Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Chương 66




“Cái gì? Ngươi tham gia chuyến đi săn hoàng thất mà không mang ta đi theo!”

Ngày thứ hai sau khi chuyến săn thú kếtthúc Diêu Kế Tông mới biết Nguyễn Nhược Nhược được tham gia nên nhảydựng lên. Hai người đang ngồi tại một góc tửu lâu, Diêu Kế Tông la lớntự nhiên dẫn dắt sự chú ý của người khác. Nguyễn Nhược Nhược vội vàng ra hiệu cho hắn nhỏ giọng lại.

“Đây là tổ chức gì vậy, ngươi đem đồngchí dẹp sang một bên, chính mình đi tìm sung sướng. Ngươi thật quá đángmà! Ta đây muốn rời khỏi đảng, không muốn cùng ngươi quan hệ đồng chínữa!” Diêu Kế Tông cố nén thanh âm, nhỏ giọng gào thét!

Nguyễn Nhược Nhược nhanh chóng trấn anhắn, “Đồng chí nha, ngươi phải nhìn đại cục chứ, chuyến đi săn này canhphòng rất nghiêm túc. Ta một mình đi vào đã khó, làm sao mang theo ngươi được. Hơn nữa, chỗ kia quả thật rất nguy hiểm, suýt chút nữa đã lấyluôn cái mạng nhỏ của ta rồi!”

Vừa nghe nói thế, trọng tâm chú ý của Diêu Kế Tông lập tức dời đi, “Chuyện gì xảy ra, ngươi gặp phải chuyện gì vậy?”

Nguyễn Nhược Nhược vì vậy nhỏ giọng đemchuyện bắn thỏ thành bắn ngựa kể cho Diêu Kế Tông nghe. Hắn nghe xongliền ha ha cười to, “Tài nghệ bắn cung của ngươi đúng là khiến ngườikhác khó lòng phòng bị a! Xem ra lần sau nếu ngươi bắn tên, ta thấy chỉcó duy nhất một chỗ an toàn, chính là ở sau lưng ngươi. Bởi vì nếu lấyngươi làm trọng tâm, 180 độ phía trước đều là phạm vi nguy hiểm!”

Nguyễn Nhược Nhược để mặc cho hắn giễucợt, chính mình cũng lắc đầu không dứt, “Ta thế nào lại bắn trúng conngựa kia! Thật là nghĩ không ra!”

Nguyễn Nhược Nhược đem tình huống gặp gỡThất hoàng tử Lý Mân kể cho Diêu Kế Tông, hắn nghe được liền trợn to hai mắt, “Lúc đầu hắn muốn đánh ngươi, đến cuối cùng lại nướng thịt chongươi ăn. Tên hoàng tử điện hạ này không phải có ý với ngươi đấy chứ?Nếu không thì tại sao trước đánh sau ân cần như vậy?”

“Ngươi làm ơn đi, đừng có chuyện gì cũnggán mác “tình yêu nam nữ” có được hay không?” Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa đảo mắt nhìn bốn phía rồi thấp giọng nói, “Ngươi cũng là một ngườihiện đại, dĩ nhiên biết nam nữ ở cùng nhau không nhất định là tình yêukhanh khanh ta ta. Cũng chỉ là giao tình huynh đệ giống như chúng ta vậy thôi”.

Diêu Kế Tông cũng bắt chước nàng thấpgiọng nói, “Chúng ta có thể, nhưng người đời Đường chưa chắc có thể.Ngươi nên tự giác một chút, giữ khoảng cách với tên Thất hoàng tử này,nếu không lại biến Lý Hơi thành một bình giấm, ta sợ hắn sẽ bị chuachết!”

“Ngươi cần gì phải lo xa đến mức đó, tavà hoàng cung có khoảng cách không nhỏ, làm gì có cơ hội gặp gỡ Lý Mân.Mà Lý Hơi có chua cũng không chết.”

Diêu Kế Tông tò mò, “Còn chuyện gì thú vị nữa không, kể ta nghe luôn đi!”

Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ một chút, thần sắc thoải mái trên mặt bỗng dưng biến mất, “Chúng ta đã gặp Ngọc Liên Thành”

Diêu Kế Tông kinh ngạc, “Ngọc Liên Thành cũng tham gia săn thú? Hắn…hắn biết chuyện tình yêu của ngươi và Lý Hơi chưa?”

“Dĩ nhiên, hắn ở cùng một chỗ với Thấthoàng tử, Lý Hơi nói gì hắn cũng nghe được. Không biết tại sao ta thấymặt của hắn có chút khó coi, ta biết rõ mình có quyền lựa chọn, nhưngthấy hắn như vậy ta bỗng cảm thấy áy náy. Ta thực muốn nói một tiếng xin lỗi với hắn.”

“Ngươi nói đúng, nhưng ngươi không cầnxin lỗi hắn, ngươi có quyền lựa chọn tình yêu của mình. Đừng áy náy, vẫn là câu nói , đây chính lànước mắt a! Lệ của ngươi không thuộc về hắn, hắn làm sao đáp ứng đượcnước mắt của ngươi”, Diêu Kế Tông đôi khi có khả năng làm người an ủi,nghe hắn nói xong, trong lòng Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy thoải mái hơnrất nhiều.

“Nhắc tới mới nhớ, ba tháng tìm hiểungươi cho Lý Hơi sao rồi! Hắn có thể tiến sang giai đoạn tiếp theokhông?” Diêu Kế Tông cười hỏi.

Nguyễn Nhược Nhược không đáp, chỉ mỉmcười. Đâu chỉ là có thể chuyển giai đoạn, chính là có thể thăng liền bacấp, hắn đã lướt qua giai đoạn bạn trai mà sắp trở thành vị hôn phu củanàng rồi, còn trực tiếp thăng lên đến vị trí bạn đời. Nàng cười hồi lâumới nói, “Ta muốn tham chiến, ngươi thay ta nghĩ biện pháp ứng phó vớiLý thị hoàng tộc đi. Ta bây giờ chỉ có ngươi là chiến hữu thôi!”

“Không thành vấn đề, ta mặc cho ngươi sai khiến. Chúng ta là đồng hội đồng thuyền, cùng nhau tiến tới”, Diêu KếTông đàm tiếu phong sinh, là người không ngại gặp chuyện khó khăn.

Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được liềnbật cười, “Nói thật, lão Lưu, có ngươi cùng ta xuyên qua ngàn năm đúnglà chuyện vui vẻ nhất đó nha!”

“Ta hiểu ta hiểu, lúc ta vừa mới đến đâytrong lòng tràn đầy buồn bực. Kể từ khi có ngươi, bao nhiêu thống khổbao nhiêu buồn vui cứ lần lượt ập tới…” Hắn vừa nói vừa mở mở miệng hátca, Nguyễn Nhược Nhược bật cười giòn giã. Tiếng hát của Diêu Kế Tông vàtiếng cười của nàng từ trong tửu lâu bay tới ngã tư đường. Một chiếc xengựa ngừng lại, màn xe vén lên, dung mạo của Ngọc Liên Thành nhất thờilộ diện nhưng nhanh chóng rút vào sau tấm màn.

Diêu Kế Tông và Nguyễn Nhược Nhược đangnói cười vui vẻ thì một thanh y tiêu đồng đi tới hướng bọn họ nói, “Đâylà biểu tiểu thư và Diêu công tử đúng không? Phò mã gia đang đợi tại xengựa bên ngoài, muốn thỉnh nhị vị đến gặp”.

Hai người nghe vậy đồng thời ngẩn ra, một lát sau Diêu Kế Tông phục hồi tinh thần trước, nhảy dựng lên nói, “Thật đúng lúc, ta cũng đang muốn gặp hắn đây, từ lúc hắn làm Phò mã thìchẳng thấy mặt mũi đâu nữa”

Nguyễn Nhược Nhược trấn định tâm thần,theo hắn leo lên xe ngựa. Vừa ngồi xuống, Diêu Kế Tông bộ dáng lão hữuvỗ vai Ngọc Liên Thành hỏi, “Thế nào, Ngọc đại công tử, tư vị làm Phò mã thế nào?”

Ngọc Liên Thành mỉm cười, nét mặt nhàn nhạt, “Ngươi muốn biết quả lê hương vị thế nào thì cũng chỉ còn cách tự mình nếm thử”

“Ta cũng muốn, chỉ tiếc là hoàng đế không nhìn trúng ta, không chịu đem công chúa gả cho ta”, Diêu Kế Tông cười nói.

Nguyễn Nhược Nhược tinh tế lưu tâm sắcmặt của Ngọc Liên Thành, chỉ cảm thấy hắn đang che giấu nội tâm, phảngphất nét u buồn không rõ. Nàng nhịn không được liền mở miệng hỏi, “Biểuca, ngươi và công chúa có tốt không?”

Ngọc Liên Thành im lặng hồi lâu rồi hỏi ngược lại, “Ngươi và Lý Hơi có tốt không?”

Nguyễn Nhược Nhược ngây ngốc, quyết định thành thật, “Chúng ta rất tốt.”

“Đã bao lâu rồi? Ngươi và hắn…” Vẫn là nụ cười khiến lòng người mê say của Ngọc Liên Thành, nhưng chỉ những người hiểu rõ mới nhận ra nụ cười này ẩn chứa thê lương.

Diêu Kế Tông không hi hi ha ha nữa, hắncũng là người thông minh, tình cảnh này…hắn biết bản thân mình ở đây cóchút dư thừa nên quyết định nói, “Nơi này dường như không còn chuyện của ta nữa, ta…cáo từ trước”, nói đi là đi, hắn nhảy xuống xe bước đi tiêutiêu sái sái.

Trong xe chỉ còn lại hai người NguyễnNhược Nhược và Ngọc Liên Thành, khoảng thời gian im lặng trôi qua. Mộthồi sau, Nguyễn Nhược Nhược chậm rãi lên tiếng, “Ngọc Liên Thành, thậtra chúng ta không thích hợp ở chung một chỗ”.

Ngọc Liên Thành thần sắc có chút ngưng trọng, dùng ánh mắt ý bảo nàng nói tiếp.

“Chúng ta đều quá mức tự yêu mình, đốivới tình yêu, chúng ta giống như…tuân thủ quy luật “thuận theo tựnhiên”, tình yêu nếu không đến cũng sẽ không tranh thủ, nó phải rời đicũng sẽ không giữ lại. Chúng ta đều là người sống lý trí, vậy nên tìnhyêu của chúng ta không thể thăng hoa”.

“Ngươi bị ta cự tuyệt, ngươi có thể khổsở nhưng ngươi sẽ không nghĩ phải tranh giành, ngươi thập phần tôn trọng quyết định của ta. Ta buông tay với ngươi, ta cũng từng có cảm giác mất mát nhưng ta cũng không nghĩ phải đem ngươi trở về. Ta tôn trọng quyếtđịnh của mình. Ngươi nhìn đi, chúng ta giống nhau như vậy, lý tính lấnát cảm tính thì làm sao có thể yêu? Tình yêu, vốn là không có chỗ chohai chữ “lý tính”.”

“Nhưng Lý Hơi, hắn không như vậy. Hắngiống như một chén rượu mạnh trong suốt, có nước nhưng lại có lửa, vôcùng nóng bỏng. Ta đi theo hắn, bản thân không thể không say. Ta muốn cự tuyệt hắn, hoàn toàn không thể. Mặc dù biết rõ cùng hắn ở chung một chỗ sẽ gặp nhiều phiền toái nhưng ta cam tâm tình nguyện. Ta từng không tin tưởng tình yêu nhưng hắn lại cho ta dũng cảm.”

Ngọc Liên Thành chỉ im lặng lắng nghe,bất động không nói lời nào. Hắn ngồi ở bên cạnh Nguyễn Nhược Nhược,gương mặt nghiêng nghiêng, đường nét tinh xảo, ánh mắt nhìn nàng, nhìnthấy tất cả nhưng lại như không nhìn thấy gì. Giờ khắc này, Nguyễn Nhược Nhược mới nhận thấy rõ ràng nỗi u buồn sâu đậm trong đôi mắt hắn.

“Ngọc Liên Thành, ngươi đừng như vậy,tỉnh lại đi!” Nguyễn Nhược Nhược ôn nhu nói, “Ta không phải là người cóthể mang lại hạnh phúc cho ngươi, ngươi đừng thầm thương trộm nhớ nữa sẽ có hại cho chính mình, ta đây nửa phần cũng không thể hồi đáp ngươiđược”.

“Tỉnh lại thế nào đây?”, Ngọc Liên Thànhthở dài, “Cả đời này, nữ nhân ái mộ ta đếm không hết, duy độc nữ nhân ta ái mộ lại không thể thuộc về ta. Đây là tạo hóa trêu người có phảikhông? Ta tại sao hết lần này đến lần khác đều không chiếm được?”

“Ngọc Liên Thành, có những thứ dù có cầu cũng không được, ngươi buông tay đi”

“Cầu cũng cầu không được?” Ngọc Liên Thành mờ mịt hỏi.

“Đúng nha! Không phải chuyện tình cảm của bất cứ ai cũng thuận buồm xuôi gió, ít nhiều cũng gặp trắc trở. Nhưngnếu ngươi quá mức lưu tâm đến một đoạn tình yêu không như ý, chính làngươi tự làm khổ mình. Bản thân ngươi cũng sẽ không tiến thêm được. Ởmột nơi nào đó đang có ngươi yêu thương ngươi nhưng ngươi lại giữ chặttình yêu vô vọng trong tim mình, đấy là thương tâm! Ngươi không có nghĩa vụ đối với nữ nhân không thể đón nhận ngươi, không đáng giá đâu”.

“Ngươi nên đi tìm một người thuộc vềngươi, người có thể mang lại cho ngươi hạnh phúc, một hạnh phúc trọnvẹn. Thứ không có được và thứ đã mất đi, đây là hai thứ không nên lưuluyến. Hãy quí trọng hiện tại, nắm chặt hiện tại mới là quan trọngnhất!”

Ngọc Liên Thành nghe được hoàn toàn ngơngẩn, lời nói của Nguyễn Nhược Nhược đã phá vỡ quan niệm tình yêu truyền thống đời đời kiếp kiếp. Cầu không được thì lui bước, không cần quávọng tâm, ở nơi khác có một người yêu ngươi đang chờ đợi.

“Ngọc Liên Thành, tin tưởng ta, có câunói . Đâychính là đạo lý, khi đến lúc cần buông tay thì ngươi hãy buông tay.Chuyện tình cảm…vốn dĩ không nên cưỡng cầu”.

Ánh mắt Ngọc Liên Thành nhìn đăm đăm vàoNguyễn Nhược Nhược, một hồi sau hắn mới nói, “Những lời của ngươi, tanhất thời không tiếp thu được”.

“Nhất thời không tiếp thu được cũng không sao, ngươi trở về từ từ suy nghĩ, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu ra”,Nguyễn Nhược Nhược nhìn thần sắc xuân quang như ngọc ngày xưa của NgọcLiên Thành hiện tại lại thành đau khổ miên man như thế này liền khôngnhịn được, nàng ngồi xuống dưới chân hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắthắn nói, “Ngọc Liên Thành, ta thật lòng hy vọng có thể nhìn thấy ngươihạnh phúc”.

Ngọc Liên Thành nhìn gương mặt yêu kiềutuyết trắng của nàng, đây chính là quan tâm. Trong lòng hắn bỗng chuaxót, nữ nhân này hắn không giữ được, cảm giác như người leo núi bỏ lỡphong cảnh xinh đẹp, cả thế giới bỗng chốc đều tối đen một mảnh. Hắnkhông tự chủ được vươn tay tới, chạm nhẹ vào mái tóc của nàng, “Có đôikhi, ta hy vọng chưa từng gặp gỡ ngươi”. Sự thống khổ cất lên từ đáylòng, vậy mà khi thoát được ra ngoài chỉ còn là một lời nói bình thản.

Sớm biết sẽ loạn lòng người như thế, từ buổi ban đầu chúng ta chẳng nên quen biết nhau.

Nguyễn Nhược Nhược chống lại ánh mắt củahắn, một đôi lưu quang sống động ngày xưa giờ phút này chỉ còn lại vẻhoang sơ âm lãnh của những ngày cuối thu, một mảnh u buồn. Nàng cảm thấy trong lòng đau xót.

Hai người ở trong xe không phát hiện xengựa đã chậm rãi dừng lại, bên ngoài có thanh âm nhẹ nhàng, cửa xe bị gõ vang, “Phò mã gia, công chúa nương nương phượng giá quang lâm.”

Hai người trong xe nhất thời kinh hãi,Nguyễn Nhược Nhược vội vàng đứng lên, đầu đập vào trần xe một cú choángváng, “Ai da!” Đau đến chảy nước mắt! Người bên ngoài nghe được độngtĩnh liền cảm thấy kỳ quái, cửa xe bị đẩy ra. Nguyễn Nhược Nhược vừa xoa đầu vừa nhìn ra ngoài. Không nhìn thì thôi, nhìn thấy liền ngây dại.Người đứng bên ngoài không chỉ có Dương công chúa, bên cạnh nàng còn cómột người…chính là Lý Hơi.