Hướng Về Trái Tim

Chương 2: Vận mệnh khiến con người đành câm lặng




Tuy rằng thỏ không ăn cỏ gần hang

Nhưng có cỏ nào lại chạy lung tung như thế?

Sáng sớm thứ Sáu, Giang Văn Khê đã vộiđến nhà Lý Văn, chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Lý Văn. LýNghiên thấy gương mặt mộc của cô thì làu bàu vài câu, sau đó cầm hộptrang điểm lên để hành hạ mặt cô.

Một lúc sau, khi cô nhìn thấy mình tronggương, ngẩn ra đến năm phút mới hoàn hồn, sau đó chỉ vào bóng mình trong gương rồi nói với Lý Nghiên: “Thảo nào người ta nói ‘hàng lậu’ mỗi lúcmột nhiều, cậu nhìn này, lúc nãy so với bây giờ, đúng là biến già cỗithành kỳ tích”.

Lý Nghiên lấy ngón tay chỉ vào đầu cô,nói: “Già cỗi nhất chính là đồ đầu heo này này, có nghe nói chưa, khôngcó phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười”.

Giang Văn Khê xoa đầu: “Ngay cả chuyện ăn no mặc ấm cơ bản nhất mà tớ còn không giải quyết nổi, quan tâm đếnchuyện phụ nữ xấu phụ nữ lười làm cái gì”.

Khoảng hơn một tiếng sau, chú rể ChâuThành dẫn một đám người ra sức xông vào phòng tân hôn, cô mới biết tốinay phù rể thân mang trọng trách chính là Cố Đình Hòa.

Cố Đình Hòa trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Văn Khê liền ngẩn người, mấy giây sau mới nở nụ cười với cô.

Giang Văn Khê thầm nghĩ, lúc anh cười thật đẹp.

Về sau Giang Văn Khê mới biết Cố Đình Hòa là em họ của Châu Thành.

Tuy đã tham gia nhiều tiệc cưới nhưngGiang Văn Khê chưa từng làm phù dâu cho ai, trải qua cả một ngày mệtnhọc, cô mới biết thì ra kết hôn mệt mỏi như thế nào. Hiện giờ phải đónkhách cho tiệc tối, đứng cạnh đôi uyên ương hơn một tiếng đồng hồ, côcảm thấy chân như không thuộc về mình nữa. Lúc còn cách giờ khai tiệckhoảng mười lăm phút, nghe nói còn có hai vị khách quý chưa đến.

Cố Đình Hòa thấy cô nhăn nhó thì nhìnxuống đôi giày cao gót cô đang đi, cau mày rồi đến gần cô, hỏi nhỏ: “Côcó cần đến đó nghỉ một lúc không?”.

Nghe Cố Đình Hòa hỏi thế, mặt Giang VănKhê đỏ bừng, vội vã lắc đầu: “Không cần ạ”. Cô dâu còn mệt hơn cô màcũng không ngồi nghỉ, làm sao cô trốn đi được.

“Cố gắng thêm chút nữa.”

Cố Đình Hòa mỉm cười khiến Giang Văn Khêbất giác nhớ lại ban ngày anh luôn chăm sóc cô, không chỉ cô dâu chú rểmà cả những người không quen cũng trêu ghẹo họ, hỏi có muốn suy nghĩphát triển thêm không, hại cô cả ngày cứ thấy ngượng ngập.

Lúc Giang Văn Khê đang lơ đãng thì một vị khách quý đã đến.

Giang Văn Khê mỉm cười ngước nhìn, khinhìn rõ gương mặt quen thuộc mà hằng đêm trước khi ngủ, cô vẫn nguyềnrủa mấy trăm lần ấy, cô vội vàng quay đi, lùi lại hai bước như định đểngười khách ấy bỏ qua sự tồn tại của phù dâu là cô.

Chú rể Châu Thành là luật sư cố vấn củaGiang Hàng nên Lạc Thiên cũng được mời tham dự hôn lễ của Châu Thành.Anh xin lỗi vì tắc đường nên mới đến muộn, Châu Thành nhiệt tình bướcđến bắt tay với anh, luôn miệng nói “Đến là tốt rồi”.

Khi nhìn thấy phù rể Cố Đình Hòa, Lạc Thiên hơi nhướn mày, khóe môi nhướn lên, vẻ mặt tự nhiên và thẳng thắn.

Cố Đình Hòa cũng mỉm cười với anh, đưa tay phải ra bắt, tỏ ý xin lỗi vì chuyện ở K.O lần trước.

Lạc Thiên cũng đưa tay ra bắt theo phéplịch sự, rút tay lại, ánh mắt anh nhìn về phía phù dâu đang đứng quayđầu đi, có vẻ quen mắt, lại nhìn thêm mấy cái.

Là cô?!

“Mau chụp tấm hình chung”, thợ ảnh nói.

Lý Văn quay sang tìm phù dâu thì thấy Giang Văn Khê đang gục đầu đứng cách đó hai bước, “Khê Khê, đến đây chụp hình”.

Lý Nghiên đứng cạnh thấy Giang Văn Khêcúi gằm đầu xuống thì nghĩ cô thấy cấp trên đẹp trai tóc bạc nên e thẹnxấu hổ, thế là hích nhẹ cô một cái.

Cú hích này khiến Giang Văn Khê bị épphải tiến lên hai bước, phạm vi tầm nhìn vừa đủ lướt qua bộ áo vest màuxám bạc. Cô co chặt nắm tay, hạ quyết tâm, ngước mặt lên, nở nụ cười“trùng hợp quá” để đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm đó.

Lạc Thiên hơi nhếch môi, để lộ nụ cười nhẹ rồi nói với giọng cực khẽ: “Thời gian thi lần này đúng là lâu, từ sáng đến tối”.

Đột nhiên, Giang Văn Khê lúng túng đỏ bừng mặt, chỉ biết chớp mắt, cười khan mấy tiếng.

Lạc Thiên liếc nhìn cô rồi đứng cạnh chú rể.

Tuy đứng cách cô dâu chú rể, nhưng GiangVăn Khê vẫn cảm nhận được khí thế lãnh đạo bức người toát ra từ LạcThiên, trái tim đập loạn trong lồng ngực càng thình thịch không dứt,nhìn vào ống kính kỹ thuật số, cô toét miệng, lẩm bẩm đọc “cheese” mớimiễn cưỡng nở được một nụ cười kiểm soát gương mặt không bị co giật.

Chụp hình xong, Giang Văn Khê căng thẳngliếc nhìn Lạc Thiên, phát hiện anh vốn không hề quan tâm đến cô, bấtgiác thở phào nhẹ nhõm.

Lơ đãng trong phút chốc mà vị khách quý cuối cùng đã đến.

Giang Văn Khê mở to mắt, nhìn người đànông đẹp trai mặc bộ vest thẳng thớm, đeo kính gọng vàng và người phụ nữxinh đẹp, thanh lịch mặc bộ váy dài màu trắng đang khoác tay nhau tiếnvào.

Một đôi giai nhân trai tài gái sắc làm sao.

Chú rể Châu Thành nhiệt tình bước lên: “Phương Tử Hạ, cuối cùng cậu đã đến, cứ tưởng không kịp chứ”.

Người đàn ông tên Phương Tử Hạ mỉm cười nói: “Bạn cũ kết hôn, dù thế nào thì tôi cũng phải đến kịp chứ”.

“Nào, giới thiệu với cậu, Lạc Thiên, Tổng giám đốc tập đoàn Giang Hàng, chàng trai vàng độc thân đẹp trai giàu có giỏi giang của thành phố này”, Châu Thành nhiệt tình giới thiệu, “Tổnggiám đốc Lạc, đây là Phương Tử Hạ, bạn học thời đại học của tôi, từng là luật sư danh tiếng và lợi hại nhất thành phố S, còn đây là cô Châu Mộng Kha, vợ của cậu ấy. Nhưng bây giờ tên này sùng bái gái nước ngoài, đãphát triển sự nghiệp ở nước ngoài, có được thẻ xanh rồi”.

Từ khoảnh khắc Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha bước vào, Lạc Thiên đã nhìn thấy họ.

Thời gian vô tình dường như chưa hề đểlại bất cứ dấu vết gì trên gương mặt hai người, ngược lại, để lại choanh, là mái tóc bạc mà anh mãi mãi cũng không thể xóa bỏ.

Châu Mộng Kha lúc thấy Lạc Thiên, sắc mặt vụt trắng bệch, nhìn mái tóc bạc của anh, mấp máy môi, muốn nói gì đónhưng lại nuốt vào.

Bàn tay Phương Tử Hạ đặt ở eo Châu MộngKha bất giác siết chặt, rồi lại buông ra, đưa tay phải ra với Lạc Thiên: “Đã lâu không gặp”.

Lạc Thiên cười nhạt, bắt tay lại theo phép lịch sự: “Đã lâu không gặp”.

“Hai người quen nhau?”, Châu Thành kinh ngạc.

“Bạn cũ”, Phương Tử Hạ đáp, “Khoảng mười năm không gặp rồi”.

Bạn cũ?

Lạc Thiên cười gằn trong lòng.

Không chờ chú rể Châu Thành hỏi tiếp,người chủ trì hôn lễ đã tiến đến, nói: “Còn năm phút nữa là bắt đầu, mau chụp hình chung, muốn hàn huyên thì xin mời vào trong, cô dâu chú rểmau chuẩn bị đi”.

“Nhanh nhanh, chụp tấm hình chung.”

Giang Văn Khê vẫn chưa rời mắt khỏi LạcThiên và đôi vợ chồng ấy, đang mong đợi được nghe chuyện gì đó, thì đãbị kéo lại để chụp hình.

Phương Tử Hạ choàng vai cô vợ Châu MộngKha vào trong sảnh tiệc. Khi hai người đi qua cánh cửa trang trí hoatươi, Giang Văn Khê vô tình thấy phu nhân vị luật sư ấy quay lại, đôimắt đầy ắp vẻ u buồn nhìn về phía cô, không, nói chính xác là, cô tađang nhìn Quỷ Tóc Bạc.

Giang Văn Khê bỗng thấy tò mò, ánh mắt cô chiếu về phía Lạc Thiên, anh đang cau mày nhìn phu nhân vị luật sư đó,đến khi bóng hai người biến mất khỏi cánh cửa, mới theo vào trong sảnh.

Lúc này, Lý Nghiên hích tay vào ngườiGiang Văn Khê, thì thào: “Này, cậu có chú ý thấy ánh mắt Tổng giám đốcLạc của cậu và vị Phương phu nhân đó rất bất bình thường không?”.

Giang Văn Khê nhíu mày, hỏi: “Có không?Nếu là người khác cũng sẽ nhìn anh ta thôi mà, ai bảo anh ta có mái tócquá bắt mắt làm chi”.

Lý Nghiên lườm cô: “Với con mắt nhìn củacậu thì không biết năm đó làm sao lại có thể nói muốn làm cảnh sát hìnhsự giống cậu của cậu nhỉ?”.

“Chỉ có thể nói là tớ không nhiều chuyệnnhư cậu.” Giang Văn Khê lại nhìn về phía cổng hoa tươi trước mặt, nhớlại ánh mắt mờ ám của vị Phương phu nhân kia, hình như cô ta với Quỷ Tóc Bạc đúng là bất bình thường.

Nhưng cho dù giữa hai người đó có gì thật đi nữa thì liên quan gì đến Giang Văn Khê chứ.

Cố Đình Hòa tuy không nghe rõ hai ngườiđang nói gì, nhưng thấy Giang Văn Khê bảo Lý Nghiên nhiều chuyện thìđùa: “Nói đến nhiều chuyện thì làm sao cô là đối thủ của Lý Nghiên được? Tiểu Hùng nhà cô ấy thích gọi cô ấy là ‘bà tám Lý’ đấy!”.

“Cố Đình Hòa chết tiệt, anh muốn chết hả!”, Lý Nghiên kêu lên rồi đánh anh một cái.

“Giữa bàn dân thiên hạ mà dám to gan tấncông cảnh sát!”, Cố Đình Hòa vờ tỏ ra nghiêm túc, “Được rồi, tôi phảivào trong với anh họ đây, tôi ở trong đợi cô nhé”. Câu này là nói vớiGiang Văn Khê, nghe ra vô cùng mờ ám.

Lý Nghiên kỳ thị, đấm anh một cái: “Thìra cảnh sát cũng biết dụ dỗ con gái nhà lành, mau biến vào trong đi, lát nữa lúc uống rượu xem tôi dạy dỗ anh thế nào!”.

Mặt Giang Văn Khê dần đỏ hồng lên, cũnglà cảnh sát hình sự mà Cố Đình Hòa và ông cậu nghiêm khắc cổ hủ của côkhác nhau nhiều quá, cậu của cô tuyệt đối không cười tươi thoải máitrước mặt mọi người như thế bao giờ, còn Cố Đình Hòa hoàn toàn đánh sậphình tượng nguyên bản về cảnh sát hình sự trong lòng cô.

Trong những câu nói hoa mỹ của người dẫnchương trình, cô dâu chú rể trao nhẫn cưới cho nhau, hôn phải đến hơnmột phút mới chịu thôi.

Tiếng pháo giòn giã, mọi người chạm ly chúc mừng.

Giang Văn Khê theo cô dâu chú rể ngồi vào bàn tiệc, không hề nghĩ rằng Lạc Thiên và đôi vợ chồng kia cũng ngồibàn bên cạnh. Mà trùng hợp là chỗ ngồi của Lạc Thiên lại chếch phía đốidiện cô, chỉ cần cô ngẩng lên là có thể nhìn rõ mái tóc bạch kim óng ánh kia. Thỉnh thoảng cô còn bắt gặp nụ cười lạnh lùng thấp thoáng của LạcThiên, cảm thấy lỗ chân lông như nở to ra, lông tay dựng đứng, ham muốngắp thức ăn đột nhiên biến mất không tăm tích.

Cố Đình Hòa thường nghe Lý Nghiên nóirằng Giang Văn Khê rất hay xấu hổ, thấy cô ngồi bất động thì chủ độnggắp thức ăn cho cô: “Ban nãy chỉ mới là bước đầu tiên, bây giờ không ănlát nữa sẽ không có cơ hội đâu. Chút nữa khi chị dâu họ thay quần áo thì cơ hội cho cô đi vệ sinh cũng chẳng có”.

Giang Văn Khê hoang mang nhìn anh, tại sao cảnh sát có thể biết tường tận như thế, như thể anh đã từng kết hôn rồi vậy.

Sự thực đúng như lời Cố Đình Hòa nói, LýVăn thay đồ, Giang Văn Khê cũng phải đứng lên trước, lao vào phòng trang điểm, chuẩn bị sẵn trang phục cho Lý Văn thay. Thậm chí đến khi Lý Vănthay xong bộ trang phục thứ ba, Giang Văn Khê còn không thể lảng vảnggần bàn của mình được nữa.

Tiếp đó phải uống rượu mời, Giang Văn Khê theo sau Lý Văn chưa đi hết sảnh tiệc thì đã căng cứng toàn thân, đòiđi vệ sinh. Lý Văn cười an ủi cô, nói rằng có Cố Đình Hòa rồi cứ yên tâm mà đi đi.

Giang Văn Khê ngượng ngùng đỏ mặt, vội vàng chạy về hướng nhà vệ sinh.

Giang Văn Khê không thừa nhận mình ngốcnghếch mà cho rằng kiến trúc sư rất ngớ ngẩn, để thể hiện phong cách độc đáo của khách sạn mà thiết kế tất cả lối đi thành hình vòng cung khôngtheo quy tắc nào cả. Qua sự chỉ dẫn rất nhiều lần của nhân viên phục vụ, cô men theo hành lang quanh co khúc khuỷu đi trọn hai vòng, cuối cùngcũng tìm thấy nhà vệ sinh.

Đang định đẩy cửa vào thì thấy một người phụ nữ rất quen từ bên trong bước ra.

Cô ta mỉm cười với Giang Văn Khê. Ngẩnngười hai giây, cô mới sực nhận ra đó là Châu Mộng Kha, phu nhân của vịluật sư kia, liền mỉm cười gật đầu với cô ta.

Nhớ đến lời Lý Nghiên, Giang Văn Khê bấtgiác quay lại nhìn bóng Châu Mộng Kha, cô hiếm khi thấy người phụ nữ nào xinh đẹp điềm tĩnh như cô ấy. Trong bữa tiệc, cô lén lút quan sát LạcThiên, Châu Mộng Kha và Phương Tử Hạ mấy lần, không phát hiện ra điều gì đặc biệt, ba người có vẻ rất bình thường, thậm chí còn không thấy LạcThiên và Châu Mộng Kha liếc mắt đưa tình như cô tưởng.

Chị Lý Văn nói, Châu Mộng Kha là viênngọc quý của Cục trưởng Châu của Cục tư pháp, đã quen với luật sư Phương Tử Hạ trẻ trung giỏi giang từ mười năm trước, hai người yêu nhau mấynăm rồi mới bước vào thánh đường hôn nhân, sau khi kết hôn, hai ngườiđến Mỹ phát triển sự nghiệp, đến hôm qua mới về nước.

Phương Tử Hạ nói là bạn cũ của Quỷ TócBạc, mười năm không gặp, thêm ánh mắt mờ ám của Quỷ Tóc Bạc và Châu Mộng Kha, nghĩ lại hơn mười năm trước, chắc là một mối quan hệ tay ba mậpmờ, không rõ ràng.

Chuyện hơn mười năm trước? Thế thì Quỷ Tóc Bạc hiện giờ rốt cuộc bao nhiêu tuổi?

Trong đầu Giang Văn Khê hiện ra gương mặt đẹp trai quyến rũ của anh, ngoại trừ mái tóc bạc chói mắt có vẻ già cỗi ra thì nhiều nhất cũng không quá ba mươi tuổi.

Ủa, mà sao tự dưng cô lại nghiên cứu Quỷ Tóc Bạc năm nay bao tuổi?

Có lẽ do ảnh hưởng của Lý Nghiên mà côcũng trở nên hơi lắm chuyện, nhìn vào gương, cô nhún vai, dù sao cô cũng không có tư cách làm phóng viên giải trí, hà tất phải tò mò về đời tưkẻ khác.

Vuốt lại tóc, cô ra khỏi nhà vệ sinh.

Đứng giữa hành lang dài dằng dặc, GiangVăn Khê nhăn nhó, vào sảnh tiệc thì nên rẽ trái hay phải? Lại nguyền rủa kiến trúc sư vô lương tâm, cô quyết định rẽ phải.

Khi qua lối rẽ, cô nghe thấy giọng mộtngười đàn ông vẳng đến, hình như đang nổi giận với ai đó. Lúc cô địnhtrốn đi, chọn rẽ hướng khác thì cô nghe thấy người đó giận dữ gầm lên:“Châu Mộng Kha, ở cạnh tôi mười năm rồi mà cô vẫn không quên hắn ta”.

Giang Văn Khê nghĩ mình không phải kẻ tòmò, nhưng bị Lý Nghiên nhuộm đen mất rồi, cô đành thừa nhận rằng cô đãbiến chất, trở nên không trong sáng, có những thú vui chẳng hề tao nhãtí nào.

Dưới sự điều khiển của lòng hiếu kỳ, côchậm rãi di chuyển bước chân lên phía trước. Đúng lúc sắp nhìn thấy đôinam nữ đang trò chuyện thì cánh tay cô bị ai đó kéo mạnh lại, giây saucô đã rơi vào một vòng tay mạnh mẽ.

Chưa kịp hét lên sợ hãi thì môi đã bị ai đó dùng ngón tay trỏ chặn lại.

Cô kinh hãi mở to mắt, đập vào mắt cô là một đôi mắt sâu thẳm, trong đó thoáng một nét u buồn khó hiểu.

Là… là Quỷ Tóc Bạc…

Quả nhiên sự thực lại chứng minh: một,nhà vệ sinh tuyệt đối là nơi bí mật để phát sinh những sự cố bất ngờ;hai, không được tò mò bàn tán sau lưng kẻ khác; ba, lòng hiếu kỳ có thểgiết chết một con mèo.

Mặt anh mỗi lúc một gần cô, ánh mắt trầm tĩnh mà xa vắng, không nhận ra bất cứ cảm xúc nào.

Cơ thể run rẩy, Giang Văn Khê nói với anh bằng âm lượng chỉ đủ hai người nghe: “Tổng… giám đốc Lạc, tôi… tôikhông nhìn thấy gì hết… cũng không nghe thấy gì hết…”.

Lạc Thiên chăm chú nhìn Giang Văn Khêđang hoảng loạn lúng túng, không có ý buông cô ra mà áp mặt lại gần hơn, môi anh cách môi cô chỉ khoảng hai centimet.

Bên góc kia, giọng Phương Tử Hạ lại vanglên: “Bây giờ hối hận rồi? Vậy sao lúc đầu cô không chọn tin hắn? Hắn ởtrong đó bốn năm, tại sao lúc tôi đưa cô đến thăm cô không chịu đi? Tạisao lại chọn tôi?!”.

Đột nhiên, giọng người phụ nữ vang lên,có vẻ mệt mỏi: “Tối nay anh uống say rồi, em không muốn cãi nhau vớianh. Mười năm rồi, nếu anh cứ nghĩ thế thì em cũng chẳng biết nói gìnữa”.

“Châu Mộng Kha, cô đứng lại cho tôi!”

Theo tiếng gầm gừ giận dữ của anh ta,Giang Văn Khê chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, mùi rượu thoang thoảng phả đến, giây sau đó môi cô đã bị khóa chặt.

Không thể tin nổi, cô chỉ đi vệ sinh một tí, nhiều chuyện tò mò một tí, mà cũng bị cấp trên cưỡng hôn?

Cô ra sức giãy giụa, môi hơi dứt ra được một chút, cô liền cắn mạnh vào đôi môi xâm phạm mình.

Lạc Thiên đau quá, anh có vẻ giận dữ,dùng tay xoay mặt Giang Văn Khê lại rồi tiếp tục hôn lên môi cô. GiangVăn Khê phẫn nộ đưa chân lên đá mạnh anh, nhưng anh đã nhanh nhẹn tránhđi.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, LạcThiên không cho người con gái trong lòng mình có thời gian chống cự, một tay giữ chặt gáy cô ép về phía anh, một tay vòng ngang eo lưng thon nhỏ của cô, giữ chặt cánh tay đang định giơ lên đánh anh, chân phải len vào giữa hai đùi cô để phòng cô đá đạp lung tung vì chống cự, ép cô vàotường và hôn cô điên cuồng, mãnh liệt, nuốt hết mọi kháng cự của cô vàobụng.

Cơ thể Lạc Thiên có một sự đàn áp mạnh mẽ, hôn lên môi Giang Văn Khê nồng nàn, đắm đuối.

Giang Văn Khê chưa bao giờ cảm nhận đượckiểu môi răng va chạm nhau thế này, bị Lạc Thiên ôm chặt và hôn mạnh mẽ, dần dần, cô từ bỏ chống cự, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, tế bào cơ thể runrẩy theo nhịp tim đang đập loạn.

Không biết bao lâu sau, qua làn áo, sựtiếp xúc của bàn tay, Lạc Thiên cảm nhận được cô gái trong vòng tay anhđang run rẩy không ngừng, hơi thở dồn dập nên buông lỏng tay. Mang mộtcảm giác tội lỗi, anh từ từ dứt môi ra, nhìn chăm chú cô gái ở khoảngcách gần, cô giống như một con thú nhỏ hoảng loạn, hàng mi nhắm chặt run rẩy như cánh bướm, ươn ướt, tư thế đáng thương ấy khiến anh nhắm nghiền mắt lại.

Anh thừa nhận anh rất ti tiện, để cô thấy dễ chịu hơn, tay anh khẽ khàng vuốt tóc cô, áp đầu cô vào ngực mình, ôm chặt lấy cô và dịu dàng an ủi: “Xin lỗi, xem như giúp tôi”.

Sau lưng, một giọng nói trầm trầm vang lên: “A Thiên, mười năm không gặp, tác phong của cậu đúng là chẳng thay đổi tí nào”.

Lạc Thiên buông lỏng cánh tay ôm GiangVăn Khê, đổi thành choàng ôm cô thật chặt bên hông anh, quay lại nhìnngười anh em tốt trưởng thành cùng mình từ nhỏ, khóe môi nhếch lên: “Từnhỏ tôi đã thiếu kiên nhẫn”.

Một câu nói vô cùng mờ ám.

Cười gằn một tiếng, Phương Tử Hạ đưa taykéo Châu Mộng Kha đứng đờ người như khúc gỗ lại gần, nhìn chằm chằmGiang Văn Khê đang tựa vào lòng Lạc Thiên và cúi đầu, mái tóc dài chenửa khuôn mặt: “A Thiên, không giới thiệu chúng tôi với nhau à? Tuy làphù dâu hôm nay nhưng cậu cũng nên giới thiệu trịnh trọng một chút chứ”.

“Vị hôn thê… của tôi, Giang Văn Khê.” Cảm giác người trong lòng cứng đờ người, cánh tay vòng quanh eo cô của LạcThiên siết chặt hơn, anh không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào tronggiờ phút này.

Giang Văn Khê không mỉm cười chào kháchnhư anh mong đợi mà dựa vào hông anh, cắn chặt môi, vẫn cúi gằm mặt, khó khăn lắm mới kìm nén được sự căm phẫn cô nhẫn nhịn từ nãy đến giờ,nhưng lại nghe anh nói cô là vị hôn thê. Cho dù cô ngốc mấy khờ mấy, côcũng hiểu mình đang bị Quỷ Tóc Bạc lợi dụng triệt để. Không chỉ bị anhta cưỡng hôn, bây giờ lại còn ép phải diễn vở kịch vớ vẩn người yêu gặpnhau rưng rưng lệ nhòa nữa chứ.

Đòi cô phối hợp cười tươi hay sao? Nhưng lúc này cô chỉ muốn khóc.

Không thấy Giang Văn Khê hợp tác, LạcThiên gấp gáp đưa tay ra, khẽ gạt sợi tóc dán bên tai của cô, đồng thờigạt nước mắt bên khóe mắt của cô ra một cách thuần thục, dùng ngón taycái hơi đẩy cằm cô lên, ép cô phải nhìn anh, khẽ hỏi: “Sao vậy? Xấu hổà? Đây là Phương Tử Hạ, người anh em tốt chơi thân từ nhỏ với anh, còncả Châu Mộng Kha, vợ của cậu ấy”.

Giang Văn Khê ngẩng đầu lên khi nghenhững lời thì thầm to nhỏ mà chỉ người yêu mới nói với nhau, nhìn đôimắt tình ý sâu sắc của Lạc Thiên, trái tim bỗng rung lên, tình cảm ấm áp ẩn giấu trong đó như muốn làm người khác tan chảy. Chỉ trong tích tắc,cô liền tỉnh lại, mọi thứ chỉ là giả, người đàn ông đáng ghét này đangôm cô, đang lợi dụng cô, đang đóng kịch.

Rốt cuộc là người thế nào mà lại khiến người xấu xa như anh phải phí công đóng kịch?

Quay sang nhìn đôi nam nữ mà trước đó cô muốn nghe ngóng, miễn cưỡng gật nhẹ đầu, trông như e thẹn và dè dặt.

Phương Tử Hạ cười cười: “Xem ra tôi và Châu Mộng Kha về là đúng, bao giờ cho bọn này uống rượu mừng?”.

Nheo mắt lại, Lạc Thiên quay sang thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Giang Văn Khê khiến anh thấy khó hiểu đáp:“Yên tâm, nhất định sẽ thông báo cho cậu và em dâu biết, lúc đó cậu chỉcần mang một phong bì lớn đến mừng là được”.

“Được, quyết định thế nhé.” Phương Tử Hạnhìn quần áo Giang Văn Khê, lại nói: “Phù dâu chắc phải về kính rượu với cô dâu rồi. Đợi tôi và Châu Mộng Kha về thành phố S sắp xếp ổn thỏa rồi chúng ta lại gặp nhau, lúc đó tha hồ trò chuyện. Tôi và Châu Mộng Khavào trước đây”.

Lạc Thiên cười nhạt: “Quyết định vậy đi”.

Châu Mộng Kha cứng đờ người để mặc choPhương Tử Hạ choàng ôm kéo vào trong sảnh tiệc. Sắc mặt cô luôn trắngbệch, trong đầu cứ nghĩ đến cảnh ban nãy. Chỉ riêng bộ quần áo là cô đãbiết cô gái trong lòng Lạc Thiên kia là cô phù dâu mà ban nãy cô đã gặptrong nhà vệ sinh.

Sau mười năm gặp lại, nhưng lại để cônhìn thấy cảnh anh và người khác đang hôn nhau quên cả đất trời. Côtưởng trong mười năm, cô có thể quên sạch về Lạc Thiên. Nhưng khi gặplại, đặc biệt là khi nhìn thấy anh ôm người con gái khác, lồng ngực côbỗng thấy đau nhói, khó thở.

Cô ghen tỵ xiết bao với người con gái trẻ trung bình thường kia.

Nhưng, biết trách ai đây?

Đúng như Phương Tử Hạ nói, mười nămtrước, là cô đã không lựa chọn tin tưởng anh, là cô không lựa chọn đợichờ anh, là cô đã chọn vứt bỏ anh. Trong bốn năm đau khổ của anh, thậmchí cô còn không muốn nhìn anh lần nào. Bây giờ anh phong độ đứng trướcmặt mọi người, cô có tư cách gì mà ghen tỵ với kẻ khác?

“Cô phải từ bỏ thôi”, đúng lúc Châu MộngKha đang đau buồn thì bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của chồng, cô bất giác cười khổ sở. Phải, cô nên từ bỏ từ lâu, bắt đầu từ giây phútkhông tin tưởng Lạc Thiên, bắt đầu từ ngày chọn cách rời xa anh.

Đến khi không nhìn thấy bóng Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha nữa, Lạc Thiên mới buông bàn tay vòng qua eo Giang Văn Khê, lùi ra sau một bước, khẽ ho vài tiếng rồi mở lời: “Lúc nãy… tôirất xin lỗi. Bất đắc dĩ phải thế, mong cô đừng để tâm…”.

Giang Văn Khê cố kìm nước mắt, ngước lênnhìn anh: “Đừng để tâm? Nếu anh đi vệ sinh bị người ta tự dưng cưỡng hôn thì anh có để tâm không?”.

Thấy cô sắp rơi nước mắt, Lạc Thiên hiểura lời xin lỗi của mình tệ hại đến nhường nào. Một tay anh đút vào túiquần, tay kia nắm chặt rồi duỗi ra, anh thở dài, nói: “Cô muốn bồithường thế nào cứ nói ra đi”.

Giang Văn Khê nghe thế, không nói câu nào.

Bồi thường? Cô dám đòi bồi thường gì?Chuyện lúc nãy mà nói ra sẽ không ai tin cô bị cưỡng hôn, đa phần ngườita sẽ cho là cô dàn cảnh để hôn cấp trên đẹp trai, chuyện tốt này đúnglà vừa ăn cướp vừa la làng. Xã hội bây giờ cho dù là bị người ta lợidụng thì cũng là vì người ta coi trọng mình.

Chuyện này, xem như cô xui xẻo vậy.

Chị Lý Văn đang đợi, cô đã chậm trễ lâu lắm rồi.

Lại lau khóe mắt, cô đứng thẳng lên, quay người chạy về phía sảnh tiệc.

Lúc này một nhân viên phục vụ bê một đĩa hoa quả đi qua, cô không nhìn kỹ đâm sầm vào, hoa quả trong đĩa bay tứ tung.

“Loảng xoảng” mấy tiếng, âm thanh vỡ vụnchói tai của đồ sứ xuyên thẳng vào tai Giang Văn Khê, ánh đèn mạnh bêntường chiếu thẳng vào khiến cô không quen mà nheo mắt lại, đứng tại chỗkhông nhúc nhích.

Nhân viên phục vụ kia liên tục xin lỗi, vội vàng cùng một phục vụ khác quỳ xuống thu dọn hoa quả và những mảnh vỡ.

“Rất xin lỗi, không làm bẩn áo cô chứ?”, hai người phục vụ thu dọn xong lại xin lỗi Giang Văn Khê.

Giang Văn Khê cau mày, lắc đầu một cách cứng nhắc, hai nhân viên đó thở phào rồi rời đi.

Lạc Thiên không có ý làm tổn thương Giang Văn Khê, lặng lẽ đứng sau cô nhìn mọi thứ vừa xảy ra.

Thấy cô đứng bất động, anh ngỡ cô vẫnđang buồn vì chuyện hồi nãy. Trong một lúc, anh không biết nên nói gì,lấy bật lửa trong túi quần ra định châm điếu thuốc rồi sực nhớ gì đó,anh dừng tay, nói: “Tiền bộ quần áo đó bỏ đi. Tháng này phát lương, tôisẽ bảo tài vụ phát bù cho cô tiền khấu trừ tháng trước. Ngày mai phòngNhân sự sẽ giúp cô làm thủ tục chuyển thành nhân viên chính thức”.

Vừa nói dứt, chỉ thấy người đó liền quay phắt lại, sau đó “chát” một tiếng, một cái bạt tai đanh gọn giáng xuống mặt anh.

“Anh tưởng anh là tổng giám đốc, là cấptrên của tôi, đẹp trai hơn kẻ khác, nhiều tiền hơn kẻ khác, cao ráo hơnkẻ khác, thì có thể muốn làm gì thì làm hả? Bồi thường? Ai thèm sự bồithường của anh? Tát anh một cái xem như lời cho anh quá rồi!”, Giang Văn Khê hoàn toàn mất đi dáng vẻ yếu đuối trước đó, hung hăng như một bà vợ đi đánh ghen ở trên đường phố vậy.

Sự chuyển biến đột ngột của Giang Văn Khê khiến Lạc Thiên kinh ngạc trong phút chốc, nhưng cơn đau bỏng rát trênmá khiến anh nhanh chóng từ trạng thái ngẩn ngơ chuyển sang nổi giận.Bàn tay nắm chặt chiếc bật lửa khiến các khớp xương đều trắng bệch ra,anh nghiến răng, cười lạnh: “Một cái tát đổi một nụ hôn, đây là thứ cômuốn?”.

Giang Văn Khê giận dữ trừng mắt: “Một cái tát? Tôi chỉ hận không thể tát cho anh mấy cái nữa, đồ háo sắc biến thái!”.

Vừa nói cô vừa giơ tay lên, định tát Lạc Thiên nữa nhưng cổ tay đã bị anh giữ chặt.

“Cô chớ có được nước làm tới!”, Lạc Thiên lạnh lùng nhìn cô.

Lúc đó căn phòng kế bên có một người bước ra, thấy tư thế căng thẳng như dây cung của hai người, người đó ngượngngùng cười: “Làm phiền cho qua”.

Lạc Thiên kéo Giang Văn Khê dịch sang bên để nhường đường cho người đó đi qua.

Đến khi không thấy bóng dáng người đónữa, Giang Văn Khê mới ra sức hất tay Lạc Thiên ra, hừ lạnh một tiếng:“Mặt người dạ thú!”, đồng thời không quên đá mạnh anh một cú rồi quayngười đi vào sảnh tiệc.

Lạc Thiên nhìn theo bóng Giang Văn Khêmất hút ở ngã rẽ hành lang, sờ một bên má, sắc mặt hơi tái, trong lòngcàng có nỗi khổ khó nói.

Tựa lưng vào tường, anh rút từ túi quầnra một điếu thuốc rồi châm lửa, rít một hơi thật sâu, nhìn điếu thuốctrên tay cứ cháy dần cháy dần đến xuất thần.

Anh những tưởng mười năm đã qua, cuốicùng đã có thể quên đi vết nhơ cả đời không xóa sạch được kia, nhưng đến khi gặp lại Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha, anh mới hiểu hóa ra anh vẫnluôn dối mình lừa người.

Một người anh em đã chơi thân từ nhỏ,tình cảm thậm chí còn vượt xa tình anh em, một người phụ nữ từng yêu sâu sắc, từng thề rằng không phải cô thì anh không cưới ai, hai gương mặtđó hòa lẫn vào nhau, chuyện cũ như một sợi dây leo uốn quanh trườn bòvào trái tim anh, vết thương bị đè nén suốt mười năm trong sâu thẳm trái tim lại nứt toác.

Sâu thẳm trong ký ức, đêm đầu tiên mớivào tù, hai tay anh nắm chặt lấy những song sắt lạnh lẽo không buông,anh cứ gào thét không ngừng trong phòng giam, thậm chí vang vọng cả khunhà tù. Cũng vì thế mà dẫn đến một trận ẩu đả với phạm nhân cùng phòng.Sau đêm đó, anh bị nhốt riêng, mái tóc đen chỉ sau một đêm đã trở thànhtrắng xóa, do đó anh có một biệt danh là “Tiểu Bạch”.

Quản giáo cảnh cáo liên tục, bạn tù giễucợt liên tục, cuối cùng cũng có ngày anh nhận rõ rằng, cho dù bị oan,cho dù anh có hét rách cổ đi chăng nữa, anh cũng phải ngồi đây thụ ánđến khi đủ bốn năm.

Ban đầu, ngày nào anh cũng mong mỏi MộngKha đến thăm anh, nghe anh giải thích, anh không cưỡng hiếp cô gái đó,những thứ được gọi là chứng cứ ấy – bao cao su có tinh trùng của anh làngụy tạo, anh bị oan. Thời gian trôi qua từng chút một, Mộng Kha khôngđến thăm anh, chỉ có Tử Hạ ghé thăm anh ba lần, lần nào cũng chỉ hỏi han vài câu an ủi ngắn ngủi.

Lúc đó, chỉ cách một tấm song sắt mà anhcòn cảm nhận được tình cảm anh em đã cạn. Lần cuối cùng, Tử Hạ nói cậuta rất bận học, sau này có lẽ sẽ không có nhiều thời gian đến thăm anhnữa, trước khi đi, Tử Hạ cuối cùng đã nhắc đến Mộng Kha, Mộng Kha chỉcho anh hai chữ “Hết rồi”. Anh cười nhạt, nói với Tử Hạ, sau này đừngđến nữa.

Dần dần, anh cũng quen với cuộc sốngtrong tù, đồng thời quen một người sau này làm thay đổi cuộc đời anh –Giang Hoài Thâm. Lúc đó anh không thân lắm với chú Giang, đến một ngàytrước khi chú Giang ra tù, ông nói với anh, sau này ra đời có bất cứ khó khăn gì cứ đến tìm chú. Chú Giang không để lại cho anh bất kỳ địa chỉhay cách thức liên lạc nào, lúc ấy anh chỉ thấy buồn cười, sau này nếura tù dù có khó khăn thì anh cũng chưa chắc tìm đến ông.

Trải qua bốn năm ấy, mọi giấc mộng đều phải tỉnh lại.

Bốn năm sau, bước ra khỏi nơi ấy, đónchào anh chỉ có một trận mưa to. Anh đứng trong mưa rất lâu, muốn cơnmưa này tẩy sạch hết thảy mọi thứ trong bốn năm qua, rửa sạch từ đầu đến chân. Nhưng, chỉ học chưa đến một năm đại học, đồng thời có tiền ántiền sự sẽ rất khó mà sinh tồn trong xã hội này, huống hồ dấu vết lưulại trên người anh là tội danh đáng hổ thẹn nhất – tội hiếp dâm.

Có lẽ trong lúc tối tăm nhất cũng là lúcông trời cuối cùng đã để mắt đến anh. Lúc anh sống khó nhọc nhất, vất vả nhất, chú Giang đã xuất hiện, đến nay anh cũng không biết chú Giang đãtìm ra mình như thế nào. Sau đó, chú Giang đưa anh vào Giang Hàng.

“Nhớ! Vào cánh cổng này rồi, con khôngcòn là Lạc Thiên trước đây, mọi chuyện trong quá khứ dù tốt hay xấu conphải bỏ hết. Từ nay về sau, không còn ai khinh thường con nữa!”

Bây giờ địa vị của anh trong Giang Hàngdưới một người trên vạn người, trong ngành này, không một ai không biếttên Lạc Thiên của anh.

Khói thuốc nhàn nhạt lan tỏa trong hànhlang mờ tối, rồi dần dần tản mác, tàn thuốc rơi từng chút từng chút mộtxuống chân anh, không gợi lên tí âm thanh nào, giống như cơn ác mộngtrong bốn năm ấy, cái còn lại chỉ có đốm tro tàn xác trắng này.

Bị Giang Văn Khê tát cho một cái, xem như đáng đời anh, dù sao cũng là anh xâm phạm cô trước.

Anh hôn cô không chỉ vì sự xuất hiện củaPhương Tử Hạ và Châu Mộng Kha khiến anh nhớ lại chuyện năm nào, mà là vô tình nghe được cuộc tranh cãi giữa hai người họ. Từ ánh mắt Châu MộngKha nhìn theo mình vào đêm đó, anh đã đọc được một điều mà anh khôngmuốn nhìn thấy nhất.

Mọi chuyện đều đã nhòa nhạt, anh không muốn tạo ảo giác cho bất cứ ai, quá khứ hãy để nó trôi đi.

Có lẽ, tối nay anh uống hơi nhiều rượu.

Tắt điếu thuốc, anh bực bội cào cào tóc, sa sầm mặt bước vào sảnh tiệc.

Bùm” một tiếng, một quả bóng bay nổ ngay trước mặt khiến Giang Văn Khê giật bắn mình.

“Giang Văn Khê! Cậu chết ở đâu vậy hả?!Đi vệ sinh bị lọt hố hay sao?! Chị tớ tìm không thấy cậu, cuống sắp điên lên rồi kia kìa.” Giang Văn Khê chưa kịp bước vào sảnh thì Lý Nghiên đã như hung thần ác quỷ chui ra khỏi cửa gầm gào với cô.

Bóng bay lúc nãy cũng do Lý Nghiên châm cho nổ.

Theo phản xạ, Giang Văn Khê đưa hai taynhấn vào huyệt đạo gần tai, hoang mang nhìn sàn nhà lát gạch bông, chỉtrong tích tắc, ngọn lửa bực bội trong lòng đã biến mất sạch.

Cô ngẩng lên, vẻ mặt vô tội: “Làm gì lọthố đâu. Tớ đi vệ sinh xong là ra mà, chỉ tại cái hành lang chết tiệthình vòng cung đấy chứ…” Nhớ đến chuyện Lạc Thiên ôm và cưỡng hôn mình,gò má cô lại như có lửa thiêu đốt.

“Thế mà cũng lạc đường? Tớ nghi là dùtrên người cậu có gắn hệ thống định vị toàn cầu GPS thì cậu vẫn sẽ đilạc thôi. Nhanh lên, kính rượu rồi, còn đứng đần ra đó làm gì?”, LýNghiên kéo cô đi.

“Người ta đâu có tệ như cậu nói…”

“Xì! Đừng nói người Trái đất mà cả ngườisao Hỏa cũng biết chuyện đó.” Lý Nghiên chú ý thấy mặt Giang Văn Khê rất đỏ, tỏ ra nghi ngờ, “Ủa? Lúc nãy cậu làm gì đấy? Đi vệ sinh mà sao mặtđỏ thế? Còn nữa, son môi sao mất rồi?”.

“À… cái đó… nóng quá, son bị lem mất trong nhà vệ sinh rồi. Không nói chuyện nữa, chị Lý Văn đang đợi tớ.”

Từ xa, Giang Văn Khê đã thấy Lạc Thiên tiến đến, căng thẳng giằng ra khỏi tay Lý Nghiên, quay mặt đi.

Lý Nghiên không hiểu, còn chủ động chào Lạc Thiên.

Lạc Thiên đáp lại, lúc đi ngang Giang Văn Khê, thoáng thấy nét cười trên môi cô, cơn giận anh cố kìm nén tronglòng đành tiếp tục đè xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô rồi bước vàosảnh tiệc.

Sao anh còn trừng mắt với cô, rõ ràng là anh vô lễ trước mà.

Giang Văn Khê biết ngay người lắm tiền hay có kiểu thế mà.

“Mau vào, còn đứng ngẩn ra à? Haizzz, thua cậu thật!” Lý Nghiên thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô thì chịu không nổi.

Giang Văn Khê vội đi nhanh vào trong.

Cảnh kính rượu khiến Giang Văn Khê sợ hãi hóa ra lại rất êm ả, căn bản không cần cô phải uống gì cả. Các bạn họcvà đồng nghiệp của Châu Thành chỉ uống một tí cho có rồi giải tán,chuyển sang tấn công phòng ngủ, họ đều đòi chú rể Châu Thành có một đêmtân hôn suốt đời không quên được.

Tục ngữ nói đúng, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Sự thực này đã được chứng minh từ nhữngluật sư có vẻ ngoài cực kỳ nho nhã.

Châu Thành và Lý Văn hiểu rõ trong lòng,đó toàn là những kiểu nho nhã giả tạo, thường ngày khoác áo lông cừunhưng thực chất toàn là sói cả, nên đã chuẩn bị đủ mọi đạo cụ để ứngtiếp họ.

Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha do đi đường dài đã quá mệt mỏi, về khách sạn nghỉ trước nên không tham gia trận hỗn chiến này.

Trước khi đi, Phương Tử Hạ còn nói vớiGiang Văn Khê một câu “Đến lúc đó nhớ đừng quên đưa chúng tôi một tấmthiệp hồng nhé”, Giang Văn Khê ngẩn ra rất lâu mới hiểu ra anh ta ám chỉ chuyện gì, đành đỏ mặt cười ngượng ngùng.

Lý Nghiên đã truy cứu tận gốc chuyện này, hỏi cô sao lại quen biết vợ chồng Phương Tử Hạ, không chống nổi sự lắmchuyện của cô bạn, Giang Văn Khê đành kéo cô nàng ra một góc vắng người, thành thật kể lại từ đầu tới cuối chuyện đã xảy ra.

Lý Nghiên nghe xong ôm lấy cô hét lên:“Giang Văn Khê, cuối cùng cậu đã làm được chuyện giống người nhất trongcuộc đời cậu rồi”.

Giang Văn Khê nhăn nhó, im lặng, lẽ nào trước kia những việc cô làm đều không phải người làm?

Lý Nghiên thở dài, nói: “Tớ biết ngay năm nay vận đào hoa của cậu sẽ đến mà, haizzz, thực ra tớ vốn định giớithiệu Cố Đình Hòa cho cậu, nhưng thấy cậu của cậu…. Ôi, thôi đi. Cũngmay không phí công tớ ban đầu nói khô cả nước bọt, để cậu có cơ hội õngẹo trước mắt anh tóc bạc đẹp trai, vậy nên cực phẩm ‘ba có một không’này, cậu nhất định phải túm chặt đấy!”.

Lại nữa… ba có một không: có tiền, có nhà, có xe, không vợ…

Giang Văn Khê bất lực lườm bạn: “Đừng nói linh tinh. Haizzz, tớ thấy năm nay phải là năm tuổi xui xẻo của tớ mới đúng”.

Tiễn hết khách rồi, Lý Văn sợ mấy đồngnghiệp của Châu Thành nghịch phá quá lại khiến Giang Văn Khê sợ, nên bảo cô về thẳng nhà mà nghỉ ngơi.

Đến khi về nhà rồi, nằm lên giường, Giang Văn Khê vẫn không thể xua nổi hình bóng Lạc Thiên ra khỏi đầu, có lẽ,điều khiến cô ngạc nhiên hơn là nỗi khổ trong lòng anh mà cô cảm nhậnđược từ nụ hôn ấy, một nỗi khổ không thể nói ra.

Thực ra, anh hôn cô có lẽ vì lòng tự tônchăng, để che giấu sự hụt hẫng trống vắng trong lòng trước mặt người anh em và người yêu cũ, nên mới túm lấy cô lúc đó trùng hợp đi ngang. Nóicách khác là, nếu lúc đó người phụ nữ khác đi qua, anh cũng sẽ hôn thôi, chỉ có điều lúc đó lại trùng hợp là cô.

Đúng, sự thực là thế.

Tuy anh đã xâm phạm cô, nhưng từ đáylòng, cô lại thấy có phần đồng cảm với anh, như thế cô cũng sẽ không quá để tâm. Còn sự hoang tưởng của Lý Nghiên hoàn toàn là thừa thãi. Anh và cô, cho dù Trái đất đảo ngược cũng sẽ không thể giao nhau. Thế mới nói, Lý Nghiên đã hoàn toàn hưng phấn quá mức. Đối với cô mà nói, lựa chọntốt nhất là quên hết thảy mọi chuyện xảy ra tối nay. So ra thì, cáikhiến cô mong đợi hơn chính là có thể giữ được công việc này.

Lý Nghiên chỉ vào đầu mắng cô ngốc nghếch, một nụ hôn có thể đổi được rất nhiều thứ.

Đúng, lần này cô thừa nhận mình hơi ngungốc, nhưng chuyện bán rẻ mình như thế cô không làm được. Cậu đã dạy cô“quân tử chỉ thích những vật có được một cách chính đáng, đường hoàng”.Tuy cô không phải quân tử, nhưng đạo lý vẫn là thế. Cô luôn kiên trìrằng, nếu nghĩ theo chiều hướng xấu thì xem như cô xui xẻo, nếu nghĩtheo chiều hướng tích cực thì giúp người làm vui cũng là một đức tínhtốt.

Có lẽ, còn có một cảm giác không thể nói ra, trong khoảnh khắc ấy, cô thật sự cảm nhận được nội tâm anh rất đau khổ…

Đêm ấy, Giang Văn Khê ngủ rất sâu, thậmchí tiếng chuông báo thức vang lên cô cũng không nghe thấy, mở mắt ra đã bảy giờ rưỡi, vội vàng thay đồ rồi ra ngoài.

Giang Văn Khê biết tư chất của mình kémhơn người khác vài phần, nên chỉ vùi đầu vào làm, nói ít làm nhiều. Tuychỉ là một cô tiếp tân nhỏ bé, nhưng dường như cô bận rộn hơn nhữngngười khác trong văn phòng rất nhiều. Lý Nghiên an ủi cô: “Cuộc đờigiống như bị cưỡng hiếp vậy, không thể chống cự thì chỉ có thể nằm màhưởng thụ”.

Phải, hưởng thụ.

Càng hưởng, càng “thụ”…

Nhà vệ sinh luôn luôn là địa điểm tuyệt nhất để phụ nữ nhiều chuyện.

Bận rộn cả ngày, Giang Văn Khê phải cốbớt thời gian ra để đi vệ sinh. Vốn dĩ họ nói chuyện không liên quan đến cô, cô cũng không muốn nghe, nhưng ba cô nàng ngoài kia từ lúc vào tớigiờ đã hơn mười phút rồi mà vẫn không có ý đi ra, càng nói càng hăng,mũi dùi tự dưng lại chĩa vào cô.

“Nghe người trong tổng bộ tập đoàn nói,Tổng giám đốc Lạc gần đây như uống thuốc nổ ấy, ngày nào họ cũng làmviệc đến chóng mặt, gấp rút…”

“Bọn mình cũng thế mà? Mấy hôm nay cậu có thấy ai dám thở mạnh đâu?”

“Hôm qua tớ còn nghe nói Tiểu Mã bị Tổng giám đốc Lạc giáo huấn suốt cả buổi trưa đấy.”

“Đúng là xui xẻo, chuyển đến chỗ nàychẳng tốt lành gì mà suốt ngày căng thẳng thần kinh, thật chỉ nhớ đếnquãng thời gian trước kia ở tổng bộ.”

“Đúng rồi, các cậu có biết không, nghe nói tâm trạng Tổng giám đốc Lạc không vui là vì cái cô tiếp tân đó đấy.”

“Hả, không phải chứ? Sao có thể được?Đừng nói với tớ là Tổng giám đốc Lạc với cô ta có gì nhé, nếu thế thì tớ không muốn sống đâu!”

“Mau nói nghe xem nào!”

“Tiểu Dương chẳng phải được điều từ bộphận tiếp tân sang phòng Nhân sự đó thôi, cậu ấy nói Giang Văn Khê kiavốn là nhân viên thu ngân của siêu thị ở đây, về sau nơi này được GiangHàng chúng ta mua lại, cũng không biết cô ta đã quen biết Tổng giám đốcLạc như thế nào, mới làm xong thủ tục chuyển giao từ siêu thị sang chỗchúng ta đấy.”

“Ái chà chà… tớ thấy tám phần là có gì mờ ám rồi.”

“Không phải tám, mà là trăm phần trăm.Mấy hôm trước phòng Nhân sự mới làm thủ tục chuyển sang nhân viên chínhthức cho cô ta, cậu có thấy ai đi làm một tháng đã được tuyển làm nhânviên chính thức chưa? Ngoài việc đào góc tường vào. Mà các cậu còn nhớchuyện quẹt thẻ giùm lần đó không, lúc ấy bao nhiêu người bị phê bình,ngay cả bên Nhân sự cũng xui xẻo lây, chỉ mỗi cô ta là yên lành.”

“Nhưng về sau người phòng Hành chính cố ý chơi cô ta, buổi trưa vừa đến thời gian ăn cơm là cả tầng lầu chẳng còn ai, văn phòng sắp xếp cho cô ta ở lại giữ phòng, có người ăn xong vềthay thì cô ta mới được xuống mà.”

“Đúng, nhắc chuyện này, còn nhớ nửa tháng trước không? Phòng Hành chính tự dưng lại ra thông báo mới, ra lệnhnhân viên các văn phòng buổi trưa luân phiên đi ăn cơm. Nghe lão Mã ởnhà ăn nói, hôm đó Giang Văn Khê là người cuối cùng, không còn thức ăn,kết quả Tổng giám đốc Lạc trùng hợp cũng đến đó ăn cơm, còn bảo lão Mãnấu thêm hai món, sau đó hai người ăn chung bàn đấy.”

“Ôi trời, tớ ở Giang Hàng ba năm rồi cũng chẳng được ngồi cùng bàn ăn cơm với Tổng giám đốc Lạc bao giờ. Tạonghiệt thật, các cậu ai có đậu phụ không, cho tớ đập đầu chết đi.”

“Đập vào người cô ta, đậu phụ ở ngực cô ta là to nhất.”

“Cút đi! Đừng pha trò. Về sau không biếthai người nói gì, giận dỗi nhau, nghe nói Tổng giám đốc Lạc còn đập bànbỏ đi, cơm cũng chẳng ăn nữa.”

“Có chuyện ấy cơ à? Cô gái đó không phải là do vô gian đạo[1] phái lên đó chứ? Nếu không dựa vào đâu mà Tổng giám đốc Lạc lại đối đãi đặc biệt thế? Tớ thấy sau này chúng ta cứ nên cẩn thận cho lành.”

[1] Vô gian đạo: Một bộ phim hình sự, trinh thám nổi tiếng của Hồng Kông,sản xuất năm 2002. Bộ phim kể về những cuộc đấu tranh giữa cảnh sát vàtội phạm khi cảnh sát được cài vào làm cảnh sát chìm trong băng đảng xãhội đen, còn tội phạm lại được cài vào trong hàng ngũ cảnh sát. Hư hưthực thực, trắng đen bất phân chính là cảm xúc mà Vô gian đạo đem lại cho khán giả. Về sau cụm từ “vô gian đạo” được dùng để chỉ những hành vi ám muội, lá mặt lá trái.

“Tớ không thể chấp nhận sự thực này. Tội lỗi, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”

“Cậu bớt mê trai đi. Đi thôi.”

Đến khi không nghe thấy tiếng bước chân ba cô đồng nghiệp kia nữa, Giang Văn Khê mới dám mở cửa phòng vệ sinh bước ra.

Thì ra sau này mỗi ngày cô đều được ăncơm nóng canh nóng là do mệnh lệnh của anh. Về chuyện nhân viên chínhthức, lúc nhận được thông báo của phòng Nhân sự, cô cũng giật mình. Cònnữa, lúc phát lương tháng này, cô nhìn màn hình máy ATM một lúc lâu,lương chẳng hề thiếu, cũng tức là tiền bộ quần áo ấy căn bản không trừvào lương của cô. Về sau nghĩ lại, có lẽ vì nụ hôn đó mà anh cảm thấymắc nợ cô chăng, như thế, cô cũng không thấy ngượng, nhưng cũng đâu đếnnỗi giống lời ba cô nàng nhiều chuyện nói khó nghe vậy.

Nghe ba cô nàng đó nói, gần đây anh rấtnóng tính, hơn nữa vẫn còn đang tiếp diễn, nhưng cô nghĩ người nên giậnđáng ra phải là cô, người thua thiệt trong bữa tiệc đó rõ ràng là cô mà. Hơn nữa cô đâu có gì linh tinh với anh, luôn bị anh đàn áp, nếu có tiếp xúc cơ thể thì cũng là bị ép…

Lời đồn, chính là từ miệng ba cô nàng lắm điều này mà ra.

Đoán chừng thế nào các đồng nghiệp cũng đều nhìn cô bằng con mắt khác cho mà xem.

Giang Văn Khê vừa quay về quầy tiếp tânthì thấy Lữ Phi phòng Thiết kế tìm cô: “Tiểu Giang, mau mang catalogtường mẫu xuống quảng trường đối diện, Tổng giám đốc Lạc đang đợi đấy”.

“Hả? Tôi mang á?” Giang Văn Khê kinh ngạc nhìn Lữ Phi, bởi phàm là những việc tiếp cận Quỷ Tóc Bạc đều không thểđến lượt cô làm, chỉ hơi có gió động cỏ chút thôi là những đàn bướm bêntrong đều lao vào như điên ngay.

“Ừ, nhanh lên, xuống dưới đưa cho Tổnggiám đốc Lạc là được.” Lữ Phi đưa quyển catalog dày cộp cho Giang VănKhê, thở phào nhẹ nhõm. Gần đây Tổng giám đốc Lạc vui buồn bất định, lúc nãy gọi điện thoại còn nổi giận một trận, lát nữa cô ta phải xuống đưacatalog thì chắc chắn sẽ bị giáo huấn, nên chuyện xui xẻo như thế thì cứ để “người nhàn rỗi” như Giang Văn Khê đi là được.

Đón lấy quyển catalog mẫu nặng trịch dày cộp, Giang Văn Khê như muốn run lên.

Cái thứ gì thế này, sao nặng vậy?

“Xe của Tổng giám đốc Lạc cô biết chứ?” Giang Văn Khê lắc đầu, Lữ Phi đọc số xe, “Mau xuống đi”.

Lữ Phi nói nhanh như súng bắn laser, Giang Văn Khê đang định hỏi kỹ hơn thì đã bị đẩy vào thang máy.

Cô bĩu môi, ôm quyển catalog, trong đầucứ lặp đi lặp lại biển số xe mà Lữ Phi nói, đọc mãi đọc mãi, chỉ còn nhớ hai số cuối cùng – 8 và 6.

Ra khỏi thang máy, mùi vị khó chịu xộcvào mũi. Nhà hàng đang đập gõ sửa chữa, khoan điện, máy cắt… bao nhiêutạp âm hành hạ ý chí con người, trên đất đầy những phế liệu. Giang VănKhê nhăn mặt, một tay bịt mũi, tay kia ôm tài liệu, nhón chân đi qua chỗ sửa chữa này.

Ra khỏi cổng, đứng bên đường gần quảngtrường, cô nhìn trái ngó phải tìm chiếc xe màu đen có biểu tượng là bốncái vòng, bảng số xe có hai số cuối là 8 và 6.

Cô nhìn những chiếc xe qua lại, đợi khoảng năm phút cũng chẳng thấy chiếc xe mà Lữ Phi nói đâu cả.

Đột nhiên, một giọng nữ hét lên thất thanh: “Cướp!!!”.

Giang Văn Khê nghe tiếng hét liền quaysang, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo jacket màu cà phê trong tay cầm một chiếc túi da màu đen đang chạy như điên về phía cô, sau lưng là một phụ nữ trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi vừa đuổi theo, vừa gàokhóc: “Cướp! Cướp!”.

Nghe tiếng tri hô gào khóc đó, đầu Giang Văn Khê tự dưng đau nhức, trong tai mạch lại chạy rần rật, cô lắc lắc đầu khó chịu.

Lúc này gã đàn ông mặc áo jacket màu càphê đang chạy ngang qua cô, vừa chạy vừa ném đồ đạc trong túi ra ngoài,sau đó ném cả chiếc túi da xuống dưới chân Giang Văn Khê, tay cầm mộtphong bì giấy màu vàng chạy nhanh về phía trước.

Người phụ nữ vừa đuổi tới nơi lại bị ngã nhào xuống, ôm chiếc túi rỗng mà khóc lóc đau khổ.

Tiếng khóc của bà ta cứ vang vọng trong tai Giang Văn Khê.

Giang Văn Khê nhìn gã đàn ông chạy phíatrước, trong tích tắc, lòng dâng lên một sự phẫn nộ lạ thường, cô sảichân chạy đuổi theo hắn: “Cái tên mặc áo jacket cà phê kia, đứng lạimau!”.

Tên kia quay lại thấy có người đuổi theothì cuống quýt định băng qua đường. Còn khoảng bảy, tám giây nữa là đèntín hiệu sẽ chuyển sang màu xanh, một khi chuyển sang đèn xanh thì muốnbắt kẻ đó căn bản là không thể.

Không hề do dự, Giang Văn Khê giơ quyểncatalog dày cộp lên, lấy hết sức lực ném về phía tên kia. Cùng lúc đènxanh bật sáng, quyển sách trúng vào đầu tên đó, hắn đổ gục về phíatrước, phong bì trong tay cũng văng ra.

Chiếc xe màu đen đầu tiên vừa định điliền thắng gấp lại. Những chiếc xe hai bên định chạy cũng liên tục dừnggấp, trong tích tắc, cả con đường trở nên hỗn loạn.

Tên cướp kia lồm cồm bò dậy, sờ phần gáy bị đập sưng lên, còn định nhặt phong bì rơi trên đất.

Giang Văn Khê rất nhanh, lao đến giữađường, đưa tay định tóm tên đó, ai ngờ hắn vung một tay ra. Giang VănKhê nhanh nhẹn, nghiêng người tránh cú đó, một tay nhanh chóng khóa chặt vai phải của hắn, tay kia chụp lấy cổ tay hắn vặn ngược, kéo tay tráihắn ra sau lưng rồi dúi mạnh hắn xuống đất, giận dữ hét lên: “Xem màychạy đi đâu!”.

Lạc Thiên ngồi trong xe, hai tay đặt trên vô lăng, mặt lạnh như tiền nhìn cô con gái tay không bắt cướp. Cũng may anh thắng xe kịp thời, nếu không đã đâm vào rồi.

Thẩm Tiên Phi ngồi bên ghế phụ nhắm mắt lại, thở một hơi, nhìn thấy sắc mặt Lạc Thiên rất xấu thì hỏi: “Cậu không sao chứ?”.

“Ừ.” Gương mặt đẹp trai của Lạc Thiêncăng ra, khẽ hừ một tiếng, nhìn theo bóng dáng phía trước, tức tốinghiến răng rồi đập mạnh tay lên vô lăng, lái chiếc xe vào làn đườngdành cho xe hai bánh.

Dừng xe lại, anh mở cửa xe bước xuống, giận dữ đầy mình, “rầm” một tiếng sập mạnh cửa lại.

Đi đến giữa đường, anh nhìn thấy quyểncatalog mẫu tường mà anh cần gấp, bị ném đến rơi rụng lả tả, cơn giậntrong lồng ngực đã đến độ sắp bùng nổ.

Anh bảo người mang catalog xuống, chỉ vì quãng thời gian đợi hai lần đèn đỏ mà đã ra nông nỗi này?!

Lại là Giang Văn Khê!

Thẩm Tiên Phi xuống xe, nhìn giấy rơi đầy đất, anh cau mày, hỏi một câu vẻ không chắc chắn: “Quyển catalog của tôi?”.

Mím chặt môi, Lạc Thiên mặt lạnh tanh,cúi xuống nhặt quyển catalog xộc xệch rơi rụng tơi tả dưới đất. ThẩmTiên Phi cũng nhặt từng tờ từng tờ lên.

Trong phong bì đó là hai vạn tệ, ngườiphụ nữ trung niên ấy vừa rút tiền ra khỏi ngân hàng, chuẩn bị đến bệnhviện trả tiền thuốc men cho chồng. Lúc ở ngân hàng đã bị theo dõi, khira khỏi cửa, chưa đi được bao lâu đã bị cướp. Giang Văn Khê bắt được tên cướp ấy, không nghi ngờ gì nữa, cô đã cứu cả nhà bà ta. Bà kéo tayGiang Văn Khê, rối rít “cảm ơn”.

Xung quanh rất ồn khiến Giang Văn Khê cảm thấy đầu óc choáng váng, cô bịt tai lại, ngẩng lên nhìn bầu trời, ánhnắng chói mắt của mặt trời khiến cô phải nheo mắt lại. Trong tích tắc,cô tỉnh lại khỏi cơn hỗn độn ấy, cô đang đợi chiếc xe màu đen có biểutượng bốn cái vòng, giao quyển catalog cho Quỷ Tóc Bạc. Nhìn thấy haitay trống trơn của mình, trong khoảnh khắc, cô như rơi xuống biển sâulạnh giá.

Catalog đâu? Sao không thấy nữa? Baonhiêu người vây quanh đây làm gì thế? Làm ùn tắc giao thông là vô đạođức lắm đấy. Hình như cô phải đưa tài liệu cho Quỷ Tóc Bạc, sao lại chạy đến đây xem người ta bắt cướp? Mấy người này sao lại nhìn cô, chuyệnbắt cướp không liên quan đến cô, đừng kéo tay cô, mau buông ra đi!

Giằng tay ra, Giang Văn Khê cuống cuồngđẩy đám người sang bên, tìm kiếm quanh quất quyển catalog dày cộp đó.Cúi người, mắt dò tìm từng tấc trên mặt đường, nhưng vẫn không thấy nóđâu.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Giang Văn Khê cuống quýt giật giật tóc, rõ ràng cô đang cầm trên tay, sao tự dưng lại biến mất?

“Cô à, có phải cô đang tìm một tập tài liệu?”

Nghe người qua đường hỏi, cô xúc động gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, “Đúng đúng đúng”.

“Ồ, ở bên kia kìa, bị hai người đàn ông nhặt rồi.”

Bị hai người đàn ông nhặt rồi? Thu mua phế liệu mà cũng xuất hiện đối thủ cạnh tranh?

Giang Văn Khê quay phắt lại, nhìn về lànđường cho xe hai bánh, khi nhìn thấy chiếc xe màu đen có biểu tượng bốncái vòng và người đàn ông đứng cạnh xe đang sắp xếp lại một thứ rất quen mắt, cô vuốt trán, thầm gọi Thượng đế trong lòng.

Đi như chạy đến đó, cô run run gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Lạc…”.

Sắc mặt sa sầm, những khớp ngón tay củaLạc Thiên do nắm quá chặt trở nên tái nhợt, anh ngước lên lạnh lùng nhìn Giang Văn Khê, sau đó quay sang nhìn Thẩm Tiên Phi: “Có vấn đề gìkhông?”.

“Không vấn đề gì, chỉ là gáy sách bịlỏng.” Thẩm Tiên Phi gấp tài liệu lại, nhìn cô gái đang run lập cập bêncạnh, sau đó vỗ vai Lạc Thiên, “Cậu cứ nghỉ ngơi đi, tự tôi gọi xe về,có vấn đề gì sẽ gọi điện cho cậu”.

“Ừ”, Lạc Thiên đáp lại.

Thẩm Tiên Phi đi rồi, Lạc Thiên chau mày, quay sang nhìn thẳng vào Giang Văn Khê, không nói gì.

Giang Văn Khê cúi gằm đầu, gương mặt đỏbừng, nghĩ lại thì cô thấy vẫn nên giải thích, cô thật sự không có ý làm mất quyển catalog đó. Cô ngẩng lên, đang định mở lời thì bị giọng nóilạnh lùng của anh dọa chết khiếp: “Ai bảo cô xuống đưa quyển catalognày?”.

Giang Văn Khê vốn định nói là Lữ Phi,nhưng nghĩ khác đi thì cảm thấy lúc này không nên làm tiểu nhân đâm saulưng kẻ khác, thế là cô chọn cách im lặng, nhìn Quỷ Tóc Bạc với vẻ khóxử.

Giây sau, đôi môi mỏng của anh thốt ra câu mà cô không muốn nghe nhất: “Lên lầu! Dọn dẹp đồ đạc!”.

Dọn dẹp đồ đạc? Bảo cô cuốn gói đi sao?!

Cô mở to mắt, cuống quýt nhìn anh.

Công việc đó, cô mới làm được hơn mộttháng, hơn nữa cứ bị anh nói là còn nợ mấy ngàn tệ, nếu ngay cả côngviệc mỗi tháng để mặc người ta bóc lột này cũng mất rồi, cô lấy gì màtrả tiền?! Cho dù không nghĩ bằng đầu, cô cũng có thể dự đoán nhữngtháng ngày sau này thê thảm biết nhường nào. Lần trước ở khách sạn bịanh cưỡng hôn, cô còn không có gan xin thôi việc, vì cô không thể giữlòng tự trọng và không muốn sau này ngày nào cũng húp cháo trắng ăn bánh bao sống qua ngày.

Cô túm tóc, môi run run, cuống lên: “Tổng… giám đốc Lạc, anh hãy nghe tôi giải thích…”.

Lạc Thiên sắc mặt lạnh tanh, trầm giọngquát: “Giải thích cái gì? Giải thích đang trong thời gian làm việc mà cô không làm việc chính, đi bắt cướp giúp người ta à?!”.

“Bắt cướp giúp người ta?!” Giang Văn Khênhìn anh vẻ không hiểu. Bình thường ngay cả một con chuột mà cô cònkhông dám bắt, sao có thể bắt cướp giúp người khác được? Tuy cô là mộtthanh niên nhiệt huyết thời đại mới, hơn nữa rất muốn giúp người ta bắtcướp, nhưng với tốc độ rùa bò một trăm mét mất hai mươi mấy giây hồi học đại học, lại thêm tính cách yếu đuối vô dụng, chuyện dũng cảm chínhnghĩa giúp người bắt cướp tuyệt đối không phải chuyện cô có thể làm, như thế thì đánh giá cô cao quá, “Tổng… giám đốc Lạc, tôi nghĩ anh nhấtđịnh đã hiểu lầm rồi, tôi nhiều nhất chỉ đi xem người ta bắt cướpthôi…”.

Lời giải thích của Giang Văn Khê khiếnLạc Thiên bất giác nheo mắt lại quan sát cô, trên gương mặt cô, anh chỉnhìn thấy vẻ hoảng hốt, nghi ngờ, hoang mang. Cô nói với anh là mìnhđang xem người ta bắt cướp? Là anh mù? Hay là cô nói dối không chớp mắt? Chắc do nghĩ anh gần đây stress quá nên kể chuyện cười cho anh nghe?Nếu không phải chính mắt anh nhìn thấy toàn bộ quá trình cô tóm tên cướp kia, anh thật sự tưởng rằng mình có mắt như mù. Sự thực bày ra trướcmặt, cô có thể nói dối đến mức mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh.

“Tôi biết lúc đi làm mà xem người ta bắtcướp là không đúng…” Giang Văn Khê chú ý thấy nụ cười mỉa mai thoáng ẩnhiện bên khóe môi Lạc Thiên, dù thế nào đi nữa cũng phải dày mặt vanxin, “Tổng giám đốc Lạc, tiền bộ quần áo đó tôi trả anh, anh cho tôi cơhội nữa nhé…”.

Quần áo? Lần trước anh đã cho cô cơ hộirất tốt là không cần trừ tiền lương, cô cao ngạo tát cho anh một cái vàtừ chối bồi thường, bây giờ, cũng là vì tiền, cô lại mở miệng đòi trảtiền cho anh, chỉ để anh cho cô thêm một cơ hội nữa.

Cô gái này rốt cuộc đang tính toán cái gì?

Anh cười châm biếm nhìn Giang Văn Khêđang tỏ ra luống cuống, dần dần, nụ cười bên khóe môi biến mất trêngương mặt lạnh băng của anh. Anh chưa bao giờ giận dữ như bây giờ, trừcái đêm cô nôn hết lên người anh ở quán bar. Trong đôi mắt bỗng lóe lêntia ranh mãnh, anh nói bằng giọng lạnh băng không chút nể tình: “Lênlầu! Dọn dẹp đồ đạc! Tôi không muốn nói lần thứ ba”.

Giang Văn Khê lặng lẽ đứng trước xe, nỗiđau khổ ấm ức nghẹn trong lồng ngực, sự chua xót cứ dâng trào, cô cắnrăng rồi đi nhanh về phía cổng công ty.

Ra khỏi thang máy, Giang Văn Khê nhìn thấy Lữ Phi đứng trước quầy tiếp tân như đang đợi cô.

Lữ Phi vừa thấy Giang Văn Khê đã hỏi dồn dập: “Giang Văn Khê, bảo cô mang quyển catalog thôi mà cũng gây chuyện là thế nào?”.

Đối mặt với Lữ Phi hung hăng, Giang VănKhê uể oải ngẩng lên nhìn, lần đầu tiên trong đời, cô không muốn quantâm đến ai cả. Theo ý của Quỷ Tóc Bạc, cô phải dọn dẹp đồ đạc, cuốn gói!

Lữ Phi thấy bộ dạng thờ ơ của Giang VănKhê thì nổi giận, dựa vào đâu mà con nhỏ vừa ngốc vừa khờ này chỉ xuốnglầu đưa catalog mà cũng có thể được điều đến tổng bộ, còn cô ta thì bịTổng giám đốc Lạc mắng cho một trận chứ.

Lữ Phi càng nghĩ càng giận: “Rốt cuộc cô đã nói bậy gì với Tổng giám đốc Lạc hả?”.

Giang Văn Khê nghe câu hỏi sắc bén nhưthế thì bất giác cau mày, cô không thích nghe ai la hét cả. Dừng taylại, cô ngước mắt nhìn Lữ Phi một cách đờ đẫn, nói gọn: “Tổng giám đốcLạc đang ở dưới lầu, tự cô xuống dưới hỏi anh ta là được”.

“Cô…”

Mặc kệ Lữ Phi, Giang Văn Khê dọn dẹp xong, đi về phía thang máy.

“Cô phách lối cái gì? Xem cô được điều đến tổng bộ tập đoàn thì phách lối được bao lâu?”

Trong tích tắc cửa thang máy đóng lại,Giang Văn Khê nghe thấy giọng nói chua như giấm của Lữ Phi, vẻ mặt hoang mang, rõ ràng bị đuổi việc rồi nhưng lại tưởng cô được điều đi. Có lẽrời khỏi đây là đúng, không cần ngày nào cũng nhìn thấy sắc mặt của mấycô nàng lắm điều nữa.

Khoác túi, Giang Văn Khê rời khỏi côngty, gục đầu ủ rũ định đến trạm xe bus gần đó, nhưng lại trông thấy QuỷTóc Bạc đang dựa vào xe hút thuốc, như đợi ai đó.

Lạc Thiên thấy Giang Văn Khê bước ra thì dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong tay, liếc nhìn cô rồi nói: “Lên xe!”.

Giang Văn Khê ngần ngại, đờ đẫn nhìn QuỷTóc Bạc đã ngồi vào xe, vẻ mặt trên gương mặt nhìn nghiêng của anh không giống đang đùa.

“Cô còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Bảo côlên xe có nghe thấy không?!”, Lạc Thiên nhướn mày nhìn Giang Văn Khê, cô có thể tỏ một vẻ mặt khác hay không?

Đến khi nhấc mông ngồi lên ghế bằng da thật, Giang Văn Khê không dám tin cô đã thật sự ngồi vào xe như thế.

Lần đầu ngồi trong một chiếc xe cao cấp thế này, cô căng thẳng đến độ hai chân hai tay không biết phải đặt ở đâu nữa.

Lạc Thiên liếc cô một cái, lạnh lùng ra lệnh: “Cài dây an toàn vào!”.

Giang Văn Khê nghe theo, vừa định bấm khóa thì chiếc xe đã quay đầu rồi lao đi như bay.

Cho dù chiếc xe này rất giống xe chuyêndụng của xã hội đen, nhưng cũng không cần thiết phải phóng bạt mạng thếchứ. Tàu vượt núi còn có đường ray, lại là nơi không có chướng ngại vật, còn đây là đường trong thành phố, đừng nói là xe bốn bánh, cho dù thứkhông có bánh nào đi nữa cũng đầy rẫy khắp nơi trên đường. Còn nữa, vượt quá tốc độ sẽ bị phạt, dù ít nhất là hai trăm tệ nhưng cũng là tiền mà…

Chịu đựng đủ hành hạ về thị giác và tinhthần trong hơn mười phút, Giang Văn Khê cuối cùng cũng lăn xuống xe dưới mệnh lệnh của Lạc Thiên. Nếu không vì trước mặt có cây cột có thể ômlấy, để cô có thể tĩnh tâm, kìm nén, thở phào nhẹ nhõm, cô chắc chắn sẽchỉ còn là cái xác không hồn.

Cô chỉ muốn bảo vệ bát cơm của mình, sao còn khó hơn cả trúng vé số nữa?

“Có cần nhờ người khiêng cô lên không?”

Nghe giọng nói lạnh lẽo phía sau, Giang Văn Khê khẽ lầm bầm: “Không cần, tôi rất tự biết thân biết phận mà…”.

Khi ngước đầu lên nhưng chỉ nhìn thấybóng anh, cô hít một hơi thật sâu, xách túi, sải đôi chân đã mềm nhũn ra theo sau anh. Vào đến thang máy, cô nép sát vào cửa, như thể chỉ cần ởgần anh là sẽ bị điện giật vậy. Nhưng do cô đứng quá gần cửa thang máynên nó cứ đóng được nửa chừng thì lại mở ra.

Lạc Thiên ngỡ cô gái này sẽ tự giác nhích về phía sau, nhưng ai ngờ thang máy cứ mở rồi đóng, đóng rồi mở, cuốicùng anh không nhịn được mà đưa tay kéo cô lại, vươn tay qua người cô để nhấn nút đóng cửa.

Tuy chỉ tiếp xúc trong một tích tắc,nhưng lưng dựa sát vào lồng ngực anh, Giang Văn Khê đã ngửi thấy mùikhói thuốc thoang thoảng toát ra. Cô cứng người lại, gương mặt hệt nhưbị tạt “máu gà”, cứ đỏ đến tận mang tai.

Rốt cuộc là anh đang hành hạ cô, hay là cô đang hành hạ anh?

Lạc Thiên lạnh lùng chế giễu: “Chưa đi thang máy bao giờ à?”.

“Máu gà” đang lan rộng…

Quay lưng lại với anh, uy lực và cảmgiác đàn áp không lời từ phía sau khiến da đầu Giang Văn Khê cứ tê dại,trong lòng không ngừng lầm bầm, “Vừng ơi mở ra!”.

“Ding” một tiếng, cứu thoát Giang Văn Khê ra khỏi bể khổ.

Khi mấy chữ to bằng đồng mạ vàng “Tậpđoàn Giang Hàng” lọt vào mắt, khiến cô ngẩn ra rất lâu, thậm chí cònquên cả việc ra khỏi thang máy.

“Ngẩn ngơ gì đấy?!”, Lạc Thiên rút hai tay ra khỏi túi quần, vượt qua cô, ra khỏi thang máy, tiến thẳng đến văn phòng.

Từ đầu đến cuối, Giang Văn Khê đều ngỡnhư đang nằm mơ, giống như Lữ Phi từng nói, cái số kiếp đen đủi như côlại được điều đến văn phòng tổng giám đốc ở tổng bộ của tập đoàn, từ một cô tiếp tân quèn đã một bước lên trời, vào được văn phòng tổng giám đốc ở tổng bộ của tập đoàn, trở thành “trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc”.

Là trợ lý của tổng giám đốc là một chuyện rất vinh hạnh, nhưng thêm hai chữ “đặc biệt” thì trong mắt Giang VănKhê, nó có một ý nghĩa rất sâu xa.

Chẳng lẽ Lý Nghiên nói đúng? Cô bắt đầu nghi ngờ rằng Quỷ Tóc Bạc có phải vì nụ hôn đó mà định có gì “mờ ám” với cô không?

“Sự kiện không thể” đó chỉ ngừng lại trong đầu Giang Văn Khê không đến ba phút, thì đã bị sự thực phũ phàng phá vỡ.

Nhìn chồng tài liệu dày cộp trước mặt, trán Giang Văn Khê bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm.

“Tổng kết lại những tài liệu chi tiết của mấy sản phẩm mẫu này theo bảng biểu, ngày mai họp phải dùng”, người nói là một bà chị đeo mắt kính, đã có tuổi nhưng rất có khí chất.

Từ khi Lạc Thiên dẫn cô bước vào cửa vănphòng thì đã dặn bà chị này “Sau này mọi việc phải để cô ấy làm hết”,ngừng lại một giây rồi bổ sung, “Làm không tốt thì làm lại, đến khi làmxong mới thôi”, rõ ràng câu sau là nói với cô.

Giang Văn Khê lật mấy tập tài liệu sảnphẩm, ngoài việc cô có thể nhận biết được chất liệu sản phẩm ra, còn lại cô hoàn toàn không biết tài liệu này nói những gì. Chuyên ngành chủ yếu cô học ở đại học là kế toán, không phải tiếng Anh! Còn tập tài liệu này nữa, tại sao cứ phải là chữ phồn thể?

Giang Văn Khê đau khổ ngước lên nhìn vịtiền bối đó, khó nhọc nhả ra một câu: “Em có thể nhờ phòng chuyên phụtrách không? Phòng Tài vụ cũng được…”.

“Có thể, chỉ cần cô có thể đổi mấy chữVăn phòng tổng giám đốc thành phòng Tài vụ, thì tôi không phản đối.” HọNghiêm, tên chỉ có một chữ Tố, là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh LạcThiên.

Nghiêm Tố, nghiêm túc?

Không ngờ bà chị trung niên này lại vui tính như thế, rất biết kể chuyện tiếu lâm nhưng lại khiến người ta thấy rét lạnh.

Giang Văn Khê cam chịu cúi đầu xuống xemtiếp tài liệu, sau ba phút lại ngẩng lên, cười gượng gạo: “À… có tự điển Hán – Anh hiện đại không ạ? Nếu không có thì tự điển Oxford cũng được.Không có? Vậy thôi, em hỏi chú Bách Độ[1] vậy…”.

Khóe môi Nghiêm Tố liên tục giật giật,nhìn chằm chằm Giang Văn Khê trong ba phút rồi cúi xuống gõ bàn phím, in một bảng biểu ra đặt xuống trước mặt Giang Văn Khê: “Được rồi, hôm naycô đối chiếu với số trên bảng dự tính công trình này, rồi tính ra lượngcông trình và giá cả định mức, tham chiếu bảng biểu này”. Nghiêm Tố đưamột tập văn kiện dày cộp nặng trịch khác đến, mở ra, tay gõ lên một tờbảng biểu nào đó, “Trước khi tan sở thì sửa trên máy tính xong xuôi rồiđưa cho tôi”.

Giang Văn Khê nhìn hai tờ bảng biểu, ngẩn người đến mấy giây.

Xi măng lót trần? Ống thép chịu lực? Vữa xi măng chống trượt? Mấy thứ này là cái gì đây???…

Nhưng chẳng sao, nếu thật sự là kế toán thì tên gì với kế toán cũng là một cả.

Nghiêm Tố nhìn vẻ mặt cô tỏ ra kinh ngạc, bất giác tim cũng run theo, đầu đầy mây đen: chẳng phải được điều đếntừ phòng Tài vụ hay sao? Bảng biểu đơn giản như thế, chẳng lẽ cộng trừnhân chia cũng không biết tính? Tốt nghiệp trường mẫu giáo ư?

“Có vấn đề sao?”, Nghiêm Tố thấy cô im lặng thì không kìm được, hỏi.

“Ồ, không có gì ạ.”

“Trước khi tan sở làm xong không?”

“Được ạ.”

Nghiêm Tố nghe câu trả lời chắc chắn thìthở phào, quay về chỗ ngồi, thầm nghĩ: Lạc Thiên có phải mấy hôm nay bận đến choáng váng đầu óc rồi không? Sao lại đưa một cô gái như thế về đây chứ?

Nghiêm Tố, ba mươi tám tuổi, độc thân.

Giang Văn Khê luôn miệng gọi là chị Nghiêm.

Chị Nghiêm là người tốt đầu tiên mà Giang Văn Khê gặp được trong công việc, cũng là người nhẫn nại chỉ dẫn cônhất. Trong công việc, nếu cô làm đúng, chị Nghiêm sẽ khen ngợi, nếu làm sai thì cũng chỉ nói lần sau rút kinh nghiệm thôi.

Tuy Giang Văn Khê mang danh là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, kỳ thực phần lớn công việc vẫn do chị Nghiêmhoàn thành, cô chỉ có thể theo sau làm những công việc đơn giản.

Ở đây, không ai dám làm gì cô, trừ người đàn ông cách đó một bức tường.

Nhà ăn vẫn đang tu sửa, Quỷ Tóc Bạc bắtbuộc phải chạy cả hai bên, tuy mỗi ngày có thể nhìn thấy anh, nhưng cũng may là thời gian gặp gỡ cộng lại cũng không quá một tiếng đồng hồ.

Sau nụ hôn ấy, Giang Văn Khê mỗi lần gặpanh đều không được tự nhiên, cũng không hiểu vì sao anh lại sắp xếp chocô ở cạnh mình. Nếu nói rằng do anh hổ thẹn, nhưng qua tiếp xúc côngviệc thông thường, cô hoàn toàn không nhận ra rốt cuộc anh hổ thẹn ở chỗ nào.

Giống như cuộc họp ban nãy, cô cũng làlần đầu tham gia kiểu hội nghị này nhưng lại bị anh chỉ định ghi chéplại nội dung cuộc họp, mà cô căn bản chưa hề học qua tốc ký, anh nói quá nhanh, còn xen lẫn những thuật ngữ chuyên ngành, cả cuộc họp từ đầu đến cuối cô nghe mà ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm.

Sau khi kết thúc cuộc họp, anh hỏi cô bản ghi chép, cô đành đứng trước mặt anh, cúi đầu, nhìn ngón chân mình màchẳng nói gì. Mà cô lại đứng cả tiếng đồng hồ như thế, anh không bảo côđi, cũng không bảo cô ở lại, chỉ lạnh lùng nhìn cô rồi vùi đầu vào đốngtài liệu công văn.

Nhưng phàm là người vào văn phòng tổng giám đốc đều liếc nhìn cô, không hẹn mà cùng tỏ ánh mắt thương hại.

Có điều, nếu biết anh chẳng có “ý đồ bấtlương” gì với mình thì thần kinh cô được thả lỏng rất nhiều, chí ít cũng không cần lo rằng sẽ bị lợi dụng lần nữa.

Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên, lén nhìn người đàn ông có sắc mặt lạnh lùng ấy.

Đột nhiên trở thành trợ lý đặc biệt củaanh cũng được mấy ngày rồi, cô để ý thấy mái tóc bạc của anh không phảilà nhuộm mà căn bản đã như vậy, còn về mái tóc bạc của anh thế nào cũnglà chuyện mà cả công ty thích bàn tán nhất.

Thỉnh thoảng trong nhà vệ sinh, cô nghethấy những nữ đồng nghiệp nói rằng lúc làm việc, trông anh quyến rũnhất, tư duy nhanh nhẹn, thái độ nghiêm túc, mắt nhìn độc đáo, làm việcnhanh gọn, cho dù gân trán có hằn xanh nhưng anh cũng dặn dò cấp dướilàm việc ra sao bằng giọng nói cực kỳ bình tĩnh.

Hiện giờ, từ góc độ của cô nhìn sang, anh đang toàn tâm vào công việc, lại thêm dáng vẻ tuấn tú, thực sự là rấthấp dẫn. Nhưng có tốt đẹp như bọn họ nói đâu, cái gì mà hiếm khi tứcgiận, mỗi lần gặp cô chẳng phải đều trợn mắt nhướng mày, bộ dạng như sắp ăn thịt người không bằng. Cô không thể nào quên được chuyện anh cài bẫy cô lúc vừa vào Giang Hàng.

Tục ngữ nói rất hay, con người chết vìtài lộc, con chim chết vì miếng ăn. Nay cô vì một đấu gạo mà cúi lưng,có thể thấy người như anh đạo mạo chững chạc đến nhường nào!

Chân thật sự rất đau, cô hơi nhúc nhíchchân phải, liền nghe thấy người đàn ông đang ngồi đối diện khẽ ho mấytiếng, cô giật mình vội vàng đứng thẳng lại, không dám động đậy nữa.

Mấy hôm nay không khí lạnh bất ngờ ậpđến, có lẽ vì bị cảm nên Lạc Thiên thấy cổ họng ngưa ngứa, cầm ly lênmuốn uống miếng nước nhưng ly lại trống không.

Anh đứng lên, đi qua Giang Văn Khê, đến trước máy nước rót một ly nước nóng, uống một ngụm.

Đột nhiên anh quay lại, nhìn chằm chằmGiang Văn Khê đã đứng được khoảng một tiếng đồng hồ, cau mày, hỏi:“Trồng cột điện ở đây lâu như thế, không muốn làm việc à?”.

“A?” Giang Văn Khê ngẩng phắt đầu lên,nhìn đôi mắt đen nhánh của Lạc Thiên rồi cụp mắt xuống, nghĩ ngợi mấygiây rồi nhỏ giọng đáp: “Anh không bảo tôi ra ngoài…”.

Lại ánh mắt đó, lại giọng điệu đó…

Ho liền mấy tiếng, Lạc Thiên bực bội quay về bàn làm việc, đặt ly nước xuống rồi đột ngột quay lại, gằn giọng:“Giang Văn Khê, có phải cô cố ý không?”.

Giang Văn Khê ngước lên, tỏ ý thắc mắc nhìn Lạc Thiên đang nổi giận, mấp máy môi ngờ vực: “Hả? Cố… cố ý?”.

[1] Bách Độ chính là Baidu, trang web tra tìm phổ thông nhất của Trung Quốc, tương tự Google ở Việt Nam.

Anh đang nói giọng gì vậy? Cứ như cô là đồ ngốc ấy. Tại sao cô phải cố ý đứng ở đây một tiếng như một con ngốc chứ?

Lạc Thiên nghiến răng kèn kẹt, rủa thầmtrong lòng một tiếng, nếu không phải anh đã nhìn thấy bộ mặt thật của cô thì sẽ bị khả năng diễn xuất của cô lừa phỉnh nữa rồi.

Không biết lúc đầu anh bị quỷ nhập haysao mà đi tin lời bạn cô nói, đồng ý cho cô một cơ hội, càng bị ma ámmới xem cô là bia đỡ đạn để cưỡng hôn cô, nếu không có nụ hôn đó thì anh sẽ không bao giờ đưa cô vào tổng bộ tập đoàn.

Điều khiến anh khó hiểu nhất là, với thân thủ khi bắt cướp của cô, nhanh nhẹn như vậy, trừ người yêu của ThẩmTiên Phi ra, anh nghĩ, nếu đổi lại với bất kỳ người phụ nữ nào anh quencũng đều không thể làm được. Còn đêm đó nữa, cô có thể dứt khoát, bấtchấp hậu quả mà tát anh một cái chỉ để thỏa cơn giận, còn cô bây giờ,hoàn toàn là một người khác, từ khi anh “ném” cô cho Nghiêm Tố đến giờ,anh lúc nào cũng thấy cô giống một cô gái bé nhỏ yếu đuối.

Anh chưa hề thấy người nào có thể biếnthành một người khác trong tích tắc như cô. Nếu nói rằng cô muốn dùngcách này để đổi lấy sự chú ý của anh thì cô đã thành công rồi.

Cô gái này hao tốn tâm sức để vào được Giang Hàng rốt cuộc là vì mục đích gì?

“Giang Văn Khê, cô không đi đóng phim thật đáng tiếc”, anh nói.

“Đóng phim?” Cô không hề mong muốn đượclàm ngôi sao, chỉ muốn làm cảnh sát, tiếc rằng tố chất cơ thể quá kém,hiện giờ chỉ có thể làm “trợ lý đặc biệt”, con cừu non đáng thương đểngười ta lột da.

Vẫn diễn kịch?

Lạc Thiên cười lạnh lẽo: “Giang Văn Khê,cô dựng nên màn diễn trong quán bar đóng với bạn thân của cô rốt cuộc là có mục đích gì?”.

“Trong quán bar?” Đêm đó cô uống say, những chuyện xảy ra sau đó đều do Lý Nghiên kể lại, “Tối đó tôi uống say mà”.

Nheo mắt lại, Lạc Thiên chậm rãi tiến đến gần cô.

Tốt, cô muốn chơi, phải không. Anh chơi cùng cô, chơi đến cùng, xem rốt cuộc cô giở trò gì.

Đối mặt với Quỷ Tóc Bạc – Lạc Thiên đangtiến dần đến từng bước, vẻ “không có ý tốt” trên gương mặt anh khiếnGiang Văn Khê nổi da gà trong lòng, cơ thể bất giác lùi dần ra sau.

Một người dấn lên từng bước, một người lùi dần từng bước.

Đến khi chạm phải bức tường sau lưng,không còn đường lui, Giang Văn Khê căng thẳng chống hai tay vào tường,nhìn chằm chằm người đàn ông ngay cả lúc nghiêm khắc cũng vẫn đẹp traiấy. Rốt cuộc anh muốn gì? Có gì thì từ từ nói, tại sao cứ phải ép côđứng dựa tường thế này?

Cô lúng túng, run giọng nói: “Tổng… giámđốc Lạc, có phải anh hiểu lầm gì không? Có phải anh vẫn trách tôi đêmđó… vô… vô lễ với anh, nhưng sau này anh cũng đã… bù lại rồi mà?”. Màđổi lại thì vẫn là cô chịu thiệt hơn.

“Bù lại à? Thế hả? Theo lời cô nói thì có phải tôi cũng nên tát cô một cái mới được xem là bù lại không?”, Lạc Thiên nhếch môi.

Giang Văn Khê mở to mắt, nhìn đôi mắt như ánh mặt trời rạng rỡ nhưng thực chất lại u ám vô cùng của anh, mấp máymôi vẻ thắc mắc: “Tôi đánh anh bao giờ?”.

Tên này đang bịa đặt! Lần trước còn nói cô không đi làm mà lo bắt cướp, chuyện không có, hoàn toàn là bịa đặt.

Trong tích tắc, nụ cười nhạt trên môi Lạc Thiên nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hàng lông mày nhướng lên,khó có thể kiểm soát được cơn giận: “Chẳng lẽ cái tát đó là tự tôi đánhtôi à?!”.

Gáy Giang Văn Khê tựa vào tường, đôi mắtđen sáng nhìn anh đưa tay phải lên, đầu óc sôi lên ùng ục. Thấy tay anhsắp giáng xuống, cơ thể cô co rúm lại theo bản năng, giọng mềm nhũn:“Tôi thật sự không biết anh đang nói gì…”.

Nhìn bộ dạng luống cuống của Giang VănKhê, Lạc Thiên lặng lẽ nhìn cô, cánh tay phải giơ cao dần dần hạ xuốnggò má như vuốt ve gương mặt cô.

Giang Văn Khê nghi ngại đưa mắt nhìn,trong tích tắc cô chớp mắt, anh đã đặt tay lên bức tường sau tai phảicủa cô, còn cô bị giam giữa bức tường và anh.

“Còn giả vờ giả vịt à? Vậy tôi sẽ giúp cô nhớ lại!”

Giúp cô nhớ lại? Chắc anh không định lợidụng cô nữa chứ? Nhưng ở đây không có tình địch và tình nhân của anh,hơn nữa cô cũng không xinh đẹp gì cho cam, đâu có sức cám dỗ khiến anhmù quáng lặp lại hành động? Lần trước là do không đề phòng mới bị anhlợi dụng, nhưng lần này thì tuyệt đối không thể.

Cắn chặt răng, Giang Văn Khê đưa hai taylên phía trước, định đẩy gã đàn ông biến thái đó ra, ai ngờ hai tay chưa kịp chạm vào ngực anh đã bị tóm lấy. Lần này, cửa văn phòng bị ai đóđẩy ra đột ngột.

“A Thiên, về việc tu sửa nhà ăn…”, Giang Hoài Thâm nhìn đôi nam nữ đang trong tư thế mờ ám, sững ra mấy giây.

Nghe tiếng Giang Hoài Thâm, Lạc Thiên vội vàng buông tay Giang Văn Khê ra, quay lại, ngạc nhiên hỏi: “Chủ tịchGiang, chú về từ bao giờ thế?”.

Giang Hoài Thâm đằng hắng, vẻ mặt nghiêmtúc: “Vừa về. Chuyện đó… cho hai người một phút giải quyết, lần sau nhớkhóa cửa”. Vừa nói, ông vừa bỏ ra ngoài, thuận tiện “tốt bụng” đóng cửalại.

Giang Văn Khê từ lúc vào Giang Hàng đếngiờ chưa được gặp sếp lớn, nghe Quỷ Tóc Bạc gọi “Chủ tịch Giang” thì đờcả người, giống như đứng trong băng tuyết lạnh lẽo còn bị người ta tạtmột chậu nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh cóng. Thì ra sếp lớn códáng vẻ như thế, một gương mặt còn lạnh lẽo hơn cả đại ca xã hội đentrong phim, cô thầm kêu thảm trong lòng: Tiêu rồi, bị sếp lớn gặp phảicảnh này, bát cơm của cô chắc chắn không giữ được rồi.

Lạc Thiên quay đầu lại, nhìn gương mặt đờ đẫn của Giang Văn Khê, nhướng mày hỏi: “Còn đứng đây làm gì? Định trồng cột điện thêm một tiếng đồng hồ nữa à?”.

Như được giải thoát, Giang Văn Khê cúiđầu, nghiêng người, từ từ nhích ra khỏi khe hẹp của cơ thể Lạc Thiên vàbức tường, tay vừa đặt lên nắm đấm cửa thì lại nghe giọng nói đáng ghétcủa Lạc Thiên: “Trước khi tan sở, tôi không cần biết cô dùng cách gì,phải nộp một bản ghi chép cuộc họp đặt lên bàn làm việc cho tôi”.

Giang Văn Khê bĩu môi, xoay nắm đấm cửa rồi chui ra khỏi văn phòng như chạy trốn.

Vừa ra khỏi đó cô đã nhìn thấy Giang Hoài Thâm đứng ngoài cửa, nhớ đến câu “lần sau nhớ khóa cửa” của ông, khóemôi bất giác giật giật, cung kính chào ông, “Chủ tịch Giang”.

“Ừ”, Giang Hoài Thâm chăm chú quan sát cô rồi đáp gọn một tiếng, sau đó đẩy cửa văn phòng đi vào.

Giang Văn Khê thở ra một hơi dài thườn thượt, chân rã rời đi về bàn làm việc.

Nghiêm Tố khoanh hai tay ngồi trên ghế, nhìn cô với vẻ thú vị.

Đấu tranh tư tưởng ba giây xong, Giang Văn Khê tiến đến chỗ Nghiêm Tố, khẽ gọi: “Chị Nghiêm…”.

“Biên bản cuộc họp đặt trên bàn em rồi, không hiểu thì đến hỏi chị”, Nghiêm Tố cười nhẹ.

“A?” Giang Văn Khê quay lại nhìn tập tài liệu trên bàn mình, cười ngượng ngùng, “Cảm ơn chị”.

Giang Văn Khê vừa ngồi xuống thì ngheNghiêm Tố nói: “Nếu lần sau vào văn phòng sếp Lạc lâu thì nhất định phải nhớ khóa cửa lại, mà phải khóa chặt vào”. Cẩn thận tai vách mạch rừng.

Giang Văn Khê đỏ bừng mặt, cuống lên: “Chị Nghiêm, chị và Chủ tịch Giang hiểu lầm thật rồi, thực ra…”.

“Nhóc con, thực ra chị chỉ định nói, em và sếp Lạc cãi nhau to tiếng quá, làm người ta không yên tâm làm việc được.”

“Hả?!”

Giang Hoài Thâm chậm rãi ngồi xuống sofa, tiện tay châm điếu thuốc, nghĩ ngợi rồi nói: “Dạo này con vất vả quá”.

Lạc Thiên cũng ngồi xuống sofa, châm mộtđiếu thuốc, tỏ ra trầm ngâm: “Vâng, K.O mở được mấy tháng làm ăn rấtkhá, hiện giờ con thấy chỗ đó quá nhỏ, nể tình con đã vất vả, chú có suy nghĩ đến việc mua hết mấy chỗ bên cạnh để tặng con không?”.

Giang Hoài Thâm cười to: “Thằng nhóc hư hỏng này càng lúc càng xấu xa”.

K.O tuy nằm trong khu vực quán bar đườngTrung Sơn, nhưng vị trí địa lý lại đặc biệt nhất, cả một tòa nhà độcchiếm góc đông nam, “mấy chỗ bên cạnh” mà anh nói chính là phố đi bộ bamặt, một mặt là quảng trường, những nơi đó đều thuộc quy hoạch thốngnhất của Ủy ban thành phố.

Lạc Thiên rít một hơi thuốc, cười nói: “Chú cũng vậy mà? Vừa mở miệng đã khiến người khác sởn cả da gà”.

“Được rồi, nói nghiêm túc đây, chú nghenói việc tu sửa có chút vấn đề, phát hiện lượng khí thải formaldehydecủa một lô hàng không tuân thủ tiêu chuẩn giới hạn?”.

“Vâng, đã trả lại cho bên cung cấp rồi,vật liệu mới ngày mai sẽ có, không ảnh hưởng đến tiến độ. Nhưng vì dựtính sao cho vốn bỏ ra thấp nhất, con không định khởi công sớm. Vấn đềbảo vệ môi trường là điều mà chúng ta xem trọng nhất, tạo nên ‘nhà ănxanh’ sẽ là mục tiêu quan trọng nhất trong lĩnh vực ẩm thực của GiangHàng.” Lạc Thiên báo cáo toàn bộ quá trình tu sửa cho Giang Hoài Thâm,đồng thời nói vắn tắt quan điểm của mình rằng thà chậm vài ngày cũngquyết không vì gấp gáp thi công mà khiến khách phải ngồi trong một không gian ô nhiễm để dùng bữa, đó cũng là nguyên nhân mà anh kiên quyếtkhông cho tất cả những vật liệu không đạt tiêu chuẩn được xuất ra thịtrường.

Giang Hoài Thâm không hề nghi ngờ nănglực của Lạc Thiên, bàn xong công việc, ông nhìn Lạc Thiên vẻ suy nghĩ,một lúc sau mới hỏi: “A Thiên, năm sau là con ba mươi rồi nhỉ?”.

Nhướng mày, Lạc Thiên khẽ ho mấy tiếng, đáp: “Chú Thâm, chú đâu cần nhắc nhở con mãi về chuyện tuổi tác?”.

Giang Hoài Thâm cười: “Cô gái lúc nãy chính là cô gái dám đập chai rượu để ‘mưu sát’ con trước mặt mọi người trong K.O hả?”.

“Vâng”, Lạc Thiên lại ho một tiếng.

“Tuy là thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng,có cỏ rồi hà tất phải chạy quanh nữa? Nếu có ý thì tặng con một câu, phù sa không chảy ruộng ngoài.”

Lạc Thiên khẽ búng tàn thuốc trong tay, tàn thuốc qua kẽ ngón tay, lặng lẽ rơi vào gạt tàn bằng pha lê.

“A Thiên, đã đến lúc con nên tìm một cô gái để kết hôn rồi đấy.”

Chú Thâm đi lâu rồi mà câu nói đó vẫn vang vọng mãi trong đầu Lạc Thiên.

Bao năm nay, không phải anh chưa từng cóai, nhưng trái tim anh không còn rung động nữa. Từ khi bị nhốt vào đó,anh dần dần khoét từng chút một hình ảnh cô gái khiến anh ngày đêm chờđợi ra khỏi trái tim, rồi không còn rung động vì ai được nữa. Không, nói chính xác là tình cảm của anh đã dùng cạn vào lúc đó, tim cũng chếttheo rồi. Anh đã quen với cô độc, dần dần tĩnh lặng trong sự ồn ào côđộc, cứ tĩnh lặng đến mức mọi thứ đều trở nên câm nín…

Một người mà trái tim đã chết thì làm sao còn sống lại được nữa…

Tìm một cô gái để kết hôn, sống qua ngày?

Hiện nay với thân phận, tiền bạc, địa vịcủa anh, không thiếu thứ gì, thứ duy nhất thiếu là một người phụ nữ, một người phụ nữ anh có thể chung sống.

Anh cười giễu, lặng lẽ nhìn vòng khóinhạt lan tỏa quanh đầu ngón tay, từ từ bay đi, thoảng qua mái tóc, lanxa trong không trung. Hít một hơi thật sâu, như nuốt xuống mọi cay đắng, không để cho sợi khói nào bay ra, toàn bộ đều tan biến hết trong lòng.

Sống qua ngày, chẳng qua là từng ngày trôi đi.

Giang Văn Khê gõ nhẹ lên cánh cửa, ngườibên trong không phản ứng, cô nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu vào, nhìn thấyngười đàn ông ấy đang nhắm mắt, ngồi dựa nghiêng trên sofa một mình,lặng lẽ hút thuốc, thẫn thờ.

“Tổng giám đốc Lạc, biên bản họp tôi đãlàm xong.” Cô gồng mình thốt ra một câu, nhanh chóng đặt hai tờ giấy lên bàn làm việc, không đợi ai kia mở mắt nói gì liền ra khỏi văn phòng như chạy trốn.

Kỳ thực, trong tích tắc Giang Văn Khê bước vào, Lạc Thiên đã nheo mắt nhìn theo cô.

Cô gái này không có nhan sắc tuyệt mỹ,nhiều nhất cũng chỉ có đôi mắt to đen nhánh có khả năng rung động lòngngười, làn da mịn màng cùng mái tóc dài mềm mượt sáng bóng; không có khí chất sang trọng, nhiều nhất cũng chỉ có những cử chỉ thục nữ, nhưng lại hơi quá đà, nói cách khác là ngốc nghếch giống hệt một con ỉn.

Con thỏ chuyển qua ăn cỏ gần hang thì cũng phải là cỏ chất lượng tốt, huống hồ anh đâu phải một con thỏ biến thái ăn tạp!

Đã hẹn với Lý Nghiên từ lâu, tan sở rồi, Giang Văn Khê đi thẳng đến đó.

Lý Nghiên đi công tác một tuần, Giang Văn Khê buồn rầu một tuần, lại thêm buổi chiều bị Quỷ Tóc Bạc hành hạ lâunhư vậy, nhìn thấy Lý Nghiên như nhìn thấy người thân, vội vội vàng vàng dốc hết nỗi lòng.

Giang Văn Khê càng nghĩ càng thấy anhbiến thái, qua những lời đồn đại cô vô tình nghe được trong nhà vệ sinh, thì nghe đồn cô là trợ lý nữ “trẻ trung” duy nhất có thời gian ở cạnhanh lâu nhất tính đến thời điểm hiện tại. Còn vì sao lại nhấn mạnh haichữ “trẻ trung” thì là do chưa có cô gái nào có độ tuổi như hoa như ngọc giống cô lại ở văn phòng tổng bộ được quá một tháng.

Với tướng mạo, thân phận, địa vị của anh, theo định luật của tiểu thuyết ngôn tình thì bên cạnh phải có rất nhiều hoa thơm bướm lượn, nhưng ngoài một người phụ nữ xinh đẹp đã kết hônra, thì hình như chưa từng thấy một cô gái nào có thân phận không rõràng bước chân qua cửa văn phòng anh, thỉnh thoảng cũng có vài người gọi điện, nhưng hiếm khi cô nghe thấy một giọng nói đến hai lần.

Cuối cùng, cô thà đúc kết lại là anh biến thái, cũng không muốn thừa nhận anh thay phụ nữ như thay áo.

Trước đó, khi Lý Nghiên biết Giang VănKhê là “trợ lý đặc biệt” của Lạc Thiên thì đã kích động rất lâu. Tối đólại biết “gian tình” giữa anh chàng đẹp trai cực phẩm tóc bạc kia vàGiang Văn Khê bị sếp lớn bắt gặp, Lý Nghiên nhìn chằm chằm Giang Văn Khê và nở nụ cười tà ác phải đến gần nửa tiếng đồng hồ.

Lý Nghiên chọc cô: “Này, cô ngốc kia, cậu nói xem anh chàng tóc bạc đẹp trai kia có phải đã thích cậu rồi không?”.

“Đừng sỉ nhục tớ nữa.” Khóe môi Giang Văn Khê giật giật, đến khi di động của Lý Nghiên đổ chuông, cô nàng mớingừng tiếng cười đáng sợ kia lại.

“Được rồi, ăn cái này đi, đảm bảo cậu sẽ hết giận.” Lý Nghiên nhét một cái lọ nhỏ vào tay Giang Văn Khê rồi nghe điện thoại.

Giang Văn Khê nghi ngờ nhìn thứ đựngtrong cái lọ, và đó là lọ kẹo cao su hiệu “Lotte”. Cô đã quên bẵngchuyện đi mua kẹo cao su nhãn hiệu này, nhét một viên vào miệng, vị càphê thơm lừng khiến cô bất giác nhớ đến người đàn ông đáng ghét ấy rấtthích uống cà phê.

Cô nhai thật mạnh, răng nghiến ken két giống như đang gặm thịt anh vậy, tâm trạng bực bội xem như đã được giải tỏa một chút.

Lý Nghiên nghe điện thoại xong thì nóivới cô: “Đi, đến K.O giải tỏa tinh thần, ngày mai ngủ một giấc dậy làmọi buồn phiền đều vứt ra khỏi đầu hết”.

“Hôm nay cậu mới về mà? Không nghỉ ngơi à?”

“Cuộc đời ngắn ngủi, phải cố mà vui vẻ”, không nói không rằng, Lý Nghiên kéo cô đến K.O.

Đến K.O thì thấy Hùng Diệc Vĩ và Cố ĐìnhHòa đợi ở đó tự bao giờ. Tống Tân Thần trong “kiềng ba chân” vì bị bạngái kéo đi nên chỉ còn lại hai chân kiềng, chán chường và buồn bã.

Lý Nghiên và Hùng Diệc Vĩ thường xuyên rủ cô đi chơi, chỉ cần Cố Đình Hòa không có nhiệm vụ thì đa phần cũng sẽcó mặt. Qua lễ cưới lần trước, Giang Văn Khê và Cố Đình Hòa cũng đã trởnên quen thân hơn.

Do kinh nghiệm uống rượu gây sự lần trước nên sau đó Giang Văn Khê vào quán bar cũng chỉ dám chọn nước trái cây.Cô hớp một ngụm nước, nhìn Cố Đình Hòa và cười: “Bao lâu không gặp anhrồi nhỉ?”.

Cố Đình Hòa nghịch chìa khóa trong tay,khóe môi nhướn lên: “Còn nói nữa à, hôm sau lễ cưới của anh họ tôi, vốnđịnh ngủ một giấc cho thỏa thì lại bị lôi đến Cục cảnh sát, bận mãi đếnhôm qua, bây giờ xem như đã khỏe rồi”.

“Haizzz, lần này lại gặp vụ án gì mà sao bận lâu thế?”, Hùng Diệc Vĩ tò mò.

Cố Đình Hòa tỏ ra bí ẩn: “Ừ, mật danh kỳ này là Tàn Hoa Bại Liễu”.

Lý Nghiên vừa nghe đã tỏ ra hứng thú: “Hê, mới nghe mật danh này là biết người bị hại chắc chắn là phụ nữ rồi”.

“Chính xác. Người bị hại là một cô gái,đồng thời là một cô gái làm trong nghề ‘phục vụ đặc thù’ nào đó”, CốĐình Hòa lúc nói đến mấy chữ “phục vụ đặc thù” thì cố ý ngừng lại, nhấnmạnh.

Lý Nghiên lập tức huơ tay múa chân kêu lên: “Tôi biết rồi. Có phải không? Có phải không?”. Cô nheo mắt nhíu mày với Cố Đình Hòa.

Hùng Diệc Vĩ lườm cô nàng một cái.

Cố Đình Hòa cười, nói: “Ừ, một cô gái của tiệm hớt tóc. Ba tháng trước cô gái đó đến báo án, nói rằng người bạnthân đột nhiên nhận được một bó hoa hồng champagne héo, bên trên có cắmvài cành liễu xơ xác héo rũ”.

“Wow, quả nhiên là tàn hoa bại liễu, kẻ gây án đúng là biến thái thật”, Lý Nghiên kéo vạt áo Hùng Diệc Vĩ, hưng phấn kêu lên.

Cố Đình Hòa tiếp tục: “Ừ, sau khi nhậnđược hoa, cô ta và bạn tuy bực bội nhưng chỉ xem như có người đang đùadai nên không để tâm. Một ngày nọ, bạn cô ta sau khi làm việc xong đãbiến mất đột ngột, mấy ngày liền cũng chẳng liên lạc với cô ta, cô tacảm thấy chuyện này rất kỳ lạ nên đã báo án, ba ngày sau thi thể của bạn cô ta được phát hiện ở gầm cầu ngoại ô phía tây thành phố. Thi thể đãbắt đầu phân hủy, qua khám nghiệm, người bị hại được xác định đã chếtvào bảy hôm trước, nguyên nhân chết là bị siết cổ bằng khăn quàng, đồngthời trước khi chết người bị hại đã bị đánh đập một cách dã man”.

“Ôi, biến thái quá!”, Lý Nghiên càng nghe càng sợ, căng thẳng ôm lấy Giang Văn Khê.

Giang Văn Khê nhíu mày, hai mắt nhìn Cố Đình Hòa chăm chăm.

Cố Đình Hòa lại cười: “Một tháng sau lạimột cô gái đến báo án, cô ta cũng nhận được một bó hoa y hệt, trên những đóa hoa hồng champagne có cắm những cành liễu héo rũ”.

“Có phải đã chết rồi không?”, Lý Nghiên hỏi gấp.

“Ừ, đúng vậy. Người chết sau khi tử vong, đến sáng hôm sau thì được phát hiện ở một công trường xây dựng ngoại ôphía tây, nguyên nhân chết là bị kẻ thủ ác siết chết bằng tất, trước khi chết cũng bị đánh đập thê thảm.” Cố Đình Hòa nhìn Giang Văn Khê nãy giờ không nói tiếng nào, vẻ mặt rất chăm chú, đưa tay ra huơ huơ trước mặtcô, “Có sợ không? Nếu sợ thì tôi không kể nữa”.

Giang Văn Khê hoàn hồn, nói ngay: “Không không, tôi đang nghe đây”.

“Vậy thì được”, Cố Đình Hòa lại nói tiếp.

“Tối hôm Châu Thành và Lý Văn kết hôn, cô gái thứ ba cũng nhận được một đóa hồng champagne héo rũ. Vì trước đó đã chết mất hai người nên cô gái thứ ba sau khi nhận được hoa đã sợ đếnmất vía, thậm chí còn nhờ Cục cảnh sát giúp đỡ. Qua điều tra, ba cô gáinày đều có một đặc điểm giống nhau, đều là người Thái Thuận, sau khi đến thành phố N thì ‘làm việc’ ở nơi tập trung người ngoại tỉnh nổi tiếngnhất khu phía tây thành phố.” Sau khi khóa chặt mục tiêu, đội của CốĐình Hòa đã mai phục mười ngày, cuối cùng tóm được tên sát nhân hàngloạt biến thái đó. Thì ra hắn chính là người phụ trách đưa hoa của mộttiệm hoa ở khu phố ấy, vì gặp một cú shock tình cảm, bạn gái chính làngười Thái Thuận, bỏ rơi hắn nên hắn rất căm hận người Thái Thuận, do đó đã nhắm vào các cô gái người Thái Thuận để ra tay.

“Haizzz, đúng là biến thái. Hả? Sao các anh biết là tên đưa hoa gây án?”, Lý Nghiên nghe mà mù mờ không hiểu.

Hùng Diệc Vĩ nói: “Họ không biết thì làm sao làm cảnh sát?”.

Lý Nghiên lườm một cái: “Biến đi”.

“Tôi biết”, Giang Văn Khê trầm tư nãy giờ bỗng thốt lên, khiến Lý Nghiên giật thót mình.

“Khê Khê, hôm nay cậu không uống rượu mà hồ đồ thế?”

Cố Đình Hòa nghe thấy liền nói: “Nói nghe thử xem”.

“Thứ nhất, nếu có khách đặt ‘tàn hoa bạiliễu’ như thế, nhân viên cửa hàng nhất định sẽ tò mò, ít nhiều cũng cóấn tượng với kẻ đó, mà ba đóa hoa này sau khi được đưa đi lại không trara được là ai tặng, cho dù người đặt hoa bí ẩn thế nào cũng sẽ có sơ hởđể tìm ra. Muốn làm mọi chuyện mà không để lại chút dấu vết nào, trừ phi người đó chính là nhân viên của cửa hàng hoa, cố tình che giấu thânphận người đặt hoa. Thứ hai, từ số liệu thống kê tội phạm ngoại tỉnh khá điển hình mấy năm gần đây, loại tội phạm này thường chọn buổi tối để ra tay gây án ở ngoại ô thành phố, trong vụ án này là ngoại ô phía tây.Tại sao các cô gái bị hại đều là người ngoại tỉnh tập trung ở khu phíatây, chứ không phải là ở khu khác, còn hiện trường vụ án lại là ngoại ôphía tây? Có nghĩa là, hung thủ vô cùng quen thuộc với khu vực tập trung người ngoại tỉnh phía tây, bạn gái của hung thủ chắc chắn cũng đã từnglàm nghề đó đúng không?” Đôi mắt sáng rực của Giang Văn Khê rất nghiêmtúc và thông minh.

“Khê Khê…”, Lý Nghiên kinh ngạc nắm lấy cánh tay Giang Văn Khê.

“Đúng, chính xác.” Cố Đình Hòa nheo mắt, chăm chú quan sát Giang Văn Khê, cô lúc này khác hẳn với lúc bình thường.

Nghe câu trả lời của Cố Đình Hòa, Lý Nghiên sửng sốt kêu lên: “Khê Khê, sao cậu biết?!”.

“Tiểu Cố đã nói đó thôi. Tuy hung thủ bịbạn gái bỏ rơi, nhưng trong thành phố N này các cô gái người Thái Thuậnlàm trong rất nhiều ngành nghề khác nhau, chứ không chỉ có ba cô gái đó, tại sao hung thủ chỉ chọn ra tay với ba cô đó? Vì bọn họ là ‘gái’. Hung thủ gây án đều có động cơ, hơn nữa có quy luật hẳn hoi. Phân tích từgóc độ tâm lý học tội phạm, hung thủ bạo lực là một loại nhân cách biếnthái, loại người này chủ yếu có biểu hiện khác thường trong hoạt độngtình cảm và hoạt động ý thức, còn tư duy và hoạt động trí óc lại hoàntoàn bình thường, tình cảm không ổn định thì rất dễ nổi điên. Người chết trước khi tử vong bị đánh đập là do hung thủ có mối hận thù mãnh liệtvới ‘gái’. Hung thủ sở dĩ nhắm vào các cô làm ‘gái’ thì chỉ có mộtnguyên nhân, đó là bạn gái hắn đã từng hoặc hiện giờ làm ‘gái’. Đã cùnglàm việc đó, và đều là người Thái Thuận, ba cô gái kia không có lý do gì mà không quen biết bạn gái của hung thủ, mà bạn gái của hắn tuyệt đốicũng không thể kê cao gối ngủ ngon được. Từ các đầu mối này, phạm vi mục tiêu đã được rút gọn, hung thủ đương nhiên khó thoát khỏi lưới phápluật.”

“Bốp bốp bốp…”, Cố Đình Hòa vỗ tay, trong đôi mắt tỏ rõ vẻ tán thưởng.

Lý Nghiên buông Giang Văn Khê ra, lảmnhảm nói: “Đúng là không hiểu nổi, nhất định là có ai đó xuyên không,nhập hồn vào nó, chứ với tư chất của nó thì kiểu lý luận này hoàn toànkhông thể”.

Giang Văn Khê phớt lờ Lý Nghiên, nhìn vào đôi mắt Cố Đình Hòa, nói: “Vụ án lúc nãy toàn bộ là do anh bịa ra, đúng không?”.

Cố Đình Hòa cười to sảng khoái: “Ha ha ha, cũng bị đoán trúng rồi”.

“Gì cơ? Anh bịa à?” Lý Nghiên kéo áo Giang Văn Khê, chỉ vào Cố Đình Hòa, nói với cô, “Khê Khê, rốt cuộc là sao đây?”.

Giang Văn Khê quay sang, bảo Lý Nghiên:“Nếu thành phố N chúng ta xảy ra vụ án lớn như vậy thì toàn thành phố đã chấn động rồi, còn đợi cậu ngồi đây mà nghe anh ấy kể à? Nếu ba thánglâu như thế mà vẫn không phá án được thì mấy cô gái ở khu thành phía tây đã bạo động rồi, anh ấy còn bình thản làm phù rể được không?”.

Lý Nghiên sửng sốt nhìn Giang Văn Khêtrông khác hoàn toàn với lúc bình thường, căng thẳng hỏi: “Khê Khê, tạisao lúc nãy khi cậu phân tích tình huống vụ án không hề xấu hổ, cũngkhông vấp váp lúng túng, miệng lưỡi nhanh nhẹn, lý luận sắc sảo, tư duysáng suốt thế? Cậu có chắc là cậu không bị ai đó nhập hồn không?”.

Bị Lý Nghiên nói thế, Giang Văn Khê bỗng đỏ mặt, lúng túng không nói được gì.

Thấy phản ứng bình thường của Giang VănKhê, Lý Nghiên giả vờ bóp cổ cô: “Nói! Rốt cuộc cậu là ai? Trả lại KhêKhê nhút nhát nhà tôi đây!”.

“Nghiên Nghiên… tớ đây mà…”, Giang Văn Khê bị Lý Nghiên chọc phá, suýt nữa không thở nổi.

Cuối cùng Lý Nghiên buông cô ra, nhưngđôi mắt vẫn quét lên xuống liên tục như tia X, rồi bỗng nói với vẻnghiêm túc: “Cậu lúc nãy, thật sự không giống thường ngày”.

“Có lẽ do chịu ảnh hưởng của cậu tớchăng, từ nhỏ tớ đã muốn làm cảnh sát, những quyển sách tâm lý học tộiphạm của cậu, tớ đã đọc qua…”, Giang Văn Khê cụp mắt xuống, hàng mi dàiche khuất vẻ thẹn thùng của cô.

Cố Đình Hòa ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt thon dài của cô có đến hơn một phút như bị thôi miên.

Lúc tỉnh lại, anh ho khẽ một tiếng, tò mò hỏi: “Vậy sao cô không thi vào Học viện cảnh sát?”.

Lúc này Lý Nghiên đưa tay choàng vaiGiang Văn Khê nói, “Haizzz, anh nghĩ Học viện cảnh sát lại nhận mộtngười lá gan còn nhỏ hơn chuột, chạy chậm như rùa bò, mọi kỳ kiểm trathể dục thể chất đều không đạt, thỉnh thoảng thấy máu còn bị choángkhông?”.

Cố Đình Hòa khẽ cười thành tiếng.

Hùng Diệc Vĩ xen vào: “Phụ nữ mà, đươngnhiên phải dịu dàng nhỏ nhẹ, chỉ ra phòng khách, chỉ vào nhà bếp. Suốtngày đánh bạn với mấy phần tử tội phạm, người nhà không bực bội muộnphiền mới lạ. Ối!”.

Lý Nghiên véo mạnh vào tay Hùng Diệc Vĩ,trừng mắt với anh ta: “Anh đấy, chỉ xứng tìm một người giúp việc sốngnửa đời còn lại, ngày nào cũng cung phụng anh như Thái thượng hoàngthôi”.

Hùng Diệc Vĩ như quả bóng xì hơi, vộivàng quay sang Cố Đình Hòa, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Cậu chỉbiết lừa phỉnh bọn này, còn chưa chịu nói mấy hôm nay bận đi đâu mà biến mất nữa hả?”.

“Đóng quân ở ruộng suốt năm ngày năm đêm, cậu có tin không?” Cố Đình Hòa nhướng mày, nhìn Giang Văn Khê và LýNghiên, nói vẻ nghiêm túc, “Các cô ấy à, sau này lên mạng nhớ cẩn thận,đừng chuyện trò linh tinh với người lạ, lần này bọn tôi đã bắt được mộttên tội phạm thường xuyên lừa tình lừa tiền trên mạng rồi đấy”.

“Anh hùng nhân dân, vất vả quá. Nào nào,lâu ngày không gặp, uống rượu, uống rượu”, Hùng Diệc Vĩ giơ chai bia lên chạm với Cố Đình Hòa.

“Đúng đúng đúng, và còn Khê Khê nhà chúng tôi cuối cùng đã có một công việc đàng hoàng”, Lý Nghiên choàng vaiGiang Văn Khê, nháy mắt mờ ám với cô.

Gương mặt Giang Văn Khê lập tức đỏ bừng bừng, lúng túng đưa tay đẩy Lý Nghiên.

“Nào nào, cạn ly! Cạn ly!”, Hùng Diệc Vĩ giơ cao chai bia.

Bốn người đều nâng ly, vừa buôn chuyện vừa uống, uống liên tục đến tận khuya mới rời khỏi K.O.

Hùng Diệc Vĩ đưa Lý Nghiên về, trọng trách đưa Giang Văn Khê về nhà đương nhiên do Cố Đình Hòa đảm nhiệm.

Đêm mùa đông lạnh lẽo, những cơn gió lạnh buốt thấu xương thổi đến từng cơn, mấy ngọn đèn đường u ám ẩn hiện saunhững ngọn cây, lờ mờ phát ra ánh sáng. Trên đường đã không thấy bóngdáng khách bộ hành, cũng không nhiều xe qua lại, thỉnh thoảng vụt quamột chiếc xe, cuốn theo những chiếc lá khô trên đất càng làm tăng thêmsự tĩnh lặng và lạnh lẽo của đêm đông.

Xuống khỏi taxi, một trận gió lạnh ập đến khiến Giang Văn Khê bất giác co người lại run rẩy.

“Lạnh lắm à?” Cố Đình Hòa vừa nói vừa cởi áo gió ra nhưng bị Giang Văn Khê ngăn lại: “Không cần đâu, còn mấy bước nữa là đến nhà tôi rồi. Anh cũng uống nhiều, cẩn thận cảm lạnh”.

Cố Đình Hòa cười khẽ, đi cùng Giang Văn Khê đến trước tòa nhà.

“Cảm ơn anh. Anh về sớm đi nhé, không cần tiễn tôi lên đâu”, Giang Văn Khê ngại ngùng nói.

Qua ánh sáng ẩn hiện chiếu ra từ cửa sổmấy hộ gia đình, Cố Đình Hòa nhìn Giang Văn Khê đang cúi đầu, nghĩ ngợirồi nói: “Tối nay cô phân tích vụ án rất tự tin và thông minh, làm tôirất bất ngờ, cũng rất vui”.

“A?” Giang Văn Khê sửng sốt ngẩng đầu,gương mặt nóng lên, “Làm anh phải cười rồi, tôi chỉ thích xem nhữngquyển sách liên quan đến các vụ án của cậu tôi mà thôi”.

“Nhà tôi có rất nhiều truyện tranh vàtiểu thuyết lấy đề tài thám tử phá án, nếu cô có hứng thú thì lần sautôi sẽ mang cho cô”, giọng Cố Đình Hòa dịu dàng như gió thoảng.

Đôi mắt Giang Văn Khê sáng rỡ, có phần kích động, “Thật… thật sao?”.

“Thật.” Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Giang Văn Khê, Cố Đình Hòa không nhịn được cười.

Đôi môi Giang Văn Khê nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh. Vậy, tôi lên trước nhé. Chúc ngủ ngon”.

“Ừ, ngủ ngon.” Cố Đình Hòa nhìn theo bóng cô khuất sau cầu thang, thở dài rồi cười, lắc đầu, sau đó quay người đi.

Hôm sau, Cố Đình Hòa mang theo rất nhiềutruyện tranh và sách cho Giang Văn Khê, thỉnh thoảng cũng nhờ Lý Nghiênhẹn cô ra, mấy người cùng đi ăn cơm, mượn cớ nói chuyện vụ án với cô,nghe những kiến giải của cô.

Còn mấy ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, Cố Đình Hòa hẹn cô cùng đi ăn cơm. Tuy anh chưa tỏ tình với cô nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Ấn tượng của Giang Văn Khê về anh rấttốt, anh đẹp trai, hài hước lại thú vị, và cả nghề nghiệp mà cô tôn sùng và say mê nhất. Khi ở cạnh anh, cô cảm thấy rất thoải mái tự nhiên, mỗi lần trò chuyện cùng anh về những vụ án lạ lùng hiếm có lại khiến cô tìm được lòng tự tin của mình, nói cũng nhiều hơn bình thường.

Nhưng từ đầu đến giờ cô chỉ xem anh làbạn, thậm chí còn thân hơn bạn bình thường, chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ cóngày là người yêu của nhau. Nếu chấp nhận lời mời trong lễ Giáng Sinh,cô không biết có được xem là đón nhận anh, đồng ý quen nhau hay không.

Trong thâm tâm, cô có phần tự ti, cảmthấy mình không xứng với Cố Đình Hòa, vừa ngốc vừa khờ, nhạt nhẽo vô vị, với những kinh nghiệm trước đây, công việc hiện tại không biết có thểduy trì bao lâu, ngoài việc biết nấu cơm dọn dẹp nhà cửa ra thì cô gầnnhư không có ưu điểm nào để người khác động lòng.

Lý Nghiên khích lệ cô, nếu có cảm giác với Cố Đình Hòa thì cứ thuận theo trái tim, thử quen nhau xem sao.

Nhưng tính cách đáng ghét của cô lại bắtđầu phân vân, nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể xin lỗi Cố Đình Hòa là gầnđây công việc rất bận, không biết hôm đó liệu có tăng ca hay không, xemnhư là từ chối khéo.

Cố Đình Hòa cười, bảo không sao, đợi cô rảnh rỗi lại hẹn, điều đó khiến cô thấy vô cùng hổ thẹn.