Hương Vị Tình Yêu - Nguyệt Dã Sơn Hồ

Chương 138




Bên ngoài, mưa lớn như những sợi chỉ bạc, ào ào rơi xuống, những giọt mưa đập mạnh vào cửa kính, phát ra âm thanh trầm đục.

 

Kiều Trân không hề do dự, lập tức đáp lại: "Được."

 

Dù sao đi nữa, cô cũng không thể nào từ chối anh.

 

Kiều Trân đi vào bếp lấy một chiếc muỗng, múc một muỗng nước mật ong, cúi người đút đến bên miệng anh, giọng nói tự nhiên trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng dỗ dành:

 

"Ngoan nào, há miệng ra."

 

Như đang dỗ dành một em bé mẫu giáo.

 

Cô mặc chiếc váy ngủ màu be, theo động tác cúi xuống cho anh uống nước, vô tình để lộ một vùng da trắng muốt, nhưng bản thân cô hoàn toàn không nhận ra—

 

Không nhận ra mình quyến rũ đến mức nào;

 

Không nhận ra mình giống như một chú thỏ trắng nhỏ bị con sói xám lớn nhắm trúng.

 

Hương thơm nhẹ nhàng của sữa tắm hoa nhài từ cơ thể cô lan tỏa, từng chút từng chút một, thấm vào lòng người.

 

Sự ủy khuất trong mắt Tần Dực Trì lập tức tan biến, ánh mắt anh trở nên sâu lắng và đậm đặc, màu mực trong mắt như cuộn sóng, đầy vẻ xâm chiếm...

 

Ánh mắt anh dừng lại ở cổ áo của Kiều Trân trong hai giây, yết hầu khẽ nhấp nhô, vành tai ngày càng nóng hơn.

 

Tần Dực Trì nhanh chóng cúi đầu, ngoan ngoãn há miệng ra.

 

Kiều Trân một muỗng lại một muỗng dỗ anh uống nước, đôi mắt sáng lấp lánh như những ngôi sao, không nhịn được mà mỉm cười.

 

Tần Dực Trì khi say rượu, thật sự rất ngoan rất ngoan ~

 

Rất đơn thuần! Rất đáng yêu!

 

Rốt cuộc là ai nghĩ anh trông dữ dằn chứ!

 

Sau khi cho anh uống xong một ly nước mật ong, Kiều Trân dùng khăn lông lau khô những giọt mưa trên mặt anh, nhẹ nhàng và dịu dàng, như đang lau một món đồ sứ quý giá.

 

Đột nhiên, Kiều Trân chớp mắt, tiến lại gần anh, nhìn chằm chằm vào tai anh:



 

"Ơ? Tai cậu đỏ quá…"

 

Thấy cô cúi thấp hơn, làn da trắng như tuyết trước n.g.ự.c đập thẳng vào mắt anh, quá sức kích thích, tai Tần Dực Trì càng đỏ hơn.

 

Kiều Trân như phát hiện ra một điều mới lạ, liền đưa tay lên, nắm lấy dái tai anh, ánh mắt đầy tò mò và ngây thơ.

 

Tai Tần Dực Trì khẽ giật, anh hơi quay đầu sang một bên, cổ và má dần dần ửng hồng, giọng nói trầm thấp vang lên:

 

"Đừng chạm vào tớ nữa..."

 

Dù là nói bằng giọng trầm nhưng nghe như thể anh đang làm nũng với cô.

 

Kiều Trân nhìn tai và cổ anh đỏ lên, càng khẳng định chắc chắn anh đã say.

 

Say rượu mới mặt đỏ tai hồng như vậy!

 

Kiều Trân thử đưa ngón trỏ trắng muốt của mình ra, vẫy vẫy trước mặt anh, chỉ vào mình, mím môi nhỏ giọng hỏi:

 

"Tần Dực Trì, tớ là ai?"

 

Chỉ thấy Tần Dực Trì nghiêng đầu, đôi mắt anh nửa mở, hàng mi dài đen nhánh che đi cảm xúc trong mắt, một dáng vẻ lười biếng, khiến người ta không thể đoán được.

 

Một lúc lâu sau, anh vẫn không nói gì.

 

Kiều Trân nghĩ nghĩ rồi quyết định bỏ qua, bây giờ Tần Dực Trì có lẽ ngay cả chính mình là ai cũng không biết, làm sao có thể nhận ra cô.

 

Khoan đã!

 

Vậy… vậy chẳng phải cô có thể làm gì cũng được sao?

 

Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hai hình nhân nhỏ.

 

[Ác quỷ Trân Trân] cười gian xảo: "Mau! Mau lột sạch anh ấy! Nhân lúc anh ấy không tỉnh táo, sờ hết những chỗ cần sờ! Dù sao anh ấy cũng không biết!"

 

Bên cạnh, [Thiên thần Trân Trân] tròn mắt ngạc nhiên, mặt đỏ bừng: "Nhưng làm vậy là không đúng đâu QwQ, không, không thể làm thế! Cậu hư quá, cậu không bình thường chút nào!"



 

"..."

 

Kiều Trân bị suy nghĩ tà ác của mình làm cho sợ hãi, vành tai trắng như ngọc dần ửng hồng, má cũng dần dần nóng lên.

 

Sao lại có thể như thế chứ.

 

Cô lặng lẽ nắm chặt tay, lắc mạnh đầu, cúi đầu cam chịu.

 

Từ khi nào mà cô lại thèm khát Tần Dực Trì như vậy...

 

Kiều Trân đau khổ xoa xoa thái dương, bắt đầu trực tiếp cởi áo anh.

 

Trong phòng bật máy sưởi, những luồng khí ấm áp tỏa ra. Kiều Trân giúp anh cởi áo phao, nghĩ bụng lát nữa sẽ đắp chăn cho anh, để anh không bị cảm lạnh.

 

Lúc này, Tần Dực Trì cúi đầu, mơ mơ màng màng nhắm mắt, như đang lẩm bẩm trong giấc mơ:

 

"Ôm cái."

 

Giọng nói khàn khàn, trầm thấp và quyến rũ.

 

Ngón tay Kiều Trân khẽ run lên, gần như ngay lập tức, đến cả nhịp thở cũng ngừng lại trong chốc lát.

 

Ôm?

 

Kiều Trân do dự vài giây, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nghiêm túc suy nghĩ.

 

Một lúc lâu sau, cô lấy hết can đảm, từng chút một dịch lại gần, mở rộng cánh tay—

 

Nhẹ nhàng ôm lấy anh.

 

Như thể đang ôm một con thú bông cỡ lớn trong nhà.

 

Kiều Trân cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn anh, chỉ rụt rè vùi mặt vào vai anh, đến cả chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại làm thế.

 

Chỉ là luyến tiếc ôm anh.