Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 134: Sư tôn có thể ăn




Mặc Nhiên không nói gì, sau một lúc lâu, hầu kết hơi động.

Hắn gần như chìm trong dục vọng chảy xiết, kiệt lực bám lấy thân gỗ mục không để mình sa vào, lắp bắp mà nghĩ:

Kính, kính y yêu y.

Kính là kính yêu, yêu là kính yêu, không thể khinh nhờn, không thể làm tổn thương, không thể có thêm tình cảm dư thừa, càng không thể giống kiếp trước làm những chuyện vớ vẩn hồ đồ, khinh nhục sư tôn.

Dung nham sôi sục trong lòng nhắc đi nhắc lại câu này bốn năm lần, Mặc Nhiên mới miễn cưỡng bình tĩnh, làm như tự nhiên mà vào phòng, cười với Sở Vãn Ninh một tiếng.

"Sư tôn, hoá ra người ở trong... Sao lại không lên tiếng?"

"Vừa tỉnh." Sở Vãn Ninh khô cằn nói.

Khô quá mức khô, yết hầu cũng khô, dục niệm cũng khô, nếu vô ý rơi ra chút vụn lửa, chỉ sợ có thể cháy lan ra cả đồng cỏ.

Mặc Nhiên ôm hộp trúc đựng đồ ăn năm tầng, nhìn đã thấy nặng, hắn muốn đặt hộp đồ ăn lên bàn, liếc một cái, bàn đầy giũa cưa đinh sắt, còn có bản vẽ lộn xộn. Không còn cách khác, hắn đành ôm hộp thức ăn, đến bên giường Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh lúc rời giường tựa hồ khó chịu hơn khi xưa, rõ ràng lúc nhìn hắn hơi nôn nóng, nhíu mày nói: "Ngươi làm gì?"

"Sư tôn dậy muộn, bên Mạnh Bà Đường đã không còn thức ăn, ta cũng rảnh rỗi không có gì làm, nên muốn tới bồi sư tôn chút."

Nói rồi mở hộp đồ ăn ra, bày ra từng tầng, tầng đầu tiên có một đĩa nấm xào thanh dã, sau đó có nộm măng trộn rau diếp, tầng cuối cùng có một bát bánh trôi và ngó sen mật, còn có thêm hai bát cơm tẻ, một bát canh chân giò hun khói hầm măng.

Hai bát cơm tẻ...

Sở Vãn Ninh hơi cạn lời, hoá ra mình trong lòng Mặc Nhiên ăn khoẻ vậy à?

"Trên bàn hơi lộn xộn, sư tôn ăn trên giường, hay muốn ta dọn bàn, lại xếp đồ ăn qua đó?"

Sở Vãn Ninh đương nhiên không thích ăn cơm trên giường, nhưng dục vọng ở hạ thân giờ còn chưa tiêu, toàn phải dùng chăn che giấu, y có vẻ hơi băn khoăn, cuối cùng dứt khoát chọn vế sau.

"Trên bàn nhiều đồ, dọn cũng lâu, ăn ở đây đi."

Mặc Nhiên cười gật đầu: "Được."

Không thể không nói tay nghề Mặc Nhiên không tồi, năm năm trước nấu ăn đã rất ngon, năm năm sau tay nghề của đầu bếp tầm thường khó có thể sánh bằng. Hơn nữa người này biết rõ khẩu vị của y, biết sáng y không thích ăn cháo, nấm dùng nấu chính là nấm rơm, bánh trôi không có nhân đỗ, dùng khoai lang tím, măng đông đều non, chân giò hun khói thịt mỡ vừa phải, màu sắc như rạng mây đỏ...

Mặc Nhiên chưa từng hỏi khẩu vị của y thế nào, nhưng tất cả đều gãi đúng chỗ ngứa, tựa như đã sống chung rất nhiều năm.

Sở Vãn Ninh ăn từ tốn, tuy chậm rãi bình tĩnh, nhưng đũa lại không dừng một chút, chờ y uống xong ngụm canh cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Mặc Nhiên ngồi bên giường, một chân đạp lên giá ghế gỗ dựa bên cạnh, một tay chống má, cười như không cười mà nhìn y.

"Sao thế?" Sở Vãn Ninh theo bản năng lấy khăn tay lau, "Có phải bên miệng dính gì không..."

"Không có." Mặc Nhiên nói, "Nhìn sư tôn ăn, cảm thấy rất vui."

"..." Sở Vãn Ninh có hơi không tự nhiên, liền nhàn nhạt nói, "Ngươi nấu ngon, nhưng lần sau mang một bát cơm tới là đủ rồi."

Mặc Nhiên tựa hồ muốn nói gì, nhưng lại nhịn xuống không nói nữa, miệng hơi hé, cười lộ ra răng nanh nho nhỏ như cún con.

"Vâng."

Thật đúng là đồ ngốc, gặp chuyện lớn đều cẩn cẩn thận thận, sinh hoạt lại lười tới kỳ cục, đồ ăn trong hộp rõ ràng đều đã hết không còn gì.

Một người ăn phần của hai người, thế mà còn bảo với hắn cơm hơi nhiều, hơi no quá...

Mặc Nhiên càng nghĩ càng buồn cười, nhịn không được nhẹ nhàng chống lên thái dương, lông mi rũ xuống, run lên liên tục.

"Ngươi lại cười cái gì?"

"Không có gì không có gì." Mặc Nhiên sợ làm y mất mặt, da mặt sư tôn mình phải cẩn thận hơn bất cứ thứ gì, đương nhiên không thể làm y chịu không nổi, vì thế nói tránh đi, "Sư tôn, ta bỗng nhớ tới một chuyện, hôm qua quên nói với người."

"Chuyện gì?"

"Trên đường ta về, nghe nói Hoài Tội đại sư xuất quan trước người một ngày, đã đi trước."

"Ừ, không tồi."

"Nên người tỉnh lại không gặp ông ấy nhỉ?"

"Không có."

Mặc Nhiên thở dài nói: "Chuyện này cũng không thể nói sư tôn vô lễ, ta trước ở ngoài nghe người ta nghị luận về sư tôn không có lễ hiếu, Hoài Tội đại sư bỏ ra năm năm tâm huyết giúp sư tôn hồi hồn, tỉnh lại không nhận được cả câu cảm ơn. Nhưng đại sư tự bỏ đi trước, cũng không thể để sư tôn mới tỉnh, đã phải chạy tới Vô Bi Tự mà quỳ ở ngoài rơi nước mắt. Mấy người khua môi múa mép đó thật đáng ghét, nếu hỏi rõ ràng, ta sẽ bảo bá phụ ngày mai nói với——"

Sở Vãn Ninh bỗng bảo: "Không cần."

"Vì sao chứ?"

"... Ta với đại sư, đã trở mặt từ lâu." Sở Vãn Ninh nói, "Mặc dù lúc ta tỉnh ông ấy vẫn ở, ta cũng sẽ không cảm ơn ông ấy."

Mặc Nhiên sửng sốt một chút: "Vì sao? Ta biết năm đó sư tôn bị trục xuất khỏi chùa, không còn ràng buộc sư đồ với Hoài Tội đại sư, nhưng ông ấy giúp sư tôn lúc nguy nan, cũng không phải..."

Lời còn chưa dứt, Sở Vãn Ninh đã cắt ngang: "Ta với ông ấy, nói không rõ, cũng không muốn nhớ lại. Người khác nói ta vô lương tâm, máu lạnh bạc tình, thì kệ họ nói. Đó là sự thật."

Mặc Nhiên nóng nảy: "Sao có thể là thật? Người rõ ràng—— Người rõ ràng không phải kẻ như vậy!"

Sở Vãn Ninh bỗng dưng ngẩng đầu, trên mặt chợt lạnh đi, tựa như bị chạm phải vảy ngược, máu chảy thành sông.

"Mặc Nhiên." Y bỗng nhiên nói, "Chuyện của ta, ngươi hiểu được bao nhiêu?"

"Ta——"

Hắn nhìn đôi mắt trong veo của Sở Vãn Ninh, ở đó như tuyết lạnh đóng băng, không buông bỏ phòng bị, trấn vạn dặm thành nguyên.

Nháy mắt như vậy, bỗng muốn không quan tâm nữa mà nói ta biết, rất nhiều chuyện của người ta đều biết, ta đều rõ ràng, cho dù chút chuyện người trải qua, từng chút ta đều biết rõ, ta cũng nguyện ý nghe, nguyện ý chia sẻ cùng người. Người không cần giấu mọi chuyện trong lòng, khoá lại trùng trùng điệp điệp bí mật, dựng lên mới lớp rào chắn, người không mệt ư? Không khó chịu sao?

Nhưng hắn làm sao có đủ dũng cảm nói vậy.

Hắn là đồ đệ dưới toà của y, không thể lỗ mãng, không thể ngỗ nghịch.

Mặc Nhiên cuối cùng á khẩu không trả lời được.

Sau một lúc lâu im lặng, thân người luôn căng chặt như dây cung của Sở Vãn Ninh thả lỏng một chút, y tựa hồ mệt mỏi, thở dài, nói: "Người không phải thánh hiền, đứng trước thiên mệnh càng yếu ớt, có những chuyện không phải mình muốn là sẽ được. Được rồi, chuyện Hoài Tội đại sư, về sau không cần nói với ta. Ngươi ra ngoài đi, ta muốn thay y phục."

"... Vâng." Mặc Nhiên cúi đầu, yên lặng dọn đồ, đi tới cửa, bỗng nhiên nói, "Sư tôn, người có giận ta không?"

Sở Vãn Ninh lườm hắn một cái: "Ta giận ngươi làm gì?"

Mặc Nhiên giãn mặt cười: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ngày mai ta có thể tới nữa không?"

"Tuỳ ngươi."

Dừng một chút, bỗng nghĩ tới cái gì, bổ sung một câu, "Về sau không được nói "Ta vào đây" nữa."

Mặc Nhiên sửng sốt một lát: "Vì sao?"

"Ngươi vào là được rồi! Nói câu vô nghĩa thế làm gì?!" Sở Vãn Ninh có hơi giận, không biết là giận Mặc Nhiên thuần khiết không nghi ngờ, hay là giận mình không biết cố gắng mà đỏ mặt.

Đuổi Mặc Nhiên đi rồi, Sở Vãn Ninh mới xuống giường, giày cũng lười đi, để chân trần tới bên giá sách, lấy một quyển thẻ tre. Y lạch cạch mở thẻ tre ra, nhìn chằm chằm chữ bên trên, ánh mắt sâu thẳm, sau hồi lâu không nói gì.

Thẻ tre này là Hoài Tội đại sư để bên gối y. Làm mấy mật chú đơn giản, chỉ có Sở Vãn Ninh tự mở được. Chữ viết bên trên đoan chính tinh tế, viết "Sở công tử thân mến".

Thầy của y, gọi y là Sở công tử.

Thật sự vớ vẩn.

Nội dung thư không dài không ngắn, nói chút chuyện Sở Vãn Ninh sau khi tỉnh cần chú ý, lại hơn nửa độ dài, "thỉnh cầu" y một chuyện.

Hoài Tội đại sư mong y sau khi tinh lực khôi phục, hãy đến Long Huyết Sơn bên Vô Bi Tự gặp nhau, lời văn khẩn thiết, nói mình tuổi đã cao, thời gian không còn nhiều, muốn ôn lại chuyện cũ, trong lòng dày vò áy náy.

"Lão tăng trước khi viên tịch, mong được cùng quân nói một câu. Quân vẫn còn bệnh cũ, nghe nói do chuyện xưa mà liên luỵ, mỗi bảy năm phải bế quan một lần, lão tăng thấy thật hổ thẹn. Nếu quân nguyện tới Long Huyết Sơn, đương nhiên bày trận kỹ càng. Pháp chú nguy hiểm, quân cần đưa một người đệ tử song hệ mộc hoả, cùng đến trấn linh."

Bệnh cũ... Long Huyết Sơn...

Sở Vãn Ninh nhíu chặt mày kiếm, móng tay tựa hồ đâm vào da thịt.

Sao có thể? Đồ bị huỷ, thứ mất đi, ở Long Huyết Sơn một trăm sáu mươi tư ngày, có thể nguyên vẹn ư?

Hoài Tội đại sư bản lĩnh thông thiên, có thể làm lành vết sẹo khắc sâu sao?!

Y bỗng mở mắt ra, trong tay kim quang toả sáng tứ phía, thư trúc Tương Phi chắc chắn, nháy mắt bị y làm tan thành một mịn, hóa thành tro bụi.

Y đời này sẽ không bước vào Vô Bi Tự nửa bước.

Cũng không gọi Hoài Tội một tiếng sư tôn nữa.

Đảo mắt đã qua bốn ngày từ khi Sở Vãn Ninh xuất quan, hôm nay Tiết Chính Ung gọi y tới Đan Tâm Điện, đưa y phần uỷ thác cũ. Giũ ra thấy, bên trong chỉ có mấy câu đơn giản.

Sở Vãn Ninh nâng mắt, nói: "Đưa nhầm rồi."

"Cái gì?" Tiết Chính Ung nhìn thư đọc một lần, nói, "Có nhầm đâu."

"..." Sở Vãn Ninh nheo mắt lại, "Trên giấy viết, giúp thôn dân Ngọc Lương Thôn làm nông."

"Ngươi không đi à?"

"..."

Tiết Chính Ung mở to hai mắt: "Ngươi thật sự sẽ không đi à?!"

Sở Vãn Ninh bị ông hỏi tới hơi xấu hổ, tức muốn sùi bọt mép: "Sao không làm gì bình thường chút, trừ tà vớ vẩn?"

Tiết Chính Ung nói: "Gần đây khá thái bình, không nơi nào bị ám hay tà làm loạn. Ui dào dù sao thì Nhiên Nhi cũng đi với ngươi, cùng lắm ngươi ngồi nghỉ, để hắn chạy vặt là được rồi, người trẻ tuổi, gặt lúa phơi thóc là chuyện nhỏ thôi."

Đôi mày đen nhánh của Sở Vãn Ninh nhíu chặt lại: "Tử Sinh Đỉnh nhận mấy việc vặt này từ khi nào?"

"... Vẫn nhận suốt đó, con mèo của Vương bà bà ở trấn Vô Thường trèo lên cây không xuống được đều là Sư Muội đưa xuống. Chẳng qua trước kia chuyện khó giải quyết nhiều quá, đơn giản không dám làm phiền ngươi thôi." Tiết Chính Ung nói, "Ngươi gần đây mới tỉnh, vốn dĩ ta định để người khác làm, nhưng ta cảm thấy hẳn ngươi sẽ không chịu ngồi yên."

"Ta đây cũng không... Muốn đi gặt lúa." Sở Vãn Ninh đổi khẩu khí, mới không nói thành "Không biết gặt lúa."

Tiết Chính Ung nói: "Đều là Nhiên Nhi làm thay ngươi, ngươi coi như ra ngoài giải sầu, đi đường xíu thôi mà."

"Ta không nhận nhiệm vụ sẽ không thể giải sầu, đi đường chút?"

"Nói cũng đúng." Tiết Chính Ung gãi gãi đầu, "Có điều Ngọc Lương Thôn gần trấn Thải Điệp, ở đó có thiên liệt Nhiên Nhi tu bổ, nó không bằng ngươi, nếu ngươi tiện thì đi xem để gia cố chỗ đó."

Ông nói như vậy, Sở Vãn Ninh rốt cuộc cảm thấy cần thiết, nên không nói gì thêm, nhận thư uỷ thác, xoay người rời khỏi Đan Tâm Điện.