Hương Vị Tình Yêu - Nguyệt Dã Sơn Hồ

Chương 112




Cô bắt đầu xem lại buổi phát sóng, quan sát từng hành động của mình vừa rồi, mắt dần mở to, trong đáy mắt hiện lên vài phần không thể tin được.

 

Cô gái trên sân khấu ấy, thật sự là cô sao…

 

Kiều Trân khẽ há miệng, như thể qua màn hình, cô nhìn thấy một phiên bản khác của mình, ngay cả chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên và bất ngờ.

 

Cô gái tự tin đó, là cô sao?

 

Thậm chí cô cũng không biết làm thế nào mà mình có thể đứng trên sân khấu, từ giữa biển người mênh m.ô.n.g lại chính xác bắt gặp ánh mắt của Tần Dực Trì.

 

Trong không khí nóng bỏng quấn lấy nhau, không thể tách rời.

 

Sau khi xem đi xem lại video, Kiều Trân mới hoảng hốt cất điện thoại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

 

Cô lướt qua từng khuôn mặt, mắt nhìn đến mức gần như mỏi nhừ, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tần Dực Trì.

 

Lạ thật, vừa nãy rõ ràng còn ở đó mà…

 

"Kiều Trân."

 

Ngay giây tiếp theo, giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, kèm theo hương thơm nhẹ nhàng của cỏ cây và hoa lá lan tỏa quanh cô.

 

Kiều Trân lập tức quay lại, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm.

 

Dường như dù cô có tìm thấy hay không, Tần Dực Trì vẫn luôn lặng lẽ ở bên cô.

 

Bất ngờ, một bó hoa hồng đen được đưa ra trước mặt cô, cao cấp và xinh đẹp, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

 

Như thể sự lãng mạn cũng không do dự mà lao về phía cô.



 

Kiều Trân ngẩn người, mơ hồ ngẩng đầu lên.

 

Tần Dực Trì cao lớn và mảnh mai, chiếc áo khoác đen càng làm anh trở nên trầm ổn và mạnh mẽ hơn, nét mặt sâu thẳm, đường nét khuôn mặt rõ ràng, hormone như muốn tràn ra ngoài.

 

Anh cầm hoa bằng một tay, gân xanh nổi lên, hơi cúi đầu, giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cello:

 

"Chúc mừng, sân khấu rất hoàn hảo."

 

Kiều Trân chợt ngừng thở trong giây lát, không phân biệt được là vui mừng hay ngạc nhiên, cũng không biết là vì sự công nhận của anh hay vì bó hoa này.

 

Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, ngơ ngác nói: "Cậu… cậu làm sao mà…"

 

Sao lại đột nhiên chuẩn bị hoa.

 

Tần Dực Trì nhìn cô, không tự nhiên dời mắt đi, giọng điệu có chút thờ ơ:

 

"Ồ, tiệm hoa đang giảm giá, tiện tay mua thôi."

 

Nói xong, anh lười biếng bổ sung thêm: "Cậu xem, họ đều có."

 

Kiều Trân nhìn theo, thấy bên cạnh nhiều thí sinh khác đều có người đứng vây quanh, có người là cha mẹ, có người là bạn đời, cũng có người là bạn bè, tất cả đều tặng hoa để khích lệ.

 

Chắc ông cụ bán hoa bên cạnh sắp cười đến đau cả bụng rồi…

 

Kiều Trân vẫn chưa nhận lấy bó hoa, luôn cảm thấy món quà bất ngờ thế này, cô dường như không xứng đáng nhận được.

 

Như thể bánh rơi từ trên trời xuống, thơm ngon ngọt ngào, rơi chính xác vào tay cô, nhưng cô lại không dám ăn.



 

Hơn nữa, hoa ngôn ngữ của Kỵ sĩ Đen là:

 

Chân thành, độc nhất vô nhị.

 

Cổ họng của Tần Dực Trì khô khan, chậm rãi cất tiếng: "Không thích à?"

 

Kiều Trân tỉnh lại, miệng nhanh hơn não, buột miệng nói: "Thích!"

 

Sao có thể không thích chứ.

 

Cô nhận lấy bó hoa tinh tế đó, nghiêm túc nói thêm lần nữa: "Tần Dực Trì, tớ thích, rất thích…"

 

Một bó hoa hồng Kỵ sĩ Đen lớn trong vòng tay cô, tương phản giữa hai màu đen và trắng, dưới lớp giấy bọc đen tôn lên cảm giác cao cấp.

 

Giống như một bức tranh thủy mặc, khiến người ta say mê trong sự quyến rũ của nó.

 

Quan trọng hơn, nó bất ngờ lại hợp với chiếc váy đen của cô, gần như là sự lựa chọn hoàn hảo.

 

Kiều Trân hơi cúi đầu, chú ý đến tấm thiệp chúc mừng bằng tiếng Anh trong bó hoa, đột nhiên sững lại:

 

"Let me be your shelter"

 

"Hãy để anh làm nơi trú ẩn của em."

 

Nhưng cũng có thể dịch lãng mạn thành:

 

"Hãy để anh bảo vệ em."