Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 77: Bổn toạ rất khó xử




(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên sau khi rời khỏi chốn đào nguyên, tìm hiểu khắp nơi các chợ môn phái lớn nhỏ bao giờ mở, đi mấy ngày đường, tối ấy, họ dừng chân tại một khách điếm.

Từ khi ra khỏi chốn đào nguyên, vất vả lắm mới được nghỉ chân, Mặc Nhiên đã về phòng mình từ lâu, Sở Vãn Ninh ngồi trước bàn, bát nến sáng rỡ, trong vầng vàng ấm áp nhẹ nhàng xem xét bình sứ trong tay.

Bình sứ bạch ngọc kia, có hơn ba mươi viên thuốc tỏa ánh kim sáng lạn.

May mà lúc Toàn Cơ tới, đưa bình thuốc này cho y, nếu không y đúng là không biết nên dùng thân phận gì ở chung với Mặc Nhiên.

"Đây là thuốc Tham Lang trưởng lão mới luyện, có hơn ba mươi viên." Khi ấy trong sơn động chốn đào nguyên, Toàn Cơ nói với Sở Vãn Ninh như vậy, "Hắn tìm đọc điển tịch, đổi chút nguyên liệu. Một viên có thể giúp ngươi khôi phục và duy trì dáng vẻ bình thường trong bảy ngày, bình thuốc này đủ dùng rất lâu, cầm đi."

"Thay ta cảm tạ Tham Lang."

"Không cần cảm tạ." Toàn Cơ xua tay cười nói, "Ta thấy Tham Lam ngoài mặt giả vờ nghiêm túc, trong lòng lại có biết bao nhiêu thứ khiến người ta tò mò. Đúng rồi, hắn bảo ta dặn ngươi một câu, dược tính thuốc vẫn chưa ổn định, đừng quá vui mừng hay quá buồn, nếu không rất dễ mất hiệu lực, nhớ cho kỹ đấy."

Sở Vãn Ninh đang xuất thần nhớ lại những điều Toàn Cơ nói, chợt nghe thấy cửa khách điếm vang lên tiếng cốc cốc, lập tức cất bình sứ, thổi tắt huân hương châm trong lò sứ men xanh, lúc này mới chậm rãi nói: "Vào đi."

Mặc Nhiên vừa tắm rửa xong, khoác một chiếc áo tắm dài, lau mái tóc đen dài đi vào phòng Sở Vãn Ninh.

"..." Sở Vãn Ninh ho khan một tiếng, may mà trên mặt vẫn nhàn nhạt, "Sao thế?"

"Phòng ta không tốt, ta không thích. Sư tôn, đêm nay ta có thể ngủ tạm dưới đất phòng người không?"

Thấy lời Mặc Nhiên hàm hồ, Sở Vãn Ninh cũng không ngốc, đương nhiên cảm thấy kỳ quặc, hỏi: "Có gì mà không thích?"

"Ặc, dù sao thì... Chính là không tốt thôi." Nói xong trộm liếc Sở Vãn Ninh, lẩm bẩm nói, "Cách âm kém quá."

Sở Vãn Ninh xưa nay bản tính cao khiết, cau mày thế mà lại không hiểu rõ Mặc Nhiên chỉ cái gì. Y khoác áo ra ngoài, để chân trần tới phòng Mặc Nhiên, Mặc Nhiên không thể ngăn lại, đành đi theo phía sau y.

"Tuy có hơi đơn sơ, nhưng cũng không tới mức không ngủ nổi." Sở Vãn Ninh đứng trong phòng nhìn một vòng, trách cứ nói, "Sao ngươi kén chọn thế?"

Lời còn chưa dứt, chợt nghe cách một bức tường truyền tới tiếng va chạm mãnh liệt, tựa như có gì đó nặng nề rơi xuống đất.

Mặc Nhiên thật sự không có mặt mũi mà nghe, thừa dịp chuyện còn chưa khó xử hơn, tiến lên giữ chặt góc áo Sở Vãn Ninh: "Sư tôn, chúng ta mau đi thôi."

Sở Vãn Ninh nhăn mi lại: "Ngươi sao thế? Có gì không ổn à?"

Mặc Nhiên há miệng thở dốc, nhưng không đợi hắn chọn từ xong, đã nghe cách vách truyền tới tiếng cười duyên: "Thường công tử thật đáng ghét, chỉ thích bắt nạt người ta thôi, ưm a, đừng, đừng vậy mà... A!"

"Ha ha, bảo bối ngoan, mẫu đơn trên ngực nàng thật đẹp, để ta ngửi thử xem có thơm hay không nào."

Ván tường thật sự quá mỏng, tiếng y phục sột soạt bên kia cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Tiếng thở dốc thô nặng và tiếng ngọt nị của nữ nhân trộn lẫn, quả thực khó nghe.

Sở Vãn Ninh ban đầu thế mà nghe không hiểu, một lát sau mới phản ứng lại, đôi mắt lưu lệ xinh đẹp mở to, ngay sau đó mặt y nhanh chóng chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ thành xanh, cuối cùng mắng một câu: "Vô liêm sỉ!" Tức giận phất tay áo bỏ đi.

"Phì."

Mặc Nhiên không nhịn được, thấp thấp cười phía sau y. May mà Sở Vãn Ninh cực kỳ xấu hổ, đến đi cũng cùng tay cùng chân, không nghe thấy Mặc Nhiên cười nhạo.

Tới lúc trở về phòng, y yên lặng uống một chén trà nhỏ, lúc này mới miễn cưỡng ra vẻ trấn định, gật đầu với Mặc Nhiên: "Ô ngôn uế ngữ như thế quả thực không tốt cho tu hành, đêm này ngươi ở chỗ của ta đi."

"Dạ." Kỳ thật đột nhiên thấy Sở Vãn Ninh xuất hiện ở chốn đào nguyên, hơn nữa đối phương còn không nghi ngờ hắn chút nào, lại che chở hắn bằng mọi giá, đó là kinh hỉ của Mặc Nhiên, lúc này sắp xếp lại, tâm tình không khỏi rất tốt, gương mặt xưa nay thanh lãnh của sư tôn tựa hồ cũng đáng yêu hơn nhiều.

Mặc Nhiên cong mắt lên, ngồi xếp bằng dưới đất, ngửa đầu nhìn Sở Vãn Ninh.

"... Ngươi nhìn cái gì?"

"Lâu rồi chưa thấy sư tôn. Muốn nhìn nhiều hơn." Giọng thiếu niên mang theo ý cười, ánh mắt cũng ôn nhu sáng ngời.

Cẩn thận nhìn lại, Sở Vãn Ninh... Thật sự rất giống Hạ sư đệ mà.

Sở Vãn Ninh trừng hắn: "Có thời gian rảnh nhìn ta, không bằng lau khô tóc ngươi đi, ướt sũng thế ngủ kiểu gì."

"Khăn quên ở cách vách mất rồi." Mặc Nhiên cười nói, "Sư tôn giúp ta đi?"

"..."

Tiết Mông trước kia từng bị thương một lần, cánh tay không tiện nâng lên, nên thời gian ấy cậu gội đầu, đều là sư tôn lau giúp, sư tôn lau tóc rất nhanh, vì y có thể khống chế tốt linh lực, khăn trong tay nhanh chóng được ủ ấm hong khô.

Sở Vãn Ninh rũ mắt liếc Mặc Nhiên tay chân lành lặn, hừ lạnh nói: "Không đau không bệnh, sao ta phải giúp ngươi?"

Nhưng tay vẫn vẫy hắn lại gần.

Ánh đèn trong đêm ấm áp, chiếu rọi khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ vô song của Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên ngồi trên giường, đã trọng sinh gần một năm, đúng lúc là vóc dáng thiếu niên, mấy tháng qua, hắn đã bất tri bất giác mà cao hơn nhiều, lúc này chiều cao đã không kém Sở Vãn Ninh là bao.

Độ cao như vậy, khiến Sở Vãn Ninh lau tóc giúp hắn cũng không tiện, nên Mặc Nhiên chống tay về sau, hạ thấp người, Sở Vãn Ninh đứng bên mép giường mặt không biểu cảm lau tóc giúp hắn.

Mặc Nhiên thấy mỹ mãn ngáp một cái, nheo mắt hưởng thụ an bình hiếm có này.

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang vài tiếng ếch kêu.

"Sư tôn."

"Ừ."

"Người có biết không, ta ở trong ảo cảnh Vũ Dân, về Lâm An hai trăm năm trước, gặp một người tên là Sở Tuân."

Động tác chà lau không ngừng lại chút nào: "Sao ta biết được."

Mặc Nhiên xoa mũi nở nụ cười: "Y rất giống người đấy."

"... Thiên hạ nhiều người dung mạo giống nhau, có gì mà lạ."

"Không phải." Mặc Nhiên nghiêm túc nói, "Y với người cứ như một khuôn khắc ra ấy, sư tôn, người nói xem y có phải là tổ tiên của người không nhỉ?"

Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói: "Cũng có khả năng. Có điều, đấy là chuyện hai trăm năm trước, ai biết rõ."

"Y còn có một đứa con trai." Mặc Nhiên lo nói phần mình, "Rất giống Hạ sư đệ, ta cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, sư tôn, người nói xem Hạ sư đệ có phải người thân thất lạc của người không?"

"Ta không có người thân."

"Đang nói thất lạc mà..." Mặc Nhiên thì thầm, hắn dựa vào Sở Vãn Ninh rất gần, có thể ngửi được mùi hương hoa hải đường nhàn nhạt khiến người an tâm kia.

Thật dễ ngửi, cho dù là đời trước hay đời này, hơi thở trên người Sở Vãn Ninh với hắn mà nói như có tác dụng an thần, kiếp trước hắn trở về từ gió tanh mưa máu, chỉ có vùi mặt vào cần cổ sư tôn, mới có thể cảm nhận được một chút hơi thở thế gian.

Cho dù hắn có chịu thừa nhận hay không, hắn đã nghiện mùi hương của Sở Vãn Ninh, bỏ cũng không thể bỏ được.

Hắn nhắm hai mắt lại, trong yên lặng quen thuộc như vậy, dần thả trôi tinh thần, có chút không biết hôm nay hôm nào.

Đời trước, trong Vu Sơn điện trống trải, hắn giết người trở về, cả người ướt nước mưa, rõ ràng nghiệp chướng nặng nề, lại ướt đẫm như chó bị bỏ rơi không nhà để về.

Khi đó hắn ngồi xuống ôm eo Sở Vãn Ninh, chôn mặt bên hông đối phương, để Sở Vãn Ninh chậm rãi xoa tóc hắn, chỉ có như vậy mới có thể miễn cưỡng trấn trụ nội tâm điên cuồng của hắn.

Những giấc mộng cũ đều qua lâu rồi, chuyện cũ như biển.

Nhưng nhắm mắt lại, cứ như ngày hôm qua.

Sở Vãn Ninh thấy gia hỏa này mãi không nói, nên rũ mắt, nhìn thấy một khuôn mặt trầm tĩnh trong ánh nến mờ nhạt.

Tuy rằng giữa mày vẫn còn vẻ non nớt, chưa thoát tính trẻ con, nhưng ngũ quan đã nẩy nở, có thể nhìn rõ dáng vẻ anh tuấn. Như hoa cốt lộ rõ giữa trời quanh mây tạnh, mang theo tinh thần phấn chấn tươi mới của người trẻ tuổi.

Sở Vãn Ninh hơi ngừng tay, tim hình như đập nhanh hơn một chút.

Ma xui quỷ khiến, y nhẹ gọi một tiếng: "Mặc Nhiên."

"Ừm..."

Mặc Nhiên xuất thần cũng phản ứng hàm hồ, tựa như có hơi mệt mỏi, dán mặt tới, tựa bên hông Sở Vãn Ninh hệt như kiếp trước.

Sở Vãn Ninh: "..."

Thịch. Thịch. Thịch.

Tiếng tim dồn dập như trống trận sa trường, khiến y đầu váng mắt hoa.

Sở Vãn Ninh mím môi, không biết nên nói gì, chỉ đành tiếp tục lau tóc cho Mặc Nhiên, hong khô chút nước cuối cùng.

Cứ qua hồi lâu như vậy, y bỏ khăn xuống, thuận tay chỉnh lại vài sợi tóc trên trán Mặc Nhiên, trầm giọng nói: "Được rồi. Ngủ đi."

Mặc Nhiên mở to mắt, con ngươi đen tới phát tím của hắn có một giây lát hoảng hốt, rồi mới dần dần trở nên rõ ràng.

Rốt cuộc hắn cũng phục hồi tinh thần lại, nhớ ra lúc nãy mình thế mà dựa sát eo Sở Vãn Ninh, mà Sở Vãn Ninh cũng chẳng đẩy hắn ra, không khỏi kinh ngạc, phát ngốc mở to hai mắt, như con chó ngốc.

Sở Vãn Ninh vốn còn có chút không tự nhiên, thấy hắn như vậy, lại không nhịn được cười.

Mặc Nhiên thấy y thế mà cười rồi, tuy chỉ cười nhạt, nhưng quả thực là đang cười, không khỏi mở mắt tròn xoe, hắn ngồi thẳng người dậy, tóc trên đầu hơi rối, bỗng rất nghiêm túc mà nói: "Sư tôn, trên người của người có một mùi hương, rất dễ ngửi."

"..."

Dừng một chút, hắn bỗng nhíu mày, tựa như nhớ lại cái gì, sau đó hắn nghĩ ra, biểu tình có hơi ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: "Thật kỳ quái, trên người Hạ Tư Nghịch... Sao cũng có mùi hương này?"

Sắc mặt Sở Vãn Ninh bỗng biến đổi.

Không đợi Mặc Nhiên phản ứng lại, y đã ném khăn lên đầu Mặc Nhiên, xách người ném thẳng xuống giường, giọng lạnh lùng nói: "Ta mệt rồi, cút xuống ngủ đi."

Mặc Nhiên thình lình bị ném cho chổng vó, nằm trên sàn sửng sốt nửa ngày, mới lồm cồm vò dậy, xoa mũi, cũng không giận, thành thật đứng dậy ngủ dưới đất.