Vì đón xe tùy hứng trên đường nên chúng tôi không được trả về đúng điểm như đã định. 2h sáng, xe chạy qua một cung đường vắng trong địa bàn tỉnh, chúng tôi buộc phải xuống xe ở một nơi cách nhà gần 20km. Giữa đêm, tôi loay hoay bấm điện thoại gọi bố đến đón. Do thói quen dậy sớm để chuẩn bị hàng quán nên ngay hồi chuông đầu tiên bố tôi đã nghe máy. Nghe tôi thông báo sơ qua tình hình, bố tôi nhắc nhở mấy điều và nói chờ bố đến đón. Thành thì khác hoàn toàn, có vẻ như bố mẹ cậu ấy làm công việc khác bố mẹ tôi, việc thức giấc vào 2h sáng là cực kỳ khó. Và bởi vậy, dẫu đã gọi điện 3 lần nhưng không một ai nghe máy. Tuy nhiên, tôi quan sát thấy thái độ của cậu ấy vẫn bình thản như không, hoàn toàn không hề lo lắng hay bất mãn gì cả.
Thấy vậy, tôi tò mò hỏi:
— Bố mẹ cậu không nghe máy à? Cậu định về kiểu gì?
Thành chậm rãi đáp:
— Về được đến đây rồi, lo gì không về được nhà? Tôi đứng đây với cậu, khi nào cậu về thì tôi gọi xe ôm.
— Sao cậu không gọi xe ôm luôn đi? Ở đoạn đường này vắng, xe ôm mà đến được đây cũng mất nửa giờ đồng hồ.
— Cậu đang lo lắng cho tôi à? Kẻ xấu họ chỉ trêu ghẹo những cô gái xinh đẹp thôi, tôi là đàn ông con trai, không ai dám làm gì tôi hết.
Tôi bĩu môi cười khẩy trước câu nói của Thành. Thấy vậy, Thành liền chủ động bổ sung thêm câu nói:
— Cậu không tin à? Tôi học võ từ nhỏ, tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình.
Nói đến đó Thành chợt ngưng lại… Sau đó cậu ấy tiến đến phía tôi và thì thầm:
— Cơ mà được cậu quan tâm như vậy tôi cảm thấy rất vui!
Hành động và lời nói của cậu ta lúc này là gì đây? Tôi bỗng chốc cảm thấy không tự nhiên, quay mặt đi hướng khác, tôi ngập ngừng nói:
— Tôi mặc kệ cậu. Tôi quan tâm cậu làm gì? Cậu thích thì cứ đứng ở đấy.
Lát sau chiếc xe máy của bố tôi xuất hiện, vừa nhìn thấy hai đứa, bố tôi nhanh miệng hỏi trước:
— Hai đứa đón xe kiểu gì mà họ trả khách ở một nơi xa lắc xa lơ thế này hả? Giữa đêm đứng ngoài trời có lạnh không các con??
Tôi và Thành đồng thanh cất lời:
— Con chào bố!/ Cháu chào bác!!
Tôi bực dọc giải thích:
— Chúng con đón xe đúng tuyến về thành phố, nhưng giữa đường xe gặp sự cố, nhà xe họ gửi khách sang các tuyến khác, xe mà chúng con vừa đi họ vào mạn Sài Gòn nên không đi qua thành phố bố ạ. Về được đến đây là mừng rồi. Chuyến xe bất ổn quá!!
Lúc này bố tôi nhìn sang Thành và quan tâm:
— Cháu có người đến đón chưa?
Thành nói:
— Bác cứ đưa Vân về trước đi ạ. Cháu gọi xe ôm đến đón.
— Lên xe bác đưa về luôn. Ở khu này mà tìm được xe ôm không dễ đâu. Đêm khuya vắng vẻ, nguy hiểm lắm cháu ạ. Giờ này chắc bố mẹ cháu đang ngủ say, không biết có điện thoại đúng không? Lên xe bác đưa về, ngủ tạm nhà bác một hôm. Sáng mai bác đưa về nhà.
— Dạ thôi, cháu không dám phiền bác ạ!
— Phiền cái gì. Mấy đứa học chung với nhau, bác coi như người nhà. Lên xe đi cháu. Cháu ngại thì sáng mai bác bảo cái Vân đưa cháu về.
Nghe đến câu này Thành gật đầu đồng ý rồi ngồi lên xe bố tôi. Bố đưa chúng tôi về thẳng căn nhà ở đối diện bệnh viện đa khoa tỉnh, sau đó ông về trong quê để chuẩn bị mở cửa hàng. Thành chậm rãi xách balo bước theo tôi lên lầu, giờ này anh trai tôi vẫn đang say giấc. Tôi đưa cho Thành một cái chăn và nhắc cậu ấy ngủ ở phòng khách. Tôi nằm trong phòng của mình. Đúng là không có gì sung sướng bằng ở nhà mình. Sau gần một đêm vật vã trên xe khách, dù trời đang lạnh nhưng tôi vẫn quyết tâm tắm gội một lượt rồi mới đi ngủ.
Tôi không biết mình chìm vào giấc ngủ từ khi nào, chỉ biết, khi đang mê man, tôi mơ thấy mình đang vật vã trên xe khách với những túi nôn thì cảm thấy hai bàn chân lành lạnh, dần dà có thứ gì đó dường như đang động chạm lên người tôi. Tôi đưa tay quờ quạng tìm kiếm chăn thì phát hiện trên người mình không có chăn, thay vào đó la một bàn tay đang cố định ở trước thềm ng,ực mình. Tôi hoảng loạn, thực sự hoảng loạn. Vì vừa ngủ một giấc nên tôi quên mất chuyện Thành đang ở nhà tôi, lúc này thấy có bàn tay của ai đó, đầu óc tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh mấy gã yêu râu xanh đột nhập vào nhà để sàm sỡ… Nghĩ vậy, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, co chân và đạp thật mạnh lên người gã đàn ông đó. Sau cú đạp ấy, Thành bật dậy, miệng kêu gào ầm ĩ. Nghe thấy giọng cậu ấy, tôi giật mình ngơ ngác hỏi:
— Tại sao cậu lại ở đây?
Thành bày ra vẻ mặt của người bị hại, nói:
— Nằm ở sofa lạnh quá. Cho tôi nằm chung không được à?
— Cậu có vấn đề về thần kinh đấy à? Ai cho cậu vào phòng của tôi? Vừa rồi cậu làm gì tôi? Cậu có biết không?
Thành co rúm người lại trước thái độ đanh đá của tôi, cậu ấy ngập ngừng hỏi lại:
— Tôi mệt quá ngủ say như ch,ết. Tôi có biết gì đâu.
— Đừng bày ra vẻ mặt vô tội với tôi. Cậu được lắm… dám làm chuyện đó với tôi à? Cậu có tin tôi cũng làm như thế với cậu không??
Tôi nói thế cho Thành sợ chứ thực lòng tôi không hề có ý nghĩ sẽ động chạm lên người cậu ta.
— Tôi thực sự không biết mình đã làm gì? Cậu có thể nói cho tôi biết… tôi đã làm gì không?
— Tay…. cái tay của cậu… tay cậu… chạm vào…
Tôi ngập ngừng không nói được câu hoàn chỉnh.
— Tay tôi… chạm vào chỗ nào của cậu?
Hỏi xong câu ấy Thành bỗng thấy bản thân dường như hơi quá lời, cậu cụp mi mắt xuống không dám nhìn đối diện với tôi nữa.
— Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất nên ra ngoài sofa ngủ. Nếu không thì đừng trách tôi đanh đá.
Thành ngoan ngoãn bước ra phòng khách và đóng cửa lại, từ lúc ấy, tôi yên tâm ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau. Khi ánh nắng vàng chậm rãi lách qua khe cửa chiếu vào phòng, âm thanh của các dòng xe cô tấp nập nối đuôi nhau đi dưới lòng đường… cũng là lúc tôi mơ màng tỉnh giấc. Vừa hé mở đôi mắt tôi lại được phen tá hỏa vì phát hiện Thành đang ngồi kế bên giường, cậu ấy chăm chú nhìn tôi một cách âu yếm.
Sau khi định thần lại, tôi hơi gắt hỏi:
— Cậu quên đêm qua tôi nói gì với cậu rồi à? Không được tự ý vào phòng của tôi… sao cậu…???
Lời chưa dứt, Thành cầm lấy tờ giấy ăn nhẹ nhàng giúp tôi lau nước dãi đang dính bên má. Vừa làm cậu ấy vừa dịu dàng nói:
— Ngủ duyên thế? Chảy hết cả nước dãi ra gối rồi này!
Tôi thề, khoảnh khắc này tôi ước có cánh cửa thần kỳ của Doraemon, tôi sẽ mở ra và bước vào đó. Tôi thấy hai má mình nóng ran lên, cảm giác xấu hổ chưa từng thấy.
Nhưng tôi không cam tâm, tôi hậm hực đáp trả:
— Cậu có dám tự tin khẳng định là mình ngủ không bao giờ bị chảy dãi không?
Trước câu hỏi đấy của tôi, Thành chỉ khẽ mỉm cười. Để xóa tan bầu không khí ngượng ngùng, tôi bật dậy bước vào wc làm vệ sinh cá nhân, sau đó nói với Thành:
— Bây giờ tôi đưa cậu về!
Thành gật đầu theo tôi bước xuống nhà. Quán ăn nhà tôi lúc này đang đông khách nên chẳng ai chú ý đến sự xuất hiện của hai đứa tôi. Nhà Thành cách nhà tôi 4km, trên đường đi, tôi ngồi phía sau và thì thầm gợi chuyện:
— Cậu có nhớ, cũng dịp Tết như này năm ngoái, ở gần khu Chợ hoa, cậu đụng xe tôi, cậu nhớ không?
Thành kiệm lời đáp:
— Nhớ chứ. Cậu đanh đá như gì ấy!
— Ừ, tôi đanh đá. Tốt nhất cậu không nên chơi với người đanh đá như tôi.
— Lớp 12 của cậu có lịch gặp gỡ gì không?
— Tôi nghĩ mồng 3 chúng tôi họp lớp, gặp gỡ đầu năm rồi đi chúc Tết cô giáo chủ nhiệm. Cậu thì sao?
— Tối 30 chúng tôi hẹn nhau đi chùa, đi xem pháo hoa!
Nói chuyện một lát thì đến nhà Thành. Trong suy nghĩ của tôi, tôi vẫn luôn nghĩ Thành là con nhà giàu có. Nhưng những gì trước mắt tôi thực sự khác xa tôi đã tưởng tượng. Đó là một căn biệt thự tọa lạc trên mảnh đất gần 1 héc ta, hệ thống tường rào vây quanh được trang trí vô cùng tỉ mỉ. Chiếc xe máy của tôi cứ thế đi vào khuôn viên, tôi cảm giác như mình đang chìm vào một thế giới khác. Ở góc phải của biệt thự có một bể bơi rất lớn. Tôi khẽ kéo vạt áo Thành và ngập ngừng hỏi:
— Có phải tôi đang mơ không? Nhà cậu… sao lại hoành tráng thế này?
Thành chỉ cười mà không nói. Lát sau cậu dẫn tôi vào trong nhà. Hệ thống cửa ra vào được làm từ các loại gỗ quý, trạm trổ tinh vi với những nét hoa văn đặc sắc. Tôi cứ đứng ngây người ra quan sát mọi thứ. Cho đến khi giọng nói của mẹ Thành vang lên:
— Vân đến chơi đấy à? Vào đây uống nước với bác!
Lúc này tôi mới thu lại ánh nhìn ở chùm đèn neon giữa trần nhà, vội vàng nói:
— Cháu chào bác ạ, nhà bác đẹp quá, cháu chỉ muốn ngắm mãi không muốn dời mắt!
— Con bé này, khen thế bác phổng mũi quá đấy. Bác trai thuê đội thiết kế chuyên nghiệp nên nhìn đẹp cháu nhỉ. Bác cũng thấy thích.
Thành để mặc tôi và mẹ cậu ấy ngồi nói chuyện với nhau. Mẹ Thành rất quý tôi, bác ấy ra sức hỏi tình hình học tập và cuộc sống của chúng tôi ở Hà Nội, thỉnh thoảng lại kể lể công chuyện làm ăn của gia đình. Sau đó mẹ Thành gọi cậu ấy xuống dẫn tôi đi tham quan ngôi nhà đẹp đẽ. Có vẻ như đi xe cả đêm khiến Thành khó chịu, trong lúc tôi và bác gái tâm sự cùng nhau, cậu ấy tranh thủ tắm gội. Lúc đi xuống, tôi thấy Thành mặc bộ đồ ở nhà nhìn rất men. Thành cao khoảng một mét tám, đứng với tôi cao hơn tôi một cái đầu. Mái tóc ướt của cậu ấy rủ xuống trán và mặt làm tôn lên làn da sáng mịn. Tôi thoáng ngây người… Tôi không nghĩ bạn học cùng lớp tôi đẹp trai lại con nhà giàu như thế này.
Thành dẫn tôi đi tham quan thư phòng của bố cậu ấy, trong đó có rất nhiều các loại sách khác nhau, rồi lại qua phòng massage, tập thể dục của mẹ cậu, có đủ các loại dụng cụ giống như bước vào spa chuyên nghiệp. Tôi cảm thấy choáng ngợp thực sự. Hèn gì bác gái trẻ trung và có làn da đẹp như thế. Tham quan từ phòng ăn đến phòng khách, Thành dẫn tôi lên lầu, vào phòng chơi đàn, phòng tập gym…. Khi bước vào phòng cậu ấy, gam màu lạnh chủ đạo, cách bài trí cũng rất đơn giản mà tinh tế. Tôi thoáng tự ti, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại có suy nghĩ như vậy. Thành dẫn tôi ra ban công trước cửa phòng cậu ấy, từ đây nhìn xuống có thể thấy được hồ bơi nước xanh ngát, khuôn viên được tô điểm bởi những cây cối xinh tươi.
Tôi buột miệng nói:
— Tôi thực không nghĩ nhà cậu giàu có như thế này.
— Lúc trước cậu đã nghĩ như thế nào??
— Tôi không nghĩ thế nào. Tôi đoán nhà cậu có điều kiện. Nhưng điều kiện như thế này thì không bình thường chút nào.
Thành khẽ mỉm cười, vì thực sự với tình huống này, tôi nghĩ cậu ấy cũng chẳng biết phải nói sao.
— Nhà cậu giàu có như vậy mà bố mẹ vẫn sắp xếp cho cậu ở ký túc xá nhỉ? Tôi nghĩ, với khả năng của mẹ cậu, bác ấy dư khả năng mua cho cậu một căn nhà ở Hà Nội ấy chứ.
Thành khẽ nhướng chân mày, đáp:
— Điều này mẹ tôi cũng đã gợi ý, nhưng tôi không muốn. Tôi muốn được trải nghiệm cuộc sống sinh viên giống như những bạn bè khác.
— Đổi lại là tôi, tôi nghĩ tôi không làm được như cậu!
— Tại sao??
— Làm gì có ai thích chịu khổ cực???
— Tôi không nghĩ chuyện đó là khổ cực. Trải nghiệm một cuộc sống tập thể với các bạn đồng trang lứa cũng là một niềm vui, cảm giác hạnh phúc mà có tiền cũng chưa chắc mua được.
— Tôi đang nghĩ… tôi bắt đầu cảm thấy khó hiểu về cậu!
— Tôi có gì mà khó hiểu??
— Nếu cậu muốn, bố mẹ cậu sẵn sàng sắp xếp tài xế đến đón cậu về quê. Tại sao cậu lại đi xe khách chật vật để về nhà như vậy? Có lý do gì khác không?
— Đương nhiên mẹ tôi cũng đề nghị thế. Nhưng tôi không muốn.
Tết năm ấy, tôi bận sửa soạn nhà cửa đón Tết, nữa là dạo gần đây đi học xa nhà, bố mẹ tôi muốn tôi về trong quê để chào hỏi ông bà nội ngoại cũng như anh em họ hàng. Thời gian của tôi gần như full kín, cũng có những khi tôi nhớ đến Thành, nhưng sau lần đến thăm nhà cậu ấy, tôi bỗng cảm thấy khoảng cách của chúng tôi quá lớn. Ngay cả làm bạn bè… tôi cũng thấy không tự nhiên. Đêm giao thừa Thành nhắn tin chúc Tết nhưng tôi không reply.
Kỳ nghỉ Tết 9 ngày trôi qua nhanh đến mức tôi không kịp trở tay, mới hôm nào hồi hộp, háo hức về quê đón Tết thì nay đã phải sửa soạn để đến trường. Mẹ tôi tỉ mỉ chuẩn bị cho con gái từ thứ nhỏ nhất, thành thử tôi lên xe với đủ những thứ đồ lỉnh kỉnh. Lần này đến Hà Nội, tôi không đi chung xe với Thành nữa. Tôi không hiểu lý do là gì, nhưng tôi đoán, cậu ấy đi xe gia đình. Đến ký túc xá, đám bạn cùng phòng tôi hò reo ầm ĩ khi thấy tôi tay xách nách mang đủ thứ đồ ăn. Chúng tôi tụm năm tụm ba lại mang quà quê, đặc sản vùng miền của các địa phương bày lên bàn, liên hoan một bữa đầu năm thật vui, vừa ăn vừa kể những chuyện thú vị diễn ra trong mấy ngày Tết.
Những ngày tháng quay trở lại với việc học, tôi và Thành có chạm mặt nhau trên lớp, những buổi hoạt động ngoại khóa, nhiều lần Thành cố ý tiếp cận… nhưng tôi luôn né tránh. Tôi cảm thấy thế giới của mình và thế giới của cậu ấy hoàn toàn khác nhau. Căn bản không nên kết giao bạn bè, vì tôi sợ người ta đánh giá mình lợi dụng này khác.
Rồi những ngày thi học phần cũng tới. Bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng đến ngày thi với tôi thực sự giống như cơn ác mộng. Thói quen của tôi là ngủ sớm, dậy sớm. Thức khuya quá tôi không chịu được, nhưng các bạn trong phòng tôi thì ngược lại, họ thà thức đến sáng chứ không thể dậy từ 4h sáng để học bài. Bởi vậy, thời gian ôn thi với tôi thật sự rất kinh khủng. Đêm đến, tôi muốn ngủ thì mọi người lật giở đèn sách xào xạc, tôi không ngủ được, giấc ngủ chập chờn, sáng dậy sớm ngồi học thì không tập trung được, vì đêm ngủ không đủ giấc. Cứ như vậy một tuần liên tiếp, tôi thấy mình gần như phát điên.
Tôi có một vài người bạn thuê trọ bên ngoài ký túc xá. Tình cảm của chúng tôi rất tốt đẹp, nghe tôi kể câu chuyện của mình, bạn tôi, Hà chủ động đề nghị:
— Cậu mang áo quần, sách vở ra phòng tớ ở ít ngày cũng được. Khi nào ôn thi xong thì quay về kí túc xá. Dù sao tớ cũng ở một mình, hai đứa có thói quen giờ giấc giống nhau nên cũng không ảnh hưởng gì.
Khỏi nói, tôi mừng còn không hết. Ngay hôm đó tôi mang quần áo sách vở ra phòng Hà ở nhờ. Thời gian ôn thi và thi học phần của chúng tôi diễn ra trong vòng 1 tháng. Một tuần liền không gặp tôi ở khu kí túc xá, Thành gần như phát điên, không nhìn thấy tôi, cậu ấy chủ động nhắn tin hỏi.
— Cậu đi đâu mà dạo này không thấy cậu xuất hiện ở ký túc xá?
Tôi lạnh nhạt hồi đáp:
— Tôi đi đâu kệ tôi. Không liên quan gì đến cậu.
— Tôi thực sự lo lắng cho cậu. Đang trong thời gian ôn thi, cậu chú ý giữ gìn sức khỏe.
Đọc tin nhắn của Thành, tôi bỗng thấy có chút gì đó xao xuyến trong lòng. Cậu ấy đang quan tâm đến tôi ư? Vì sao lại lo lắng cho tôi??? Tôi không lý giải được, nhưng sự thật là được quan tâm tôi cảm thấy rất vui.
— Cậu cũng vậy. Chú ý giữ gìn sức khỏe.
Tôi nhắn lại cho Thành câu đó rồi hờ hững vứt điện thoại qua một bên. Những ngày tháng tiếp theo, trong một lần ra phố mua chút đồ dùng cá nhân, tôi chạm mặt Thành ở một quán cơm bình dân gần khu trọ của Hà. Vừa nhìn thấy Thành, tôi tò mò hỏi:
— Sao cậu lại ở đây?
— Tại sao tôi lại không được ở đây?
— Ý tôi là… cậu không ở ký túc xá nam… cậu ra đây làm gì?
Thành nhìn tôi rồi hỏi ngược lại:
— Cậu không ở ký túc xá nữ… cậu ra đây làm gì?
— Tôi.. ở đâu thì kệ tôi!
— Vậy cậu hỏi tôi làm gì??
Tôi định phớt lờ Thành, định quay người bước đi thì Thành bước theo sau, cậu ấy hỏi tiếp:
— Tại sao cậu luôn tránh mặt tôi thế? Tôi làm gì hại đến cậu à?
— Tôi… tôi tránh mặt cậu khi nào?
— Cậu ôn thi thế nào rồi?
— Vẫn tốt!
— Cậu định ra ngoài này ở hẳn hay gì? Cậu không ở ký túc xá nữa à?
— Ở ký túc xá ồn ào quá tôi không ôn thi được, ra chỗ đứa bạn ở nhờ ít hôm thôi. Cậu về đi, đi theo tôi vào đây làm gì?
— Tôi cũng ở nhờ nhà đứa bạn ít hôm để ôn thi!
— Cậu??? – Tôi tròn mắt nhìn Thành.
— Sao nào? Chỉ mình cậu biết tìm chỗ khác để ôn thi, còn tôi thì không à?
Vừa lúc ấy chúng tôi đặt chân vào cổng khu nhà trọ. Tôi ngơ ngác hỏi:
— Đừng nói là bạn cậu cũng ở khu này nhé?
Thành nhướng mày khẽ đáp:
— Không ngoài dự đoán của cậu. Chúng ta chính xác là hàng xóm của nhau.
— Cậu đi theo tôi đấy à??? – Tôi tức giận hỏi.
— Cậu có bị nhầm không? Tôi có chân, tôi tự đi được. Tại sao tôi phải đi theo cậu chứ?
Nói rồi Thành đi về dãy nhà phía bên trái. Ôi trời ạ, tôi thực sự tức điên. Rõ ràng có gì đó không bình thường nhưng tôi không đủ chứng cớ để vạch trần cậu ta. Khu trọ này chủ yếu là sinh viên ở, có cả nam lẫn nữ, rất đông. Thỉnh thoảng tôi để ý thấy đám con gái cứ ríu rít trò chuyện với Thành, khen cậu ấy đẹp trai, nhờ vả treo quần áo lên dây phơi, thậm chí nhờ bê bình nước hộ… Rõ ràng chúng tôi không là gì của nhau, ngay cả 2 chữ bạn bè tôi cũng không muốn kết giao… Vậy mà, mọi người có tin được không? Vậy mà khi thấy những cô gái khác cười nói với Thành, tôi thấy ghen!
Đúng vậy! Tôi ghen. Tôi cảm thấy rất khó chịu mỗi khi thấy ánh mắt Thành dịu dàng với cô gái khác. Cảm giác này là sao nhỉ? Tôi thực sự không hiểu được chính mình. Tôi cứ ngỡ chuyển ra ngoài ở nhờ sẽ được thư thái ôn thi, nào ngờ Thành xuất hiện… dù không gian yên tĩnh để tôi tập trung ôn thi nhưng cứ nghĩ đến Thành là tôi không có cách nào chịu đựng được. Tôi luôn kiếm cớ phải đi ra ngoài, sang các phòng khác để nhờ vả cái này cái kia, thực chất là muốn biết cậu ấy đang làm gì, xem có cô nào tiếp cận không. Ai bảo Thành đẹp trai như vậy chứ? Nói tôi không mê trai đẹp là sai. Nhưng tôi cảm thấy nhà cậu ấy và nhà tôi có điều kiện khác nhau, nữa là tôi sợ cậu ấy không thích mình nên tự lừa dối cảm xúc của chính mình mà thôi.