Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 87: Bổn toạ không muốn ngươi nhận đồ Đệ nữa




(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Tiểu long quay lại nhanh như gió, chỉ trong khoảng một chén trà, đã bay vèo từ cửa sổ về, miệng la hét: "Tra được rồi, tra được rồi, khách điếm này có rất nhiều dấu vết pháp thuật nha, oa ha ha ha."

"Cá trạch nhỏ này, ngươi gào lớn thế, không sợ cách vách người ta nghe thấy ngươi nói gì à?" Mặc Nhiên bò tới bên cạnh bàn, vươn ngón tay vuốt vuốt thân tiểu long, cái đuôi rồng kia vung lên, đập bẹp lên tay hắn, nhưng vì làm bằng giấy, không những không đau, ngược lại còn hơi ngứa.

"Ngươi cái tên tiểu bạch kiểm thấy ghét, đừng chạm vào bổn tọa, bổn tọa còn chưa đón dâu, không thể để người ta sờ soạng vô cớ, sau này còn làm rồng thế nào được?"

Mặc Nhiên cười to: "Cái gì cái gì? Cái con rồng giấy như ngươi, còn đòi đón dâu?"

"Óa——! Phi phi! Ngươi mới làm bằng giấy! Đồ chó!"

"Sao ngươi cũng gọi ta là đồ chó thế, ngươi không phải họ Tiết chứ?"

"Bổn tọa họ Tiết? Hừ, tiểu tử ngu muội, bổn tọa chính là Hàm Chúc Chi Long từ thuở khai thiên lập địa, mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm, thở ra là hạ, hít vào là đông. Đi không đổi họ ngồi không đổi danh, Chúc Cửu Âm đấy!"

"... Nghe không hiểu."

"Á nha nha nha!" Tiểu long giận dữ bay vòng, dùng cái đầu to bằng hai ngón tay của mình đâm vào nến, đâm khiến ánh lửa bập bùng, nước hồng lay động. Mặc Nhiên vội đỡ lại, nhưng tay vừa duỗi ra đã bị tiểu long a ô cắn, tiếc là hàm giấy chẳng đau chẳng ngứa, Chúc Cửu Âm bị Mặc Nhiên túm đuôi quẳng sang một bên, dính bẹp vào vạt áo Sở Vãn Ninh, ủ rũ héo úa.

"Sở Vãn Ninh." Râu mềm mềm của tiểu long nâng lên, hữu khí vô lực chọc y phục Sở Vãn Ninh, "Cẩu tặc kia đánh ta." . Truyện Đô Thị

Sở Vãn Ninh lười nói vớ vẩn với nó, đưa tay nắm lấy, tùy tay đập xuống bàn: "Bên ngoài có kết giới gì?"

"Hừ hừ, ngươi dám gọi bổn tọa ba tiếng Long Thái Tử không? Ngươi gọi thì bổn tọa—–"

Sở Vãn Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm nó: "Nói."

"..."

Tiểu long bị phũ, giận cong người lên, râu rồng chĩa lên trời, đôi mắt to bằng hạt đậu giận không thể át trừng mắt nhìn Sở Vãn Ninh, chiếc miệng rồng tôn quý há ra, hừ hừ thở mạnh, một lát sau, thế mà phun ra một miệng mực.

Sở Vãn Ninh nheo mắt lại: "Ngươi mà lãng phí mực, ta đốt ngươi ngay." Nói xong túm đuôi nó, làm bộ muốn xách nó vào lửa, "Để ngươi thành Chúc Long chân chính."

"Được được được! Ngươi lợi hại! Ngươi lợi hại! Ta nói! Ta nói là được chứ gì? Thật là!"

Tiểu long phì mấy tiếng, lại phun mực vẽ một ngôi sao, cũng không nhỏ giọng mà nói thầm: "Hung dữ muốn chết, chẳng trách nhiều năm, lần nào gặp ngươi, cũng chưa có vợ!"

"Ủa?" Mặc Nhiên chớp chớp mắt, trộm liếc Sở Vãn Ninh, không có ý tốt mà cười xấu xa nói, "Không phải sư tôn bảo có sư nương ư?"

"..." Sở Vãn Ninh không đáp hắn, mày kiếm hạ thấp, phẫn nộ quát tiểu long, "Ngươi nói nhiều thế, còn không mau viết đi!"

"Hừ! Nam nhân thúi!"

Loẹt xoẹt đậu xuống giấy Tuyên Thành đã trải sẵn, tiểu long dùng pháp lực ngưng mực với móng vuốt, xoẹt xoẹt vẽ mấy hình vòng vèo trên giấy.

Chẳng trách nó không thể kể lại mấy pháp chú này, bởi vì đầu giấy trí nhớ có hạn, không thể chỉ thông qua mấy hình sơ sài mà nhớ được đó là chú quyết gì, chỉ đành vẽ mấy thứ nhìn thấy ra. May mà Sở Vãn Ninh có thể hiểu, rũ mắt, chậm rãi nói tên mấy pháp chú.

Tiểu long vẽ hình trăng khuyết.

Sở Vãn Ninh: "An thần quyết. Ở đây có người mất ngủ."

Tiểu long vẽ thất tinh trận.

"Tinh ngự quyết. Ở đây có người đặt trạm canh gác."

Tiểu long vẽ hình hộp phấn.

"... Hoán nhan quyết."

Mặc Nhiên phì cười, nhấc tay nói: "Cái này ta biết, tiểu cô nương buổi tối dùng chú quyết nhỏ dưỡng nhan, là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch kia đi?"

Sở Vãn Ninh không bình luận, tựa như mấy cái hình pháp chú không liên quan này làm y có chút nóng lòng, ngón tay thon dài của y gõ lên mặt bàn hai cái, nhíu mi lại nói: "Vẽ tiếp đi."

Tiểu long lại vẽ hình trái tim.

Mặc Nhiên ngạc nhiên nói: "Đây là gì?"

"Thanh tâm quyết." Sở Vãn Ninh bực bội nói, "Vô dụng, có người đang đả tọa thôi. Tiếp."

Tiểu long lải nhải lắm lời vẽ cái đầu chó.

"... Thuần thú quyết..." Sở Vãn Ninh đỡ trán, "Ngươi, chọn cái quan trọng mà vẽ, loại đắp mặt, dỗ chó, dỗ người ngủ, đừng có vẽ nữa. Tiếp đi."

Tiểu long ngửa đầu thổi râu trừng mắt: "Ngươi đúng là bắt bẻ mà!"

"Vẽ!"

Sợ bị ném vào nến thành "Chúc Long" chân chính, tiểu long giấy đành quẹt móng vuốt mềm mềm, trên mặt giất, lúc này vẽ thành một trận hình phức tạp, vừa nhìn đã khiến người ta thấy huyền diệu cao thâm."

"Thoạt nhìn là hai cái vòng, sau đó lại gạch chéo, sau đó lại có một nét dựng thẳng xuống. Có chút ý âm dương bát quái." Mặc Nhiên mở to hai mắt, "Sư tôn, đây không phải do kẻ thần bí kia để trên vũ khí chứ..."

"Không phải." Sở Vãn Ninh chỉ liếc mắt qua, thái dương có hơi đau, "Hoán âm thuật."

"Ơ? Để làm gì?"

"Có người không hài lòng với giọng trời sinh của mình, hoặc vì yêu cầu khác, phải thay đổi giọng nói của mình, hoán âm thuật có thể giúp, không phải thuật pháp gì khó." Sở Vãn Ninh dừng một chút, nói, "Có điều dùng hoán âm thuật lâu sẽ làm tổn thương cổ họng, thường khó khôi phục giọng nói ban đầu... Pháp thuật này có chút kỳ quặc, không biết là ai dùng."

Mặc Nhiên nghe xong, lại cười: "Ra thế, không có gì lạ."

Sở Vãn Ninh thở dài, vừa định nói tiếp, bỗng ngẩn ra, tựa như nghĩ tới gì đó, đôi mắt lướt qua một tầng sương, bỗng nghiêng đầu nhìn Mặc Nhiên.

"Sao lại không có gì lạ... Ngươi có phải biết gì không?"

"Ta có thể biết gì chứ, ta chỉ cảm thấy có người không hài lòng với giọng mình, rất bình thường thôi, khéo là Tống cô nương kia, có lẽ giọng nàng ta vốn thô khàn, rất khó nghe, muốn dễ nghe chút đó."

"..." Sở Vãn Ninh phất tay áo nói, "Cả ngày nghĩ lung tung." Quay đầu nói với tiểu long: "Vẽ tiếp đi."

Tiểu long lại vẽ một trái tim.

Mặc Nhiên nói: "Ấy, không phải sư tôn nói là Thanh Tâm Quyết không cần vẽ nữa à?"

"Phi, con nít con nôi, ngươi biết cái gì?" Tiểu long nổi giận đùng đùng trừng mắt lườm hắn, lấy đuôi đập một cái, đập ra vết mực trên trái tim, tô lung tung, tô đen cả trái tim.

"Đây là cái gì? Hắc Tâm Quyết?"

Sở Vãn Ninh hình như xấu hổ, trầm mặc một lát nói: "Không phải. Hẳn là Chung Tình Quyết."

"Đó là cái gì?"

"Không khác Chung Tình Hoàn mà Hiên Viên bán lắm." Sở Vãn Ninh nói, " Mê hoặc tâm trí, để người ta sinh ra tình ý với mình. Bình thường toàn là nữ tử dùng."

Mặc Nhiên bỗng mở to hai mắt: "Không thể nào? Không phải Tống Thu Đồng bên kia..."

"Chuyện này sao ta biết được." Sở Vãn Ninh có vẻ rất giận, vung tay áo rộng nói, "Chuyện tình cảm người khác, quan tâm nhiều làm gì, bọn họ xằng bậy, kệ họ đi."

"Nhưng mà Sở Vãn Ninh này, chung tình quyết này ngươi không hứng thú à?" Tiểu long vẫy đuôi vui vẻ nói, "Ta cảm thấy pháp chú này khá thú vị, nếu ngươi đồng ý gọi ta ba tiếng Long Thái Tử, ta sẽ..."

Sở Vãn Ninh rũ mắt xuống, đằng đằng sát khí: "Câm miệng, vẽ cái tiếp theo đi."

"Hừ! Ngươi sẽ hối hận!"

"Ngươi có vẽ không?"

Tiểu long không vẽ, ngồi bẹp xuống dùng móng ngắn nhỏ gãi gãi bụng mình.

Sở Vãn Ninh âm lãnh nói: "Sao, chẳng lẽ hết mực?"

"Ngu xuẩn, hết rồi." Tiểu long trợn mắt, "Vẽ nhiều pháp chú như thế, ngươi còn ngại không đủ, không còn không còn, có thể thôi, ngoài ra, khách điếm này rất sạch, pháp thuật gì cũng không còn."

Nghe nó nói thế, Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên đều khẽ biến sắc, Mặc Nhiên nói: "Hết rồi?"

"Hết rồi đấy."

Sở Vãn Ninh nói:

"Không có chú quyết đo lường linh căn?"

"Không có đấy."

Sư đồ hai người đều nhìn qua nhau, thần sắc trên mặt cả hai đều có chút khó tin. Phải biết, nếu kẻ thần bí kia muốn dựa vào Hiên Viên tìm linh thể tinh hoa mới, tất nhiên cần phải để lại chú ấn đo lường trên thần võ, nhưng giờ xem ra, thần võ kia sạch sẽ, không có chú quyết nào trên đó—— chẳng lẽ từ lúc mới bắt đầu bọn họ đã hiểu lầm, mạch đao này xuất hiện, kỳ thật không hề liên quan đến kẻ thần bí kia chút nào ư?

Tiểu long thấy hai người trầm mặc, bỗng bay vọt lên không trung, xoay trái xoay phải, rầm rì nói: "Này, các ngươi để ý bổn tọa đê, bổn tọa vẽ mệt lắm rồi. Có ai vỗ tay cho bổn tọa không?"

Có lẽ Sở Vãn Ninh đang bực trong lòng, thấy nó còn la hét ầm ĩ như thế, dứt khoát vung tay áo, triệu ra một hoàng phù, tiểu long thấy thế, kêu thảm một tiếng, liên tục gào to: "Ta không muốn ta không muốn ta không muốn ta không muốn!!" Chớp mắt bị linh phù hút vào, thành một bức họa trên mặt giấy, ngón tay Sở Vãn Ninh ấn nhẹ một cái, con rồng chầm chậm biến mất.

Trước khi nó biến mất còn khuất nhục chớp mắt nhìn Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh nói: "Có chuyện sẽ lại gọi ngươi."

Tiểu long khóc thảm thiết nói: "Hữu sự Chung Vô Diễm, vô sự Hạ Nghênh Xuân*, Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh, ngươi đúng là bạc tình..."

(*Nghĩa là có việc mới tìm, không có việc thì mặc kệ)

"Ngươi cút về đi!" Sở Vãn Ninh vốn còn nói chuyện cẩn thận với nó, giận dựng mi đen, đập phù chú bốp một tiếng, cất vào tay áo.

Đêm, Sở Vãn Ninh ngủ giường, Mặc Nhiên ngủ đất.

Hai người đều mang tâm sự hơi nặng nề.

Không ngờ thần võ lại chẳng có bất cứ phù chú nào, là kẻ thần bí kia không biết cách đo lường linh căn, hay là kẻ đó vốn không vội, giờ cũng chưa định tìm người có linh lực thịnh nhất?

"Mặc Nhiên."

Trong đêm tối, y gọi hắn.

Mặc Nhiên tự nhiên đáp lại: "Hửm?"

"Mai chúng ta về Tử Sinh Đỉnh trước."

Bỗng mở to mắt.

"Cái gì?"

"Người nọ có thể bỏ qua Hiên Viên Các, hẳn là có cách tìm khác của hắn. Cứ tra như vậy chẳng có kết quả. Chúng ta về Tử Sinh Đỉnh trước, ta bảo tôn chủ báo mật tin cho các môn phái khác, để họ tra rõ môn hạ mình có linh thể tinh hoa không, nếu có, thì cứ bảo vệ trước, còn tốt hơn ôm cây đợi thỏ."

"Này cũng được? Nhỡ đâu kẻ thần bí kia, chính là chưởng môn thập đại môn phái nào đó thì sao?"

"Khả năng rất nhỏ. Cho dù vậy cũng không sao, hắn biết chúng ta đang truy hắn lâu rồi, không thiếu một chuyện này."

"Vậy sư tôn làm sao để các chưởng môn đó nghe bá phụ nói?" Mặc Nhiên mờ mịt nói, "Chẳng lẽ, sư tôn muốn nói chuyện này cho họ nghe?"

"Cũng không cần thế, nói chưa chắc họ đã tin." Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói, "Ta tự có cách."

Mặc Nhiên hiếu kỳ nói: "Cách gì cơ?"

"Nhận đồ đệ."

"!!"

"Ta sẽ bảo tôn chủ, để ông ấy nói cho chín đại môn phái khác, kết giới Quỷ giới thường có lỗ hổng, làm hại tứ phương. Ngọc Hành của Tử Sinh Đỉnh nhận thêm năm đệ tử làm đồ đệ là nhiều nhất, dạy cho kết giới thượng thanh, sát kết giới chờ thuật pháp." Sở Vãn Ninh lẳng lặng nói, "Những môn phái đó nhiều lần mời ta đến làm khách khanh, đều là vì những thuật kết giới này. Nếu ta đồng ý truyền lại, không sợ bọn họ không tới. Ta chỉ nhận linh thể thượng đẳng làm đồ đệ, những chưởng môn đó sẽ vì chọn lựa nhân tài, tất nhiên phải ngoan ngoãn kiểm tra căn cốt đệ tử môn hạ, mục đích của chúng ta sẽ đạt được."

Mặc Nhiên lại không đáp, trong bóng tối, mặt tái mét: "Người, người lại muốn nhận đồ đệ?"

"Tùy duyên."

Sở Vãn Ninh trở mình, tựa như đã hơi buồn ngủ, giọng dần nhỏ đi.

"Ta để họ tự tìm trước rồi báo lại, sau đó để họ tự tu luyện thuật kết giới bình thường, qua ba năm, nếu trong số họ có người thật sự có thể kiên trì, thì nhận thôi..."

Trong bóng tối, nghe thấy giọng người trên giường dần mơ hồ, Mặc Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng có bình dấm chua bị đạp đổ, chua tới đau cả tim hắn.

Lại nhận đồ đệ?

Kiếp trước ngươi chỉ nhận ba đồ đệ, cực kỳ bắt bẻ, kiếp này sao ngươi không chọn như thế? Sao nói nhận là nhận chứ!

Mấy lần hắn muốn nói, nhưng tới bên môi, lại yên lặng nuốt xuống.

Sở Vãn Ninh hồn nhiên chẳng biết biển dấm trong lòng Mặc Nhiên dậy sóng rồi, rốt cuộc ngủ say.

Ban đêm, trời thực lạnh, Mặc Nhiên khoác áo đứng dậy, thấp thấp gọi y hai ba lần, thấy y không phản ứng, liền lẳng lặng đẩy cửa ra ngoài.

Hành lang trong khách điếm một mảnh tĩnh mịch, chỉ có đèn lồng đỏ bình yên lóe lên ánh sáng nhạt, phản chiếu bóng lên sàn gỗ, ảnh ngược màu cam lay động.

Mặc dù Sở Vãn Ninh đã kiểm tra thần võ xong.

Nhưng Mặc Nhiên, lại chưa kiểm tra Bất Quy của hắn.

Phải biết thần võ cách chủ nhân trong vòng trăm thước, thi triển pháp thuật là có thể triệu hồi tới cạnh mình. Lúc ấy ở Hiên Viên Các Mặc Nhiên chưa kịp cảm nhận có phải vũ khí kiếp trước của hắn hay không, giờ sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?

Đầu ngón tay hiện lên một tầng ánh đỏ.

Chậm rãi rủ mi, Mặc Nhiên thấp giọng gọi: "Bất Quy, triệu tới!"

Ngừng mấy phần, chợt có tiếng đao nặng nề vang lên ở nơi xa, thanh âm rất nhẹ, nhưng đâm xuyên vào tai, như búa tạ đập vào tim hắn.

Mặc Nhiên mở choàng mắt: "Bất Quy!"

Là Bất Quy, mạch đao kia đang gào thét, đang khóc lóc, trầm thấp kêu gào như cách cả tầng biển máu, cuồn cuộn hồng trần, chạy về phía hắn. Hắn quả thực nghe tiếng Bất Quy than khóc, nghẹn ngào gào thét, nó bị nhốt, bị thứ nào đó Mặc Nhiên không biết nhốt lại.

Nó có thể cảm nhận được chủ nhân đang gọi nó, lại không thể đáp lại, có thứ gì đó thiếu mất, cắt đứt liên hệ giữa hắn và nó.

Nhưng họ từng có khế ước, từng cùng gặp ở nơi núi cao sông dài, cũng từng sát phạt bên nhau, nghe chút ôn nhu cuối cùng vương lại nơi Vu Sơn Điện.

Người và thần võ dẫu có chia lìa lòng vẫn vấn vương, máu thịt dù bị gì đó xé rách, nhưng gân mạch vẫn nối liền bên nhau.

Hai mắt Mặc Nhiên ướt hồng, thì thào nói: "Bất Quy..."

Là ngươi.

Vì sao ngươi không thể trở về.

Là ai cản ngươi.

Là...

"Kẽo kẹt "

Tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng.

Trong bóng tối làm người ta không thở nổi, giống như sấm sét nổ vang.