Hướng Về Trái Tim

Chương 10: Vận mệnh không thể vùng thoát




Lúc Thượng đế đóng cánh cửa lại trước mặtanh, đến cả cửa sổ cũng đóng lại, dường như anh bị vận mệnh thít chặt cổ họng,gắng sức vùng vẩy trong bóng tối nhưng không thể giằng thoát ra được.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua màn cửa bằng lụa mỏng chiếuvào trong phòng, người trên giường trở mình, lăn lộn mấy lần, cuối cùng cũng mởđôi mắt mơ màng lên.

"Tỉnh rồi à?", bên tai vang lên giọng nóiquyến rũ quen thuộc.

Giang Văn Khê cố gắng mở to mắt, nhìn rõ Lạc Thiên nằmcanh cô, đang mỉm cười rất gợi cảm.

"Cơ thể... có còn thấy chỗ nào khó chịukhông?", Lạc Thiên đằng hắng.

Khó chịu? Hỉnh như có một chút, eo nhức lưng đau chânbị chuột rút.

Khi nhìn vào vành tai đỏ hồng của Lạc Thiên, Giang VănKhê bỗng mở to măt, nhớ đến chuyện đêm qua.

OMG! Cô lại học người ta chơi trò XXX điên cuồng trênxe, XXX trên xe thì thôi, chí mạng nhất là cô còn "cưỡng hiếp", cưỡnghiếp thì thôi, cái gọi là "anh chàng một đêm mười lần" phải đổi thành"cô nàng một đêm mười lần" mới đúng, vì cô đã quấn lấy anh từ xe chođến khách sạn, tới khi cơ bắp nhức mỏi, mới chịu thôi.

Chỉ cần nghĩ đến những cảnh cấm trẻ em dưới mười támtuổi là cô đã muốn đâm đầu vào tường. Không biết anh sẽ nhìn cô thế nào, sẽ cảmthấy cô quá nguy hiểm, trước kia đều muốn mà còn làm bộ làm tịch, hay là sẽnghĩ cô phóng đãng...

Lạc Thiên thấy mặt cô chuyển từ đỏ sang tái, từ táisang đỏ thì nói: "Em vẫn lo chuyện tối qua bị người khác nhìn thấy à? vấnđề này tuy em đã hỏi anh không dưới mười lần, nhưng anh vẫn phải trả lời emrằng người bên ngoài tuyệt đối không nhìn thấy chúng ta đang làm gì bêntrong".

Tối qua cô hỏi nhiều thế sao? Tội lỗi! Cô có thể nàogiả ngơ, xem như chuyện tối qua chưa từng xảy ra không?!

"Không phải lo điều đó ư? Thế thì...", anhngừng lại tủm tỉm cười, vén sợi tóc dính trên môi cô ra, "nếu có thì chúngra kết hôn, nếu không có thì đính hôn trước, đợi khi em muốn kết hôn thì chúngta sẽ kết hôn".

Kết hôn?!

Cô mở to mắt vẻ khó tin, ngẩn ngơ nhìn anh hồi lâu,không nói.

Anh nhíu mày, bỗng ý thức được một chuyện đáng sợ, anhnắm chặt hai vai cô, kích động nói to: "Giang Văn Khê, em đừng nói là emăn sạch sẽ rồi, ngủ một giấc dậy là quên hết mọi chuyện đấy nhé. Cho dù em thậtsự bị nhân cách phân liệt, cũng không thể như thế được".

Lạ quá, trước kia khi cô không thể kiểm soát, thườngxuyên quên hết những chuyện từng làm trong lúc đó, sau rồi phải rất cố gắng mớinhớ ra, tại sao chuyện tối qua cô có thể nhớ kỹ như vậy?

Quả nhiên, ăn uống và sắc dục là quan trọng!

Cô chớp chớp mắt, đúng rồi, cô có thể giả vờ mất trí,như thế không phải mất mặt nữa.

"Tối qua có chuyện gì?"

Lạc Thiên hơi nheo mắt, như muốn tìm ra dấu vết giảngốc trên gương mặt đỏ hồng của cô.

"Quên thật à?", anh hừ lanh một tiếng,"Được, quên cũng không sao, anh có chứng cứ". Nói xong anh đưa taycởi cúc áo thứ nhất, thứ hai ra, để lộ xương quai xanh gợi cảm.

"Đừng cởi ra", cô đưa tay chặn lại. Cái tênchết tiệt này rõ ràng là cố ý, tối qua chính bởi cô nhìn thấy lồng ngực vạm vỡcủa anh mới nhất thời không cầm lòng được, thú tính bộc phát, chồm đến anh nhưhùm như sói. Bây giờ mới sáng sớm, anh đã dụ dỗ cô phạm tội, ghét quá.

Nhưng, tay cô lại quá hèn, vừa chạm đến cúc áo sơ micủa anh, không phải cài lại mà có vẻ như sắp lột áo anh ra vậy.

"Tối qua em đã huỷ hoại một cái áo sơ mi của anh,nếu cái này cũng tiêu tùng thì lát nữa em phải mặc nó đến cửa hàng mua cho anhcái khác."

Giang Văn Khê vội rụt tay lại, nhưng anh vẫn cởi áora, để cô nhìn cho rõ.

Quả nhiên chứng cứ rành rành, hơn nữa thảm không nỡnhìn.

Ngực anh đầy dấu hôn, nhìn thấy những dấu hôn ấy, côliền nhớ đến cảnh tối qua cô gian xảo mô phỏng theo chuyện nam chính trồng dâutrên người nữ chính, rồi nhìn lưng anh, những vết cào ngang dọc, không nghĩcũng biết tối qua cô hoang dã thế nào. Tội lỗi quá, đó là đêm đầu của cô, trongký ức vẫn còn một vệt máu đỏ.

"Giang Văn Khê, em còn định giả ngây không? Mặtđỏ như đít khi thế kia", anh biết ngay cô đang giả bộ, "Mặt trờichiếu đến mông rồi, còn định ngủ sao? Hai giờ chiều rồi đấy . "

Hai giờ chiều rồi, có nhầm không?

"Mặc kệ anh, em phải ngủ", cô xấu hổ kéochăn lên, trùm kín mặt, cô mất mặt quá rồi.

Ai ngờ có một đôi tay ma quỷ luồn vào chăn, di chuyểnlung tung trên cơ thể khiến cô hét toáng lên.

Anh mùn cười dịu dàng hôn lên khoé môi cô: "Cơ thểcòn khó chịu không?".

Cô xấu hổ đỏ mặt, lắc đầu.

"Dậy đi, anh đưa em đến một nơi."

Giang Văn Khê dậy rồi, hai người cùng đến ăn một quánăn vặt nổi tiếng ở S. Nhưng cô vẫn thích món ăn vặt ở N hơn, còn ở đây thì quángọt và ngấy.

Hai người ăn xong, Lạc Thiên lái xe, không lâu sau đãdừng trước cổng cô nhi viện.

Mấy chữ to "Viện Phúc lợi nhi đồng Thiên Sứ VuiVẻ" đập vào mắt, Giang Văn Khê liền hiểu, nhất định đây là nơi Lạc Thiênđã lớn lên.

Lạc Thiên mim cười, nắm tay cô, dân vào cổng cô nhiviện.

Lạc Thiên vừa xuất hiện, một đám trẻ con đang chơi đùaliền chạy ùa đến.

"Anh Lạc Thiên!", một cô bé mắt tròn to,khoảng năm, sáu tuổi nhảy bổ đến kêu lên vui vẻ, "Lâu quá anh mới đến, ítnhất cũng ba tháng rồi".

Một cậu bé lớn hơn cô bé kia độ một, hai tuổi gõ đầucô bé, nói: "Chu Chu, em phải gọi là chú Lạc mới đúng chứ".

"Ai khiến anh lo", Chu Chu làm mặt hề vớicậu bé.

Lạc Thiên quỳ xuống, ôm Chu Chu lên: "Tiểu Phinói đúng đấy, con phải gọi là chú".

"Không", Chu Chu lắc đầu.

Giang Văn Khê liếc anh một cái, tên này đúng là giàkhông bỏ nhỏ không tha mà.

"Chú Lạc ơi, dì xinh đẹp này là ai thế? Khônggiới thiệu cho tụi con biết sao?", Tiểu Phi kêu lên trước tiên.

Sau đó, một đám tiểu quỷ lao nhao chen lời

"Là bạn gái của chú sao?", "Thế nào làbạn gái?", "Dì tên là gì thế ạ?", ”Dì đẹp quá".

Nhìn bọn trẻ nhao nhao lên hỏi, Lạc Thiên nhẫn nại trảlời, sau đó lấy quà từ cốp xe ra, tặng cho lũ trẻ.

Giang Văn Khê nhìn quà chứa đầy hai thùng lớn, từ thứcăn, quần áo, đồ chơi... cái gì cũng có. Hoá ra trước khi đến S, Lạc Thiên đãchuẩn bị sẵn, đúng là một người tinh tế chu đáo.

"A Thiên đến đấy à?", một dì khá lớn tuổi,bước ra từ toà nhà gần đó.

Lạc Thiên bước đến: "Mẹ viện trưởng, là con đây,hôm nay con về thăm cả nhà".

"Dạo trước Tăng Tử Kiều cũng về đây". Ồ, cònnữa, Tử Hạ cũng ghé. Chúng đã kết hôn cả rồi, chỉ còn lại đứa bướng bỉnh nhấtlà con thôi." Viện trưởng nhìn Giang Văn Khê, đôi mắt cong cong thành hìnhvầng trăng non, "Con không giới thiệu sao?".

Lạc Thiên choàng vai Giang Văn Khê, cười và đáp:"Như mẹ mong muốn, sắp được uống rượu mừng của con rồi, chính là cô ấy,Giang Văn Khê. Giang của Trường Giang, Văn trong văn tĩnh, Khê có nghĩa là nướcsuối".

"Chào mẹ viện trưởng", Giang Văn Khê đưa tayra.

"Đúng là một cô bé tốt, ngoan ngoãn", việntrưởng nắm lấy tay cô, vỗ vỗ vẻ yêu chiều.

"Chú Lạc ơi, chúng ta thi đấu bóng đá đi",gần đó, mấy cậu bé lớn hơn ôm quả bóng chạy đến.

Lạc Thiên vui vẻ nhận lời.

Giang Văn Khê theo viện trưởng đi tham quan mọi nơi,nghe viện trưởng kể rất nhiều chuyện thú vị của cậu bé Lạc Thiên nghịch ngợmlúc nhỏ. Điều bất ngờ nhất là nguồn gốc cái tên "Lạc Thiên" của anh.

"Con có biết không? Lúc mẹ nhặt được thằng bé, nóchi mới ba tuổi, gọi tên gì nó cũng không trả lời, về sau đến đây, nó nhìn thấybảng hiệu, mởi mở miệng nói mình tên là Lạc Thiên", viện trưởng nhớ lạichuyện cũ, cứ cười mãi.

Giang Văn Khê nghĩ ngợi, nói: "Ba tuổi... chắcanh ấy chi biết hai chữ 'Lạc Thiên' trong 'Khoái lạc thiên’ (1) chăng,sau đó thuận miệng đặt ra một cái tên". Rất giống tác phong của anh.

(1) Thiên sứ vui vẻ

"Ha ha ha, ban đầu mẹ cũng nghĩ thế, nhưng đóthực sự là tên của nó", viện trưởng cưòi, lắc lắc đầu.

Giang Văn Khê thầm nghĩ, có lẽ đó là duyên phận chăng.

Chưa đi được mấy bước, viện trưởng đã bị mấy thầy côkhác gọi đi, Giang Văn Khê liền ngồi bên sân bóng ngắm Lạc Thiên và mấy cậu békhác chơi bóng.

Nhìn bóng dáng cao ráo rất đẹp kia, nụ cười tươi tắnấy, cô bỗng thất thần. Một người đàn ông tựa như yêu nghiệt sao có thể có mộtgương mặt trong sáng đến thế. Bất tri bất giác, mái tóc của anh gần như đã hồiphục lại sắc đen thường có của một chàng thanh niên. Cô chống cằm, rốt cuộc lúcanh tóc bạc đẹp trai, hay là tóc đen bây giờ thì đẹp hơn?

"Đang nghĩ gì thế?", Lạc Thiên ngồi xuốngcanh cô.

Cô ngước lên: "Trước kia em nghĩ tóc anh vốn dĩđã là màu trắng, nhưng bây giờ thấy tóc anh bỗng trở thành đen, nên thấy lạ làtại sao anh không chịu nhuộm tóc?".

"Nhuộm tóc? Đó là chuyện lãng phí thời gian vàtiền bạc, xem kìa, bây giờ bản thân đã trở lại như trước, tiết kiệm tiền, tiếtkiệm sức", Lạc Thiên tỏ ra thản nhiên.

Cô bất lực lườm anh, sau đó nhìn mái tóc anh chăm chú,cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Tóc anh trở nên trắng là khi ở đó phảikhông?".

Lạc Thiên nhìn sân bóng phía xa, vẻ mặt như đang chămchú ngắm bọn trẻ chơi đá bóng. Một lúc lâu sau anh mới lặng lẽ nói: "ừ,hôm vào tù, chỉ trong một đêm, tóc đã bạc trắng".

Cô mấp máy môi, nhưng không nói.

Chỉ nghe anh kể tiếp: "Anh và Châu Mộng Kha đãquen nhau ở đây. Lúc đó cô ấy bảy tuổi, anh chín tuổi, khi ấy rất nhiều giađình đến viện thăm nom giúp đỡ, mỗi gia đỉnh nhận một đứa trẻ. Hôm đó, hai anhem Châu Thiệu Vĩnh, Châu Mộng Kha theo gia đình đến đây, và có rất nhiều phụhuynh đưa con đến, anh đá bóng như chúng đá bây giờ, vì đá quá manh, trúng vàomặt Châu Mộng Kha, cô ấy khóc oà lên", anh khựng lại, quay sang nhìn cô."Anh phải thừa nhận rằng, em và cô ấy có hơi giống, chính là rất giỏikhóc".

Cô cắn môi, cố chấp nói: "Em không có hứng thúvới chuyện của cô ta".

"Vô tình nhắc thôi mà." Anh véo cằm cô, lạinói: "Vậy xem như anh xin em nghe chuyện bạc đầu trong một đêm vậy".

Thu ánh mắt lại, anh nhìn ra phía xa, châm một điếuthuốc, bất chấp cô có nghe thấy hay không, anh tự kể lại.

Sau lần đá bóng ấy, không biết từ khi nào, Châu MộngKha đã bắt đầu thích đi theo anh. Dưới sự trợ giúp của người khác, anh vàPhương Tử Hạ vào học tại một trường trung học tốt nhất thành phố S một cáchsuôn sẻ, từ cấp hai đến cấp ba, anh, Phương Tử Hạ, Châu Thiệu Vĩnh, Vương HạoLỗi, Đồng Kiến Thành đều là bạn cùng lớp.

Châu Thiệu Vĩnh là con trai Cục trưởng Cục công an củathành phố, Vương Hạo Lỗi là con trai Phó cục trưởng Cục quản lý nhà đất thànhphố, Đồng Kiến Thành là con trai Sở trưởng Sở quản lý luật pháp của Cục tư phápthành phố, ba người đều là con trai của cán bộ cấp cao, gia đình họ tham giahoạt động hỗ trợ vốn lần này.

Kẻ giàu có thường có tâm lý kiêu căng, ba người nàykhông thích anh và Phương Tử Hạ.

Anh thường đánh nhau với họ, ban đầu vì Tăng Tử Kiều,sau khi Tăng Tử Kiều được nhận nuôi thì anh lại đánh nhau vì những chuyện khôngđâu, mà cuối cùng mâu thuẫn bùng nổ là vì Châu Mộng Kha cứ thích bám theo anh.Anh không phải kẻ ngốc, biết Châu Mộng Kha cũng như những nữ sinh khác, cũngthích anh.

Châu Thiệu Vĩnh mắng anh, nói anh là cóc ghẻ đòi ănthịt thiên nga, nhà họ Châu tuyệt đối không cho phép loại người như anh bướcvào.

Xì! Làm như người trên thế gian này đều muốn được vàonhà họ Châu vậy.

Năm lớp mười một, là lần tranh chấp kịch liệt nhấtgiữa anh và Châu Thiệu Vĩnh, hai bên đều bị thương nặng. Châu Mộng Kha thấytrán anh cứ chảy máu mãi thì ôm anh khóc, cho dù Châu Thiệu Vĩnh kéo cô thế nàocũng không chịu đi.

Cảm động? Uất ức? Bồng bột thời tuổi trẻ?

Tóm lại, anh không biết tại sao lại lau nước mắt chocô ấy, nói với cô: "Em thích anh, đúng không? Vậy làm bạn gái anhđi".

Khoảng khắc thấy cô ấy cười qua làn nước mắt, trái tímanh tự nhiên như khẽ rung động.

Và thế là, anh và Châu Mộng Kha, học lớp Chín đã bắtđầu quen nhau. Từ lớp mười một lên năm thứ nhất đại học, trải qua ba năm, tuyChâu Mộng Kha nhỏ tuổi, lại là con gái nhà giàu, nhưng dịu dàng ân cần đến mứctrong vô thức anh đã lún sâu vào vực xoáy tình cảm, anh bắt đầu chờ mong vàomối tình này.

Về sau anh đậu vào khoa Xây dựng trường Đại học H ởthành phố N, hai người giữ liên lạc bằng thư từ. Kỳ nghi hè lên năm hai, ChâuMộng Kha viện cớ đến Đại học C, cũng ở N, để tìm người anh Châu Thiệu Vĩnh, đòiPhương Tử Hạ lúc đó đang học ngành Pháp luật ở S dẫn đến N tìm anh. Châu MộngKha thèm ăn tôm, không biết trong ký túc có ai đề nghị, nói rằng ăn tôm phải vềmiền quê thưởng thức tôm tươi mới ngon. Thế là cả mấy người bạn cùng phòng kýtúc xá, lũ lượt kéo nhau ra ngoại ô.

Bất ngờ là, ở đó họ đã gặp Châu Thiệu Vĩnh, Vương HạoLỗi và Đồng Kiến Thành. Châu Thiệu Vĩnh nói thẳng thừng là để đề phòng em gáibất trắc, nên cùng đến chơi.

Anh ngoài cảm giác không vui khi gặp ba người này thìnhững việc khác đều ổn, họ tự hái rau rửa rau nấu cơm, ăn tôm xào, vui chơi đếntận khuya, cuối cùng ở lại nhà người nông dân đó. Còn Châu Thiệu Vĩnh, VươngHạo Lỗi và Đồng Kiến Thành thì ở nhà bên canh.

Cũng chính đêm đó mà cuộc đời anh đã xảy ra biến hoálong trời lở đất.

Đêm đó họ uống khá nhiều rượu, lúc cười đùa đi vệ sinhvới Phương Tử Hạ thì gặp người bị hại trong chuyện đó. Cô gái ấy chính là congái của hộ gia đình kế bên nơi họ ở, cũng lớn như Châu Mộng Kha, da dẻ trắngtrẻo. Họ thấy Vương Hạo Lỗi đang bám lấy cô ta, anh vốn không thích xen vàochuyện người khác nhưng có lẽ do men rượu mà đã đánh Vương Hạo Lỗi một trận,giải vây cho cô gái kia. Sau đó anh về chỗ ở với Phương Tử Hạ, tắm rửa rồi đingủ.

Cô gái đó, anh tổng cộng chỉ gặp có hai lần, đó là lầnđầu, lần thứ hai là ngày hôm sau, cũng tức là sáng sớm hôm xảy ra chuyện.

Lúc anh tỉnh dậy, loã lồ, nằm trên một chiếc giườngtrong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, còn cô ta tóc tai xoã xượi, cũng không mộtmảnh vải che thân, đang co rúm khóc lóc trong góc giường.

Anh không thể tin được mọi chuyện xảy ra, anh tự nhậnmình dù uống say cũng không có chuyện xông bậy vào nhà người khác, làm việckhông bằng cầm thú này. Rốt cuộc có làm hay không, anh rõ hơn ai hết, anh bịhãm hại, bị oan uổng.

Cô gái kia cứ khóc mãi, đúng lúc anh hoảng sợ cuốngcuồng quát cô ta im miệng thì cửa phòng mở ra.

Châu Mộng Kha, Phương Tử Hạ, các bạn học đại học, ChâuThiệu Vĩnh, Vương Hạo Lỗi, Đồng Kiến Thành, những người trong thôn...

Nói đến đây, Lạc Thiên ngừng lại, vẻ mặt cứng đờ. Mườinăm trước, ký ức không thể xoá nhoà và quá kinh khủng đó như nước lũ, ập đếnanh từ mọi phía, vết thương đã liền sẹo trong tím lại bị rạch ra, đau đớn khôngngừng. Mười năm rồi, anh vẫn có thể nhớ rõ nét mặt những người đứng ngoài, sữngsờ, phẫn nộ, khinh bi, miệt thị...

Giang Văn Khê thấy sắc mặt anh u ám, siết chặt nắmtay, gân xanh hằn rõ, cơn giận như sắp bùng nổ, có thể thấy rằng trong lòng anhđang dậy sóng thế nào.

"Đừng nói nữa, đừng vì giải thích cho em mà cưỡngép mình phải nhớ lại những chuyện không vui. Anh chỉ cần hiểu rằng em tin anhlà đủ", cô níu cánh tay anh, khẽ dựa người vào anh. Cô không biết phải anủi anh thế nào, nếu bắt anh kể chuyện này trong đau khổ, thà rằng cô không nghecòn hơn.

"Không, cho dù đau anh cũng phải nói", anhrít một hơi thuốc.

Cô gái đó được mẹ cô ta bọc lại bằng chăn rồi đưa rakhỏi phòng. Châu Mộng Kha tát anh một cái, rồi khóc bỏ chạy. Nếu không phảiPhương Tử Hạ ngăn lại thì cha cô gái kia hẳn đã đánh chết anh. Trong tiếng mắngnhiếc khinh bỉ của mọi người, anh cổ chịu nhục, mặc quần áo vào.

Nửa tiếng sau cảnh sát tới.

Anh hét lên rằng anh không làm, rằng anh bị oan, nhưngkhông ai tin anh, họ đều mắng anh là cầm thú, là súc sinh.

Cảnh sát sau khỉ đỉều tra xem xét hiện trường, đã dẫnanh đi.

"Đừng nói nữa. Lần này xem như em cầu xin anh, emkhông muốn nghe chuyện anh bạc tóc chi trong một đêm nữa đâu", Giang VănKhê đưa tay lên môi anh.

Tay anh nắm chặt tay cô, đưa lên môi: "Em có biếtkhông? Đó là một vụ hãm hại có chủ đích, trong lòng anh tuy có đối tượng nghingờ nhưng do phải khổ sở trong tù nên không thể tìm ra chứng cứ. Anh bị nhàtrường đuổi học, bốn năm sau anh ra tù, anh không bỏ cuộc, sau đó anh gặp chúThâm, có tiền, có địa vị, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Sau phiên toà ấy, tư liệu chứng cứ bàn giao lại đã bịhuỷ trong trận cháy phòng chứa hồ sơ do đường dây điện quá cũ, trong đó có cảhồ sơ của anh. Hộ nông dân ấy từ sau khi xảy ra chuyện, để tránh điều tiếng, cảnhà họ đã chuyển sang tinh khác làm việc, không còn tin tức gì. Thời gian đãquá lâu, hai viên cảnh sát thụ lý vụ án đó cũng đã chết. Giấy giám định pháp ỵ,mọi chứng cứ ban đầu, toàn bộ đều không có lợi cho anh. Quãng thời gian ấy, anhlại bị trầm cảm như khi còn ở tù. Chú Thâm không muốn anh sống trong bóng tốiquá khứ tức giận tát anh một cái, chính cái tát ấy đã thức tinh anh, anh đã từbỏ chúng. Có lúc, cuộc sống chính là một sự bất lực".

Giang Văn Khê ngẩng lên, chăm chú nhìn anh, hỏi:"Bây giờ anh có vui không?".

Lạc Thiên cười nhẹ, dập tắt điếu thuốc trong tay, gậtđầu.

"Nếu đã thực sự vui vẻ, hà tất phải truy cứu quákhứ?", cô đau lòng thay anh.

Lạc Thiên nhìn ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, mỉm cười,không nói.

Về đến N, Lạc Thiên dày mặt viện cớ đường đến nhà côăn sáng quá xa, đòi chui vào trong ổ nhỏ của Giang Văn Khê, ì ra đó không chịuđi.

Một lúc sau, hơn tám giờ tối, Lý Nghiên kích động chạyđến gõ cửa nhà cô, sau khi cửa mở, nhìn thấy Lạc Thiên mặc áo choàng tắm màutrắng thì hoá đá ngay tại chỗ.

Lạc Thiên thản nhiên như không, ung dung ngồi xuốngsofa xem báo.

Lúc này, Giang Văn Khê tóc ướt đẫm bước ra khỏi nhàtăm, đón tiêp cô là tiêng hét như mổ heo của Lý Nghiên.

Giang Văn Khê không ngờ Lý Nghiên lẽ ra đang hẹn hòlại xuất hiện ở cửa nhà cô lúc này. Chưa kịp lau tóc, cô vội vàng lao tới bịtchặt miệng Lý Nghiên, kéo cô vào phòng ngủ.

"Khỉ thật! Không ngờ đấy! Con bé chết tiệt này,trước khi đi chẳng phải thề sống chết giữ cái màng mỏng đó của cậu sao?"Lý Nghiên giằng khỏi móng vuốt của Giang Văn Khê, vẻ mặt đắc ý, chỉ cần LýNghiên cô ra tay thì mọi việc đều OK cả. Lần này bao lì xì của cô không chạythoát rồi. Người chết vì tiền tài, chùn chết vì miếng ăn. Bạn bè dùng để bánđứng.

"Còn không phải do cậu, lại còn bỏ cái đó... lénbỏ cái đó vào tủi tớ." Đáng ghét hơn là đêm hôm trước khi đi, còn lấy máytính xem phin A, cô không bị đầu độc mới là lạ.

"KM! Bà đây biết ngay cậu là đồ tẩm ngầm tầm ngầmmà, thèm thuồng anh tóc bạc lâu rồi, hay nhỉ, được nước rồi thì đừng làm bộnữa. Cậu đấy, đập đầu cảm ơn đi", Lý Nghiên xỉa ngón trỏ vào trán cô.

Giang Văn Khê đỏ mặt, vội vàng chuyển đề tài: "Muộnthế này rồi, cậu chạy đến đây làm gì?".

"Ồ, Tống Tân Thần và bạn gái anh ta quyết địnhkết hôn rồi, tối nay gọi mọi người ra cùng happy. Tớ sợ cậu ngại nên đích thânđến đón cậu đấy thôi."

Giang Văn Khê có vẻ ngần ngại, Lý Nghiên mặc kệ, cứkéo cô ra phòng khách, nói với Lạc Thiên: "Anh đẹp trai, mượn bạn gái củaanh đêm nay nhé, trước mười hai giờ sẽ trả lại anh".

Lạc Thiên nhướng mày, nhìn Lý Nghiên đang thề thốt,ánh mắt lại quay sang Giang Văn Khê, nói: "Đi sớm về sớm nhé".

Giang Văn Khê gật đầu, về phòng thay quần áo rồi theoLý Nghiên ra cửa. Trên đường đi nghe Lý Nghiên kỳ thị người vô dụng như cô, cònchưa gả cho người ta mà đã bị ăn sạch sẽ, hết cứu nổi rồi.

Hai người đến bar, Hùng Diệc Vĩ, cố Đình Hoà, Tống TânThần và bạn gái anh ta đều đang đợi.

Giang Văn Khê thấy cố Đình Hoà như cách cả thế kỷ,cảnh gặp nhau sáng sớm mùng Hai Tết đến nay vẫn còn đọng lại trong đầu. Hìnhnhư anh trở nên tiều tuỵ hơn, dạo trước vô tình nghe Lý Nghiên nói anh nhưkhông cần mạng sống nữa, suốt ngày chỉ biết công việc, tối nay khó khăn lắm mớihẹn được anh ra đây.

"Lâu quá không gặp. Gần đây anh có ổnkhông?", cô chủ động hỏi.

Cố Đình Hoà cười nhẹ: "Vẫn như cũ, còn em?".

Cô gật đầu: "Em cũng thế".

Mấy câu hỏi han khách sáo và xa lạ khiến không khígiữa hai người bỗng đông cứng lại.

"Đang nói gì đấy? Vui không?", Hùng Diệc Vĩtay cầm chai bia, chạm vào chai bia của Cố Đình Hoà.

"Không có gì", Cố Đình Hoà vẫn giữ nụ cườitrên môi.

"Nào nào nào, chúng ta phải chúc mừng Tống TânThần đã thoát khỏi giới quý tộc độc thân, bước vào nấm mồ hôn nhân." HùngDiệc Vĩ vừa dứt lời đã bị Tống Tân Thần và bạn gái đánh phủ đầu, suýt thì phảiôm đầu lùi đi như chuột.

Mọi người đều giơ cao chai bia, chúc Tống Tân Thần vàbạn gái, cười đùa ầm ĩ, thời gian thoáng chốc đã đến mười hai giờ.

Giang Văn Khê khéo léo từ chối nhưng cố Đình Hoà vẫnđòi đưa cô về.

Chiếc xe taxi dừng lại bên dưới, cố Đình Hoà trả tiềnrồi xuống xe.

Giang Văn Khê cũng xuống xe, đứng trước mặt Cố ĐìnhHoà nói: "Cảm ơn anh đã đưa em về".

Cố Đình Hoà nhìn cô chăm chú, mấp máy môi: "Anhnghe Nghiên Nghiên nói đợt trước em đi S với anh ta?".

Cô ngẩn người rồi gật đầu: "Hôm mùng Hai chuyệnanh ám chỉ chính là chuyện đó phải không? Anh đã biết chuyện của anh ấy từ lâu,nên mới bảo em tránh xa anh ấy, đúng không?".

Cố Đình Hoà cúi đầu, không nói gì.

Cô lại nói: "Đình Hoà, dù có ra sao thì em vẫncảm ơn anh, nhưng em tin anh ấy. Thế nên em vẫn muốn nhờ anh giúp em một việc.Có thể giúp em lấy hồ sơ cụ thể vụ án mười năm trước không? Em muốn giúp anh ấylật lại vụ án này".

Cố Đình Hoà sờ tủi lấy hộp thuốc lá ra, nhưng anh dừngđộng tác châm thuốc, kinh ngạc nhìn cô.

Giang Văn Khê thấy phản ứng của anh thì cắn môi, cườikhổ: "Em biết anh sẽ khó xử. Thôi, để em nghĩ cách khác".

"Không phải khó xử. Đã mười năm rồi mà anh takhông lật lại, không cảm thấy rất có vấn đề sao?", Cố Đình Hoà không kìmđược, hỏi.

"Vấn đề anh nói em cũng từng nghĩ đến, nhưng emvẫn tin anh ấy tuyệt đối không làm chuyện đó", ánh mắt Giang Văn Khê khiếnCố Đình Hoà nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: "Được, anh giúp em, nhưnganh có một yêu cầu, cho dù kết quả thế nào, xin em đừng để bản thân chịu tổnthương".

Nhìn đôi mắt sâu và buồn bã của anh, cô lúng túng cụpmắt xuống, gật đầu.

"Em về sớm nghĩ ngơi đi, chúc ngủ ngon", CốĐình Hoà quay người bỏ đi.

Cô nhìn theo bóng anh dần xa, thở dài rồi đi vàotrong.

Về đên nhà, đón tiêp Giang Văn Khê là một vòngtay cuồng nhiệt.

Lạc Thiên ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai: "Cuốituần này anh theo em đến thăm mộ bố mẹ, tiện thể báo với hai cụ chuyện chúng takết hôn".

"Hả?" Nhanh thế sao? Cô nhất thời không kịpthích ứng.

"Chẳng lẽ em muốn bỗng một ngày nào đó, bụng tovượt mặt mà kết hôn à?", anh nhướn mày, anh thì không ngại vấn đề này rấtthực tế, cô nhớ đến bài báo hai hôm trước có đăng một mẩu tin liên quan đếnviệc dùng bao cao su nhưng vẫn có thai được, vội vàng gật đầu, đỏ mặt đáp:"Vâng".

"Ngủ thôi, chơi muộn thế này mới về", anhtức tối kéo tay cô vào phòng ngủ.

Cái tên ngang ngược này! Chiếm nhà của cô, chiếmgiường của cô, bây giờ chuyện cô về muộn cũng đòi quản. Oan nghiệt!

Nằm xuống giường, cô buồn ngủ đến nỗi sắp thiếp đi thìbỗng nghe giọng anh: "Sau này bớt qua lại với tên cảnh sát kia đi, đêm hômkhuya khoắt càng không cho hắn đưa em về nhà".

Cô mệt mỏi cố nhướn mi lên, tỏ vẻ phản đối.

Cuối tuần, Lạc Thiên đưa Giang Văn Khê đến nghĩatrang.

Hai người ngồi trên thảm cỏ của khu Thảo Bình, chậmrãi gấp bướm giấy.

Lạc Thiên thấy tên của mẹ cô trên bia mộ thì hỏi:"Em theo họ mẹ?".

Giang Văn Khê đáp: "Vâng, bố em ở rế (*)".

(*) Hay còn gọi là bắt rể, tức là đàn ôngở bên gia đình nhà gái, một hình thức hôn nhân đàn ông sau khi kết hôn sẽ ở nhàvợ, trở thành một thành viên trong nhà vợ.

Lạc Thiên mỉm cười, lấy hộp thuốc và bật lửa trong túira, đang định châm lửa thì lúc ấy, chú trông coi nghĩa trang đi tuần ngang qua,thấy hai người có vẻ muốn đốt tiền giấy thì lập tức đến ngăn cản: "Cái nàykhông thể đốt ở đây, phải đi sang kia".

Giang Văn Khê vội đứng lên, giải thích với ông chú đó.

Lạc Thiên bình thản cất hộp thuốc và bật lửa đi, quaysang nhìn bia mộ, nghỉ một lúc rồi trịnh trọng hứa với cha mẹ Giang Văn Khê đãngủ yên dưới đất: "Xin hai bác yên tâm, con sẽ bảo vệ và chăm sóc Văn Khê suốtđời".

Chú trông coi nghĩa trang đã bỏ đi, Giang Văn Khê thởphào nhẹ nhõm, quay lại thấy Lạc Thiên đang lẩm bẩm gì đó trước bia mộ cha mẹcô thì hỏi: "Anh đang nói gì đó?".

Anh nhướn môi: "ừm, bố mẹ em đồng ý gả em cho anhrồi".

"Xì! Mặt dày thế!", cô đưa tay kéo anh,"Qua cửa bố mẹ em, còn cậu em nữa, đừng đắc ý quá sớm". Tuy miệng nóithế nhưng thực ra trong lòng cô thấy ngọt ngào như ăn mật vậy.

Lạc Thiên thản nhiên ôm bó hoa cúc đứng dậy, khẽchoàng ôm cô rồi hướng đến khu Anh Liệt.

Giang Văn Khê đang định đón lấy bó hoa cúc đứng dậythì thấy sắc mặt Lạc Thiên rất lạ, anh mím chặt môi, đứng đờ người bất độngcách đó hai, ba mét.

"Sao vậy?", cô nghi ngại hỏi.

"Ông ta, chính là cậu của em?!", anh quaylại, giọng khô khốc, có vẻ lanh lùng và xa lạ.

"Đúng thế, mẹ em họ Giang, cậu em đương nhiêncũng họ Giang..." Bỗng cô không thể nói tiếp được nữa, hoi lanh trong mắtanh từ từ lan toả khắp người cô, cô hoảng lên, run giọng hỏi: "Rốt cuộclà... có chuyện gì thế anh?".

Lạc Thiên nhìn cô, bỗng cười lanh lên một tiếng, rồitừ từ nụ cười ấy dần biến mất, đôi mắt anh toát lên vẻ cô độc, lanh nhạt khótả.

Trong khoảng khắc cô vừa đưa tay ra, bó hoa cúc rơixuống đất, Lạc Thiên lanh lùng, đạp lên những đoá cúc chớm nở. Trong tích tắc,những đoá hoa trắng ngần trong sáng bị đạp tơi tả, cánh hoa bay tan tác khắpnơi.

Sắc măt cô trở nên tái nhơt. đưa mắt nhìn anh, lúc nàyLạc Thiên như bỗng nhiên biến thành một người khác, toàn thân không tìm nổi mộtchút hơi ấm, lanh như tảng băng, cứ thế giẫm lên bó hoa, không nói một lời,quay lưng bỏ đi.

"Rốt cuộc anh sao thế? Lúc nãy còn đang bìnhthường, tại sao bây giờ lại thế này? Cho dù là giống em thì anh cũng đừng phânliệt nhân cách hoàn toàn như thế chứ?", cô không kìm được, hai tay siếtchặt, hét lên sau lưng anh.

Bước chân anh không ngừng lại, nhanh chóng biến mấttrong khu nghĩa trang.

Những lời cô định gọi anh lại tắc nghẹn trong cổ họng,toàn thân cô run rẩy, quay lại nhìn bia mộ của cậu, trên tấm hình, cậu mặc đồngphục cảnh sát, anh tuấn uy nghiêm.

Mười năm trước, ngoài phòng xử án, người nguyền rủacậu cô, nguyền rủa cả nhà cô là anh ư? Người hại cô mất đi thỉnh giác tạm thời,bị ép nghĩ học là anh sao? Người hại cô phải chịu đựng sự hành hạ tính thần baonăm nay là anh ư?

"Không thể nào, không thể nào, không thể nào...",cô ra sức lắc đầu, cự tuyệt sự suy đoán đó.

Cậu cô không phải là viên cảnh sát đã bắt anh, khôngphải cậu.

Cô nhớ lại lời Châu Thiệu Vĩnh đã nói khi gặp cô,trong đầu hiện lên cảnh cãi nhau lần đầu với Lạc Thiên, anh thù hận cảnh sátnhư vậy là vì phải chịu nỗi oan uổng trong mười năm trời, nếu anh thật sự bịoan, thế thì, người sai lầm chính là cậu cô. Cô lắc manh đầu, cô không tinngười có kinh nghiệm phá án như cậu lại nhầm lẫn. Nếu cậu cô đúng, thế thì mườinăm trước anh thật sự đã làm chuyện đó. Cô vẫn lắc đầu không tin, bất kể thếnào thì đôi mắt con người không biết nói dối. Nỗi đau của anh, sự kiên trì củaanh, sự phẫn nộ của anh, mọi thứ đều không dễ dàng giả vờ mà ra được.

Tại sao người bắt anh lại là cậu cô?

Cả người cô lảo đảo, sức lực toàn thân như bị rút cạntrong tích tắc, cô ngồi bệt xuống trước bó hoa nát vụn, run rẩy sờ lên nhữngđoá hoa đã từng có sự sông rât manh mẽ, nước mắt bất giác tuôn rơi.

Lạc Thiên không biết anh đã ra khỏi nghĩa trang nhưthế nào, chiếc xe vừa khởi động, anh đã đạp manh chân ga, chiếc xe lao như mũitên bung ra khỏi dây cung.

Hồi ức kinh khủng mười năm trước như nước lũ vô tìnhhung hãn ập đến anh.

Khi anh nhìn thấy mấy chữ "Giang Vĩnh Minh chimộ" trên tấm bia, anh ngỡ mình hoa mắt, cố trấn tĩnh lại, tự nhủ ngườicùng tên cùng họ trên thế gian này rất nhiều, cảnh sát cùng tên cùng họ cũngrất nhiều, nhưng khi nhìn tấm hình, anh không thể nào thuyết phục nổi bản thân,anh cảm thấy cả thế giới đổ sụp xuống trước mặt.

Chiếc xe lao đi rất nhanh, không biết đã đi bao xa,bỗng thắng gấp một cú, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai rợnngười.

Anh đưa mắt nhìn bảng cấm đường chi cách mười mấycentimet trước mặt, đầu óc hỗn loạn, gương mặt trong tấm hình trên bia mộ kialại xuất hiện.

Gương mặt ấy, cho dù là mười năm, hai mươi năm, anhmãi mãi cũng không quên được.

Ở Cục cảnh sát, Giang Vĩnh Minh trong lúc phẫn nộ đãcầm tập hồ sơ vụ án đánh manh lên đầu anh, quát: "Viện Phúc lợi nhi đồngThiên Sứ Vui vẻ? Sinh viên xuất sắc trường Đại học H? Làm những chuyện thế này,cậu còn thi đại học làm gì? Lãng phí thời gian! Lãng phí nhân lực! Lãng phítiền bạc!".

Ánh mắt lanh lẽo, giọng nói khinh miệt ấy, anh khôngbao giờ quên.

Năm ấy khi bước vào cổng Giang Hàng này, anh mới cóthể sống lại, nhưng mọi thứ trước kia nếu bảo anh dễ dàng buông bỏ thì anhkhông thể, thậm chí anh đã lợi dụng mọi mối quan hệ để theo đuổi vụ án năm nào,nhưng những chứng cứ đến tay thì không có cái nào có lợi cho anh. Bao năm đãtrôi qua, những người thụ lý hồ sơ, người thì chuyển công tác, kẻ thì khôngcòn. Anh đến thôn đó tìm hộ gia đình ấy, nhưng người ta đã dọn đi để tránh điềutiếng, về sau thôn ấy bị thu hồi đất đai do mở rộng đường sá, những người biếtchuyện không biết đã dọn đi nơi nào.

Thậm chí anh còn đến tìm Giang Vĩnh Minh, muốn trả lạicho ông ta tất cả nỗi oan uổng uất ức mấy năm đó, kết quả là lời nguyền năm nàocủa anh đã linh ứng, Giang Vĩnh Minh chết rồi, cả gia đình ông ta đều chếtthảm.

Quãng thời gian ấy là những ngày tháng ảm đạm nhất saukhi anh ra tù, thậm chí còn thê thảm hơn cả những ngày trong tù. Cái bạt taicủa chú Thâm đã thức tinh anh, cho dù biết chân tướng thì sao? Cho dù lật lạivụ án thì sao? Cho dù trả lại anh sự trong sạch thì sao? Thời gian bốn năm đókhông thể quay trở lại, không ai có thể trả lại anh bốn năm đó, tại sao phảisống đau khổ suốt ngày thế này?

Bao năm nay khó khăn lắm mới gắng gượng được, bây giờcuối cùng anh đã tìm ra người tin tưởng mình, người bạn đời sống cùng mình cảđời, nhưng kết cuộc, anh lại bị ép đến bờ vực.

Tại sao? Tại sao cô lại là cháu của Giang Vĩnh Minh?

Lúc Thượng đế đóng cánh cửa lại trước mặt anh, đến cửasổ cũng đóng lại, dường như anh bị vận mệnh thít chặt cổ họng, gắng sức vùngvẫy trong bóng tối, nhưng không thể nào giằng thoát ra được.

Anh có thể bình thản kể lại cho cô nghe chuyện mườinăm trước, anh có thể bình thản đón nhận sự thực rằng cả đời này cũng không lậtlại được vụ án, nhưng anh không thể chấp nhận hanh phúc nửa đòi mình lại làhanh phúc có được từ người đã bập cái còng sắt lanh băng vào tay anh, anh khôngthể chấp nhận, những năm tháng dài dằng dặc sau này, khi đối diện với cô, lúcnào cũng có một giọng nói nhắc nhở anh, rằng cô là cháu của Giang Vĩnh Minh.

Sợi dây vận mệnh không thể giằng thoát cứ buộc chặtvào cổ anh, càng lúc càng siết lại, càng lúc càng chặt, không thể nào thở được.Anh gục lên vô lăng, không ngừng thở dốc.

Khi đã hơi ổn định lại, việc anh có thể làm chỉ lànhững tiếng cười khổ phát ra từ đáy lòng.

Bầu trời trong xanh bỗng tối sầm, làn gió nhẹ thángnăm xen lẫn mùi cây cỏ thổi đến.

Nước mắt không biết đã khô tự bao giờ, Giang Văn Khêđưa tay chùi đôi mắt đã đau rát, ôm bó hoa cúc tơi tả đứng trước mộ cậu, nóivới vẻ kiên định: "Cậu ơi, giữa hai người nhất định đã có sự nhầm lẫn,đúng không? Con không tin cậu bắt lầm người, con cũng không tin anh ấy lại làmchuyện này, vậy nên con phải đi điều tra vụ án này, con nhất định sẽ tìm rahung thủ thật sự, nhất định!"

Cô ném bó hoa vào thùng rác gần đó, quay người rời đi.

Về đến nhà, cô vốn mong chờ còn có thể nhìn thấy bóngLạc Thiên, nhưng chi là sự hụt hẵng, tâm trạng bỗng sa sút. Di động nắm trongtay mở ra rồi gập lại, mấy lần như thế, cuối cùng cô cắn môi bấm dãy số đã khắcsâu trong lòng.

Điện thoại vang lên "thuê bao quý khách vừa gọiđã tắt máy", chút hy vọng mong manh cũng bị dập tắt trong giọng nói máymóc lạnh lùng đó. Khi chưa rời khỏi nghĩa trang, cô đã gọi rất nhiều lần choanh, bây giờ đã tối, anh không những không về lại tổ ấm của cô, mà còn tắt điệnthoại.

Anh cắt đứt liên lạc với cô, anh đã từng nói, cho dùanh ở đâu, nhất định cũng sẽ để cô tìm ra anh, sẽ không để cô lo lắng.

Cục diện bất ngờ không trở tay kịp này kiến trái timcô rất đau, rất đau.

Gập điện thoại lại, cô buồn bã ngồi xuống sofa, nhìnchiếc vòng bươm bướm pha lê lóng lánh trên tay, nước mắt từng giọt từng giọtlăn dài.

Chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cô đã từthiên đường rơi xuống địa ngục.

Trong quầy bar ở K.o, A Ken nhìn chai Whisky trongtay, băn khoăn không biết có nên đưa cho ông chủ đang gục trước quầy, ý thức đãbắt đầy lộn xộn hay không.

Quản lý quản bar Đoạn Mộc vừa giải quyết xong một vịkhách khó chiều, chạy đến quầy, lườm A Ken một cái: "Tôi đã bảo cậu đừngpha chế rượu cho anh ấy rồi mà?!".

"Quản lý, anh vừa quay đi là ông chủ lại ép tôipha chế. Tôi không làm thì kết quả anh biết rồi đó, anh bảo tôi phải làmsao?", A Ken bị kẹt giữa hai người, khổ mà không nói được gì.

Nói đi nói lại thì cậu ta cũng không muốn làm, nhưngngười trước mặt là ông chủ, nếu ông chủ không vui thì chỉ một câu thôi, cậu lúcnào cũng chuẩn bị tính thần mà biến khỏi đây. Cả tối nay cậu chưa phục vụ kháchnào,ông chủ ra lệnh cho cậu lấy tất cả các loại rượu trong bar pha chế thànhmột ly, bây giờ đã là mấy ly rồi, cậu không nhớ nữa. Ông chủ ngay từ đầu đãkhông nói gì mà cứ uống rượu liên tục, hiện giờ chi gào lên 'Tại sao lại là côấy ', nếu cứ tiếp tục uống nữa, cậu nghĩ đêm nay mình có thểchỉ pha được rượu cho ông chủ thôi.

Đoạn Mộc rủa mấy câu, nhìn Lạc Thiên bên canh, hai tayvừa đụng đến vai anh đã bị anh gạt đi. Lúc ông chủ nốc rượu mà khuyên can, khácnào nhổ lông trên đầu cọp. Trước kia anh ta đã khuyên một lần, suýt nữa bị ôngchủ một cước đá văng ra khỏi K.o rồi.

Đoạn Mộc cũng khó xử.

"Chị Kiều mà có ở đây thì tốt biết bao, nhất địnhsẽ xử đẹp ông chủ, nhưng chị Kiều lại lặng lẽ bỏ đi mất rồi." Tiểu Lý phụcvụ đứng canh sờ cằm, đột nhiên vỗ tay vào nhau, "Hay là, chúng ta cứ đểông chủ uống say không biết trời đất là gì, rồi khiêng anh ấy lên lầu là đượcchứ gì?".

Đoạn Mộc giơ một chai bia lên, làm động tác đập xuống,khoặm mặt lại hừ một tiếng:

"Cậu là quỷ chứ không phải người! Ý kiênquỷ quái này cũng nghĩ ra à!". Ngày mai ông chủ tình rượu, biết bọn họ vìmuốn đỡ rắc rối mà chuốc rượu say cho anh, lúc đó ngay cả quản lý là anh tacũng có thể khăn gói cút về nhà ấy chứ.

Bỗng, Tiểu Lý đưa tay chi về phía cửa, kích động gàolên: "Có... có người cứu rồi! Tổng... giám đốc Thẩm và Tổng giám đốcTang!"

Đoạn Mộc quay lại, quả nhiên nhìn thấy Tổng giám đốcThẩm của Hoàng Đình và Tổng giám đốc Tang của Tang Thi đang khoác tay nhau bướcvào, bất giác véo đùi một cái thật manh, hai người này đến quá đúng lúc, thậtcứ như cha mẹ tái sinh vậy. Anh ta kích động đứng dậy, bước đến chào đón.

"Tôi chưa say... tôi vẫn muốn uống... buông tôira... tại sao... tại sao... nói tôi biết tại sao lại là cô ấy..."

Tang Du khoanh hai tay nhìn Lạc Thiên say khướt, lạinhìn Thẩm Tiên Phi, nhướn mày nghi ngờ: "Anh có chắc đến lúc đó vẫn nhờanh ta làm phù rể không?".

Thẩm Tiên Phi gật đầu chắc chắn, đưa tay lộtchiếc áo vest bần trên người Lạc Thiên ra, nhẹ nhàng buông ra cho anh nằm thẳngtrên giường.

Tang Du nghiến răng: "Chẳng phải anh nói tửulượng anh ta rất cao hay sao? Sao lại kém thế này?".

Thẩm Tiên Phi nhận lấy khăn nóng mà phục vụ đã chuẩnbị sẵn, vừa lau nhẹ nhàng cho Lạc Thiên vừa trả lời: "Tửu lượng cậu ấy rấtcao, dù sao cũng cao hơm anh".

"Tửu lượng cao? Thế này mà cũng gọi là cao hả? Cứôm ghì lấy em hỏi em tại sao? Chết tiệt, em làm sao biết tại sao anh ta lạiuống nhiều thế này? Haizz, còn nữa, váy em mới mua bị anh ta nôn ra hết rồi!Nếu không vì nể tình anh ta đã ra sức giúp tìm nhẫn thì em thật muốn đạp haiphát lên mặt anh ta làm kỷ niệm." Tang Du kéo chiếc váy ướt đẫm,"Không được, tối nay em phải về tìm hoá đơn, ngày mai phái người mang đếnvăn phòng anh ta".

Tiền quần áo nhất định phải bắt tên quỷ sứ này trả.Chết tiệt, hiếm khi tối nay rảnh rỗi ra ngoài giải trí, lại bị tên này làm mấtcả hứng, nếu cô không đòi tiền quần áo thì quá có lỗi với thời gian quý báu củacô.

"Nhất định A Thiên đã gặp phải chuyện gì đó khôngvui, nếu không sẽ không uống say đến vậy, hai hôm trước thấy còn vui vẻ tươicười, nói là định cầu hôn bạn gái. Đợi cậu ấy dậy rồi tính." Thẩm Tiên Phian ủi Tang Du đang tức tối, sau đó đắp chăn cho Lạc Thiên, dặn những ngườitrong quán chăm sóc anh cẩn thận rồi ôm Tang Du rời khỏi đó.

Ông chủ ngủ rồi, nhân viên trong quán đã có thể thởphào nhẹ nhõm.

Thẩm Tiên Phi trong sự nhiệt tình đưa tiễn của mọingười, rời quán bar đi mua quần áo với Tang Du.

Hôm sau Giang Văn Khê dậy rất sớm, vẫn làm hai phầnđiểm tâm như thường lệ. Cô ngồi trước bàn ăn, đờ đẫn nhìn bữa sáng không đượcđụng đến, đợi Lạc Thiên xuất hiện, cuối cùng vẫn là thất vọng.

Quá tám giờ, cô thu dọn bát đũa, đi làm.

Cứ ngỡ sẽ thấy Lạc Thiên ở công ty, nhưng hyvọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, cả ngày anh không đến công ty. Mấy lầncô định hỏi chị Nghiêm có thấy anh không, nhưng lời đến cửa miệng lại nuốtxuống, về sau chị Nghiêm hỏi ngược lại cô có thấy anh không, cô càng lo lẳng.

Lại một ngày nữa, anh không xuất hiện.

Ngày thứ ba, vẫn không thấy anh.

Cô không ngừng gọi điện cho anh, vẫn tắt máy. Điệnthoại bàn ở chung cư Thiên Đô Hào Đình không ai nghe, K.o cô cũng đã đến nhưngchẳng thấy bóng dáng anh đâu, giống như anh đã bốc hơi vậy.

Chị Nghiêm lúc đầu hỏi cô rốt cuộc là có chuyện gì, vềsau chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khó tả, ánh mắt Chủ tịch Giang nhìn cô cũng cànglúc càng kỳ quặc, người của K.o thấy cô thì ánh mắt cứ lấp loé, cho dù cô hỏigì cũng chi lắc đầu, chỉ nói không biết.

Tâm trạng bất an trong lòng mỗi lúc một tầng, dần dầndâng thành một cảm giác thê lương và tuyệt vọng, như rơi xuống vực sâu vạntrượng. Khi gọi điện cho anh thì bên kia vọng đến "Số máy quý khách vừagọi không có thực".

Cứ thể qua một tuần cuối cùng cũng biết tung tích củaanh, hoá ra là anh nhận một hạng mục công trình ở thành phố khác, đi công tácrồi. Cô cười khổ sở, anh đang trốn tránh cô ư? Nếu một ngày anh cũng không muốnthấy cô, vậy thì cô cứ phải chờ đợi mỏi mòn như thể mãi sao? Đến khi anh chịuxuất hiện? Hay là cứ thế này mà kết thúc?

Đầu cô rất đau, một đống tài liệu trên bàn hoàn toànkhông cách nào lọt vào đầu được.

Cô thở dài, đang định đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tinhtáo, vừa bước ra khỏi văn phòng đã thấy mấy người bước đến, đi đầu là Lạc Thiênđang ôm tủi công văn.

Cô đứng đờ trước cửa, quên cả bước đi, đoàn người ấysắp đến chỗ cô.

Lạc Thiên nhìn thấy cô, chi liếc quá một cái, giọnglanh lùng rất công thức: "Trợ lý Giang, phiền cô pha mấy ly trà, và, xinnhường đường".

Cô kinh ngạc nhìn Lạc Thiên vô cùng xa cách đó, rấtnhanh, cô liền chủ động dịch sang phải hai bước.

Anh không nhìn cô nữa, đi qua cô và vào thẳng vănphòng.

Trợ lý Giang? Cho dù ban đầu đưa cô vào Giang Hàng,anh cũng chưa từng gọi cô là "Trợ lý Giang".

Xa lạ như thế, bất giác cô hoài nghi trước kia là cơnmơ, hay bây giờ mới là giấc mộng.

Cô cắn môi, quay người đi pha trà.

Mấy hôm nay cô tự an ủi bản thân, bắt mình phải trấntình, bắt đầu nhớ lại chuyện mười năm về trước. Cô nhớ rõ sau chuyện đó cậu côluôn buồn bực, không chỉ là vì liên luỵ đến việc cô phải nghỉ học. Hình như cậucô không đến Cục cảnh sát một thời gian dài, thậm chỉ hai ba ngày cũng khôngthấy tăm tích, thím cô cũng bắt đầu từ lúc đó cãi nhau với cậu, thậm chí lyhôn, dẫn em họ đi Mỹ. Cũng quãng thời gian đó, cô nhớ cậu nói rằng, ánh mắt conngười mãi mãi không biết nói dối, vì câu nói đó là câu mà cậu cô nói nhiều nhấttrong khoảng thời gian ấy.

Cô suy đi nghĩ lại, cảm thấy sự ra đi của thím, sự bấtbình thường của cậu không thể không dính dáng đến vụ án của Lạc Thiên.

Việc cậu của cô bắt anh vào tù là sự thực, đó đã làchắc chắn, với sự hiểu biết của cô về anh, cho dù có khóc cạn nước mắt, khócsưng cả mắt, sự việc này cũng sẽ không có kết quả, cách duy nhất chính là tìm rahung thủ hãm hại anh năm nào, trả lại sự trong sạch cho anh, cũng trả lại sựtrong sạch cho cậu cô.

Chưa bao giờ mong chờ được nhìn thấy anh như lúc này,cô có rất nhiều điều muốn nói với anh. Cô muốn nói rõ với anh, nói rõ nhân cáchcủa cậu, cô tin chuyện này nhất định có sự nhầm lẫn, cô muốn lật lại vụ án nàyvì anh, trả lại sự trong sạch cho anh, trả lại sự trong sạch cho cậu cô, tóm cổhung thủ ra trước pháp luật.

Nhưng cho dù là đã nhìn thấy anh thì tình hình cũngkhông có chuyển biến tốt. Cô chưa từng biết anh lại bận đến thế, đa phần đều ởkhu nghĩ mát, hoặc ở nhà hàng, hay ở các chi nhánh khác, nếu xuất hiện trongcông ty, mỗi lần cô gõ cửa định vào thì anh hoặc đang nói chuyện điện thoại,hoặc lấy tủi văn định đi, hoàn toàn đẩy cô ra ngoài vạch đề phòng của anh, ngaycả nửa phút cho cô nói cũng không có.

Và thế là, hai người bỗng rơi và tình trạng căng thẳngkỳ quặc.

Đến một ngày, cô phát hiện ra trên bàn chị Nghiêm cómột bản thông báo đi công tác dài ngày ở thành phố Y của anh, mới bàng hoàngnhận ra đây không đơn giản chi là chiến tranh lanh.

Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc tan sở, cô mặc kệvăn phòng có ai hay không, xông thẳng vào trong.

Lạc Thiên ngẳng đầu lên khỏi đống giấy tờ, nhìn GiangVăn Khê đứng ở cửa, khoé môi khẽ động đậy, giọng điệu lanh lùng nhả ra từngchữ: "Ai cho em vào đây?!".

Giang Văn Khê sắc mặt tái nhợt, hít thở một hơi thậtsâu, nói: "Tổng giám đốc Lạc, em có việc muốn nói với anh".

"Ra ngoài."

Hai chữ vô tình khiến cô không kịp đề phòng, cả tráitím như thắt lại, cô buồn bã cắn môi, một lúc mới nói: "Xin lỗi, lát nữaem sẽ vào". Cô co chặt nắm tay, quay người bỏ đi.

Trong không khí như tràn ngập mùi vị thuốc nổ, TiểuHàn phòng Công trình dè dặt nhìn Tổng giám đốc Lạc. Từ sau khi trợ lý Giang rangoài, Tổng giám đốc Lạc đã không còn tâm trí bàn đến chuyện bản vẽ nữa, cơngiận ẩn giấu trong cơ thể như chỉ cần ai đó đụng nhẹ vào là sẽ phát nổ.

Mấy hôm nay trong công ty đều bàn tán vẻ kỳ quặc củaLạc Thiên, ai cũng nghi ngờ rằng có liên quan đến trợ lý Giang đáng thương,cảnh lúc nãy rõ ràng đã nói lên sự thực. Phải mau tìm cơ hội chuồn gấp, tổnggiám đốc mà không vui thì kẻ xui xẻo sẽ là đám cấp dưới vô tội bọn họ.

Tiểu Hàn ho khẽ mất tiếng, nói: "Tổng giám đốcLạc, tôi nhớ ra phải gọi điện cho TriệuCông, xác nhận một bản tài liệu, tôi đigọi điện trước, bản vẽ cứ để ở chỗ anh".

"ừ", Lạc Thiên đáp gọn.

Tiểu Hàn như bắt được vàng, đứng bật dậy chuồn ra khỏivăn phòng.

Tiểu Hàn vừa ra ngoài, trong căn phòng rộng rãi chỉcòn lại Lạc Thiên.

Nhìn bản vẽ văn kiện ngập bàn, anh bực bội đốt mộtđiếu thuốc.

Anh đã trốn cô mười ngày, trái tìm anh như bờ biển dậysóng, chưa bao giờ ngừng cuộn dâng. Mấy hôm nay anh đã thử thuyết phục bảnthẩn, thuyết phục chính mình chấp nhận mọi sự thực, nhưng một cái tôi kháckhông ngừng hét lên với anh: "Cô ấy là cháu Giang Vĩnh Minh, cháu của kẻđã đưa mày vào tù. Tình yêu? Cho dù là yêu thì có tác dụng gì? Đó là cậu của côấy, là người cậu yêu kính của cô ấy. Có còn nhớ lần đầu cãi nhau với cô ấy vìcảnh sát không? Người vốn ngoan ngoãn như cô ấy có thể dũng cảm tranh cãi vớimày vì ông cậu đó, có phải mày định cả đời sống trong tranh cãi như thế? Haymày có thể quên đi chuyện năm đó?".

Anh không thể quên, làm sao anh có thể quên? Ngoàitrốn tránh cô, anh không biết mình có thể làm gì, nên anh chọn cách thực hiệnhạng mục công trình ở tình ngoài sớm hơn dự kiến.

Dụi manh điếu thuốc vào gạt tàn, anh chụp lấy túi vănkiện, rời đi.

Cửa vừa mở, Giang Văn Khê nãy giờ đứng ngoài ngước lênnhìn anh, ánh mắt đầy đau khổ: "Rốt cuộc anh định trốn đến bao giờ?".

Anh ngần ngừ một chút rồi nhanh chóng quay đi, mímchặt môi, đi lướt qua cô.

Khi Giang Văn Khê hoàn hồn lại thì anh đã ra khỏi vănphòng, vào thang máy.

Dù ra sao thì hôm nay nhất định phải nói rõ với nhau.

Cô đuổi theo, nhưng vẫn chậm một bước, thang máy đãđóng lại, chỉ còn lại gương mặt vô cùng lanh nhạt của anh. Cả hai thang máy đềuđang đi xuống, cô vội vã đến cầu thang thoát hiểm, chạy bộ xuống dưới.

Chạy đuổi theo anh đến tận bãi đậu xe, khi thấy chiếcxe màu đen quen thuộc từ từ ròi khỏi chỗ đậu, cô bất chấp tất cả, lao đến giơhai tay ra, chặn trước đầu xe.

Âm thanh chói tai của bánh xe ma sát với mặt đất vanglên, chiếc xe thắng gấp, dừng lại.

Tay anh nắm chặt vô lăng, tím đập thinh thịch, suýtchút nữa thì xe đâm vào cô rồi.

Cô nàng chết tiệt này, điên rồi sao?

"Em điên à? Có biết mình đang làm gìkhông?", anh giận dữ xuống xe.

Cô buông tay xuống, từ từ tiến đến, nhìn anh chằmchằm, hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc anh định trốn đến bao giờ?".

"Anh không trốn em!", anh mở cửa xe, ngồilại vào ghế lái.

Cô cũng mở cửa bên ghế phụ, ngồi vào trong.

"Không trốn? Vậy tại sao di động của anh khônghoạt động, điện thoại bàn luôn bận máy, K.o không thấy anh, chị Nghiêm cũngkhông biết anh ở đâu, cho dù anh về công ty cũngtrốn em khăp nơi, thậm chí còn định đến Y một thời gian dài, không phải trốnthì là gì?".

"Di động mất không được hay sao? Điện thoại nhàhỏng thì không được à? Ai quy định anh nhất định phải đến K.o? Anh đi đâu tạisao phải báo cáo với Nghiêm Tố? Đến Y là vì nhu cầu công việc, có phải tổnggiám đốc đi đâu cũng phải có được sự phê chuẩn của trợ lý Giang không?!"Anh càng lúc càng siết chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay hằn rõ, giọng nóicũng không kiểm soát được mà càng lúc càng to.

Lại là trợ lý Giang.

Khó mà che giấu được nỗi đau, cô gắng nhẫn nhịn khôngđể nước mắt tràn ra, cắn môi nghẹn ngào: "A Thiên, chúng ta đừng cãi nhaunữa được không? Em chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn với anh".

Anh không nói, im lặng một lúc lâu, chỉ rút một điếuthuốc ra châm lửa, rít một hơi thật manh.

Cô điều chinh lại hô hấp, một lúc sau mới khó nhọc lêntiếng: "Có lúc không thể không tin rằng, mọi chuyện đều do ông trời sắpđặt. Không biết anh có nhớ mười năm trước, anh bị đưa ra khỏi phòng xử ánkhông? Anh bị hai cảnh sát dẫn đi, cứ một mực nói mình bị oan. Lúc đó, có mộtcô bé, cầm hộp bánh ngọt rất đẹp đang đứng đợi người cậu yêu kính nhất làm xongcông việc, cùng về nhà chúc mừng sinh nhật. Đúng lúc anh đi qua cô bé ấy vàngười cậu, anh đã gầm lên với hai người họ 'Giang Vĩnh Minh, tôi không cưỡnghiếp ai! Là ông bất lực, ông không xứng làm cảnh sát! Ông sẽ gặp báo ứng, GiangVĩnh Minh, tôi nguyền rủa cả nhà ông sẽ chết thê thảm'. Cô bé kia bị giọng nóicủa anh làm cho kinh hãi, đánh roi hộp bánh trong tay, thế là anh đạp lên cáibánh đó, bị cảnh sát dẫn xuống cầu thang. Từ hôm đó, tai cô bé kia đã mất đithính lực và phải nghĩ học".

Trong tích tắc, động tác của anh cứng đờ, không hútthuốc nữa, khói nhè nhẹ toả ra từ những ngón tay, đốm lửa đỏ nhỏ xíu nhanhchóng tàn lụi.

"Là em, cô bé đó là em. Đúng như anh mong muốn,cả nhà cậu em chết thê thảm, thím và em họ của em chết vì tai nạn giao thông ởMỹ, cha mẹ em cũng bị chôn vùi ở núi sâu không tìm thấy xác, cuối cùng cậu củaem cũng đi theo họ. Còn em, người duy nhất còn sống sót của nhà họ Giang, mọithứ đều thất bại, lúc tốt lúc xấu, không chừng một ngày nào đó sẽ bị nhốt vàobệnh viện tâm thần. Năm đó lời nguyền của anh đã ứng nghiệm. Mười năm rồi,chuyện này đeo bám em mười năm, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua."

"Vậy anh nên chúc mừng mình có bản lĩnh nói mộtcâu mà thành, hay nên nói rằng nhà họ Giang đáng kiếp, báo ứng đáng phảinhận?", anh hừ lanh lẽo một tiếng, quay sang nhìn cô.

Cô cười khổ: "A Thiên, có lẽ đó là một nhầm lẫn,em tin anh bị oan, nhưng em cũng tin nhân cách của cậu em, vì em nhớ sau chuyệncủa anh, cậu không vui cả một thời gian dài, thậm chí rất lâu cũng không đếnCục làm việc".

"Đủ rồi!" Anh dập tắt điếu thuốc, đôi mắtnhen nhóm ngọn lửa, "Nếu em muốn nói với anh về ông cậu Giang Vĩnh Minhcủa em anh dũng thế nào thì không cần. Trong bốn năm ở tù, anh đã nghe quánhiều quá nhiều rồi".

"A Thiên, em muốn giúp anh lật lại vụ án, chứngminh anh trong sạch, chứng minh cậu của em không như anh nói."

"Lật lại vụ án?" Anh cười phá lên, cơ thểrun rẩy vì cười, đôi mắt đẹp nhìn cô chằm chằm, nhưng ánh mắt không chút nétcười, "Em giúp anh? Anh đã tốn bao nhiêu công sức, dùng mọi thủ đoạn màvẫn không có kết quả. Em dựa vào đâu mà nói giúp anh lật án? Chỉ dựa vào bộ sưutập truyện thám tử đầy trong tủ sách nhà em, và một câu em giúp anh, thì có thểđiều tra ra mười năm trước là ai làm à?! Giang Văn Khê, là em quá ngây thơ, haylà anh ngu ngốc?!".

Cô nắm chặt vạt áo anh, cuống lên: "Không phảithế! A Thiên, anh nghe em nói, sau khi anh xảy ra chuyện, nhớ lại sự kỳ quặccủa cậu em thực sự là có chuyện gì đó. Hãy tin em, em cảm thấy cậu em nhất địnhlà đang điều tra vụ án của anh, nếu không phải về sau ông ấy qua đời trong lúcthi hành nhiệm vụ, anh chắc chắn đã được giải oan rồi...".

"Đủ rồi! Giang Văn Khê!" Anh không chịu nổikhi cô nhắc đến Giang Vĩnh Minh, nếu giữa họ chỉ có nói về Giang Vĩnh Minh thìanh thà kết thúc cuộc trò chuyện này, "Xin em xuống đi, anh muốn yên tĩnhmột mình!".

"Em..."

"Xuống xe!", anh gần như gầm lên.

Cô cụp mắt xuống, nước mắt lưng tròng, cắn môi, cuốicùng chạm tay lên cửa, xuống xe.

Khi cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe như một cơn gió, laora khỏi bãi đậu xe.

Nỗi đau khôn tả trong lòng khiến cô không còn kiềm chếnổi nữa, nước mắt như chuỗi hạt trân châu đứt dây, rơi xuống tí tách.

Tại sao anh không chịu tin cô? Cậu của cô nhất định đãlàm gì đó cho anh, nếu không cậu đã không mất tích mấy ngày kỳ lạ như thế, tìnhcảm của thím với cậu trước đây rất tốt, tại sao sau vụ án đó lại bỗng nhiên đưaem họ rời khỏi đây, đến nước Mỹ...

Cô vòng tay ôm người, quỳ xuống, trong bãi đậu xe mênhmông vắng ngắt, chi còn tiếng nấc nghẹn của cô.

"Cô Giang, cô không sao chứ?", nhân viên bảovệ đang đi tuần ngang qua.

Cô vội vàng lau nước mắt, khẽ nói: "Vâng, tôikhông sao". Cô từ từ đứng dậy, chân đã tê dại, suýt nữa thì không đứngnổi.

"Cô Giang, cô chắc chắn là không sao chứ?",nhân viên bảo vệ lại hỏi.

Cô lắc đầu: "Cảm ơn, tôi thật sự không sao".Đi những bước nặng nề giống một con rối bằng gỗ cứng đờ, cô từ từ tiến đếnthang máy.

Cô đưa tay bấm nút, vừa định vào thang máy thì lúcnày, tiếng chuông di động quen thuộc vang lên, ba chữ "Cố Đình Hoà"hiện lên rất rõ ràng, cô vội vàng nghe máy: "Đình Hoà, có phải anh đã lấyđược hồ sơ vụ án?".

"ừ", trong điện thoại, giọng cố Đình Hoà rấttrầm, "Tối nay em có tiện không?".

"Tiện. Hay anh đến nhà em đi, có gì nói cũng tiệnhơn bên ngoài". Cô lau nước mắt còn đọng ở khoé mắt, cười vui vẻ. Lấy đượchồ sơ thì cô có thể tìm hiểu tường tận hơn sự tình lúc đó.

"ừ, lát nữa gặp."

Về đến nhà, cô vào phòng ngủ thứ hai đã lâu rồi khôngbước chân đến, nơi ấy cô luôn giữ lại những vật dụng liên quan đến bố mẹ vàcậu, vì sợ nhìn thấy chúng lại khơi dậy tâm trạng cô độc bi thương, nên cô đãmang chúng vào đó và khoá lại.

Theo suy đoán của cô thì năm ấy, cậu cô nếu đi điềutra lai vu án đó thì nhất đinh sẽ để lại chứng cứ hoặc đầu mối quan trọng nàođó. Nhưng cô lật xem giấy tờ làm việc của cậu, và cả những đồ đạc tạp nham cậuđể lại thì không có phát hiện gì đặc biệt.

Đang lúc cô vò đầu suy nghĩ thì chuông cửa reo vang.

Là Cố Đình Hoà.

"Ăn tối chưa anh?", cô rót một ly trà cho cốĐình Hoà.

Cố Đình Hoà nhìn xung quanh, cứ nghĩ sẽ gặp ai đónhưng thấy trong nhà chi có mình cô thì bất giác cảm thấy như được an ủi, cườikhẽ: "Anh ăn rồi".

Đón lấy tủi hồ sơ trong tay cố Đình Hoà, cô vội mở ra,lời trần thuật của người bị hại, lời khai và biện giải của bị cáo, lời làmchứng của các nhân chứng, ghi chép tại hiện trường, giấy giám định pháp y...mọi thứ cô cần đều nằm hết bên trong.

Cô xúc động nói với anh: "Thật không biết phảicảm ơn anh thế nào nữa".

Cố Đình Hoà nhìn cô vẻ nghĩ ngợi, hỏi cô: "Emthật sự đinh giúp anh ta lật lại vụ án này?".

"Vâng", cô lật giở từng trang, khựng lại rồingẳng đầu lên, "Bây giờ không đơn giản là một vụ án hiếp dâm nữa, mà cũngliên quan đến danh dự của cậu em".

"Danh dự của Cảnh sát trưởng Giang?", cốĐình Hoà sửng sốt.

"Vâng", cô muốn cười, kể lại đầu đuôi mọi việc.

Cố Đình Hoà nghe xong, anh trầm ngâm hồi lâu rồi nói:"Vậy bây giờ em và anh ta đã chia tay rồi?".

"Không biết có phải thế không", cô cụp mắtxuống, giọng tràn ngập cay đắng, "Nhưng cũng gần như anh nghĩ, sắp chiatay rồi...". Từ cuộc trò chuyện hôm nay, anh căn bản không thể chấp nhậnsự thực cô là cháu gái của Giang Vĩnh Minh, anh không nói, có lẽ là không muốnthấy cô buồn chăng.

Cố Đình Hoà nhìn cô rất chăm chú, nói: "Văn Khê,anh ta đối xử với em như vậy, em thấy làm thế này có đáng không?".

Cô hơi ngước lên, ánh mắt nhìn ly trà trên bàn buồn bãnói: "Có gì đáng với không đáng, cho dù chia tay thật thì làm thế này cũngđúng mà".

"Em yêu anh ta, đúng không? Nên cho dù đến nướckhông thể cứu vãn, cũng cam tâm làm mọi việc vì anh ta?"

Lời của Cố Đình Hoà khiến cô ngẩn người, sau một hồiim lặng ngắn ngủi, cô lại gật đầu. Phải, ai bảo cô yêu anh, cho dù làm gì thìmọi thứ đều xứng đáng.

Tuy lòng đau như dao căt, Cô Đình Hoà vân nói:"Nếu em kiên trì thì xin hãy để anh giúp em, đến khi tóm được hung thủ,trả lại sự trong sạch cho anh ta".

Cô cắn môi, khẽ nói: "Đình Hoà, xin lỗi...".Tâm ý của anh, cô làm sao không hiểu, nhưng trái tím cô đã trọn vẹn thuộc vềngười đàn ông chỉ biết làm cô rơi nước mắt, không còn chỗ nào để người khácchen vào.

"Đừng nói xin lỗi, em biết mà, điều anh cần khôngphải là xin lỗi." Cố Đình Hoà ngừng lại, rồi nói tiêp, "Chúng ta làbạn, không phải sao?".

"Bạn...", cô lẩm bẩm lặp lại, nhất thờikhông biết phải nói sao.

Cố Đình Hoà nhận ra sự ngại ngùng của cô, liếc mắtnhìn đồng hồ treo tường rồi đứng lên: "Muộn quá rồi, anh phải về đây.Em... xem kỹ những tư liệu chứng cứ vụ án này trước nhé, mấy hôm nữa rồi chúngta tiếp tục".

"Vâng, em đưa anh xuống lầu", cô cũng đứngdậy.

"Không cần đâu, xe anh ở ngay dưới kia."

"Cứ để em tiễn anh."

Cố Đình Hoà không kiên trì nữa.

Hai người một trước một sau, đi qua đoạn hành lang tốiom, xuống lầu.

Đến chỗ đậu xe, cố Đình Hoà nói vói cô: "Lên đi,muộn lắm rồi".

"Vâng", cô đáp nhỏ, xoa hai tay vào nhau,cúi đầu nhìn mặt đất không động đậy.

Cố Đình Hoà nhìn cô, tay đưa lên giữa chừng rồi lạibuông xuống, mím môi chui vào trong xe, nói: "Tạm biệt, chúc ngủngon".

"Tạm biệt, chúc ngủ ngon", cô đưa mắt, đáplại.

Cố Đình Hoà khởi động xe, nhanh chóng lái đi.

Cô ngước lên nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, bấtgiác nhớ lại, rất nhiều đêm như thế này, cô cũng đưa mắt nhìn theo Lạc Thiênrời đi như vậy. Rất nhiều lúc, anh ôm lấy cô, hôn cho đến khi cô sắp không thởđược mới buông ra, lái xe rời đi. Bây giờ anh chỉ bảo cô xuống xe, lạnh lùng vôtình mà bỏ đi, bỏ lại mình cô đơn độc nức nở.

Cô hít một hơi thật sâu, đúng lúc quay người đi, côliếc thấy dưới ngọn đèn đường gần đó có một bóng dáng quen thuộc, cô tần ngầnkhựng lại, quay đầu, dưới bóng đèn không có ai.

Nhất định là cô đã nhớ quá nên hoa mắt, mới ngỡ đó làanh.

Cô cười khổ, đi nhanh vào trong.

Đến khi thấy cô vào trong rồi, Lạc Thiên mới bước rakhỏi chỗ tối.

Bỏ lại cô ở bãi đậu xe, không lâu sau anh đã hối hận.Chiếc xe chạy rất xa rồi mới dừng lại, nghĩ ngợi, anh lại quay về công ty nhưngcô đã đi rồi.

Nỗi nhớ nhung trào dâng, anh nhớ cô.

Không kìm chế được nỗi nhớ, anh lái xe đến nhà cô, sợcô nhìn thấy, anh đậu xe ở một góc rất xa, đứng ở ngã rẽ ngốc nghếch nhìn lên ôcửa sổ sáng đèn của cô.

Nhưng điều khiến anh không ngờ là lại nhìn thấy têncảnh sát đó. Anh cười lanh, hoá ra cô sống "rất tốt", tốt hơn anh quánhiều, anh đúng là một tên ngốc.

Anh đấm manh lên cốp xe, giận dữ mở cửa xe, khởi động,lao đi.

Giang Văn Khê không bao giờ nghĩ rằng cô lại nhận đượcthông báo điều cô sang bên nhà hàng làm việc.

Cô nắm chặt tờ thông báo trong tay, tìm trưởng phòngNhân sự. Trưởng phòng Nhân sự đã đoán chắc cô sẽ đến, chi nhún vai tỏ vẻ tiếcnuối, bảo rằng đó là quyết định của cấp trên, không thể làm gì được.

Cấp trên? Cấp trên nào?

Cuối cùng, anh cũng ra tay. Thực ra không cần đến tìmtrưởng phòng Nhân sự, cô cũng đoán ra từ lâu. Tại sao không đuổi cô cho xong?Tại sao còn phải điều cô sang bên nhà hàng?

Về lại văn phòng, cô đứng trước bàn làm việc,nhìn cánh cửa đối diện đóng chặt, cắn môi rồi hạ quyết tâm, gõ lách cách thậtnhanh vào máy tính, một lúc sau, đơn xin nghĩ việc đã xong, cô đẩy cánh cửangăn cách anh và cô ra.

Anh ngẳng lên, nhìn thấy cô với sắc mặt trắng bệch,không tỏ ra ngạc nhiên, tiếp tục vùi đầu vào làm việc.

Cô từ từ tiến đến bàn làm việc của anh, nói: "Embiết mấy hôm nay anh đang mâu thuẫn,giằng xé, để trốn tránh em mói chọn đến Ycông tác dài ngày, đúng không?".

"Bây giờ là lúc làm việc, đừng nói những chuyệnkhông liên quan đến công việc", anh không ngẳng đầu, lanh lẽo nói.

"Anh yên tâm, nói xong em sẽ đi ngay", côhít một hoi thật sâu, đẩy tờ đơn xin nghi việc đến trước mặt anh.

Cuối cùng anh không còn tập trung vào đống công vănnữa, mà đờ đẫn ngẳng lên nhìn cô.

Cô nói tiêp: "Bây giờ, anh không cân phải làm gìnữa, cũng không cần phí sức điều em sang bên nhà hàng. Đến làm việc ở nhà hàngvà rời khỏi Giang Hàng, em chọn thôi việc. Như thế, anh cũng không cần đến Ynữa".

Anh không còn kiềm chế được, đứng phắt dậy, nắm tờ đơntrong tay cười giễu cợt: "Rất tốt, rất tốt! Một mặt khác hoàn toàn lộ rarồi, không cần viện cớ đã có thể tự phản kích". Anh ném manh tờ đơn lênbàn, hai tay chống lên mặt bàn, quát lên với cô, "Nhưng chớ tự coi mình làđúng, công ty có điều chỉnh bất cứ nhân sự gì cũng là nhu cầu của công ty. Điềumột chương một trong sổ tay nhân viên Giang Hàng đã nói rõ, là nhân viên củaGiang Hàng phải phục tùng vô điều kiện sự sắp xếp điều động nhân sự trong nộibộ công ty. Em ném một tờ đơn thôi việc vào đây là ý gì? Đang uy hiếp anhhả?".

"Em không uy hiếp anh, chỉ không muốn tiếp tụcthế này nữa. Nếu nhìn thấy em thật sự khiến anh đau khổ đến mức đó, thì cứ đuổiviệc em đi, hà tất phải điều em sang nhà hàng phiền phức như vậy? Nếu anh đãkhông thể hạ quyết tâm thì cứ để em quyết định", cô căn môi.

""Giang Văn Khê, em tưởng anh không dámký?!", giọng nói trầm trầm nhẫn nhịn, báo hiệu cơn giận anh đã đè nén bấylâu.

"Người hôm qua là anh, đúng không?" Nhấtđịnh anh đã nhìn thấy cảnh cô đưa cố Đình Hoà xuống lầu, nếu không hôm naytuyệt đối sẽ không có tờ thông báo.

Anh siết chặt nắm tay, cụp mắt xuống, không nói gì.

Cô lại nói: "Anh ấy đến nhà em là vì vụ án củaanh".

Anh ngước lên, vẻ mặt u ám, sắc mặt sa sầm đáng sợ:"Ai bảo em tìm hắn?! Ai cho phép em?! Chuyện của anh có liên quan gì đếnhắn? Em tưởng em làm thế thì có thể bù đắp được tội lỗi của Giang Vĩnh Minh à?Lật lại vụ án thì sao? Trả lại trong sạch cho anh? Ai trả lại bốn năm đó choanh? Giang Văn Khê, em nghe cho rõ đây, cho dù cả đời này không lật lại được vụán, cũng không cần em lằng nhằng với tên cảnh sát đó!".

"Anh đừng tự lừa mình dối người nữa được không?Bao hôm nay, em vân như trước, môi ngày làm bữa sáng chờ anh, nhưng ngày nàocũng chỉ có thể nhìn món cháo nguội đi từng chút một, tim em cũng dần dần nguộilanh. Em biết anh đau khổ, anh buồn bã, nhưng nỗi đau của em không ít hơn anh.Một người là người em yêu và muốn mãi mãi ở canh, người kia là người cậu đãnuôi em từ nhỏ đến lớn. Chuyện đó là chuyện em không bao giờ hy vọng nó xảy ra,nhưng đã thành sự thực rồi, em phải làm sao? Chuyện này là khúc mắc trong lònganh, nếu một ngày không tìm ra hung thủ thực sự, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tụcthế này? Bây giờ xin anh hãy nói cho em biết, mấy ngày nay, anh không phải đangtrốn em, chọn đi Y dài ngày cũng không phải vì không nhìn thấy em. Hãy nói embiết đi! Em phải làm sao? Em phải làm sao?"

Anh nghiến răng, từ từ ngồi xuống ghế, tránh né ánhmắt chất vấn của cô: "Anh chỉ cần thời gian yên tỉnh".

"Yên tĩnh? Bao nhiêu ngày rồi? Anh yên tỉnh thếvẫn chưa đủ hay sao? Cho dù anh có muốn hay không thì em vẫn sẽ làm. Em đã nóiem tin anh, đồng thời cũng tin cậu của em. Em không muốn sau này mỗi ngày anhphải giằng xé khi nhìn thấy em, em cũng không muốn sau này em phải đối diện anhtrong đau khổ." Tìm ra hung thủ, đó là lối thoát duy nhất giữa cô và anh.Cô sụt sịt mũi, nói: "Nếu anh thật sự cảm thấy khó chịu, muốn chọn cách từbỏ, chỉ cần anh nói một câu thôi, em sẽ biến mất mãi mãi".

Biến mất mãi mãi? Lời như thế mà cô lại nói ra dễ dàngnhư vậy? Anh đã nói, anh thật sự muốn yên tỉnh, cô nôn nóng muốn rời khỏi anhđến thế hay sao? Anh là một sợi xích, trói buộc khiến cô không thể thở nổi,được, được, bây giờ anh trả tự do lại cho cô.

Anh măt anh là một cơn giá lanh khó tả, toàn thân toátra một sự giận dữ sắp tuôn trào. Anh cầm bút, ký nhanh tên lên tờ đơn xin thôiviệc: "Tuỳ em, như em mong muốn, bây giờ mời ra ngoài", một câu nóinhư rít ra từ kẽ răng.

Cơn đau như cắt da cắt thịt cuối cùng đã khiến giấc mơcô bé Lọ Lem tan vỡ, đây mới là hiện thực, tình cảm yếu ớt không chịu nổi bấtkỳ sự công kích nào. Khi đoá hoa cúc kiêu ngạo rơi xuống chân cô, cô nên biếtcuối cùng sẽ là kết cuộc này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Cô hít một hơi thật sâu, cố nở một nụ cười nhìn anh:"Vâng, Tổng giám đốc Lạc, cảm ơn sự quan tâm của anh trong thời gian vừaqua. Tạm biệt". Lồng ngực không ngừng co thắt, hơi thở của cô trở nên nặngnề, trước khi nước mắt kịp rơi xuống, cô đã nhanh chóng quay lưng bỏ đi.

Sau khi cô đi rồi, trong văn phòng tĩnh lặng như chết.

Anh vụt đứng dậy, hai tay giữ lấy mép bàn,"âm" một tiếng, bàn làm việc nặng nề bị lật tung, tư liệu văn kiệntrên bàn, sổ viết, máy tính đều rơi xuống đất. Trong ly cà phê tính xảo chỉ cònlại một chút cà phê màu nâu đen, tấm thảm lông cừu trắng muốt bị nhuộm đen mộtmảng.

Tất cả đều không thể giải toả cơn giận của anh, tủsách, chậu cây, đồng hồ lớn, tranh treo tường, toàn bộ đều là nơi để anh trútgiận.

Nghiêm Tố vừa về đến văn phòng, nghe thấy tiếng độnglạ bên trong thì bước nhanh vào, đẩy cửa ra, một đồ vật bay vèo ngang qua, cũngmay mà chị tránh kịp, không bị ném trúng. Vừa hoàn hồn nhìn lại thì thấy hoá ralà một món đồ làm bằng thiếc. Lại nhìn vào trong phòng, chị bàng hoàng há hốcmiệng, chị chỉ mới rời khỏi có nửa tiếng thôi, mà trong này đã trở nên thê thảmđến vậy, thực sự khó mà tín được sự phá hoại và sát thương của chủ nhân vănphòng này.

"Dù là ai thì cũng cút ra khỏi đây ngay chotôi!", kẻ phá hoại đứng trước khung cửa sổ lớn, hai tay bám lấy lan can,gầm lên giận dữ.

Nghiêm Tố như không nghe thấy lời anh nói: "Tôivừa đến công ty, nghe nói cậu đã mời Văn Khê 'đi' rồi".

"Là chính cô ấy đòi đi! Còn nữa, sau này tôikhông muốn nghe cái tên đó nữa! Mời ra ngoài cho!"

Lửa giận của Nghiêm Tố cũng bị anh nhen nhóm:"Cậu cứ từ từ nổi điên trong này đi, tôi mặc kệ! Còn nữa, văn phòng tự màdọn dẹp lấy!".

"Rầm", Nghiêm Tố sập manh cửa lại.

Chị giận dữ ngồi xuống bàn làm việc, liếc nhìn chỗngồi bên phải vắng lặng, tiếc nuối thở dài. Chuyện năm ấy chị cũng biết, anhThâm vì tên nhóc xấu xa này mà phí bao sức lực, nhưng vận mệnh hình như cứthích đùa cợt cậu ta, người có dính líu đến vụ án ấy không chết thì cũng mấttích. Chị không phải người nhiều chuyện, không bao giờ nghĩ rằng cô bé ấy lạilà cháu gái của Giang Vĩnh Minh.

Đúng là một mối nghiệt duyên.