Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 104




"A..." Sở Giản Hề rõ ràng bởi vì lời của Sở Lục Y nói mà ngây dại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng, một lúc lâu, nhức đầu, lắp bắp, "Em... Chị... Chúng ta là tỷ muội..."

"Chị có thể thích tỷ tỷ vì cái gì tôi không thể thích chị!" Sở Lục Y vẻ mặt giận dữ, "Tôi quản chị, chị đuổi mau giúp tôi đuổi tới tay đi!"

"Tiểu Y..." Kinh hoàng tâm vào lúc này cũng đã khôi phục tốc độ bình thường, bởi vì những lời này của Sở Lục Y, Sở Giản Hề ngược lại không thèm nghĩ những chuyện khác nữa, đi đến bên người Sở Lục Y, buồn cười sờ sờ đầu của nàng, "Làm sao em lại ăn tỷ tỷ dấm chua được chứ, mới trước đây em liền cứ như vậy..."

"Ai với chị thảo luận vấn đề này!" Sở Lục Y vẫn một bộ tức giận bất bình như trước, hình như hận không thể cắn Sở Giản Hề một hơi vậy, "Tôi sẽ nói với chị một nửa vấn đề khác của tôi!"

"Được rồi, chị giúp em truy còn không được sao?" Ngột tự cho là lời Sở Lục Y nói chỉ là ngạo kiều tùy tiện nói mà thôi, tâm treo lên cũng bèn để xuống, xem nhẹ mất mát chôn dưới đáy lòng, Sở Giản Hề sủng nịch cười, "Đừng nóng giận."

"Chị thật sự giúp tôi?" Sở Lục Y quệt mồm, "Giúp tôi truy Sở Giản Hề tên ngu ngốc kia?"

"Giúp!"

"Nói lầm bầm, này còn không sai biệt lắm." Sở Lục Y ngắm nàng liếc mắt một cái, vừa lòng gật đầu, lúc này mới lôi kéo tay Sở Giản Hề hướng về nhà đi.

Khi vừa mới thốt ra câu kia thì nàng liền hối hận, bây giờ còn không phải lúc nói cho Sở Giản Hề biết, tối không được chính là "đả thảo kinh xà", cho nên nàng mới cố ý nhường Sở Giản Hề hiểu lầm ý của mình.

Này đầu gỗ, như vậy cũng có thể mắc mưu, ngu ngốc!

Lợi dụng chính mình đối Sở Giản Hề hiểu biết mà đi từng bước một, móc lấy nàng vào cạm bẫy, Sở Lục Y một chút cũng không biết hổ thẹn.

.....................

Tự nhiên Sở Nguyệt Xuất cũng sẽ không biết tình huống của hai cô muội muội ở nhà thế nào, cùng Ngôn Du ở trên giường qua lại trong chốc lát liền rời giường, gọi điện thoại về, đối với Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y công đạo mấy câu sau sẽ thực phóng tâm mà cúp điện thoại.

Nàng đối với hai muội muội nàng chính là rất yên tâm, từ nhỏ liền đã hiểu chuyện.

"Ngô..." Ngôn Du từ phía sau ôm lấy Sở Nguyệt Xuất mới vừa đặt điện thoại xuống, tay không thành thực chụp lên hai khỏa cao ngất đầy đặn, trong thanh âm lộ ra mật mật dính nị, "Chúng ta lại tiếp tục được không..."

Thân mình mềm nhũn, Sở Nguyệt Xuất còn chưa kịp nói gì liền bị Ngôn Du kéo về trên giường, áo ngủ mới mặc vào liền rất nhanh bị cởi đi một nửa.

"Tiểu Du, em không đói bụng sao?" Sở Nguyệt Xuất đè lại móng vuốt đã muốn đưa đến khóa quần, có chút kinh hoảng.

Ngôn Du sao tự nhiên lại đói khát như vậy chứ?

"Ngô..." Động tác ngừng lại, Ngôn Du oai cái đầu nghĩ nghĩ, lại tiếp tục động tác, "Cái này tương đối trọng yếu hơn!"

"Đừng!" Đè lại nàng lại bắt đầu lộn xộn móng vuốt, Sở Nguyệt Xuất xấu hổ đỏ mặt, "Không được náo loạn, mau đứng lên!"

Mắt nhìn ngoài cửa sổ, Ngôn Du chu môi, "Còn chưa có hừng đông mà."

Sáng sớm hơn năm giờ, sắc trời quả thật còn chưa đủ sáng.

"Em... Mau đứng lên, chị đói bụng." Còn có thể chứng kiến trong con ngươi Ngôn Du rục rịch không thôi, Sở Nguyệt Xuất cắn cắn môi, "Cũng không phải sau này sẽ không cho em..."

Nghe Sở Nguyệt Xuất nói đã đói bụng, Ngôn Du do dự, ngoan ngoãn ngồi dậy. Sở Nguyệt Xuất lúc này mới lạp hảo áo ngủ trắng, nàng liếc mắt một cái, "Chúng ta còn không có đem lời nói cho rõ ràng."

"A?" Sỏa hồ hồ nhìn nàng, Ngôn Du có chút không rõ.

"Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng." Sở Nguyệt Xuất vươn ra ngón tay đẩy cái trán của nàng, "Không nói được rõ ràng em không được... không được chạm chị!"

"Ô..."

Tắm rửa xong thay quần áo ở nhà rộng thùng thình, sau đó đem cái tên đang nằm trên giường ôm mền ngốc ngẩn người đẩy vào tắm rửa, Sở Nguyệt Xuất thu thập xong cũng xuống giường, từ bên giường cầm lấy "Tiểu lười số 2" nhìn vài giây, cười một tiếng.

Cũng không biết cái đồ ngốc kia bao lâu không giặt cái gối này, cả ngày cứ ôm nó biến thành bẩn như vậy, mệt nàng còn ôm tiếp được.

Lắc đầu kéo đi bao gối đầu nhỏ, tính cả trên giường Ngôn Du nào là drap cùng mấy cái bao gối khác cùng ném vào trong máy giặt, giặt sạch hết. Sở Nguyệt Xuất đem phòng thu thập sạch sẽ mà cũng không thèm đợi Ngôn Du đi ra, liền đi phòng bếp làm đồ ăn.

Nàng thật sự đói bụng a.

Trước đó bị Ngôn Du giằng co lâu như vậy, sau đó chính là luôn nằm ngủ, nước chưa uống, đồ cũng chưa ăn, bụng đã sớm oán hận.

Cái đồ ngốc kia cư nhiên còn muốn tiếp tục gây sức ép nàng, chẳng lẽ một chút cũng không đói bụng sao?

Sở Nguyệt Xuất có chút ngượng ngùng lại có chút buồn cười làm bữa sáng, Ngôn Du vừa lúc thay đổi quần áo đi ra, vừa nhìn thấy trên bàn là sữa cùng bánh bao, lập tức vui vẻ nheo cả mắt lại.

Thật không phải là mộng, còn có thể ăn đến đồ Sở lão sư làm, thật tốt.

Hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay, nhìn thấy nàng lập tức lại đây, Sở Nguyệt Xuất ôn nhu chà xát cái mũi của nàng, "Nhanh ăn đi."

"Ân!"

Ăn xong rồi, lúc này Sở Nguyệt Xuất mới lôi kéo Ngôn Du ngồi vào phòng khách, nghiêm trang, "Chị nghĩ qua sự tình lần này, nguyên nhân có chị sai, cũng có em sai."

Gật gật đầu, Ngôn Du vẻ mặt nhu thuận.

Sở lão sư nói cái gì thì là cái đấy. (Ed:  Thế... chính thế này mới sống trường thọ được chứ!)

"Em sai, chính là thái độ này của em." Sở Nguyệt Xuất lại chọt cái trán của nàng.

Ngôn Du lại gật gật đầu, mắt nhỏ quay tròn nhìn Sở Nguyệt Xuất. (Ed:  Vãi cả mắt cún con các chế ạ ~~~~~ Xin lỗi vì đã tục tĩu *cúi đầu*)

"Đồ ngốc..." Tức giận trợn mắt một cái, Sở Nguyệt Xuất ngữ khí mang theo oán trách, "Em có phải đều không nghe chị nói chuyện hay không?"

Lại gật đầu, rất nhanh lắc đầu, Ngôn Du vô tội nhìn nàng, chớp chớp mắt, "Em thật biết điều mà..."

"Biết em biết điều rồi..." Thở dài, nhẹ tay phủ lên khuôn mặt Ngôn Du, "Em có phải luôn cảm thấy chị sẽ không hề nhớ em hay không?"

"Em..." Có chút khẩn trương mở miệng muốn giải thích, làm gì a, căng thẳng lên liền tật xấu nói lắp đều không sửa được, Ngôn Du hớt ha hớt hải cầm lấy tay Sở Nguyệt Xuất, thần tình luống cuống.

"Cho nên vô luận chị làm cái gì em đều cảm thấy đúng, vô luận chị nhường em làm gì em đều ngoan ngoãn làm theo..." Sở Nguyệt Xuất thở dài nói xong, nắm tay Ngôn Du cải thành mười ngón giao khấu, "Coi như em không muốn cũng sẽ vì chị miễn cưỡng làm có phải hay không?"

"Em..."

Mấp máy môi, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du rối rắm muốn cùng mình giải thích, Sở Nguyệt Xuất đột nhiên cảm giác cái mũi đau xót, nắm tay Ngôn Du chặt hơn, khắc chế không để cho cảm xúc của mình ngoài tầm kiểm soát, "Nếu... Nếu không phải chân tướng vụ án được làm rõ, nếu không phải chị nhìn thấy đoạn ghi hình kia... Em đồ ngốc này... Em đồ ngốc này..."

Có phải cả đời cứ như vậy đều tiếp tục tăm tối xuống, mà các nàng, cũng cứ theo đó mỗi người một ngả hay không đây?

"Em... Sở... Sở lão sư..." Rõ ràng có thể thấy hốc mắt Sở Nguyệt Xuất đỏ lên, Ngôn Du vội vàng ôm lấy nàng, "Em sai lầm rồi, đều là lỗi của em, chị đừng khóc... em... em..."

"Sau này, vô luận em muốn cái gì, đều nói cho chị biết, được không?" Bị ôm vào trong ngực, Sở Nguyệt Xuất hít hít cái mũi, "Lời nói của chị, nếu em cảm thấy không đúng liền nói với chị, chuyện chị cho em làm, em không muốn cũng phải nói với chị..."

"Hảo!" Ngôn Du không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.

"Không phải đáp ứng nhanh như vậy!" Ngồi thẳng lên, Sở Nguyệt Xuất nắm cái mũi của nàng, "Em có phải không muốn ở cùng với chị hay không, dám nói lại cho chị!"

"Em... em không có..." Đối mặt nữ nhân bách biến như thế vốn là rất luống cuống, mà người này lại là Sở Nguyệt Xuất, ngơ ngác như Ngôn Du làm sao là đối thủ, mặt đỏ lên vội vàng muốn nói gì đó, Sở Nguyệt Xuất nâng tay bịt kín miệng của nàng, cái trán để lên trán của nàng, con ngươi dịu dàng như nước, "Em hãy nghe chị nói."

Ngơ ngác nhìn nữ nhân gần trong gang tấc, trong lòng Ngôn Du một trận rung động, "Hảo..."

"Chị không nên để em trả lời Bạch Hiểu An như vậy." Cùng nàng rớt ra khoảng cách, Sở Nguyệt Xuất tiếng nói vô cùng ôn nhu, lôi kéo Ngôn Du, mời nàng nằm xuống gối đầu trên đùi của mình, ngón tay vòng quanh một luồng tóc của nàng, "Chị lúc ấy chỉ là muốn dồn hết sức, trước tiên làm yên lòng em ấy, lại không lo lắng đến cảm thụ của em, thực xin lỗi."

Thấy Ngôn Du lại muốn nói chuyện, tay kia Sở Nguyệt Xuất lại che lấy miệng của nàng, "Không cho nói chị làm vậy là đúng, chị cũng không phải thánh nhân, nhất định sẽ có lúc làm sai."

Chu môi, môi đụng tới lòng bàn tay Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du nháy mắt, thân lưỡi liếm một chút.

"Nha..." Mạnh mẽ rút tay về, Sở Nguyệt Xuất sắc mặt ửng đỏ, "Không được hồ nháo!"

"Nha..." Một lần nữa kéo về tay Sở Nguyệt Xuất cầm lấy, Ngôn Du con ngươi sáng long lanh.

"Tính cách của chị... Ân, thời gian trước Tiểu Y có cãi nhau với chị, nói chị thánh mẫu..." Nghĩ đến bộ dáng tức giận của muội muội mình, Sở Nguyệt Xuất thở dài, "Tiểu Y nói không sai, chị cuối cùng chỉ biết đi lo lắng người khác đầu tiên... Thế cho nên xem nhẹ thân nhân... Ân, lúc này đã xem nhẹ em..."

Bán ngồi dậy, Ngôn Du lắc đầu, định nói chuyện lại bị Sở Nguyệt Xuất xoa bóp kéo trở về, dùng âm lượng không quá cao cùng ngữ khí nhường Ngôn Du tâm động vạn phần nói tiếp, "Em không cần lắc đầu, cứ như vậy cưng chiều chị mãi, đồ đần..."

Có lẽ trong mắt Sở Giản Hề và Sở Lục Y, thậm chí ngay cả Ngôn Tĩnh xem ra, bản thân mình so với Ngôn Du lớn hơn nên đa số thời điểm đều là mình sủng ái Ngôn Du. Chính là trên thực tế, tính khí Ngôn Du như vậy làm nàng cảm giác không phải là sủng ái nàng.

Làm người yêu, chớ nói chi đến tưởng niệm, chỉ nói đến sủng nịch thì đều cả hai là sủng nịch lẫn nhau.

"Lần này thật ủy khuất em." Một phen chấm dứt, Sở Nguyệt Xuất liêu liêu sợi tóc nhét vào sau tai, sau đó nhìn người nọ thần tình si mê đang chăm chú nhìn mình, chóp mũi cùng chóp mũi nàng vuốt ve, "Tiểu Du, sau này chúng ta không xa rời nhau, được không?"

"Hảo..." Tay Ngôn Du ôm lấy cổ Sở Nguyệt Xuất, thanh âm có chút run rẩy, "Em..."

"Ân?" Cùng nàng đối diện, ánh mắt Sở Nguyệt Xuất để cho hô hấp Ngôn Du càng phát ra dồn dập hơn, đặc biệt một ít sợi tóc lại rơi xuống, đuôi tóc quét nhẹ lên gương mặt nàng khiến Ngôn Du không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, "Em..."

Đối phản ứng của nàng đã rõ trong tâm, Sở Nguyệt Xuất đầu thấp hơn, đem dấu son môi in trên môi của nàng, nỉ non gọi, "Đồ ngốc..."

Nhắm mắt lại, tận tâm tận lực đáp lại nụ hôn của Sở Nguyệt Xuất, tay lại bắt đầu không thành thật hướng trong quần áo Sở Nguyệt Xuất chui vào, thân mình Ngôn Du dùng sức một cái, trái lại đem Sở Nguyệt Xuất áp dưới người, vội vàng ở trên người nàng hôn lên.

Theo mới vừa bắt đầu đã tưởng muốn đối Sở lão sư làm chuyện như vậy rồi. Vừa nãy Sở lão sư mỗi một câu nói đều khiến nàng tim đập nhanh không thôi, dần dần liền đã bị lạc vào một mảnh "nhu tình như nước" của Sở Nguyệt Xuất.

Chuông cửa ngay vào lúc hai người đang phát ra mê loạn tình ái vang lên, động tác Ngôn Du đang hướng bên trong quần áo Sở Nguyệt Xuất chui vào cũng tạm dừng, tiếp theo không chút do dự lại tiếp tục làm, ngậm một bên đầy đặn khẽ liếm.

"Ân... Đừng..." Đè lại đầu của nàng, Sở Nguyệt Xuất thở phì phò, "Ngoan, trước mở cửa."

"Không cần!" Mặc cho chuông cửa không ngừng nghỉ vang dội, Ngôn Du vẫn trực tiếp xốc lên quần áo Sở Nguyệt Xuất, tiếp tục động tác đầy lửa nóng, "Chị vừa mới nói, nếu chị để cho em làm chuyện em không muốn, liền có thể không cần miễn cưỡng mình mà nói cho chị mới tốt."

"Em..." Bởi vì Ngôn Du càng làm càng thêm quá phận để mình không khỏi ngâm khẽ ra tiếng, tay Sở Nguyệt Xuất bắt lấy sô pha, "Ách... Cần... Trở về phòng... Ân..."

"Không cần!" Ngôn Du tiếp tục động tác, vẻ mặt cố chấp.

Mới không cần bị tiếng chuông cửa cắt đứt đâu, ghét nhất bị dính mấy chuyện này!

"Ách... Ân... Chậm... Chậm một chút..." Sở Nguyệt Xuất không nhịn được cắn môi yêu kiều, cuối cùng nhắm mắt lại lâm vào trong mê loạn.

Lời nàng vừa mới nói... Nàng nên thu hồi lại.

Cái gì... Cái gì mà "có cái gì không muốn cứ việc nói với nàng", đồ ngốc này... Loại chuyện này... Thật sự là chịu không nổi...