Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 137




Edit: Ring.

Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì mỉm cười, thong dong tiến lên đỡ Bùi Ngu dậy “Ngu nhi, đứng lên đi! Tàng Di trai năm nay được con quản lí không tệ, thúc thúc đều thấy được.

Mặc dù vẫn còn vài chỗ non nớt nhưng con có đầu óc nhanh nhẹn, làm việc lại kiên định chịu khó. Lão đồng sự trong cửa hàng cũng nói con bình thường đều khiêm tốn nghe dạy, không tỏ chút tự cao của công tử. Này tốt lắm, ta rất cao hứng. Chờ hết năm nay, nếu con có hứng thú thì liền đi theo bên cạnh ta đi!”

“A? Thật vậy chăng? Cảm ơn thúc thúc, Ngu nhi nhất định sẽ cố gắng, tuyệt không để thúc thúc thất vọng!”

Biểu tình Bùi Ngu có vẻ bất ngờ, nhưng càng nhiều hơn là vui vẻ.

Nhưng không biết vì sao, Giang Mộ Yên lại cảm thấy dưới vẻ mặt bất ngờ cùng vui vẻ kia, tâm tình hắn hình như không quá thoải mái!

Nàng không khỏi thấy kỳ quái. Nếu không thích học buôn bán thì sao lại miễn cưỡng chính mình như vậy?

Chẳng lẽ cũng là vì tranh giành cái gọi là vị trí gia chủ Bùi gia đời tiếp theo sao?

“Ừ, con có quyết tâm như vậy là tốt!

Bất quá ta cũng muốn nói trước, nếu đã quyết tâm muốn học chuyện làm ăn, ta đây liền xem con như đệ tử chứ không phải là cháu. Một khi con không chuyên tâm, ta cũng sẽ không vì con là cháu ta mà hạ thấp yêu cầu! Con có làm được không?”

Bùi Vũ Khâm vừa nói xong, không đợi Bùi Ngu trả lời, Lâm Quỳnh Hoa đã nhanh chóng gật đầu “Lão gia ngài yên tâm, Ngu nhi đứa ngốc này, ngài có thể cho nó theo bên cạnh làm đệ tử đã là nó có phúc. Nếu có chỗ nào nó làm không đúng, ngài cứ việc yêu cầu nó nghiêm túc là được.”

“Thúc thúc, người yên tâm, Ngu nhi không sợ chịu khổ, Ngu nhi có thể làm được.”

Bùi Ngu thấy nương cũng đã cam đoan như vậy, hắn còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể như hô khẩu hiệu mà hứa hẹn.

Bùi Vũ Khâm cũng không quan tâm xem Bùi Ngu là thật tình hay bị ủy khuất, vẫn duy trì bộ dáng hoàn toàn không nhìn ra cái gì, chỉ nhẹ vỗ vai Bùi Ngu “Đứa nhỏ ngoan, đứng lên đi!”

Có Bùi Ngu cùng Lâm Quỳnh Hoa mở đầu, mà Bùi Vũ Khâm lại có vẻ rất vui mừng, Tần Hồng Diệp sao có thể chịu tuột lại phía sau?

Nhất thời nàng cũng tiến lên cúi người “Lão gia, tẩu tử ta cũng chúc Tam đệ lão gia ngài thân thẻ khỏe mạnh, mọi chuyện như ý! Phong nhi, con thất thần làm gì? Sao còn chưa bước lên dập đầu với thúc thúc?”

Bùi Phong lúc này cũng cung kính bước lên, quỳ xuống dập đầu hai cái với Bùi Vũ Khâm, sau đó cũng đưa lên một cái hộp hình chữ nhật.

Bùi Vũ Khâm nhận lấy, cảm thấy nặng tay, không biết là gì, hắn xoay người giao lại cho Thanh Thư đứng phía sau rồi cũng tự tay đỡ Bùi Phong đứng dậy.

“Phong nhi đứng lên đi. Mấy ngày trước con cứu Yên nhi, thân thể không biết đã tốt lên chưa, không cần quỳ, mau đứng lên!”

“Tạ thúc thúc! Thân thể Phong nhi đã không có gì đáng ngại! Đã nhọc thúc thúc quan tâm!”

Bùi Phong vội vàng cung kính trả lời. Đối với thúc thúc này, hắn thật sự là tôn kính tự đáy lòng. Nếu năm đó không có thúc thúc, sau khi cha cùng nhị thúc lần lượt qua đời, Bùi gia này đã sớm sụp đổ hoàn toàn.

Là thúc thúc đã làm cho mỗi người trong Bùi gia này đều được hưởng những ngày cơm áo không lo.

Chỉ riêng điểm này, Bùi Phong nhiều lúc cũng dễ dàng tha thứ cùng thông cảm với tiểu đường đệ Dạ Tập hơn, chỉ vì hắn có một phụ thân vĩ đại.

“Vậy là tốt rồi, lát nữa khi thức ăn dọn lên, con ngồi bên cạnh ta đi!”

Bùi Vũ Khâm vẻ mặt tán thưởng nhìn Bùi Phong, bộ dạng có vẻ rất thích, khiến Tần Hồng Diệp vui mừng hẳn lên, cũng làm cho tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa vừa rồi còn cảm thấy con mình chiếm thượng phong thu lại mấy phần ý cười.

Giang Mộ Yên lại lạnh nhạt không ý kiến gì, nàng biết rõ qua mấy câu vừa rồi, Bùi Vũ Khâm đã âm thầm cân bằng cả hai bát nước nhị phòng cùng tam phòng này.

Mỗi bên khen một câu, không cố ý thiên vị ai, thoạt nhìn có vẻ là chuyện dễ dàng, kỳ thật lại hoàn toàn không đơn giản.

Bùi Phong cùng Bùi Ngu đã bái xong, tất nhiên sẽ đến phiên mẫu tử Vân Ái Liễu, thân phận di nương tam phòng.

Mà lần này, Bùi Vũ Khâm thậm chí không đợi Bùi Huyền hoàn toàn quỳ xuống đã chủ động bước lên đỡ. Hắn cười nhẹ “Được rồi, được rồi. Huyền nhi con là người đọc sách, đừng học theo đại đường ca cùng đệ đệ mà hở một chút là quỳ, thúc thúc cũng không thích. Hơn nữa đều đã là người sắp thành thân, đến lúc đó ở chỗ nhạc phụ còn sợ không có cơ hội cho con quỳ sao?”

Bùi Vũ Khâm vừa nói lời này ra, ngoại trừ mẫu tử Vân Ái Liễu, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Nhưng mà kỳ thật trong lòng mẫu tử Vân Ái Liễu cũng giật mình. Quả nhiên từ trên xuống dưới Bùi gia này, không có chuyện gì có thể thật sự gạt được Bùi Vũ Khâm.

“Ta đang định để Huyền nhi bẩm báo với lão gia, muốn xin lão gia làm chủ, chứng cho hôn nhân của bọn chúng, không ngờ lão gia ngài đã biết. Vậy thiếp thân cũng liền cả gan xin lão gia chấp nhận cọc hôn nhân này.”

“Đó là tất nhiên, xin tiểu tẩu tử yên tâm. Huyền nhi cũng không còn nhỏ, rốt cuộc đã có thể tìm được cô nương tâm linh tương thông, ta người làm thúc thúc này cao hứng còn không kịp đây! Hôn sự của Huyền nhi, chỉ cần tiểu tẩu tử không chê, ta chắc chắn sẽ chứng cho cọc hôn sự này.”

“Lão gia nói vậy thật đúng là khiến thiếp thân áy náy chết. Có thể được lão gia ngài tự mình làm chủ hôn không biết là Huyền nhi đã tu luyện mấy đời, làm sao có chuyện ghét bỏ? Có điều –”

Vân Ái Liễu nói đến đây liền khó xử nhìn Bùi Vũ Khâm, bộ dáng không có mặt mũi nói tiếp.

Bùi Vũ Khâm dường như ngay lập tức hiểu nàng muốn nói gì, nhất thời lên tiếng “Minh Châu tiểu thư kia ta đã gặp qua, là một nữ hài tử tốt đoan trang thục nghi, còn tinh thông văn chương, hiểu biết thi thư, phối hợp với Huyền nhi chúng ta vừa vặn là bổ sung lẫn nhau. Bất quá trước giờ Huyền nhi cùng tiểu tẩu tử vẫn ở trong khuôn viên tam phòng, tuy chỗ đó không nhỏ, nhưng đối phương dù sao cũng là thiên kim nhà ngự sử, nếu cưới về mà vẫn ở chỗ đó sẽ không khỏi khiến người ta coi thường Bùi gia chúng ta.”