40, Chương thứ bốn mươi...
“Hừ!” Ngôn Du vừa vào cửa, Ngôn ba vẫn lạnh lùng hừ một tiếng.
Không nhìn thẳng ba mình, đương nhiên Lạc Học Khâm là đối tượng nàng từ bắt đầu liền trực tiếp cho rằng trong suốt, Ngôn Du đi đến bên người mẹ mình, làm nũng, “Mẹ.”
“Đã về rồi.” Chưa từng đối với Ngôn Du phát giận, Ngôn mẹ lôi kéo tay Ngôn Du, thật cẩn thận quan tâm một phen, “Thoạt nhìn giống như có tinh thần hơn.”
Bị tiểu nữ mặc kệ không nhìn thẳng, Ngôn ba ba đang muốn mở miệng mắng Ngôn Du, Ngôn Tĩnh đã vội vàng nói, “Đúng vậy, Tiểu Du gần đây đều ngủ rất sớm, một mực vì chuyện dạy học mà vội vàng.”
Không thể không nói Ngôn Du tuy rằng thực lười lại thực mơ hồ nhưng vừa chạm vào chuyện hoặc với người cần có trách nhiệm, liền lập tức trở nên thập phần đảm đương.
“Đúng vậy sao?” Nghe con gái tối nhu thuận nói như vậy, Ngôn ba ba sắc mặt lúc này mới khá hơn một chút, bất quá thanh âm vẫn nghiêm túc như thường, “Vậy thì được rồi, làm một hảo lão sư.”
“Ân.” Ngôn Du lên tiếng, tiếp theo quay đầu xem Ngôn Tĩnh, “Đã đói bụng...”
Tâm tình rất kém cỏi, kém đến cực hạn, cũng bởi vì thái độ Sở Nguyệt Xuất.
Bản thân nàng còn chưa biết rõ tình cảm của mình là chuyện gì xảy ra thì thái độ Sở Nguyệt Xuất đối với nàng liền thay đổi, mời nàng làm sao trở tay kịp.
Chẳng lẽ Sở lão sư cũng biết nàng đối với mình “Gây rối”?
Đây là Ngôn Du sau một ngày tự hỏi đưa ra kết luận.
Vậy khó trách Sở Nguyệt Xuất sẽ bỗng nhiên đối với nàng lạnh lùng như thế...
Quả nhiên, đối với nàng khi thì ôn nhu khi thì nghiêm khắc khi thì phúc hắc, Sở lão sư một khi biết nàng thích nữ nhân cũng sẽ trở nên chán ghét nàng.
Một đường mang theo ý nghĩ như vậy trở về gia, ngực buồn rầu làm cho nàng hô hấp đều cảm thấy có chút khó khăn, Ngôn Du giờ phút này kỳ thật tuyệt không đói, chính là nàng biết nàng nhất định phải ăn cơm, cho nên mới muốn ăn mau mau rồi trở về phòng, chạy nhanh ngủ một giấc, như vậy có lẽ khiến cho cơn khó chịu ở ngực bên kia sẽ yếu đi một ít.
“Tiểu Du, chúng ta đêm nay ra ngoài ăn cơm.” Vẫn luôn không có cơ hội mở miệng, Lạc Học Khâm vừa thấy Ngôn Du kêu đói bụng liền vội vàng nói, “Chúng ta đang một mực chờ em đây.”
“Vậy mọi người đi ăn đi.” Ngôn Du liếc cũng không thèm liếc hắn một cái mà là nhìn thẳng tỷ tỷ, “Giữa trưa còn có đồ ăn dư, em ăn xong muốn đi ngủ.”
“A...” Lạc Học Khâm lúc này xem ra là xấu hổ, rất chật vật xoa xoa tay. Ngôn ba ba liền lập tức sinh khí, “Đồ hỗn trướng, người một nhà khó được bữa cơm ăn, ngươi đây là thái độ gì a! Còn có, Học Khâm là tỷ phu của ngươi, ngươi cho ta chút lễ phép đi!”
Tỷ phu...
Tay rũ xuống tại bên người hơi hơi run lên, đang muốn hướng nhà bếp đi đến Ngôn Du chợt ngừng lại, muốn xoay người xem Ngôn Tĩnh, chần chờ, đúng là vẫn không có làm.
“Tiểu Du, ngày hôm qua ngủ rất sớm nha.” Đối với Ngôn Du không biết là vô tình hay vẫn là cố ý cấp Lạc Học Khâm khó chịu sớm đã thành thói quen, Ngôn Tĩnh giờ phút này để ý chính là Ngôn Du kể từ khi trở về, sắc mặt thật tái nhợt cùng với lúc này thân mình không ngừng run nhè nhẹ, không khỏi có chút bận tâm đi qua, “Có phải bị bệnh hay không?”
Đang nói chuyện, tay cũng nâng lên đụng đụng cái trán Ngôn Du. Ngôn Du vào thời khắc này bỗng nhiên có dũng khí, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn thẳng Ngôn Tĩnh, ánh mắt sáng rực, “Chị sẽ kết hôn với hắn?”
Hơi sửng sờ, Ngôn Tĩnh đang muốn thu tay về đình trệ tại chỗ, cùng Ngôn Du đối diện, trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Hai ngày nữa cha mẹ Học Khâm muốn lại đây, đến lúc đó liền có thể thương lượng cuộc hôn nhân này.” Ngôn mẹ không nói gì mà là cau mày nhìn hai tỷ muội, vì thế Ngôn ba ba mở miệng, rất hài lòng nhìn Lạc Học Khâm, “Định một ngày lành, nhanh chóng kết hôn.”
Hai tay nắm thành quyền, Ngôn Du mấp máy miệng, thủy chung vẫn duy trì nhìn Ngôn Tĩnh, mà Ngôn Tĩnh bị nàng xem như vậy ngực từng đợt đau, thu tay về, không có tiếp tục đề tài này nữa, “Không phát sốt... Đau đầu sao?”
“Em chợt nhớ tới trường học còn có việc, đi ra ngoài trước.” Bị thương bỏ chạy là thói quen của Ngôn Du vẫn làm, trong khoảng thời gian gần đây Sở Nguyệt Xuất lạnh lùng đã muốn mời nàng cảm thấy thật ngạt thở, hôm nay lại nghe tỷ tỷ cùng Lạc Học Khâm sắp kết hôn, càng làm cho nàng có một loại cảm giác vô pháp thừa nhận, cứ như vậy trực tiếp muốn ly khai.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Luôn luôn có chút phong phạm chủ gia đình, Ngôn ba ba làm sao có thể chịu được nữ nhi mình như thế, lập tức vô cùng tức giận nói, “Ngươi dám đi ra ngoài thử xem!”
“Tốt lắm, Tiểu Du nói trường học có việc.” Luôn luôn giữ im lặng, Ngôn mẹ bỗng nhiên mở miệng, “Chớ miễn cưỡng con bé, ông không phải luôn muốn con bé làm một hảo lão sư sao?”
Ngôn Tĩnh lần này lại không có bất kỳ phản ứng nào, chính là lẳng lặng đứng ở đó, không có ngăn trở Ngôn Du, cũng không có nói gì.
“Chính là bà xem nó như vậy, làm sao giống...” Ngôn ba ba còn muốn nói gì nữa, Ngôn mẹ một cái liếc mắt lại đây, “Ông mỗi lần đều muốn kiếm chuyện với Tiểu Du phải không?”
“Bà nói gì đó!” Bị nói như thế, Ngôn ba ba lại nổi nóng, cứ như vậy cùng Ngôn mẹ sảo lên, mà Ngôn Du thừa dịp này trực tiếp đi mất, Ngôn Tĩnh biết rõ nhưng vẫn là mặc cho lên nàng rời đi không có ngăn cản.
Sở Nguyệt Xuất sau khi từ trường học đi ra, dặn dò Sở Lục Y một phen nhắc nàng về nhà đem đồ ăn giữa trưa đi hâm nóng, tìm cớ mà bắt đầu ở trên đường tùy ý tới lui.
Cũng không biết từ lúc nào đã bắt đầu, khi trở lại gian phòng của mình liền nhớ tới hình ảnh hai người trong buổi tối hôm Ngôn Du say rượu, sau đó sẽ có cảm giác khác thường ở trong người tràn ra.
Thở dài, Sở Nguyệt Xuất chẳng hề có mục đích cứ ở trên đường mà đi tới, nhìn thấy màn đêm buông xuống, ngã tư đường còn có cửa hàng ở hai bên mặt tiền đường cũng đều đã lên đèn, lại đi hồi lâu, bụng rốt cục có điểm đói bụng, lúc này mới tính toán tìm một chỗ ăn cơm.
Chưa từng nghĩ khi mình ngẩng đầu lên lại có thể bắt gặp tiệm cơm lần trước Ngôn Du cùng Sở Lục Y uống đến say.
Thuận che đi tâm ý bước vào, tìm cái bàn ngồi xuống, Sở Nguyệt Xuất mới vừa tính kêu phục vụ lại, ngay lúc nàng nâng tay kêu phục vụ thì trong nháy mắt ngưng ở nơi đó, lăng lăng nhìn cái bàn phía trước cách đó không xa, không thể hoàn hồn.
Cái người đang ngồi ở chỗ kia, một ly lại một ly nhắm thẳng trong cổ họng mà chuốc, không phải Ngôn Du thì là ai.
“Tiểu thư, xin hỏi muốn ăn gì ạ?” Phục vụ đã muốn cầm thực đơn đi đến bên người nàng, đem nàng đang trong trạng thái thất thần tỉnh lại.
Phục hồi tinh thần lại, Sở Nguyệt Xuất nhướn mi, trong lòng một cỗ tức giận thẳng xông lên, thủ cũng run rẩy, hơn nửa ngày mới có thể áp chế xúc động muốn phát hoả, đối với phục vụ nói, “Ngượng ngùng, bằng hữu của tôi đã tới, tôi đi qua bàn của nàng bên kia là được rồi.”
“Tốt.” Phục vụ rất lễ phép lui xuống, Sở Nguyệt Xuất đứng dậy hướng tới Ngôn Du bên kia đi đến, đưa tay cướp lấy ly rượu trong tay Ngôn Du, âm thanh lạnh lùng nói, “Cô làm cái gì vậy!”
Hốt hoảng ngẩng đầu nhìn xem là ai dám thưởng mất của nàng, đầu mới nâng một nửa chợt nghe đến tiếng của Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du cong lên miệng, đưa tay giựt lấy ly rượu, không để ý tới Sở Nguyệt Xuất.
“Cô lần trước không phải đáp ứng tôi không uống rượu nữa sao?” Sở Nguyệt Xuất đâu dễ dàng để nàng cướp được ly rượu, đem ly rượu phóng ra phía sau, “Chu môi làm cái gì, uống rượu vốn là không đúng!”
“Cô lại không để ý tới tôi!” Một bình rượu đã bị uống hết bảy tám phần, Ngôn Du đầu óc một mảnh hỗn loạn, chỉ biết là hô lên suy nghĩ chân thật nhất, “Tôi cũng không cần để ý cô!”
Sở Nguyệt Xuất sửng sốt, mà trong lúc sửng sốt, Ngôn Du liền trực tiếp ôm lấy nàng, sau đó đưa tay muốn giựt lấy ly rượu nàng phóng ở sau người.
“Không được náo loạn!” Bỗng nhiên bị Ngôn Du ôm lấy, tim Sở Nguyệt Xuất tần suất đập mạnh mẽ lên cao rất nhiều, dư quang liếc đến khách nhân chung quanh đều đang nhìn nàng cùng Ngôn Du, vội vàng tránh ra, “Cô lại muốn uống rượu!”
“Mới không có!” Ngôn Du thì thào nói xong, lại đánh qua, “Tôi mới không uống rượu đâu... Tôi... Nhận ra cô...”
Lại bị ôm lấy, giữa mũi tràn ngập mùi rượu trên người Ngôn Du, mày Sở Nguyệt Xuất nhíu lại thật chặt, bỏ ly rượu lên bàn, một tay ôm lấy Ngôn Du, một tay đưa tới trước phục vụ, thực gian nan thanh toán xong mới hướng Ngôn Du nói, “Về nhà trước nói sau.”
“Không cần!” Người uống say lại bắt đầu phát cáu, giãy giụa muốn đi lấy bình rượu, thủ lại bị Sở Nguyệt Xuất một phát bắt được, “Nghe lời.”
Giống như nghe được câu thần chú, Ngôn Du dừng động tác lấy bình rượu, cong lên cái miệng nhỏ nhắn, “Nghe lời... Có thể là các người cũng không muốn tôi...”
Thấy nàng không hề náo loạn nữa, Sở Nguyệt Xuất vội vàng nửa bán ôm nàng ra khỏi quán cơm nhỏ, rối ren trong lúc đó cũng liền không để ý lời nàng nói, “Cái gì?”
Được Sở Nguyệt Xuất ôm, mùi rượu dâng lên, Ngôn Du nhắm mắt lại, dần dần có chút khốn ý, lại cứ như vậy mà ngủ.
Mà một khi đã ngủ, sức nặng của nàng gác lên người Sở Nguyệt Xuất lập tức lớn hơn rất nhiều, gặp một chiếc xe taxi đi qua, vội vàng ngăn lại, đem Ngôn Du lên xe cũng đi theo ngồi lên, báo địa chỉ nhà.
Ngồi ở chỗ ngồi phía sau taxi, Sở Nguyệt Xuất cúi đầu nhìn Ngôn Du đang nhắm thẳng vào trong lòng nàng chui, trong lòng bất đắc dĩ hít hai tiếng, thủ lại nhịn không được xoa hai má Ngôn Du.
Thật sự là... Người này một chút biện pháp cũng không có.
Một chút cũng không phát hiện đáy lòng chính mình một mảnh mềm mại, dọc theo đường đi đều là nhìn chằm chằm Ngôn Du tầm mắt chưa từng chuyển đi, thẳng đến khi xe đậu ở dưới lầu thì ngừng lại, Sở Nguyệt Xuất mới thanh toán tiền, lại gian nan đem Ngôn Du ném ra xe taxi, cố sức mang về nhà.
Nghe được cửa chính bị mở ra, Sở Lục Y theo trong phòng đi ra, chứng kiến Ngôn Du uống rượu bị tỷ tỷ giúp đỡ, nhất thời liền ngây dại.
Này... Chẳng lẽ tỷ đêm nay nói không trở về nhà ăn cơm chính là vì bồi Ngôn Du uống rượu sao?
Không có lý do a...
“Mau trở về phòng học bài đi.” Gặp muội muội đi ra, Sở Nguyệt Xuất chẳng biết tại sao một trận chột dạ, một bên đem Ngôn Du hướng gian phòng của mình lôi kéo, một bên nói.
Đồng dạng ra tới, còn có đêm nay không biết chuyện gì xảy ra, Sở Giản Hề vừa nhìn thấy tỷ tỷ cùng một chỗ với Ngôn Du như vậy, lập tức trừng lớn mắt, muốn hướng Sở Nguyệt Xuất hỏi, chưa nghĩ mới đi vài bước đã bị Sở Lục Y kéo lại, vừa quay đầu, Sở Nguyệt Xuất bên kia cửa phòng đã muốn khép lại.
“Tiểu Y...” Sở Giản Hề nhướn mi, “Em đây là...”
“Chị không biết là tỷ gần đây thực không vui sao?” Sở Lục Y nhìn Sở Giản Hề, vẻ mặt nghiêm túc, “Chẳng lẽ chị nhẫn tâm nhìn tỷ khó chịu?”
“Chính là...” Sở Giản Hề há mồm, Sở Lục Y cũng không cho nàng cơ hội nói tiếp, tiếp tục nói, “Chẳng lẽ chị cảm thấy mặt mũi so với tỷ khoái hoạt còn trọng yếu hơn?”
Sở Giản Hề củ kết, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, “Quên đi.”
Chuyện này, không phải chỉ nàng cùng Sở Lục Y là có thể quản được.
=======================
Editor: Vì được khen hiệu suất cao nên mình liền có quyết tâm edit nha ^_^ Cảm ơn lời động viên của bạn! À rốt cuộc cũng được 40 chương rồi nhỉ? Câu chuyện đang bắt đầu có chuyển biến rồi!!!
P/s: Hê hê, nhiều khi muốn chương ra nhanh mọi người cũng nên góp cho mình vài lời nhe. Ôi chao~ Bởi vì không rành lắm nên trả lời bình luận nhiều khi bị sót á, thông cảm!
======================