Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 98: Sư tôn, xin người, để ý ta đi




(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Tử Sinh Đỉnh có một ngọn núi, tên khá nực cười, gọi là "A A A".

Về ngọn nguồn của cái tên này, trong môn phái có rất nhiều câu chuyện, câu chuyện tầm thường nhất, kể rằng bởi vì ngọn núi này hiểm trở, thường có người vô ý ngã xuống, nên gọi là "A A A".

Nhưng Mặc Nhiên biết rằng không phải.

Ngọn núi này cao ngút ngàn, đồ sộ nguy nga, đỉnh núi quanh năm đọng tuyết, cực kỳ giá rét. Tử Sinh Đỉnh nếu có ai chết, quan tài đều sẽ đặt ở đây, chờ ngày phát tang.

Mặc Nhiên đời trước chỉ ghé tới đây một lần.

Một lần kia, cũng không khác tình hình bây giờ là bao. Cũng là sau khi Địa Ngục Vô Gian nứt vỡ, sau một hồi huyết chiến cướp đi vô số tánh mạng, Sư Muội mất trong trận chiến ấy. Hắn không muốn chấp nhận hiện thực này, nên quỳ bên quan tài Sư Muội, nhìn gương mặt người nọ trong quan tài băng như còn sống, quỳ suốt nhiều ngày...

"Vốn gọi là A A A, vì một năm kia, cha con mất." Kiếp trước, Tiết Chính Ung ở bên cạnh hắn, trong Sương Thiên Điện giá rét, nói với hắn như vậy.

"Ta cũng chỉ có một vị huynh trưởng, Tử Sinh Đỉnh là hai chúng ta chung tay sáng lập, nhưng mà cha con... Ông ấy giống như con vậy, là người rất tùy hứng. Không hưởng phúc được bao lâu, có lẽ đã chán, trong một lần giao phong với tà ám bị thất thủ, liền đi."

Sương Thiên Điện quá lạnh, Tiết Chính Ung mang theo một vò rượu trắng, buồn rầu tự uống, lại đưa túi rượu da dê cho Mặc Nhiên.

"Cho con uống chút đấy, nhưng con đừng nói với bá mẫu."

Mặc Nhiên không nhận, cũng không động.

Tiết Chính Ung thở dài: "Ngọn núi này, gọi là A A A, vì trong đoạn thời gian đó, ta cũng khó chịu cực kỳ, tim như bị móc ra, suốt ngày ở trên núi thủ cha con, nghĩ tới chỗ thương tâm, không nhịn được khóc lớn. Ta khóc khó nghe, luôn gào a a a, nên có cái tên này."

Ông liếc xem Mặc Nhiên, vỗ vỗ vai đối phương.

"Bá phụ không đọc nhiều sách, nhưng cũng biết nhân sinh như sương mai, nháy mắt đã không còn bóng dáng. Con coi như Minh Tịnh đi trước một bước, kiếp sau lại làm huynh đệ."

Mặc Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại.

Tiết Chính Ung nói: "Nén bi thương thuận biến gì đó chỉ là nói suông, con khổ sở, muốn khóc thì khóc đi. Nếu không muốn đi, thì cứ ở đây với nó thêm một lát. Nhưng cơm phải ăn, phải uống nước. Lát nữa tới Mạnh Bà Đường ăn vài thứ rồi quay về. Sau đó con muốn quỳ, ta cũng không cản con."

Sương Thiên Điện giá rét không tiếng động, phòng lớn lạnh tới như vậy, lụa trắng nhẹ bay phấp phới, như ngón tay ôn nhu vuốt qua vầng trán.

Mặc Nhiên chậm rãi mở mắt ra.

Vẫn là quan tài băng trong trí nhớ, tuyết Côn Luân phủ kín, thân quan tài trong suốt, quanh quẩn hơi lạnh xung quanh.

Chỉ là người nằm bên trong, đổi thành Sở Vãn Ninh.

Mặc Nhiên không nói gì cũng chẳng nghĩ gì, trong trận Thiên Liệt này, người chết biến thành Sở Vãn Ninh.

Hắn đột nhiên không kịp đề phòng, thậm chí không kịp phản ứng lại.

Đối mặt với thi thể lạnh băng của người này, thế mà không có quá nhiều dao động, không có vui sướng khi kẻ thù đã chết, cũng không có bi thương khi sư tôn đi về cõi tiên.

Mặc Nhiên gần như có hơi nghi hoặc, rũ mắt nhìn Sở Vãn Ninh thật lâu, khuôn mặt người kia còn lạnh nhạt hơn thường ngày, giờ thật sự như phủ thêm một lớp sương lạnh, lông mi nhắm chặt cũng đọng băng, môi xanh trắng, da gần như trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt, như vết nứt nhỏ trên làn sứ trắng.

Người đi, tại sao lại là y chứ?

Mặc Nhiên giơ tay, vuốt ve gương mặt Sở Vãn Ninh, cảm giác thật lạnh.

Một đường đi xuống, yết hầu, cổ, không còn nhịp đập.

Lại tới tay.

Hắn cầm tay y, đầu ngón tay đã có chút cứng đờ, nhưng cảm giác lại rất thô ráp.

Mặc Nhiên cảm thấy kỳ quái, tay Sở Vãn Ninh tuy có vết chai rất nhỏ, nhưng tay vẫn luôn nhu hòa mìn mịn, hắn không nhịn được xem lại cẩn thận, nhìn thấy làn da nứt nẻ rách nát, tuy rằng đã được lau đi, nhưng miệng vết thương không có cách nào khép lại được nữa, da thịt vẫn mở ra.

Hắn nhớ tới lời Tiết Mông nói.

"Linh lực người đã bị tổn hại hết, không khác gì phàm nhân, không thể dùng pháp thuật nữa, cũng không thể truyền được âm, chỉ có thể cõng ngươi, từng bước từng bước bò lên bậc thang Tử Sinh Đỉnh..."

Chịu không nổi, không đứng lên được, nằm trên mặt đất, quỳ, kéo, cho tới khi mười ngón tay rách nát, thấm đầy máu.

Cũng muốn đưa hắn về nhà.

Mặc Nhiên cứng đờ thì thào: "Là người đưa ta về ư?"

"..."

"Sở Vãn Ninh, là người ư..."

"Nếu người không tự mình gật đầu, ta sẽ không tin." Mặc Nhiên nói với người nằm trong quan tài, gương mặt như bình tĩnh, như hết lòng tin người trước mắt sẽ thật sự tỉnh lại, "Sở Vãn Ninh, người gật đầu đi. Gật đầu, ta sẽ tin người, ta không hận người... Người gật đầu đi, được không."

Nhưng Sở Vãn Ninh vẫn nằm như vậy, biểu cảm nhàn nhạt, ánh mắt lạnh băng, tựa như Mặc Nhiên có hận y hay không, y căn bản không để bụng, chính y cũng không mong thứ không thẹn với lương tâm, để lại người khác lo sợ bất an trên đời.

Người này, dù sống hay chết, đều khiến người khác bực mình, hơn là khiến người ta đau lòng.

Mặc Nhiên đột nhiên cười nhạo: "Cũng đúng." Hắn nói, "Có bao giờ người nghe ta nói đâu."

Hắn nhìn Sở Vãn Ninh, bỗng nhiên cảm thấy thật hoang đường.

Cho tới nay, hắn luôn vì Sở Vãn Ninh coi thường mình mà sinh hận, vì Sở Vãn Ninh năm đó không cứu Sư Muội mà hận sâu nặng.

Vòng đi vòng lại, loại hận này kéo dài suốt hơn mười năm, lại chợt có một ngày, có kẻ nói với hắn——

"Sở Vãn Ninh khi ấy xoay người bỏ đi, là không muốn liên lụy tới ngươi."

Chợt có kẻ nói với hắn——

"Kết giới quan chiếu là song sinh, ngươi bị thương bao nhiêu, người cũng bị y như vậy."

Linh lực y cạn kiệt, y không có sức tự bảo vệ mình, y...

Hay lắm, thật sự hay lắm. Sở Vãn Ninh làm gì cũng đúng, vậy hắn thì sao?

Chẳng hay biết gì, như tên ngốc chẳng biết cái gì hết, như vai hề bị xoay quanh, nhe răng trợn mắt moi tim móc phổi hận lâu như vậy.

Là cái thá gì?!

Thứ như hiểu lầm, nếu ngắn ngủi, vậy thì như một vết thương khép miệng bị dính bẩn, nếu phát hiện kịp, rửa sạch đi bôi thuốc băng lại lần nữa, thế là đã ổn.

Nhưng nếu hiểu lầm, kéo dài mười năm hai mươi năm, khiến người hiểu lầm rơi vào vòng xoáy thù hận, đã rơi vòng dòng để ý lâu dài, đã rơi vào ràng buộc lâu dài, thậm chí là mạng.

Nếu tình cảm đã kết vảy, tạo thành da thịt mới, hoàn toàn hòa hợp trong thân thể.

Bỗng nhiên có người nói: "Không phải như thế, tất cả đều sai rồi."

Vậy lúc đó nên làm gì mới được đây? Những dơ bẩn đó đã theo năm tháng, lớn lên dưới lớp da, dính vào trong máu.

Vậy chính là phải xé mở da thịt lành lặn, mới có thể làm tiêu tan hiềm khích khi xưa.

Một năm hiểu lầm là hiểu lầm.

Mười năm hiểu lầm, là oan nghiệt.

Mà từ sống tới chết, hiểu lầm cả đời, đó là mệnh.

Mệnh của bọn họ là duyên bạc.

Cửa đá dày nặng của Sương Thiên Điện chậm rãi mở ra.

Vẫn như kiếp trước, Tiết Chính Ung mang theo một túi rượu trắng bằng da dê, nặng nề bước vào tới cạnh Mặc Nhiên, ngồi xuống đất, sáng vai với hắn.

"Ta nghe người ta nói con ở đây, bá phụ tới ở cùng con."

Đôi mắt như báo của Tiết Chính Ung cũng đỏ bừng, hiện rõ mới khóc không lâu trước đây.

"Cũng tới ở cùng y."

Mặc Nhiên không nói gì, Tiết Chính Ung liền mở bầu rượu, uống ừng ực mấy ngụm, sau đó đột nhiên ngừng lại đặt xuống, tàn nhẫn lau mặt, cố gắng cười nói vui vẻ: "Trước kia ta uống rượu, Ngọc Hành nhìn thấy luôn không cao hứng, giờ thì... Ầy, thôi, không nói, không nói nữa. Tuổi ta không lớn, nhưng lại tiễn từng vị từng vị cố nhân. Nhiên nhi, con có biết đây là cảm giác gì không?"

"..."

Mặc Nhiên rủ mi xuống.

Kiếp trước, Tiết Chính Ung cũng hỏi hắn chuyện này.

Nhưng khi đó trong mắt hắn chỉ có Sư Muội huyết nhục lụi tàn, những người khác sống chết thế nào là cái thá gì? Hắn không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu.

Nhưng giờ, sao hắn lại không rõ?

Trước khi trọng sinh cô đơn lẻ loi, Vu Sơn điện rộng như vậy chỉ còn mỗi một mình hắn.

Có một ngày, hắn đang mơ màng ngủ chợt bừng tỉnh, mơ thấy chuyện khi xưa cầu học dưới môn hạ Ngọc Hành, tỉnh lại còn cố ý tới nơi mình ở năm đó, nhưng đẩy cửa vào, phòng đệ tử nhỏ hẹp kia bị bỏ hoang đã lâu, bốn vách tường phủ đầy bụi.

Hắn nhìn thấy một cái huân hương nhỏ bị đạp đổ trên đất, không biết là ai làm đổ, đổ từ khi nào. Hắn nhặt huân hương lên, theo bản năng muốn đặt nó về chỗ cũ.

Nhưng thời gian chảy xiết, hắn cầm lò nhỏ, bỗng sửng sốt.

"Cái lò này, vốn đặt ở đâu?"

Hắn không nhớ rõ.

Ánh mắt như chim ưng lướt qua phía sau hắn, nhưng những người đó đều lộ ra một gương mặt mơ hồ, hắn thậm chí không nhận ra được ai tên Trương Tam ai gọi Lý Tứ.

Mà bọn họ, đương nhiên cũng không biết lư hương kia của đế quân thiếu niên, đến tột cùng là bày ở nơi nào.

"Cái lò này, vốn đặt ở đâu?"

Hắn không nhớ rõ, mà người có thể nhớ rõ chuyện xưa, đều đã chết, tan biến cả rồi.

Mặc Nhiên sao lại không rõ cảm nhận bây giờ của Tiết Chính Ung.

"Có đôi khi bỗng nhiên nhớ tới chuyện nực cười khi niên thiếu, không tự giác mà kể ra, lại nhận ra người có thể hiểu được câu chê cười này, đến một người cũng chẳng có."

Tiết Chính Ung lại uống một ngụm rượu, cúi đầu cười.

"Cha con ấy à, những đồng bào trước kia nữa... Sư tôn con..."

Ánh sáng chiếu lên ông, hỏi: "Nhiên nhi, con có biết vì sao ngọn núi này tên là A A A không?"

Mặc Nhiên hiểu ông muốn nói gì, nhưng hắn trước mắt vẫn tâm phiền ý loạn, cũng không muốn nghe Tiết Chính Ung kể chuyện xưa, bởi vậy mở miệng: "Biết. Bá phụ khóc ở đây."

"A..." Tiết Chính Ung sửng sốt, chậm rãi chớp mắt, đuôi mắt có vệt nước mắt, "Là bá mẫu con kể cho con à?"

"Ừ."

Tiết Chính Ung lau lau nước mắt, thở dài: "Được, được, vậy con biết, bá phụ muốn nói với con chính là, khó chịu thì con cứ khóc đi, không sao đâu. Nước mắt nam nhi có rơi vì quân, không mất mặt."

Mặc Nhiên lại chưa từng rơi lệ, có lẽ vì hai đời tranh đấu, tâm vững như sắt, so với khi Sư Muội qua đời tê tâm liệt phế, mình hiện tại lại bình tĩnh như vậy. Bình tĩnh tới mức hắn thậm chí vì mình chết lặng mà hãi hùng khiếp vía. Hắn không biết là mình thế mà lại bạc bẽo tới mức này.

Uống rượu xong, ngồi một lát, Tiết Chính Ung đứng dậy, không biết vì ngồi lâu làm chân tê, hay là vì uống nhiều mà bước tập tễnh.

Bàn tay to rộng của ông nắm lấy bờ vai Mặc Nhiên: "Thiên liệt tuy đã bổ, nhưng người sau màn là ai, vẫn chưa bắt được. Có lẽ chuyện này sẽ qua như vậy, hoặc có lẽ rất nhanh sẽ có trận đại chiến thứ hai. Nhiên nhi, hay là xuống núi ăn ít thứ đi, đừng để mình đói lả."

Ông dứt lời, xoay người đi xa.

Lúc này giữa đêm khuya, ngoài Sương Thiên Điện treo cao một ánh trăng tàn. Tiết Chính Ung đạp tuyết quanh năm không tan, uống nửa vò rượu đục, cất lên lời hát khàn khàn, hát một đoạn đoản ca Thục Trung.

"Ta bái cố nhân nửa thành quỷ, chỉ có nay say mới chung vui. Tóc để chỏm cài nhành hoa quế, đối diện gương mặt đã điêu tàn. Ánh mặt trời mọc rời đi xa, bỏ lại mình ta thân già ngậm nước mắt. Nguyện đời còn lại bầu bạn cùng Chu Công, để quân ôm rượu đi lại về."

Cuối cùng không như kiếp trước, người chết không phải Sư Muội, là Sở Vãn Ninh, nên Tiết Chính Ung sẽ có nhiều cảm khái hơn.

Mặc Nhiên quay lưng về phía đại môn Sương Thiên điện mở rộng, nghe yết hầu nam nhi khàn khàn ngân lên, vang vọng, lại thê lương. Khúc ca như chim ưng dần bay xa, cuối cùng bị nuốt sạch trong gió tuyết.

Thiên địa bao la, trăng cao xa vời, cái gì cũng bị rửa trôi nhạt thực nhạt, duy nhất còn lại một câu, lặp lại liên tục.

"Bỏ lại mình ta thân già ngậm nước mắt... Bỏ lại mình ta thân già ngậm nước mắt..."

Không biết qua bao lâu, Mặc Nhiên mới chậm rãi rời Sương Thiên điện.

Bá phụ nói không sai, thiên liệt tuy đã bổ, chuyện chưa chắc đã dừng. Sở Vãn Ninh đã không còn nữa, nếu lại có ác chiến, chỉ còn mình hắn tự chống lại.

Vào Mạnh Bà Đường, giờ đã muộn, trừ bà lão nấu ăn khuya, chẳng còn ai.

Mặc Nhiên lấy một bát mì, tìm góc ngồi ăn từ từ. Mì cay rát, ăn vào dạ dày thực ấm, hắn đang ăn ngấu nghiến lại ngẩng đầu lên, hơi nóng mờ mịt tản ra, ngọn đèn Mạnh Bà đường tôi tối, hình ảnh mơ hồ.

Hoảng hốt nhớ tới khi xưa Sư Muội chết, hắn không tùy hứng như hiện tại, canh ba ngày ba đêm không chịu rời đi, cũng không chịu ăn cơm.

Sau đó rốt cuộc bị khuyên rời khỏi Sương Thiên Điện, ăn mấy thứ, lại ở trong bếp thấy bóng dáng bận rộn của Sở Vãn Ninh. Người kia tay chân vụng về mà cán bột bánh, cũng làm nhân, trên bàn đặt bột mì và nước trong còn chỉnh chỉnh tề tề xếp mấy cái hoành thánh.

"Loảng xoảng."

Đồ trên bàn bị hất xuống, thanh âm bạo ngược kia truyền tới. Làm đầu đũa Mặc Nhiên khó động, nuốt không trôi.

Hắn khi đó cảm thấy Sở Vãn Ninh đang cười nhạo hắn, không có lòng tốt muốn làm hắn đau đớn.

Nhưng giờ phút này ngẫm lại, có lẽ Sở Vãn Ninh khi đó, thật sự chỉ muốn thay Sư Muội đã chết, vì hắn nấu một chén hoành thánh mà thôi.

"Ngươi là cái thá gì? Ngươi cũng xứng đụng vào đồ huynh ấy từng dùng ư? Cũng xứng làm món của huynh ấy ư? Sư Muội chết rồi, ngươi vừa lòng chưa? Có phải ngươi muốn bức điên tất cả các đồ đệ của ngươi, ngươi mới cam tâm? Sở Vãn Ninh! Trên đời này không ai có thể làm ra một chén hoành thánh kia, ngươi có bắt chước, cũng không giống huynh ấy!"

Từng chữ đâm vào tim.

Hắn không muốn nghĩ tới, hắn vùi đầu ăn.

Nhưng mà không như hắn muốn, ký ức không tha cho hắn.

Hắn nhớ rõ tới khuôn mặt của Sở Vãn Ninh rõ ràng hơn bất cứ thời điểm nào, không vui không buồn, hắn nhớ lại rõ ràng từng chi tiết hơn bất cứ thời điểm nào.

Nhớ tới mười ngón tay hiện một tia run rẩy, gương mặt còn dính chút bột mì.

Nhớ tới hoành thánh căng tròn lăn đầy đất.

Nhớ tới Sở Vãn Ninh rũ mi mắt, cúi người chậm rãi nhặt từng cái bánh không ăn được nữa lên, lại tự tay đổ đi.

Tự tay đổ đi.

Bát mì vẫn còn lại hơn nửa.

Mặc Nhiên lại ăn không nổi, hắn đẩy bát mì ra, dường như trốn khỏi nơi khiến hắn điên lên này. Hắn cướp đường chạy như điên trong Tử Sinh Đỉnh, như muốn vứt hết hơn mười năm sai lầm này ra sau lưng, như đuổi theo những năm tháng hoang đường cuồn cuộn, đuổi theo nam nhân một mình rời khỏi Mạnh Bà đường kia.

Đuổi theo y, nói một câu.

"Thực xin lỗi, ta hận nhầm người rồi."

Mặc Nhiên chạy trong đêm tối không đầu không đuôi, vội vàng chạy... Nhưng nơi nào cũng có bóng dáng vỡ vụn của Sở Vãn Ninh. Thiện Ác Đài, dạy hắn viết chữ, luyện kiếm. Cầu Nại Hà, cùng hắn che dù, đồng hành. Thanh Thiên Điện, nhận hết trách nhiệm, một mình bỏ đi.

Hắn trong đêm tối càng lúc càng thê lương, càng lúc càng bất lực.

Chợt, chạy tới một nơi rộng rãi, bỗng mây tản ra, trăng sáng treo cao.

Mặc Nhiên dừng bước thở hổn hển.

Thông Thiên Tháp...

Kiếp trước là nơi hắn chết, nơi hắn gặp Sở Vãn Ninh lần đầu tiên.

Tim hắn như nổi trống, trong mắt mã loạn binh hoang, hắn bị chuyện cũ như thủy triều ập đến không chống đỡ nổi, không trốn tránh nổi, cuối cùng bị ép tới đây.

Trăng thanh gió mát, khi mới gặp quân.

Mặc Nhiên không chạy nữa, hắn biết mình vĩnh viễn không có khả năng chạy thoát, đời này của hắn, đều chú định phải nợ Sở Vãn Ninh.

Hắn chậm rãi đi lên bậc thang, đi đến tàng cây hải đường vẫn còn nở rộ. Vươn tay, mơn trớn gốc cây khô khốc, cứng rắn như kén trong lòng.

Lúc này cách khi Sở Vãn Ninh thân vẫn, đã gần ba ngày.

Mặc Nhiên ngửa đầu, chợt thấy hoa nở ôn nhu, mơ hồ như xưa. Cho tới tận lúc này, trong lòng mới dâng lên bi thương vô tận, hắn dựa trán lên cây, cuối cùng thất thanh khóc lớn, nước mắt rơi như mưa.

"Sư tôn, sư tôn..." Hắn nghẹn ngào thì thào, miệng lặp lại, như câu nói khi mới gặp Sở Vãn Ninh, "Người để ý ta đi, được không... Người để ý ta đi..."

Nhưng cảnh còn người mất, trước Thông Thiên Tháp, chỉ còn lại mình hắn, ai cũng không để ý tới hắn, không một ai để ý tới.

Sau khi trọng sinh tuy thân hình Mặc Nhiên là thiếu niên, thân xác lại chứa linh hồn Đạp Tiên Quân ba mươi hai tuổi, hắn từng thấy qua nhiều sinh tử, nếm hết chua ngọt của nhân gian, sống tới tận giờ, vui buồn yêu giận trong lòng hắn không còn chân thành tha thiết rõ ràng nữa, dù sao cũng sẽ có một lớp mặt nạ giả.

Nhưng giờ khắc này, trên mặt bỗng mang vẻ mê mang đau đớn, trần trụi, non nớt, thuần túy, ngây ngô.

Chỉ có trong một khắc này, hắn mới chân chính như một thiếu niên bình phàm mất đi sư tôn, như một đứa trẻ bị vứt vỏ, như một con chó cô đơn mất nhà, không còn tìm được đường về.

Hắn nói, người để ý ta đi.

Nhưng, đáp lại hắn, cũng chỉ có cành lá che phủ, bóng hoa sum xuê.

Mà người mặt mày anh đĩnh dưới tàng hải đường năm đó, lại sẽ không, cũng không thể ngẩng đầu, nhìn lại hắn, cho dù là một cái liếc mắt cuối cùng.