Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 9




Lúc này thì còn cái gì là chính nhân quân tử nữa, vứt hết.

Trịnh Tuân nhìn chằm chằm vào mép thịt khép chặt thành đường chỉ,

một chút chất nhờn dinh dính trên tiểu huyệt trắng nõn, ăn một lần rồi lại

một lần nữa.

Lục Nhi cảm thấy xấu hổ, rồi lại rối rắm suy nghĩ, ra nhiều lần như vậy

rồi có phải đã có được tiểu hài tử rồi không.

Hai mắt hắn mơ màng, mồ hôi giữa hai trán hắn lăn dài rơi xuống cạnh

rốn nàng, vai trái hằn lên những dấu tay bấm sâu vào da thịt.

Trịnh Tuân tiếp tục vùi mặt vào nơi đó của nàng.

Bàng Lục Nhi không hiểu chỗ kia có gì ngon, mà khi lưỡi hắn quét đến

khiến toàn thân nàng run rẩy.

Nàng càng siết chặt vai hắn, phía dưới nàng ướt đẫm, nàng không phân

biệt được đó là nước của nàng hay nước bọt của hắn.

Cho đến khi hoàng hôn biến mất hoàn toàn.

Nàng cảm thấy cơ thể căng cứng liền nhỏ giọng kêu la, tựa như đang

khóc lại giống như đang cười.

Cả người Bàng Lục Nhi run rẩy co rút, cảm giác có thứ gì đó từ trong

người nàng chảy ra, rất nhanh sau đó bị hắn hút hết sạch sẽ.

Trịnh Tuân vân vê hai cánh hoa thịt của nàng, đồ vật to lớn cứng ngắt gắt

gao chiếm lấy giữa hai nàng, nó tách khe hở ra, chen lấn đi vào toàn bộ.

Lục Nhi bị Trịnh Tuân đè mình trên giường đất, tiểu huyệ.t bị hắn đâm

vào, căng tức khó chịu.

Trịnh Tuân nắm lấy bàn tay khô ráp của Bàng Lục Nhi.

Lục Nhi, sao nàng lại ham muốn đến vậy? Giống như tiểu yêu tinh,

không hút khô tinh khí của vi phu thì nàng không bỏ qua.

Lục Nhi, sau này nàng sẽ giống như những quý nữ thị tộc khác, tắm bằng

sữa dê, đắp mặt bằng ngọc châu.

Hắn xoa một bên v.ú nàng, côn th*t điên cuồng cắm vào rút ra, nhiều lần

nhấp sâu vào bên trong.

Dụ.c căn rút ra một nửa rồi lại đẩy mạnh vào, tiểu huyệ.t giống như chưa

kịp nuốt lại bị cô.n thịt hung hăng đâm mạnh vào.

Bàng Lục Nhi cảm giác bản thân mình như bị hắn đóng đinh ở trên

giường, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.

Động tĩnh trên giường cuối cùng cũng ngừng lại.

Bàng Lục Nhi sớm đã hôn mê.



Sáng sớm hôm sau.

Trịnh Tuân cùng Bàng Lục Nhi đến nhà Lí Chính, chân Lục Nhi chưa

hồi phục, Trịnh Tuân vẫn là người cõng nàng đi.

Mọi người trong thôn đều cảm thấy Bàng Lục Nhi cần tiền để lót đường

Cho Trịnh Tuân, e là Trịnh Tuân cũng nghĩ như vậy.

Việc bán đất này vậy mà không thấy ai nói ra nói vào, vô cùng yên bình.

Nông hộ đập nồi bán sắt đã không dễ gì, huống hồ là một Cử nhân lão

gia.

Đơn giản, cứ nhìn Ngô Khuê của Ngô gia làng bên, sau khi thi đậu, mỗi

lần nhà ai có kết hôn hay tang sự mà không thỉnh hắn chấp bút, kiếm

sống không thành vấn đề

Bàng gia có 26 mẫu đất.

Ruộng tốt 18 mẫu, mỗi mẫu 16 lượng bạc. Ruộng kém 8 mẫu, mỗi mẫu

12 lượng.

Trừ 26 lượng bồi thường cho tá điền, Bàng Lục Nhi còn 358 lượng bạc.

Đến tháng 11, Trịnh Tuân chuẩn bị nhập kinh.

Bàng Lục Nhi xứng danh thê tử của hắn, ở bếp giúp hắn chuẩn bị bánh

trái.

Nhà bếp đều là khói và lửa, so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều, cổ nàng

xuất hiện lớp mồ hôi mỏng, nàng xắn cổ tay áo lên.

Khi rời nhà bếp cũng quên không vuốt xuống.

Trịnh Tuân nhìn thấy cổ tay trống lỏng, đột nhiên hỏi: “Lục Nhi, vòng

tay lúc trước ta đưa cho nàng đâu?”

Ban ngày cũng không thấy nàng đeo.

Vòng tay đó là ngọc Chi Dương, nghe nói đó là đồ vật mà Cao tổ hắn

tặng cho Cao tổ mẫu.

Cao tổ: ông tổ, tổ tiên.

Bàng Lục Nhi vội vuốt thẳng cánh tay, ánh mắt lóe lên: “Tay ta hay va

chạm mạnh, mang sợ làm hỏng nó.”