Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 144: Sư tôn, ta thích người




Edit: Chu

Beta: Đại Lục

Mặc Nhiên rút lấy một mảnh giấy từ tô bát lớn, cẩn thận mở ra.

Nhìn nội dung trên giấy, hắn đầu tiên khẽ thở phào, ngay sau đó lại hơi khẩn trương.

“Là gì thế?” Thôn trưởng hỏi.

Mặc Nhiên đưa mảnh giấy cho thôn trưởng xem, thôn trưởng nhìn, nói: “Ha ha, may mà đi chung với Mặc Tiên Quân, không có sư muội hay sư tỷ đồng môn, nếu không có khi phải đắc tội với người ta rồi.”

Sở Vãn Ninh vốn rất tò mò Mặc Nhiên rút được câu hỏi gì, vừa nghe thôn trưởng nói vậy, càng thêm tò mò, nhìn chằm chằm tờ giấy kia, dường như có thể nhìn tới thủng cả giấy.

Mặc Nhiên cười nói, “Nhưng mà thôn trưởng, ngươi nhìn câu hỏi trên giấy đi, hẳn là phạm quy rồi chứ? Người khác chỉ nêu một chuyện, còn ta lại phải trả lời tận ba câu hỏi.”

“Ai bảo Tiên Quân bốc chuẩn, chọn đúng tờ này chứ.” Thôn trưởng nói, “Nếu Tiên Quân không hài lòng, vậy thả vào bốc lại lần nữa đi.”

Bốc lại lần nữa không khéo lại là loại nội dung như “Nữ nhân đùi to đẹp hay nữ nhân eo thon đẹp”, Mặc Nhiên cười nói: “Được rồi được rồi, vẫn là câu này đi.”

Hắn nói, đưa giấy cho thôn trưởng, bảo: “Ta bốc được, là câu hỏi về ba người ta thích nhất trên đời.”

Sở Vãn Ninh: “… …”

Lăng Nhi hốc mắt còn hồng hồng đã về, nàng không lên trước, sợ người khác nhận ra nàng khóc, an vị bên lò sưởi xa nhất, nên Mặc Nhiên không thấy nàng.

Sau khi Mặc Nhiên nêu câu hỏi xong, chẳng nhìn ai, hắn cảm thấy câu hỏi này là vấn đề quá tư mật, nhìn ai cũng thấy biệt nữu, đều không thể nói ra, vì thế dứt khoát nhìn chằm chằm đống lửa.

Lửa trại lập loè trong đôi mắt đen của hắn, ánh lên gương mặt ánh tuấn khi mờ khi sáng, hắn cứ nhìn ngọn lửa kia, xuất thần hồi lâu, sau đó nói:

“Vậy đầu tiên nói về mẹ ta đi.”

“Mẹ ta mất từ lâu, kỳ thật ta đã không còn nhớ rõ diện mạo của bà ấy, chỉ nhớ rõ khi có nàng, ta có thể ăn bất cứ thứ gì, ngủ cũng ngon giấc.” Mặc Nhiên nói, “Cho nên nếu nói tới ba người ta yêu thích nhất, bà ấy sẽ là một trong số đó.”

Thôn trưởng gật đầu: “Nói tới tình thân, được, coi như là một người với Tiên Quân đi.”

“Người thứ hai, là sư ca của ta, y đối xử với ta ôn hoà, tuy không cùng huyết thống, nhưng còn thân thiết hơn huynh đệ thân sinh.”

Đối với đáp án này, Sở Vãn Ninh sớm đã đoán được, bởi vậy cho dù là trên mặt hay là trong lòng, cũng không có gợn sóng gì lớn. Mặc Nhiên thích Sư Minh Tịnh, đây là chuyện đã quá rõ ràng, lúc trước y ở Kim Thành Trì, đã tự tai nghe qua từ lâu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Chỉ là nhìn nam nhân dưới ánh lửa trong đêm, hắn có dáng vẻ như đao phủ khí phách, cực kỳ anh tuấn, trong xương cốt lại có chút cứng đầu cứng cổ. Một người có khí thân thượng cấp có thể biểu hiện qua ánh mắt, đôi mắt Mặc Nhiên vừa đen vừa sáng, rất có thần, như ánh đèn trừ khi cháy cạn, nếu không tuyệt đối sẽ không tắt.

Người có đôi mắt như vậy, vốn dĩ cực kỳ cố chấp.

Sở Vãn Ninh thực sự si mê sự cố chấp như vậy, chỉ tiếc, nửa phân cố chấp này cũng không thể thuộc về y.

Mặc Nhiên nói tốt về Sư Minh Tịnh như vậy, Sở Vãn Ninh đều không nghe vào tai, y cảm thấy gió đêm hơi lạnh, nên tự rót cho mình một chén trà nóng, giữ trong tay, chậm rãi uống.

Nước trà ấm chảy qua yết hầu, chảy xuống bụng, làm huyết nhục cả người y đều ấm áp, tâm cũng mềm xuống theo.

Y yên lặng xoay chén, đang muốn uống tiếp, chợt nghe thấy Mặc Nhiên đã kể về Sư Minh Tịnh xong, sau đó dừng một chút, nói một câu:

“Còn một người nữa, người thứ ba, là sư tôn của ta.”

“Khụ khụ khụ!!” Sở Vãn Ninh tựa hồ bị bỏng, y sặc trà, liên tục ho khan, gương mặt đỏ bừng, y vội cúi đầu lau vệt nước, cũng không ngẩng mặt nhìn Mặc Nhiên một cái.

Nhưng Mặc Nhiên hiển nhiên không có ý cho y cơ hội chạy trốn.

Cảm tình hèn mọn trên người, ngươi kéo hắn từ đất lên, hắn cũng sẽ chỉ kinh hoảng thất thố dính bụi đất đầy người, lại muốn trốn vào chỗ tối, cuộn mình lại, giấu đi.

Sở Vãn Ninh người này quá u sầu, nếu là từ chỗ y, y sẽ luôn cho ngươi một bóng hình, một cái gáy. Hắn nhìn mãnh liệt như vậy, hung hãn như vậy, mặt mày tử điện thanh sương, ẩn ẩn đều là ý lôi đình công phạt, nhưng Mặc Nhiên hiểu rõ, chẳng qua đó chỉ là một lớp mặt nạ được mài giũa tinh xảo mà thôi.

Hắn từng thấy nhân hồn ôn nhu của Sở Vãn Ninh, trong Mạnh Bà Đường phủ hơi nước, đáng thương như vậy, bất lực như vậy.

Hắn không muốn để Sở Vãn Ninh tự làm khổ mình nữa.

Sở Vãn Ninh không thể tiếp tục mang mặt nạ đáng sợ như vậy, nếu gia hoả này không muốn buông bệnh tự tôn xuống, vậy thì hắn sẽ đưa tay tới giúp y.

Nước trà chỉ đổ ra một chút, đã khô từ lâu, nhưng Sở Vãn Ninh vẫn không ngừng lau chỗ vệt nước kia.

Y quen mua dây buộc mình, nên không hề ngẩng đầu.

Dần dần xung quan thật an tĩnh, yên lặng đến có hơi quỷ dị, sau đó có đứa bé phì cười, giọng được hạ rất thấp, nhưng ai cũng nghe thấy.

“Mẹ ơi, Sở Tiên Quân ngốc thật nhỉ.”

Mẹ nó vội che miệng đứa con không biết cố kỵ của mình: “Hư—-“

Nhưng Sở Vãn Ninh đã nghe thấy rồi.

Ngốc…

Không, Vãn Dạ Ngọc Hành đời này luôn cách biệt với chữ “ngốc”, y kiêu ngạo sắc bén, lãnh khốc hung hãn, là—-

“Sư tôn, người còn lau nữa, có khi mặt bàn cũng bị người lau thủng mất.”

Đôi giày đen dừng lại trước mặt y, cách rất gần, gần đến cơ hồ có thể coi là mạo phạm, sau đó mới ngừng lại. Sở Vãn Ninh nhìn bóng phủ trên mặt đất, như núi cao ngăn y lại, ép y thở không nổi, ép tới mức khiến y khuất nhục, cũng có hơi thẹn quá hoá giận.

Y bỗng nhiên có chút phẫn uất, giận chính mình đột nhiên mềm yếu.

Vì thế y ném khăn đi, chợt ngẩng đầu, đầy khiêu khích, mắt phượng mang chút lửa giận trừng Mặc Nhiên, quả nhiên lại giương cung bạt kiếm.

Mà cơ hồ cùng lúc đó, Mặc Nhiên không phải không mang cung kính, không phải không mang ôn hoà nói một tiếng:

“Sư tôn, người để ý ta đi.”

Những lời này như ma chú, cùng cộng sinh với phản ứng của Sở Vãn Ninh, chỉ có Sở Vãn Ninh biết, mình không phải vì câu “Người để ý ta đi” của Mặc Nhiên mới ngẩng đầu, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nhưng vậy có ích gì?

Ngoại trừ y, Mặc Nhiên cũng được, mọi người vây xem náo nhiệt xung quanh cũng thế, đều cảm thấy Sở Vãn Ninh vì một câu năn nỉ, mới nhanh chóng đáp ứng đồ đệ của mình.

Nhanh chóng.

Không có gì làm cho người khác khuất nhục hơn hai chữ này, cảm thấy mặt mũi mất hết rồi.

Sắc mặt Sở Vãn Ninh như băng, trong mắt lại có ánh lửa sáng lên.

Nhưng chạm phải, chỉ có ánh mắt ấm áp của Mặc Nhiên, như xuân thuỷ vô biên, dễ như trở bàn tay, đã bao vây cơn giận của y, hắn khéo mồm khéo miệng.

Mặc Nhiên nói: “Sư tôn, đáp án thứ ba là người.”

Sở Vãn Ninh không có chỗ để phát tiết cơn giận, nên mặt trở nên vô biểu tình: “… Ừ.”

Biểu tình của y thật bình tĩnh, thật hờ hững.

Khí độ thập phần thong dong, thật không hổ là Sở tông sư xem nhẹ phong nguyệt nhân gian, trong lòng lại âm thầm reo hò.

Nhưng Mặc Nhiên nhìn y mà buồn cười.

Mặc tông sư nghĩ thầm, vị Sở Tông sư này, nên là đứa nhỏ ngốc mới đúng.

Sở Vãn Ninh hồn nhiên không biết mình bị đồ đệ dán ba chữ “đứa nhỏ ngốc” trong lòng, y vì khẩn trương, càng có vẻ kiêu căng lạnh nhạt.

Hắn nói: “Nên làm sao? Ngươi lại muốn nói gì?”

Vấn đề này thật ra là chó ngáp phải ruồi, nụ cười trên mặt Mặc Nhiên cứng lại một chút.

Mặc Nhiên muốn làm mọi thứ.

Nhưng hắn lại chẳng thể làm gì.

Hắn thích Sở Vãn Ninh thì đã làm sao? Nhận ra đã quá muộn, cách người ta quá xa, không thể đuổi theo. Huống chi hắn đã một lòng đuổi theo Sư Muội suốt hai đời, bỗng nhiên nói với hắn, hắn yêu sai người rồi, muốn hắn quay đầu lại, kỳ thật trong lòng hắn cũng không dễ dàng chấp nhận chuyện như vậy.

Nếu vừa mới trọng sinh, hắn đã có thể hiểu được tâm ý của mình, có lẽ hết thảy vẫn còn kịp.

Nhưng đến tận giờ mới ‘nhận ra’, kỳ thật chỉ tăng thêm dày vò mà thôi.

Kiếp trước tra tấn Sở Vãn Ninh quá nhiều, hắn theo thói quen hoan ái trên giường, cho rằng đây là tra tấn khốc liệt nhất, với nam nhân cao ngạo đã ăn sâu vào xương tuỷ này.

Cho nên kỳ thật trong lòng Mặc Nhiên, hình tượng của Sở Vãn Ninh vẫn là tiên nhân, không dính khói lửa phàm tục, càng không thể có tình yêu để sinh ra dục niệm.

Muốn huỷ hoại Sở Vãn Ninh, hắn có ngàn vạn cách thân mật suồng sã.

Nhưng mà, phải đối xử với Sở Vãn Ninh như thế nào mới tốt.

Nhưng mà, phải đối tốt với Sở Vãn Ninh.

Kỳ thật hắn không nghĩ được nhiều.

Bỗng nhiên trở nên thật ngốc, chỉ biết hẳn là nên giữ khoảng cách với sư tôn, cung phụng sư tôn trên thần đàn, mình ở dưới quỳ nghênh.

Một tiếng “thích” này, kỳ thật bao hàm cả ái dục nóng bỏng mà bí ẩn.

Nhưng Mặc Nhiên không thể để cho Sở Vãn Ninh cảm thấy, hắn chỉ có thể tự khắc chế mình, dùng “Tình thầy trò”, che lên một lớp nguỵ trang được chế tác tỉ mỉ, lại cung cung kính kính đưa tới trước mặt Sở Vãn Ninh.

Vì thế Mặc Nhiên trả lời: “Chỉ là muốn cho sư tôn biết mà thôi.”

“…” Sở Vãn Ninh lẳng lặng nhìn hắn.

Mặc Nhiên nói: “Chỉ là, nhịn không được, muốn cho tất cả mọi người đều biết…”

“Biết gì?”

Mặc Nhiên cười, mắt đen sáng ngời, quang diễm chước người, có thể che dấu mạch nước ngầm dục niệm mãnh liệt.

“Biết ta vận khí tốt nha.” Hắn cười ngâm ngâm mà nói, “Đã bái được sư tôn tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất thiên hạ.”

Hắn dùng ba lần tốt nhất, thập phần vụng về, thập phần cố dùng sức biểu đạt.

Rất có phong cách hồn nhiên chất phác của Mặc Nhiên.

Sở Vãn Ninh nhìn hắn cao thâm khó lường, chỉ có lông mi hơi giật.

Mặc Nhiên hít sâu một hơi, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, chỉ cảm thấy nếu bây giờ bỏ qua, chỉ sợ đời này, sẽ không còn cơ hội để biểu đạt mình không chút kiêng nể nữa.

Hắn bỗng nửa quỳ xuống, muốn hạ mình ngay ngắn ngang bằng với Sở Vãn Ninh trên án tiền, đáng tiếc người hắn hơi cao quá, quỳ như vậy, vẫn phải rủ mắt nhìn sư tôn.

Không cố được nhiều như vậy, hắn cảm thấy tim đập thật nhanh, máu chảy cũng nhanh hơn hẳn.

“Sư tôn.”

“…” Sở Vãn Ninh bỗng cảm thấy có chút không ổn.

Ánh mắt nam nhân này quá nôn nóng, ép y không khỏi hơi ngửa ra sau.

Nhưng chung quy vẫn bị mũi tên nhọn xuyên tâm.

“Ta thích người.”

Y như hết đường trốn thoát, con nai trong rừng nhảy lên bị mũi tên của thợ săn đâm vào chân, vì thế ngã xuống. Sở Vãn Ninh ngẩn ngơ nhìn hắn, trong đầu nổ uỳnh một tiếng, không nghe được cái gì khác, cũng không nhìn thấy…

Thích—- Từ này quá hàm súc, quá mơ hồ.

Nó không thẳng thừng như “yêu”, vừa ra khỏi miệng đã có thể đoán được tâm tình của người khác, nó có rất nhiều cách lý giải, có cơ hội cho si nam oán nữ, có thể ra vẻ thong dong mà biểu đạt tâm ý, tản ra chút tình yêu tràn đầy trong lòng.

Mặc Nhiên yên lặng mà nghĩ: Ta thích người, sẽ không làm phiền người, cưỡng ép người, người cho rằng lời ta nói thích, chỉ là tình nghĩa thầy trò, như vậy đối với ta tuy có đáng tiếc, nhưng đối với người, lại không thể tốt hơn.

Sở Vãn Ninh cũng yên lặng mà nghĩ: Ngươi nói thích ta, là vì thương hại ta, vì nhận ân tình, ân cứu mạng, không phải một phần thích ta muốn, nhưng có thể đổi lấy hảo cảm hiện giờ của ngươi, nhờ chuyện ta làm ta đã được, ta không còn sức nữa, cũng không muốn đổi lấy nhiều tình ý của ngươi hơn. Có thể được ngươi tán thành một câu sư tôn với ta, một tiếng thích, đã đủ rồi. Ta không cưỡng cầu.

Bọn họ không nói gì nhiều hơn với nhau, người xem xung quanh náo nhiệt, cũng chỉ khen thầy trò tình thâm.

Lại chỉ có Lăng Nhi trong một góc, mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, nàng nhìn gương mặt anh tuấn của Mặc Nhiên, khuôn mặt kia đè nén dục vọng quá sâu, làm nàng thấy chút nhiệt tình quái dị.

Nhưng nàng thuần lương chất phác, từ nhỏ lớn lên trong thôn, ngay cả Long Dương đồ cũng chưa từng nghe, nên nàng chỉ cảm thấy quái dị, nhưng tột cùng là quái dị ở đâu lại không thể nói ra.

Trên đời này, luôn có ít người, lúc không thích thì vô tâm vô phế, không kiêng nể gì, đi đường có thể nghênh ngang, lão tử Thiên Vương cũng chẳng sợ.

Nhưng một khi đã yêu, chính là thêm dầu vào lửa, nóng lòng đỏ cả mắt, bọn họ không lúc nào là không khao khát ái dục trong lòng được đối phương phát hiện, muốn đối phương cùng trầm luân trong bể dục, khó xá khó phân.

Nhưng nếu đối phương thật sự phát hiện ra thì sao? Bọn họ lại kinh sợ, lo lắng không yên, sợ đối phương không thích mình, sợ bị cự tuyệt, cái này cũng sợ cái kia cũng sợ, đừng nói lão tử là Thiên Vương, giờ cũng chỉ là con ve sầu mùa đông kêu hai tiếng, quăng tám sào không thấy bờ, bọn họ đều thấp thỏm bất an, trời ơi, ve trên cây kêu, đúng là muốn mạng mà, có phải hắn không thích ta không?

Mông lung nhất là tình yêu, người ta thường đoán mò, người ta trốn tránh, cách hai dặm vẫn thấy mùi tanh hôi.

Kiếp trước Mặc Vi Vũ là Đạp Tiên Quân, kiếp này là Mặc tông sư.

Danh xưng rõ ràng, anh minh một đời.

Hắn từng là ác quỷ, giờ thành người thiện chí, nhưng một thân dơ bẩn, hắn vẫn chẳng tránh được.

Sở Vãn Ninh thì sao?

Người kia mãi mãi là cá trong lưới, gió thổi cỏ lay qua tình yêu đều có thể làm y đau đầu, làm y rối bời.

Nhưng đến chết vẫn còn sĩ diện, hừ một tiếng, cứng đầu như vậy, không chịu nói gì.

Đúng là kẻ thích tự tìm đường chết.

Tác giả có lời muốn nói: Yêu thầm thật rắc rối

Mặc Nhiên

Không động tâm: Ngươi là ai? Ngươi là vị nào thế? Ngại quá ta có chút chuyện, sao? Ngươi đói? Vậy ngươi lên phố mua đồ ăn đi.

Bắt đầu yêu thầm: Như văn trung sở kỳ—- Trời ơi, ve kêu trên cây, thật muốn mạng mà, có phải hắn không thích ta không?

Sở Vãn Ninh

Không động tâm: Có việc tìm ta giúp, không có việc gì? Vậy ngươi tới làm gì? Ngươi rảnh lắm à?

Bắt đầu yêu thầm: … Không có việc cũng có thể tới tìm ta giúp.

Tiết Mông

Không động tâm: Tránh ra, đồ xấu xí.

Bắt đầu yêu thầm: Khụ… Nhìn kỹ thì ngươi cũng không xấu như thế, tuy vẫn kém ta một chút, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn được.

Sư Muội

Không động tâm: Thân thể ngươi không khoẻ? Có nặng lắm không? Tới đây, ngồi đi, ta bắt mạch cho ngươi.

Bắt đầu yêu thầm: Người ta không khoẻ, ngươi có thể ở cạnh ta một lát không? Không cần gọi đại phu, ngươi rót cho ta ly nước ấm, ngồi bên ta một lát là được rồi.

Diệp Vong Tích

Không động tâm: Tất cả lấy Nho Phong Môn làm chuẩn, chỉ có mệnh lệnh mới phạm vào đạo nghĩa.

Bắt đầu yêu thầm: Tất cả lấy ngươi làm chuẩn. Phạm phải đạo nghĩa… Ngươi sẽ không phạm phải đạo nghĩa, ta tin ngươi.

Mai Hàm Tuyết

Không động tâm: Cô nương, túi thơm tặng nàng, vòng tay tặng nàng, khuyên tai tặng nàng, bộ diêu tặng nàng. Vậy có thể tặng nàng cho ta không?

Bắt đầu yêu thầm: như trên.

Nam Cung Tứ:

Không động tâm: Tránh ra, ngươi đang cản ta cho chó ăn đấy.

Bắt đầu yêu thầm: Đến đây, cho chó ăn với ta.

Não Bạch Kim:??? Gâu gâu gâu!! (chủ nhân, ta nặng ít nhất 70kg rồi đó?)