Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 143




Lục Nhi mang thai không quan tâm đứa trong bụng là nam hay nữ.

Đám trẻ con đều đã lớn, ngoại trừ Nguyệt Nhi, hai nam nhi kia không

còn quấn lấy nàng như lúc nhỏ.

Thật ra Trịnh Tuân hay nhìn bụng nàng mà trầm tư gì đó, ngày nọ hắn

ôm lấy nàng nói: “Lục Nhi, đợi sinh đứa này xong, chúng ta đến chùa

Tây Minh thắp nén hương, quyên chút tiền nhang đèn!”

Không nói gia đình thế gia, chỉ là gia đình bình thường trên phố mỗi năm

có dư giả cũng thường đến chùa quyên góp một hai lần, Lục Nhi gật đầu

đồng ý.

Lục Nhi đã 30 tuổi, mang thai lần này không dám qua loa, Trịnh Tuân

hận không thể thỉnh thái y trong cung đến nhà ở, nhưng hiện tại hắn chỉ

là Ngũ phẩm, cho dù được Hi Hoà đế coi trọng cũng không thể đi quá

giới hạn được.

Cũng may đứa trẻ trong bụng cũng không hành người khác nhiều.

Ngày 6 tháng 2 năm Hi Hoà thứ mười bảy, Bàng Lục Nhi phát cơn đau

chuyển dạ, sau hai canh giờ đứa trẻ ngoan ngoãn chui ra, là một tiểu nhi

nữ.

Bà đỡ cân nhắc tâm tư Trịnh Tuân, mấy người quan gia ai lại không hi

vọng trong nhà càng nhiều nhi tử càng tốt, hiện giờ chui ra một nhi nữ,

bọn họ sợ gia chủ không vui.

Hai bà đỡ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng có người ra ngoài thông

báo hỉ theo thường lệ.

Ai nào ngờ Trịnh đại nhân trầm ổn thường ngày đứng trong sân rơi nước

mắt, làm cho mấy hài tử đứng bên cạnh bất ngờ. Nguyên Nhi và Nguyệt

Nhi quay mặt đi, còn kéo tay ra hiệu cho Bình Nhi đừng nhìn nữa.

Trong tâm trí bọn chúng, Trịnh Tuân trước giờ rất vĩ đại, không gì là

không thể, cho nên chúng chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cha chúng.

Bà đỡ đi ra báo tin càng bị hắn doạ cho sợ, bà chưa từng gặp qua trường

hợp nào kì lạ đến vậy.

Người khác nào biết được tâm tư của Trịnh Tuân.

Lúc hắn vừa mới hồi kinh không lâu liền tự mình đến phường bệnh tìm

hiểu, ấn theo thời gian trong mộng, hắn nhận nuôi vài hài tử không cha

không mẹ, thì lúc đó bọn chúng nên ở phường bệnh rồi mới đúng, nào

ngờ khi hắn đến lại không có ai.

Lúc sau, Lục Nhi mang thai, hắn vô cùng kinh ngạc, cho nên hắn mới

nói muốn đi chùa Tây Minh dâng hương, muốn tích chút đức cho bọn

chúng.

Đến khi đứa trẻ này sinh ra, Trịnh Tuân tựa như vừa mới tỉnh từ trong

mộng, ngày đó hắn nuôi dưỡng mấy đứa trẻ, trùng hợp cũng là hai nam,

hai nữ.

Sự trùng hợp này chính là nhân quả.

Nữ nhi sinh tháng 2, Lục Nhi không ngờ là Trịnh Tuân dựa theo sự tuỳ ý

của nàng lúc trước, đặt tên cho đứa trẻ này là Như Nguyệt, hai tỷ muội

cùng một cái tên. Người khác nghe qua sẽ hiết một đứa sinh vào tháng

10, một đứa sinh vào tháng 2, quyết định nông cạn như vậy nào giống

Trạng Nguyên Trịnh Tuân.

Trịnh Tuân lại nói: “Dù sao cũng không thể hơn Nguyệt Nhi được!”

Hắn chỉ lấy tên, không nói họ gì.

Lục Nhi đưa mắt nhìn hắn: “Đứa trẻ này lấy họ của chàng đi, như vậy sẽ

trọn vẹn!”

Trịnh Tuân thuật lại chuyện trong mộng cho nàng nghe.

Lục Nhi cũng không thể tưởng tượng nổi, tuy khác tên nhưng lại có chút

trùng hợp: “Chàng thử tìm lại xem, biết đâu bọn chúng còn đang ở bên

ngoài, dù sao cũng từng gọi chàng một tiếng cha!”

Trịnh Tuân nói: “Ta đã tìm hai ba năm rồi, ngay cả tung tích cũng không

có, e là không phải chuyện gì cũng giống trong mộng!”

“Thần kì vậy sao, chẳng lẽ bọn chúng đều đầu thai vào bụng ta?” Lục

Nhi cảm thán.

Nàng chỉ thuận miệng nói nào ngờ Trịnh Tuân lại ngơ ngác nhìn nàng.

“Không chừng là đúng như vậy thật!” Trịnh Tuân mím môi nói.

Hoặc là bọn chúng vốn là con của hắn, nhưng Lục Nhi chỉ còn tro cốt

nên không có mẹ.

Lục Nhi không nói gì, mười mấy năm qua đối với nàng cũng giống như

đang nằm mơ.

Lục Nhi dựa vào ngực Trịnh Tuân, một lúc lâu sau thở dài: “Tuân ca,

chúng ta nhất định phải sống tốt!”

“Lục Nhi, sang năm Lưu thừa tướng muốn xuất sĩ, đợi hắn đi rồi thì

không còn chuyện gì phải lo nữa!” Trịnh Tuân đề cập đến quan trường.

Xuất sĩ: về hưu.

Lục Nhi ừ một tiếng, nàng biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nói đến

chuyện này.

“Mệt sao?”

“Ừ!”

Nàng vừa mới sinh con, không thể so với lúc còn thiếu nữ, dù sao cũng

thương tổn căn cốt.

“Nàng ngủ đi, hài tử có nhũ mẫu và bà tử canh chừng rồi!” Trịnh Tuân

dỗ nàng, hắn không đề cập đến việc để sữa lại cho hắn uống, mà hắn đã

sớm nói với đại phu cắt sữa của nàng rồi.

Trịnh Tuân sợ nàng bị di chứng gì. Lục Nhi sau khi sinh nghỉ ngơi gần

hai tháng.

Chùa Tây Minh ở phía nam phường Duyên Khang, chỉ có hai phu thê đi

ra cửa.

Lúc trước Trịnh Tuân còn ở kinh thành một mình cũng đã đến chùa Tây

Minh vài lần, Thiện Thành đại sư chưa từng chủ động yêu cầu gặp hắn,

hắn cũng không nghĩ sẽ tìm gặp đối phương.

Lần này Trịnh Tuân đưa Lục Nhi đến, báo với Tăng lữ rằng hắn muốn

cầu kiến Thiện Thành đại sư. Tăng lữ nói Thiện Thành sớm đã tự do tứ

phương, không còn ở trong chùa nữa.

Trong lòng Trịnh Tuân hơi thất vọng, sau đó hai phu thê quyên chút tiền

bạc rồi rời đi.

Tăng lữ kia sau khi trả lời Trịnh Tuân liền quay về thất, đến một khoảng

sân rồi dừng lại: “Sư phó, đệ tử đã làm theo lời dặn của người!”

Thiện Thành gật đầu.

Tăng lữ khó hiểu hỏi: “Sư phó, sao người không gặp bọn họ?”

“Bởi không có gì để nói!”

Y đã phá bỏ con đường sai lầm, thì cần hắn phải nói gì nữa.