Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 217: [Giao Sơn] Ác mộng bắt đầu




Edit: Thiên Di

Beta: Shira

Hắn đi trên hành lang dài đằng đẵng trước Thiên Cung, mỗi viên gạch dưới chân đều sáng tới mức có thể phản chiếu bóng người, sàn như lớp băng mỏng, chiếu rọi bóng dáng hắn.

Cộp. Cộp. Cộp.

Từng bước một, tiếng bước đi trong đại điện trống rỗng cô tịch mà vang vọng.

Nhưng Mặc Nhiên không cô tịch, hắn không phải chỉ có một mình, giờ hắn đứng trước điện hiến thế của Nho Phong Môn nhìn không thấy điểm cuối, hai bên đông đúc toàn người là người, có nam, có nữ, già, trẻ, gương mặt đều mang vẻ khác nhau.

Hắn đứng ở giữa, nơi này nghiễm nhiên chính là một toà thành trì nho nhỏ, bên trái hắn, thi thể của Nho Phong Môn, những kẻ đó xin lỗi Từ Sương Lâm, đều thành kẻ ti tiện, bị lăng trì, bị xé nhỏ, chịu đủ cách xử tử, sau đó lại sống dậy, sống lại tiếp tục bị xử tử. Mà bên kia lại là ca vũ thăng bình, tiêu dao tự tại.

Hắn thậm chí thấy cả La Tiêm Tiêm, đó hẳn không phải là hồn phách chân chính, mà là tử thi khác được thi phép biến thành diện mạo như vậy, bị quân cờ đen điều khiển, hệt như Giao Nhân ở Kim Thành Trì.

La Tiêm Tiêm búi cao tóc, giờ đang ở bên trượng phu Trần Bá Hoàn, hai người nhìn qua an nhàn lại nhàn nhã.

Hắn còn thấy cả con gái nhỏ của Trần Viên Ngoại, đang ngồi bên ca ca và chị dâu của mình, cười ngâm ngâm nói chuyện cùng họ. Mà La Tiêm Tiêm dựa vào Trần Bá Hoàn, nghe thấy chuyện vui, nàng liền dùng tay áo che miệng, cong mắt cười sáng lạn.

Cảnh tượng mộng ảo đẹp như vậy, lại làm sau lưng Mặc Nhiên lạnh lên từng trận.

Hắn bước thật dài, ở đây một nửa là thiên đường, một nửa là địa ngục, khổ đau được phân chia rõ ràng, bên trái hắn là tiếng nói cười vui vẻ, bên phải lại là đau đớn khổ sở.

Hắn lên phía trước, như nước với lửa, ánh sáng và bóng dáng vụt qua, hắn nhìn sang trái, hàng trăm con bướm bay tán loạn hoa đoàn cẩm thốc, một dòng nước từ trên xà nhà chảy xuống, là dòng rượu mát lạnh, rượu nằm bên cạnh, có người nhàn nhã đọc sách, có người ngâm thơ làm phú, trẻ con vui cười, nữ tử say ngoạ Lý Vân Thường.

Hắn nhìn bên phải, đỉnh hoạch nóng rực, chảo dầu đun sôi, từng thân thể vặn vẹo bị ném vào dầu sôi, rút lưỡi moi tim, họ nguyền rủa nhau, cắn xé nhau, trong mắt chớp động hàn quang dã thú.

Hắn thấy phương trượng tiền nhiệm của Vô Bi Tự, chính là lão hoà thượng bày mưu phủ màn đen ở Linh Sơn Đại Hội, lão bị ba người vây quanh, trong tay mỗi người cầm một thanh sắt rỉ, cắt mặt lão, từng đao từng đao, da thịt bị cắt bỏ rất nhanh đã phục hồi, vì thế lặp đi lặp lại, lão hoà thượng kia kêu gào thảm thiết, nhưng chỉ phát ra tiếng rít gào không rõ—— lưỡi của lão căn bản đã bị rút mất.

Mặc Nhiên càng đi lên phía trước, càng cảm thấy không rét mà run.

Hắn thậm chí không muốn nhìn hai bên, khóc, cười, giận, vui.

Bên trái có nữ nhân ôn nhu niệm: "Sống và chết, mệnh cô hàn. Có tình nhân gọi không được tình nhân đáp..."

Bên phải có nữ nhân bị chó dữ cắn xé, kêu khản cả tiếng.

Dư quang hắn nhìn thấy một nửa là ánh sáng, một nửa là bóng tối, ánh sáng và bóng tối này đều tuyệt vọng, tựa như quân trên bàn cờ, trắng đen đối chọi, chính tà phân rõ.

Mặc Nhiên chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt.

Hắn đứng ở giữa, dứt khoát dừng bước, khép mắt lại, không muốn xem cảnh mạc cửu thiên và luyện ngục giao hoà với nhau này.

Hắn đứng yên, bước chân hắn dừng lại đã có một đám đông đuổi tới.

"Lá rụng mộng tàn, bước chân nhàn nhã hồng trần quở trách..."

"Không! Đừng làm vậy với ta! Cầu xin ngươi! Cứu ta... Cứu ta..."

Nhưng tiếng vọng bên tai như lũ không ngừng, như mũi tên, nhập mộc tam phân.

Hắn nghe thấy La Tiêm Tiêm ôn nhu nói với chồng mình: "Trần lang, hoa quýt trong sân nở rồi, ta cùng chàng đi xem, được không?"

Hắn nghe thấy tiếng cười điên cuồng cười lớn của chưởng môn Giang Đông đường trước đây, Tần thị: "Thông dâm? Ha ha ha ha, đúng, ta đúng là thông dâm với Nam Cung Liễu! Ta đúng là đãng phụ, xướng phụ, ta chính là kẻ dâm đãng, độc phụ—— ta giết chồng mình, ta phải làm chưởng môn—— ha ha ha ha, các ngươi đến xem bộ mặt thật của ta đi, ta chính là một tiện nhân, a ha ha ha..."

Tất cả đều quy về bên nhau.

Người sống, kẻ chết.

Là thật hay là ảo cảnh?

Là đen hay là trắng, là thiện hay là ác?

Xung quanh dần yên lặng như nước, sóng biển nhấp nhô tựa như có hai cự long phá nước mà ra, ánh sang chiếu sáng lớp vảy lạnh lẽo của chúng.

Có hai ác long ư?

Không, đó là hai linh hồn của mình.

Lại bắt đầu tranh đấu, hai cự long rít gào cắn xé lẫn nhau.

Đất núi rung chuyển.

Mặc Nhiên không chịu nổi loại điên cuồng ầm ĩ này, hắn bịt tai lại, vẫn không cản được âm thanh rối ren hỗn loạn, rốt cuộc hắn không chịu nổi, muốn giơ tay hạ chú cấm ngôn.

Hắn bỗng nhiên mở lớn hai mắt.

Cảnh tượng xung quanh đều biến mất.

Mặc Nhiên sợ hãi.

Hắn đứng sững tại chỗ—— Sao vậy? Sao cảnh tượng xung quanh lại biến mất?

Hắn đang ở đâu?

Vì sao nơi nơi đều là bóng tối, màn đêm vô hạn...

Là Từ Sương Lâm thi triển ảo thuật?

Mặc Nhiên nhìn xung quanh, chẳng hề có gì, toàn là bóng đêm.

Hắn đi mấy bước, thử gọi thăm dò: "Sư tôn?"

"Tiết Mông?"

"Có ai không?"

Không ai đáp lại hắn, tối, bóng đêm tĩnh mịch.

Tuy đã gặp vố số sóng gió, nhưng bóng đêm vẫn làm người sợ hãi, hắn tiến lên trước, cánh tay nổi da gà, hắn lên phía trước...

Bỗng nhiên, hắn thấy ở phía xa có ánh sáng mỏng manh, tựa hồ là cửa ra.

Hắn đi tới nơi đó.

Xung quanh bỗng nhiên có bóng người hiện lên, gương mặt cũng không phải rõ ràng, nhưng hắn nghe thấy tiếng những kẻ đó thì thào, như thủy triều quỳ xuống trước hắn.

Những kẻ đó tụng hoành, giọng trầm thấp, ù ù tụ thành tiếng hô——

"Cung chúc Đạp Tiên Đế Quân, thọ ngang trời đất."

Đạp Tiên Đế Quân?

Không... Không!

Hắn hộc tốc, hắn run rẩy, hắn không rét mà run, hắn dùng hết sức lực chạy lên phía trước, nhưng như có ngàn vạn đôi tay từ bốn phương tám hướng vươn tới, muốn bắt hắn lại.

"Bệ hạ——"

"Đạp Tiên Đế Quân phúc thọ muôn đời."

"Trường sinh bất lão, phúc lộc vô ương."

Mặc Nhiên lại bị ép tới có chút điên cuồng, hắn cố hết sức thoát khỏi những đôi tay vô hình kia, hắn chạy về phía ánh sáng: "Không, không phải ta... Tránh ra... Tránh hết ra!"

"Đạp Tiên Quân..."

Những âm thanh đó như hình với bóng, không vứt bỏ được, Mặc Nhiên cảm thấy có phải Từ Sương Lâm chiêu được oan hồn ác linh từ Quỷ giới không, giờ những lệ quỷ đó dùng hết toàn lực, muốn bắt hắn đang muốn bỏ chạy lại.

"Sao bệ hạ phải đi?"

"Đế Quân, Đế Quân..." Chân Mặc Nhiên lảo đảo, trong mắt hắn loé lên ánh sáng cuồng sí, hắn muốn chạy, nhưng oán linh đều vây hắn lại, hắn buộc phải bị nhốt, nên hắn bỗng dưng bạo nộ, hắn phẫn nhiên quay đầu lại, bỗng rút kiếm chỉ trích, chém tan những hư ảnh trong bóng đêm ấy.

Vẻ mặt hắn như sói như hổ, gần như dữ tợn.

"Cút!!" Hắn quát, "Tất cả cút hết cho bổn toạ! Cút hết!"

Tiếng vừa dứt, sắc mặt sầu thảm.

Hắn nghe thấy xung quanh có người thì thào, cười trộm: "Bổn toạ?"

"Hắn nói bổn toạ... Đúng... Hắn nói bổn toạ..."

"Đế Quân, chúng ta lại sai ở đâu rồi? Nhưng trong lòng người cũng hiểu rõ người là ai, người từ đâu tới, người trốn không thoát."

Mặc Nhiên cầm kiếm lùi về sau, lắc đầu: "Không, không phải... Không phải như vậy..."

Những thứ bị hắn chém nát lại tụ thành hình, có bóng dáng mơ hồ hạ xuống trước mặt hắn, đi từng bước về phía hắn.

Bóng dáng kia ôn nhu nói: "Không phải sao?"

"Ta không phải Đạp Tiên Quân!"

"Sao người lại không phải Đạp Tiên Quân?" Thanh âm mờ mịt mà mềm mại, như tấm lụa mỏng mùa hè phất phơ tầng mây nhạt, "Người đương nhiên phải, oan có đầu nợ có chủ, chỉ có người, người trốn không thoát..."

"Nhưng kết thúc rồi!" Mặc Nhiên nhìn chằm chằm bóng đen kia, "Kết thúc! Đạp Tiên Quân đã chết ở trước Thông Thiên Tháp từ lâu, hắn vào mồ không liên quan tới ta! Ta chỉ là... Ta chỉ là..."

Bóng dáng kia cười nhẹ, nhụy hoa kiều nộn: "Người chỉ là gì?"

Mặc Nhiên: "..."

"Người chỉ là một hồn phách quay về?" Nó hỏi, "Là thân thể chứa một hồi ký ức, người chỉ là một sinh mệnh vô tội sống dưới ác mộng Đạp Tiên Quân? Hay là... Người chỉ nằm mơ mà thôi?"

Nếu lúc nãy là phẫn nộ và sợ hãi, những lời này vừa ra, cảm xúc của Mặc Nhiên cứng lại như đóng băng, máu toàn thân ngưng đọng.

Hắn cơ hồ có chút mờ mịt, không phản ứng lại, hắn ngập ngừng nghĩ cách nói, nhưng nửa ngày không nói nên câu hoàn chỉnh, sau đó hắn mở miệng, giọng nghẹn lại, xé nát yết hầu mới đào ra được một từ rách nát: "... Mơ?"

"Người vẫn luôn cảm thấy người đã trọng sinh, nhưng ai có thể nói chính xác? Người cho rằng, tất nhiên giờ là thật ư? Giờ tột cùng chân thật là người, hay là ta?" Sương khói mơ hồ vờn quanh hắn, càng tụ càng rõ ràng, "Người nói người đã chết ở Thông Thiên Tháp, nhưng rõ ràng người vẫn sống sờ sờ đứng ở đây... Người thật sự chết rồi ư?"

Mặc Nhiên trừng mắt nhìn đám khói đen kia.

Hắn không hề run rẩy, hắn chỉ cảm thấy lạnh, như rơi vào động băng, một bước vào vực sâu vạn trượng.

Thật lạnh.

Hắn thật sự chết rồi ư?

Thê hàn ở Vu Sơn Điện tựa hồ vẫn thâm nhập vào cốt tủy, ánh lửa thập đại môn phái cử binh khởi nghĩa dài dằng dặc uốn lượn dưới chân núi như muốn cắn đứt cổ hắn.

Tựa như Tiết Mông vừa mới đứng trước mặt hắn, hai bàn tay trắng, mang nước mắt, vẫn ngoan tuyệt mà nói: "Mặc Nhiên, mang sư tôn, trả lại cho ta."

Hắn thật sự chết rồi ư?

Hắn nhớ minh đã uống kịch độc xuyên tim nuốt phổi, hắn lảo đảo đi tới trước Thông Thiên Tháp, dùng chút sức lực cuối cùng, bò vào trong mộ đã đào xong, nằm trong quan tài.

Hoa hải đường nở thật ôn nhu, mùi thơm nhàn nhạt, dưới vân ảnh của ánh mặt trời càng thêm bồi hồi.

Hắn nhắm mắt lại...

"Sau đó ngươi mở mắt ra. Ngươi quay về năm ngươi mười sáu tuổi, quay về thời điểm tất cả có thể vãn hồi, đúng không?"

Thân ảnh kia như nhìn thấu lòng hắn, cười nhẹ nỉ non.

"Người đã quay về, Tử Sinh Đỉnh chưa bị diệt, tuy Nho Phong Môn hoá thành đất khô cằn lần thứ hai nhưng không phải người làm, Diệp Vong Tích không chết, Sư Minh Tịnh cũng không, người nhìn rõ tâm tư của mình, người yêu Sở Vãn Ninh, người thành Mặc tông sư y rốt cuộc tiếp nhận người, người cho rằng mình đã được giải thoát rồi, người đứng đầu nghĩa quân, là thanh chính đạo trường, là một thế hệ thanh niên anh kiệt trên núi muốn vây bắt ác bá khôi thủ Từ Sương Lâm——"

Mấy phần tĩnh mịch.

Mạch máu ở cổ Mặc Nhiên đập thình thịch, kịch liệt đập cùng tim.

Hắc ảnh kia không có mặt, nhưng nó đang dồn ép hắn, hắn biết nó đang dồn ép hắn.

"Người tưởng bở."

Kiếm lạnh xuyên tim, răng nọc thú cổ.

Mặc Nhiên có thể nghe thấy tuyệt vọng lan tràn trong cơ thể mình, lan tràn như độc tố, giống như kịch độc hắn uống năm ba mươi hai tuổi trong trí nhớ, khuếch tán... Tản vào tâm can... Nhập vào trong tim...

"Người căn bản không trọng sinh, đều chết rồi, tất cả mọi người đều chết rồi, Tiết Mông còn sống nhưng hắn cực kỳ hận người." Hắc ảnh kia nói, "Giờ tỉnh mộng, mở mắt ra đi, Đạp Tiên Quân, người, vẫn là hắc ám chi chủ."

"Không..." Mặc Nhiên nghe thấy có người đang nói chuyện, thanh âm kia vô lực rách nát như thế, giống như không biết bị đánh tan bao nhiêu lần rồi hợp lại, sau đó hắn hoảng sợ phát hiện, người nói ra thanh âm này lại chính là hắn, "Không phải..."

Hắn ra roi mỗi một tấc xương của hắn, mỗi một giọt máu của hắn, dũng khí của hắn mở to hai mắt, trong ánh mắt có một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm điên cuồng——

"Ngươi nói dối! Tuyệt đối không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!"

Hắn tụ thành kiếm chém, cuồng nộ thở hổn hển.

Đám khói đen kia lại tan đi.

Nhưng tiếng nó không tán, nó trầm thấp cười: "Nói dối? Nhưng mà bệ hạ, người thử cúi đầu nhìn xem, người cầm trong tay, đến tột cùng là gì?"