Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 190: Sư tôn lại bế quan




Edit: Shizu

Sau hôm nay, Sở Vãn Ninh cùng Mặc Nhiên tạm thời không có cơ hội lén gặp mặt.

Thục Trung mưa to không ngừng, dường như yêu dị chi tướng, sông nước cuồn cuộn ngoài thành đột nhiên xuất hiện một lượng lớn tôm cá chết, dân gian có rất nhiều thủy hệ ác thú lui tới, các trưởng lão cùng đệ tử Tử Sinh Đỉnh dường như đều lao tới các thôn trấn trảm yêu trừ ma, Sở Vãn Ninh cùng Mặc Nhiên mỗi người pháp lực đều cực kỳ cường hãn, lúc này sẽ không bị an bài ở một chỗ lãng phí thực lực, một người đi bến cảng Tam Hiệp, một người đi Ích Châu.

Nho Phong Môn trăm năm cơ nghiệp, Kim Cổ Tháp giam giữ vô số yêu thú, một sớm huỷ diệt dốc sức làm lại, loạn tượng xuất hiện.

Trừ bên ngoài Thục Trung, Dương Châu, Lôi Châu, Từ Châu nguyên bản thuộc về khu vực thái bình của Thượng Tu Giới, cũng liên tiếp sinh ra yêu thú ăn thịt người, thảm án tàn sát bình dân, chuyện này điều động nhiều tinh lực của các môn phái, chuyện tra xét Từ Sương Lâm lại càng thêm thong thả.

Mặc Nhiên linh lực kinh người, bây giờ hành sự càng ổn trọng, chỉ tốn bốn ngày, liền nhanh chóng an ổn Ích Châu, khi Tử Sinh Đỉnh phản hồi, nghe nói Sở Vãn Ninh đã trở lại, không khỏi trong lòng vui vẻ, bất chấp nghỉ ngơi, liền muốn đi Hồng Liên Thủy Tạ tìm y.

Kết quả đại môn thuỷ tạ đóng chặt, khi hỏi, Tiết Chính Ung kỳ quái nói: "Bế quan đó, Ngọc Hành không nói với ngươi sao?"

"Lại bế quan?" Mặc Nhiên lắp bắp kinh hãi: "Sư tôn bị thương sao?"

"Bị thương gì chứ, không phải nói là do tâm pháp sao? Y mỗi bảy năm đều phải bế quan một lần, lần trước bế quan, ngươi còn đi chăm sóc y, sao lại quên rồi."

Tiết Chính Ung vừa nói như vậy, Mặc Nhiên mới bỗng nhiên nhớ lại, xác thật có một sự kiện như vậy —— lúc ấy hắn vừa mới bái Sở Vãn Ninh làm sư, qua hơn nửa năm, Sở Vãn Ninh liền nói mình lúc trẻ khi tu luyện tâm pháp táo tiến, thân có tật cũ, tuy không quá đáng ngại, nhưng cách bảy năm đều phải bế quan tĩnh tu một tuần.

Một tuần mười ngày, trong vòng 10 ngày tu vi Sở tông sư suy yếu, gần như là phàm nhân, yêu cầu đả tọa tĩnh tu, thân thể mới có thể khôi phục. Trong lúc này y mỗi ngày chỉ có một canh giờ có thể khôi phục thần thức, uống chút nước, ăn một chút đồ ăn, thời gian còn lại tuyệt không thể bị người quấy rầy, càng không thể bị thương, cho nên Sở Vãn Ninh đều sẽ bày ra chung quanh Hồng Liên Thủy Tạ kết giới cường hãn nhất trước đó, chỉ cho bốn người Tiết Chính Ung, Tiết Mông, Sư Muội, Mặc Nhiên đi vào, lấy an độ kiếp nạn.

Lần bế quan trước đây không lâu, hắn mới vừa cùng Sở Vãn Ninh bởi vì một chuyện "Trích hoa", xảy ra mâu thuẫn, hắn sau khi bị Sở Vãn Ninh trách phạt có chút chán nản, cho nên sư tôn mười ngày tĩnh tu, hắn không có một ngày đi bồi, mà là chạy tới Tàng Thư Các giúp bá phụ sửa sang lại.

Nhớ đến năm đó, Mặc Nhiên trong lòng bất an, liền nói ngay: "Ta đi gặp y."

"Ngươi không cần đi, y nhập quan đã nói qua, cũng giống như lần trước, Tiết Mông trông ba ngày đầu, Sư Muội trông ba ngày giữa, ngươi đến bốn ngày cuối cùng hãy đến chăm sóc y."

"Ta chỉ là muốn đi liếc mắt nhìn y một cái......"

"Chuyện này có gì mà nhìn." Tiết Chính Ung cười nói, "Lần trước bế quan, không phải cũng là Mông nhi Sư Muội chăm sóc, ngươi còn không yên tâm cái gì? Huống chi ngươi đi qua, Mông nhi nhìn thấy ngươi, phải cùng ngươi nói chuyện, quấy rầy đến Ngọc Hành sẽ không tốt."

Mặc Nhiên ngẫm lại cũng đúng, liền đáp ứng không đi, ban đêm lại không ngủ, nghĩ đến Hồng Liên Thủy Tạ Tiết Mông ngốc kia đang ở một mình cùng Sở Vãn Ninh, liền cảm thấy trong lòng chua lòm, đặc biệt hụt hẫng.

Hắn đương nhiên biết Tiết Mông thuần triệt, đối với nam tử không có bất luận hứng thú gì, nhưng hắn chính là khó chịu, chính là bực dọc, trằn trọc hơn nửa đêm, tới khi mặt trời sắp mọc mới miễn cưỡng ngủ một hai canh giờ.

Sau khi tỉnh lại, Mặc Nhiên cảm thấy không được.

Hắn vẫn là nhịn không được, hắn muốn đi gặp Sở Vãn Ninh, xa xa liếc mắt nhìn một cái cũng tốt rồi.

Hồng Liên Thủy Tạ đại môn tuy đóng, kết giới trải rộng, nhưng Mặc Nhiên là đồ đệ Sở Vãn Ninh, kết giới kia cũng sẽ không ngăn cản hắn, đến nỗi cửa trúc thanh bích lạc thành cũng chỉ như trang trí, Mặc Nhiên khinh công một lần, liền vững vàng mà đứng ở trong viện. Mỗi lần Sở Vãn Ninh đả tọa tu hành, đều theo thói quen ở hồ sen sâu trong đình thanh trúc, lúc này hẳn là cũng như vậy. . ngôn tình hài

Quả nhiên, xa xa liền nhìn thấy khói sóng bay lên, từ giữa lá sen, đình trúc lịch sự tao nhã kia tứ phía lụa mỏng phất động, Sở Vãn Ninh ngồi xuống đất tĩnh tọa, bạch y rơi trên đất.

Tiết Mông đứng bên cạnh y, ước chừng cảm thấy bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, vì thế nhanh chóng chặn lại tuyết, làm sư tôn cũng có thể nhận được ánh dương ấm áp. Vào đông tia nắng ban mai chảy vào trong đình, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt của Sở Vãn Ninh, ước chừng là đang đả tọa cũng cảm thấy ấm áp, trên mặt y dần dần có chút huyết sắc.

Lại một lát sau, Sở Vãn Ninh do tuần hoàn của cơ thể gây ra, trán dần dần thấm ra mồ hôi mỏng, Tiết Mông liền lấy khăn tuyết trắng bên cạnh xoa xoa, sát xong lúc sau nhịn không được ngẩng đầu, nhìn nhìn, thầm nói: "Kỳ quái, sao lại cảm thấy có người đang trừng mắt ta......"

Mặc Nhiên không phải trừng, là nhìn chằm chằm.

Biểu tình nhìn như bình tĩnh, kỳ thật trong lòng sóng to nổi lên bốn phía.

Hắn cảm thấy Tiết Mông nắm khăn tay lau thái dương Sở Vãn Ninh trong thời gian dài, khoảng cách gần, ánh mắt ái muội—— tóm lại tất cả các loại tội danh đều ném lên người Tiết Mông, hắn chính là khó chịu, tức giận. Tức giận tức giận, Mặc Nhiên có chút chịu không nổi, không muốn lại đứng đây làm mình khổ thân, đang định rời đi.

Nhưng hắn không khống chế được, dưới chân thanh âm lớn một chút, Tiết Mông lập tức vứt ra một hoa mai tiêu hàn quang rạng rỡ rót đầy linh lực, lạnh giọng quát: "Ai?!"

Hoa mai tiêu nhưng thật ra không có gì, tay không liền bắt được, nhưng hắn nghe một tiếng kêu như vậy, Mặc Nhiên tâm đều mau nhắc cổ họng, vội từ trong rừng trúc đi ra, xẹt qua mặt hồ hoa sen, nhẹ nhàng nhảy vào trong đình trúc.

Tiết Mông mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nói: "Ngươi như thế nào ——"

"Nói nhỏ thôi." Mặc Nhiên lập tức che miệng cậu lại, hạ giọng nói, "Ngươi sao lại kêu to như vậy?"

"A a a —— a!" Tiết Mông giãy giụa nửa ngày, đột nhiên từ trong tay Mặc Nhiên tránh ra, mặt đều đỏ lên, thở phì phì mà vuốt lại đầu tóc rối, cả giận nói, "Ngươi còn nói ta? Ngươi trốn sau cây nhìn trộm cái gì?"

"...... Ta là sợ cùng ngươi ồn ào như bây giờ."

"Ta ồn ào sư tôn không nghe thấy!" Tiết Mông buồn bực nói, "Mẫn âm chú đó, ngươi không nhìn thấy sư tôn đã dùng mẫn âm chú lên người mình sao? Trừ phi ngươi đem chú trên người y giải, bằng không y đều không nghe thấy ngươi nói gì......"

Cậu lải nhải mà la hét, nhưng Mặc Nhiên lại sửng sốt một chút: "Mẫn âm chú? Vậy sao bá phụ lại nói ta sẽ làm phiền hai người?"

"Cha ta hắn khẳng định là cảm thấy ngươi mới từ Ích Châu trở về mệt mỏi, muốn để ngươi nghỉ ngơi." Tiết Mông nói, "Cha ta nói vậy ngươi cũng tin, cũng không nghĩ ra, sư tôn lúc nào bế quan trước tiên cũng dùng chú quyết này lên người mình, để chúng ta ở bên cạnh y thoải mái tự tại chút, ngươi không chịu động não gì cả, thật là đần chết đi được."

Mặc Nhiên: "......"

Thấy Mặc Nhiên chuẩn bị ngồi xuống trong đình, Tiết Mông vội kéo hắn đi: "Này, ngươi định làm gì?"

Mặc Nhiên nói: "Nếu như vậy, ta cũng ở lại đây."

Tiết Mông nói: "Ai cần ngươi ở lại đây, đã nói ba ngày đầu là ta chăm sóc, ngươi lại muốn khoe mẽ với sư tôn, đi đi đi, đừng tranh việc của ta."

"Một mình ngươi chăm sóc y có tốt không?"

"Sao ta có thể không chăm sóc y tốt được, ta cũng không phải là lần đầu chăm sóc sư tôn bế quan."

Thấy Tiết Mông tức giận, Mặc Nhiên cũng không dám nói gì, do dự trong chốc lát, đang chuẩn bị đi, bỗng nhiên nhìn thấy bình trà, phiến lá to rộng, màu đậm, chỉ có mùi hương nhàn nhạt, liền hỏi: "Tuyết địa lãnh trà Côn Luân?" "A? Sao ngươi biết?"

"......" Sao hắn có thể không biết được, đây chính là loại trà Tiết Mông yêu thích nhất, Tiết Mông nguyện ý đem đồ mình thích nhất cho sư tôn, nhưng không cẩn thận nghĩ tới mấy thứ này Sở Vãn Ninh có hợp hay không, có thích hay không.

"Tuyết địa lãnh hương tính chất lạnh lẽo, sư tôn chính là hàn tính thể chất, ngươi lại cho y uống loại trà này, y có thể thoải mái sao?"

Tiết Mông sửng sốt một chút, mặt có chút đỏ, quẫn bách giải thích: "Ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ biết tuyết địa lãnh hương là trà ngon, ta......"

"Đi đổi chút trà nguyệt quý, thêm hai muỗng mật ong, chờ y tỉnh lại rót cho y uống. Ta đi làm chút điểm tâm, lát nữa cho người đưa tới."

Tiết Mông muốn giữ lại chút mặt mũi của mình, vội nói: "Điểm tâm không thể ăn, y tích cốc mười ngày."

"Ta biết, nhưng bá phụ nói, ăn một chút vẫn được." Mặc Nhiên nói, vẫy vẫy tay, ra khỏi đình trúc, đi đến hướng thủy tạ, "Hẹn gặp lại."

Tiết Mông nhìn bóng dáng hắn, thất thần một lúc. Chờ Mặc Nhiên đi xa, cậu cúi đầu, nhịn không được nhìn bên gáy sư tôn —— hôm qua cậu vô tình nhìn thấy dấu vết xanh tím trên gáy y. Dưới ánh mặt trời, càng thêm rõ ràng, không giống vết muỗi đốt, cũng không phải là miệng vết thương. Tiết Mông hiện giờ không như lúc mười bốn lăm tuổi, có một số việc tuy rằng không có trải qua, nhưng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, dấu vết này trên cổ Sở Vãn Ninh, làm hắn thực bất an.

Cậu nghĩ đến đủ loại việc không đáng kể, đặc biệt là động tĩnh mình nghe được sau núi hôm đó. Cậu vẫn luôn tự nói với chính mình đó là tiếng gió, là tiếng gió.

Chính là đột nhiên nghĩ tới chuyện mù mịt sương khói trong lòng này,dưới sương khói thiên ti vạn lũ, tựa hồ như có đồ vật kì quái nào đó đang dần hiện nguyên hình.

Ngày ấm áp như thế này, Tiết Mông không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy thực không thoải mái, không tự chủ được rùng mình, nhíu mày.

Bởi vì nỗi bất an này, tới ngày thứ sáu Sở Vãn Ninh bế quan, Tiết Mông quyết định ——

Hắn âm thầm đi theo Mặc Nhiên.

Đây là ngày cuối cùng Sư Muội phụng dưỡng Sở Vãn Ninh, thay ca hẳn là vào ban đêm, nhưng Mặc Nhiên hôm nay đã sớm ăn cơm chiều ở Mạnh Bà Đường, mang theo một hộp điểm tâm, liền lập tức đi đến Hồng Liên Thủy Tạ. Tiết Mông không nghĩ tới hắn vậy mà canh giờ này đã muốn thay thế Sư Muội, cơm dư lại cũng không ăn, khom lưng liền đuổi theo, vẫn luôn đi theo hắn đi đến ngoài Hồng Liên Thủy Tạ, Mặc Nhiên đi từ cửa chính, cậu dừng lại một lát, noi theo Mặc Nhiên đã làm, trèo tường vào cửa.

Lúc này hoàng hôn chưa buông, trăng rằm đã mọc, vòm trời mất đi màu xanh, chỉ còn lại một ít màu hồng nhạt chưa tan, ánh nắng chiều tráng lệ kia như là trút hết duyên hoa, son phấn đẹp đẽ, bị bóng đêm đen kịt nuốt hết, sao trời như nước. Mặc Nhiên dẫn theo hộp đồ ăn, xa xa nhìn đến Sư Muội đưa lưng về phía mình, đi vào đình trúc, y tựa hồ cũng không nghe thấy động tĩnh Mặc Nhiên đi tới, đứng trước mặt Sở Vãn Ninh. Mặc Nhiên cười cười, đang định lên tiếng chào hỏi cùng y, lại chợt thấy trong tay Sư Muội ẩn ẩn hiện lên một đạo hàn quang, chỉ hướng đang Sở Vãn Ninh đang đả tọa, Mặc Nhiên sửng sốt một chút, trong đầu điện quang hỏa thạch, bỗng dưng hô:

"Sư Muội!"

Sống lưng sinh lạnh, lông tơ dựng ngược.

Hai đời này của hắn, trải qua sinh ly tử biệt thật sự quá nhiều, thế cho nên tới hôm nay, một chút gió thổi cỏ lay, hắn đều có thể trông gà hoá cuốc. Cái gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Hồng Liên Thủy Tạ này đã từng chứa xác chết Sở Vãn Ninh xác, chứa trong hai năm, đến tận ngày hắn chết đi.

Hắn kỳ thật cũng không quá thích nơi này, bước vào thuỷ tạ, hắn có thể nghĩ đến đoạn nhân sinh cuối cùng đời trước, Sở Vãn Ninh nằm trong hoa sen, hai tròng mắt nhắm lại, không có sinh khí. Cho nên hắn theo bản năng, cảm thấy Hồng Liên Thủy Tạ là tai địa, có yết hầu sâu thẳm, sẽ cắn nuốt thế gian đến khói bụi mù mịt.

Sư Muội quay đầu lại, y rũ tay xuống, ngân quang liền ẩn nấp trong tay áo: "A Nhiên?...... Sao ngươi lại tới đây?"

"Ta ——"

Mặc Nhiên tim đập cuồng loạn, một hơi thở không ra, không màng tất cả, nói: "Ngươi trong tay......"

"Trong tay?"

Sư Muội ngẩn ra một chút, giơ tay lên, chỉ thấy trong tay y cầm một chiếc lược, làm bằng bạc, được chạm khắc tinh xảo.

Mặc Nhiên có chút nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi...... Chải đầu giúp sư tôn?"

"...... Ừ, làm sao vậy?" Sư Muội nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó hơi hơi nhăn tú lệ mi lại, "Sắc mặt khó coi như vậy, bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?"

"Không, ta chỉ là......" Nói một nửa, không nói tiếp được, mặt lại từ tái nhợt tới ửng đỏ, may mà bóng đêm tối tăm, làm cho người khác nhìn không rõ. Dừng lại một lát, ho nhẹ một tiếng: "Không có gì."

Sư Muội yên lặng như cũ, sau đó giống như hiểu ra chuyện gì, biểu tình có hơi sợ hãi, do dự mà mở miệng nói: "Ngươi chẳng lẽ cho rằng......"

Mặc Nhiên vội nói: "Ta không có." Rốt cuộc Sư Muội cũng là người đối xử với hắn rất tốt, là người hắn coi như người thân, Mặc Nhiên cũng vì mình hiểu lầm trong nháy mắt mà cảm thấy kinh hãi, chỉ cảm thấy rất xin lỗi Sư Muội, cho nên "Ta không có" ba chữ buột miệng thốt ra.

Sư Muội không nói gì, thật lâu sau, mới nói: "A Nhiên."

"Ừ?"

"Ta đều còn chưa nói nửa câu sau." Sư Muội khe khẽ thở dài, "Ngươi cần gì phải vội vã phủ nhận như vậy."

Lời vừa nói ra, liền hiểu Sư Muội đã hiểu ra trong nháy mắt vừa rồi, Mặc Nhiên vậy mà đem chiếc lược bạc trong tay y lầm thành hung khí.

Tuy rằng đây là vì Sở Vãn Ninh đã chết hai lần sinh ra sợ hãi, người vừa rồi đưa lưng về phía Mặc Nhiên có là ai, Tiết Mông, Tiết Chính Ung, hắn đại khái đều sẽ run rẩy chốc lát. Nhưng là đối với Sư Muội, Mặc Nhiên bình tĩnh lại, trong lòng vẫn rất khó chịu.

Hắn rũ mắt nói: "...... Thực xin lỗi."

Trong trí nhớ, Sư Muội là người gặp chuyện gì cũng ôn nhu khoan dung, rất ít khi trách cứ người khác. Nhưng buổi tối hôm này, bên hồ sen, Sư Muội nhìn Mặc Nhiên, thật lâu cũng chưa lên tiếng.

Gió nổi, lá sen xoay vòng, hồng liên đung đưa trong gió.

Sư Muội nói: "Người khác không nói, nhưng A Nhiên, quen biết gần mười năm, trong lòng ngươi ta là người như vậy sao?"

Thanh âm y mềm nhẹ, bình tĩnh, không có quá nhiều lửa giận giương cung bạt kiếm, cũng không có nửa điểm khóc lóc ủy khuất. Mặc Nhiên nhìn đôi mắt y, ánh mắt sâu thẳm trong suốt tựa suối, giống như chuyện gì cũng đều nhìn thấu, nhưng đều không nghĩ so đo, không nghĩ nhiều lời.

Sư Muội đem chuôi này ngân quang tràn đầy lược đưa tới Mặc Nhiên trong tay, nhàn nhạt nói: "Ta định tết tóc giúp sư tôn, nếu ngươi đã đến rồi, vậy giao cho ngươi đi."

"Sư Muội......"

Nhưng mỹ nam cao dài đã bước qua vai hắn, bước chân bằng phẳng, lại chưa từng quay đầu, một mình rời khỏi Hồng Liên Thủy Tạ hiu quạnh.