Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 275: [Thiên Âm Các] Lòng son rách nát




Edit: Chu

Beta:

Y thấy Mặc Nhiên khi còn nhỏ cười xán lạn với mẫu thân, y thấy Đoạn Y Hàn xoa đầu Mặc Nhiên, nói: "Phải báo ân, đừng mang thù."

Y thấy Mặc Nhiên ôm hộp điểm tâm Tiết Mông cho hắn, cắn cẩn thận, chút mảnh vụn cũng không muốn bỏ phí.

Y thấy Mặc Nhiên đứng trước cửa tiệm rượu Trấn Vô Thường, mặc một thân trang phục của đệ tử mới nhập môn, đưa túi bạc vụn vào trong tay ông chủ, sau đó cười đến có chút thẹn thùng lại chờ mong: "Lấy một vò Lê Hoa Bạch ngon nhất, có thể đựng vào bầu rượu đẹp chút không? Ta muốn tặng cho sư tôn ta nếm thử."

Ký ức có được hiện lên liên tục.

Những thứ từng ở trong lòng Mặc Nhiên, thời gian ấm áp nhất, trong sáng tốt đẹp nhất—— cứ như đèn kéo quân, ngũ quang thập sắc hiện lên.

Trong ảo ảnh Mặc Nhiên vẫn luôn cười, từ tuổi thơ đói khỏi lạnh lẽo, đến những năm tháng nhàn nhã trước khi Bát Khổ Trường Hận Hoa phát tác. Nhưng những hồi ức này cũng không nhiều, những ngày tháng thuần túy Mặc Nhiên có được trong cả đời thật sự quá ít, ngày tháng có thể cười thật lòng chỉ đem trên đầu ngón tay.

Sở Vãn Ninh nhìn từng chuyện loé qua.

Sau đó, hết thảy đều yên ổn.

Vì linh hồn hai người thực sự dây dưa quá lâu, nên giờ phút này, y có thể cảm nhận rõ ràng trước khi Bát Khổ Trường Hận Hoa được gieo, Mặc Nhiên lại thích mình như vậy, kính trọng y, không muốn rời xa y, nhiệt tình yêu thương y, cho dù y không thích cười, lúc dạy thuật pháp, thậm chí có hơi hà nghiêm.

Nhưng vẫn thích, cảm thấy quen thuộc lại ấm áp.

Cảm thấy sư tôn băng băng lãnh lãnh này, từ tận xương tủy kỳ thật là người rất tốt.

Mặc Nhiên lại từng thích y... Từ sớm như vậy, đã nhiệt liệt hồn nhiên mà thích y.

Ký ức tiếp theo chuyển qua, Sở Vãn Ninh theo ký ức của Mặc Nhiên, rơi vào một đêm trăng thanh gió mát. Tối đó, phòng của đệ tử Tử Sinh Đỉnh sáng lên ngọn đèn, Mặc Nhiên ngồi cạnh bàn, trước quyển sách mở ra, thật cẩn thận thêu từng mũi lên khăn trắng trong tay.

Thêu từng đường từng đường một, chân tay vụng về đâm vào đầu ngón tay, máu rỉ ra, thấm lên khăn.

Mặc Nhiên mở to mắt, sau đó rất uể oải, thở dài: "Khó quá."

Khăn trắng bị vò lại, ném qua một bên.

Lại lấy ra một tấm mới, lại thêu.

Nến không tắt một đêm, vứt vô số khăn, cuối cùng tay chân nhanh nhẹn hơn chút, chậm rãi, cánh hoa màu đỏ nhạt dần lan ra, một cánh, hai cánh... Năm cánh.

Mỗi cánh đều thêu tinh tế, mỗi cánh đều thêu chân thành.

Thiếu niên vụng về thêu một tấm khăn trắng tinh, từng đường kim mũi chỉ, nở rộ thành một bông hải đường quanh năm không tàn.

Ánh mắt hắn nhìn chiếu khăn có ánh sáng.

Thêu xong rồi, kỳ thật cũng cực kỳ khó coi, nơi đầu cánh có chỗ không đúng, nhìn như mở ngủ làm thành, nhưng Mặc Nhiên lại vui vô cùng, hắn hưng phấn ngó trái ngó phải, lại tung khăn lên, khăn tay mềm nhẹ bay giữa không trung, rơi lên mặt hắn.

Che khuất khuôn mặt hắn.

Hắn cười thành tiếng dưới khăn, thổi một hơi, khăn tay hải đường liền bay lên, lộ cặp mắt ôn nhu của hắn. Ánh sáng chảy quanh.

"Tặng cái này cho sư tôn, người chắn chắn sẽ thích."

Trong lòng hắn là ấm áp nặng trĩu, sau đó cổ hoa được gieo không cách nào chịu nổi, phải cắn nuốt.

"Sau này mỗi lần dùng khăn tay, đều sẽ nhớ tới ta rồi."

Mặc Nhiên ôm khăn vào ngực, trong lòng nhớ tới vô số lần Sở Vãn Ninh khen hắn, bộ dáng vui vẻ, chỉ cảm thấy thảo trường oanh phi, nhịn không được vui sướng. Màn đêm buông xuống, hắn vui sướng chạy tới tẩm cư của Sở Vãn Ninh, tìm thấy nam nhân đang đứng cạnh ao xem cá.

"Sư tôn!"

Hắn hưng phấn chạy tới, mặt đầy ánh sáng.

Sở Vãn Ninh có chút kinh ngạc: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Ta, hắt xì——"

Trời giá rét, ra ngoài quá vội vàng, không mặc áo khoác, thiếu niên còn chưa kịp nói, đã hắt hơi mấy cái trước.

Sở Vãn Ninh nói: "... Chuyện gì mà gấp thế, đến y phục cũng quên khoác thêm?"

Mặc Nhiên dụi dụi mũi, nhếch miệng cười: "Chờ không nổi ạ, ta có một thứ, nếu không tặng sư tôn, thì không ngủ được."

"Thứ gì?"

"Lễ bái sư tặng sư tôn." Hắn nói, liền cẩn thận sờ sờ tìm khăn tay đã gấp cẩn thận trong ngực lấy ra, đến lúc sắp tặng, đột nhiên do dự ngừng lại, mặt cũng đỏ lên: "Kỳ thật... Kỳ thật không đáng giá bao nhiêu. Cũng không, không phải đẹp lắm."

Nghĩ nghĩ, dứt khoát cầm khăn giấu ra sau, chân bất an nghiền nghiền lên đất.

Sở Vãn Ninh: "..."

"Ngươi mua gì?"

Tai thiếu niên đỏ lựng, thẹn thùng đáp: "Không phải ta mua, ta không có tiền..."

Sở Vãn Ninh ngẩn ra một lúc: "Là tự ngươi làm?"

Mặc Nhiên cúi đầu xuống, hai hàng lông mi dài như mây mù, nhỏ giọng nói: "Dạ."

Không đợi Sở Vãn Ninh trả lời, hắn lại vội vội vàng vàng nói: "Nếu không thì kệ đi, kỳ thật đặc biệt đặc biệt xấu đặc biệt xấu!" Liên thanh, cuối cùng vẫn cảm thấy không đủ, lúc lấy hết can đảm nhìn Sở Vãn Ninh lần nữa, lại bổ sung thêm một câu: "Đặc biệt xấu."

Sở Vãn Ninh vẫn nhớ rõ tâm tình của mình ngay lúc đó, trên thực tế là kinh ngạc lại vui mừng.

Y chưa từng nhận được quà người khác tự tay làm.

Nhưng y lại ngại biểu hiện ra ngoài, cũng cười ngượng ngùng, đành cứng đờ gương mặt, sợ bị tiểu đồ đệ mới nhập môn này nhìn thấy sự ngọt ngào đã thấm nhuần đáy lòng.

Y ho nhẹ một tiếng, châm chước mở miệng: "Cái đó, làm cũng làm tốt rồi, sao lại xấu chứ, đưa ta xem thử?"

Cuối cùng Mặc Nhiên vẫn đưa khăn ra bằng hai tay, muốn đưa lên, lại cảm thấy khi nãy lăn lộn, khăn tay đã bị nhăn rồi, luống cuống tay chân muốn vuốt phẳng.

Mặt đỏ như đốt, một đôi tay thon dài lớn hơn đưa tới, nhận lấy tấm khăn khiến hắn khó xử muốn chết.

Hết thảy binh hoang mã loạn, hành quân lặng lẽ như vậy.

Mặc Nhiên ngây ngốc, không khỏi "A" lên: "Sư tôn, thực sự rất xấu..."

Khi đó Sở Vãn Ninh còn chưa sinh ra tình cảm với Mặc Nhiên, chỉ nhớ cặp mắt kia đen tới toả sáng. Ướt long lanh, như hồ nước trong, rất đẹp.

Tình có khi như chớp loé qua, có khi lại chậm như tích nước nhỏ từ đá.

Sở Vãn Ninh là hậu giả, y bị từng giọt từng giọt ôn nhu ấm áp của thiếu niên lấy lòng, lúc ấy thoáng nhìn bất giác cười có bao nhiêu kịch liệt, tác dụng chậm nhưng đủ.

Đợi đến khi nhận ra, nhu tình này đã thành vũng lầy, y hãm sâu trong đó, từ đó hữu lực khó lui.

"Là khăn tay?"

"Ừm... Dạ vâng."

Khăn tay trắng, vải tơ tằm, bên góc thêu hoa hải đường, đường thêu cẩn thận rắn chắc, vụng về đáng yêu.

Lần đầu tiên y nhận lễ vật như vậy.

Người tặng lễ thấy y không nói gì, còn tưởng rằng y không thích, lắp bắp giải thích: "Ta, ta thêu theo hình vẽ trong sách, kỳ thật... Ách, kỳ thật khăn tay kiểu này trên trấn có bán, cũng chẳng quý. Thêu cũng... Cũng đẹp hơn ta nhiều."

Cuối cùng hắn có chút nóng nảy, muốn giơ tay lấy khăn lại. Nhưng Sở Vãn Ninh nhanh hơn hắn một bước, đã bất động thanh sắc cất khăn vào khâm bào.

"Kỳ cục. Nào có đạo lý lễ bái sư đã tặng, lại lấy về?"

Khăn nhăn dúm dó, còn có độ ấm của Mặc Nhiên, quả thực rất xấu, tới trấn Vô Thường, khăn kiểu này mười đồng có thể mua tám cái.

Nhưng vẫn cảm thấy trân quý, không nghĩ còn có.

Vì vậy lễ vật đầu tiên Mặc Nhiên tặng cho Sở Vãn Ninh. Sau khi trúng cổ chú, ký ức này cũng được, khăn tay này cũng thế, đều bị Mặc Vi Vũ quên mất.

Da mặt Sở Vãn Ninh mỏng, không nói lời hay, sau cũng chưa từng cố ý nhắc chút chuyện này, nhưng thấy Mặc Nhiên càng ngày càng để bụng tới Sư Muội, xoay quanh đi theo làm tuỳ tùng, đồ tặng cho không một trăm cũng tới tám mươi, y càng thêm trầm mặc, không muốn để Mặc Nhiên dễ dàng nhìn thấy chiếc khăn này nữa.

Đó là thứ Mặc Nhiên tuỳ ý bố thí cho y, mà y lại quý trọng cái chổi cùn của mình.

Y nhớ ra...

Địa hồn dung hợp, mang tới chuyện cũ. Chuyện như vậy, từng chuyện từng chuyện, Sở Vãn Ninh đều chậm rãi nhớ ra.

Y đứng dậy, phẫn nộ hơn bất cứ thời điểm nào, vội vàng, bi thương, đau đớn——

Tay y phát run, y rốt cuộc biết hết thảy chân tướng, biết hết mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Kỳ thật, không chỉ dừng ở thời thơ ấu chịu oan.

Cũng không chỉ dừng ở bị Sư Muội mê hoặc.

Xa không dừng.

Nhưng ký ức quan trọng nhất, đều bị Sư Muội dùng chú quyết giấu đi, hai mươi năm, hai đời, không một ai biết dáng vẻ ban đầu của chuyện này.

Cho tới tận hôm nay.

Chân tướng, chân tướng...

Đây mới là chân tướng cuối cùng!

Giao Sơn mất người ngăn cản, Sở Vãn Ninh bất chấp chuyện khác, y muốn điên rồi chạy khỏi chân núi, y tới thôn trấn gần nhất, hỏi hướng Mặc Nhiên đi.

"Mặc tông sư kia?" Người trong thôn không biết thân phận của Sở Vãn Ninh, lớn giọng nặng nề nói, "Tông sư chó má cái gì, chỉ là cầm thú trong ngoài không đồng nhất."

Trong ngoài không đồng nhất, cầm thú...

Tội nhân...

Bạo quân.

Mắt hoa lên, chuyện hai đời cấp bách, Đạp Tiên Quân kiếp trước nhếc miệng cười dữ tợn với y, Mặc Vi Vũ kiếp này rũ mắt cười nhạt cùng y.

Không phải.

Chân tướng không phải như vậy.

Mặt Sở Vãn Ninh tái nhợt hỏi: "Hắn ở đâu?"

"Thiên Âm Các đấy." Người trong thôn nói, "Giờ Thượng Tu Giới Hạ Tu Giới không ai không biết chẳng ai không hiểu, người này phạm tội ngập trời, nay sống sờ sờ bị moi linh hạch, nhận trừng phạt thích đáng!"

Như núi đá vỡ vụn, choáng váng tới đầu ù ù.

"Bao giờ hành hình?!" Sở Vãn Ninh hỏi quá vội vàng, mắt phượng loé ánh sáng mãnh liệt, doạ sợ người trong thôn.

"Nhớ, nhớ không rõ lắm, hình như là... Trưa?"

Trưa... Trưa... Y nhìn về phía mặt trời, bỗng dưng biến sắc!

Thăng long phù phá không mà ra, dấy lên cuồng phong quanh quẩn, Sở Vãn Ninh thét lên ra lệnh cho rồng giấy hoá to đưa y cưỡi gió, bay tới nơi xét xử. Rồng giấy lúc đầu còn muốn lắm mồm cãi nhau với chủ nhân, lại ngạc nhiên hoảng sợ nhận ra trong mắt Sở Vãn Ninh có ánh nước.

Rồng giấy nhỏ bị doạ sợ ngây người: "... Ngươi sao thế?"

"Giúp ta."

Chưa từng thấy biểu tình Sở Vãn Ninh như vậy, nó cũng không biết phải làm sao, chỉ nói: "Bổn toạ xưa nay chưa từng không giúp người mà—— Ấy dà, ngươi đừng khóc."

Sở Vãn Ninh cắn chặt răng, hung ác, lại đã trống rỗng.

Chân tướng kia như sâu mọt, cắn mòn xương cốt y.

"Ta không khóc, đưa ta tới Thiên Âm Các, chờ nữa không kịp mất!"

"Ngươi muốn tới đó làm gì?"

"Cứu người." Run rẩy không ngừng, rõ ràng không muốn khóc, rõ ràng chưa bao giờ nguyện ý khóc, nhưng nước mắt chung quy vẫn chảy xuống, Sở Vãn Ninh hung hăng dụi dụi đôi mắt đỏ bừng.

"Cứu một người bị phán tội sai."

"..."

"Nếu trên đời này có người hẳn nên sống sờ sờ bị moi linh hạch, chịu vạn người thoá mạ, đó không nên là hắn." Sở Vãn Ninh khàn khàn nói, "Ta muốn giải oan giúp hắn."

Rồng giấy không hỏi nữa, nó chở y, hoá thành cự long thông tiên triệt địa tài giỏi cao chót vót, phá không mà ra, bay lên tận trời, ngang với mây xanh, nhất thời không cẩn thận lướt qua, gió mạnh tạt vào, bay trên mây biển ẩm ướt.

Sở Vãn Ninh ngồi trên lưng nó.

Dòng khí mạnh mẽ phả vào mặt y, trên chín tầng mây lạnh kinh người, máu đầu ngón tay gần như đông cứng. Y nhìn phía trước, nhìn mây mù trùng trùng điệp điệp, từng dãy núi non trùng điệp, như nước chảy qua sông, đủ loại thí dụ nhân gian như khi xưa, bay vụt qua.

Kỳ thực trong một khắc tỉnh dậy kia, y đã điên cuồng, chết lặng, vỡ vụn rời đi.

Lúc này ngừng lại, y mới triệt triệt để để bị những chuyện xưa kia làm cho đau khổ không chịu nổi. Y cuộn trên thân rồng, chậm rãi co lại, chậm rãi chôn mặt vào trong tay.

Gió thực mạnh, phần phật bên tai.

Bọn họ muốn thẩm Mặc Nhiên, muốn moi tim hắn, lấy linh hạch hắn——

Tội ác tày trời, tội đáng chết muôn vàn lần.

Không phải.

Tiếng gió lớn như vậy, đủ để che hết hết thảy hỉ nộ bi thương của phàm nhân.

Trời cao mây rộng, Sở Vãn Ninh rốt cuộc trong tiếng gió gào rít khóc thất thanh, hai kiếp phù du... Đạp Tiên Quân cũng được, Mặc tông sư cũng thế...

Hoá ra đều không lo như vậy.

Mặc Nhiên có câu nói rất đúng.

Một bái trước Thông Thiên Tháp kia, từ lúc bắt đầu, đã sai rồi.

Mặt trời lên cao, đồng hồ nước ngoài Thiên Âm Các đã chỉ tới canh đó, nữ quan đánh lên chuông, cao giọng hô: "Đã tới trưa——"

Chim bay tán loạn.

"Hành hình!"

Bước lên hình giá, tiên tác trói chặt, cởi áo ngoài, vạt áo mở rộng.

Biểu tình Mộc Yên Ly lạnh như băng, nàng cầm chủy thủ thần võ, chầm chậm tiến đến, Mặc Nhiên trước mắt đứng yên.

"Nay hành hình với quân, mong quân ăn năn."

Môi mấp máy, niệm đoạn thơ xưa của Thiên Âm Các.

"Thiên Âm mênh mông cuồn cuộn không thể có tư.

Thiên Âm chi tử, không thể có tình.

Thiên Âm mù mịt, không thể xúc phạm.

Thiên Âm có sen, dùng kính chúng sinh."

Nàng rũ mắt trí lễ với Mặc Nhiên—— là ý đưa tiễn.

Sau đó rủ đao khỏi vỏ, ánh lửa toé ra, thần khí vù vù, kim vũ tứ tán. Ánh sáng chủy thủ chiếu rọi hai mắt nàng, nơi đó không có chút tình cảm nào.

Phía dưới có người che kín hai mắt, có người nghển cổ, có người nhắm mắt thở dài, có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Chúng sinh trăm sắc thái, là chuyện bình thường.

"Hành, thiên phạt mổ linh hạch."

Giơ tay chém xuống, máu toé ra tứ phía.

Tĩnh mịch.

Trên đài có người thất thanh, giọng vang chín tầng mây: "Ca——!"

Màu đỏ, máu đỏ tươi nóng bỏng chảy ra, thần võ đâm hoàn toàn vào ngực hắn. Mặc Nhiên mở to mắt, thế mà lúc đầu còn vô tri vô giác, sau đó mới cứng đờ cúi đầu xuống, nhìn trái tim huyết nhục dữ tợn.

Hắn mấp máy môi, cơn đau bắt đầu bùng nổ như pháo hoa, ánh sáng và hình ảnh trước mắt vặn vẹo kịch liệt.

"Khụ khụ!!"

Máu trào ra từ miệng, nhỏ tí tách, có mùi tanh rỉ sắt.

Thiên địa mênh mông cuồn cuộn, hoá thành biển đỏ thê lương như vậy.

Nhưng sai rồi, sai cả rồi.

Sở Vãn Ninh ngự long mà bay, cách đài xử tội càng lúc càng gần.

Y từng cho rằng Mặc Nhiên lạnh nhạt với mình, du hí nhân gian, là vì oán hận, vì lòng sinh oán hận.

Y từng cho rằng Mặc Nhiên sau từng lần trách phạt, răn dạy, dần dần quên mất ôn hoà từng có giữa hai người.

Kỳ thật không phải, những ký ức ấy vẫn vây chặt quanh hồn phách Mặc Nhiên.

Y thấy.

Sở Vãn Ninh thấy nơi sâu nhất trong lòng Mặc Nhiên, dưới sự trấn áp của Bát Khổ Trường Hận Hoa, đều là ấm áp thâm tình từng có.

Một năm kia, Mặc Nhiên còn trong sáng tinh khôi, hắn có một trái tim ấm áp khoẻ mạnh, đập đều đều dưới lồng ngực. Một năm kia, hắn nhìn sư phụ mới bái đứng bên cửa sổ dưới hiên gỗ, nghiêng đầu qua với hắn, màu mắt nhàn nhạt, nói: "Mặc Nhiên, lại đây."

Đến gần, trước mặt là giấy và bút mực.

"Tôn chủ nói, ngươi còn không biết viết tên tự mình thế nào. Đề bút, ta dạy ngươi."

Y dạy hắn, âm sắc nhạt nhẽo, như cành hoa hạnh bên ngoài cửa sổ, nở tới xuất trần vô u.

"Tôn chủ cho ngươi tự là Mặc Vi Vũ, nghĩa ngược với tên thật của ngươi, ta viết một lần, ngươi nhìn cẩn thận."

Vì thế, ngòi bút cong lại, ngòi bút sư phụ mạnh mẽ, tiểu đồ đệ ngây thơ mờ mịt đứng bên học.

"Viết nhiều thêm chút đi."

"Lần này viết ít đi một chút."

Hai chữ dạy năm lần, mới xiêu xiêu vẹo vẹo viết cho đúng được, nhưng khó coi như quỷ vẽ bùa, xấu muốn chết. Sở Vãn Ninh chưa từng gặp đồ nhi vụng về như thế, không khỏi có chút bực mình: "... Khó lắm à?"

Không khó.

Nhưng khi đó Mặc Nhiên không dám nói cho y, bởi vì dáng vẻ y rũ mắt viết chữ quá đẹp, hắn lòng tham không đáy, muốn có nhiều hơn nữa, vì thế cố tình viết thêm một nét, viết thiếu một dấu.

Để y lại dạy mình cẩn thận thêm một lần.

"Khó lắm ạ."

Sở Vãn Ninh lườm hắn: "Ngươi nhìn nghiêm túc, đừng có hi hi ha ha."

Mặc Nhiên nhấp môi cười, thiệt tình thật lòng có hơi buồn rầu: "Vậy, sư tôn viết thêm lần nữa, dạy ta đi."

Hắn thực thích một thoáng cúi đầu kia, mắt phượng tà phi.

Chỉ cần Sở Vãn Ninh cầm tay dạy hắn, hắn liền có thể nghe thấy hoa hải đường nở ngoài cửa sổ.

Kết giới đài hành hình cao ngất, lời phán Thiên Âm, không ai cản trở.

Lưỡi dao chủy thủ thần võ sắc nhọn, có thể hiểu tâm ý chủ nhân, thần sắc Mộc Yên Ly nhạt nhẽo, tựa hồ không nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Mặc Nhiên, cũng không nhìn thấy gương mặt tái nhợt như xác chết của người nọ, càng không thấy gân xanh trên thái dương Mặc Nhiên nảy lên, khoé miệng chảy máu tươi.

Nàng chỉ làm theo câu phán quyết của thần võ.

Sống sờ sờ moi linh hạch.

Chuỷ thủ đâm vào tim, mau chóng đâm sâu vào huyết nhục, đâm tới mãnh vụn linh hạch, liền dùng lực moi ra—— mũi đao sắc bén, không khỏi cắt vào huyết nhục.

Nàng đương nhiên không thèm để ý, moi cả huyết nhục lẫn mảnh vụn linh hạch tản ra ánh sáng lấp lánh, ném vào khay bạc người hầu bưng bên cạnh.

Nữ tu trị liệu lập tức đi lên, cầm máu chảy mãnh liệt, dán sát trái tim co rút, để hắn không đến mức vì vậy mà chết mất.

Thiên bình phán quyết hắn sống sờ sờ moi linh hạch, nên Thiên Âm Các sẽ bảo vệ hắn chu toàn, ít nhất là không chết trên đài, không chết trong lúc hành hình.

Bọn họ để hắn tỉnh, để đề phòng không phân biệt rõ là đau tới hôn mê hay gần chết, nên Mặc Nhiên tự nhìn tim mình lần lượt bị mổ ra, tìm kiếm mảnh vỡ, tạm thời trấn trụ, khép lại.

Từng lần từng lần một.

Tiết Mông hỏng mất, cậu gào khóc, chôn mặt vào trong tay, nước mắt rơi như mưa.

"Ca..."

Đau tới thần thức mơ hồ, huyết quản giần giật.

Nhưng lại cảm thấy rốt cuộc được giải thoát.

Môi đao Mộc Yên Ly đâm xuống, moi mảnh vỡ từ trái tim bị đâm nát của hắn ra, hắn lại cảm thấy tội nghiệt kiếp trước của mình, tay đầy máu tanh nhạt đi một chút.

Có phải không đau là xong, sẽ có thể được tha thứ không?

Có phải moi hết những gì còn sót lại, sẽ được như khi xưa không?

Nhưng khi xưa là ở đâu?

Nếu quay về ngày bái sư trước Thông Thiên Tháp kia, hắn vẫn là công tử giả mạo của Tử Sinh Đỉnh, mẫu thân cũng đã chết đói, hạnh phúc kia vẫn là hoa trong gương, trăng trong nước.

Nếu quay lại phòng chứa củi khi còn bé, năm tháng hắn sống nượng tựa vào nhau với Đoạn Y Hàn, hắn lại sợ trời xui đất khiến, từ đó không gặp Sở Vãn Ninh nữa, hạnh phúc này sẽ là hối hận.

Hắn quay về chuyện cũ, giờ phút này lại không có cách nào tìm được một khởi đầu yên tâm thoải mái giữa nhân sinh hai đời, hắn lại không có cách nào tìm một thời gian vô ưu vô lo, ngày tháng áo cơm no đủ, cho dù một ngày cũng được.

Hắn sống hai đời, hơn bốn mươi năm, thế mà không có một ngày an bình.

Chủy thủ của Mộc Yên Ly vẫn còn chôn sâu tròn huyết nhục, thay trời hành đạo.

Hắn biết linh hồn mình tanh tưởi dơ bẩn tội không thể tha, thiên đạo lặp lại, phán quyết tất cả mọi thứ.

Nhưng giờ phút này, hắn bỗng dưng có hơi xót xa.

Hắn muốn mẫu thân, muốn sư phụ, muốn đệ đệ, muốn bá phụ bá mẫu, hắn muốn một gia đình.

Nhưng mà, lòng hắn quá tham, muốn nhiều như vậy.

Nên cuối cùng, hắn cái gì cũng không có.

Hạnh phúc, ôn tồn hắn biết tới, cuối cùng đều là giả, rổ không đựng được nước, tuột khỏi tay.

Hắn dùng tất cả đền bù, lại không nhận được thứ gì.

Hắn bên sông nhân sinh dài, ôm cái rổ nho nhỏ, ướt đẫm của hắn, hắn ngồi xổm xuống, rổ trống không, hắn ngơ ngác nhìn sóng sông dâng lên, như người chết.

Kỳ thật từ lúc bắt đầu, hắn cũng chỉ có một chiếc rổ rách này, hắn cầm nó.

Sa vào một hồi đã chú định là giấc mộng xa vời.