xuất nổi lên một nét ấm áp ý cười.

Ngôn Du người nọ luôn ngốc ngơ lại vừa nát hề hề, chưa từng nghĩ lời nói ra khỏi miệng lại thực có đạo lý.

Quả nhiên người yêu mình nhất chắc chắn sẽ không bởi vì ngoại giới mà bức bách mình... A...

Buổi trưa này, là từ sau sự kiện “Say rượu loạn tính”, Sở gia ba tỷ muội mới có một cái buổi trưa vui sướng nhất.

Đến nỗi Ngôn Du...

“A, tỷ tỷ, chị cũng chưa trả lời em sao không ủng hộ em nha...” Giữa trưa ăn cơm xong Ngôn Du trở về phòng tính toán ngủ trưa, trước khi lái xe thì vẫn cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp, nàng rốt cục mới kịp phản ứng, xoay người gọi lại Ngôn Tĩnh đồng dạng muốn về phòng ngủ, một đôi con ngươi đen bóng vẫn chờ mong như vậy.

Còn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy quên đi, đâu nghĩ lúc này Ngôn Du lại có thể lại nhấc lên, Ngôn Tĩnh hơi sững sờ cùng muội muội nhìn nhau vài giây, dời tầm mắt, “Tiểu Du, tỷ tỷ làm cái gì... Cũng là vì muốn tốt cho em.”

“Tỷ tỷ...” Nháy mắt mấy cái, Ngôn Du nhìn tỷ tỷ dáng dấp như vậy, làm sao không biết thái độ của tỷ tỷ, lập tức liền ủ rũ, “Thật sự không ủng hộ sao...”

“Tiểu Du...” Vì sao muội muội nhà nàng làm cái gì cũng đều là dùng thái độ đáng thương như vậy, làm cho chính mình luôn có cảm giác nhịn không được đi vào khuôn khổ.

“Vậy chị trước cũng đừng đi tìm lão nhân cố chấp nói nha.” Ngôn Du thực nghiêm túc nhìn Ngôn Tĩnh, “Cũng không thể đáp ứng em được sao?”

“Ân, có thể.” Dùng sức gật đầu, kỳ thật không cần Ngôn Du nói, nàng cũng chắc chắn sẽ không cùng ba ba nói chuyện này. Nếu ba ba biết, nói không chừng sẽ đem Ngôn Du đánh chết, nàng làm sao có thể để muội muội gặp nguy hiểm kia chứ.

“Hảo.” Ngôn Du gật gật đầu, “Em trở về phòng ngủ đây.”

“Đi đi, buổi chiều chị sẽ gọi em rời giường.”

“Ân.” Mở cửa phòng vào trong, vẻ mặt mà Ngôn Du vốn còn treo đó lập tức đã tràn ngập mất mát.

Còn tưởng rằng tỷ tỷ sẽ ủng hộ nàng đâu... Nếu tỷ tỷ đã không ủng hộ, vậy mẹ...

Chán nản ngồi vào trên giường, Ngôn Du kéo qua gối ôm thật bự trên giường lại ôm, vẻ mặt ai oán.

Mặc kệ!

Cùng lắm thì rời nhà đi thuê phòng!!!

Muốn đến tận đây, Ngôn Du chấn động tinh thần, ôm gối dựa đến trên giường, nhắm mắt lại ngủ.

Nàng... Quả nhiên vẫn rất bất hiếu a.

Nếu Sở lão sư không tiếp thụ nàng, nàng liền đi Mĩ Quốc. Nếu Sở lão sư nhận nàng, chính là ba mẹ còn có tỷ tỷ không tiếp thụ, nàng mới sẽ rời nhà đi thuê phòng...

Vô luận tình huống thế nào đều thực đả thương người a.

Buổi chiều, Ngôn Du như thường ngày đeo bao tới văn phòng trường, đầu tiên, tầm mắt sẽ nhìn về phía Sở Nguyệt Xuất. Sở Nguyệt Xuất đang chấm điểm bài thi ngữ văn, dư quang liếc đến thấy nàng tiến vào mà còn đang xem mình, khóe môi vi vạch, ngẩng đầu, vươn ra ngón tay ngoắc nàng một cái.

Vẫn đối với thời điểm trước đó Sở Nguyệt Xuất lạnh lùng khiến lòng còn sợ hãi, Ngôn Du vừa thấy động tác này của Sở Nguyệt Xuất, lập tức hai tròng mắt tỏa sáng, buông tay nải hướng Sở Nguyệt Xuất chạy đến hai bước, cười đến ngốc hề hề.

Đem xấp bài thi nghiêm chỉnh phóng tới trên tay nàng, Sở Nguyệt Xuất nhịn cười, “Muốn hạ điểm.”

Ơ... Còn tưởng rằng Sở lão sư muốn nàng...

Tuy nghĩ như vậy nhưng Ngôn Du vẫn ngoan ngoãn cầm lấy bài thi trong tay nàng từng trương ghi vào sổ, mà Sở Nguyệt Xuất cũng cầm bút ký lên.

Đợi cho xấp bài thi kia ký xong rồi, Ngôn Du đang há mồm muốn nói chuyện, chuông vào học chợt vang lên, Sở Nguyệt Xuất giương mắt xem nàng, ngữ khí thản nhiên, “Cô không phải có tiết thứ nhất sao?”

“A...” Bị một nhắc nhở như vậy lập tức nhớ tới buổi chiều lớp đầu tiên là của mình, Ngôn Du vội vàng chạy về chỗ mình bên kia cầm sách giáo khoa rồi vội vàng chạy qua phòng học.

Sở Nguyệt Xuất nhìn thân ảnh nàng chạy ra đi, phượng nhãn híp lại, khóe miệng hiện lên tươi cười mang theo tia sủng nịch cùng ngọt ngào, đứng dậy cầm lấy xấp bài thi của mình, cũng hướng phòng học đi đến.

Giống như thật lâu không có đi nhìn người kia dạy học nhỉ... Thật không biết lúc nàng xem đến mình xuất hiện sẽ như thế nào đây.

Lúc này, Ngôn Du đang cầm bài thi kỳ này bình luận, bởi vì nguyên nhân một đường đã chạy tới đây mà khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phút này vẫn còn lộ ra đỏ ửng. Sở Lục Y ngồi ở dưới, tầm mắt dừng trên người nữ sinh ngồi cách mình không xa, nhìn thấy ánh mắt của nàng luôn luôn chăm chú nhìn Ngôn Du không nhịn được nhíu mày.

Thiếu chút nữa đã quên tỷ nàng còn có tiểu tình địch như vậy, Ngôn Du thần mã quả nhiên là loại nhận người a.

“Đạo đề này...” Bài thi ngày hôm qua liền nói một phần nên hiện tại Ngôn Du đang giảng phần thứ nhất, ba chữ mới thốt ra liền ngây ngẩn cả người.

Nữ nhân đang ôm chồng bài thi không coi ai ra gì tiến vào ngồi vào ghế cuối cùng mà vẫn luôn tại một vị trí, không phải Sở Nguyệt Xuất còn ai?

Hiển nhiên Ngôn Du dại ra cũng không phải trong chốc lát khiến mọi người theo tầm mắt của nàng mà quay đầu, chứng kiến Sở Nguyệt Xuất, bọn trẻ ở dưới bắt đầu cười trộm.

Còn tưởng rằng Sở lão sư cùng Ngôn lão sư cãi nhau, bây giờ nhìn lại tựa hồ không còn nữa, thật tốt.

Hai lão sư này có thể nói là hai người mà bọn họ thích nhất.

Sở Nguyệt Xuất nhướn mi nhìn thẳng người hãy còn ngớ người nhìn mình, híp híp mắt, hắng giọng một cái, đem Ngôn Du theo đang thừ người tỉnh lại, môi son khẽ mở, không tiếng động phun ra hai chữ, “Dạy học.”

Mặt lập tức đỏ, Ngôn Du nhức đầu, vội vàng tiếp tục giảng bài, “Này... Đạo đề này... Ân... Ngô...”

Sở lão sư tới nghe tiết của nàng, ý nghĩa có phải muốn nhận nàng hay không a?

Rõ ràng nên giảng bài, trong đầu lại nhịn không được hiện lên ý nghĩ này, Ngôn Du trong miệng cứ luôn lặp lại mấy từ này, một lúc lâu cũng chưa nói ra điểm chính. Sở Lục Y trộm nhìn lại, tỷ tỷ mình đang chống cằm nhìn bộ dáng ngốc nghếch kia của Ngôn Du, trên mặt tuy rằng vẫn là mặt không chút thay đổi, chính là khóe miệng vi vạch vẫn có thể nhìn ra giờ phút này tâm tình nàng thật vui vẻ.

Uy...

Nơi này là lớp học, không phải là chỗ các vị tán tỉnh nhau a!

Sở Lục Y âm thầm ở trong lòng phun khí, chợt bắt đầu có chút ghen tỵ.

Đáng giận, cái tên đầu gỗ Sở Giản Hề kia tới khi nào mới có thể tinh tế lên mà không để cho nàng phải quan tâm như vậy nữa a!

“Ngôn lão sư?” Mắt thấy Ngôn Du còn phạm si, Sở Nguyệt Xuất vẫn luôn để ý nhất chuyện học hành nhất buông tha hưng trí xem nàng bộ dáng ngu ngơ, mở miệng nói, “Thời gian lên lớp không nên suy nghĩ bậy bạ.”

“Nha... Nha...” Người đang ngồi sau cùng đã nói lời uy hiếp thâm ý như thế, nhường Ngôn Du lập tức ai ya đáp lại, đem lực chú ý một lần nữa thả lại vào bài thi.

40" rất nhanh liền qua, chuông tan học vang lên, Ngôn Du lập tức từ cửa trước chạy đuổi theo người từ cửa sau đi ra, lộ ra ngây ngốc cười, “Sở lão sư Sở lão sư...”

“Cô vừa rồi dạy lại ngẩn người.” Sở Nguyệt Xuất chậm dần cước bộ, mắt nhìn phía trước, thanh âm hờ hững.

“Kia... Đó là bởi vì...” Ngôn Du nhìn thấy nàng quay mặt, có chút ủy khuất.

Nếu không bởi vì người tới là nàng thì mình làm sao có thể sẽ xuất thần đây.

“Bởi vì sao?” Đối với ý nghĩ của nàng kia đã biết rõ, Sở Nguyệt Xuất chưa có trở về văn phòng mà là thẳng hướng tới WC bên kia đi đến.

“Bởi vì... Bởi vì...” Đi đến địa phương lúc trước Sở Nguyệt Xuất hay thích dùng nhất để giáo huấn Ngôn Du, thấy nàng dừng bước lại, Ngôn Du cũng dừng lại theo, đưa tay đi nắm lấy tay nàng. Sở Nguyệt Xuất liếc nhìn nàng một cái, không có bỏ ra.

“Bởi vì em nhớ chị thôi...” Nắm được tay mỹ nhân nhường lá gan Ngôn Du lập tức lớn lên, một chút cũng không chê buồn nôn mà thuyết.

“Buồn nôn...” Nâng tay điểm chóp mũi của nàng rồi hạ xuống, Sở Nguyệt Xuất cười yếu ớt vào WC, chỉ chừa lại một mình Ngôn Du đứng ở nơi đó mơ hồ, gãi gãi hai má. (Ed: Tưởng tượng cũng biết mặt Du lúc này ngu cỡ nào rồi ha =)))))))

Ngô... Sẽ buồn nôn á? Vậy nếu không... Lần sau vẫn là nói Tiểu Lười số 2 nhớ Sở lão sư đi vậy.

=================