Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 302: Tuần trăng mật




Edit: Ring.

Nhắm mắt một lần này là ngủ suốt bảy canh giờ, gần như đến giờ Tỵ* sáng hôm sau hai người mới thức dậy.

(R: giờ Tỵ: khoảng 9 giờ sáng).

Bao nhiêu năm qua, Bùi Vũ Khâm chưa bao giờ ngủ lâu như vậy, lúc này hắn chỉ cảm thấy cả người đều rất thoải mái.

Mà Giang Mộ Yên cũng thức dậy lại giống như vẫn chưa ngủ đủ mà vẫn mơ mơ hồ hồ. Nhưng bây giờ nàng cũng không thể yêu cầu ngủ tiếp được nữa, dù sao bản thân nàng cũng thấy mình rất kỳ cục, cư nhiên ngủ liên tục hai mươi mấy tiếng, sao có thể ngủ tiếp đây? Ngủ nữa sẽ thật sự thành heo mất!

Cho nên mặc dù không muốn dậy nhưng cuộc sống cùng tính tình tự hạn chế nhiều năm qua vẫn giúp Giang Mộ Yên có thể vượt qua sự lười nhác của bản thân mà ngồi dậy.

“Yên nhi, ngủ ngon chứ? Nàng còn muốn ngủ nữa không?”

Bùi Vũ Khâm thấy bộ dáng còn có vẻ buồn ngủ mơ hồ của nàng liền quan tâm hỏi một câu.

Giang Mộ Yên lập tức lắc đầu “Không ngủ nữa, xương cốt đều cảm thấy sắp nhũn ra luôn rồi. Nên ngồi dậy, ta đói bụng!”

Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì hơi kinh ngạc một chút, sau đó liền phá lên cười. Nếu không phải đã thấy bộ dáng lúc Yên nhi thật sự tập trung làm việc sẽ mất ăn mất ngủ đến thế nào thì hắn thật sự không thể không hoài nghi không biết có phải Yên nhi này là heo con chuyển thế đầu thai hay không. Thật sự là ăn no liền ngủ, ngủ dậy lại hô muốn ăn.

Bất quá cho dù như vậy, Bùi Vũ Khâm vẫn cảm thấy Giang Mộ Yên đáng yêu vô cùng.

“Vũ Khâm, chàng cười cái gì?”

Giang Mộ Yên tuy rất thích nhìn Bùi Vũ Khâm cười, có điều sau khi nghe nàng than đói bụng liền cười đến như vậy thì cho dù là Giang Mộ Yên cũng không nhịn được mà cảm thấy mấy phần ngượng ngùng “Vũ Khâm, chàng là đang cười ta sao?”

“Đâu có, ta đây là đang vui vẻ!”

Bùi Vũ Khâm ôm lấy Giang Mộ Yên, sau đó hôn nhẹ lên trán nàng một cái.

“Vui vẻ? Vui vẻ mà chàng lại cười như vậy sao? Không đúng, khẳng định là chàng đang cười ta, cảm thấy ta ham ăn ham ngủ giống heo phải không?”

Giang Mộ Yên bất mãn đẩu môi, cũng cảm thấy vô cùng phức tạp với tình trạng đặc biệt mệt mỏi, thèm ăn của mình hai ngày qua. Trước đây tuy cũng ăn không ít nhưng chưa bao giờ ham ngủ đến vậy a. Chẳng lẽ là ‘mệt mỏi’ quá độ nên thận yếu?

(R: ơi trời =))))))))))))).

Vừa nghĩ đến hai chứ ‘thận yếu’, trên trán Giang Mộ Yên liền nhịn không được chảy xuống mấy vạch đen.

Đó giờ chỉ nghe nam nhân sau khi hao tổn quá mức ở phương diện đó sẽ dẫn đến ‘thận yếu’, chưa nghe ai nói nữ nhân cũng sẽ như vậy. Hơn nữa nếu thật sự là do nguyên nhân đó thì –

Giang Mộ Yên không khỏi hướng ánh mắt hoài nghi về cái người thần thanh khí sảng, sắc mặt hồng hào, thậm chí đẹp đến mức có vẻ yêu mị, tướng công Bùi Vũ Khâm nhà mình ngồi bên cạnh. Nhìn thế nào cũng không cảm thấy hắn có chút uể oải nào như nàng a!

“Yên nhi, nàng nha, đang miên man suy nghĩ cái gì vậy! Yên nhi của ta sao có thể giống heo con chứ? Cho dù giống, vậy đó cũng là chú heo đang yêu nhất, xinh đẹp nhất trên đời!

Hơn nữa nàng cũng biết ta chỉ ước gì nàng mỗi ngày ăn được nhiều hơn. Nhìn nàng xem, gầy đến mức khiến ta cảm thấy chỉ một cơn gió thoáng qua cũng có thể thổi bay. Nếu như vậy, nàng bảo ta phải đi đâu để tìm được một kiều thê như nàng đây?”

“Vũ Khâm, chàng nói phải giữ lời, nếu ta thật sự ăn thành béo ú, chàng cũng không được ghét bỏ ta.”

“Ta cam đoan, thề vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ Yên nhi của ta!”

Giang Mộ Yên nghe vậy thì không còn buồn bực nữa, trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên, sau đó cả người cũng nghiêng qua.

Khó trách nữ nhân xưa nay đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt. Thì ra tình cảm một khi chín mùi thì cho dù một lời cam đoan, một câu ca ngợi, một lời thề dù vô tâm cũng có thể khiến lòng người ta rung động, cảm thấy ngọt ngào không thôi. Càng không cần nói đến những lời từ chính miệng người thật lòng yêu mình nói ra sẽ đáng quý cùng ngọt ngào đến mức nào.

“Được rồi, chúng ta nên dậy thôi. Trước cho Yên nhi nhà ta ăn nó, sau đó sẽ chuẩn bị đồ đạc đi ra ngoài!”

“Đi ra ngoài? Đi đâu?”

Giang Mộ Yên sửng sốt, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

“Yên nhi, nàng quên rồi sao? Ta đã nói đợi sau khi chúng ta thành thân, ta sẽ buông hết mọi chuyện, mang nàng đi chơi nửa tháng a! Vốn hôm qua đã nên xuất phát, có điều chúng ta đã ngủ quá cho nên mới đổi lại thành hôm nay. Yên nhi không muốn rời khỏi Bùi gia đi xem thế giới bên ngoài sao?”

“Vũ Khâm, như vậy được không? Cả một gia tộc lớn, cả một đống chuyện cần xử lí, chàng buông hết như vậy có được –”

“Suỵt – Yên nhi, đây là điều ta đã sớm hứa hẹn với nàng, là ngày nghỉ chỉ thuộc về chúng ta. Trong mấy mươi năm tới, có lẽ chỉ có lúc này ta mới có thể mang nàng đi chơi một cách chân chính, nàng thật sự muốn bỏ qua sao?

Cho dù nàng muốn, ta cũng không đồng ý. Ta khát vọng được thành thân với Yên nhi, khát vọng những ngày nghỉ ngơi này đã lâu lắm rồi, cho nên nàng cứ buông hết tất cả gánh nặng tư tưởng đó cùng ta đi một lần, được không?”

Bùi Vũ Khâm đều đã nói đến mức đó, Giang Mộ Yên sao có thể cự tuyệt được nữa đây?

Mà trên thực tế, chính nàng cũng bị lời đề nghị này hấp dẫn. Rời khỏi Bùi gia, đến một nơi chỉ có nàng cũng Vũ Khâm nghỉ ngơi, một đường ngồi xe, thưởng thức cảnh sắc cuối thu, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy lãng mạn ấm áp, tốt đẹp cùng đáng giá không thôi rồi. Cho nên cuối cùng nàng gật đầu “Được, ta không bỏ qua, ta muốn cùng Vũ Khâm đi hưởng tuần trăng mật!”