Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 63: Bổn toạ gặp được ai này!




(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Năm ấy đang giữa chiến loạn ở thành Lâm An, đất dính đầy máu khô, xung quanh đều là cảnh đổ nát. Trong chướng khí lệ quỷ tràn ngập, trăm cỏ ở ngoại ô tàn úa, vạn mộc khô héo.

Mặc Nhiên còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy tiếng vang kỳ lạ, hắn ngẩng đầu, cách đó không xa có một hòe già tàn treo cái xác mới chết lòi nội tạng, hơn mười con quạ đen vây quanh mổ ăn, máu từ cái xác ấy nhỏ xuống không ngừng.

Dưới tàng cây, có một xác chết nam tử trung niên, bụng bị xé rách, máu đen và nội tạng đầy đất. Không ai biết khi hắn chết mở mắt hay nhắm mắt, tròng mắt hắn đã bị mổ cho trống rỗng.

Cảnh tượng như vậy, Mặc Nhiên cũng không lạ.

Kiếp trước khi hắn tung hoành trên nhân gian, từng tàn sát bảy mươi hai thành Nho Phong Môn, khi ấy máu chảy khắp chốn, xác chết mọi nơi, cũng là thảm trạng như vậy.

Cũng không biết vì sao, kiếp trước những dòng máu tươi ấy làm hắn thống khoái không thôi, trong thân thể còn có một tia tùy tiện gào rít trong cốt nhục. Nhưng mà giờ phút này đột nhiên gặp thảm trạng như vậy, lòng hắn lại nổi lên một tầng lạnh lẽo nửa tấc thương hại… Chẳng lẽ mình đã hối cải, hay là bất giác thay đổi tâm tính?

Đang suy tư, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, phía trước hiện lên một tầng nắng mới.

Trong thế đạo binh hoang mã loạn đâu còn ngựa có thể phi nhanh, hơn phân nửa đều gầy ốm.

Mặc Nhiên lập tức giữ chặt Sở Vãn Ninh, kéo y ra sau lưng mình, nhưng mà bốn phía đường Lâm An trống trải, cũng không có chỗ để trốn. Trong chớp mắt một hàng kị binh xuất hiện mang theo khói bụi mênh mang, nhìn gần mới biết cũng không có con ngựa nào khỏe mạnh, có mấy con đã đói tới mức xương lộ rõ ràng, có hơn mười người cưỡi trên lưng ngựa, ghì hàm thiếc và dây cương.

Những người đó mặc y phục Bạch Đế Lan Chu thống nhất kính cẩn, đầu đội mũ lông hồng bạch linh cho chiến đấu, trên trán đeo đai song long. Tuy y phục của họ không sạch sẽ, nhưng khuôn mặt lại rất sạch, tuy có gầy ốm quá mức, nhưng tinh thần vẫn sảng khoái. Càng hiếm có hơn, mỗi người họ đều đeo một chiếc cung, sau lưng là ống tên đầy ắp.

Trong khói lửa bạo động loạn thế, hai thứ đáng giá nhất chính là: Lương thực, và vũ khí.

Bọn họ đương nhiên không phải người thường.

Mặc Nhiên không biết người tới là thiện hay ác, là địch hay bạn. Lại nghe thấy trong đó có một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi thảm thiết gào lên: “Cha! A cha!”

Thiếu niên bịch một tiếng ngã xuống từ lưng ngựa, lăn trên đất, lại ngã ngửa xuống, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới gốc cây, nhào tới xác nam tử trung niên, gào khóc: “A cha! A cha!”

Những người khác đều lộ ra vẻ mặt thương hại, nhưng bọn họ đương nhiên đã thấy nhiều sinh tử, nhiều tới mức có chút chết lặng, nên trừ thiếu niên ôm thi thể khóc rống ra, không có người thứ hai xuống ngựa khuyên nhủ.

Có người chú ý tới Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh cách đó không xa, sửng sốt một chút, dùng tiếng phổ thông ở Lâm An hỏi: “Các ngươi không phải người nơi này?”

Mặc Nhiên nói: “Đúng thế… Bọn ta từ đất Thục tới.”

“Xa vậy à?” Người nọ lắp bắp kinh hãi, “Thế đạo này, tới đêm toàn là quỷ, các ngươi sống sót thế nào được?”

“… Ta biết ít pháp thuật.” Mặc Nhiên trong lòng biết rõ nói nhiều ắt lộ, thấy những kẻ này cũng không có ác ý, kéo Sở Vãn Ninh ra đổi chủ để, “Đây là đệ đệ ta, bọn ta ngang qua đây, đi không nổi nữa, muốn nghỉ một chút.”

Người trong đội kỵ binh thấy Sở Vãn Ninh, có mấy kẻ hơi sửng sốt một chút, còn có người nhỏ giọng châu đầu ghé tai thì thầm.

Mặc Nhiên cảnh giác nói: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Thanh niên cầm đầu nói, “Nghiêm túc mà nói. Các ngươi vào thành nghỉ ngơi đi. Đừng có thấy ở đây lúc này chưa có quái vật, nếu đến tối rồi, thì khắp nơi đều là tiểu quỷ, dưỡng phụ của Tiểu Mãn ban ngày đi tìm ăn, kết quả hôm qua mưa to, không kịp về trước khi trời tối, ngươi xem còn không phải…” Gã nặng nề thở dài, không nói tiếp nữa.

Hóa ra Tiểu Mãn là thiếu niên khóc lóc thảm thiết, người chết dưới tàng cây chính là cha nuôi của nó. Trong loạn thế luôn có những chuyện như vậy xảy ra, sáng còn khỏe mạnh ra ngoài, tối đã không thể về nhà.

Tuy biết đây là chuyện xảy ra hai trăm năm trước, nhưng thiếu niên kia khóc tê tâm liệt phế, mấy lần khóc muốn ra máu, Mặc Nhiên nhìn vào mắt, trong lòng vẫn không nhịn được mà xót xa.

Nhưng mà chỉ hơi nhói lên, đã dâng lên một trận kinh hãi đột ngột.

Lập tức kéo Sở Vãn Ninh, cáo biệt với thanh niên kia.

Người đi đầu nói: “Các ngươi vào thành Lâm An, tìm một chỗ trú trước. Lâm An sắp dời tới Phổ Đà rồi, nơi đó linh lực dồi dào, tạm chưa bị quỷ lấn chiếm. Các ngươi cô đơn, không bằng đi cùng bọn ta đi.”

“Cả thành rời đi?”

“Đúng vậy.” Người nói nhắc đến việc này, ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt như đang tỏa sáng, “Dù sao Sở công tử giỏi tính kế, cả thành già trẻ đều có thể giữ mạng được rồi. Không nói nữa, không nói nữa, chúng ta còn phải đi dò xét quanh ngoại ô một vòng, xem có ai may mắn sống sót được không thì đưa về thành—— Ầy, Tiểu Mãn, đi thôi, đi thôi.”

Gã gọi Tiểu Mãn, nhưng Tiểu Mãn vẫn ôm xác cha nuôi khóc lóc, không quay đầu lại nhìn một cái.

Mặc Nhiên thở dài, kéo Sở Vãn Ninh, thấp giọng nói: “Đi thôi. Chúng ta vào thành trước đã.”

Sở Vãn Ninh gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Huynh nói xem bọn họ rời thành, có thành công được không?”

Mặc Nhiên kéo đôi tay nhỏ non nớt hơi lạnh của y nói: “Đệ muốn nghe thật, hay là nói dối?”

“Đương nhiên muốn nghe thật.”

“Trẻ con thì nên nghe lời nói dối vẫn tốt hơn.”

Sở Vãn Ninh liền nói: “Bọn họ không thể rời thành.”

“Đúng vậy.” Mặc Nhiên nói, “Đệ xem, chính đệ cũng biết sự thật là gì rồi, còn cố tình hỏi lại, làm như nếu hỏi ta, kết cục sẽ có thể thay đổi vậy.”

Sở Vãn Ninh không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi: “Huynh biết tại sao họ không thể rời thành không?”

“Đệ xem đệ lại hỏi ta rồi, ta cũng có phải lão yêu tinh sống hai năm trăm tuổi đâu, sao chuyện này ta biết được.”

Sở Vãn Ninh không lên tiếng, một lát sau mới u ám nói: “Người thành Lâm An hai trăm năm trước, chết gần hết.”

Mặc Nhiên: “…”

Sở Vãn Ninh nói: “Không có được mấy người trốn nổi.”

“Không đúng, sư đệ này, đệ còn nhỏ thế, sao lại biết toàn bộ vậy?”

Sở Vãn Ninh trừng hắn: “Ngọc Hành trưởng lão giảng sử chưa từng ngừng lấy một lần, huynh đi học không nghe, ngược lại còn hỏi ta sao lại biết, đúng là đáng giận.”

Mặc Nhiên có chút cạn lời, thầm nghĩ ta trong giờ sư tôn ta thất thần, y còn chưa mắng ta, đệ mắng ta làm gì, những ngẫm lại vẫn không nên chấp nhặt với trẻ con, để nó vui là được.

Hai người vừa đi vừa nói, trong bất tri bất giác đã qua cửa thành, tới trong thành chủ Lâm An.

Ngoài thành trì thi thể chất đống đếm không hết, ác quỷ trớ ngân che kín trời, thi thể như vậy không xử lý, tới tối sẽ khởi thi.

Các đạo sĩ thừa dịp dương khí chính ngọ, ra ngoài thành rắc hương tro, đối với trớ ngân quá đậm, họ dùng chu sa chấm rượu, vẽ bùa xua tan.

Cửa thành có hai thủ vệ đứng trước ngựa canh, trang nghiêm hệt như những thanh niên vừa gặp ngoài thành, cũng là bạch đế viền đỏ, đai trán hình song long, cánh tay khoác cung, sau lưng mang túi đầy tên.

“Đứng lại, là ai?”

Mặc Nhiên vì thế giải thích lại một lần, hai thủ vệ đều không phải muốn cản không cho họ vào, mà là phải đăng ký, nên hai người họ lục tục làm hồ sơ, liền thả họ đi.

Tới phía trước Mặc Nhiên mới nhớ tới thiếu niên cưỡi ngựa đề cập tới “Sở công tử”, nếu người nọ nói, Lâm An rời thành, là ý kiến của “Sở công tử”, vậy họ phá giải mấu chốt của hư trận, hẳn là Sở công tử này.

“Ngại quá, ta muốn hỏi thăm một người với các hạ.” Mặc Nhiên nói.

Thủ vệ nâng mi lên: “Các ngươi từ Thục Trung tới, có quen ai à?”

Mặc Nhiên cười nói: “Không phải, lúc nãy tới đây có gặp mấy vị quân gia, nhắc tới một vị công tử họ Sở, nói y hai ngày sau sẽ dẫn già trẻ trong thành rời tới Phổ Đà, không biết vị Sở công tử này là ai? Tại hạ có biết chút pháp thuật, nếu có chỗ dùng tới, cũng muốn giúp một tay.”

Thủ vệ đánh giá hắn một lượt, có lẽ cảm thấy Mặc Nhiên có thể dẫn theo một đứa nhóc từ ngàn dặm xa xôi đến sợi tóc cũng không tổn thương tới đây, hẳn cũng có chút năng lực, nên nói: “Sở công tử là con trưởng của thái thú lão gia. Một tháng trước Quỷ vương giáng xuống, thái thú lão gia bất hạnh lâm nạn, sau đó đều do công tử chỉ huy chúng ta ngăn địch.”

“Công tử của thái thú?” Mặc Nhiên với Sở Vãn Ninh liếc qua nhau, Mặc Nhiên hỏi ngược lại, “Thật kỳ quái, công tử của thái thú cũng biết thuật pháp ư?”

“Có gì mà kỳ quái!” Thủ vệ liếc xéo Mặc Nhiên một cái, “Cho phép đại môn phái tu chân, không cho phép tán tu thế gian à?”

“…”

Tán tu xưa nay cũng có, nhưng trước giờ chẳng có ai mạnh cả.

Mặc Nhiên thầm nghĩ, chẳng lẽ Sở công tử này là thùng nước nửa vời, tính kế hại tánh mạng bá tánh cả thành Lâm An à?

Nhưng theo hướng dẫn của thủ vệ, đến phủ thái thú, Mặc Nhiên lập tức phát hiện mình nghĩ sai rồi. Vị công tử trùng hợp có cùng họ với sư tôn hắn kia, đương nhiên không phải là con mèo ba chân.

Bởi vì hắn thấy một kết giới thượng thanh.

Kết giới thượng thanh là kết giới cứng rắn nhất mạnh mẽ nhất, có thể ngăn cản tất cả tà khí. Chỉ cần kết giới này mở ra, đừng nói quỷ quái bình thường, cho dù là lệ quỷ ngàn năm, cũng khó mà bước vào được nửa tấc.

Có đều loại kết giới này phạm vi bảo vệ nhất định phải có người thi thuật ở trong, làm mắt trận. Hơn nữa phạm vi vô cùng nhỏ, ngay cả đại tông sư như Sở Vãn Ninh, cũng chỉ có thể mở kết giới thượng thanh bao trùm nửa Tử Sinh Đỉnh mà thôi.

Mà giờ khắc này, Sở công tử của hai trăm năm trước, lại có thể mở kết giới thượng thanh bao trùm cả phủ thái thủ trong mười dặm, tuy rằng không bằng Sở Vãn Ninh, nhưng cũng không phải chuyện người thường có thể làm.

Hai người vào trong phủ thái thú, Mặc Nhiên vốn nghĩ nên thử vận khí, để người ta vào thông báo, nói có tu sĩ xin được giúp đỡ, để xem vị thái thú kia có chịu ra gặp họ không.

Ai ngờ mới rẽ vào chỗ ngoặt, đã thấy ngoài cửa thái thú, xếp ba hàng đội ngũ dài. Sáu vị thủ vệ kỵ binh mặc như nữ hầu bày thùng gỗ lớn, mấy trăm người già phụ nữ trẻ em xanh xao đang tụ trước cửa, lãnh cơm cháo bố thí.

Người lãnh cháo xong, đều tới dưới tàng hải đường. Dưới tàng cây có một vị nam tử bạch y đứng, mái tóc đen dài búi lên, chia cho mỗi người một lá bùa, cũng cẩn thận hỏi thăm.

Y đưa lưng về phía Mặc Nhiên, nên không thấy rõ tướng mạo.

Có điều người nhận những lá bùa ấy đều cảm kích cúi đầu cảm tạ y: “Đa tạ đại ân đại đức của Sở công tử, đa tạ đại ân đại đức của Sở công tử…” Cứ lặp lại mãi.

Hóa ra vị này là công tử nhà thái thú?

Mặc Nhiên tò mò, kéo tiểu sư đệ đi vòng qua.

Chỉ liếc mắt một cái, Mặc Nhiên tức khắp mở to mắt, như bị sét đánh——

Đây, đây không phải Sở Vãn Ninh à???

Đừng nói Mặc Nhiên, ngay cả Sở Vãn Ninh cũng ngẩn người ra, hàng người nhìn lại từ xa, gương mặt Sở công tử thái thú gầy gò, mày kiếm mắt phượng, độ cong của mũi rất nhu hòa, một thân bạch y kia, đều cực kỳ giống mình!

Sở Vãn Ninh: “…”

Mặc Nhiên: “…”

Cứng đờ cả buổi, Mặc Nhiên run rẩy nói: “Sư đệ này.”

“Ừm.”

“Đệ có cảm thấy… Vị Sở công tử này, có chút giống một người?”

Sở Vãn Ninh khô khốc nói: “Giống Ngọc Hành trưởng lão.”

Mặc Nhiên vỗ đùi: “Còn không phải à! Sao lại thế này? Người kia là ai? Có quan hệ gì với sư tôn?”

“… Huynh hỏi ta, ta hỏi ai.”

“Đệ cũng không nghe giảng nghiêm túc à?” Mặc Nhiên rất nóng lòng.

“Chuyện này không có giảng trong giờ học.” Sở Vãn Ninh rất giận.

Hai người không nói, đội ngũ xếp hàng, chậm rãi tiến lên phía trước, đều nhìn chằm chằm vị công tử này.

Nhìn cho cẩn thận, kỳ thật Sở công tử cũng không giống Sở Vãn Ninh lắm. Khuôn mặt vị công tử này nho nhã văn tĩnh hơn, đôi mắt không hẹp dài như vậy, con ngươi ôn nhuận hơn chút, ánh mắt cũng nhu hòa hơn Sở Vãn Ninh rất nhiều.

Mặc Nhiên nhìn nhìn, bỗng nhiên “Úi” một tiếng, lại cúi đầu nhìn tiểu sư đệ.

“Đệ để ta nhìn kỹ chút.”

“Làm gì…” Sở Vãn Ninh không khỏi chột dạ, quay mặt đi.

Mặc Nhiên thấy y né, càng thêm không chịu buông tha, vươn tay giữ mặt y, quay mặt y qua. Hắn nhìn một lát, như bỗng nhận ra cái gì, lẩm bẩm nói: “Ôi chà.”

Sở Vãn Ninh cố gắng trấn định: “Làm, làm sao thế?”

Mặc Nhiên nheo mắt lại: “Chẳng trách nãy ở ngoài thành, người ta thấy đệ lại châu đầu ghé tai, ta bỗng phát hiện, đệ cũng có chút giống sư tôn á.”

“… … … …”

Sở Vãn Ninh vội tránh khỏi hắn, tai đỏ lên: “Nói hươu nói vượn.”

“Nhưng mà lạ ghê, vì sao mấy thủ vệ ấy liếc mắt đã nhận ra, ta nhìn nửa ngày cũng không nghĩ tới?”

Sở Vãn Ninh: “… …”

Nhưng mà nghĩ mãi không ra, bỗng có thanh âm giòn tan, có tiếng trẻ con hô lên: “A cha.”