Hướng Về Phía Anh

Chương 33




Đêm hôm đó, tôi ngủ lại ở phòng của Hà, hai chúng tôi cùng nhau đắp một chiếc chăn ấm và tâm sự cho nhau nghe những chuyện vui buồn trong thời gian vừa qua. Hà kể, quãng thời gian tôi vào Nam, một mình cô ấy rất buồn, rất cô đơn, cảm giác giống như chia tay một người chị/1 người em trong gia đình vậy. Mặc dù đến công ty cũng có những người bạn mới, nhưng sự liên kết và tình cảm với họ không hề giống với tình bạn son sắt như tri kỷ của chúng tôi. Rồi những ngày tháng chập chững học việc, làm quen với những thử thách mới, deadline ngập đầu khiến cho đêm đêm giấc ngủ cũng không được sâu. Thật không thể ngờ, thế giới của người trưởng thành trước nay chúng tôi từng mơ ước… hiện thực lại trở nên phũ phàng như vậy.

Cứ như thế, Hà như tìm được một nơi để trút bỏ nỗi lòng, chúng tôi tâm sự đến khi mệt quá thì ngủ thiếp đi. Thời tiết lạnh nên đêm đó tôi ngủ rất ngon, đúng là thứ cảm giác mà bao lâu nay tôi vẫn ao ước. Khi chúng tôi thức giấc thì cũng đã 11h trưa hôm sau. Tôi và Hà cùng nhau đi ăn rồi đón xe về quê. Sau hơn 2h đồng hồ, cuối cùng tôi cũng có mặt ở nhà sau gần nửa năm xa vắng. Quang cảnh và mọi thứ vẫn như xưa, bố mẹ tôi vẫn bận rộn với công việc thường ngày. Nhìn nước da ngăm đen của bố cùng nụ cười thân thiện khi ông trò chuyện với khách hàng, tôi bỗng thấy mọi thứ thật yên bình.

Sau một thời gian loay hoay sống ở bên ngoài, bây giờ nhìn lại công việc của bố mẹ tôi mới cảm thấy… để được như ngày hôm nay, bố mẹ tôi đã phải trải qua những tháng ngày không hề dễ dàng.

Thấy tôi về, bố mẹ tôi mừng lắm, cả ngày đi ra đi vào, cười cười nói nói, thậm chí, có khách vào nhà ăn cơm ông ấy cũng hào hứng phô trương, con gái tôi bây giờ làm việc ở một công ty lớn trong Sài Gòn, đạt được thành tích này thành tích kia… Mẹ tôi thì kín đáo hơn, bà ấy mải miết nhìn ngắm dung mạo của con gái, thỉnh thoảng lại buột miệng nói, nhìn tôi có da có thịt hơn trước, trắng hơn, có chút gì đó mang phong cách của người Sài Gòn. Đặc biệt là ở khẩu vị ăn, thỉnh thoảng tôi lại nêm thêm đường vào một số món, bố mẹ tôi ăn không quen nên không thích.

Lần đầu tiên Hà đến quê tôi, thấy bố mẹ tôi cưng chiều con gái nên cô ấy cứ buột miệng nói ghen tị với tôi suốt, vì đó là thứ mà Hà đã mong ước từ nhỏ nhưng không bao giờ thành hiện thực. Tôi muốn rủ Hà đi chơi một chuyến để cô ấy bớt căng thẳng và áp lực, nào ngờ, khi gặp bố mẹ tôi Hà lại có thêm lý do để buồn. Thực lòng tôi không biết phải an ủi Hà ra sao.

Tuy nói là thế nhưng tôi cảm nhận Hà rất thích khi được đi chơi xa, tôi đưa cô ấy đi tham quan rất nhiều nơi, đưa Hà về trong quê thăm ngoại và anh em họ hàng, đưa Hà đi thưởng thức những món ăn mà tôi tâm đắc trong các khu phố ăn vặt gần trường chuyên tôi học ngày xưa. Nhưng có một điều, tôi tự vạch ra ranh giới trong suy nghĩ, tất cả những nơi như quán cafe, nhà hàng sang trọng, hoặc những nơi có bán kính gần nhà Thành… tôi tuyệt đối không đưa Hà đi qua. Vì tôi sợ, xác suất chạm mặt người cũ sẽ khiến tôi khó lòng làm chủ được cảm xúc của mình. Khó khăn lắm tôi mới có thể bình yên như hiện tại, tôi không muốn lặp lại những ngày tháng ấy thêm một lần nữa.

Có vẻ như Hà cũng sợ làm tôi buồn, biết tôi và Thành cùng quê với nhau nhưng cô ấy tuyệt đối không nhắc đến Thành, cũng không hề hỏi han bóng gió câu gì. Thời gian nghỉ lễ nhanh chóng trôi qua, dù tôi không muốn xa gia đình nhưng công việc không cho phép, tôi bắt buộc phải tạm biệt bố mẹ và lên đường. Mẹ tôi vẫn luôn chu đáo như vậy, chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ để làm quà cho bạn đồng nghiệp trong công ty.

Chia tay Hà tại Hà Nội, tôi có mặt ở Sài Gòn trong một chiều mưa ướt áo. Ngày hôm sau đi làm, tôi mang quà quê đến công ty mời mọi người cùng ăn. Khỏi nói, khi được thưởng thức ẩm thực miền Bắc, mọi người phấn khích hò reo ầm ĩ, không khí trong phòng làm việc hệt như một bữa tiệc liên hoan đầu năm mới.

Sau thời gian nghỉ lễ, khi quay trở lại với công việc, tinh thần mọi người có vẻ uể oải, dường như vẫn còn luyến tiếc cảm giác được bay nhảy mấy ngày vừa qua. Tôi cũng không ngoại lệ. Cả buổi chiều tôi ngáp ngắn ngáp dài, ngáp tới chảy cả nước mắt, không chịu được cơn buồn ngủ này, tôi đến căng tin để pha cho mình một ly cafe.

Lúc quay người trở ra, tôi giật mình khi đụng phải một người, ly cafe trên tay bỗng chốc rơi xuống nền đá hoa.

Choangggg…

Tiếng kêu chát chúa, những mảnh vụn thủy tinh tung tóe dưới nền nhà, cafe cũng loang lổ… nhìn cực kỳ mất vệ sinh. Rất may là cafe không dính vào áo quần của tôi cũng như người đang đứng đối diện với tôi. Trong lúc bối rối, tôi buột miệng nói:

— Xin… xin lỗi ạ!

Đáp lại lời xin lỗi của tôi là một giọng nói vô cùng quen thuộc:

— Không sao.

Tôi đứng hình mất mấy giây, tròng mắt mở to hết cỡ. Tôi biết sẽ có ngày mình chạm mặt anh ta, chỉ không ngờ là, lần chạm mặt này lại ấn tượng đến thế. Giọng nói của Huy Trần vẫn ấm áp như ngày nào. Tôi ngẩng mặt lên nhìn đối diện anh ta, Huy cũng đang nhìn tôi. Lát sau, Huy buột miệng nói thêm:

— Rất vui vì được gặp lại em!!

— Anhh… anhhhh… Sao anh lại?

Tôi vờ như không biết mọi chuyện.

— Em đang định nói vì sao lại có chuyện trùng hợp như thế phải không?

Tôi khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xuống nền nhà, mọi thứ đổ vỡ như muốn nhắc nhở tôi, hãy mau chóng dọn dẹp những thứ hỗn độn kia. Nghĩ là làm, tôi né tránh ánh nhìn của Huy, loay hoay tìm kiếm dụng cụ để dọn dẹp.

Huy lại hỏi tiếp:

— Em định làm gì?

— Em muốn dọn những thứ đổ vỡ này đi.

Rõ là tôi lấy cafe để giúp cho tỉnh ngủ. Cafe chưa uống một ngụm, chạm mặt Huy một thoáng tôi bỗng tỉnh táo đến lạ. 😞

— Những mảnh thủy tinh sẽ làm em bị chảy m,áu… Đó là công việc của những người lao công, em cứ để đó. Lát nữa sẽ có người dọn.

Tôi ngập ngừng đáp lời:

— Vâng ạ!

— Mấy ngày vừa qua… em về quê có vui không?

Một lần nữa tôi tròn mắt ngạc nhiên trước câu hỏi của Huy. Nhẽ anh ta theo dõi tôi hay gì? Biết rõ tôi đi đâu, làm gì? Nhưng rồi tôi cũng chợt hiểu ra, nếu như Huy muốn biết thì không thiếu cách để anh ta có được thông tin liên quan đến tôi.

— Vui ạ.

Tôi kiệm lời đáp, tôi định hỏi Huy câu tương tự, hỏi xem mấy ngày lễ vừa qua anh ta đi đâu, có về quê hay không? Nhưng nghĩ lại, tôi cảm thấy không cần thiết nên thôi.

— Em đã thích nghi được với cuộc sống ở nơi này chưa?

Tôi gật đầu. Vì thực sự lâu ngày không chạm mặt trực tiếp với người đàn ông này nên tôi không biết phải nói gì.

— Tối nay… tôi có thể mời em ăn cơm được không?

— Tối nay ạ?

— Đúng. Ít nhất thì chúng ta cũng là người quen. Em sẽ không từ chối chứ?

Giây phút ấy, tôi bỗng nhớ lại quãng thời gian trước kia. Khi ấy, tôi là một thực tập sinh trong công ty của Huy, và, thời điểm đó tôi đang có mối tình tuyệt vời cùng với Thành. Mỗi lần chạm mặt với Huy, Thành biết chuyện sẽ cực kỳ ghen tuông, đỉnh điểm có lần cậu ấy còn giận tôi đến một tuần. Còn bây giờ thì, người xưa tình cũ… Chúng tôi đã không còn chút liên hệ gì với nhau. Tôi có thể đồng ý cùng ăn tối với Huy mà chẳng cần phải lo sợ có người ghen tuông, trách móc.

Tôi buột miệng hỏi lại:

— Tối nay, anh muốn ăn tối ở đâu ạ?

Ánh mắt Huy như sáng lên, khóe môi ẩn hiện ý cười.

— Tan làm tôi sẽ đưa em đi.

— Vậy em xin phép về phòng làm việc trước ạ.

Nói rồi tôi quay người rời đi, Huy vẫn còn đứng ở đó, tôi không biết anh ta đang có suy nghĩ gì, khi bóng tôi khuất sau dãy hành lang thì thấy Huy chậm rãi bước vào thang máy. Người đàn ông này có quá nhiều điều bí ẩn, mỗi khi chạm mặt với anh ta, tôi không có cách nào ngăn chặn được cảm giác hồi hộp trong tâm trí.

Đến giờ tan làm, tôi cố ý ngồi lại chờ mọi người ra về hết mới lặng lẽ bước đến thang máy. Khi cánh cửa mở ra, khung cảnh trong quá khứ một lần nữa hiện trước mắt tôi như ngày nào. Huy đứng ở bên trong và mỉm cười với tôi, nụ cười này cực kỳ gây động lòng.

— Em đói bụng chưa? Cả buổi chiều tôi chỉ muốn thời gian trôi thật nhanh để được đi ăn tối cùng em.

Huy nói chuyện rất thân thiện, cởi mở, nhưng trong suy nghĩ của tôi, dù anh ấy có coi tôi là bạn bè, thì khoảng cách giữa tôi và Huy vẫn là một thứ gì đó mơ hồ, là hai người thuộc hai thế giới khác nhau. Tôi nghĩ thế và tự dặn lòng không được phép ảp tưởng. Cuộc sống này vốn đã chẳng dễ dàng, nếu như một lần nữa tôi lọt hố tình yêu, tôi không biết mình có khả năng để chống đỡ và vượt qua được hay không.

Huy đưa tôi đến một nhà hàng – khách sạn 5 sao nằm ở trung tâm quận 1. Không gian nơi này lung linh, hoa lệ khiến tôi hoa mắt. Với những người có thu nhập thấp như tôi, việc nghĩ đến thưởng thức món ăn ở một nơi sang chảnh như vầy thực sự là một điều gì đó xa xỉ quá mức.

Suốt bữa ăn, Huy kể cho tôi nghe những kế hoạch và thành công mà anh ấy đã gặt hái được trong hơn nửa năm qua, trong đó phải kể đến việc thành lập chi nhánh công ty hiện tại tôi đang làm việc. Có chút hơi men trong người nên tôi cởi mở hơn, trò chuyện cùng Huy nhiều hơn. Rất lâu sau, Huy gợi nhắc lại chuyện cũ.

— Có lần tôi xem qua hồ sơ của các ứng viên tồn đọng ở phòng nhân sự, vô tình nhìn thấy hình ảnh của em. Giây phút ấy, tôi thực sự ngỡ ngàng, tôi phải đọc đi đọc lại thông tin của em ở trong đó để khẳng định rằng, đây là sự thật, không phải tôi hoa mắt. Lúc ấy tôi đã nghĩ, ở Hà Nội không thiếu những môi trường làm việc tốt để em trải nghiệm và thử sức mình, tại sao lại phải đến một nơi xa xôi như thế này?Nhưng dù là vì lý do gì, tôi vẫn cảm thấy tôi và em rất có duyên với nhau.

Tôi ngập ngừng đáp:

— Nếu như không gặp lại anh, em vẫn nghĩ bản thân mình may mắn. Bởi em đến Sài Gòn cũng mấy tháng trời, gửi hồ sơ đi nhiều nơi nhưng rốt cuộc vẫn không có nơi nào nhận. Cảm ơn anh vì đã tạo điều kiện cho em có một cơ hội tốt, một môi trường làm việc tốt.

— Tôi có thể tò mò một chút, vì sao em lại lựa chọn Sài Gòn là nơi bắt đầu cho những nấc thang của sự nghiệp không?

— Có rất nhiều lý do. Nó vừa là trốn tránh thực tại, vừa là khao khát muốn được sống, được trải nghiệm ở một vùng đất mới, được thử thách mình trong một môi trường hoàn toàn khác…

— Kết quả thế nào? Em có hài lòng với lựa chọn và quyết định của mình không?

Tôi khẽ nhấp môi ly vang đỏ rồi chậm rãi nói:

— Em không biết tương lai sau này sẽ như thế nào, nhưng một khi em đã đưa ra quyết định, dù đúng dù sai… cũng tuyệt đối không hối hận!

— Rất khí phách.

Huy tán dương câu nói của tôi. Chúng tôi liên tục nâng ly, trò chuyện rất nhiều chuyện trong cuộc sống này. Sau cùng, Huy đưa tôi đi dạo phố bằng chiếc xe bạc tỷ sang trọng màu trắng của anh ấy. Buổi đêm ở Sài Thành còn mỹ lệ hơn Thủ đô Hà Nội mà tôi từng biết, hệ thống tòa nhà cao chọc trời dày đặc, trong bóng đêm, hàng triệu ánh sáng đèn lung linh tạo cho người ta thứ ảo giác về một giấc mơ xa vời nào đó. Tôi hạ thấp cửa kính xe để gió đêm man mác khẽ hùa vào. Sài Gòn không có mùa đông, nhưng thời điểm này, về đêm nhiệt độ cũng xuống thấp, không khí mát mẻ, dễ chịu. Đôi mắt tôi mơ màng nhìn ra khoảng không ngoài kia.

Bỗng, Huy hỏi tôi:

— Em và bạn trai cũ… vì sao lại chia tay?

Một câu hỏi cực kỳ nhạy cảm. Tôi nhất thời không biết nói sao. Tôi bỗng nhớ đến câu chuyện Huy kể cho tôi nghe lúc trước. Anh và chị gái ấy không thành đôi, vì bố mẹ chị gái kia ngăn cản. Tôi không ngờ cũng có ngày mình rơi vào hoàn cảnh tương tự. Đôi mắt tôi vô thức nhòe mờ, những kỷ niệm đau thương ngày nào lần lượt hiện hữu trong tâm trí. Người ta thường nói, buổi đêm là thời điểm con người sống thật với cảm xúc của mình nhất, hoặc do lúc tối tôi uống nhiều rượu nên bây giờ không kiềm chế được mà khóc nấc lên. Huy bỗng thấy khó xử. Anh ta vội vàng giải thích:

— Tôi xin lỗi… Tôi không cố ý làm tổn thương em. Nếu như câu hỏi của tôi khiến em không vui, em có thể lựa chọn không trả lời. Nhưng dù gì tôi cũng vẫn cảm thấy tiếc cho em. Vì em biết đấy, tôi cũng đã từng bỏ lỡ mối tình thuở thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời. Sau này, dù em có gặp người tốt thế nào, đẹp thế nào… thì cảm xúc của em cũng không thể sánh được với tình cảm thuở ngây thơ, trong sáng ấy. Có những thứ chỉ đến một lần trong đời mà thôi.

— Cũng giống như anh, lý do khiến em buộc phải chia tay với người mình vẫn còn thương… là vì nhà anh ấy thì quá giàu, nhà em thì nghèo.

— Tôi hiểu rồi. Tôi rất đồng cảm với tâm trạng của em. Cho tôi tò mò một chút, đây có phải là lý do khiến em đặt chân đến Sài Gòn không?.

— Đúng vậy. Vì ở nơi ấy có quá nhiều kỷ niệm, nếu như em vẫn ở đó, em sẽ không thể nào thoát ra được những ký ức đau lòng kia. Em không có đủ can đảm và mạnh mẽ để đối diện.