Hút Của Em Chút Dương Khí Thì Làm Sao?

Chương 5: Chỉ cần em




Edit: Nguyệt Ảnh

Tống Tri bị đè nặng cơ hồ không thể động đậy, cậu bị bắt cúi đầu đi nhìn cái cái tên trên khối bài vị lạnh băng kia, mấy chữ "Cố Hành Lê" đập vào trong mi mắt, khiến cho đôi mắt cậu sinh đau.

"Nhớ kỹ chưa?"

Cố Hành Lê thô bạo duỗi tay bóp chặt cằm Tống Tri, để cho cậu ngẩng đầu nhìn mình. Hắn cố ý hiển lộ thân hình, đủ để cho Tống Tri nhìn thấy khuôn mặt cùng với động tác của hắn.

Cả người Tống Tri cứng đờ, eo căng chặt, tim lại mạnh mẽ nhảy lên một cái.

Nguyên nhân bởi vì, không gian trống rỗng trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một nam nhân.

Nam nhân kia cao lớn, mày kiếm hơi nhíu, một đôi mắt sâu thẳm lạnh băng như hàn đàm ngàn năm không tan chảy, lộ ra vẻ tàn khốc, bờ môi của hắn hơi mỏng, khóe môi rũ xuống có vẻ lạnh nhạt cùng thô bạo.

Cho dù sắc mặt hắn có chút tái nhợt không giống người bình thường, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến khí thế sát phạt quyết đoán phát ra từ trên người hắn.

Bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tống Tri không tự giác gật gật đầu, nhưng mà phản ứng này của cậu lại không thể làm Cố Hành Lê vừa lòng.

Cố Hành Lê nhíu mày, ngón tay dùng lực mạnh hơn, bóp chặt cằm Tống Tri, "Nói chuyện!"

Đáy lòng Tống Tri ẩn giấu lửa giận, nhưng cậu vẫn nhẫn nhịn xuống, lên tiếng, "Ta nhớ rồi."

Nhưng cậu cũng không đợi nam nhân tiếp tục mở miệng, lại hỏi tiếp một câu, "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Nam nhân đứng trước mặt cậu bắt đầu thong thả ung dung cởi quần áo, dáng vẻ thản nhiên không chút để ý, "Còn không rõ ràng sao, thành thân, sau đó động phòng."

Tống Tri cả kinh, không nghĩ tới nam quỷ này muốn làm thật. Nghĩ đến mấy đợt tình triều bất thường trải qua mấy ngày hôm trước như chịu cực hình tra tấn, cậu nhịn không được nắm chặt lòng bàn tay, hô hấp dồn dập vài phần, sau lưng đổ mồ hôi dày đặc. Cậu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Ta không muốn cùng ngươi thành thân, cũng không muốn sống cùng ngươi."

"Ngươi muốn bất kỳ thứ gì khác, ta đều có thể thỏa mãn ngươi, chỉ cần ngươi buông tha ta."

Chủ nghĩa duy vật Marx cùng với quan điểm khoa học được giáo dục mười mấy năm sớm đã sụp đổ không còn một chút cặn trong lòng cậu. Tống Tri biết rõ mình căn bản không đấu lại Cố Hành Lê, nam nhân này bá đạo lại âm trầm, cậu chỉ có thể lấy thái độ ra đàm phán cùng Cố Hành Lê, hy vọng hắn có thể buông tha cho mình.

Đáy lòng Tống Tri vẫn còn tồn một chút may mắn, nhưng một chút may mắn này rất nhanh đã bị Cố Hành Lê dùng sức nghiền nát thành tro bụi.

Thân thể nặng nề của nam nhân đè ép lên, Tống Tri nhịn không được giãy giụa vài cái, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay người đàn ông này, khóe mắt cậu bị xoa bóp đến phiếm hồng, thở hồng hộc.

Rõ ràng trong lòng muốn phản kháng, nhưng thân thể lại như thói quen mà chết lặng, nhịn không được muốn hùa theo. Điều này làm cho Tống Tri cảm thấy thẹn nhắm chặt đôi mắt, nặng nề nuốt âm thanh vào trong cổ họng.

Cố Hành Lê thân mật cắn lên nốt ruồi đỏ trên vành tai cậu, âm thanh ngoan độc như dao sắc nhiễm máu tươi, "Cái gì tôi cũng không cần, chỉ cần em."

"Thứ gì cũng không thay thế được em."

Tống Tri gần như tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nuốt xuống âm thanh nức nở trong cổ họng, trước mắt hiện ra những mảng màu đỏ rách nát, làm cậu nhịn không được rơi xuống một chút nước mắt.

Chờ đến khi trời tảng sáng, Tống Tri mới tỉnh lại. Cậu căng mặt cứng đờ mặc quần áo, muốn chạy trốn, rồi lại nhớ tới lời nam nhân nói lúc trước, nhịn không được run run, quay đầu lại cầm lấy bài vị ôm vào trong tay.

Cậu một chân đá vào cửa phòng đang đóng chặt, mang theo phẫn nộ cùng không cam lòng suốt cả một đêm, "Mở cửa ra cho tôi!"

Ngoài cửa vang lên tiếng sột sột soạt soạt, chẳng bao lâu sau cánh cửa kia mở ra, người cậu xuất hiện trong tầm mắt Tống Tri. Lão nịnh nọt cười một tiếng, mang theo lấy lòng, "Tống Tri, con không có việc gì chứ?"

Chỉ là kết âm hôn mà thôi, nhìn dáng vẻ ngoại trừ sắc mặt trắng bệch ra, cũng không có gì chuyện gì to tát.

Tống Tri nghẹn một bụng tức giận, nghe lão ta nói những lời này thì cả người như một quả bóng đầy khí bị chọc một châm, lập tức nổ mạnh. Cậu cầm lên bài vị, lập tức đập thẳng vào mặt lão ta một cái thật mạnh.

"Ông còn có mặt mũi hỏi tôi có chuyện hay không à," Tống Tri thấp giọng thở hổn hển, đáy mắt lạnh băng, trên mu bàn tay trắng nõn nổi gân xanh, "Ông nói rõ ràng cho tôi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!"

- -----------*--------------