Hữu Châu Hà Tu Độc

Quyển 9 - Chương 7




*Quyết không buông tay

Đoan Mộc Hồi Xuân càng mờ mịt. Bóng lưng dứt khoát rời đi trước quán trọ Bình An, dáng người chiếc bóng cô đơn đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi vẫn mồn một trong mắt, song lại đang kề cận thân mình ấm áp như vậy. Hai tay hắn rũ xuống bên hông, không biết nên đặt ở chỗ nào, lòng thăng tận chín tầng mây, cũng không biết có nên hạ xuống không, chỉ có thể ngơ ngác thốt ra một câu, “Sao ngươi lại tới đây?”

Cơ Diệu Hoa bất mãn hôn hắn một cái, đôi tay càng thêm xiết chặt, như thể muốn đem hắn vùi sâu trong người, nhưng lời lẽ phát ra lại êm dịu đến ngạc nhiên, “Thân thân không muốn ta đến sao? Hay thân thân đã có tình nhân rồi? Phải chăng chính là hắn?” Mắt y đảo qua Cổ Tường một cái.

Cổ Tường bấy giờ mới nhìn rõ tướng mạo y.

Đường đường một khuôn mặt góc cạnh phân minh, vậy mà vẫn cố tướng thêm nhiều sắc màu thái quá, khiến cả bộ mặt nhìn qua thập phần quỷ dị.

Cổ Tường: “…” Thủ vệ ở Bễ Nghễ sơn phải hảo hảo chỉnh đốn chỉnh đốn thôi, đến loại kỳ bông (hoa lạ XD) thế này cũng cư nhiên trà trộn lên núi được, quả thực đã đem tầng tầng lớp lớp trạm chính chốt ngầm trên núi ra làm trò cười rồi.

Đoan Mộc Hồi Xuân lúc này mới chú ý đến vẻ mặt kỳ quái của Cổ Tường. Hắn  ra sức giãy khỏi vòng tay Cơ Diệu Hoa, gạt y sang một bên rồi lùa về sau lưng mình, nói: “Cổ trưởng lão, y là…”

Hắn còn chưa nghĩ ra từ ngữ thích hợp để điền vào, Cơ Diệu Hoa ở phía sau đã tiếp lời thay hắn, “Ái nhân của thân thân.”

Đoan Mộc Hồi Xuân đỏ bừng mặt, ho vội một tiếng bảo: “Cố giao (bạn cũ). Y đến từ Tây Khương, nên không am hiểu quy củ ở Trung Nguyên lắm, nếu có chỗ nào sơ suất, hoàn thỉnh Cổ trưởng lão lượng thứ cho.”

Cổ Tường rốt cuộc cũng hoàn hồn. Nghe Đoan Mộc Hồi Xuân nói thế, hắn biết người mà Minh tôn nhắc đến tám chín phần chính là vị này. “Nguyên lai là cố giao của Đoan Mộc trưởng lão.” Hắn quan sát trang phục Cơ Diệu Hoa từ trên xuống dưới, chậm rãi nói, “Ma giáo ta xưa nay hiếu khách, huynh đài hà tất phải…làm lóa mắt mọi người đến như vậy.”

Kiểu ăn vận của Cơ Diệu Hoa là do hắn đã nhìn mãi thành quen, nhưng dưới cái nhìn của kẻ khác thì ắt là thập phần quỷ dị rồi. Đoan Mộc Hồi Xuân chỉ biết cười khổ.

Cổ Tường viện cớ xuống chân núi tuần sát, quay lưng cáo từ.

Đoan Mộc Hồi Xuân thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa xoay người, lại bị Cơ Diệu Hoa ôm ghì lấy. Hơi thở ấm áp không ngừng phả vào vành tai, hắn khó chịu cúi đầu, chợt nghe sau gáy dường như có gì đó phớt qua, vừa ướt vừa nóng, mà gió lùa trúng chỗ ấy, tức thì nghe mát lạnh một cơn, đích thị là Cơ Diệu Hoa đã liếm hắn một cái.

“Ngươi làm gì vậy?” Đoan Mộc Hồi Xuân thúc khuỷu tay về phía sau, muốn đẩy y ra.

Cơ Diệu Hoa ngoan ngoãn lùi về nửa bước, song ngón tay vẫn khư khư giữ chặt tay áo hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân đưa tay xoa xoa cổ, giận giữ gườm y.

Cơ Diệu Hoa vô tội bảo: “Ta đói bụng.”

Đoan Mộc Hồi Xuân: “…”

Trù nương chung quy lần đầu tận mắt thấy Đoan Mộc trưởng lão, lòng thầm hoan hỉ. Tuy bảo nàng đã là mẹ của ba oa nhi, nhưng lòng ái mộ cái đẹp thì ai chẳng có, thanh niên trẻ đẹp ai chẳng thích nhìn. Nàng xào rau, đồng thời hai mắt không ngừng ngắm nghía Đoan Mộc Hồi Xuân.

Cơ Diệu Hoa muốn kéo Đoan Mộc Hồi Xuân vào lòng, lại bị hắn né tránh.

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy trù nương liên tục nhìn về phía này, cứ tưởng nàng nhìn ra được manh mối gì, nên xấu hổ lui ra ngoài.

Hắn vừa đi, Cơ Diệu Hoa tự động nối gót.

Trù nương lặng lẽ thở dài, thu hồi ánh mắt, ra sức chuyên chú xào rau.

Vô Hồi cung đến phân nửa được tạc vào núi, nửa còn lại vươn khỏi ngọn núi. Khói bếp lượn lờ của trù phòng, nghiễm nhiên thuộc về phần treo bên ngoài.

Cơ Diệu Hoa bước khỏi trù phòng, trông thấy Đoan Mộc Hồi Xuân đang đứng trên cầu gỗ, tựa vào lan can nhìn xuống vạn trượng phía dưới cầu, định vươn tay ôm lấy hắn, chợt nghe Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Vì sao lại đến Trung Nguyên?”

“Chẳng lẽ thân thân không nhìn ra, ta đây vì ngươi mà đến.”

Đoan Mộc Hồi Xuân cúi đầu, thản nhiên nói: “Lẽ nào Phong chủ tính đơn thân độc mã bắt ta ra khỏi Ma giáo sao?”

Cơ Diệu Hoa thở dài nói: “Không phải thân thân đã nói không thích làm chim trong lồng sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân rốt cuộc cũng quay đầu, nghi hoặc nhìn y: “Phong chủ đây là muốn…”

“Thân thân không muốn làm chim, thì ta đành làm chim vậy.” Cơ Diệu Hoa giương mắt nhìn thẳng vào hắn, nửa đùa nửa thật nói, “Năm xưa sư phụ ta có nói, đoạt không được vợ, thì đành đi ở rể, còn hơn là phải đả quang côn (không kết hôn không có hậu duệ).”

“…” Nghe những lời như thế, đại khái cứ mười người thì hết chín người đã nhìn ra hàm ý, thế nhưng Đoan Mộc Hồi Xuân nhận ra hắn chính là kẻ cuối cùng không nghiệm thấy điều gì cả. Trong đầu chỉ tuyệt một khoảng không chẳng có chút âm thanh.

Hiển nhiên, Cơ Diệu Hoa cực bất mãn trước phản ứng của hắn.

Y vươn ngón tay, định búng vào trán Đoan Mộc Hồi Xuân, nhưng khi thực sự đến gần, chỉ khe khẽ điểm một cái, “Thân thân a. Cái biểu cảm bị sét đánh trúng của ngươi, quả thực khiến người ta phải thương tâm.”

Ánh mắt Đoan Mộc Hồi Xuân dao động một chút, rồi mới hỏi: “Thế còn Tuyệt Ảnh phong?”

Cơ Diệu Hoa phán: “Nhà cũ.”

Đoan Mộc Hồi Xuân lại nói: “Vậy Thánh Nguyệt giáo thì sao?”

Cơ Diệu Hoa bảo: “Không can hệ tới ta. Chung quy ân tình đã hoàn trả xong, từ nay về sau, giữa ta và Thánh Nguyệt giáo chỉ là quan hệ thông thường.”

Đoan Mộc Hồi Xuân ngẫm nghĩ một chút hỏi: “Ân tình mà ngươi hoàn lại đó, phải chăng là lúc ở Phong Thước lĩnh thả Cơ Thanh Lan đi?”

Cơ Diệu Hoa vươn tay, nắm cằm hắn, oán trách: “Sao thân thân không chịu nghĩ tương lai của chúng ta sẽ ra sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân lặp lại như vẹt: “Chúng ta?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Tỷ như, đêm nay ta nghỉ ở đâu?”

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Nga, Vô Hồi cung không thiếu khách phòng.”

Cơ Diệu Hoa ngắt lời hắn, nói: “Ta ngủ quen giường.”

“Quen giường? Không lẽ ngươi chuyển cả giường ở Tuyệt Ảnh phong đến đây sao?” Hắn phân không rõ từng đợt từng đợt sóng rền trong lòng đến tột cùng là thứ cảm giác gì.

Cơ Diệu Hoa nói: “Ta chỉ quen thuộc cái giường thân thân ngủ thôi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân tránh mắt đi nói: “Đã vậy, ta đây đến khách phòng ngủ cũng được.”

“Ta còn quen người.” Cơ Diệu Hoa trừng mắt nhìn hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Phong chủ…”

Cơ Diệu Hoa sa sầm mặt, bầu không khí vốn đang hoan hoan hỉ hỉ theo sắc mặt của y mà đình trệ. Đến nỗi trù nương làm cơm xong đem ra cũng phải dừng bước, bưng khay lui xuống.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhớ lời y nói lúc ở quán trọ Bình An, “Lần đầu tiên ngươi chủ động gọi Diệu Diệu chính là vì nguyên nhân này.” Hắn chợt mềm lòng, nhỏ giọng nói: “Diệu Diệu…”

Hắn còn chưa dứt câu, cả người đã bị Cơ Diệu Hoa ôm chặt, môi đổ ập xuống khỏa lấp. Vất vả lắm mới chờ khuôn mặt hắn bị lau chùi hết một lượt, những tưởng có thể nghỉ một hơi, lại đến phiên miệng sa cơ.

Kể cũng không phải lần đầu tiên, nhưng còn mãnh liệt hơn bất cứ lần nào trước đó.

Cơ Diệu Hoa ngang tàng công thành đoạt đất, không chừa cho hắn bất kỳ khoảng trống nào để chống cự trốn tránh.

Kinh qua nụ hôn, Đoan Mộc Hồi Xuân tinh tường nhận thức được, cho dù người này nói đành phải làm chim, cho dù y vì hắn mà bôn ba đất khách, cho dù ngoài mặt y đang nhẫn nhịn cầu toàn, nhưng từ trong cốt cách, y vẫn là Tuyệt Ảnh phong Phong chủ một phép cướp đoạt.

Khác biệt chính là, y có cải tiến qua phương thức cướp đoạt.

Hồi lâu, môi cùng môi ly khai.

Trán Cơ Diệu Hoa áp chặt trán hắn, y trầm giọng hổn hển nói: “Thân thân, đêm nay chúng ta thành thân đi, được không?”

Đoan Mộc Hồi Xuân vẫn chưa hoàn hồn sau hồi kịch liệt mới đó, nay lại bị kích động một trận, bàng hoàng hỏi: “Đêm nay?”

Đôi mắt Cơ Diệu Hoa chăm chú nhìn nét hoảng loạn mờ mịt trong mắt hắn, nhịn không được y lại hôn hắn một cái, “Ân, đêm nay. Đêm động phòng hoa chúc.”

Đoan Mộc Hồi Xuân rốt cục cũng biết y hàm ý gì, mặt ửng đỏ, tránh đầu đi bảo: “Đừng hồ đồ… Diệu Diệu.”

Khóe miệng Cơ Diệu Hoa vung cao, môi không ngừng hôn lên tai hắn, một hồi mới hài lòng mãn nguyện ôm hắn nói: “Thân thân muốn chúng ta bao giờ thì thành thân?” Y dừng một chút, lại bảo, “Đừng để quá lâu, người ta sẽ nhịn không được đó.”

Đoan Mộc Hồi Xuân ngực dâng lên thứ cảm giác cực kỳ quái dị. Rõ ràng trước đó tại quán trọ Bình An bọn họ còn so đao đối kiếm, sao chỉ trong nháy mắt, lại chuyển sang dạm hỏi cưới xin? Rốt cuộc là Cơ Diệu Hoa vượt quá xa, hay là hắn quá trì độn.

Từ lần phân ly trước đến nay, chung quy y đã gặp phải chuyện gì rồi?

Đoan Mộc Hồi Xuân trầm mặc một lúc, mới bảo: “Ăn cơm trước đi đã.”

Món ngon trù nương nấu cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Bốn mặn một canh, trong đó có nửa mâm được Đoan Mộc Hồi Xuân dặn riêng gồm hồng thiêu nhục và bạch trảm kê. Hắn biết, nếu không nói, trù nương ắt sẽ làm cả bốn món đều là món ăn chay.

Cơ Diệu Hoa nhìn bữa ăn trước mặt, nhíu mày hỏi: “Thân thân, rượu đâu?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Bụng rỗng uống rượu hại thân.”

Cơ Diệu Hoa cười tươi: “Thế nhưng không uống rượu, làm sao loạn tính?”

Đoan Mộc Hồi Xuân đang cầm đũa khựng tay lại, lãnh đạm nói: “Ngươi không ngại khắc chế thử chút đi.”

Cơ Diệu Hoa thở dài bảo: “Khắc chế một chút thì được, chứ để lâu mới đích thực hại thân.”

Đoan Mộc Hồi Xuân rốt cuộc cũng nhịn không được nói: “Ta đã nhận lời…thành thân với ngươi hồi nào?”

Cơ Diệu Hoa nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải mới đây sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân tức đến bật cười: “Sao ta nhớ không rõ?”

“Thân thân có nhớ vừa rồi ta hỏi đêm nay thành thân được không, thì ngươi đã trả lời thế nào chứ?” Cơ Diệu Hoa nói.

Đoan Mộc Hồi Xuân ngẫm nghĩ một chút, đáp, “Đêm nay?”

Cơ Diệu Hoa cười đắc chí gật đầu bảo: “Điều đó chứng tỏ việc thân thân để ý không phải thành thân, mà là bao giờ thành thân.”

Đoan Mộc Hồi Xuân bị chận đến không nói nên lời, hồi lâu mới bảo: “Hoang đường.”

“Thân thân a, tuy ta rất muốn đợi đến khi ngươi nghĩ thông suốt, thế nhưng, tuổi  xuân của ta hữu hạn, không kham nổi lãng phí thời gian.” Cơ Diệu Hoa chớp mắt, tha thiết nhìn hắn, “Cho nên ngươi đừng bắt người ta chờ lâu quá nga. Ta không muốn đợi đến đêm động phòng hoa chúc, ta đã tuổi già sức yếu đến giường cũng bò không lên tới.”

“…Câm miệng!”