Nguyễn Nhược Nhược đã liên tiếp ba ngàykhông nhận được tin tức từ Lý Hơi, hắn chẳng những không xuất hiện màTần Mại cũng biệt vô âm tín. Nàng biết đã có biến, nhưng không biết đếntột cùng đã xảy ra chuyện gì? Suốt ngày nàng đứng ngồi không yên.
“Đã xảy ra chuyện, nhất định đã xảy rachuyện”, Diêu Kế Tông sau khi nghe kể đã khẳng định như đinh đóng cột,“Lý Hơi không thể nào vô duyên vô cớ biến mất như vậy, chỉ có một khảnăng, đó là sau khi người nhà của hắn biết chuyện đã mạnh mẽ phản đối,hắn bị quản thúc nghiêm khắc không cách nào xuất môn. Ta đoán hắn đangbị giam lỏng”.
“Anh hùng thất thế a!”, Nguyễn Nhược Nhược cũng nghĩ như vậy.
“Vậy hai người chúng ta nhanh chóng nghĩbiện pháp cứu anh hùng đi”, Diêu Kế Tông ma quyền sát chưởng nói, “Mỹnhân ngư cứu hoàng tử, hai chúng ta cứu Tiểu vương gia Lý Hơi”.
“Cứu thế nào bây giờ? Hay là ngươi chuẩnbị thuốc nổ với bom hóa học đi. Nếu không còn cách nào khác, chúng taliều một phen đem hỏa pháo nã vào vương phủ, sau đó chụp mặt nạ phòngđộc thừa dịp vương phủ náo loạn mà xông vào cướp người”.
“Ta không phải nhà hóa học nha, loại đồchơi này ta chế không ra đâu”, Diêu Kế Tông lắc đầu cười nói, “Thật làphiền toái, cửa quan sâu như biển, chúng ta phải làm sao mới đem được Lý Hơi ra đây?”
“Nếu gặp được Tần Mại thì chúng ta có thể nhờ hắn dẫn vào vương phủ, chỉ là…căn cứ theo tình hình mà đoán, tanghĩ hắn cũng bị cầm chân rồi. Chúng ta không có cách nào đi vào vươngphủ, trừ phi mọc cánh bay vào”.
“Đúng nha! Chúng ta có thể dùng khinh khí cầu mà!”, Ánh mắt Diêu Kế Tông sáng ngời, “Chúng ta có thể nhân lúctrời tối đem khinh khí cầu bay đến vương phủ, sau đó “bốc” Tiểu Lý đồngchí mang đi. Chiêu tập kích không trung này tuyệt đối sẽ thành công,chúng ta có thể vô thanh vô tích mang hắn ra khỏi vương phủ”.
“Cách này có thể sử dụng được, nhưng phải bàn bạc chi tiết kỹ lưỡng. Ví dụ như công tác chuẩn bị cho khinh khícầu bay lên cần đến ba người, cần có thêm người hỗ trợ. Sau đó cần phảixác định hướng gió để đảm bảo đường bay của khinh khí cầu, chúng ta phải hạ xuống vị trí chính xác đã hẹn trước với Lý Hơi, nếu không tất cảcông sức sẽ đổ sông đổ biển. Nhưng nói gì thì nói, trước hết cần nghĩbiện pháp liên lạc với Lý Hơi, đem kế hoạch của chúng ta nói cho hắnbiết để hắn chuẩn bị dấu hiệu hướng dẫn, đốt lên một đống lửa hay thứ gì đó để chúng ta biết vị trí cần phải đáp xuống…”
Diêu Kế Tông nhíu mày, “Nói tới nói luicũng quay trở lại vấn đề khó khăn nhất, cửa quan sâu như biển, chúng takhông thể đi vào, cũng không tìm được người truyền tin cho hắn. Phải làm sao đây?”
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời cũng khôngnghĩ được biện pháp khả thi, hai người ngồi buồn bực hồi lâu, đột nhiênDiêu Kế Tông vỗ đùi, “Đúng rồi, Ngọc Liên Thành. Chúng ta có thể nhờNgọc Liên Thành đưa tin cho Lý Hơi nha! Hắn là Phò mã gia, nếu hắn muốnđến vương phủ thăm Tiểu vương gia thì không lý nào lại không thể”
Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược rung động,nhưng hồi lâu sau cũng không mở miệng. Diêu Kế Tông sau khi quan sát sắc mặt băn khoăn của nàng, lại suy nghĩ một chút mới thở dài than vãn,“Quả thật muốn hắn thay ngươi xuất đầu lộ diện dường như không thíchhợp, dù sao hắn cũng đã từng có ý với ngươi”.
“Hay là chúng ta nghĩ biện pháp khác đi”, Nguyễn Nhược Nhược thấp giọng nói.
Diêu Kế Tông nói thẳng, “Ngoài cách nàyra cũng không còn cách nào khác, Ngọc Liên Thành là lựa chọn duy nhất.Hắn có thể hỗ trợ đưa tin, lại có thể giúp đỡ chúng ta khởi động khinhkhí cầu, trừ hắn ra, không còn người nào thích hợp hơn. Nếu ngươi ngạikhông dám đi, vậy để ta đi!”
“Đừng”, Nguyễn Nhược Nhược vội vàng ngăncản, “Chậm một chút, đợi chúng ta thương lượng lại tình hình thế nào đã, rồi muốn đi cũng không muộn”.
Diêu Kế Tông nhìn nàng một chút rồi thở dài, hắn không nói gì thêm nữa.
***
Ngọc Liên Thành từ chỗ Dương công chúabiết được Lý Hơi vì “bệnh” nên không đến lễ bộ làm việc. Lúc nghe đượctin tức này, trong lòng hắn có điểm xáo động.
Dương công chúa cũng biết có điểm kỳ lạ,lúc gặp hắn mấy ngày trước Lý Hơi vẫn còn rất khỏe mạnh, tại sao chỉ qua vài ngày ngắn ngủi lại bệnh đến mức độ này? Nghĩ tới nghĩ lui nàng cũng không cách nào giải thích được. Dương công chúa đối với vị đường huynhđệ này trước kia cũng chỉ xem là có quen biết, nhưng từ sau buổi tròchuyện trước cửa cung, hào cảm của nàng đối với hắn tăng lên gấp bội,nhận ra hắn là một người chí tình chí nghĩa. Lần này hắn đột nhiên cáobệnh, trực giác báo cho nàng biết chuyện này cùng với hôn sự của hắn cóquan hệ. Nhất định là Tĩnh An vương gia cùng vương phi biết được hắn vàbiểu muội kia có tư tình nên muốn dùng biện pháp mạnh chia cắt haingười. Có lẽ…hắn tương tư thành bệnh?
“Phò mã, hôm nay ta tiến cung nghe phụhoàng nói Tĩnh An vương thế tử Lý Hơi đã ngã bệnh. Ngươi chừng nào rảnhrỗi có thể cùng ta đi thăm hắn không?”
Ngọc Liên Thành ngạc nhiên, “Thế tử ngã bệnh? Bệnh như thế nào?”
Dương công chúa lắc đầu nói, “Cụ thể bệnh gì ta cũng không rõ, nên muốn đến thăm hắn”.
Ngọc Liên Thành ngẫm nghĩ một hồi mới nói, “Vậy cũng được, ngày mai chúng ta đến thăm hắn”.
Nghĩ đến chuyện ngày mai đến thăm Lý Hơi, trong lòng Ngọc Liên Thành trước sau có chút thấp thỏm bất an. NgọcLiên Thành tâm tư kín đáo, hắn đã dự liệu trước chuyện Lý Hơi có thểkhông bệnh đau gì cả. Chẳng lẽ…Ngọc Liên Thành ngồi trong thư phòng hồilâu, cuối cùng đặt sách xuống bàn, phân phó tiểu đồng bên cạnh, “Chuẩnbị xe ngựa, ta phải xuất phủ”.
Diêu Kế Tông nghe gia nhân báo có xe ngựa của Phò mã đợi bên ngoài, hắn nhất thời như ngựa phi ra cổng, “NgọcLiên Thành, sao ngươi lại đến đây?”. Hắn vừa mừng vừa sợ.
Ngọc Liên Thành vốn nghĩ trực tiếp đếngặp Nguyễn Nhược Nhược, nhưng sau lần khó xử hôm nọ, hắn không muốn bấtcẩn để người khác hiểu lầm. Hắn nghĩ chi bằng nên đến tìm Diêu Kế Tôngtrước để…thăm dò.
“Chuyện Lý Hơi bị bệnh…ngươi có biết không”, Ngọc Liên Thành không nói vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Cái gì? Bị bệnh? Phụ mẫu của hắn đúng là giỏi giang a, nhất định đã đem con trai giam lỏng rồi còn báo bệnh, đây chỉ là lý do đối phó với người ngoài thôi!”
“Bị Tĩnh An vương gia giam lỏng?…Là vì chuyện của biểu muội đúng không?”
“Trừ chuyện đó ra còn có thể là chuyện gì nữa chứ!”, Diêu Kế Tông lắc đầu nói, “Quan niệm môn đăng hộ đối khốnkhiếp a! Tiểu Nguyễn đồng chí của chúng ta là cô nương tốt như vậy…mỗingày đều sống chết thương tâm. Lý Hơi nhất định đã phản kháng lại bọn họ cho nên mới bị giam lỏng”.
Ngọc Liên Thành trầm mặc một hồi mới hỏi, “Vậy còn biểu muội…nàng…”
“Nàng quá thương tâm nên đã chết”, DiêuKế Tông cố ý làm trầm trọng hóa vấn đề, “Hai mắt thâm đen như gấu mèo,khóc đến sưng húp!”. Hắn nói như thể Nguyễn Nhược Nhược là nữ nhân cổđại chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt.
Ngọc Liên Thành nhìn hắn khẽ mỉm cười,“Nàng không yếu đuối như vậy đâu, ta nghĩ nàng nhất định đang nghĩ biệnpháp cứu Lý Hơi ra ngoài, đúng không?”
Diêu Kế Tông sửng sốt, một lát sau liền cười hào sảng, “Ngọc Liên Thành, đúng là khó gạt được ngươi a!”
Nụ cười Ngọc Liên Thành nhất thời thuliễm, hắn nghiêm giọng nói, “Ngươi cố ý nói nàng đáng thương để đánhđộng ta? Có phải có chuyện gì muốn nhờ cậy ta nhưng lại sợ ta khônggiúp?”
Diêu Kế Tông bội phục sát đấy, “Ngọc Liên Thành, ngươi quả thật tâm tư nhạy bén, đúng là có chuyện muốn tìm ngươi nhờ hỗ trợ, nhưng Nguyễn Nhược Nhược không dám mở miệng. Hiện tại ngươi cũng đã tìm đến cửa, ta thay nàng thỉnh cầu ngươi vậy!”
Diêu Kế Tông liền đem kế hoạch “khôngtrung tập kích” thuật lại cho Ngọc Liên Thành nghe một lần, “Bây giờ,chúng ta phải nhờ ngươi truyền tin cho Lý Hơi để hắn cùng phối hợp kếhoạch hành động. Thế nào? Ngươi có thể giúp…hay không?”
Ngọc Liên Thành ngồi hồi lâu vẫn khôngnói lời nào, hắn ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng bạc sáng lung linh trênbầu trời, bên cạnh là một vì sao lấp lánh như giọt lệ đau thương. Càngnhìn càng nhận ra giọt lệ ấy đang nhỏ vào lòng mình, xuyên qua trái tim, rơi xuống đáy lòng tạo thành một tiếng chuông ngân vang. Sau đó, hắnchợt nhận ra thứ gì đó đang nảy lên trong đêm tối. Một thứ gì đó sốngđộng, thúc giục cõi lòng.
Diêu Kế Tông lặng lặng chờ đợi câu trảlời của hắn. Một lúc lâu sau, Ngọc Liên Thành chậm rãi nói, “Chỉ cần làchuyện ta có thể giúp, ta tuyệt không từ chối”.
***
Công chúa và Phò mã song song đến vươngphủ bái phỏng, Tĩnh An vương gia không có trong phủ, Tĩnh An vương phithịnh tình tiếp đón hai người bọn họ.
“Bệnh tình của Hơi Nhi cũng không có điều đáng ngại, làm phiền công chúa và Phò mã đến thăm, ta thật không phải.”
“Không đáng ngại là tốt rồi, ta nghe nóiLý Hơi ngã bệnh nên rất lo lắng, chi bằng cứ để hắn nghỉ ngơi vài ngày,khi nào khỏe mạnh hãy vào triều”, Dương công chúa cười nói.
“Hơi Nhi bình thường không bệnh, lần nàyngã bệnh so với người thường còn nặng hơn ba phần. Ta muốn để hắn nghỉngơi ít lâu, khi nào bệnh hết hẳn, điều dưỡng tốt mới để hắn đến lễ bộlàm việc trở lại”, vương phi nói nhát gừng.
Ngọc Liên Thành từ lúc vào phủ đến tậnlúc này cũng không nói một lời, hắn chẳng qua là ngồi yên lặng nghe hainữ nhân nói chuyện. Những lời nói của vương phi ban nãy, hắn rất chú ýlắng nghe.
“Ta có thể vào gặp Tiểu vương gia một chút không”, Ngọc Liên thành lên tiếng hỏi.
Vương phi ngây ngốc, nhất thời không biết phải ứng phó như thế nào, chỉ đành mỉm cười nói, “Dĩ nhiên là được,công chúa phò mã, mời theo ta”, Vương phi nói xong liền xoay người phânphó nha hoàn Phẩm Hương bên cạnh, “Phẩm Hương, ngươi đi đến Lưu Tiên Cưtrước báo với Tiểu vương gia một tiếng, nói công chúa và phò mã đến thăm bệnh, bảo Tiểu vương gia chuẩn bị tiếp khách”
“Nếu là bệnh suy yếu thì không cần đứng lên, chúng ta đến thăm hắn được rồi”. Dương công chúa vội nói.
Phẩm Hương lĩnh mệnh chạy đi. Nha hoàn cơ trí này dĩ nhiên biết vì sao vương phi phân phó nàng đi trước. Nàng vội vàng truyền tin cho thủ vệ trấn thủ Lưu Tiên Cư rút đi, sau lại nói Tần Mại báo với Tiểu vương gia có Dương công chúa và phò mã đến thăm bệnh,xin hắn ra gặp khách. Mọi việc vừa chuẩn bị thõa đáng xong thì vương phi cùng với công chúa phò mã đã đến.
Lúc Lý Hơi từ trong nội thất đi ra gặpkhách, sắc mặt hắn vô cùng nhợt nhạt, cước bộ không vững, đúng là có baphần bệnh. Dương công chúa nhịn không được ân cần nói, “Lý Hơi, mau ngồi xuống”. Đợi hắn ngồi xuống, nàng lên tiếng, “Nghe nói ngươi bị bệnh nên ta đến thăm, không nghĩ ngươi lại tiều tụy thế này”.
Lý Hơi thanh âm khàn khàn, “Đa tạ công chúa quan tâm, ta cũng không có gì đáng lo ngại”.
Vương phi vừa trìu mến vừa đau lòng nhìncon trai. Đứa con này tính tình cương ngạnh đóng cửa suốt ba ngày liền.Vương gia không cho phép hắn đi ra ngoài, hắn ba ngài tuyệt thực, thứcăn đưa tới toàn bộ đều không động đến. Thật là khiến nàng lo lắng a!
Ngọc Liên Thành vừa nhìn thấy tình hìnhcủa Lý Hơi liền biết hắn đang khổ sở. Nỗi lòng của hắn, Ngọc Liên Thànhcó thể hiểu được. Quay đầu nhìn thoáng qua Vương phi bên cạnh, hắn âmthầm tính toán làm thế nào có thể đem mảnh giấy trong tay kín đáo đưacho Lý Hơi.
“Thanh âm của ngươi tại sao lại không tốt như vậy, chẳng lẽ bị nhiệt độc? Có nên mời thái y đến xem qua không,nhờ thái y kê thang thuốc giải nhiệt độc cũng được”.
Lý Hơi không đáp, vương phi nói dối, “Thái y đã đến xem qua, thuốc cũng đã kê rồi”.
Nghe các nàng một người hỏi một ngườiđáp, Lý Hơi nhịn không được cắn chặc răng. Nói dối, tất cả đều là nóidối, rõ ràng đem hắn giam lỏng chỗ này, còn nói cái gì bệnh. Hắn bệnhsao? Chính là nội tâm bị đè nén nên sinh phẫn nộ, giờ phút này hắn nhưngọn núi lửa sẵn sàng phun trào bất cứ lúc nào. Thân thể hắn khẽ runlên.
“Hơi Nhi, thân thể ngươi không khỏe,trước hết nên trở về phòng nghỉ ngơi đi. Công chúa và phò mã không phảilà người ngoài, sẽ không trách cứ ngươi đâu”, Vương phi từ đầu đến cuốiluôn chú ý thần sắc của hắn. Nàng nhạy cảm phát hiện biểu tình khácthường vừa rồi của hắn nên lập tức tìm cách đẩy hắn rời đi.
Tuy nhiên, bốn chữ “thân thể không khỏe”trở thành giọt nước làm tràn ly, Lý Hơi sắc mặt trắng như tuyết nhìnchằm chằm vào mẫu thẫn, ngữ khí sắc nhọn, “Ta không bệnh, rõ ràng bị các ngài giam lỏng, tại sao lại nói là ta bị bệnh”.
Vương phi quẫn bách, không nghĩ Lý Hơilại ở trước mặt công chúa phò mã nói ra sự thật. Nàng không nghĩ đếnviệc Dương công chúa và Ngọc Liên Thành đều là người biết rõ tâm sự củaLý Hơi. Vậy nên hắn căn bản không kiêng kỵ chút nào. Mà Dương công chúavà Ngọc Liên Thành nghe được lời nói thật này cũng ngơ ngẩn, mặc dù haingười bọn họ đối với “bệnh” của hắn cũng hiểu được phần nào.
Vương phi vừa quẫn vừa giận, vội vàng nói, “Hơi Nhi, trước mặt công chúa phò mã ngươi lại nói lung tung gì đó?”
Lý Hơi liều mạng, “Ta có nói lung tungkhông? Người nói lung tung là các ngài mới đúng, ta không bệnh, tại saolại nói ta có bệnh?
Vương phi thẹn quá thành giận, “Ngươi…đứa nhỏ này, lời của phụ mẫu không thể cãi, người nhất định phải hành xửbất kính như vậy sao? Ngươi tại sao dám cãi lời mẫu thân? Mẫu thân thậtthất vọng về ngươi!”
So sánh với nàng, Lý Hơi còn kích độnghơn, “Các ngài sinh ra ta chính là để ta nghe lời đúng không? Ta khôngchịu nghe liền quản thúc ta sao? Ta là người, ta không phải là con mèocon chó các ngài nuôi dưỡng.” Hắn càng nói càng kích động, bỗng nhiênđứng bật dậy gào lên, “Ta không chịu đựng được các ngài nữa…” Lời cònnói chưa dứt, thân thể hắn đột nhiên lảo đảo, sắc mặt trắng bệch. NgọcLiên Thành vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn. Thân thể của hắn đã quá suyyếu, tâm tình bị kích động mãnh liệt nên suýt bất tỉnh.
Cơn giận của Tĩnh An vương phi nhất thờibiến mất, bản năng làm mẹ khiến nàng buông xuôi hết thảy, “Hơi Nhi,ngươi không sao chứ?” Sắc mặt nàng cũng trắng bệch như con trai. Lý Hơikhông trả lời nàng, chẳng qua là vô lực nhắm mắt, vô luận là thân haytâm, hắn cũng đã kiệt sức rồi.
Nhìn Lý Hơi suy yếu như vậy, Dương công chúa cũng rất kinh hãi, “Vương phi, trước tiên nên đỡ Lý Hơi nằm lên giường.”
Vương phi gọi Tần Mại vào phòng, hắn cùng Ngọc Liên Thành hợp sức đưa Lý Hơi vào trong nội thất nằm xuống. LúcNgọc Liên Thành đắp áo ngủ bằng gấm lên người hắn, nhân lúc thân thểngăn trở tầm mắt vương phi liền lén lút lấy mảnh giấy nho nhỏ từ trongống tay áo nhét vào tay trái của Lý Hơi. Lý Hơi chấn động, mở mắt nhìnhắn. Ngọc Liên Thành dùng khẩu hình, thì thầm không tiếng động, “NguyễnNhược Nhược”.
Lý Hơi trong nháy mắt liền hiểu ra, haimắt ảm đảm không thần sắc nhất thời sáng lên. Hắn dùng ánh mắt cảm kíchvô hạn nhìn Ngọc Liên Thành.