Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 223: [Giao Sơn] Tiêu dao du*




Edit: Lubachphong36

Hướng phía bọn họ điên cuồng mà ập tới đâu phải là sóng lớn gì, mà đó là một đoàn rắn độc tụ hội! Hành lang nhỏ bé chật hẹp trong thoáng chốc đã hỗn loạn, ngươi đẩy ta, ta chen ngươi, trong chớp mắt số người bị giẫm đạp mà chết đã không ít, Khương Hi đẩy Nam Cung Tứ đi về phía trước: "Ngươi đi trước, nơi này để ta đối phó."

Hắn vừa nói, từ trong tay áo đã đánh ra bột phấn óng ánh, bầy rắn ngửi trúng bột này thân hình lập tức ngưng lại, cuộn tròn không dám tiến về phía trước.

Khương Hi phẫn nộ quát đám người ở phía trước: "Tất cả bình tĩnh lại, mau lui về phía trung điện, đừng chen chúc!"

Hắn trấn áp làn sóng rắn độc, sau đó bước nhanh đuổi kịp nhóm người, lui về đến trước cửa đá thì phát hiện Nam Cung Tứ đang xem xét bức phù điêu đằng long, hắn hỏi Nam Cung Tứ: "Rốt cuộc sao lại thế này?"

"Ma long nhất định đã bị khống chế." Nam Cung Tứ nói, "Ta định trở lại xem xét tình hình ở Long hồn trì một chút."

Hắn vừa nói xong liền định đi, Khương Hi đã bắt lấy hắn: "Bầy rắn phía sau làm sao bây giờ? Ta không mang theo nhiều bột phấn, sau khi dược liệu hết tác dụng, chúng nó nhất định sẽ ập đến đây."

Diệp Vong Tích đang đứng ở bên cạnh nói: "Để ta."

Từ nhỏ nàng đã được dạy dỗ ở ám thành Nho Phong Môn, bởi vậy so những người khác nàng càng am hiểu cách đơn chiến ở những nơi tối tăm chật hẹp, Nam Cung Tứ tuy rằng không muốn để nàng ở lại, nhưng thái độ Diệp Vong Tích kiên quyết, hơn nữa ngoài nàng ra đúng là không còn lựa chọn nào thích hợp hơn, cho nên cuối cùng Nam Cung Tứ chỉ vỗ vỗ vai nàng.

"Nơi này quá tối, ta biết ngươi không thích, thủ trong chốc lát, ta lập tức trở về."

Khương Hi cùng Nam Cung Tứ là người cuối cùng bước ra khỏi hành lang, vừa ra tới, Hoàng Khiếu Nguyệt liền hùng hổ nhào lên phía trước, tư thế hung ác đó thật sự không phải là dáng vẻ một ông lão râu tóc bạc phơ nên có, "Nam Cung Tứ! Ngươi còn dám nói không phải ngươi giở trò quỷ?"

Nam Cung Tứ ẩn nhẫn hồi lâu, giờ phút này rốt cuộc cũng nhẫn hết nổi, hắn gầm lên: "Nếu là ta giở trò quỷ thì bây giờ ngươi còn có thể yên ổn mà đứng ở đây sao? Tránh ra, đừng cản đường!"

Hoàng Khiếu Nguyệt ban đầu là cả kinh, rồi sau đó chỉ vào mũi hắn: "Nhìn kìa nhìn kìa, tháo mặt nạ ra rồi sao? Lộ đuôi cáo ra rồi sao? Nãy giờ vẫn luôn ra vẻ đáng thương, bây giờ tới địa bàn của ngươi rồi, thì giọng cũng cao lên luôn, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là trưởng tử Nho Phong Môn oai phong một cõi sao? Sao dám khí thế kiêu ngạo như thế!"

"Hoàng Khiếu Nguyệt."

Người nhẫn nhịn đến cực hạn ngoại trừ Nam Cung Tứ, còn có một người khác.

Khương Hi thật sự thấy chướng mắt, răng trên nghiến vào răng dưới, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi hùng hổ doạ người, rốt cuộc là muốn làm cái gì."

Tay Hoàng Khiếu Nguyệt bỗng dưng thu lại, sắc mặt đã biến, nhưng vẫn cố gắng trấn định: "Khương chưởng môn có lẽ không thể hiểu nỗi lòng của lão phu, ta với Nho Phong Môn có mối thù giết huynh đệ, ta....."

"Ta xác thật không cách nào hiểu được nỗi lòng của Hoàng đạo trưởng." Khương Hi đảo tròng mắt, lạnh lùng nhìn hắn, "Ta đối với bảo tàng mật thất của Nho Phong Môn, đúng là một chút hứng thú cũng không có."

Ánh mắt hắn sắc bén như hai lưỡi đao vừa ra khỏi vỏ, Hoàng Khiếu Nguyệt đột nhiên lui ra sau hai bước, ngơ ngác mà nhìn Khương Hi, môi khép khép lại mở mở, lại như cá mắc cạn, nửa câu cũng không nói nên lời.

Khương Hi nói: "Nam Cung, ngươi đi tra xét đi."

Nhưng Long hồn trì chỉ là một cái ao vuông, giới hạn bởi bốn vách tường, nhìn một phát đã thấy hết toàn cảnh, cẩn thận quan sát vài lượt, cũng không phát hiện có gì kỳ lạ, Nam Cung Tứ lắc lắc đầu, nói: "Ta đi lên phía trước điện xem xem."

Đồ vật bày biện ở tiền điện phức tạp hơn rất nhiều, huống chi còn có nhiều quân cờ Trân Lung như vậy, Nam Cung Liễu khi nãy bị giữ lại trong điện, lúc Nam Cung Tứ đi vào, thấy hắn đang ôm sọt quýt ngủ say sưa.

Hắn đứng trước mặt phụ thân mình trong chốc lát, ánh mắt vừa mờ mịt vừa trống rỗng, chỉ là hốc mắt không tự chủ được đã đỏ lên. Hắn không dám đứng nhìn lâu, cũng không đánh thức phụ thân đã bị biến thành quân cờ này, mà đưa mắt nhìn qua một đám quân cờ khác, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.

Khi nãy mọi người tiến vào trong điện, hắn không có thời gian rãnh để nhìn kỹ càng, chỉ thấy nơi này được chia làm hai bên, một bên là "cực lạc", bên kia là "địa ngục", lúc này khi hắn trở lại đây xem xét, lại phát hiện ra không ít hình ảnh của cố nhân, hắn thấy Tứ thúc xưa nay có quan hệ không tốt với Từ Sương Lâm đang hãm sâu trong "địa ngục", bị nướng sống trên một lò lửa, hắn lại nhìn sang phía bên kia, nhìn thấy mấy thị nữ trong tam sinh biệt viện đang đuổi hoa bắt bướm....

Hắn thậm chí còn nhìn thấy ông nội của mình.

Nhưng Nam Cung Tứ cũng không có nhiều thời gian để tiếc thương, bởi vì bỗng nhiên hắn có cảm giác mình sắp nhìn thấy một người, một người...

Sau đó hắn nghe thấy...

Trong tiếng lẩm bẩm rì rầm bao phủ như thuỷ triều, hắn nghe thấy...

Một tiếng gọi run rẩy, nhỏ như tiếng muỗi kêu...

"Tứ nhi......."

Nam Cung Tứ chấn động như bị ngũ lôi đánh xuống, hắn chưa kịp quay đầu mà nước mắt đã thấm ướt hốc mắt.

Hắn xoay người, dưới ánh nước mờ mịt mông lung hắn nhìn thấy một hình bóng thanh y mờ ảo, hắn hoảng hốt chạy về phía thân ảnh kia, hắn khàn giọng mà gọi: "Mẹ! Mẹ!!!"

Nước mắt trong suốt lã chã rơi.

Ở phía "cực lạc", một người đang đứng, thanh y thướt tha, đó là mẫu thân của Nam Cung Tứ – Dung Yên. Giống với Nam Cung Trường Anh, nữ nhân này cũng có định lực cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa Từ Sương Lâm giữ lại tâm tính của quân cờ, nên cho dù Nam Cung Tứ trưởng thành đã rất khác khi còn bé, mà nàng tuy chỉ là một khối thi thể vẫn có thể nhận ra Nam Cung Tứ chỉ bằng một ánh nhìn.

Nàng run rẩy, cực kỳ khó khăn mà vươn bàn tay cứng đờ như khối gỗ về phía Nam Cung Tứ: "Tứ...... Nhi......"

Xiêm y mà Dung Yên đang mặc chính là bộ quần áo mà lần cuối cùng Nam Cung Tứ nhìn thấy nàng. Hắn quỳ trước mặt nàng, giống như đêm hôm đó, trở lại năm tháng xưa, trở lại một đêm như bao đêm bình thường ở Nho Phong Môn, mẹ hắn đi đến thư phòng tìm hắn, bên ngoài cửa sổ trăng tròn đã lên cao.

Nam Cung Tứ quỳ trước mặt nàng, hắn ngửa đầu nhìn nàng, hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng nói ra, lại là một câu run rẩy: "Mẹ...... "Cử thế nhi dự chi nhi bất gia khuyến, cử thế nhi phi chi bất gia trở" *....."

Thời gian dường như quay ngược lại.

Ngày xưa, mẫu thân nghiêm khắc đứng bên cửa sổ, nhíu lại đôi mày đẹp mà hỏi: "Cử thế nhi phi chi bất gia trở", trước câu này là câu gì?"

Con trẻ ậm ừ, làm thế nào cũng không đáp được.

Sau đó nàng ra đi quá đột ngột, hắn quỳ gối trước cỗ quan tài đen kịt, không cách nào trả lời cho mẫu thân mình nghe câu văn hoàn chỉnh cuối cùng mà sinh thời nàng đã hỏi.

Một câu "Cử thế nhi dự chi nhi bất gia khuyến, cử thế nhi phi chi bất gia trở", cách trở hơn mười năm, trải qua mênh mông năm tháng, cuối cùng cũng đáp trọn.

Hắn quỳ trước mặt nàng, tư thái y hệt như đêm trăng biệt ly năm đó, thân ảnh bọn họ vượt qua thời gian mà giao thoa trùng lặp, chỉ khác là, khi đó trong lòng tràn đầy oán hận, hiện giờ tim lại đau như đoạn ruột, khi đó mặt hoa tóc xanh, hiện giờ lại thành quân cờ trong tay người khác.

Dung Yên vuốt nhẹ gương mặt, mái tóc Nam Cung Tứ, cuối cùng nắm lấy đôi tay loang lổ vết máu của hắn, run rẩy khép hai mắt lại.

"Tứ nhi, bây giờ thân thể mẹ bị khống chế, như thịt trên mâm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi ý thức.... Nhưng Tứ nhi, con phải tin.... những lời này của mẹ, đều là thật lòng.... tất cả đều là suy nghĩ của mẹ trước lúc ra đi. Tuy mẹ cực kỳ hận những việc bá phụ con đã làm... thế nhưng... mẹ cũng cảm kích hắn........."

"Mẹ......"

"Nếu không phải hắn...... biến mẹ thành một quân cờ, thì làm sao mẹ có thể gặp lại được con một lần..... cùng.... nói với con....." Thân thể Dung Yên cứng đờ mà cúi người, nàng run rẩy vươn tay ra, sau đó gắt gao mà ôm Nam Cung Tứ vào lòng.

"Trước khi mẹ đi, hối hận nhất chính là......" Nàng nghẹn ngào, ngập ngừng, cổ họng cứng đờ, cũng không phải bởi vì bị Từ Sương Lâm lần nữa khống chế, nàng ôm con trai mình thật chặt, run giọng nói: "Mẹ hối hận nhất chính là, trước nay đều không... trước nay đều không ôm con chặt thế này. Mẹ trước nay chưa từng ôm con như vậy... Tứ nhi......"

"Mẹ cũng rất yêu con."

Nam Cung Tứ đã khóc không thành tiếng: "Con biết...... Con luôn biết, mẹ, con sớm đã biết hết."

Đột nhiên, mặt đất lại bắt đầu chấn động, Dung Yên bỗng dưng rùng mình, hai tròng mắt mở to, lẩm bẩm nói: "Huyết khế của Võng Ly đã sắp bị phá nát...."

"Cái gì?"

"Huyết khế của Võng Ly đã sắp bị phá nát! Ta ở chỗ này, mỗi ngày ta đều nhìn thấy được!" Dung Yên bỗng nhiên khẩn trương lên, "Tứ nhi, con không thể có chuyện gì, ta muốn đi ngăn cản hắn...... Ta muốn đi ngăn cản Nam Cung Nhứ......"

Nam Cung Tứ lau nước mắt, giữ chặt nàng: "Mẹ, người ở chỗ này đã nhìn thấy cái gì? Huyết khế gì sắp phá nát?"

"Con nghe đây." Dung Yên dừng một chút, tròng mắt co rút lại, trong một khắc dường như lại sắp bị người khác khống chế, nhưng nàng cắn chặt răng, dựa vào ý chí còn sót lại của thân thể mà chống lại sự khống chế của quân cờ Trân Lung, "Con nghe đây, Nam Cung Nhứ tập hợp năm thanh thần võ, để năm thanh thần võ này uống máu của vạn người, khi hợp lực của chúng lại sẽ có thể chặt đứt ràng buộc giữa Long ma và gia tộc Nam Cung."

"Chặt đứt ràng buộc?!"

"Không sai, long gân, là thứ đầu tiên bị chặt đứt."

Nam Cung Tứ sợ hãi: "Cho nên những cương thi đột nhiên bạo khởi ở bên ngoài kia, kỳ thật là bởi vì long gân bị chặt đứt, cho nên mới thoát khỏi khống chế?"

"Đúng thế." Dung Yên khàn khàn nói, "Cái thứ hai, chính là long lân." (龙鳞: long lân – vảy rồng)

Nam Cung Tứ bỗng dưng nhớ đến đoàn rắn độc lúc nãy, hẳn là đều do long lân biến thành.

"Cái thứ ba, là long vĩ." (龙尾: long vĩ – đuôi rồng)

Nam Cung Tứ thất sắc nói: "Vậy chấn động vừa nãy, chính là ràng buộc của long vĩ bị chặt đứt sao?!"

"Không sai, rồi sau đó là long đầu, cuối cùng là long thân." Dung Yên nói, "Một khi Nam Cung Nhứ dùng năm thanh thần võ thi triển pháp thuật thành công, cả toà Giao Sơn đều sẽ mất khống chế...... Rốt cuộc...... Không bao giờ còn nhận ra Thái chưởng môn là chủ nữa....."

Sắc mặt của nàng lại trở nên thống khổ, nhất thời không nói thêm được nữa, Từ Sương Lâm dường như đã cảm giác được những chuyện nàng đang làm, nên đã cực lực ngầm gia tăng khống chế lên thân thể nàng. Dung Yên rên lên nhè nhẹ, ngón tay nhỏ dài tái nhợt gắt gao luồn vào giữa búi tóc nắm chặt: "Không...... Không......"

"Mẹ!"

"Tứ, Tứ nhi......"

Giọng nói của hắn làm nàng bỗng nhiên bừng tỉnh lại, nàng giống như người sắp chết khát lại nhìn thấy suối ngọt, nàng gắt gao nắm lấy hắn, trên mặt hiện rõ vẻ lo sợ bất lực.

Đó là vẻ bất lực mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt nàng.

Nam Cung Tứ đau lòng như cắt, hắn ôm nàng vào ngực. Trước kia khi hắn còn nhỏ, nàng lúc nào cũng lãnh đạm, lại nghiêm nghị, thực sự rất ít khi ôm hắn.

Hiện giờ rốt cuộc hắn có thể che chở mẹ.

Tuy rằng đây chẳng qua chỉ là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước, chẳng qua chỉ là một khối thi thể còn sót lại một chút ý thức lúc sinh thời, ngay cả đến hồn phách cũng không hề có.

Nhưng, cũng đủ rồi.

Dung Yên cuộn tròn thân mình, dựa trong lòng ngực Nam Cung Tứ mà hơi hơi phát run, qua một lúc nàng mới ngẩng mặt lên, trên mặt đã chảy đầy huyết lệ do tác dụng của quân cờ Trân Lung.

Trong lòng Nam Cung Tứ chua xót, giơ tay lau lên khuôn mặt nàng, nhưng không hiểu sao càng lau càng dơ, có lau thế nào cũng lau không sạch những vết máu đó, hắn thống khổ mà nhắm mắt lại.

Dung Yên nói: "Ta có thể cảm giác được hắn...... Hắn đã cảm thấy ta...... Thời gian của ta không còn nhiều...... Con nghe đây, hắn chặt đứt huyết khế, vì...... chính là muốn có thể cùng Long ma một lần nữa lập lại huyết khế mới, đến lúc đó...... A!!"

Ý thức nàng dần trở nên mơ hồ, khó có thể tiếp tục.

Nhưng Nam Cung Tứ đã bừng tỉnh hiểu được, một chút huyết sắc cuối cùng trên mặt hắn cũng đã biến mất: "Đến lúc đó, Võng Ly chỉ nghe mệnh lệnh của một mình hắn, chúng ta ở Giao Sơn liền.... một người cũng trốn không thoát?!"

"Tuyệt không thể như thế......"

"Tuyệt không thể như thế!"

Hai mẫu tử đồng thanh.

Nam Cung Tứ cúi đầu nhìn mẫu thân: "Có phải mẹ đã biết nên làm như thế nào?"

"Nam Cung Nhứ tu luyện không tới nơi......" Sắc mặt Dung Yên hiện ramột tia ý lạnh, "Hắn...... Hắn căn bản trấn áp không được quân cờ Trân Lung...... Cho nên đã sinh ra phản phệ, ta cũng bởi thế...... mới có thể biết một vài điều...... Ta biết phải làm thế nào —— con hãy nghe ta."

Dung Yên nắm chặt cánh tayNam Cung Tứ, ánh mắt từng chút từng chút mà đảo qua hàng loạt người bên ngoài, cuối cùng dừng lại trên người trượng phu của nàng.

Bởi vì mặt đất mới bị chấn động nên Nam Cung Liễu bị đánh thức, đang ngồi ôm sọt quýt của mình, mơ mơ màng màng mà nhìn quanh bốn phía, một bộ dáng đáng thương ngơ ngác không biết gì.

Nàng nhìn chằm chằm hắn, giống như chim ưng nhìn chằm chằm rắn độc trong huyệt.

"Cần một người phải chết." Môi đỏ của nàng mấp máy mở ra, Dung Yên nói: "Tứ nhi, con đi giết hắn!"

(逍遙遊: tiêu dao du. Tiêu dao là tự do tự tại, du là ngao du. Tiêu dao du là một trong bảy thiên, thuộc phần Nội thiên của Nam Hoa kinh, viết bởi Trang Tử.) (举世而誉之而不加劝,举世而非之而不加沮: đây là một câu trong thiên Tiêu dao du.

Dịch Hán văn: Cử thế nhi dự chi nhi bất gia khuyến, cử thế nhi phi chi bất gia trở.

Tạm dịch nghĩa: Dù cả thế gian ca tụng, cũng không tăng thêm khích lệ; dù cả thế gian chê trách, cũng không tăng thêm chán nản.)

[Kiến thức có hạn, thỉnh cao nhân ngang qua, nếu có sai sót xin dừng chân chỉ giáo. Đa tạ!]