Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 195




Edit: Ring.

“Tỷ này cũng không được, kia cũng không được, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Trên mặt Lí Tương Vân chẳng những ưu sầu mà còn nhiều thêm mấy phần nôn nóng bất an. Phải biết rằng nàng vẫn còn đang phải chịu phạt vì chuyện Lục Tứ Di, nếu để Bùi Vũ Khâm biết nàng thiết kế Bùi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên không thành, ngược lại còn lôi luôn Bùi Vũ Khâm xuống nước, phỏng chừng nàng thật sự sẽ bị trục xuất khỏi Bùi gia.

Nàng đã ở Bùi gia nhiều năm, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, bao nhiêu năm qua cố gắng không phải chỉ vì một ngày kia có thể từ nô thành chủ, lên làm một di nương sao?

Nếu ở tuổi này mà còn bị đuổi khỏi Bùi gia, vậy nửa đời sau của nàng còn trông cậy vào đâu?

Có điều đến giờ nàng vẫn không hiểu, kế hoạch vốn nên hoàn hảo đến tột cùng là sai lầm ở đâu mà lại khiến một người sống sờ sờ như Bùi Dạ Tập biến thành Bùi Vũ Khâm.

Nàng chỉ cho người đến xem Bùi Dạ Tập có trong phòng không mà lại quên đến sân của lão gia nhìn xem tối qua lão gia ở trong sân hay đi ra ngoài.

Hiện tại nên làm gì đây?

“Nhất thời ta cũng không biết. Quên đi, trở về, giả vờ không biết là không có khả năng, giờ đứng ra phản đối cũng không được, để xem lão gia làm như thế nào, chúng ta không tiện phát biểu ý kiến nhưng không phải còn hai nữ nhân tam phòng kia sao?

Đừng quên bọn họ cũng có con trai, tuy nói con của nữ nhân Vân Ái Liễu kia sắp kết thân với Vương ngự sử cho nên không quá cần vị trí gia chủ đời tiếp theo của Bùi gia nữa nhưng muội cũng phải biết, cho dù không có quyền kế thừa gia chủ nhưng tài sản đến lúc đó cũng có thể phân ra. Nhưng nếu lúc này lão gia chuẩn bị tái giá thì tình huống sẽ khác.

Giang Mộ Yên còn trẻ như vậy, lão gia cũng tiêu sái tuấn mĩ, đôi kim đồng ngọc nữ này một khi thành duyên, Bùi gia sau này phỏng chừng phải mấy chục năm nữa mới có thể đổi chủ. Đến lúc đó, còn ai có thể khẳng định gió vẫn thổi về phía mình?

Nếu lỡ như Giang Mộ Yên sinh hạ một nam nửa nữ, những cái khác không nói, chỉ một phòng này của lão gia thôi cũng đã hơn hẳn hai phòng của chúng ta!”

Lí Tương Vân lập tức gật đầu.

“Đúng vậy, chúng ta có thể nghĩ ra vấn đề này, Vân Ái Liễu cùng Lâm Quỳnh Hoa cũng không thể không biết. Chỉ cần bọn họ nghĩ ra, vậy không lo họ sẽ không nghĩ cách cản trở hôn sự này!”

Tần Hồng Diệp chung quy cũng có chút đầu óc, vẫn bảo trì được mấy phần khí thế gặp nguy không loạn, cũng khó trách nhiều năm qua, chỉ một mình nàng vẫn có thể áp chế hai nữ nhân tam phu nhân cùng tam di nương, không để bọn họ leo lên đầu.

“Vậy tỷ xem hiện tại chúng ta có phải nên tìm người thông tri chuyện này với bọn họ không? Hay là để muội trở về Húc Dương viện, vờ lơ đãng đến trước mặt Vân Ái Liễu nói qua chuyện này?”

Lí Tương Vân lúc này xem như đã hoàn toàn không có chủ ý, mọi chuyện đều muốn hỏi ý Tần Hồng Diệp.

Tần Hồng Diệp lắc đầu “Trăm ngàn lần đừng. Tương Vân, muội còn ngại mọi chuyện chưa đủ phức tạp sao? Nay trong lòng lão gia có tính toán gì chúng ta còn chưa biết, có lẽ lão gia đã có phương pháp giải quyết nào khác, muội thiếu kiên nhẫn như vậy, đi lộ chân tướng cho bọn Vân Ái Liễu, khiến bọn họ quýnh lên, không phải ngược lại sẽ lại khiến lão gia trong thời gian ngắn nhất mà thực hiện hôn sự sao?”

“Vậy tỷ thấy chúng ta có thể làm gì?”

“Chờ!” Tần Hồng Diệp nhìn cửa phòng Giang Mộ Yên ở xa xa, nhẹ giọng nói một chữ.

“Chờ?” Lí Tương Vân sửng sốt, dường như không ngờ sẽ là đáp án này.

“Đúng vậy, chính là chờ. Yên lặng xem xét, nhìn xem lão gia sẽ xử lí chuyện đêm qua như thế nào, sau đó chúng ta lại xem tình thế mà lựa chọn nên giữ im lặng để đảm bảo an toàn cho bản thân hay bí quá hóa liều xuất đầu hợp tác với tam phòng cản trở một phen!”

Lần này Lí Tương Vân không hé răng, rõ ràng có chút không cam lòng với ý định không làm gì hết, chỉ chờ vận mệnh quyết định, nhưng lại không dám có động tác gì nữa, sợ lại biến khéo thành vụng thêm một lần, mọi chuyện sẽ càng không thể cứu vãn.

Tần Hồng Diệp lại thừa dịp Lí Tương Vân im lặng mà bước ra ngoài, bí mật dặn dò với nha hoàn tâm phúc nàng và Lí Tương Vân mang đến ban nãy.

“Những chuyện các ngươi nghe thấy, nhìn thấy hôm nay, một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài, đều nuốt vào bụng cho ta. Các ngươi đều là nha hoàn tâm phúc đã theo ta cùng Tương Vân nhiều năm, tình thế nặng nhẹ, các ngươi tổng cũng nên biết phân biệt rõ ràng!

Chuyện gì nên, chuyện gì không nên nói không cần ta dạy, các ngươi phải biết. Cho nên sau khi trở về, nên làm gì thì làm cái đó, tóm lại chính là một chữ cũng không cho nói đến chuyện sáng hôm nay. Hiểu chưa?”

“Nhị phu nhân yên tâm, chúng nô tỳ hiểu được!”

Thanh Nguyệt, Lãm Nguyệt cùng hai nha hoàn tâm phúc của Lí Tương Vân đồng thanh trả lời, biểu tình cũng trở nên cảnh giác.

“Được rồi, chúng ta nhanh đi thôi!”

Nói xong, Tần Hồng Diệp liền dắt theo nhóm nha hoàn theo hướng hành lang gấp khúc bên kia rời đi.

Bởi vì ở hành lang đối diện, Thanh Thư đang dẫn theo hai gã sai vặt lanh lợi bưng hai cái khay gì đó vội vàng đi về phía phòng Giang Mộ Yên.

Nếu nàng cùng Lí Tương Vân không đi, lỡ như vừa vặn đụng phải Thanh Thư, đó là hiện tại không muốn gặp Bùi Vũ Khâm cũng không được.

Cho nên Tần Hồng Diệp lúc này nhanh chóng dẫn người rời đi.