Hữu Trinh

Chương 2




Ả ta khoác lên người chiếc váy thêu hoa quý phái, tóc vấn cao, cài trâm phượng vàng nghiêng nghiêng, đôi tai đeo khuyên trân châu lớn bằng mắt rồng.

Bộ trang phục này đổi thành bạc đủ để mua hai cửa tiệm ở khu phố sầm uất nhất Tây Thị.

Lấy bạc ta vất vả kiếm được để nuôi tình nhân, Lục Hành An, ngươi quả thật cao tay.

Ta nhìn thẳng vào ả: “Tìm ta có việc gì, muốn có danh phận sao?”

Liễu Lộng Ngọc mỉm cười duyên dáng: “Ta muốn làm bình thê.”

Khuôn mặt ả còn non nớt nhưng lại cố làm ra vẻ chững chạc điềm đạm: “Chưa nói đến việc ta là muội muội của bạn thân Lục đại ca, mối quan hệ đã bày ra trước mắt. Chỉ bàn về thực tế, Lục đại ca tương lai sẽ làm quan, nếu để đồng liêu biết phu nhân mình là một thương nhân, từng cùng bao nam nhân uống rượu kết giao, họ sẽ cười nhạo chàng ấy mất.”

“Ta xuất thân từ gia đình văn nhân, từ nhỏ đã khổ học thi thư, đi bên cạnh chàng cũng giúp chàng nở mày nở mặt.”

Ta thấy ả ngoại thất này thực sự kiêu ngạo, thậm chí buồn cười, liền lập tức sai người đuổi ả ra ngoài.

Liễu Lộng Ngọc vừa tức vừa xấu hổ, cười khiêu khích: “Tỷ tỷ, tỷ gần ba mươi rồi phải không? Lục đại ca nói tỷ đã già, vòng eo đầy mỡ chảy xệ, trông thật kinh tởm. Mỗi lần tắt đèn, chàng ấy phải chịu đựng lắm mới qua được. Tỷ tỷ, chàng ấy nói có thật không?”

Ta thừa nhận, ta bị ả tiện nhân này chọc giận đến phát đau bụng.

Ta sợ đứa trẻ có mệnh hệ gì, chẳng buồn đối phó với ả, vội vã trở về nhà, gọi đại phu đến xem.

May mắn là đại phu nói không sao, dặn ta nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Đêm đó, ta đang ngâm chân thì Lục Hành An trở về, vẻ mặt đầy áy náy.

“Trinh nhi, ta thực sự không biết Liễu Lộng Ngọc tìm đến nàng, ta đã trách mắng nàng ta rồi.”



Ta càng nhìn hắn, càng thấy căm ghét, bảo hắn cút đi.

Ai ngờ Lục Hành An lại mặt dày quấn lấy ta, xin lỗi không ngớt, lúc thì rửa chân, lúc lại xoa vai.

Hắn bưng bát thuốc an thai, định đút cho ta uống.

Ta chịu hết nổi, tát hắn một cái.

Chén thuốc đổ ra, vấy lên váy ta.

Lục Hành An quỳ xuống cầu xin ta, bảo dù chỉ vì con, cũng nên giữ gìn thân thể.

Hắn nói nếu ta không uống thuốc an thai, hắn sẽ không đi.

Ta chán nản, đành uống thuốc rồi đuổi hắn ra ngoài.

Cơn giận liên tiếp kéo đến, không bao lâu sau ta đau bụng dữ dội, máu đột nhiên chảy xuống…

Hai vị đại phu dốc hết sức cứu chữa, cuối cùng giữ được tính mạng của ta.

Ta mất máu quá nhiều, gắng gượng sinh ra hai đứa trẻ.

Nhưng con gái của ta thì…"

Con gái của ta nhỏ bé đến vậy, còn chưa kịp nếm lấy một giọt sữa, chưa kịp nhìn ngắm thế gian đã vội rời đi.

Ta vùi đầu vào chiếc áo nhỏ của con, sợ làm ồn đến con trai, chỉ đành nén tiếng khóc.



Vương ma ma ôm lấy ta: “Phu nhân, ả tiện nhân Liễu Lộng Ngọc khiến người sinh non, người định xử lý thế nào? Chỉ e là cô gia sẽ đứng ra bảo vệ ả.”

Ta nắm chặt tay thành quyền: “Dù có là Hoàng đế thì cũng không che chở nổi ả! Tiện nhân đáng hận, nhưng Lục Hành An mới là kẻ chủ mưu. Hắn cũng đừng mong thoát thân!”

Ngay lúc đó, ta chợt nhớ lại một việc từ vài tháng trước.

Khi ta mới có thai, Lục Hành An vui mừng khôn xiết, đùa rằng phải mời Trương đạo sĩ ở Huyền Minh Quan xem bát tự sinh thần cho hai đứa, xem ngày sinh nào sẽ giúp phụ thân chúng thuận lợi trong khoa cử và con đường làm quan.

Ta từ nhỏ đã có trí nhớ tốt, nghe qua là nhớ, nhìn qua là không quên.

Lời đó hắn chắc chắn đã nói.

Trước đây Lục Hành An từng thi Tiến sĩ một lần nhưng trượt. Hắn đặt rất nhiều kỳ vọng vào kỳ thi mùa xuân năm sau, đến mức áp lực nặng nề khiến tóc rụng từng nắm. Mỗi ngày mùng Một và Rằm đều phải đến đạo quán thắp hương cầu nguyện.

Liễu Lộng Ngọc tuy đáng ghét, nhưng chắc chắn không đến mức khiến ta phải sinh non.

Ta chộp lấy cánh tay của Vương ma ma, hạ giọng: “Bộ y phục ta mặc hôm nay vẫn còn chứ?”

Vương ma ma ngớ người: “Dính máu rồi, lão nô đã cất đi, định vài ngày nữa sẽ đốt.”

Ta cau mày: “Chiều nay, Lục Hành An có mang thuốc an thai đến cho ta, ta và hắn cãi nhau mấy câu, thuốc đổ lên váy ta. Bà hãy lén mang bộ y phục ấy đến nhà Lưu đại phu xem sao, hỏi ông ấy có điều gì bất thường. Lưu đại phu nợ ta một ân tình, nhất định sẽ không giấu giếm.”

Ánh mắt Vương ma ma lóe lên chút sợ hãi, tay che miệng: “Lục Hành An… chẳng lẽ hắn đã bỏ thứ gì vào thuốc an thai?”

Ta gật đầu: “Đừng vội nói ra. Bà cũng đã nói hắn vừa lấy đi nhau thai của con gái ta, hãy để ý xem hắn có ý định gì.”

Mấy ngày qua, ta giữ vững tinh thần, tĩnh dưỡng thân thể. Nỗi đau không thể giải quyết được gì. Những kẻ hèn mọn kia đang mong ta gục ngã, ta sao có thể để chúng toại nguyện?