Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 220




Edit: Ring.

Bùi Vũ Khâm vừa nghe tiếng Hồng Nguyệt đã ngẩng đầu lên, vừa thấy ngọn nến trên bàn đã cháy hết một nửa thì nhất thời như sực nhớ ra điều gì mà lập tức đặt bút xuống, nhanh chóng đứng dậy bước đến bên cạnh Giang Mộ Yên.

Dưới cái nhìn kinh ngạc của Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt, hắn bắt lấy cây bút lông ngỗng trong tay Giang Mộ Yên, giọng có phần tự trách nói “Chỉ lo xem sổ sách mà đã quên thời gian. Không còn sớm nữa rồi, Yên nhi, nàng nên đi nghỉ ngơi!”

“A? Mấy giờ rồi?” Giang Mộ Yên đang tập trung làm việc, bất thình lình bút bị lấy mất, còn bị bảo đi nghỉ ngơi thì theo phản xạ hỏi lại. Nhưng sau khi hỏi ra miệng, nàng mới cảm thấy câu hỏi của mình có vấn đề, liền lập tức bổ sung “Ta là nói hiện tại là giờ nào rồi?”

Thanh Thư lúc này cũng phản ứng lại, mới biết thì ra vừa rồi Hồng Nguyệt nháy mắt không phải có ý với hắn mà là muốn hắn đi nhắc nhở lão gia, tiểu thư nên nghỉ ngơi.

Hắn âm thầm tự trách mình, vậy mà đã quên tiểu thư là thân nữ nhi, không có thói quen thức đêm. Bây giờ nghe tiểu thư hỏi giờ, Thanh Thư liền lên tiếng “Tiểu thư, đã là cuối giờ Tuất, đầu giờ Hợi rồi. Ngài cũng nên nghỉ ngơi.”

Thì ra mới hơn chín giờ a, trong lòng Giang Mộ Yên thở phào một hơi, nàng còn tưởng rằng đã mười một, mười hai giờ đêm rồi đâu!

Nghĩ vậy, Giang Mộ Yên cũng nở nụ cười “Còn sớm a, lại đang là lúc đầu óc thanh tỉnh, nghỉ ngơi gì chứ?”

“A?” Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt nghe vậy đều kinh ngạc nhìn nàng. Cũng đã cuối giờ Tuất rồi mà còn sớm sao?

Thanh Thư nhịn không được nói thầm trong bụng, quả nhiên không hổ là nữ tử tâm linh tương hợp với lão gia, ngay cả làm việc cũng đều là cái loại làm đến không quan tâm tới sức khỏe như nhau.

Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì vừa đau lòng vừa buồn cười. Hắn cầm lấy tay nàng, lại nghiêm túc nhìn thẳng “Yên nhi, thời gian thật sự không còn sớm, nàng nên nghỉ ngơi. Cho dù tinh thần của nàng còn thanh tỉnh nhưng thân thể cũng đã mệt mỏi rồi.

Nếu thật sự muốn giúp ta, sau này còn rất nhiều thời gian. Hôm nay đừng cậy mạnh nữa, thắt lưng của nàng cũng sắp cứng ngắc như sắt rồi!”

Nói xong, Bùi Vũ Khâm cũng đã đưa một bàn tay qua bắt đầu xoa lên thắt lưng Giang Mộ Yên, không hề để ý đến Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt.

Thanh Thư thì không sao, nhưng Hồng Nguyệt lại kinh ngạc đến tròng mắt cũng sắp rớt ra.

Đây vẫn là lão gia trước giờ luôn hành sự thận trọng, ôn nhuận chính trực trong ấn tượng của nàng sao?

Vậy sao hắn lại không chút kiêng kị, làm ra hành động thân mật cùng săn sóc như vậy với tiểu thư ngay trước mặt bọn họ?

Xem ra lão gia là thật sự thích tiểu thư!

Hồng Nguyệt chậm rãi nuốt vào bụng tất cả sự kinh ngạc cùng vui mừng của mình, không dám phát ra tiếng động nào, sợ quấy nhiễu đến sự hài hòa tự nhiên của hai người bọn họ.

Mà Giang Mộ Yên cũng biết mình hôm qua gần như cả đêm không ngủ, hôm nay lại ngồi trong thư phòng này một ngày, đúng là có cảm giác mệt mỏi. Giờ lại thấy vẻ lo lắng quan tâm trên gương mặt Vũ Khâm, nàng cũng không làm ngơ với tín hiệu mệt mỏi của thân thể nữa, liền nhẹ nhàng gật đầu “Được, ta trở về nghỉ ngơi, còn chàng thì sao?”

“Ta?” Bùi Vũ Khâm vốn định nói sẽ tiếp tục ở lại xem sổ sách một lúc nữa, nhưng khi vừa tiếp xúc với sóng mắt trong veo lấp lánh của Giang Mộ Yên thì liền thay đổi chủ ý “Ta đương nhiên là trở về nghỉ ngơi cùng nàng rồi! Sau này cũng sẽ không để một mình nàng cô đơn nữa!”

“Thật không? Vậy tốt quá! Vũ Khâm, còn chờ gì nữa, chúng ta mau về phòng đi!”

Đôi mắt Giang Mộ Yên sáng lên, nhất thời cũng không quan tâm đến cái eo đang đau nữa mà nắm lấy tay Bùi Vũ Khâm kéo ra ngoài, bộ dáng khẩn cấp muốn về phòng nghỉ ngơi, làm gì còn chút rụt rè của nữ tử nào.

Bùi Vũ Khâm thấy vậy nhịn không được mà cười ra tiếng.

Hắn chính là thích Yên nhi thẳng thắn, hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả mà lúc nào cũng muốn có hắn bên cạnh như vậy.

Mà Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt lại một lần nữa kinh ngạc đến thiếu điều muốn rớt cằm.

Hai người này cũng quá buồn nôn cùng lớn mật rồi. Còn chưa có chính thức thành thân đã muốn ở cùng một chỗ trước. Lão gia thì không nói đi, dù sao cũng là nam tử, nói ra lời như vậy tuy cũng khiến bọn họ ngã vỡ cằm nhưng dù sao cũng còn nằm trong phạm vi có thể lý giải được. Nhưng Mộ Yên tiểu thư không những không hề đỏ mặt mà còn trực tiếp nắm tay kéo lão gia về phòng. Hành động tự nhiên như vậy thật sự là khiến bọn họ không thể thích ứng.

“Tiểu thư, sao cô có thể –”

Hồng Nguyệt muốn nhắc tiểu thư rụt rè lại một chút, nhưng vừa mới mở miệng đã thấy được ánh mắt ngăn cản của lão gia, nàng liền hiểu. Lão gia là thật sự thích mặt này của tiểu thư nên không muốn nàng thân làm nô tỳ nói cái gì.

Mà Giang Mộ Yên lại không biết vậy, còn quay đầu hỏi “Hồng Nguyệt, ta làm sao?”

“Không, không có gì. Nô tỳ muốn nói tiểu thư cô sao có thể không chờ nô tỳ cùng Thanh quản sự cầm đèn soi đường đã chạy ra ngoài. Cô thấy đường đi sao?”

Hồng Nguyệt vừa sửa lời nói vừa cười trộm nhìn Giang Mộ Yên.

Giang Mộ Yên lúc này mới cảm thấy đỏ mặt, nhất thời sẳng giọng “Xú nha đầu, vậy sao em còn không nhanh đi?”

“Dạ, tiểu thư!” Hồng Nguyệt lại lần nữa che miệng cười, sau đó cùng Thanh Thư chuẩn bị đèn. Không bao lâu sau, hai người đã thắp xong nến, lúc này mới chuẩn bị mở cửa đi trước soi đường.

Lúc này, Bùi Vũ Khâm lại hô “Chờ một chút!”

Nói xong liền cởi ngoại bào của mình ra khoác lên người Giang Mộ Yên, khép chặt lại cho nàng rồi mới nói “Được rồi, có thể đi!”

“Vũ Khâm, ta không lạnh. Chàng đưa ngoại bào cho ta, nếu chàng cảm lạnh thì sao bây giờ?”

“Chỉ có mấy bước thôi, không sao. Đi thôi!” Bùi Vũ Khâm nói xong cũng đã nắm tay Giang Mộ Yên đi ra ngoài.

So với những lời buồn nôn hai người đã nói lúc trước, Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư xem như đã hoàn tòan miễn dịch với một màn này, nghe vậy liền đồng thời bước lên trước chiếu đường cho hai người bọn họ.