Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Chương 54




Khi Nguyễn Nhược Nhược tỉnh giấc, bênngoài mặt trời đỏ ửng đang lên cao. Ánh sáng theo khe hở khung cửa sổchui vào phòng. Nàng bước chân xuống giường, ngủ một giấc thật là thoảimái a!

Hạnh Nhi đang cầm một bó hoa đi vào, sắcmặt hưng phấn còn đỏ hơn bó hoa hồng trên tay, “Tam tiểu thư, có ngườiđưa tới bó hoa này, nói là gửi cho người!”

Cái gì? Tặng hoa? Nguyễn Nhược Nhược hoài nghi mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ mơ màng màng. Nàng cẩn thậnnhìn lại một lần nữa, trước mặt đúng là một bó hoa hồng thật to, tổngcộng có mười một bông hoa xinh đẹp đỏ thắm một màu. Ở thế kỷ hai mươimốt, hoa hồng đỏ chính là biểu tượng của tình yêu.

Ta đây đang ở đâu nha? Ta đây đang ở đâunha? Cũng không phải Nguyễn Nhược Nhược hồ đồ, tại đời Đường này mọingười đều sùng bái hoa mẫu đơn đắt tiền, những loài hoa khác không đượcxem trọng. Vậy mà bỗng dưng có người đưa hoa hồng đến, Nguyễn NhượcNhược không thể không cảm thấy quái lạ. Ai người mang đến những cánh hoa này? Chẳng lẽ cũng là người xuyên không giống mình?

Tiếp nhận bó hoa, nàng nhìn thấy phía sau có một phong thư nho nhỏ, đây…hoàn toàn là kiểu cách của thế kỉ haimươi mốt! Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được bật cười, Diêu Kế Tông…tênnày thật lắm trò. Nàng chắc chắn trăm phần trăm đây là hoa do Diêu KếTông sai người mang tới, nàng mở thư ra xem, mảnh giấy trắng tinh thơmphức, chữ viết như phượng múa rồng bay. Nguyễn Nhược Nhược vừa nhìn đãbiết đây không phải là Diêu Kế Tông viết, hắn mà biết cầm bút lông mớilạ! Nàng chăm chú đem những chữ viết trên giấy đọc lên:

Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai du tai, triển chuyển phản trắc.

Cuối thư đề một chữ “Lý”, phương pháptheo đuổi là của thời hiện đại, nhưng thơ lại hàm xúc cổ điển, khá khencho lối cổ kim kết hợp, Lý Hơi học được từ đâu vậy nè? Nguyễn NhượcNhược ôm bó hoa cùng với phong thư ngồi ngạc nhiên hồi lâu. Sau khi phục hồi tinh thần lại, nàng vội vội vàng vàng sửa soạn, thay nam trang rồiphóng đến nhà Diêu Kế Tông để “hùng sư vấn tội”.

“Diêu Kế Tông, ngươi…phản đồ, ngươi bán đứng ta!” Vừa thấy mặt, Nguyễn Nhược Nhược chỉ vào Diêu Kế Tông xác định tội danh.

“Ấy-đừng-chớ, đừng chụp cho ta cái mũ lớn như vậy, ta chẳng qua là cảm động mảnh chân tình của Lý vương gia nênkhông thể không giúp hắn thôi. Người ta đối với ngươi quả thật là mà!” Diêu Kế Tông cười hì hì nói.

“Đây là chuyện của ta, ngươi đừng nhúng tay vào có được không?” Nguyễn Nhược Nhược dậm chân.

“Ta không có nhúng tay vào chuyện củangươi à, ta bất quá chỉ nhúng tay vào chuyện của Lý Hơi”, Diêu Kế Tôngâm thầm đổi lại khái niệm.

“Ngươi…”, Nguyễn Nhược Nhược uất ngẹn, thật lâu sau mới nói được, “Ngươi có còn là quân đồng minh của ta nữa không?”

“Còn”, Diêu Kế Tông đáp cực kỳ dứt khoát, “Nhưng ta bây giờ cũng kiêm luôn chức Tổng tham mưu trưởng của Lý Hơi,xúc tiến “tổ chức đảng” của hai ngươi bắt tay hợp tác huy hoàng”.

“Ngươi tại sao lại đột nhiên giúp đỡ LýHơi? Nếu phải giúp đỡ, ta hỏi ngươi tại sao không qua giúp Ngọc LiênThành?”, Nguyễn Nhược Nhược thực sự tức giận, nhưng cũng không quên hỏivấn đề đang thắc mắc.

“Vốn là ta định giúp Ngọc Liên Thành,nhưng hắn lớn lên quá xinh đẹp, không có được cảm giác an toàn. Mặc dùdung mạo phi thường xinh đẹp kia không phải là tội lỗi, nhưng hắn phảigánh chịu hết thảy hậu quả a!”

“Lý Hơi còn phiền toái hơn, hắn là hoàngtộc, là người ở tầng lớp trên a! Hắn từ sớm đã bị người khác sắp đặtcuộc sống, chỉ có thể đi theo quỹ đạo mà người khác vẽ cho.”

“Ta tin tưởng Lý Hơi không phải là ngườidễ dàng để người khác định đoạt số phận của mình, ta tin chắc như vậy.”Diêu Kế Tông lòng tin tràn đầy.

“Tại sao ngươi lại tin chắc như vậy?” Nguyễn Nhược Nhược hiếu kỳ hỏi.

“Đây chính là nam nhân hiểu nam nhân,ngươi cũng đừng hỏi nhiều như vậy”, Diêu Kế Tông đem Nguyễn Nhược Nhượchướng ra ngoài vấn đề chính.

Nguyễn Nhược Nhược trợn mắt nhìn hắn hồilâu, quyết định quay lại chính sự. Vừa mở miệng đã bị Diêu Kế Tông chặnlại, giọng điệu hắn vô cùng thành khẩn, “Tại sao ngươi cứ một mực cựtuyệt yêu đương vậy? Có đôi khi ta thấy ngươi ở phương diện này quá lýtrí rồi đó. Linh hồn ngươi là của nữ nhân đúng không?”

“Ngươi chỉ biết một mà không biết hai, tình yêu là vết thương của nữ nhân…hầu hết là vậy!” Nguyễn Nhược Nhược cảm khái vạn ngàn.

“Ngươi từng có vết thương như vậy?”

“Là cha mẹ của ta, tình yêu và hôn nhân của bọn họ chính là vết xe đổ trước mắt ta.”

Diêu Kế Tông chần chờ một hồi, bộ dáng nửa muốn hỏi nửa không dám hỏi.

Nguyễn Nhược Nhược trầm lặng hồi lâu rồitừ từ mở miệng nói: “Mẹ ta và cha ta là người cùng trấn, đó là một trấnnhỏ ở Giang Nam, dân phong thuần phác, phảng phất chút phong cách cổđiển. Mẹ ta lúc còn trẻ là một đóa hoa, nam nhân theo đuổi nàng đếmkhông hết, nhưng mẹ ta chỉ yêu cha ta, ngươi có biết vì sao không? Chata đã đến nhà mẹ ta, quỳ trước mặt bà ngoại khóc lóc trình bày tấm chântình của người. Bà ngoại ta thấy cha ta vì con gái mình mà rơi lệ, bàtin tưởng nam nhi dưới trướng có hoàng kim nên rất cảm động trước biểuhiện của cha ta. Mẹ ta rất cảm động, bà ngoại đồng ý làm chủ cho hôn sựnày, mẹ ta cũng không phản đối, cứ vậy mà gả cho cha ta.”

“Tháng ngày vui sướng trôi qua, cuộc sống đã từng có lúc hạnh phúc thần tiên. Cũng là, khi ta được năm tuổi thìcha ta bị đơn vị điều đến Bắc Kinh làm việc, hai năm liền phải đóng tạiđó. Khi người đi là mùa xuân, mùa đông năm sau cha quay về mang theo đơn xin ly hôn. Mùa đông năm đó đối với ta và mẹ là mùa đông lạnh nhất, rõràng chưa có tuyết rơi, nhưng trong thế giới của ta và mẹ, tuyết tự baogiờ đã rơi trắng xóa trong lòng, hàn băng lạnh thấu xương”.

“Buồn cười nhất là lý do ly hôn của chata, bảo rằng chưa hề có tình cảm đối với mẹ ta. Yêu nhau bao nhiêu đónăm, giờ lại thành “không có tình cảm”. Điều này khiến ta nhận ra tìnhyêu của nam nhân là tùy thời tùy chỗ, có thể thu hồi, thật sự là bấtthường và đáng sợ”. Trên môi Nguyễn Nhược Nhược hiện lên một nụ cườichâm chọc.

“Ngươi cũng không nên vơ đũa cả nắm,không phải tất cả nam nhân đều như vậy đâu.” Diêu Kế Tông không cam lòng để nam nhân trong thiên hạ bị nàng một gậy đánh chết.

“OK, coi như ta quá cực đoan đi!” Nguyễnnói lên quan điểm của mình, “Bất quá ta cũng không tin tưởng tình cảmkhác phái, muốn tránh cũng tránh không được. Giống như người lái xe vậy, nếu thường xuyên vấp phải ổ gà sẽ tự động né qua một bên hoặc chọnđường vòng mà đi. Đúng không?”

Diêu Kế Tông suy nghĩ một chút, lại nói:“Ta không đi vòng, người khác xảy ra chuyện đó là ngoài ý muốn, là dovận khí không tốt của người khác, ta đây chắc chắn không xui xẻo nhưvậy.”

Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn không khỏi mỉm cười, “Diêu Kế Tông, ngươi đúng là người theo chủ nghĩa lạc quan!”

Diêu Kế Tông nói: “Ta biết ngươi cũng làmột người lạc quan nha! Đối với cuộc sống hết thảy đều không như ý muốn, nhưng ngươi “binh tới tướng đở, nước tới lấy đất ngăn” toàn bộ đều cóbiện pháp vượt qua khó khăn. Chỉ duy nhất đối với tình yêu…ngươi sợ phải đương đầu.”

“Tinh thần lạc quan của ta là do mẹ dạy.Mẹ dạy ta hết thảy mọi việc đều phải nghe theo thiên mệnh, thuận theo tự nhiên. Cha ta đi rồi, mẹ ta cũng không đi thêm bước nữa, bà ở vậy nuôita khôn lớn, còn dạy ta đạo lý “Không ai thương ta thì ta phải tự thương mình”. Ta vô cùng cảm kích nàng đã dạy cho ta một bài học quí giá nhưvậy”.

Diêu Kế Tông khen ngợi: “Bá mẫu quả thậtkiên cường” hắn đột nhiên nghĩ đến, “Vậy…bá mẫu bây giờ còn ở tại tiểutrấn Giang Nam không? Ngươi biến mất, chuyện lớn như vậy bà phải làm sao đây?”

“Năm ta tốt nghiệp đại học thì mẹ mất”,Nguyễn Nhược Nhược nhàn nhạt nói. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trênđỉnh đầu, tựa hồ như đang dõi mắt tìm kiếm linh hồn thân nhân trên trời.

“Thật xin lỗi.” Diêu Kế Tông thấp giọng nói.

“Không sao, tất cả đều là quá khứ” Nguyễn Nhược Nhược tự thức tỉnh, nói sang chuyện khác. “Được rồi, ngươi khôngphải nói khinh khí cầu đã cải tiến rồi sao? Lấy ra bay thử một lần nữađi!”

“Được đó!” Diêu Kế Tông đáp ứng vô cùng sảng khoái, “Đi thôi, đi gọi Ngọc Liên Thành, còn có Lý Hơi nữa!”

“Ê, gọi Ngọc Liên Thành thì được nhưng Lý Hơi thì không thể gọi. Ngày hôm qua ta mới đáp ứng mẫu thân của hắn,tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm hắn.” Nguyễn Nhược Nhược nói như đinh chém sắt.

Diêu Kế Tông vừa nghĩ, không thể quá gấpgáp như vậy, chi bằng lùi một bước, “Cũng được, không gọi hắn, chúng tađi tìm Ngọc Liên Thành đi!”

Vì vậy hai người mang theo khinh khí cầutống vào phía sau xe, cùng nhau đi đến Ngọc phủ, không ngờ Ngọc LiênThành từ chối gặp khách.

Gia đinh cung kính nói: “Biểu tiểu thư, Diêu công tử, thiếu gia đang đóng cửa khổ học, thời gian tới sẽ không tiếp khách.”

“Khổ học?” Diêu Kế Tông nghe không hiểu.

“Chẳng lẽ biểu ca tham gia khoa cử?” Nguyễn Nhược Nhược hỏi lại.

“Đúng vậy, khoa cử mùa thu năm ngoái vàmùa thu năm nay thiếu gia đều đỗ cao, khoa cử lần này lão gia và phunhân đều rất trông đợi.”

Nguyễn Nhược Nhược gật đầu thầm nghĩ, “Tư chất của biểu ca…lần này nhất định sẽ không khiến di phụ di mẫu thất vọng”.

“Chắc chắn là vậy”, gia đinh lộ ra vẻ mặt tự hào lẫn vui mừng.

Hai người vì vậy đành cáo từ. Vừa ra khỏi đại môn, Diêu Kế Tông đã hỏi, “Khoa cử…chắc là giống thi cao học ở chỗchúng ta. Chỉ là…sao lại chia mùa như vậy?”

Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ một chút rồiđáp: “Ta cũng không hiểu rõ lắm, bất quá căn bản nó là thế này. Khoa cửchính thức được chia làm ba cấp: thi hương, thi hội, thi điện. Thi hương mỗi năm ba lần, tổ chức tại địa phương. Có lẽ do tổ chức vào mùa thunên gọi là “thu cử”, ở chỗ chúng ta chắc tương đương với “cử nhân”. Saukhi thi hương đỗ đạt thì mùa xuân năm sau sẽ lên kinh thành thi hội doHoàng Thượng đặc phái quan chủ khảo, vì tổ chức vào mùa xuân nên cũnggọi là “xuân cử”, lúc này sĩ tử thi đỗ sẽ gọi là “cống sĩ”. Thi điệnchính là Hoàng Thượng tự mình chủ khảo, trên kim điện tuyển chọn mộtngười trong số cống sĩ. Ở chỗ chúng ta thì đây đã là “tiến sĩ” rồi. Sĩtử đỗ đạt sẽ được viết tên lên bảng vàng, là môn sinh của thiên tử. Căncứ theo thành tích, triều đình sẽ phân bổ chức vị.”

Diêu Kế Tông nghe xong liền nói, “NgọcLiên Thành nếu tham gia thi điện để Hoàng Thượng gặp mặt, thấy hắn nhântài xuất chúng liệu có khi nào sẽ cao hứng mà đem công chúa gả cho hắnkhông? Đây không phải là tập tục của hoàng thất đó sao, thấy người tàimạo song toàn nào đỗ đạt liền đem kim chi ngọc diệp hứa gả cho hắn. Loại chuyện tài tử giai nhân này cũ quá rồi. Xem ra, đôi khi ta nghĩ tổ chức khoa cử như vậy đúng là nhất cửa lưỡng tiện, Hoàng Thượng vừa có thểchọn lựa nhân tài cho quốc gia, vừa có thể vì nữ nhi nhà mình mưu cầuphúc lợi”, Diêu Kế Tông vừa nói vừa cười.

Nguyễn Nhược Nhược cũng cười theo, “Cũngchưa chắc Hoàng Thượng sẽ gả nữ nhi cho hắn. Ngọc Liên Thành Nếu nhânphẩm xuất chúng như vậy, kim chi ngọc diệp còn chưa xứng bằng hắn. Hơnnữa…nếu cưới công chúa, đoán chừng sẽ giống như bị tù đày, người ta làcông chúa nha, ai dám động đến chính là nhắm vào quốc gia công kích!”

“Ngọc Liên Thành không đi, hôm nay khôngthể đem khinh khí cầu ra bay thử rồi, muốn chuẩn bị phải có ít nhất bangười a! Ngươi lại không chịu gọi Lý Hơi!” Diêu Kế Tông vừa nói vừa dùng ánh mắt mong mỏi nhìn nàng.

“Vậy trở về phủ!” Nguyễn Nhược Nhược ý chí kiên định.

“Ngươi thật đáng chán mà!”, Diêu Kế Tông ai oán.

Hai người vì thế nên không nói thêm gìnữa, xe ngựa từ từ chạy trên đường Trường An. Lúc đi qua một ngã tưđường, mắt Diêu Kế Tông đột nhiên sáng ngời, lấy tay chỉ về phía trướchưng phấn nói, “Xe ngựa của Lý Hơi, ha ha ha, đây cũng không phải làchúng ta đi tìm hắn, là hắn gặp phải chúng ta nha!”

Không đợi Nguyễn Nhược Nhược kịp phảnứng, Diêu Kế Tông đã như “khoái mã truy phong” hướng về phía người ngồitrong xe ngựa hô: “Lý Hơi, mau ra đây, Lý Hơi.”

Một bàn tay ngọc vén rèm xe lên, gươngmặt kinh ngạc của Tĩnh An vương phi xuất hiện. Là ai to gan như vậy? Ởtrên đường Trường An dám gọi thẳng tên của Tĩnh An vương thế tử trướcmặt mọi người, một chút kiêng kỵ cũng không.

Diêu kế tông vẫn ngây thơ không biết ,“A, không phải là Lý Hơi, là vương phi nha! Thật xin lỗi thật xin lỗi,ta gọi nhầm ta gọi nhầm!”

Tiểu tử ngốc này, trong lòng Nguyễn Nhược Nhược thất thanh kêu khổ. Lý Hơi thì không sao, muốn nói thế nào cũngđược. Nhưng giờ thì tốt rồi, đụng tới Tĩnh An vương phi…!

Lúc này, gương mặt Lý Hơi xuất hiện ngaybên cạnh Tĩnh An vương phi. Một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng cao ngạonhìn sang bên này, nhưng chỉ trong nháy mắt bắt gặp gương mặt của Nguyễn Nhược Nhược, phảng phất như gió xuân thổi tới, từng tảng băng lạnh giánhất thời bị làn gió ấm áp làm cho tan chảy.