Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 29




Edit: Ring.

Nghe được Thanh Thư trả lời như vậy, trong lòng Giang Mộ Yên rùng mình, sức quan sát của Thanh quản sự này đúng là sâu sắc, chỉ dựa vào một động tác nhỏ mà đã đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.

Ai nói người hiện đại thông minh hơn? Cổ nhân thì dễ bị lừa?

Ngàn năm trí tuệ cùng tri thức của Trung Hoa, tuy rằng không ngừng tích lũy, nhưng khả năng nhìn người, để ý của cổ nhân, so với người ở hiện đại nhưng trước giờ chưa hề bước ra khỏi cửa như nàng là hơn rất nhiều.

Năng lực quan sát như vậy, nàng còn kém quá xa.

Đã vậy, Giang Mộ Yên sao còn dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhanh chóng nâng váy, theo Thanh Thư bước vào trong.

Nơi này có vẻ trống trải hơn Phi Hoa viện của nhị phu nhân lúc trước. Nói vậy không phải là sân này lớn hơn, trên thực tế sân này một chút cũng không lớn, chỉ là trừ bỏ tường viện màu xanh bao quanh bốn phía ra, cũng chỉ có một tòa lầu ba tầng ngay trước mắt nàng ở giữa sân, những thứ khác đều không có.

Không có bồn cây, không có hoa cỏ, không có cây cối, cũng không có cái gì núi giả, cầu kiều, hồ nước hay thứ gì trang trí, chỉ trơ trọi một tòa lầu ba tầng như vậy mà thôi.

Ở giữa tầng một và tầng hai có treo một tấm biển, trên đó có chữ ‘Vị Vũ lâu’, không biết có phải ý tứ chính là ‘Vị vũ trù mậu’* hay không.

(R: vị vũ trù mậu: phòng ngừa chu đáo. Ý là bạn Yên k biết chữ ‘Vị Vũ’ trong ‘Vị Vũ lâu’ có phải lấy từ câu này hay k. Ta đoán vậy).

Thanh Thư đưa nàng đến trước bậc thang ở cửa chính liền dừng bước “Thiếu phu nhân, lão gia ở thư phòng trên lầu hai chờ ngài, tiểu nhân đi chuẩn bị nước trà, thiếu phu nhân tự mình đi lên đi!”

“Làm phiền Thanh quản sự!”

Giang Mộ Yên cũng không nói thêm gì, từ sau khi bước vào sân này, nàng không thấy hạ nhân nào khác ngoài Thanh Thư, không biết là do gia chủ Bùi gia này không thích nhiều người hầu hạ hay vì hắn cũng giống như nhị phu nhân cùng Tương di, có chuyện nhờ nàng nên ngại nhiều người mới một mình gặp mặt?

Nhưng mà này dù sao cũng chỉ là phán đoán của nàng, trên thực tế, tình huống như vậy là không có khả năng xảy ra.

Bởi vì nàng biết, cỗ kiệu nàng ngồi đến đây, còn có những chỗ ban ngày đi qua, người đã gặp, nơi ở, đồ ăn, đồ dùng, … mọi thứ đều cao quý, sang trọng, có thể thấy được gia nghiệp Bùi gia này đúng là rất khổng lồ.

Cho dù Giang Mộ Yên là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc thì như thế nào? Bùi gia hẳn không thể dựa vào một cô gái mới mười sáu, mười bảy tuổi như nàng chống một khoảng trời đi!

Cho nên trường hợp gia chủ Bùi gia muốn lấy lòng nàng là không thể tồn tại, như vậy một mình một tòa nhà như thế này, những hạ nhân khác đều không thấy, gia chủ Bùi gia thân là cha chồng gặp mặt con dâu kỳ thực vẫn chưa chính thức vào cửa như vậy hình như là không hợp lễ!

Đáng tiếc Giang Mộ Yên không thể nghĩ nhiều hơn nữa, bởi vì trong lúc phiền não suy nghĩ, nàng đã đi đến lầu hai.

Giang Mộ Yên hoàn toàn không rõ Vị Vũ lâu như thế nào, căn bản không biết thư phòng nằm ở đâu, nhưng cũng may cả tòa Vị Vũ lâu đều không có người, giày thêu của nàng bước đi trên sàn gỗ có vẻ đã cũ lại hoàn toàn không gây tiếng động, nàng liền tùy tiện chọn hành lang bên phải bước qua.

Vận khí vẫn là không tệ, mới đi qua hai căn phòng, đến chỗ hành lang gấp khúc thành một cua quẹo liền thấy được một cánh cửa sổ đang mở. Qua khung cửa gỗ cổ xưa được trạm trổ tinh xảo, nàng nhìn thấy rõ ràng một nam tử trẻ tuổi tóc đen dài ngồi bên án thư, đang cúi đầu đọc một quyển sách trong tay.