Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 75: Bổn toạ mù chữ đấy, không phục cũng phải nhịn




(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Mọi người nhìn chằm chằm Gặp Quỷ, lại nhìn dây liễu đỏ như lửa trên cổ các Vũ Dân đã chết, tình cảm quần chúng không khỏi càng bức xúc.

“Chính là ngươi! Giống hệt như lúc hại chết Thập Bát!”

“Sao ngươi phải nhẫn tâm xuống tay như thế?”

“Giết hắn!”

Vũ Dân thượng tiên tựa như bị những tiếng ồn ào như vậy làm đau đầu, nàng đỡ thái dương, giọng lạnh lùng nói: “Mặc Vi Vũ, ta hỏi ngươi lần cuối, người, có phải do ngươi giết không?”

“Không phải.”

“Được.” Vũ Dân thượng tiên gật đầu, Mặc Nhiên vốn cho rằng bà ta sẽ tha cho mình, nhưng đang thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị cảm tạ bà ta hiểu biết sâu rộng. Ai ngờ ngay sau đó, Vũ Dân thượng tiên nhàn nhạt nâng tay, lạnh băng nói.

“Người này làm nhiều việc ác còn định giảo biện, bắt lại.”

Sư Muội trong phòng rửa mặt mặc đồ chỉnh tề, lúc ra ngoài, thấy Mặc Nhiên bị mười mấy Vũ Dân cao giai dùng pháp chú giam cầm, có người còn trói tay hắn lại bằng Khốn Tiên Tác.

“Các ngươi làm gì thế?!”

Vẻ mặt Sư Muội biến sắc, vội chạy tới trước mặt Mặc Nhiên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Không ai trả lời y, nhưng thi thể lay động giữa rừng đào đã cho y đáp án. Sư Muội hít sâu một hơi, sau đó lui một bước, lui vào ngực Mặc Nhiên.

“A Nhiên…”

“Đừng vội, bình tĩnh chút.” Mặc Nhiên nhìn chằm chằm Vũ Dân thượng tiên, hạ giọng nói với Sư Muội, “Mời bá phụ và Toàn Cơ trưởng lão tới đây.”

Tình huống trước mắt như vậy, những Vũ Dân này chưa chắc giữ được lý trí, nếu Vũ Dân không quan tâm mà xé xác hắn, với thực lực hiện tại hắn căn bản không thắng nổi, phải mau kéo Tiết Chính Ung và Toàn Cơ tới đây cứu nguy.

Sau khi Sư Muội đi, Mặc Nhiên lẻ loi đứng, ánh mắt sâu thẳm lướt qua từng gương mặt phẫn nộ vặn vẹo.

“Phi!”

Đột nhiên một ngụm nước bọt từ trong đám người nhổ tới, Mặc Nhiên nghiêng người né, nhưng Vũ Dân nhổ nước bọt thực sự cách hắn quá gần, hắn vẫn không thể tránh nổi mà bị dính.

Hắn chậm rãi quay đầu, đối diện với hai mắt đỏ đậm.

“Ngươi hại chết nhiều người như vậy, còn muốn mời viện binh? Ta giờ phải lấy mạng ngươi!!”

Nói xong trong tay tụ một đống lửa, ném thẳng về phía Mặc Nhiên!

Mặc Nhiên nghiêng đi một bước, ngọn lửa kia xẹt qua thái dương hắn, đánh trúng gốc đào phía sau, thân đào thô to nháy mắt bị đốt cháy.

Uỳnh——

Cây đào đổ, hoa rụng đầy đất như gió tuyết bay loạn.

Mặc Nhiên nhìn gốc cây đổ xuống kia, lại quay đầu nhìn về phía Vũ Dân: “Ta nói lại lần nữa, người không phải do ta giết, mười ngày sau Xích Tử Hoàn luyện thành, nếu ngươi muốn trả thù, khi đó cũng chưa muộn.”

“Mười ngày sau? Chờ mười ngày sau chỉ sợ người khắp chốn đào nguyên đều bị ngươi giết sạch rồi!” Người nọ giận dữ hét lên, “Ngươi đền mạng cho tỷ tỷ ta!” Nói xong đã lao về phía Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên lại tránh công kích của hắn, ánh mắt nhìn liếc qua phía Vũ Dân thượng tiên khoanh tay đứng nhìn, đối phương cũng không có ý ra tay giúp đỡ. Mặc Nhiên càng nghẹn cơn giận trong lòng đến phát cuồng, cao giọng quát: “Này! Đồ chim già! Ngươi thật sự không quản được người của mình à!”

“…”

“Mẹ nó.” Mặc Nhiên thấy bà ta đứng lù lù bất động như cũ, nhịn không được mắng, “Ở đây giả câm giả điếc, ngươi muốn nhìn ta bị thiêu chết à? Sớm biết các ngươi là đám chim thối chẳng có khả năng phân biệt đúng sai, ta đã không tới cái chốn đào nguyên chó má này của các ngươi tu luyện! Còn không phải vô duyên vô cớ chịu ấm ức thế này!”

Thượng tiên nghe những lời này, khuôn mặt khẽ thay đổi, chỉ thấy bà ta nâng tay áo, vạt áo vung lên, như dải lụa phóng ra, bốp một tiếng tàn nhẫn——

Đánh thẳng lên mặt Mặc Nhiên.

Tuy tướng mạo Vũ Dân giống phàm nhân, nhưng tư tưởng lại khác loài người.

Ở Tu Chân giới, đừng nói chủ một tộc, cho dù là võ quán nho nhỏ, thủ lĩnh cũng sẽ không kết luận bừa khi chưa có chứng cứ xác thực. Nhưng Vũ Dân dù sao cũng có nửa huyết thống là thú, trong xương cốt vẫn mang đậm thú tính.

Chỉ thấy tóc đen của thượng tiên hóa đỏ đậm, từng sợi đều tản ra hơi nóng, đôi mắt đẹp của bà trợn lên, lành lạnh nói:

“Sư phụ ngươi là ai? Sao lại dạy ra một tên đồ đệ không sạch sẽ như vậy! Lau sạch miệng ngươi cho ta!”

Bà ta vừa nói, các Vũ Dân các cũng vươn cao cổ, từng đôi mắt đỏ tươi tràn ngập sát khí, lao về phía Mặc Nhiên.

Vèo một tiếng!

Một ngọn lửa tụ thành mũi tên màu cam phá không vụt tới, đâm thẳng vào Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên không dám chậm trễ, Gặp Quỷ tóe lửa nghiêng thân ra đỡ, nhưng mũi tên kia kỳ thật chỉ là thuật che mắt, khi hắn đỡ lại, Vũ Dân đang đau đớn vì mất người thân rút kiếm ra, ánh kiếm như nước, đâm ra sau lưng Mặc Nhiên!

Trước có mũi tên, sau có trường kiếm, vốn đã không thoát đi đâu được.

Mặc Nhiên biết đám người nửa thú này đã nổi sát tâm, lòng nặng nề, chợt nhớ tới chiêu thức khi Sở Vãn Ninh sử dụng Thiên Vấn, giơ tay lên cao——

Gặp Quỷ ở giữa không trung, chợt kéo dài, dây liễu đỏ như máu quét thành bóng dáng mơ hồ, tạo thành khí thế cường đại sét đánh không kịp che tai, dây liễu ngay lập tức hóa thành thanh đao sắc nhọn, hút không khí xung quanh, quét sạch.

Tuyệt chiêu thứ nhất của Sở Vãn Ninh—— “Phong!”

Dùng dây liễu tạo gió, dùng linh lực hấp thu vạn vật quanh mình.

Cuốn vào trong gió, hóa thành bột mịn, không thừa hài cốt!

“A!!!” Vũ Dân kia thét chói tai, đầu mũi kiếm đã bị Gặp Quỷ nghiền thành tro, trường kiếm của nàng cũng vì cách Mặc Nhiên quá gần mà bỗng nhiên bị cuốn vào.

“Keng!” Tiếng kim loại đứt gãy chói tai, chưa kịp phản ứng, nàng cũng đã bị hút vào “Phong” đỏ rực, nàng khản giọng gào: “Thả ta ra! Tên điên! Tên điên nhà ngươi!”

Thấy dân tộc mình chịu khổ, Vũ Dân thượng tiên giận tím mặt, hồng y tung bay, phiêu nhiên vụt lên.

Trong tay bà ta tụ một đám lửa đỏ rực, tay áo tung bay, linh lực rót vào trong, chốn đào nguyên chợt nổi gió, cỏ cây đổ rạp.

Một con phượng hoàng lửa theo động tác của bà ta ẩn ẩn hiện hiện, hai mắt thượng tiên đỏ như sắp nhỏ máu, gương mắt vốn diễm lệ vô song có chút vặn vẹo.

“Súc sinh.” Bà ta khàn giọng nói, “Còn không dừng tay?”

“Bà triệu hồi cả hư ảnh phượng hoàng ra rồi, giờ ta dừng tay chờ chết à?” Mặt Mặc Nhiên dưới hư ảnh phượng hoàng lúc sáng lúc tối, “Bà dừng tay trước thì ta dừng tay!”

“Ngươi——“

Vũ Dân thượng tiên chậm rãi bay lên không trung.

“Không có——“

Bà ta gằn từng chữ, mắt đỏ máu nhìn chằm chằm Mặc Nhiên.

“Tư cách——-“

“Đưa yêu cầu——“

“Với ta!”

Theo giọng bà ta, trong không khí vang tiếng nổ lớn, hư ảnh phượng hoàng hót vang, lao vút về phía Mặc Nhiên!

“Ầm!!”

Một tiếng nổ vang, còn đáng sợ hơn khi này, tựa như Thương Long từ thời cổ xưa ngủ say, chợt phá đá mà ra.

Một ánh kim quang và phượng hoàng lửa mãnh liệt đối chọi, dấy lên sóng to gió lớn làm người sợ hãi. Vũ Dân thực lực bình thường ồn ào thét chói tai trong gió bão ngã xuống, miệng phun máu tươi, bị văng xa mấy chục trượng.

Lăng Tiêu Các nhất thời cát bay đá chạy, cuồng phong rối loạn, phòng ốc lập tức san bằng thành bình địa.

Chờ khi bụi đất tản ra, bóng lưng cao gầy quen thuộc xuất hiện giữa không trung, chắn trước Mặc Nhiên.

“Sư, sư tôn…?!”

Người nọ bạch y như tuyết, tay áo rộng cuồn cuộn bay trong gió, nghe tiếng hơi nghiêng nửa khuôn mặt thanh lãnh thuần khiết tuấn tú, đôi mắt phượng liếc qua Mặc Nhiên quỳ trên đất.

Giọng Sở Vãn Ninh trầm lạnh, như nước giếng cổ trong veo giữa mùa hè.

“Có bị thương không?”

Mặc Nhiên mở to mắt, nửa ngày không phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác há miệng: “… …”

Sở Vãn Ninh xem xét hắn một lượt, thấy hắn cũng không bị thương, nói với Vũ Dân: “Lúc nãy ngươi, không phải hỏi sư phụ hắn là ai à?”

Y giáng linh lực cường đại làm người sợ hãi của mình xuống, chậm rãi từ giữa không trung đáp xuống đất.

Y thậm chí lười nói thêm một chữ, chỉ lạnh băng đơn giản nói: “Sở Vãn Ninh Tử Sinh Đỉnh, thỉnh giáo cao chiêu của các hạ.”

“Cái, cái gì?”

Sở Vãn Ninh nhăn mi lại, mày như trầm ngọc.

Xem ra nói khách khí như thế mấy con người chim này nghe không vào, vừa hay, dù sao y cũng chẳng còn có bao nhiêu kiên nhẫn.

“Ta nói, sư phụ hắn là ta.” Dừng một chút, “Ngươi làm đồ đệ ta bị thương, được ta cho phép chưa?”

Vũ Dân thượng tiên tuy được tôn là thượng tiên, nhưng chỉ vì huyết thống cao quý, cách tiên nhân chân chính còn rất xa. Một kích này, hư ảnh phượng hoàng bị Sở Vãn Ninh đánh nát thì không nói, tay mình cũng bị Thiên Vấn cắt qua. Bà ta che vết thương, có máu đen sền sệt chảy ra từ khe hở ngón tay, sắc mặt cực kỳ khó nhìn.

“Ngươi, tên phàm nhân hèn mọn, dám làm càn như thế! Còn nữa, ai cho phép ngươi tự ý xông vào chốn đào nguyên! Ngươi vào bằng cách nào!!” Bà ta có chút điên cuồng, “Ngươi cái tên không biết trời cao đất dày——“

“Xoát!”

Thiên Vấn nghe gọi mà ra, lập tức đánh lên mặt bà ta, đánh tới mức nứt khóe miệng bà, máu tươi chảy ròng ròng.

“Cái gì là không biết trời cao đất dày?” Sở Vãn Ninh cười lạnh, vuốt phẳng ống tay áo khi này vung dây liễu có hơi nhăn, sau đó một tay nắm cổ áo Mặc Nhiên, kéo hắn đứng dậy, mắt lại không rời Vũ Dân thượng tiên nửa tấc, “Ngươi nói lại xem, ta là tên không biết trời cao đất dày?”

“Ngươi, ngươi ngươi dám làm thế, ngươi——“

“Sao ta lại không dám.” Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nhìn bà ta, “Ta có gì mà không dám.” Dừng một chút, y xách Mặc Nhiên sang bên cạnh, “Ngươi nghe đây, người này là của ta, ta đưa đi.”

Mặc Nhiên còn chưa phản ứng lại cơn sợ hãi khi Sở Vãn Ninh đột nhiên như thần tiên đáp xuống, đã bị câu “Người này là của ta” đánh cho nát bét.

“Sư… Sư tôn ơi…”

“Ngậm cái miệng chó của ngươi lại.” Sở Vãn Ninh tuy không có biểu tình gì, nhưng Mặc Nhiên lại thấy rõ cơn giận trong đáy mắt y, “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chỉ rước thêm phiền cho ta.”

Nói xong xách gáy hắn, đưa hắn bay lên trời, vụt lên hơn mấy chục thước, chờ Mặc Nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn và Sở Vãn Ninh đã tới ngoại ô hoang vắng ở chốn đào nguyên.

“Sư tôn! Sư đệ ta vẫn ở đó——“

Sở Vãn Ninh liếc hắn, thấy sắc mặt hắn nôn nóng, hừ lạnh nói: “Sư đệ? Họ Hạ kia?”

“Đúng đúng đúng, đệ ấy còn ở Lăng Tiêu Các, ta phải đi cứu đệ ấy…”

Sở Vãn Ninh nâng tay, cắt ngang hắn: “Ta đã thi chú đưa nó tới chỗ Toàn Cơ rồi, ngươi khỏi lo.”

Nghe y nói vậy, Mặc Nhiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nâng đôi mắt hắc bạch phân minh lên, nhìn Sở Vãn Ninh: “Sư tôn người sao lại… Đến?”

Sở Vãn Ninh vốn bị ồn ào ngoài phòng đánh thức, thấy tình huống nguy cấp, vội uống viên thuốc Tham Lang cho y, tạm thời có thể khôi phục bản thân. Nhưng y giờ không tiện giải thích với Mặc Nhiên, chỉ lãnh đạm nói: “Sao ta không thể tới.” Dứt lời nâng tay lên, tụ một đóa hải đường kim sắc.

“Tây Lâu liêm vĩ phồn hoa sấu, nhất dạ xuân phong đáo tiền đường.”

Rủ mi xuống, Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng thổi và nụ hoa hải đường, nháy mắt cánh hoa mở ra, tỏa ánh rực rỡ. Ngón tay thon dài lành lạnh của Sở Vãn Ninh thả ra, thấp giọng nói: “Đi dò xét.”

Hải đường lập tức trôi vào trong gió, rất nhanh biến mất giữa núi rừng.

Mặc Nhiên hiếu kỳ hỏi: “Sư tôn, đây là pháp thuật gì?”

“Thuật phi hoa.”

“Gì?”

“Thuật phi hoa.” Biểu tình Sở Vãn Ninh túc mục, không có ý nói đùa, “Vốn không có tên, ngươi hỏi ta, ta mới đặt.”

Mặc Nhiên: “…”

Người này dù lười, cũng không tới mức vậy chứ?

“Chuyện của ngươi, tôn chủ đã kể với ta.” Sở Vãn Ninh nhìn hướng hải đường bay xa, giọng trước sau vẫn trầm lạnh như khê thạch mỹ ngọc, “Việc này có thể liên quan tới kẻ ở Kim Thành Trì. Chốn đào nguyên này, chỉ sợ đã bày Trân Lung Kỳ Cục từ lâu.”

“Sao có thể?” Mặc Nhiên cả kinh.

Trân Lung Kỳ Cục chính là pháp thuật kiếp trước hắn thạo nhất, sau khi Thập Bát xảy ra chuyện, Mặc Nhiên cũng thử tìm kiếm dấu vết thuật pháp này, bởi vì cấm thuật này thường dính với sát phạt máu tanh, một khi làm, tất nhiên sẽ giết người, nên chỉ cần tra rõ oán khí không tên mãnh liệt, có thể biết quanh mình có người dùng Trân Lung Kỳ Cục không. Nếu kẻ thần bí kia thật sự dùng cấm thuật này lần nữa, trừ phi hắn đã tới đỉnh cao nhất, nếu không Mặc Nhiên không lý nào không cảm nhận được.

Thấy ánh mắt mang nghi ngờ của Sở Vãn Ninh liếc qua, Mặc Nhiên vội giải thích: “Ta nói… Chốn đào nguyên này dù sao đều là bán tiên, sao có thể có kẻ dễ dàng thiết hạ cấm thuật mà không biết gì được.”

Sở Vãn Ninh lắc đầu nói: “Khi ấy ở đáy Kim Thành Trì, kẻ thần bí kia điều khiển linh thú thượng cổ, linh thú thượng cổ tuy chiến lực không thể bằng thần thú, nhưng đã không thua kém tán tiên là bao. Khi ấy hắn có thể điều khiển Kim Thành Trì, giờ cũng không phải không có khả năng lặp lại trò cũ ở chốn đào nguyên.”

“Vậy…”

“Ừ.”

Mặc Nhiên ngẩng đầu, ngượng ngùng cười, lộ má lúm đồng tiền thật sâu: “Sư tôn, không thua kém là bao có ý gì?”

Sở Vãn Ninh: “… …”