Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 130: Sư tôn, chạy qua năm năm tới gặp người




Hô hấp của Sở Vãn Ninh hơi nặng nề, yết hầu hơi khô.

Y không cam lòng nhận thua như thế, vì thế lòng y sinh khó dễ, ngọn lửa y đè nặng trong lòng kia, vẫn nhàn nhạt hỏi: "Cả đời?"

"Cả đời."

"... Ta có thể sẽ đi rất nhanh, cũng không quan tâm tới ngươi."

"Không sao hết, ta đuổi theo."

"Ta cũng có thể sẽ đứng yên, không muốn đi."

"Ta đứng bên sư tôn."

Sở Vãn Ninh vì hắn không cần nghĩ đã đáp làm cho thực nôn nóng, phất tay áo nói: "Ta đây dứt khoát không đi nổi nữa thì sao?"

"Ta bế người đi."

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên hơi sửng sốt, như cảm thấy có hơi bất kính rồi, có chút đường đột, nên mở to hai mắt, xua tay nói vội: "Ta cõng người đi."

Tim Sở Vãn Ninh đập ngày càng nhanh, y không thể không cố hết sức, kiềm chế khát vọng muốn đỡ nam nhân này dậy, xao động muốn chạm vào hắn. Xao động này làm y nhăn mày, nhìn qua y rất sốt ruột, có hơi tức giận: "Ai cần ngươi cõng chứ."

Mặc Nhiên há miệng muốn nói, lại không biết nói gì.

Sư tôn hắn chính là khó chiều như thế, cõng không được, bế cũng chẳng xong, tổng không thể nâng, cũng không thể kéo, hắn thật khó xử, không biết dỗ thế nào Sở Vãn Ninh mới vui vẻ.

Vì thế hơi mất mát mà cúi đầu, như chó bị bỏ rơi.

Hắn nhỏ giọng nói: "Ta cũng không đi nữa."

"..."

"Nếu người muốn ngắm mưa, ta sẽ ở bên cạnh người."

Sở Vãn Ninh bị dây dưa chặt chẽ như vậy bức cho chân tay luống cuống, y là người cô đơn một mình như vậy, gần như không cần nghĩ ngợi mà nói: "Ta không cần ngươi ở cùng."

Mặc Nhiên rốt cuộc không nói nữa, từ góc độ của Sở Vãn Ninh, chỉ có thể nhìn thấy trán hắn rộng, lông mày đen nhánh, còn hai hàng lông mi nhỏ dài, như lớp mành buông xuống, run lên nhè nhẹ, như khi gió thôi qua, mành tung bay.

"Sư tôn..." Sở Vãn Ninh dưới nôn nóng mà cự tuyệt, làm Mặc Nhiên hiểu lầm ý y, Mặc Nhiên nói, "Người còn giận ta có đúng không..."

Sở Vãn Ninh còn chìm trong rung động của nội tâm mình, không cách nào thoát khỏi, nên cũng chẳng nghe rõ, chỉ nói: "Cái gì?"

"Lúc ở Quỷ giới, ta nói với sư tôn, nói rất nhiều câu thật xin lỗi, nhưng ta biết không thể đủ. Năm năm nay, ta không lúc nào thoát khỏi áy náy, ta biết ta nợ người."

Sở Vãn Ninh: "......"

"Ta cũng muốn làm tốt hơn một chút, muốn ít nhất khi đứng trước mặt người, sẽ không cảm thấy bản thân quá dơ bẩn, sẽ không cảm thấy không dám ngẩng đầu. Nhưng mà... Ta không đuổi kịp người... Ta gần như mỗi ngày tỉnh lại, đều lo lắng đây chỉ là mơ, lo lắng khi tỉnh mộng, người đã không còn nữa. Bên tai ta luôn vang lên câu nói khi người cứu ta ở Kim Thành Trì, nói với ta, người bảo mộng quá đẹp không phải thật, ta liền... Ta liền rất khổ sở..."

Giọng Mặc Nhiên hơi nghẹn ngào.

Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng là hắn không nói được, hắn cảm thấy không có mặt mũi mà nói trước mặt Sở Vãn Ninh, hắn làm sao có thể nhẫn tâm biết mọi chuyện trong năm năm qua đây?

Hắn... Có đôi khi một mình ở trong tuyết cốc, không phân rõ được thời gian, cũng không biết rõ mình đang ở nơi nào. Lúc ấy lấy kim đâm cho mình một nhát, đâm từng cái từng cái vào đầu ngón tay, rất đau, đau đủ rồi sẽ biết thần thức mình vẫn còn thanh tỉnh, biết mình còn hấp hối tại nhân gian.

Biết tất cả chuyện này không phải giấc mộng dài kiếp trước của hắn, tỉnh lại rồi không nhìn thấy cảnh người còn người mất ở Tử Sinh Đỉnh, mắt đầy cừu hận của Tiết Mông, san bằng bình địa của Nho Phong Môn, không thấy ở Hồng Liên Thuỷ Tạ, Sở Vãn Ninh nằm im, như khi còn sống.

Như khi còn sống, như khi còn sống.

Còn có bốn chữ nào, có thể so sánh với cảnh khuyết thiếu này.

Nói đến cũng lạ, khi biết Sở Vãn Ninh vì cứu hắn mà chết, lúc dưới Quỷ Giới cứu người, trong lòng hắn tuy đau, lại không có thời gian mà quan tâm tới tuyệt vọng này.

Nhưng theo kiếp phù du vội vàng, theo thời gian dần trôi.

Theo mỗi ngày mỗi ngày trôi qua tới ngày Sở Vãn Ninh tỉnh dậy, Mặc Nhiên lại càng đau, lòng như bị đao cắt.

Tựa như một người một chỗ trong năm tháng, làm hắn nhàn rỗi hơn nhiều để tự hỏi, lại tựa như vì hắn không ở trong cuộc sống của Sở Vãn Ninh nữa, từng cuồng loạn như vậy, bắt chước người kia hết sức mình, hận không thể huỷ hoại bản thân, thay thế hình bóng của Sở Vãn Ninh.

Tóm lại, rất nhiều chuyện hắn từng không để ý, không có nhớ rõ, chuyện dần dần quên mất, đều quay lại với hắn từng chút một. Những chuyện cũ đó, như thuỷ triều lui xuống, loã lồ trên bùn cát ướt át, hắn lẻ loi đứng bên bờ biển, sóng biển đã ngừng.

Hết thảy đều nhìn rõ ràng như vậy.

Hắn nhớ tới kiếp trước, khói lửa nổi lên tứ phía, cùng với con đường cụt.

Tiết Mông tìm tới Tử Sinh Đỉnh, trước Vu Sơn Điện hoàn toàn thay đổi, Tiết Mông từng mang nước mắt, từng câu từng chữ mà chất vấn hắn.

Vì sao muốn đối xử với sư tôn của mình như vậy.

Tiết Mông đã từng bức bách hắn, bức bách hắn quay đầu nhìn lại trước khi chết——

Cậu nói, Mặc Nhiên.

Ngươi suy nghĩ kỹ lại một chút, ngươi buông cừu hận dữ tợn đó xuống. Ngươi quay đầu nhìn lại một cái đi.

Người từng đưa ngươi đi tu hành luyện võ, bảo vệ ngươi chu toàn.

Người từng dạy ngươi tập viết đọc sách, làm thơ vẽ tranh.

Người từng vì ngươi mà nấu ăn, tay chân vụng về, làm một tay bị thương.

Người đã từng... Người đã từng ngày đêm chờ ngươi, một mình từ khi trời tối... Đến tận hửng đông...

Khi đó Mặc Nhiên không chịu nghe, không chịu nhìn.

Giờ hắn đi tới ven biển vận mệnh, thuỷ triều rút xuống. Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới chân, thấy một trái tim vỡ nát, trái tim kia từng đối xử với hắn rất tốt như vậy, từng khẩn thiết tới tận khi sắp chết, sắp biến tim thành vũng máu.

Là hắn bảo thủ, không chịu nhìn, dẫm đạp dưới chân.

Hắn cứ dẫm đạp tâm ý của Sở Vãn Ninh dưới chân như vậy!

Mặc Nhiên mỗi khi nghĩ tới đây, đều cảm thấy cả người phát lạnh, huyết nhục mơ hồ, hắn rốt cuộc làm cái gì... Đã làm cái gì thế? Hai đời, mười sáu năm, hắn từng có ngày nào báo đáp cho Sở Vãn Ninh hay chưa? Hắn từng có ngày nào—— đặt Sở Vãn Ninh ở vị trí đầu tiên hay chưa?!

SÚC SINH!!!

Chẳng lẽ mình từ trước tim làm từ gỗ đá, tại sao lại không thấy đau?!

Năm năm ấy, bao nhiêu lần mơ thấy Sở Vãn Ninh bạch y quay về, dung nhan vẫn thế.

Hắn tỉnh lại, gối đều đã ướt, hắn mỗi ngày đều nói, Sở Vãn Ninh, sư tôn, thực xin lỗi, là ta không tốt, là ta không tốt.

Mỗi ngày đều nói, lại không thể giảm được chút mảy may áy náy nào.

Về sau, hắn thấy hương thơm mùa xuân, sẽ nhớ tới y, thấy tuyết rơi giữa đông, cũng sẽ nhớ tới y.

Sau nữa, mỗi ngày dưới ánh nắng vàng của sáng sớm, tựa như hồn phách Sở Vãn Ninh. Mỗi đêm đều là một màu đen, như đôi mắt Sở Vãn Ninh. Sau đó mỗi một ánh trăng trong trẻo đều như vân áo phất tuyết của y, mỗi một ánh mặt trời mới mọc đều ôn nhu như y, sau hắn nhìn rạng mây đỏ ở phía chân trời, dưới tia nắng ban mai thanh sắc, giữa biển rộng trời mây đều thấy thân ảnh của Sở Vãn Ninh.

Nơi nơi đều là y.

Bởi vì đau đớn cùng nhớ nhung như vậy, hắn thậm chí giảm cừu hận với xuất thân thấp hèn của hắn, nhạt đi lưu luyến si mê cuồng nhiệt với Sư Muội.

Có một ngày, hắn nhìn ngoài tuyết cốc, bên tường, mọc lên một cành hoa xuân còn đọng tuyết.

Hắn bình tĩnh nhìn một lát, chỉ thấy không như ngày thường, hắn nghĩ, a, hoa này thật đẹp, nếu sư tôn nhìn thấy, ắt hẳn sẽ thích.

Chỉ nhàn nhạt nghĩ như vậy, nghĩ đơn giản như vậy, nhất thời tuỳ ý chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng khi Sở Vãn Ninh chết, không hề bức điên hắn, làm hắn bi thương dâng trào sụp đổ trong nháy mắt, con đê ngàn dặm lại sụp vì một tổ kiến, hắn bỗng nhiên suýt chút nữa thì tan vỡ mất.

Hắn thất thanh gào khóc, thâm cốc vang xa, nhạn trận kinh hàn, giọng hắn nghẹn ngào khó nghe như vậy, khóc lóc với một nhành hoa đọng tuyết mang ánh vàng rực rỡ.

Năm năm.

Hắn chưa từng tha thứ cho bản thân mình.

"Sư tôn... Thực xin lỗi... Ta hôm nay liều mạng gấp gáp quay về, ta cũng muốn mang lễ vật cho người, muốn gặp người, không buông tay..." Những trấn định cứng rắn dựng lên nháy mắt tan thành tro bụi, những lúc ra vẻ thong dong ấy rốt cuộc sụp đổ.

Mặc Nhiên quỳ trước mặt Sở Vãn Ninh, hắn rốt cuộc tự loạn đầu trận tuyến, giờ, cũng chỉ có trước mặt Sở Vãn Ninh, hắn mới có thể tự loạn đầu trận tuyến.

"Ta... Thực sự vẫn rất ngu ngốc, sau khi người tỉnh lại, ta đồng ý với người chuyện đầu tiên kia, cũng không thể làm nổi. Là ta không tốt."

Sở Vãn Ninh thấy hắn như vậy, trong lòng vạn phần không đành lòng, y xưa nay yêu Mặc Nhiên, giờ cửu biệt trùng phùng, làm sao nhẫn tâm khiến hắn khóc như vậy.

Nhưng nghe hắn nói tới đây, lại do dự một lát, hỏi: "Sao hôm nay ngươi lại tới muộn?"

"Vốn... Cũng sẽ tới kịp. Nhưng trấn Thải Điệp bị chút yêu tà quấy phá, ta..."

"Trừ yêu nên tới trễ?"

"Xin lỗi." Mặc Nhiên cúi đầu, "Không những tới muộn, còn làm hỏng lễ vật tặng sư tôn, đều bị phá cả rồi... Còn làm cả người dính máu đen, nên ta vội vã tắm rửa, kết quả..."

Đáy lòng Sở Vãn Ninh trở nên mềm mại.

Mặc tông sư.

Mặc Nhiên này, quả nhiên đã khác năm năm trước rồi.

Năm năm trước còn ích kỷ, giờ cũng biết cái nào nặng cái nào nhẹ. Sở Vãn Ninh không phải người một lòng nghĩ tới phong hoa tuyết nguyệt, nếu Mặc Nhiên thấy trấn Thải Điệp bị quấy phá mà không màng, y ngược lại sẽ nổi giận, nhưng giờ nam nhân thành thành thật thật quỳ trước mặt mình, vụng về cầu xin tha thứ, y lại cảm thấy, thật sự ngốc nghếch lại có chút đáng yêu.

Sở Vãn Ninh chậm rãi tiến lên, trong lòng ôn nhu chảy xuôi, y vươn tay, đang muốn đỡ Mặc Nhiên dậy, lại chợt nghe Mặc Nhiên sầu thảm nói: "Sư tôn, xin người đừng trục xuất ta khỏi sư môn."

Giờ đến lượt Sở Vãn Ninh ngơ ngẩn, y không biết Mặc Nhiên áy náy bất an sâu như vậy, nên không đoán được Mặc Nhiên sẽ nói thế, chần chờ: "Sao lại..."

"Cho dù lúc trời mưa, ta đứng bên cạnh người, đuổi theo người, bế người, cõng người, người đều không cần, đều không hài lòng, cũng xin người, đừng đuổi ta đi."

Mặc Nhiên rốt cuộc ngẩng đầu lên, lòng Sở Vãn Ninh chấn động.

Y nhìn đôi mắt nam nhân này phiếm hồng, bên trong vẫn còn nước mắt mông lung.

Sở Vãn Ninh luôn luôn quyết đoán, giờ chợt không có chủ ý, tay chân luống cuống: "Ngươi... Ngươi năm nay cũng hai mươi hai rồi, sao ngươi còn..."

Dùng một chút, thở dài một hơi, nói: "Ngươi đứng dậy trước đi."

Mặc Nhiên đột nhiên nâng tay, hung hăng dụi mắt, quật cường nói: "Sư tôn không cần ta, ta không đứng dậy đâu."

... Quả nhiên vẫn là lưu manh thôi!

Sở Vãn Ninh hơi đau đầu, mím môi, túm tay hắn, kéo hắn dậy.

Đầu ngón tay chạm vào, chỉ cảm thấy cơ bắp hữu lực, huyết nhục nóng như lửa, thân thẻ trẻ tuổi rắn chắc, không giống thân thể thiếu niên chút nào, Sở Vãn Ninh vừa chạm vào nơi lồng ngực đã run rẩy, y sửng sốt, đột nhiên buông tay ra.

May mà Mặc Nhiên đang khổ sở, không nhận ra khác thường của Sở Vãn Ninh. Nhưng Sở Vãn Ninh lại khó tin mà nhìn tay mình, trong lòng nổi sóng to gió lớn.

Mình đây là... Làm sao thế?

Chẳng lẽ ngủ năm năm, những thanh tâm quả dục, kiêu ngạo rụt rè, đều vứt ra sau đầu rồi?

Lại giương mắt, ngạc nhiên nhìn Mặc Nhiên.

Hay là người trước mặt biến hoá quá nhiều, làm y rốt cuộc không thể tự kiềm chế nữa?

Mặc Nhiên cắn môi, cắn một lát, tựa như cứng đầu muốn bám riết lấy, đuổi cũng đuổi không đi rồi: "Xin sư tôn đừng đuổi ta đi."

Nói xong lại muốn quỳ.

Sở Vãn Ninh làm sao còn dám đỡ hắn thêm lần nữa? Vội lạnh giọng ngừng lại: "Ngươi còn quỳ! Ta sẽ thật sự không cần ngươi!"

"..." Mặc Nhiên sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, bỗng hiểu ra, mắt phát sáng, "Sư tôn, người không trách ra... Không vì ta hôm nay nuốt lời mà giận ta ư? Người......"

Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Ta độ lượng thế có từng nhỏ nhen vậy chưa?"

Mặc Nhiên kích động trong lòng, nhịn không được muốn ôm y, nhưng Sở Vãn Ninh bị doạ rồi, y lui về sau một bước, mày kiếm giận dữ dựng lên: "Ngươi làm gì thế? Còn ra thể thống gì nữa?"

"A." Mặc Nhiên giờ mới chậm chạp nhận ra, vội nói, "Thực xin lỗi, là ta thất lễ."

Thính tai Sở Vãn Ninh đỏ bừng, cố gắng lãnh đạm nói: "Người hơn hai mươi rồi, vẫn không có quy củ như vậy."

Thính tai Mặc Nhiên cũng đỏ, lầu bầu: "Là ta không tốt."

Là ta không tốt ra khỏi miệng hắn, Sở Vãn Ninh nghe, hơi giận, hơi buồn cười, hơi thương tiếc, còn có chút ấm lòng.

Y nâng mi, ánh mắt dừng ở đuôi mắt phượng, như có như không liếc Mặc Nhiên một cái.

Liếc mắt nhìn nhìn hán tử ánh tuấn đĩnh bạt, gương mặt màu mạch nha không biết vì nhiệt độ ở suối nước nóng chưa tan, hay vì lý do khác, hơi hồng hồng, toả nhiệt, hơi nước ướt át như bị dương quang của hắn hoá tan, tôn lên cặp mắt đen nhánh sáng ngời kia, rực rỡ lấp lánh.

Thịch.

Sở Vãn Ninh cảm thấy trái tim mình run lên mãnh liệt, đầu ngón tay chạm tới Mặc Nhiên, lại nóng lên. Y bỗng nuốt khan, không dám nhìn Mặc Nhiên nữa, mắng một câu: "Ngu xuẩn." Bỗng xoay người rời đi.

Trên kết giới còn chưa lệch chút nào, Mặc Nhiên thật sự theo lời hứa, đuổi theo sau y.

Sở Vãn Ninh rũ mi, không dám quay đầu nhìn, y biết trong mắt mình giờ chứa ái và dục không giấu nổi, như đầu ngón tay nóng bừng lên, không ngừng được.

Y rốt cuộc thay đổi hắn.

Năm năm trước Mặc Nhiên không làm được, năm năm sau, nam nhân này đều làm được. Được lòng của y, rơi vào bể dục của y.

Từ đây, Sở Vãn Ninh chỉ là phàm nhân, thân thể huyết nhục, ôm lấy linh hồn, sống trong lưới, không thể thoát nổi. . ngôn tình sủng

Tác giả có lời muốn nói: Sư tôn bắt đầu thử nghiệm

Sở Vãn Ninh: Đến, chúng ta chơi trò suy nghĩ vương giả, yên tâm, đều là đưa phân đề thôi.

Cẩu tử: Vâng vâng vâng!

Sở Vãn Ninh: Hoa hải đường có mấy cánh?

Cẩu tử: Năm!

Sở Vãn Ninh: Hải đường ở Hồng Liên Tạ Thuỷ là loại nào?

Cẩu tử: Tây phủ!

Sở Vãn Ninh: Chiều cao của Sư Muội?

Cẩu tử: 183!

Sở Vãn Ninh: Chiều cao của Tiết Mông?

Cẩu tử: Ha ha ha, 178

Tiết Mông:... Mẹ ngươi, có gì buồn cười đâu

Sở Vãn Ninh: Chiều cao của ngươi?

Cẩu tử: Ha ha ha ha ha ha ha 189!

Tiết Mông: Á.

Sở Vãn Ninh: Chiều cao của ta?

Mặc Nhiên: 1... Khụ, 181.

Sở Vãn Ninh: Được, qua khảo thí, không trục xuất ngươi khỏi sư tôn.