Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 14




Trong khi chờ Tiểu Đinh đi lấy đồ, Trần Hạ dẫn Lý Thống vào tửu điếm kia. Lý Thống thấy nơi này khá nhiều người vào, chắc là làm ăn cũng được, nghe theo Trần Hạ bước vào. Vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.

"Trần Hạ nơi này gọi là gì?"

Trần Hạ thắc mắc ngược lại "Đừng nói thiếu gia chưa từng vào!"

Lý Thống chép miệng "Trời ạ, tất nhiên mấy chỗ như này ta đều đã vào. Nhưng tên của nơi này là gì?"

Trần Hạ cùng Lý Thống đi lên lầu, Lý Thống cảm thấy nơi này rất thú vị, hai người được tên tiểu nhị kia dẫn lên phòng. Lý Thống thấy đây là một cái ban công nhỏ, một bộ bàn ghế gỗ để ở gần ban công hướng xuống sân khấu chính dưới kia. Tò mò, cậu hết đứng vịn ở ban công ngắm nhìn xung quanh, đằng sau chỗ họ ngồi có một bức bình phong. Đi qua nó là một ban công khác hướng ra đường chính kia, bên này cũng có một bộ bàn ghế.

Lý Thống thích thú, nhìn cách trưng bày trang trí cũng khá được. Trần Hạ thấy thiếu gia thích thú chạy nhạy như vậy, rót trà cho thiếu gia.

"Thiếu gia lại đây, ngồi đây xem người ta kể chuyện."

Lý Thống quay lại ghế ngồi, ánh mắt sáng ngời "Chà chà.. ở đây cũng thú vị quá. Tại sao ta lại không biết nhỉ. Mau nói nơi này tên gì?"

Trần Hạ đáp "Là Mộng Chi điếm."

Lý Thống tò mò "Sao lại là Mộng Chi điếm."

Trần Hạ mỉm cười "Mộng trong mộng mơ, chi trong bình rượu xưa cũ. Ý trong câu là nơi này bán những loại rượu ngon từ xưa đến giờ khiến ai uống vào cũng đều nhung nhớ."

Lý Thống gật gù không khỏi cảm thán "Không ngờ cũng nghĩ ra cái tên như vậy."

Trần Hạ nghe vậy, khóe miệng có chút cong lên "Rượu ở đây không nói đùa đâu, rất ngon đó thiếu gia."



Lý Thống nghe vậy càng thêm thích thú "Vậy sao? Ta bắt đầu tò mò rồi, hay là tối nay ta ra đây uống say."

Trần Hạ chỉ im lặng gật đầu, hai người ngồi uống trà ăn bánh ngọt, hình như bên dưới sân khấu kia đã bắt đầu kể chuyện, mọi người liền im lặng, chăm chú nhìn lên trên sân khấu. Một ông già tay cầm quạt giấy ngồi khoanh chân cạnh là tích trà giành riêng cho lão. Nhìn lão trông đã ngoài 80, gương mặt đã như một trái hồng khô, mí mắt sụp xuống còn chẳng thể biết lão đang mở hay nhắm mắt, râu tóc bạc phơ.

"Mọi người đã yên vị hết chưa? Hôm nay lão muốn kể một câu chuyện khác mọi lần."

Bên dưới có một công tử hỏi vọng lên "Hôm nay chuyện khác, có hay như mọi ngày không?"

Lão cười cười rồi phe phẩy chiếc quạt trên tay "Nghe đi rồi sẽ biết. Vậy lão sẽ bắt đầu đây. Trước đây nước ta tiến đánh Chiêm Thành, bắt được vua Chiêm. Liền đem về kinh đô, để xin được tha mạng, vua Chiêm phảo dâng tặng ba châu: Bố Chính, Ma Linh, Địa Lý cho ta. Trong ba châu đó, thì Bố Chính là coi là nơi phồn hoa nhất. Ở đây có một vị tướng trẻ tuổi tên là Chế Bản, vì châu Bố Chính đã bị dâng cho Đại Việt nên người thuộc châu cũng sẽ thành nô lệ. Nhưng Chế Bản là một người yêu nước, không chấp nhận việc bị trở thành nô lệ. Đêm đó quyết định tiến vào Thăng Long để ám sát vua. Ngày tới nơi, Chế Bản cải trang là người Đại Việt, tiến vào trong thành, thấy nơi đây phồn hoa, nhộn nhịp, người dân thì vui tươi tốt bụng hiền lành, Chế Bản có chút không tin nổi. Đang đi ngoài đường thì thấy đằng xa có chuyện ầm ĩ. Đi tới gần nhận ra là có bọn cướp đang làm náo loạn trong một quán ăn nhỏ. Chúng đập phá, đánh ông chủ không nương tay. Chế Bản tính sẵn đã hào hiệp, không nhịn được liền ra tay. Đang trong lúc lơ là, tên cầm đầu cầm đao lao tới muốn cướp mạng cậu, thì có người ra tay đỡ hộ Chế Bản một chiêu này. Chế Bản thấy người kia là một nam nhân, nhìn qua cách đánh liền biết người này có thực lực. Cả hai dẹp xong đám cướp này, người kia một tay trái vì nãy chắn cho cậu mà bị chém phải, máu đã nhuốm đỏ tay áo, vậy mà không màng tới, buộc bọn chúng lại thành một đám sau đó thì người của quan phủ tới đem bọn chúng đi. Chế Bản và nam nhân kia được người dân và chủ quán cảm ơn khen ngợi. Chế Bản thì lo cho vết thương kia, lập tức kéo nam nhân kia vào một chỗ trống. Sau đó không nói lời nào, xử lý vết thương kia cho nam nhân. Nam nhân một đường bị kéo tới đây ngồi, chỉ im lặng để Chế Bản băng bó. Chế Bản trong lòng còn đang áy náy vô cùng, khi mở ra thấy vết thương không sâu, cầm máu là được. Chế Bản cảm kích."

Lý Thống bị cuốn theo câu chuyện, cậu cứ mải mê nghe chẳng còn nhớ Tiểu Đinh đang đi tìm đồ ngoài kia. Trần Hạ ngồi bên, cũng im lặng nhưng chốc lại nhìn sang thiếu gia.

Ông lão bên dưới vẫn hăng say kể "Chế Bản cố giả giọng người Đại Việt để nói chuyện nhưng đến câu thứ ba đã bị nam nhân kia phát hiện mình là người Chiêm, dù sao thì giọng quê hương vẫn không thể thay đổi. Chế Bản còn lo sẽ bị nam nhân này nghi ngờ là người Chiêm. Nhưng không, nam nhân mỉm cười, khen cậu nghĩa hiệp sau đó còn kêu Chế Bản về nhà mình chơi. Chế Bản mới đầu từ chối, nhưng nam nhân kia một lòng trân thành nên Chế Bản đồng ý. Sau đó Chế Bản ở tạm trọ một vài ngày, để thám thính xung quanh. Có lần đang đi dạo Chế Bản gặp mưa, mà chỗ đoạn cậu đi lại không có có sập nào bán ô. Đang lấy tay che đầu, chạy vội thì bất thình lình nam nhân kia lại xuất hiện cầm ô che cho cậu. Chế Bản thấy vô cùng trùng hợp đụng trúng người quen, nam nhân này cao hơn Chế Bản một cái đầu, mỗi lần nhìn thấy Chế Bản nam nhân này sẽ nử một nụ cười vô cùng gần gũi, khiến Chế Bản cảm giác thân thuộc. Hai người thế nào trở thành bằng hữu, Chế Bản cũng biết tên nam nhân này là Lý Tăng. Chế Bản ban đầu chỉ có một mục đích chính là ám sát vua Lý, nhưng sự cố xảy ra xuất hiện Lý Tăng ở bên. Người này lúc nào cũng xuất hiện khi Chế Bản cần, dần dần Chế Bản gần như quên mất mục đích bản thân, cứ mải mê theo Lý Tăng. Ở cạnh Lý Tăng lâu, Chế Bản có cảm giác không muốn rời xa, bởi Lý Tăng dù đã biết cậu là người Chiêm nhưng vẫn làm bạn với cậu. Chế Bản cảm nhận được sự trân thành, thật lòng của Lý Tăng. Mỗi lần ở cạnh Lý Tăng, Chế Bản liền thấy vui vẻ, thích thú, khi rời xa sẽ thấy nhớ nhung, muốn được gặp mặt.."

Lý Thống nhíu mày, nghe đến đoạn này là cậu bắt đầu thấy có gì đó mập mờ ở đây. Nhưng mà vẫn bị câu chuyện kia hấp dẫn, nên Lý Thống chỉ tiếp tục nghe.

"Có lần Lý Tăng uống rượu đến say mèm, Chế Bản không hiểu lý do là gì, đưa Lý Tăng về nhà, vừa đặt Lý Tăng lên giường liền bị Lý Tăng ôm lấy, ghì xuống dưới thân."

Lý Thống đang uống trà, nghe đến mấy từ cuối, trà trong miệng lập tức phun ra, cậu ho sặc sụa, mặt đỏ gay. Mọi người bị cậu làm ảnh hưởng, vài cặp mắt hướng lên cậu. Lý Thống lấy tay áo lau nước trên miệng, mặt cúi thấp né tránh.

"Sau đó thế nào mau mau tiếp tục." Có người bên dưới đã giục người kể chuyện.

"Sau đó, Chế Bản bị Lý Tăng hôn tới tấp, cậu vô cùng hoảng sợ, cố gắng thoát khỏi Lý Tăng. Lý Tăng thấy Chế Bản bị dọa đến xanh mặt mũi, cố gắng lùi lại sau cách Chế Bản một khoảng, thế nào lại khóc lớn. Chế Bản không hiểu chuyện gì, dù vừa nãy bị Lý Tăng cưỡng hôn nhưng vẫn lại gần, thấy Lý Tăng khóc đau khổ như vậy, Chế Bản cũng không mấy thỏa mái, ôm lấy Lý Tăng. Được một lúc, Lý Tăng vừa ôm ghì Chế Bản trong lòng vừa kể. Người của ba châu đã bị áp giai về Thăng Long, có vài kẻ trốn thoát hiện giờ đang truy tìm. Lý Tăng biết mấy kẻ đó, trong đó có Chế Bản. Nếu bắt được mà kháng cự liền giết tại chỗ, còn bắt mang về được sẽ bị trảm. Nghe xong Chế Bản không lấy một chút gì là lo lắng, Chế Bản thấy Lý Tăng vì mình mà đau khổ như vậy, lo lắng như vậy trong lòng đã biết ít nhiều cả cậu và Lý Tăng đều đã có cảm tình với nhau. Lý Tăng nói xong còn hứa sẽ bảo vệ cậu, sẽ che chắn cho cậu yên tâm, Chế Bản chỉ biết gật đầu đồng ý, đêm đó hai người đã cùng nhau hoan ái."



Lý Thống giờ biết rõ chuyện này là chuyện gì rồi. Lý Thống bất ngờ, cậu nhìn sang Trần Hạ, thấy nét mặt tên này vẫn rất bình thường, cậu ngó xuống dưới mọi người thậm chí có vài người xuýt xoa thích thú. Cậu nghĩ thầm "Vãi không cơ chứ, đỉnh thật sự, đừng có chê người ta phân biệt giới tính. Từ đời cụ cị mình người ta đã bình đẳng thế này rồi."

Câu chuyện tiếp tục vẫn chưa đến hồi kết "Sáng hôm sau, khi đang nằm ngủ cùng nhau, Chế Bản tỉnh trước nằm dưới vòng tay ấm áp của Lý Tăng, nhìn ngắm gương mặt kia say ngủ, cậu nhận ra cậu đang hủy hoại con người này, cậu cảm thấy bản thân giống như một thứ đen đủi đến bên đời Lý Tăng để hủy hoại người con trai này. Chế Bản nghĩ đến câu chuyện đêm qua Lý Tăng kể, cậu nhận ra không thể lún sâu thêm nữa, phải quay lại đúng con đường ban đầu thôi. Ở bên cạnh Lý Tăng không phải kết cục tốt. Đang mải suy nghĩ, thấy Lý Tăng cử động, Chế Bản lại vội nhắm mắt lại. Hình Như Lý Tăng tỉnh giấc rồi, cảm nhận được bàn tay Lý Tăng chạm lên má, vuốt ve gương mặt, rồi còn hôn lên môi cậu một cái. Trong tích tắc Chế Bản lại không muốn tỉnh lại.

Thế là Lý Tăng tỉnh dậy, không quên đắp kín chăn cho Chế Bản, bên ngoài có người khẽ gọi Lý Tăng, Lý Tăng choàng áo khoác, hình như hai người họ đang nói chuyện gì đó, Chế Bản còn nghe thấy tiếng giấy, câu cuối cùng Chế Bản nghe được là Lý Tăng căn dặn mọi người trông chừng Chế Bản không được để cậu gặp nguy hiểm còn Lý Tăng sẽ vào trong cung. Chế Bản ngồi dậy, bên dưới hông đau đớn ập tới nhưng mà Chế Bản cũng không có quản. Cậu không nghe nhầm đó chứ, Chế Bản nhận thức được cậu không thể chần chừ hơn, nếu không Lý Tăng cũng nguy hiểm đến tính mạng. Thế là đêm đó, Lý Tăng bị bắt vào trong đại lao tra tấn đau đớn vô cùng, bọn họ biết chuyện Lý Tăng bao che người Chiêm, Lý Tăng dù một chữ cũng không nói. Bên ngoài, Chế Bản cải trang trà trộn vào trong, ban đầu ý định cậu là phải giết được vua Lý nhưng tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai tên lính canh về Lý Tăng. Chế Bản lo lắng, đau đớn trong lòng, cậu tìm đường đến nhà lao thấy được Lý Tăng vì mình mà chịu đau đớn, Chế Bản ôm lấy người mình yêu khóc, hai người bị phát hiện. Chế Bản liền ra tay giết sạch, hôn tạm biệt Lý Tăng, sau đó trốn ra tìm đến giết hại vua Lý. Cho đến khi bắt được vua Lý đe dọa, trong vòng vây nguy hiểm, Lý Tăng cuối cùng kịp chạy tới kêu Chế Bản dừng tay, xin vua tha mạng cho Chế Bản, trong giây phút Chế Bản mủi lòng, cậu lơ là mất cảnh giác liền bị hàng trăm mũi tên lao tới găm thẳng người. Chế Bản ngã xuống đất, cả người máu tươi nhuốm đỏ, nước mắt trào ra, ánh mắt hướng về Lý Tăng đang gào thét chạy tới bên cậu. Hai người ôm lấy nhau, Chế Bản được Lý Tăng ôm trong lòng hạnh phúc mà ra đi. Còn Lý Tăng vì quá đau lòng, không thể chấp nhận sự thật đau thương này mà chết bên cạnh Chế Bản."

Câu chuyện đến đây là hết, trong điếm có vài người thút thít, có mấy tiếng chép miệng xót xa. Lý Thống cũng thấy buồn thay cho đôi nam nhân này, khóe mắt thế nào lại có chút cay cay. Lý Thống nhanh chóng lấy tay dụi dụi đi, luống cuống làm đổ tách trà.

Trần Hạ bên cạnh lấy khăn tay ra lau giúp Lý Thống.

Lý Thống quay sang nói nhỏ với Trần Hạ "Cảm ơn ngươi, câu chuyện này đau lòng quá."

Trần Hạ có nét ngạc nhiên "Thiếu gia cảm thấy nếu cặp đôi này ngay từ đầu đã không nên thấy nhau thì sao?"

Lý Thống phẩy phẩy tay "Đó chính là số phận rồi, dù ngay từ đầu không gặp nhau trong tình huống đó thì sau này họ cũng vẫn sẽ gặp nhau thôi. Duyên phận mà."

Trần Hạ đáp "Hóa ra vẫn do duyên phận mà ra."

Lý Thống hướng mắt xuống dưới sân khấu, trong đầu nghĩ "Cha mẹ ơi, đừng có chê người xưa cổ hủ. Đúng là trong sách vở chỉ nói những gì bọn họ thích biên soạn thôi."

Lý Thống cũng giống như mỗi lần bạn rủ xem phim tình cảm đau thương, bước ra khỏi rạp trong lòng lại cảm thấy trống trải không ngừng suy nghĩ về câu chuyện vừa nghe.

Đang mải suy nghĩ, Lý Thống chợt quay lại nhìn chiếc khăn tay "Này, ta nhớ hôm trước ta lấy khăn tay của ngươi dùng cho Tiểu Đinh mà."

Trần Hạ nhìn chiếc khăn tay "Tôi có nhiều khăn tay lắm."