Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 289: [Tử Sinh Đỉnh] Thăm vùng đất xưa nửa thành quỷ




Edit: Chu

Beta:

Ác mộng Tu Chân giới mấy ngày này càng bề bộn hơn. Trân Lung Kỳ Cục như ác mộng lan tràn ở trần gian, kẻ sau màn như tên điên, căn bản không bắt bẻ thân phận ký chủ, cho dù là lão già sắp chết hay là trẻ con, đều có thể dùng.

Lưới giăng ra rộng lớn mềm như lụa thế kia, không ai hiểu nổi đến tột cùng hắn muốn làm gì.

Có người khóc lóc cầu xin Thiên Âm Các giúp đỡ, nhưng chủ Thiên Âm Các bỗng cáo bệnh không ra, cho dù có kẻ chạy nạn chết đói tới trước các, đại môn cũng không mở. Dần dần, những kẻ ấy cực kỳ không cam lòng mà hiểu ra—— có lẽ từ khi bắt đầu, họ đã sai rồi.

Nhưng hết thảy cũng đã muộn. Mặc tông sư chết rồi, Sở Vãn Ninh cũng không rõ tin tức, Tử Sinh Đỉnh sụp đổ, các môn phái khác ốc không mang nổi mình ốc, càng lúc càng nhiều quân cờ Trân Lung du tẩu nhân gian, giết người phóng hoả, chiến thế như cỏ khô bị đốt, tốc độ kinh người lan tràn khắp Tu Chân giới.

Giang Đông, Dương Châu, Thục Trung, Lôi Châu... Rường cột trạm trổ, lâu thuyền đêm tuyết, đều than thở trong ngọn lửa khô khiến héo nóng cháy, bờ tường sụp đổ, bao người trong gió trăng, đều trong ngọn lửa này bay tán loạn giữa trang nghiêm một đi không trở lại.

Trên đài ngắm sao Thiên Âm Các, Sư Muội nhìn núi xa nước gần hỗn loạn, y đứng một mình chốc lát, phía sau truyền tới tiếng bước chân nho nhỏ.

Nữ nhân dẫm lên lớp tuyết đọng li ti, một đôi tay phủ lên, Mộc Yên Ly giúp y khoác áo choàng.

"Đạp Tiên Quân đâu?"

"Sáng nay hắn xuất phát rồi."

"... Đệ phái hắn đi làm chuyện kia?" Mộc Yên Ly hơi kinh ngạc, "Sao nhanh vậy?"

"Không cần đợi nữa, cần chuẩn bị cũng làm rồi, giờ vạn sự đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông. Xem hắn thôi."

Sư Muội nói xong câu đó, lại qua hồi lâu, mới mở miệng nói tiếp, giọng nói xưa nay bình tĩnh có một tia run rẩy.

"Tỷ tỷ." Hắn thì thào với Mộc Yên Ly, "Nhiều năm như vậy, hai đời, rốt cuộc đệ đã làm được gì..."

Mộc Yên Ly nghiêng mặt qua, thấy đôi mắt đào hoa của y ươn ướt ánh nước, tựa như cực kỳ kích động, lại tựa như ấm ức cực kỳ.

Sư Muội nhắm mắt lại, không nhịn được mà hơi hơi phát run: "Đi thôi."

Y trầm thấp nói: "Thời không sinh tử môn sẽ sớm mở. Chúng ta mang tất cả các quân cờ có được, tới bò bên kia."

"Tất cả quân cờ có được?"

"Tất cả có được."

"Nhưng mà nhiều người như vậy..." Sắc mặt Mộc Yên Ly tái nhợt, nhưng nàng thấy biểu tình kích động lại thống khổ của Sư Muội, nàng vẫn kiên định nói, "... Được, tỷ hiểu rồi."

Nàng xoay người rời đi, lúc sắp bước xuống đài ngắm sao, Sư Muội bỗng gọi nàng lại.

"Đợi đã!"

Nàng quay đầu, thấy dưới màn trời nhàn nhạt, Sư Muội quay đầu, gió to phần phật thổi tung áo choàng y, y nhìn Mộc Yên Ly, tựa hồ muốn nói gì, nhưng hốc mắt hồng hồng, lại trước sau không nói ra.

Mộc Yên Ly cứ nhìn thẳng y như vậy một lát, sau đó Mộc Yên Ly nói: "Đệ yên tâm, cho dù tàn nhẫn, tỷ cũng sẽ không phản bội đệ."

Sư Muội bỗng nhắm hai mắt lại, người ở trước thời điểm mấu chốt tựa hồ vẫn luôn mẫn cảm và yếu ớt như vậy.

Giọng y có hơi phát run: "Cả một đời này chỉ có ta tự phản bội mình..."

"Đệ ấy không phản bội đệ." Mộc Yên Ly nói, "Đệ ấy là phản bội toàn bộ tộc Điệp Cốt, phản bội tất cả chúng ta. Trên tay đệ ấy không nhiễm máu tu sĩ—— Nhưng đệ ấy từ nay lại đẩy chúng ta vào Địa Ngục."

"..."

"Tỷ hiểu rằng đệ bất đắc dĩ." Mộc Yên Ly nói với Sư Minh Tịnh, "A Nam, cho dù trên đời này này người ta có nói đệ như thế nào. Trong tộc Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, đệ cũng hoàn toàn xứng đáng làm anh hùng."

Nàng rời đi.

Sư Muội nhìn bóng nàng xa dần, sau đó xoay người, khớp xương rõ ràng trên tay đặt lên lan can ngọc, cảm giác lạnh như băng, vẫn luôn lan tràn vào tận trong lòng.

"Anh hùng?" Sư Muội ngửa đầu, nhìn không trùng u ám xám xịt nặng nề, sau một lúc lâu thở dài, "Không làm anh hùng được đâu, không có một anh hùng nào trên lưng mang nợ nhiều mạng người vậy cả."

Đôi mắt y hình như có một tia chớp mắt buồn bã, ngay sau đó ngưng tụ thành hàn băng.

"Hoa Bích Nam ta tốn hết tâm cơ cả một đời, tranh trời đấu đất, ta không tin Thiên Đạo không thể sửa——- Giờ thời không sinh tử môn, Trân Lung Kỳ Cục, những cấm thuật này đã nằm trong tay ta, ta lại muốn xem thử, trên đời này còn ai có thể ngăn cản được ta."

Đốt ngón tay trắng như ngọc.

"Anh hùng cũng được. Ta chỉ muốn tìm một lối thoát mà thôi."

Ba chữ, bay vào trong gió.

"Cho chúng ta."

Vực tuyết Côn Luân mênh mông cao vút, có một bóng người màu đen đứng ngược.

Gió mạnh tuyết như dao nhỏ đập lên gò má hắn, nhưng hắn híp tròng mắt đen tới phát tím lại, tựa hồ cũng không thể cảm nhận được loại giá lạnh ăn vào xương tuỷ này.

Hắn như chim ưng đột ngột bay vút lên từ vách đá. Nhảy lên ngói nhà xanh, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, thân thủ linh hoạt. Côn Luân Đạp Tuyết Cung nhiều cao thủ tuần tra như vậy, không một ai chú ý tới hắn. Hắn đi trên mặt tuyết, thậm chí không có chút dấu vết.

Rất nhanh người nam nhân này đã tới đỉnh cao nhất của Đạp Tuyết Cung, từ nơi này có thể thấy gió tuyết trong Thiên Trì xa xa, mông lung sầm tĩnh, hơi nước ngập tràn.

Thân ảnh như tia chớp màu đen ngừng lại.

Nam nhân đứng trên đỉnh Côn Luân, thẳng tắp như một thanh đao sắc, mắt đen nhìn mặt hồ Thiên Trì. Gió nổi lên, thực nhanh, thổi rơi áo choàng của hắn, lộ ra gương mặt tái nhợt tuấn tú không có chút huyết sắc.

Là Đạp Tiên Đế Quân.

Sư Muội trải qua nhiều chuyện luyện lại hắn lần hai, có được linh hạch Mặc tông sư, khôi phục lại linh lực cường đại như khi xưa. Hơn nữa không còn ngỗ nghịch cãi lại mệnh lệnh "Chủ nhân".

Hắn rốt cuộc thành thanh hung nhận sát phạt vừa lòng Sư Minh Tịnh, cùng với suối nguồn linh lực.

Nhưng mà, sau khi tỉnh dậy từ Thiên Âm Các, trong đầu Đạp Tiên Quân chợt hiện lên chút mảnh nhỏ tán loạn—— khi xưa hắn vẫn luôn cho rằng hắn hận Sở Vãn Ninh, hắn yêu Sư Minh Tịnh, vui buồn yêu ghét của hắn đều liên quan tới hai người kia.

Nhưng mà hắn lại mơ hồ cảm thấy không đúng.

Gần đây nhất hắn thường xuyên nghe được một thanh âm mơ hồ, thấy ít cảnh tượng mờ nhạt.

Hắn thấy Sở Vãn Ninh ở Mạnh Bà Đường cẩn thận bọc hoành thánh, nghe thấy mình nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn, chúng ta làm lại từ đầu, được không? Người để ý ta đi... Được không..."

Hắn thấy trăng tròn trên mặt biển, chiếu sáng tâm hai người, mình nắm chặt tay Sở Vãn Ninh, mà Sở Vãn Ninh vẫn luôn cúi đầu, đuôi mắt phượng xưa nay sắc bén dường như ướt hồng. Hắn nghe thấy Sở Vãn Ninh nói với mình: "Ta không tốt. Không có ai thích ta..."

Hắn thấy hắn cùng Sở Vãn Ninh liều chết triền miên trong giường khách điếm, bên ngoài mưa sa gió giật, hoàn toàn không liên quan tới họ.

Hắn thấy Sở Vãn Ninh ở Hồng Liên Tạ Thuỷ nâng mi lên, nhìn về phía mình——

Bỗng nhiên tim đập nhanh.

Đạp Tiên Quân đột nhiên mở mắt.

Những thứ đó là gì?

Hắn thấy Sở Vãn Ninh ôn nhu như vậy mà nhìn mình chăm chú, là loại ánh mắt dù dùng tình dược tra tấn cầm tù lăng nhục năn nỉ ỉ ôi cũng không đổi được.

Đạp Tiên Quân cảm thấy đầu mình rất đau, hắn nâng tay lên, vầng sáng như ban ngày chiếu sáng gai nhọn lạnh lẽo trên bao cổ tay của hắn, hắn xoa xoa thái dương mình, thấp giọng mắng: "Chuyện gì vớ vẩn thế chứ?"

Hắn đứng trên nóc nhà phát ngốc hồi lâu. Côn Luân tuyết rất lớn, chỉ chốc lát đã phủ một tầng dày. Hắn mơ hồ có hơi giật mình, vì sâu trong nội tâm hắn, thế mà cảm thấy như vậy cũng thực tốt, giống như một giấc mộng đẹp, mà mình trong mộng sẽ vì ánh mắt ôn nhu kia của Sở Vãn Ninh mà cảm thấy an bình.

"... Bổn toạ đúng là điên rồi."

Hắn chớp chớp mắt, sau đó vứt ý niệm vớ vẩn này ra sau đầu, tiếp tục lên phía trước.

Mệnh lệnh của chủ nhân khiến hắn tới nơi có linh lực mạnh nhất ở Côn Luân, hoàn toàn mở ra Thời Không Sinh Tử Môn thông với kiếp trước. Nên theo lý thì hắn nên đi về phía Bắc. Nhưng hắn trông thấy Thiên Trì, vẫn không tự chủ được mà vòng qua.

Đó là nơi hắn vĩnh viễn mất đi Sở Vãn Ninh.

Đạp Tiên Quân khắc chế mà đứng yên chốc lát, cuối cùng vẫn không nhịn được bị ma quỷ ám ảnh mà đi tới nơi đó, lúc có thể đi lướt qua hành lang cung đình Đạp Tuyết Cung, hắn bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

"Cha... Mẹ..."

Thanh âm kia rất quen tai, hắn bỗng dưng dừng bước lại, ẩn thân vào chỗ tối, lộ ra đôi mắt đen như mực, xuống quan sát.

Sau đó hắn thấy rõ, hắn không nhịn được cười nhạo: "Ta còn bảo là ai, hoá ra là ngươi."

Trong sân, chỉ có một mình Tiết Mông. Tiết Mông ôm bầu rượu, nằm trên bàn, đã say mèm.

"Lần này cha mẹ ngươi cũng không phải bổn toạ giết." Đạp Tiên Quân rất có hứng thú mà thưởng thức dáng vẻ say rượu của Tiết Mông, xoa xoa cằm mình, "Nhưng ngươi khổ sở, bổn toạ liền cao hứng. Bổn toạ vẫn còn chưa quên trước kia là bị ai đâm xuyên ngực đâu."

"Thế nào, cảm giác đau lòng có phải rất tốt không?"

Trong viện yên tĩnh, cũng không có ai khác.

Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm phía dưới một lát, bỗng nảy lòng tham, bóng đen phất động, hắn đi tới trước mặt Tiết Mông.

Phượng hoàng nhi say thành bùn cũng không cảm thấy hắn tới, vẫn vươn tay vuốt ve bầu rượu, muốn rót quỳnh tương ngọc lộ vào miệng tiếp.

Nhưng bỗng có một bàn tay lạnh lẽo vươn tới, nắm bầu rượu đỏ, ngừng động tác của cậu lại.

"Ngươi... Ai...?"

"Ngươi đoán đi."

Tiết Mông miễn cưỡng nâng đôi mắt khóc tới sưng lớn lên, khốn đốn dọc theo cái tay kia, nhìn lên trên. Đối diện với khuôn mặt anh tuấn lại tràn ngập chê cười của Đạp Tiên Quân.

Đạp Tiên Quân chưa từng gặp Tiết Mông nản lòng thoái chí như vậy, tuy rằng hắn tin chắc Tiết Mông rất nhiều lần trộm sau lưng người ta mà hỏng mất, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy, hắn liếm liếm môi, cảm thấy thực hưng phấn cũng thực kích thích.

Hắn cúi người, như nhìn chằm chằm cổ con mồi, nhìn vào Tiết Mông chằm chằm: "Thú vị, hoá ra đồ đệ Sở Vãn Ninh tự hào nhất, cũng sẽ lấy rượu mua say, uống tới hoá thành bùn nhão."

Hắn nói, nghiêng người ngồi bên bàn đá, sau đó duỗi tay nâng cằm Tiết Mông.

"Lâu rồi không thấy dáng vẻ lúc trẻ của ngươi." Đạp Tiên Quân có hơi cảm khái, "Đợi ở hồng trần kia rất lâu rồi, bổn toạ cũng đã quên mất khi ngươi thiếu niên cũng có một gương mặt bạo ngược thế này."

Đầu ngón tay vuốt ve lên từng chút.

Xẹt qua gò má, mũi, ánh mắt, sau đó không nặng không nhẹ dùng đầu ngón tay chọc chọc trên trán.

"Tiết Mông, ngươi biết không? Có một chuyện, bổn toạ kỳ thực rất hối hận." Hắn nhìn đôi mắt ngơ ngẩn của Tiết Mông, dần dần lộ ra một tia cười khiến người ta không rét mà run, "Đời trước, bổn toạ có một ý tốt trong chớp mắt, tha mạng cho ngươi, mà ngươi ngược lại còn muốn giết bổn toạ. Có đôi khi bổn toạ cũng nghĩ... Có phải nên giết ngươi từ đầu hay không?"

"Ngươi ấy, sống không khỏi thoải mái, chết chưa chắc đã thống khổ." Giọng Đạp Tiên Quân trầm thấp mà tối tăm, "Tiết Mông, ngươi muốn đi bồi cha mẹ ngươi à?"

Hắn vừa nói, vừa cúi người xuống.

Hơi thở lạnh băng lướt qua gương mặt Tiết Mông, hai ngón tay lạnh lẽo chạm lên động mạch trên gáy Tiết Mông—— trong quá trình này hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt Tiết Mông.

Hắn nhìn hai mắt đẫm lệ mông lung phản chiếu bóng dáng của mình, như quỷ đáp xuống nhân thế.

"Kỳ thật người trên trần thế này, cuối cùng cũng sẽ chết." Răng trắng Đạp Tiên Quân lành lạnh, "Ngươi với ta dù sao cũng là huynh đệ nửa đời. Nếu đã gặp ngươi ở đây, không bằng bổn toạ tiễn ngươi trước một đoạn đường, giúp ngươi giải thoát."

Đầu ngón tay phát lực, đang định xuống tay.

"Ca..."

Bỗng nhiên, một tiếng nỉ non, như mầm xuân chui từ đất lên, long trời lở đất.

Đạp Tiên Quân ngẩn ra.

Tiết Mông nhìn hắn, trong cơn say tựa hồ không còn phân biệt được rõ dáng vẻ người trước mắt, nước mắt cậu ướt trọng sam, nghẹn ngào lảo đảo bò dậy, túm chặt cánh tay lạnh băng của Đạp Tiên Quân, như túm chặt khúc gỗ mục nhấp nhô giữa biển.

"Ca..."

Cậu gọi hắn.

Cậu làm sao có thể nhận ra khác biệt rất nhỏ giữa hai đời của Mặc Nhiên, cậu chỉ nói người trước mắt là Mặc Nhiên, là huynh trưởng của cậu, người nhà của cậu, là tháng năm vô ưu vô lự nhất của cậu đã trở về.

Đạp Tiên Quân lần này nghe rõ, xác định mình không nghe nhầm. Nên hắn có hơi kinh ngạc, trên mặt cũng không biết nên bày ra biểu tình như thế nào.

Trong đầu hỗn loạn.

Giữa mơ hồ, trước mắt Đạp Tiên Quân hiện lên hư ảnh, hắn thấy mình ngồi cùng Tiết Mông ở Hồng Liên Thủy Tạ, pha trà nấu rượu, chạm cốc dưới ánh trăng.

... Đó là chuyện Mặc tông sư trải qua?

"Ca." Ánh mắt Tiết Mông mông lung say lờ đờ, cậu chôn đầu trong lòng Đạp Tiên Quân, lúc đầu còn nhịn khóc, nhưng đến cuối cùng, lắp bắp, cứng đờ nghẹn ngào nuốt xuống, bỗng oà khóc, "Đừng đi... Các ngươi đừng bỏ ta lại một mình..."

Một lúc sau, tựa như nhớ ra cái gì, cả người cậu bỗng run lên, môi tái xanh, "Đừng giết cha ta, đừng ép bọn họ... Những kẻ đó là do ta giết, đừng làm cha mẹ ta bị thương, tới chỗ ta này..." Nước mắt lăn xuống từng giọt lớn, thấm ướt ngực Đạp Tiên Quân, "Đừng... Đừng moi tim ca ta mà..."

Trong nghẹn ngào quanh đi quẩn lại, bàn tay Đạp Tiên Quân vốn muốn giết chóc lại chậm rãi buông xuống, muốn đẩy Tiết Mông ra. Nhưng Tiết Mông ôm hắn chặt như vậy, dán sát thân thể.

Dần dần, nơi gần tim nhất, cũng bị nước mắt thấm ướt.

Đạp Tiên Quân cuối cùng như trốn tránh nhảy lên mái nhà chạy mất, thân hình hạ thấp ẩn giấu trên hành lang, nhìn Tiết Mông ôm gối khóc lớn trên nền tuyết.

Tiết Mông trong trí nhớ hắn luôn là hung thần, ngạo mạn, hùng hổ doạ người bén nhọn lại khắc nghiệt. Mà giờ phút này giữa trời đầy gió tuyết, rốt cuộc như đứa trẻ không tìm thấy ca ca.

Hắn nhìn Tiết Mông khóc tại chỗ lâu thật lâu, sau đó Tiết Mông đứng dậy, không biết là tỉnh rượu, hay là khóc mệt rồi, đứng thẳng giữa sân mênh mang như vậy, cuối cùng ôm vò rượu, đến nơi hoa mai trong sân. Thanh niên kia đi lang thang không mục tiêu, biểu tình hoảng hốt, chậm rãi đi xa—— đi xa——

Đạp Tiên Quân nhìn trên đất tuyết, hai hàng dấu chân oai bảy vặn tám không quay đầu lại, vẫn luôn vào sâu trong gió tuyết, cho đến khi không còn thấy bóng dáng Tiết Mông.

Trong gió lớn, bỗng dưng truyền tới tiếng ca lẫm lẫm, đó là khúc ngắn của Thục Trung Tiết Chính Ung khi còn sống hay hát, giờ vang ra từ cổ Tiết Mông, tiếng vọng xoay quanh Côn Luân Đạp Tuyết Cung.

"Ta bái cố nhân nửa thành quỷ, chỉ có nay say lại cùng vui." Một tiếng vang lên, giọng cao của thiếu niên, trở thành tang thương, "Tóc để thành chỏm cài nhành hoa quế, đối diện gương mặt rữa lốm đốm."

Tuyết lớn phủ trắng tóc đen của thiếu niên.

Giọng khàn khàn hỗn loạn trong gió tuyết, mọi thanh âm hiu quạnh.

"Ánh mặt trời mộng toái càng đi xa..." Càng ngày càng xa, từ gần thành xa vời. Cũng có lẽ không phải Tiết Mông đi xa, mà chỉ là người thiếu niên đó đã cuộn lại khóc không thành tiếng, câu chữ nghẹn ngào, "Bỏ lại thân già ta ngậm nước mắt đục."

Bỏ lại thân già ta.

Cậu mới hai mươi hai tuổi, lại chỉ say trong mộng, mới có thể gặp lại nụ cười vui vẻ của cố nhân, lại được đoàn viên. Cậu mới đang ở độ tuổi phong hoa, lại chỉ uống một vì Đỗ Khang, mới có thể thấy cao đường từ ái, một vài bạn cũ.

Tiết Mông ngẩng đầu, tựa hồ muốn nhịn nước mắt từ khoé mắt lại, nhưng cậu không biết mình có nhìn được không, phong tuyết đã làm mờ mắt cậu.

Cậu nhắm mắt, gần như thét dài, tiếng vang tận mây xanh, tựa hồ hỏi trời, biết rõ về đất.

"Nguyện tăng thêm tuổi thọ cùng Chu Công, phóng quân ôm rượu, quay lại vẫn còn!"

Mây trời tụ hợp, cậu ôm vò rượu trong tay.

Đôi tay dang ra, Tiết Mông thẳng tắp ngã vào nền tuyết, cậu không muốn lên phía trước, phía trước là đâu? Nơi nơi đều là trời băng đất tuyết, không còn hình bóng quen thuộc, không còn nhà.

Cho dù vừa rồi mơ thấy Mặc Nhiên, đều là giả, đều là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước, giây lát lướt qua.

Tiết Mông nằm trên nền tuyết, một lát sau, nâng tay lên, che khuất mắt mình.

Môi nhạt màu huyết sắc hơi hé mở, lệ nóng lã chã rơi xuống.

"Vì sao các người đều đi hết, chỉ để lại một mình ta."

Tiết Mông bỗng dưng cứng họng, mất âm điệu.

"Vì sao chứ... Vì sao phải để lại mình ta..."

Kỳ thật hai đời, tới cuối cùng, chỉ còn lại mỗi mình cậu.

Đạp Tiên Quân nghe tiếng gào khóc bị gió thét nuốt trọn kia, nhìn nơi Tiết Mông đi xa, hắn vẫn không nhúc nhích mà đứng trên nóc nhà, gió to thổi tung áo choàng hắn bay phần phật. Hắn giơ tay, chạm lên ngực, cũng không biết đó là cảm giác như thế nào.

Ta bái cố nhân nửa thành quỷ.

Đối với Tiết Mông mà nói là thế, với Đạp Tiên Quân, sao lại không phải như thế?

Kiếp trước Vu Sơn Điện, trống không, cuối cùng chỉ còn lại mình hắn cô đơn, không có ai cả. Hắn không biết lư hương trong phòng mình đã từng được bày ở đâu, cũng không còn mặc vừa y phục lúc thiếu niên, có đôi khi hắn thốt ra một câu cầu học đáng chê cười, nhưng chung quanh lại là từng gương mặt cứng đờ căng thẳng cung cung kính kính.

Không ai biết hắn đang nói gì, không một ai hiểu hắn.

Người hiểu được hắn hoặc ở suối vàng, một ở Thiên Nhai.

Đạp Tiên Quân từ từ tới bên Thiên Trì, thời tiết không đẹp, nơi xa kết thành sương, tuyết chảy xiết trên hồ. Hắn bất động thanh sắc đứng ở đó, như pho tượng gỗ vô tâm vô phế, không biết ấm lạnh.

Sương tuyết tùy ý bao trùm hắn.

"Sở Vãn Ninh..." Nhẹ thở dài, "Nếu năm đó..."

Nếu năm đó, thế nào?

Hắn không nói thêm gì, lông mi giao nhau, nhắm chặt mắt lại.

Xưa nay không có gì là nếu năm đó, hắn là Đạp Tiên Đế Quân, là tôn thượng của Tu Chân giới không ai có thể với tới. Hắn không biết hối hận là gì, quay đầu lại là gì.

Xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi.

Hắn không nói hối, cũng chẳng nói bừa.

Cho dù huyết nhục mơ hồ, thân rời bằng hữu, đây chính là đường hắn chọn, bụi gai rậm rạp, nơi chẳng ai biết được. Đạp Tiên Quân khoanh tay đứng thật lâu, cuối cùng, vẫn làm một chuyện khiến người ta không tưởng tượng nổi—— hắn quỳ xuống.

Ở nơi năm đó Sở Vãn Ninh tử trận, dập đầu.

Một bái.

Hai bái.

Tới bái thứ ba.

Đạp Tiên Quân ngẩng mặt lên, dưới mũ trùm, lông mi đọng tuyết, biểu tình trang nghiêm, không một ai biết hắn nghĩ gì. Sau đó hắn đứng dậy, tựa hồ làm xong tâm nguyện nhiều năm, không rên một tiếng phất áo choàng đen, lao tới nơi nhiều linh khí nhất núi Côn Luân.

Đế quân đã ra, thiên hạ không một ai có thể kháng cự. Sư Minh Tịnh không chọn sai, hắn có linh lực lớn mạnh nhanh nhẹn dũng mãnh nhất nhân gian, cũng có tu vi hùng hồn khiến người ta theo không kịp.

Thời Không Sinh Tử Môn, mở ra.