Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 314: Phiên ngoại Khả năng duy nhất (chuyển sang làm ác) (2)




Edit: Chu

Ngày hôm sau, Tiết Mông tới văn phòng của cục trưởng Khương, sau khi nghe toàn bộ các loại nhiệm vụ công việc, cậu suy nghĩ lại—— mình giờ bị sắp xếp cho một công việc làm mối!

Tiết Mông rất phẫn nộ: "Tại sao tôi không phải là đóng dấu cho báo cáo quyên tinh, thì lại thành người chỉ đường kẻ mới ra đời? Loại chuyện thế này ông nên giao cho mấy mối lương duyên tốt đẹp hoặc lưới bách hợp gì đó, chứ ông tìm tới tôi làm gì?!"

Cục trưởng Khương ăn một miếng bánh bao chiên, dáng ăn nho nhã nhưng nhanh kinh người.

"Tôi nói với cậu lần thứ ba rồi, cậu không phải người dẫn mối, cậu là giúp công trình gen của tổ nghiên cứu khoa học Tu Chân giới phát sáng phát nhiệt."

Hắn ăn xong cái bánh bao cuối cùng, cầm khăn tay thong thả ung dung lau miệng, sau đó nâng mắt lên: "Cậu nghe cho kỹ, Ma tộc mấy trăm năm nay càng lúc càng nhiều hành động lạ, không tới hai thế kỷ, giữa người và ma chỉ sợ lại có thêm một trận ác chiến. Chúng ta cần nguồn tài nguyên chiến lực lớn mạnh nhất."

"... Nói trắng ra, mấy người chính là yêu cầu Mỹ Nhân Tịch đặc dị sinh nhiều hơn chứ gì." Tiết Mông trợn trắng mắt.

Khương Hi không để bụng: "Đúng, chính là thế."

"Nhưng mà Mỹ Nhân Tịch đặc dị rất lâu chưa từng xuất hiện rồi, manh mối duy nhất cũng chỉ có mỗi gia hỏa gọi là Mặc Nhiên kia thôi."

"Không sai."

"Các ông yêu cầu gia hỏa kia sinh con cho các ông à."

"Rất đúng."

Trên mặt Tiết Mông hiện ghét bỏ có thể thấy rõ ràng: "Nhưng tên kia là gay."

Khương Hi nhàn nhạt bổ sung: "Gay thuần chủng luôn."

Tiết Mông nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên mấy người tốn tận mười mấy năm nghiên cứu chế tạo ra cái trò chơi bắt chước, gọi là máy vận mệnh nhảy nhảy——"

"Máy nhảy." Khương Hi mặt vô biểu tình sửa lại, "Hơn nữa nghiêm khắc mà nói, không thể gọi đó là một trò chơi."

"Tôi không quan tâm nó là máy nhảy hay máy nhảy nhảy!" Tiết Mông rốt cuộc không nhịn nổi nữa gào lên, "Tóm lại mấy người muốn tôi thông qua cái máy tiến hành bắt chước vận mệnh kia, tìm đúng được cơ hội sửa lại xu hướng giới tính gay trong cuộc sống Mặc Nhiên, thì mấy cái đó hệt như mấy game lưu thông tin nuôi nhân vật, giới thiệu cho anh ta một cô gái ngực bự chân dài để họ sinh con——"

Khương Hi cắt ngang cậu, cục trưởng đại nhân lắc lắc ngón tay: "Đâu cần ngực bự chân dài, chỉ cần mông thích hợp sinh con là được."

"..."

Văn phòng cục trưởng truyền ra tiếng gào giận dữ kinh thiên động địa của Tiết Mông: "Việc này con mẹ nó không phải nên để bà Vương là à?!!!"

"Cậu bình tĩnh một chút. Máy nhảy vận mệnh chỉ bắt chước các khả năng, nói trắng ra là phiên bản thí nghiệm thôi." Khương Hi uống một ngụm trà, "Trong cục sẽ thu thập kết quả thí nghiệm của cậu, cuối cùng đưa ra phương án thực tiễn thật sự."

"Tôi từ chối."

"Nói thì dễ, người trẻ tuổi." Cục trưởng Khương làm lơ lời từ chối của cậu, "Cậu tự cho mình là nhân viên thử nghiệm game là được rồi."

"Tôi nói tôi từ chối! Ngài có cần đi khám thử khoa tai mũi họng chút không đấy, cục trưởng?"

Đáng tiếc vị cục trưởng này rất cố chấp, nên Tiết Mông cuối cùng vẫn không thể không nhận nhiệm vụ này. Đương nhiên cục trưởng Khương cũng không phải người bất cận nhân tình tới thế, hắn còn có lòng tốt mà xếp cho Tiết Mông một người hỗ trợ, đó là một con rồng giấy nhỏ.

"Trợ lý, tham mưu, dẫn đường, đồ chơi, thú triệu hoán, quân sư quạt mo." Khương Hi cầm chén trà, nhàn nhã nói, "Tùy cậu gọi sao cũng được. Nó giờ là của cậu rồi, cùng vào trò chơi bắt chước với cậu, bày mưu tính kế cho cậu."

Nói xong, không quan tâm Tiết Mông làm loạn ầm lên, phất phất tay: "Bắt đầu đi, tên mới tốt nghiệp."

"Ông vừa gọi tôi là gì???"

Cục trưởng Khương không định để ý tới cậu.

Cục trưởng đại nhân phất phất tay, kẻ mới tốt nghiệp đã bị mấy chị gái mỉm cười thân thiết đưa tới chỗ điều khiển, đeo một loạt thiết bị, bắt đầu nhiệm vụ của cậu.

Trời đất quay cuồng một trận, Tiết Mông đến thế giới đầu tiên.

... Mới thấy có kẻ không cho thanh thiếu niên chơi game, chưa từng thấy có kẻ ép thanh thiếu niên chơi game luôn đấy.

Nhưng mà tới đâu thì hay tới đó, nếu Khương Hi nói đây là nhiệm vụ, thì hoàn thành nhanh nhanh chút là được.

Tiết Mông đen mặt quay đầu lại, phát hiện rồng giấy nhỏ châu đầu bên tai cậu, móng vuốt nhỏ xíu giữ chặt tay thanh niên đang làm nhiệm vụ, vừa nhìn vừa kinh ngạc cảm thán: "Ồ ồ, ố ố ố ~ Oa òa óa oa ~~"

"Câm mồm." Giọng cậu hung dữ nói, "Mày là ngỗng à?"

"Ta đương nhiên không phải rồi, ta chính là Hàm Chúc Chi Long từ thủa khai thiên lập địa không gì không biết đấy!" Rồng giấy nhỏ nói, đập đuôi rồng lên mắt Tiết Mông, "Đi bên này đê."

Tiết Mông nhìn lướt qua chỗ nó chỉ, đó là một ngõ nhỏ rách nát, ngoài ngõ nhỏ dán đủ thứ quảng cáo bệnh vẩy nến, trên đất còn dính dịch quỷ gì không biết, như nước rác rò với mấy thứ ống nhổ bát vỡ linh ta linh tinh.

Tiết Mông kiên định nhấc chân, chọn hướng ngược lại.

"Ấy ấy, ngươi đi đâu thế?"

"Chọn hướng sạch hơn để đi."

Rồng giấy nhỏ nổi giận: "Ngươi cho rằng đây là đường ta chọn à?" Nó nói rồi vỗ bẹp bẹp thư nhiệm vụ lên mũi Tiết Mông, "Tự ngươi xem đê! Trên này có viết, đi vào trong ngõ hai trăm mét, thấy tiệm mì, thì ngươi có thể gặp Mặc Nhiên còn học tiểu học ở đó!"

Tiết Mông nhận sách hướng dẫn nhiệm vụ, nửa tin nửa ngờ xem lướt qua, đúng là thế thật.

Cậu tái mét mắt đi theo tiểu long mang sách hướng dẫn, cắn răng nín thở, đi nhanh vào bóng tối.

Tuy rằng cậu cảm thấy mình sắp điên rồi, nhưng cậu vẫn đi vào ngõ nhỏ sách hướng dẫn chỉ, rẽ trái, đường dần dần rộng rãi sạch sẽ hơn.

"Đúng! Là phía trước! Cái "Quán tới tiếp nhé" kia." Tiểu long hưng phấn khua tay múa chân, Tiết Mông không khỏi thấy may mắn vì lý do phép thuật, người ở thế giới giả thuyết này không thấy được họ, nếu không nhất định mất mặt vãi nồi.

Bọn họ tới chỗ vị khách học sinh tiểu học Mặc Nhiên, không thể không nói dáng vẻ Mặc Nhiên rất dễ nhận ra, nó đeo cặp sách, đi giày thể thao rẻ tiền, tóc dính bết lại nhìn qua là biết nhiều ngày chưa gội, ỉu xìu rũ xuống trước mắt.

Tuy rằng Tiết Mông cách nó rất xa, nhưng lại cơ hồ có thể biết được mùi trên người Mặc Nhiên rất khó ngửi, nên những chỗ cách nó một vòng chẳng có ai muốn ngồi.

"Đúng là con chó con bẩn thỉu thiếu dinh dưỡng." Tiết Mông vuốt cằm đánh giá.

"Lớn lên lại rất đẹp trai nha." Tiểu long nhắc nhở cậu.

"Thế tại sao chúng ta lại phải tìm học sinh tiểu học Mặc Nhiên?" Tiết Mông nói, "Tìm lúc anh ta trưởng thành đẹp trai rồi, nhét vào miệng hắn một viên Âm Dương Hòa Hợp Tán, sau đó tìm một cô gái ném vào phòng tối không phải thu phục được rồi à?"

Rồng giấy nhỏ ghét bỏ nhìn cậu: "Đại ca, chúng ta Cục Tu Chân đấy, có phải Di Hồng Viện quái đâu."

"..."

"Hơn nữa, mệnh lệnh cấm chế của Cục Tu Chân là được dùng thuốc sai quy củ. Ngươi phải khiến Mặc Nhiên cam tâm tình nguyện yêu một cô gái hơn nữa còn kết hôn sinh con với cô ta. Như vậy bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ nhất định là tốt nhất rồi."

Tiểu long vừa nói, vừa tìm trong sách nhiệm vụ làm bằng chứng, còn chết hơn nữa là nó thế mà tìm được thật.

"Ha ha ha, ta đã bảo ta là Hàm Chúc Chi Long thông thiên hiểu địa không gì không làm được mà! Ngươi xem, ở đây thật sự có đề cử đối tượng tấn công luôn!"

"... Khương Hi thật sự không đưa cho mày đồ gian lận à?"

Lời tuy nói vậy, Tiết Mông vẫn làm vẻ mặt chán ghét rút sách về lần nữa. Cậu vuốt phẳng tờ giấy đã bị tiểu long cầm nhăn nhúm, nheo mắt đọc kỹ dưới ánh đèn tối tăm.

Gặp quỷ, đúng là trước mắt với Mặc Nhiên mà nói liệt kê tỉ mỉ kỹ càng, mười mấy em gái tấn công.

"Đối tượng tấn công thứ nhất: Vương Tiểu Mễ. Cách kết giao: Thi pháp khiến con chó của chủ Vượng Tài đột nhiên lên cơn dại, cắn Mặc Nhiên đang ăn mì. Lúc này sẽ có một chiếc Santana đi tới, chủ xe tốt bụng đưa Mặc Nhiên tới viện tiêm phòng, Vương Tiểu Mễ chính là con nữ chủ xe, cô nhỏ hơn Mặc Nhiên một tuổi, đang học lớp 3, họ quen nhau trên xe rồi thành thanh mai trúc mã."

Tiết Mông bày vẻ mặt "Thế này cũng mẹ nó đúng à??", tiếp tục xem đối tượng tấn công tiếp theo.

"Đối tượng tấn công thứ hai: Lý Đại Mễ. Cách làm quen: Thi pháp khiến chủ quán Vương Tài đột nhiên chết bất đắc kỳ tử——"

"Cái này không được." Tiết Mông đóng dấu cho trại nuôi gà nuôi heo dài hạn kỳ thật có hơi thương động vật, lương tâm khiến cậu vung một phiếu phủ quyết, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn khiến cậu nhìn xuống, "Vương Tài chết bất đắc kỳ tử, con gái chủ quán ra ôm xác khóc lớn, tiếng khóc của cô sẽ đưa bạn Lý Đại Mễ tới, mà Mặc Nhiên quen cả hai em gái này trong một đêm."

"Thế sao không để con gái chủ quán tấn công luôn đi?"

Nghe thấy Tiết Mông lầm bầm nói thầm, tiểu long lắc đuôi đập lên mặt cậu, lại dùng đuôi chỉ lên trước, chỉ thấy con gái chủ quán mì to gấp ba lần Mặc Nhiên, mắt híp thành đường chỉ, mặc quần xanh lúc thu hoạch hoa hồng, đang ngồi xổm một bên moi chân nhai tỏi.

Tiết Mông: "... Tao hiểu rồi."

Nếu là con gái chủ quán mì, có lẽ còn đẩy Mặc Nhiên làm tên gay chết tiệt vào vực sâu hơn nữa.

Được rồi, công việc này tuy chẳng mấy vui vẻ, nhưng nếu chấp nhận việc này, thì phải giải quyết chuyện cho ổn thỏa, mới là đạo trưởng tốt của nhân dân, tu sĩ tốt của quốc gia.

Cho nên tiểu đồng chí Tiết ngoài miệng lải nhải oán giận, vẫn nhiêm túc xem qua mười mấy đối tượng tấn công kia một lần.

Trong sách viết rõ ngu ngốc đến mức nhàn rỗi đau trứng luôn, viết rõ hết chiều cao cân nặng sở thích hứng thú của mấy tiểu nữ sĩ, thậm chí còn viết cả mức độ tiêu tiền của mỗi người.

Tiết Mông dùng thẩm mỹ thẳng nam của mình, nhìn trúng một cô gái tên là "Triệu Vô Mễ".

"... Ồ, tên này nghe đã thấy phần thắng xa vời rồi." Rồng giất nhỏ than thở bảo.

"Mày thì biết quái gì, cô ta lớn lên đáng yêu, sau này nhất định là mỹ nhân." Tiết Mông rất tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của mình, "Chọn cô ta, Mặc Nhiên nhất định không cong nổi."

"Đây là ngươi nói nhá."

Vì thế một người một rồng bắt đầu nghiêm túc làm theo hướng dẫn nhiệm vụ tấn công.

"Bắt đầu "sự kiện kết bạn với Triệu Vô Mễ", cần phải đợi Mặc Nhiên ăn xong đi qua hai con phố, thi pháp làm đổ mưa." Tiểu Chúc Long đọc, "Như vậy, Mặc Nhiên sẽ vì không mang dù mà đội cặp sách chạy đến mái hiên gần nhất trú mưa, ngay lúc ấy, nó sẽ nghe thấy tiếng bé gái khóc truyền đến——"

"Nghe như chuyện ma ngày xưa."

"Bậy nào, rõ ràng là chuyện anh hùng cứu mỹ nhân ngày xưa mà." Tiểu Chúc Long rầm rì nói, "Ngươi xem, trên này nói Mặc Nhiên nghe thấy tiếng khóc sẽ đi xem, phát hiện bạn nhỏ Triệu Vô Mễ đang bị nhóm con gái trùm trường "cao to vạm vỡ" bắt nạt, bạn nhỏ Mặc Nhiên gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, sao đó họ quen nhau."

Nói là làm, tiểu long dẫn sấm sét, Tiết Mông tới đảm bảo Triệu Vô Mễ đang bị bọn lưu manh con học đường bắt nạt, hết thảy đều phi thường thuận lợi luôn, cho tới khi có nữ sinh "cao lớn vạm vỡ" nhất trong nhóm sóng to gió lớn nhấc gạch lên, đập vào đầu Mặc Nhiên.

Anh hùng thiếu niên Mặc Tiểu Nhiên, nằm liệt giữa đường.

Tiết Mông: "......"

Tiểu Chúc Long: "......"

Tiết Mông: "Mỹ Nhân Tịch đặc dị tài giỏi đâu? Sức chiến đấu thế thôi à?? Đùa bố à?!"

Tiểu Chúc Long: "Chắc là nhỏ quá chưa kích hoạt..."

Sấm sét ầm ầm, Mặc Nhiên ngã trong nước mưa, đầu chảy đầy máu. Nữ bá vương học đường vừa thấy, kêu á á loạn xì ngầu, loạn mất mạng luôn rồi! Nhóm chân chó ầm ầm gà bay chó chạy, nhưng mà bạn học Triệu Vô Mễ giỏi nhất, nó run run rẩy rẩy bò dậy, vừa thấy Mặc Nhiên nằm phơi thây trong mưa, sợ tới mức biến sắc gương mặt như hoa, thế mà hét lên mặc kệ ân nhân cứu mạng chết trôi ở đấy.

Tốc độ chạy nhanh như điên, làm người nhìn nghẹn họng trân trối. Tiết Mông thực sự chả hiểu nổi nhóm nữ sinh "cao to vạm vỡ" sao bắt được nó, thỏ thành tinh còn chưa có tốc độ này.

Tiết Mông cùng tiểu long ngồi xổm cạnh Mặc Nhiên hôn mê, hai mặt nhìn nhau.

"Giờ chúng ta làm gì? Cứu nó à?"

"Nhưng chúng ta không thể trực tiếp hành động lên người của thế giới này..."

Tiết Mông khiếp sợ nói: "Thế không phải muốn nó chảy máu tới chết à?"

"Ôi xời, dù sao cũng là cho bắt chước thôi mà, có phải xuyên thời không thật đâu, chết thì chết à." Tiểu long ồm ồm, "Thắng bại là chuyện thường trong binh gia, mời thiếu hiệp làm lại từ đầu."

Tuy nói vậy không sai, nhưng Tiết Mông vẫn rất giận dữ, cậu giơ sách hướng dẫn lên, phẫn nộ tới mức từng sợi lông mi cũng hiện mạch máu xanh xanh: "Quyển sách này đúng là lừa đảo mà?! Chúng ta làm theo sách viết, sao sai được?"

Tiểu long hơi đo dự, nhưng vẫn dùng móng vuốt nhòn nhọn chỉ chỉ hàng chữ nhỏ cạnh sách:

Sách chỉ đưa ra hướng dẫn từ xác suất tính toán đo lường vận mệnh, không được ổn định, có chuyện ngoài ý muốn, tự chịu trách nhiệm.

Tiết Mông ngừng mấy giây, ngửa mặt lên trời rống giận: "Khương Hi, tôi đệt cả nhà ông!"

Đệt cả nhà Khương Hi là chuyện bậc nhất thay loại chuyện này, xét thấy máy nhảy vận mệnh toàn mô phỏng bắt chước hiện thực, họ còn cần thu thập các số liệu bất chợt phát sinh.

Vậy chuyện cấp bách trước mắt chính là giúp cái đầu nhỏ của Mặc Nhiên ngừng chảy máu.

Tiết Mông cùng tiểu long nghĩ các, muốn khiến người có lòng tốt chú ý tới góc âm u này, có bạn nhỏ cần 120 ấm áp che chở gấp nè.

Bọn họ lật đổ thùng rác cản người đi đường, thi pháp khiến mèo hoang bám vào ống quần người đi đường... Nhưng đủ cách chỉ đổi lại là người qua đường mắng thùng rác với mấy con mèo thần kinh. Đêm đã khuya, ai cũng vội vã về nhà, không ai để ý tới góc nhỏ hoang văng này.

"Vãn Ninh, con đợi ở đây nhé."

Bỗng nhiên, ngã rẽ có một cặp mẹ con, người mẹ trẻ trung xinh đẹp, mặc áo khoác dài nhung nâu nhạt, con trai chỉ tới đầu gối cô, che một cái ô trắng hình con mèo, mưa bụi ướt mi nó. Gió nổi lên, đứa nhỏ này tựa hồ có hơi sợ lạnh, rụt rụt khuôn mặt trắng nõn đáng yêu vào trong khăn nhung, chỉ lộ ra nửa gương mặt.

"Ma ma phải đến đối diện làm ít chuyện, con đứng đây, đừng đi lung tung. Mẹ về ngay nha."

Đứa bé an tĩnh nghe lời gật đầu, mũ lông trên đầu nó nghiêng nghiêng trượt xuống, che khuất nửa bên mắt.

"Được được được! Chọn tiểu quỷ này đi! Thi pháp cho mèo hoang ra, cắn ống quần nó!" Tiểu long kích động không thôi nói.

Tiết Mông không cần nó nhắc lần hai, lúc này thuận lợi hơn khi nãy, đứa bé rất nhanh đã chú ý tới đây, nó bị mèo hoang dẫn tới.

Lúc nó cúi đầu ngạc nhiên nhìn Mặc Nhiên ngã trên đất, cũng tiến tới kêu lên: "... Á, cậu ổn không?" Khi ấy, Tiết Mông và tiểu long đứng bên cạnh (đương nhiên những người khác không thấy họ) không khỏi thở phào một hơi dài.

"Cám ơn trời đất được cứu rồi."

"Nhân gian có tình mà."

Hai người lau mồ hôi lạnh toát hết ra của mình, Tiết Mông vừa nhìn bé trai sốt ruột chạy đi tìm mẹ mình, vừa móc sách hướng dẫn chết tiệt kia ra: "Tao muốn xem mấy chuyện tiếp theo của Triệu Vô Mễ ra sao."

Sách hướng dẫn tựa hồ nghe hiểu được cậu nói, tự động lật ào ào vào trang trong tay cậu, cuối cùng ngừng ở một trang.

Trang giấy hiện ánh vàng, cảnh tượng chung quanh họ chợt biến hóa vặn vẹo, chờ khi tất cả bình thường, họ đã đến hai mươi năm sau.

Tiểu Chúc Long ở bên cạnh gào lên với cậu: "Óa óa óa! Ngươi làm gì thế?"

"... Tao chỉ thuận miệng nói thôi." Tiết Mông có hơi mơ màng, "Tao đâu ngờ quyển sách này đưa chúng ta tới xem kết quả hai mươi năm sau luôn đâu."

Tiểu Chúc Long: "..."

Tiết Mông ngơ ngác: "Có điều nếu nói vậy, đã nói lên chuyện chúng ta thúc đẩy Triệu Vô Mễ đã ảnh hưởng tới tương lai của Mặc Nhiên, nếu không sao sách hướng dẫn lại đưa chúng ta tới đây."

Tiểu Chúc Long phẫn nộ há miệng nửa ngày, cuối cùng chỉ than thở: "Ngươi nói rất đúng, đây hẳn là lần bắt chước tạo thay đổi của chúng ta rồi. Đi, đi xem thử kết cục."

Bọn họ lên trước, phát hiện con đường cũ hai mươi năm trước vẫn chả thay đổi gì, ngoại trừ kiến trúc xung quanh rách nát hơn, không còn gì thay đổi lớn cả.

Chẳng qua mỗi cửa hàng ven đường đều dùng sơn chữ "Phá bỏ" to đùng, con đường cũng không nhiều người, có vẻ rất tiêu điều.

"Tháng sau nơi này phải dỡ rồi." Bỗng nhiên, Tiết Mông nghe thấy hẻm trái truyền đến một giọng nam tính trầm thấp, cười nói, "Có hơi tiếc."

"Anh cũng thế." Một giọng nam khác vang lên, thanh thanh đạm đạm, "Dù sao cũng là nơi trước kia thường tới."

"Ha ha, còn quan trọng hơn là, đây là chỗ mà em gặp được anh nữa."

Giọng thanh đạm kia cười nói: "Khi ấy người em dính toàn bùn, còn nói ra không biết xấu hổ."

Tiếp theo thanh âm kia dần thấp xuống, cuối cùng trong gốc tối chỉ còn lại tiếng hôn ướt át triền miên, còn có tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông.

"..." Tiết Mông và tiểu Chúc Long trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía hai nam nhân cao lớn đẹp trai hôn nhau, cho dù qua hai mươi năm, vẫn mơ hồ có thể nhận ra khuôn mặt hai người giống khi nhỏ.

"Nên là..." Tiểu long run rẩy.

"Mặc Nhiên vẫn..." Tiết Mông nuốt khan khó khăn nói tiếp.

"Biến thành một tên gay chết tiệt!!!" Một người một rồng trăm miệng một lời, tiếp theo quay đầu nhìn về phía đối phương, khóc không ra nước mắt kêu thảm thiết.

"Còn là do chúng ta một tay thúc đẩy!!!"

Tiểu Chúc Long không cam lòng, gào lên: "Nên trách ngươi là chủ yếu ấy! Ai bảo ngươi thi pháp làm mèo hoang nhỏ chỉ đường cho "Vãn Ninh" này!"

Tiết Mông không ngờ nó sẽ trốn tránh trách nhiệm, lập tức nổi giận đùng đùng: "Trách tao?! Còn không phải tại mày chỉnh mưa to gió lớn, khiến Mặc Nhiên đánh nhau híp cả mắt, đầu ăn một cục gạch à!"

"Trách ngươi! Là ngươi chọn đường tấn công của Triệu Vô Mễ, xem đi, ngươi đúng là lựa chọn sáng suốt quá!"

"Trách mày! Là mày không chỉ dòng chữ nhỏ bên cạnh cho tao xem trước, mày chính là con rồng nát ích kỷ!"

"Trách ngươi! Mắt ngươi mù!"

"Trách mày! Mày quá phiền phức!"

"Trách ngươi! Trách ngươi! Trách ngươi!"

Hai nhân viên cục thời không cãi lớn, mà Mặc Nhiên với Sở Vãn Ninh đã đi ra từ góc tối, mười ngón giao nhau, bọn họ nhớ lại hai mười năm trước, đi qua con phố cũ sắp bị phá và rời đi...

Nhìn bóng dáng hai người nọ, Tiết Mông ấn đầu tiểu long xuống, phát khùng gào lên: "Đều tại mày cả!!!!"

Có điều cãi thì cãi, nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục.

Một kế hoạch không thành, thì dùng cách tấn công khác, trên đời nhiều con gái như thế, luôn có một người để giới thiệu cho Mặc Nhiên kết hôn sinh con.

Cố lên! Trò chơi dưỡng thành làm sao có thể có mỗi một kết cục chứ!

Hai vị nhân viên công tác phẫn nộ khao khát như vậy, sau khi ủng hộ mình, lên con đường của máy cắt vận mệnh, đi tới một nhánh khác của trò chơi.

"Lần này không phải con đường nhỏ chết tiệt kia chứ..."

Tiết Mông sau khi đứng vững vàng ở thế giới này, nhìn quanh khắp nơi.

"Hình như chúng ta bị đưa đến sân vận động của trường học rồi..."