Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 49: Sư tôn của bổn toạ rất giận




(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Sở Vãn Ninh hoàn toàn kinh ngạc khó nói nên lời, hai mắt y mở to, nhìn Mặc Nhiên trong mơ như thấy quỷ.

Mặc Vi Vũ trưởng thành hết mực anh khí, vai rất rộng, hai chân thon dài, vóc dáng còn cao hơn y nửa cái đầu.

Lúc rũ mắt nhìn mình, đuôi mắt phiến chút nghiền ngẫm và ý trào phúng.

“Sư tôn tốt của bổn tọa, ngươi hẳn nên xem dáng vẻ lúc này của mình thế nào.”

Lòng bàn tay hắn theo gương mặt Sở Vãn Ninh trượt xuống một đường, ngừng bên tai, đáy mắt giăng đầy hoa sương.

Mấy phần trầm mặc, hắn hừ lạnh, sau đó bỗng dưng nghiêng người, xúc cảm mềm mại nóng bỏng lướt nhẹ qua ngậm lấy, hắn ngậm lấy môi Sở Vãn Ninh.

Đột nhiên không kịp đề phòng, đầu Sở Vãn Ninh nổ uỳnh một tiếng, như có sợi dây… Đứt phựt…

Mặc Nhiên đang hôn y. Hơi thở của hắn xâm chiếm y, thấm ướt, nóng bỏng, tràn đầy xấu xa dơ bẩn và dục vọng.

Môi răng dây dưa thô bạo, trong ngực dâng lên ngọn sóng.

Sở Vãn Ninh gần như hoảng loạn, mắt phượng mở to, trong đầu có cả tức giận và mờ mịt, nhưng mà cảnh trong mơ, lại như mất linh lực, thậm chí sức bình thường cũng không thể vận, y căn bản không thoát được khống chế của Mặc Nhiên, bị đối phương giam chặt trong lòng.

Không biết vì sao Mặc Nhiên trong mộng, khác hoàn toàn với người y biết.

Không còn ánh mắt rủ xuống nhu thuận, khoe mẽ lấy lòng khi xưa, ngược lại hùng hổ, sắc lẹm uy hiếp.

Y thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng cháy khi Mặc Nhiên hô hấp, dồn dập trầm thấp. Nóng bỏng, thú tính như dung nham, muốn biến huyết nhục xương cốt y thành tro tàn.

Sở Vãn Ninh giận xanh mặt, mấy lần muốn ho ra máu. Y không thể nào tưởng tượng được mình thế mà sẽ bị Mặc Nhiên áp chế hoàn toàn không có sức phản kháng, càng làm y khó có thể chấp nhận chính là y thế mà trong nụ hôn điên cuồng ướt át cọ xát lại cảm thấy bụng dưới khô nóng, ngón tay nhũn ra. Y nằm trong lòng hắn phát run, ngực Mặc Nhiên nóng như vậy, như cách y phục cũng có thể làm y tan chảy, muốn nhấn chìm y, y muốn giãy giụa, nhưng không có sức.

Lúc nụ hôn kết thúc chân Sở Vãn Ninh đã nhũn ra, Mặc Nhiên ôm lấy y, nghiêng mặt qua, dán bên tai y. Hô hấp ướt nóng phả vào cổ y, thở hổn hển. Sau đó y nghe thấy Mặc Nhiên nói: “Không phải ngươi muốn bàn điều kiện với bổn tọa ư?”

Giọng Mặc Nhiên thực khàn, khàn tới Sở Vãn Ninh gần như cảm thấy xa lạ.

Sở Vãn Ninh rũ mắt, nhìn hầu kết hắn nhấp nhô, đang nhẫn nhịn, nhưng rất nhanh không nhịn được hành động nuốt khan.

“Ngươi còn giá trị gì với bổn tọa nữa đâu, vậy ngươi dùng thứ còn lại tới nói xem.”

Giọng Sở Vãn Ninh cũng nghẹn, không biết là vì dục vọng hay phẫn nộ, y thấp giọng nói: “Cái gì…”

Mặc Nhiên ép y lên tường, bỗng nhiên vươn tay, đột nhiên đè lên vách tường, hung hăng giữ lấy một cánh tay Sở Vãn Ninh bị xích sắt trói lại.

Hắn mang ác ý, suồng sã cúi đầu ngậm lấy thính tai y.

Sở Vãn Ninh nháy mắt run rẩy kịch liệt, một loại ý nghĩ đáng sợ tràn ra xương tủy tràn lên làn da.

Giọng Mặc Nhiên trầm thấp, hô hấp thực vẩn đục, thực dồn dập.

“Ngươi để ta làm ngươi một lần, ta lập tức đáp ứng yêu cầu của ngươi.”

Sở Vãn Ninh bỗng mở to hai mắt, trong mắt có thủy sắc phiếm tình dục, nhưng không tin nổi nhiều hơn.

Một tay khác của Mặc Nhiên đã mò tới eo y, môi cọ bên cổ y, ngữ khí ôn nhu, câu nói ác độc.

“Có điều, bổn tọa chán ghét sư tôn như vậy, có lẽ không có hứng thú quá lớn với thân thể sư tôn. Muốn chơi đùa vui vẻ, phải làm phiền ngươi phối hợp nhiều hơn.”

Mặc Nhiên dừng một chút, tiếp tục mơn trớn eo y, ôm người lại càng chặt hơn.

“Nên, ngươi nghĩ cho kỹ, nếu đồng ý, ngươi lập tức quỳ xuống liếm lấy ta cho tốt, hầu hạ ta cho thoải mái, sau đó tự mình nằm sấp xuống, dựa trên giường, xin ta. Chơi ngươi.”

“…”

Sở Vãn Ninh muốn phát điên rồi.

Ngọc Hành trưởng lão, giữ thân trong sạch kiêu ngạo u lãnh không dính nam sắc không gần nữ sắc không đọc xuân cung đồ không nghe diễm khúc phú Liêm Trinh tự thủ cao lãnh tự ái.

Nói đơn giản hơn, y với chuyện tình, biết rất ít.

Nên y thực bất hạnh, tuy rằng tức giận, nhưng cũng chỉ có thể trong cảm thụ kịch liệt xa lạ bị đánh cho tơi bời, quân lính rã rời.

Mặc Nhiên nói xong, đợi một lát. Có lẽ không thấy y có phản ứng, mắng thầm một câu, lại không nhịn nổi bắt đầu hôn y, hôn bờ môi y đủ rồi, đầu lưỡi ướt át rời khỏi khoang miệng, kéo theo sợi chỉ trong suốt, ngay sau đó hung tợn cắn lên cổ y, hôn hôn liếm liếm cổ cùng vành tai y.

Càng làm da đầu Sở Vãn Ninh tê dại chính là, tay Mặc Nhiên bắt đầu thô bạo xé rách y phục trên người y, vừa xé vừa lẩm bẩm “Giả làm quân tử cái gì! Giả làm thánh nhân cái gì!” Lúc giương mắt nhìn y, ánh mắt nóng cháy mà điên cuồng, đôi mắt phiếm ánh sáng kỳ lạ, như cừu hận dồn nén bao lâu rốt cuộc được phát tiết.

Để lại dung nham tình dục dưới nham thạch sôi sùng sục, sau nhẫn nhịn lâu la, bừa bãi dâng lên.

Sở Vãn Ninh bị ánh mắt như sói như hổ lành lạnh mà hung hăng nhìn như bị bỏng, muốn rời tầm mắt, rồi như bị Mặc Nhiên nhìn thấu tâm tư, siết khuôn mặt.

“Nhìn ta!”

Thanh âm khàn khàn nóng bỏng, hơi phát run, không biết vì kích động hay vì gì khác. Nghe thấy, như dã thú đói khát bắt được mồi.

“Ta bảo ngươi nhìn ta!”

Sở Vãn Ninh run rẩy nhắm mắt lại.

Giấc mơ này thực sự quá vớ vẩn…

“Sư tôn.” Thanh âm bên tai bỗng nhiên lại trở nên mềm mại ấm áp, là giọng điệu quen thuộc, “Sư tôn, người tỉnh dậy đi.”

Sở Vãn Ninh trong mơ hồ, nhìn thấy mặt Mặc Nhiên gần trong gang tấc, lập tức không cần nghĩ ngợi, một bàn tay vừa chuẩn xác lại tàn nhẫn vụt tới, bốp một tiếng vững vàng tát lên má đối phương.

Mặc Nhiên đột nhiên không kịp đề phòng, vừa vặn bị đánh trúng, “Ái” một tiếng mở to mắt: “Sư tôn, sao người đánh người lung tung thế?”

“…………”

Sở Vãn Ninh ngồi dậy, đôi mắt phượng ánh sao, đuôi mắt hàm chứa tức giận, hoảng loạn.

Thân mình y vẫn hơi hơi phát run, mộng đan xen cùng hiện thực, ép y phát điên.

“Sư tôn……”

“Đừng tới đây!”

Sở Vãn Ninh hạ thấp mày kiếm lạnh giọng quát, phản ứng của y quá kịch liệt làm Mặc Nhiên hoảng sợ. Sau một lúc lâu, thật cẩn thận nói: “Gặp ác mộng?”

Ác mộng……

Đúng vậy, là mộng…… Là mộng mà thôi.

Sở Vãn Ninh vẫn còn giật mình mà nhìn chằm chằm người trước mắt, ngừng một hồi lâu, mới dần dần bình tĩnh lại.

Y vẫn còn nằm ở Tàng Thư Các Hồng Liên Thủy Tạ, Đan Tâm điện cùng thanh niên Mặc Nhiên đều tan thành mây khói, để lại trước mắt, chỉ có gương mặt thiếu niên còn chưa hết nét trẻ con.

“…… Ừ, ta trong mơ…… Lại đánh người.” Rốt cuộc tỉnh táo lại, Sở Vãn Ninh ngưng một lát, sửa lại vẻ mặt, dùng ngón tay thon dài còn run nhè nhẹ, làm như thật đoan chính chỉnh vạt áo, đè nặng nóng bức cùng bất an chưa tan, nói.

Mặc Nhiên xoa xoa gương mặt hãy còn phiếm hồng, nhè nhẹ hít khí: “Sư tôn gặp ác mộng gì? Xuống tay tàn nhẫn đến như vậy……”

Khuôn mặt Sở Vãn Ninh hiện lên một tia xấu hổ, mím môi, nghiêng nửa dung nhan tuấn mỹ đi, cao lãnh không nói lời nào.

Trên mặt y không hề có gợn sóng, nội tâm lại như sóng cuộn biển gầm, y cảm thấy tự tôn mình vỡ vụn rất nhanh: Mình thế mà mơ hoang đường thế, ô ngôn uế ngữ như vậy, không biết xấu hổ, quả thực uổng người làm thầy.

Càng làm y suy sụp chính là, thân thể y thế mà không biết cố gắng trong cảnh mơ khuất nhục ấy, có phản ứng…

May là y phục rộng lại phiêu dật, người khác không thể nhận ra.

Nhưng Sở Vãn Ninh vẫn đỡ trán, mặt y đen như đít nồi.

Y đương nhiên không thể túm Mặc Nhiên trút giận vì giấc mơ, nhưng vẫn có thể đuổi kẻ trước mắt này ra khỏi cửa. Nên nghiêng mặt, giọng ác thanh ác khí nói: “Hơn nửa đêm, tự tiện vào phòng ngủ của ta, ngươi coi Hồng Liên Thủy Tạ là nhà ngươi? Ngươi tưởng ngươi mới là Ngọc Hành trưởng lão?”

“…”

Đầu tiên không hiểu nổi ăn một phát tái, lại bị giáo huấn đổ lên đầu, Mặc Nhiên có hơi ấm ức, nhỏ giọng lầm bầm nói, “Lại phát giận gì nữa chứ…”

Mày kiếm Sở Vãn Ninh giận dữ dựng lên: “Ta không phát giận, ta muốn ngủ, ngươi ra ngoài cho ta!”

Mặc Nhiên nói: “Nhưng mà sư tôn, giờ đã là giờ thìn rồi.”

Sở Vãn Ninh: “…”

“Nếu không phải bọn ta chờ ở Thiện Ác Đài bao lâu cũng không thấy sư tôn, ta cũng không dám tự tiện tới Hồng Liên Thủy Tạ tìm người đâu.”

Sở Vãn Ninh: “… … …”

Cửa sổ Tàng Thư Các đóng kín, y mở cửa sổ ra, thấy bên ngoài qủa nhiên mặt trời đã mọc cao, chim hót trùng ngâm.

Sắc mặt Sở Vãn Ninh càng khó nhìn.

Y thế mà mơ một giấc mộng xuân tới tận giờ Thìn, nếu không phải Mặc Nhiên chạy tới gọi y, có khi y vẫn còn mơ tiếp—— chuyện này làm gân xanh bên thái dương Sở Vãn Ninh giật phát đau, ngón tay siết song sắt cửa sổ trắng bệch.

Phải biết tâm pháp Sở Vãn Ninh tu, luôn theo hướng át dục vọng, trước đó đừng nói mộng xuân, ngay cả ý niệm cũng chưa từng có.

Sở Vãn Ninh trong đạo như thế, tựa như người gỗ, vừa ngốc vừa chậm lại cứng cỏi, tâm pháp mình tu luyện tới gần như tuyệt hảo, cắt đứt dục niệm, không có việc gì còn luôn khinh bỉ nhìn tình nhân ân ái, khinh bỉ nhìn đạo lữ song tu, cuối cùng người này còn đắc ý dào dạt cảm thấy mình đặc biệt thanh cao.

Ai ngờ một sớm ngựa mất móng trước, hơn nữa…

Hơn nữa còn thua trong tay tiểu đồ đệ của mình.

Thần võ anh minh Sở tông sư cao quý lãnh diễm, cũng không dám nhìn Mặc Nhiên nhiều, nổi giận đùng đùng vứt lại một câu: “Mau cùng ta tới Thiên Ác Đài thần tu!” Phất tay áo ra khỏi cửa, một lát đi xa.

Tiết Mông cùng Sư Muội đợi đã lâu, lúc Sở Vãn Ninh đến, hai người họ đang ngồi dưới bóng cây trò chuyện cùng nhau.

Sư Muội rất gấp gáp: “Sư tôn cũng không đến muộn, hôm nay có chuyện gì ư? Tới lúc này rồi, cũng không thấy bóng dáng người.”

Tiết Mông càng nóng lòng: “Không phải Mặc Nhiên đi mời sư tôn à? Đi nửa ngày còn chưa về, sớm biết vậy ta đã đi cùng hắn. Sư tôn không phải sinh bệnh rồi chứ?”

Sư Muội nói: “Ta thấy vết thương trên vai sư tôn nghiêm trọng như vậy, tuy rằng chữa trị tốt rồi, nhưng thân thể người yếu, kỳ thật cũng khó nói…”

Tiết Mông vừa nghe, càng thêm đứng ngồi không yên, bỗng bật dậy: “Không đợi nữa, Mặc Nhiên tên chó chết kia không đáng tin, ta tự đi xem!”

Vừa quay đầu lại, thấy Sở Vãn Ninh bạch y phấp phới, bước đến.

Hai người dưới tàng cây đồng loạt gọi: “Sư tôn!”

Sở Vãn Ninh: “Có ít việc nên đến trễ. Hôm nay đưa các ngươi đi luyện võ, đi thôi.”

Sư Muội thừa dịp Sở Vãn Ninh không để ý, nhỏ giọng hỏi Mặc Nhiên đi theo sau: “Sư tôn có bị nặng lắm không? Trì hoãn chuyện gì?”

Mặc Nhiên trợn trắng mắt: “Ngủ quên.”. Truyện Cổ Đại

“Hả?”

“Suỵt, giả vờ không biết đi.” Mặc Nhiên xoa xoa mặt mình, cái tát lúc nãy vẫn còn đau, hắn không muốn vô duyên vô cớ lại bị Sở Vãn Ninh cho thêm cái tát nữa.

Sư Muội chớp chớp hàng mi: “Má trái đệ sao đỏ thế?”

Mặc Nhiên thấp giọng nói: “Huynh còn hỏi thêm, má phải ta cũng đỏ luôn, đừng hỏi, đi nhanh đi.”

Ba người tới trường tu luyện rồi, Sở Vãn Ninh để Mặc Nhiên cùng Sư Muội luận bàn so chiêu, để lại mỗi Tiết Mông.

Sở Vãn Ninh nói: “Ngồi xuống.”

Tiết Mông tuy không biết lý do, nhưng cậu trước nay nghe lời sư tôn răm rắp, lập tức nghe lời ngồi xuống đất.

Sở Vãn Ninh cũng ngồi xuống trước mặt cậu, nói với cậu: “Ba năm sau là linh sơn luận kiếm, ngươi có ý định gì không?”

Tiết Mông rũ mắt, một lát sau, cắn răng nói: “Giành lấy hạng nhất.”

Nếu trước khi tới Kim Thành Trì mà Sở Vãn Ninh hỏi cậu như vậy, Tiết Mông sẽ đáp đến dương mi thổ khí, uy phong lẫm lẫm.

Nhưng mà giờ, lời này nói ra, lại không bỏ xuống được ngạo cốt, kiêu ngạo tới chết.

Cậu cũng không phải không tự hiểu, nhưng thật sự không cam lòng dâng danh “Thiên chi kiêu tử” vào tay người khác.

Nói xong bốn chữ “Giành lấy hạng nhất”, Tiết Mông lo sợ trong lòng, nhìn trộm Sở Vãn Ninh.

Nhưng Sở Vãn Ninh chỉ liếc qua cậu, không có chút cười nhạo nào, cũng không có bất cứ nghi ngờ gì.

Y chỉ đơn giản lưu loát nói một chữ:

“Tốt.”

Đôi mắt Tiết Mông lập tức sáng ngời: “Sư tôn, người cảm thấy—— có phải người cảm thấy ta vẫn có thể… Ta…” Cậu nhất thời kích động, lại nói năng có hơi lộn xộn.

Sở Vãn Ninh nói: “Môn hạ của ta, không có đệ tử chưa đánh đã từ bỏ.”

“Sư tôn…”

“Tham gia linh sơn luận kiếm, đều là các thanh niên nhân tài kiệt xuất. Kẻ không có thần võ đương nhiên không phải đối thủ của ngươi, có thần võ, ngươi cũng không cần sợ.” Sở Vãn Ninh nói, “Thần võ cũng không phải một sớm một chiều có thể tùy tâm khống chế, bội đao Long Thành của ngươi tuy kém cỏi, nhưng cũng là thượng phẩm thế gian hiếm có mới đúc được. Nếu ba năm tới ngươi tu luyện chăm chỉ hơn, khống chế tốt hơn, cái gọi là giành lấy hạng nhất không phải không có khả năng.”

Thế nhân đều biết ánh mắt Sở tông sư với võ học rất khắt khe, rất có kiến giải.

Y tuyệt đối sẽ không vì khích lệ người khác mà mang lòng tốt nói dối lừa người, nên Tiết Mông nghe y nói xong, tức khắc cảm thấy phấn chấn.

“Lời sư tôn có thật không?”

Sở Vãn Ninh liếc mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tiết Mông ngươi mấy tuổi rồi? Người qua năm tuổi, ta sẽ không dỗ.”

Y nói như vậy, Tiết Mông có hơi ngượng, xoa xoa mũi, nở nụ cười.

Sở Vãn Ninh lại nói: “Thắng bại vô thường, nhưng không thể vì kiêu ngạo mà coi nhẹ, nỗ lực vì nó, nhận kết quả, ngươi đừng cưỡng cầu quá phận.”

Tiết Mông nói: “Vâng!”

Nói chuyện với Tiết Mông bên này xong, Sở Vãn Ninh lại tới nơi gần với phía sau cọc người gỗ luyện linh lực ở Diễn Võ Trường, vì tránh đệ tử đánh cọc gỗ làm người khác bị thương, nơi này có hơi hẻo lánh, muốn tới phải đi qua một hành lang dài quanh co, lại rẽ thêm lần nữa, mới thấy đống cọc gỗ.

Sư Muội và Mặc Nhiên quay lưng về phía y, đang nói chuyện, khoảng cách không xa không gần, vừa có thể nghe thấy.

“Các ngươi…” Sở Vãn Ninh đang muốn gọi họ tới, nhưng một màn trước mặt, lại làm y bỗng ngừng lời lại.