Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 228: 【 Giao Sơn 】Công dã tràng




Edit: Shizu

Trên đài chiêu hồn Nho Phong Môn, Từ Sương Lâm nhìn từng đốm từng đốm sáng kim sắc trong bóng đêm, chợt thấy cực kì giống một đêm nguyên tiêu tuyết rơi nọ, hắn lần đầu tiên đốt giấy.

Nháy mắt đốt thành tro, chỉ còn lại đốm lửa tàn, trải qua năm tháng, làm hắn bị phỏng.

Cầu ba người La Phong Hoa, Nam Cung Nhứ, Nam Cung Liễu.

Có thể cả đời sống chết vì nhau.

Nhưng nhân gian này từ lâu đã không còn Nam Cung Nhứ, hiện giờ đứng ở đây là Từ Sương Lâm, là kẻ điên là ác ma từ sâu trong địa ngục bò lên lấy mạng tất cả chính nhân quân tử trên thế gian.

Không còn Nam Cung Nhứ nữa.

Hắn cũng giống như tên của hắn, phiêu linh không nơi nương tựa, chìm nổi trong thiên địa mênh mông.

Bị năm tháng nghiền nát, tảng đá cũng biến thành sỏi vụn.

Huống gì là một đóa tơ liễu nhỏ bé.

Qua nhiều năm như vậy, cây liễu trở nên già nua, sắc hoa điêu tàn, cánh hoa du du đãng đãng, cuối cùng không phải là hoa rơi đẹp đẽ, mà là khắp đồi núi đều là máu, hận ý che trời lấp đất.

Nhưng mà vì sao, hắn lại đem những thứ La Phong Hoa từng dạy hắn, cố hết sức mình truyền lại cho Diệp Vong Tích, vì sao thấy người chính nhân quân tử lương thiện, lại sinh lòng trắc ẩn, không thể ra tay tàn nhẫn.

Vì sao....

Vì sao lại khóc.

Từ Sương Lâm quỳ gối trên đài chiêu hồn, rốt cuộc gào khóc thất thanh, nước mắt chảy xuống theo khuôn mặt vặn vẹo, đáng ghê tởm của hắn, hắn ôm lấy vuốt ve linh hạch La Phong Hoa, rốt cuộc khóc tê tâm liệt phế đến mất tiếng tựa hồ như mỗi một tiếng gào khóc đều là đào từ sâu trong cổ họng.

"Sư tôn.... La Phong Hoa....."

Hắn tính hết mọi thứ, hắn chứa đầy điên cuồng cùng cừu hận, vặn vẹo cùng khát vọng, dùng cả đời làm cục.

Lại hủy hoại như vậy ư?

Hắn nghĩ đến sau khi linh sơn luận kiếm hắn lòng tràn đầy oán hận, đến nỗi lúc sau phụ thân truyền ngôi cho Nam Cung Liễu, hắn tâm sinh không cam lòng, giận mà đoạt vị.

Hắn còn nhớ rõ khuôn mặt già nua của phụ thân trắng bệch, không thể tin được mà trừng mắt nhìn hắn.

"Vị trí chưởng môn này là của ta." Tay hắn bóp chỗ yết hầu phụ thân, càng ngày càng siết chặt hơn, biểu cảm lạnh lùng mà hung ác, đáy mắt tinh quang chớp động. "Trăm năm cơ nghiệp của Nho Phong Môn, phụ thân nếu không muốn hủy, tự ta hành động. Ngài tuổi tác đã cao, nên rơi xuống rồi."

"Nhứ Nhi...."

Hắn nhắm mắt lại, không cho phụ thân nói tiếp, kinh lạc trên tay bạo đột, chỉ nghe được một tiếng "Răng rắc" lạnh thấu tim, là tiếng yết hầu đứt gãy.

Hắn tháo nhẫn Nho Phong Môn xuống, đặt ở bên môi.

Nhẫn ban chỉ lạnh băng, nhưng cũng không lạnh bằng mặt hắn lúc này.

"Ta chỉ là muốn một công đạo mà thôi, các người không cho ta, ta liền tự mình đoạt lấy. Phụ thân, dưới chín suối, người không cần hận ta."

Xoay người đi ra.

Cảnh tượng trong hồi ức thay đổi.

Đó là buổi tối đầu tiên sau khi hắn soán vị đoạt quyền, phó hầu ở lại dọn dẹp vết máu đầy đất sau đại chiến, phụ thân đã chết, Nam Cung Liễu cũng bị nhốt ở thủy lao, những người có ý đồ phản kháng hắn đều bị trấn áp, mọi việc đã thành, hắn thế nhưng cũng nhất thời không biết nên làm cái gì.

Hắn đặt một bếp lò trong sân, tự pha trà uống. Trong viện chỉ có một mình hắn, hắn vuốt ve chiếc nhẫn chưởng môn lưu quang rạng rỡ trên ngón tay cái.

Từ nay hắn chính là tôn chủ Nho Phong Môn.

Những người ngoài tính kế hắn linh sơn đại hội tất nhiên không cần nhiều lời, phải tìm cơ hội băm giết sạch, nhưng hắn không biết nên làm gì với đại ca hắn, càng không biết nên làm gì với La Phong Hoa.

Chiều hôm tiệm thâm, kim quạ tây trầm.

Mắt thấy sắc trời bắt đầu tối, Từ Sương Lâm rốt cuộc hạ quyết tâm, đi thủy lao một lần gặp huynh trưởng bị giam giữ, còn có sư phụ.

Hắn mang theo mấy tên tùy tùng, đi nửa đường, một ánh mặt trời cuối cùng bị đêm tối nuốt hết, hắn rùng mình một cái, bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh, đầu cũng có chút choáng.

"Tôn chủ, làm sao vậy?"

Phó nô muốn tới đỡ hắn, Từ Sương Lâm nói: "Không sao, đột nhiên nhớ ra có chuyện chưa xử lí thích đáng, ta đi về đại điện trước, các ngươi không cần đi theo."

Hắn càng ngày càng đau, đội mũ áo choàng lên, đi nhanh về phía chính điện Nho Phong Môn. Cuối cùng thực sự không chịu đựng nổi, mặc dù hắn có thể nhịn, nhưng vẫn phải chạy một đoạn đường, đột nhiên đẩy cửa bước vào, rồi đóng chặt cửa lại.

"Các ngươi đứng canh ở cửa, không được tiến vào, không được làm bừa, nếu có việc gì, xem xét rồi báo ta."

Sau khi phân phó thủ vệ đi xuống, Từ Sương Lâm thở phì phò, đi vào sâu trong đại điện, đột nhiên tháo mũ xuống, phát hiện da mình đều bị nứt nẻ hết, chỗ nào cũng có vết sẹo dữ tợn.

Phản ứng đầu tiên của hắn là phụ thân hắn nguyền rủa hắn.

Ngay sau đó lại cảm thấy không có khả năng, lão nhân kia đã bị bệnh nguy kịch, lấy đâu ra sức lực để thi triển pháp thuật, sao có thể thần không biết quỷ không hay làm ra chuyện này.

Vậy chuyện này là sao?

Quá đau, gân cốt đứt gãy, da thịt dữ tợn, hắn ở bên cửa sổ không nhịn được mà phát run, đốt ngón tay tái nhợt vặn vẹo, quỳ rạp trên mặt đất xuất hiện vết máu.

Thật sự quá đau...

Hắn không dám kêu, cũng không dám kêu y quan, thế cục chưa ổn, hắn làm phản, sao có thể lộ ra chuyện để người khác uy hiếp.

Hắn hô hấp khó khăn, đau đớn lăn trên mặt đất, run rẩy. Trong lúc đau đớn vô tình kéo một tấm màn che lên người hắn.

Ánh trăng ngoài cửa sổ bị che khuất.

Hắn đột nhiên cảm thấy đỡ đau hơn, hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thở dốc từng ngụm, một lát sau, cho rằng đau đớn đã qua, liền cởi tấm màn xuống, ngồi thẳng, muốn đứng dậy.

Không ngờ bị ánh trăng chiếu vào, da tróc thịt bong, đau đớn tận xương tủy.

Từ Sương Lâm lúc này mới nhận ra mình có lẽ không thể bị ánh trăng chiếu vào. Vì thế hắn lảo đảo bò dậy, giãy giụa đóng cửa sổ lại, trốn đến nơi tối nhất trong đại điện, giơ tay không thấy năm ngón tay.

Hô hấp hắn dần bình tĩnh lại.

Từ Sương Lâm cảm thấy chuyện này thật kì quái, vì thế khoác áo choàng kín mít, một chút da thịt cũng không lộ ra ngoài, đi đến Tàng Thư Các, tìm kiếm đến hơn nửa đêm, mới tìm thấy trong rương của tổ phụ một quyển chuyện cũ có ghi lại—-

Chuyện là, chưởng môn đầu tiên của Nho Phong Môn-Nam Cung Trường Anh, từng có một cuộc đại chiến với Cổn, tuy là chiến thắng ác thú, đem nó phong ấn dưới Kim Cổ Tháp, nhưng lại trúng Cổn ác trớ.

Thượng cổ ác thú kia thuần âm, cùng một nhịp thở với đêm tối và ánh trăng, nó liền nguyền rủa mỗi đời chưởng môn Nho Phong Môn, chỉ cần bị ánh trăng chiếu vào, da thịt sẽ bị xé rách, đau đến tê tâm liệt phế.

Mà ngày trăng tròn mỗi tháng, âm khí mạnh nhất, cho dù không bị ánh trăng chiếu vào, trốn ở chỗ tối nhất, cũng sẽ bị dày vò.

Cho nến mấy trăm năm nay, chuyện này vãn luôn là bí mật lớn nhất của Nho Phong Môn, các đời chưởng môn vẫn luôn giữ chuyện này kín như bưng, e sợ có người mượn chuyện này uy hiếp, cho dù là nhi tử thân sinh, không đến giây phút cuối cùng, cũng sẽ không nói ra chân tướng.

Thật là châm chọc.

Hắn mất công, để đổi lấy một quyền vị bị nguyền rủa sao?

Ngày thứ hai, Từ Sương Lâm đi tới thủy lao.

Nam Cung Liễu cùng thê tử Dung Yên đều bị nhốt ở bên trong, phòng tối còn lại giam giữ La Phong Hoa.

Hắn không đi gặp La Phong Hoa, hắn đi tới nhà giam huynh trưởng trước.

"A Nhứ! A Nhứ! Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi muốn làm gì...." Vừa thấy hắn, Nam Cung Liễu liền cực kỳ kích động, do tay chân đều bị chú ấn phong bế, không thể động đậy, hắn chỉ có thể quỳ trên mặt đất, nhìn đệ đệ nước mắt chảy ròng ròng:"Ngươi điên rồi sao, vì một tôn vị chưởng môn, mà ngươi có thể làm ra loại chuyện này sao?"

Một đêm tra tấn, sắc mặt Từ Sương Lâm suy yếu, hắn lạnh lùng cười nói:"Ta chỉ là lấy lại thứ nên thuộc về ta mà thôi."

"......."

"Ngươi đoạt kiếm pháp của ta, hủy thanh danh của ta, ta mới hai mươi tuổi, Nam Cung Liễu." Hắn dừng một chút, ánh mắt lạnh băng:"Ta mới hai mươi tuổi, ngươi khiến ta cả đời tầm thường."

Hắn đi lại chậm rãi, bào duyên ủy mà, rồi cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm huynh trưởng.

"Nam Cung Liễu, tên phế vật như ngươi, cũng có dã tâm chiếm quyền lực, cũng muốn được nổi bật, còn ta thì sao?" Hắn chậm rãi nói:" Ta cần cù hơn ngươi, ta có thiên phú hơn ngươi, ta cái gì cũng đều nổi trội hơn ngươi, chỉ có miệng lưỡi là không bằng ngươi."

Hắn nâng cằm Nam Cung Liễu, song dùng sức cạy miệng đối phương ra.

Hắn nhìn chằm chằm thứ trơn trượt, nhão nhão dính dính màu đỏ.

"Thật là bính giết người không thấy máu vũ khí sắc bén. Cắt đi."

Nam Cung Liễu hoảng sợ mà trợn to mắt, nhưng bởi vì miệng bị giữ, nói không nên lời, chỉ có thể kêu rên ô ô, nước dãi không ngừng chảy xuống.

"Không cắt?" Từ Sương Lâm cười nhạo, "Không cắt lưỡi cũng được. Xem ngươi tốt xấu thế nào, rồi thống thống khoái khoái giết ngươi, cũng coi như ta hạ thủ lưu tình."

Hắn buông lòng tay ra, Nam Cung Liễu liền gào khóc lên:"Đừng giết ta! Đừng giết ta! Không phải là sự kiện linh sơn đại hội kia sao? Được rồi, ngươi dẫn ta ra ngoài, ta làm trò cười cho thiên hạ, trả lại công đạo cho ngươi!"

"Muộn rồi." Nam Cung Liễu móc ra một chiếc khăn trắng, lau tay mình, liếc mắt nhìn hắn:"Bây giờ ngươi nói cái gì, người trong thiện hạ đều nghĩ là do ta tạo áp lực với ngươi, ngươi mới miễn cưỡng thừa nhận. Ngươi hắn nước bẩn lên người ta, rốt cuộc không ai rõ ràng."

Nam Cung Liễu còn không kịp nói gì, liền nghe thấy thanh giọng nữ tử sắc bén như đao bên cạnh.

"Nam Cung Nhứ! Ta biết là trước đây ngươi bị ủy khuất, nhưng ngươi xem ngươi đã làm gì đi? Giết chính phụ thân mình, cướp nhẫn chưởng môn, bây giờ lại muốn giết anh trai, ngươi..... ngươi sao có thể nhẫn tâm đến như vậy?"

"Ôi, Dung sư tỷ à." Từ Sương Lâm hơi hơi mỉm cười:"Nếu như ngươi không nói gì, ta cũng quên mất là ngươi cũng ở đây."

Dung Yên tuy chịu kiềm chế pháp chú, cũng quỳ xuống, nhưng biểu tình nàng quật cường, trong mắt tuy rưng rưng nước, lại không mềm yếu:"Ta lúc trước..... nhìn lầm ngươi rồi."

"Ngươi nhìn sai ta à?" Từ Sương Lâm cười cười:"Người tặng ta túi thơm là ngươi, người gả cho Nam Cung Liễu cũng là ngươi, là ngươi phụ ta, tẩu tẩu, ngươi có tư cách gì nói chuyện năm xưa với ta? Ngươi sẽ không nói với ta, là ngươi năm đó thân bất do kỷ, là hắn cưỡng bức ngươi chứ?"

Dung Yên sắc mặt trắng bệch, giống như có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn cắn môi lại, chậm rãi nhắm mắt.

Nước mắt chảy xuống theo gương mặt nàng.

Đao đã ở trên tay, phiếm hàn quang.

"Không...... Không...... A Nhứ, có chuyện gì đều có thể cùng nhau nói, cái gì ta cũng có thể cùng nói với ngươi...... Đừng giết ta...... Cầu xin ngươi, đừng giết ta......"

"Ngươi xem vị trí của ngươi hiện giờ đi?" Từ Sương Lâm lau thân đao, trên môi vẫn là nụ cười tà khí kia:"Nam Cung Liễu, bây giờ ta là chưởng môn, ngươi là tù nhân, ngươi chỉ có hai bàn tay trắng, còn muốn cùng ta nói điều kiện? Ngươi có gì để thương lượng, mạng chó của ngươi sao?"

"Ta có thể làm trâu làm ngựa cho ngươi! Có thể...... Có thể kết cỏ ngậm vành, ta, ta cái gì cũng nguyện ý làm! Chỉ cần ngươi nguyện ý, Dung sư tỷ cũng có thể cho ngươi!"

Dung Yên đột nhiên mở hai mắt, bỗng nhiên quay đầu, cực kỳ phẫn nộ: "Nam Cung Liễu!"

Nam Cung Liễu sợ tới mức run rẩy, hắn căn bản không để ý tới thê tử, chỉ nghẹn ngào nói với đệ đệ mình:"Chỉ cần ngươi buông tha ta...... Cầu ngươi buông tha ta......"

"Thôi đi." Từ Sương Lâm lười biếng, cầm đao bính vỗ vỗ hắn mặt, "Ngươi cho rằng quả quýt ngươi từng liếm, ta sẽ đụng vào sao?"

"Ta có thể —— ta có thể ——" Nam Cung Liễu moi hết cõi lòng, nhưng không nghĩ ra được cái gì, chỉ có nước mắt nước mũi chảy xuống, cuối cùng hắn lên tiếng khóc lớn nói, "A Nhứ, chúng ta đã từng nói, có điểm tâm cùng nhau ăn, có nóc nhà cùng nhau bò...... Chúng ta cùng nhau tu hành, cùng nhau cùng sư tôn trải qua nguyên tiêu, học đánh đàn, những ngày ấy, ngươi đều, ngươi đều quên rồi sao?"

Từ Sương Lâm sắc mặt hơi trầm xuống, cuối cùng lại chỉ nhếch mép không đáp, đao đã nâng lên, sau một lúc lâu, chém xuống.

"A!!"

"Chờ một chút!!"

Khí lạnh kề cổ Nam Cung Liễu, thật ra Từ Sương Lâm không xác định được, liền tính không có hai tiếng hô quát này, đao của mình lại không di chuyển.

Nhưng thần sắc trên mặt hắn vẫn bất biến, vẫn là nhàn nhạt nói: "Chuyện gì nữa vậy? Di ngôn hai người cũng nhiều quá đó."