Kết thúc thời gian thực tập tại công ty của Huy Trần, trái với sự lo lắng của tôi, kết quả của tôi được đánh giá cao. Và kể từ lần gặp gỡ Huy tại phòng làm việc riêng của anh ấy, chúng tôi không có thêm bất kỳ mối liên hệ nào. Tôi tiếp tục quay trở lại với việc học, làm tiểu luận và thi cử, tranh thủ tận hưởng những ngày tháng cuối của thời sinh viên trước khi bước vào một hành trang mới của cuộc đời.
Bao năm miệt mài đèn sách, cuối cùng thì ngày lễ tốt nghiệp Đại học của chúng tôi cũng đến. Lớp tôi có gần 100 sinh viên, nhưng qua 4 năm trời đằng đẵng, cho đến khi ra trường, cả thảy chỉ còn hơn 5 chục người. Nguyên nhân là vì, có những người học được một kỳ, một năm liền cảm thấy chán, không yêu thích ngành học hiện tại nên bỏ dở về ôn thi lại ngành khác theo ý thích.
Cũng có những người vì điều kiện kinh tế gia đình khó khăn, không có khả năng để theo học tiếp nên bỏ. Cuộc sống ở đất thủ đô cùng mức học phí đắt đỏ khiến cho nhiều người phải từ bỏ sự nghiệp đèn sách vì gia đình không có điều kiện chu cấp. Đây thực sự là một chuyện đáng buồn, cũng vô cùng đáng tiếc. Còn có những người, vì trót yêu, trót đi quá giới hạn và không may có “em bé” nên quyết định bảo lưu chương trình để về quê làm đám cưới kết hôn. Tuy nhiên, đối với những tình huống như thế này, cứ 10 bạn bảo lưu về quê kết hôn thì 11 bạn 9 tháng 10 ngày sau sẽ hùng hồn tuyên bố “Bây giờ tớ còn tâm trí nào mà nghĩ đến học hành nữa. Mỗi đêm mong cho con ngủ say giấc đến sáng thôi là cũng thấy hạnh phúc lắm rồi”. 😞
Chính vì những nguyên nhân đó, sau cùng, dự lễ tốt nghiệp Đại học lớp tôi chỉ còn hơn 5 chục người. Tốt nghiệp Đại học là một dấu son cực kỳ quan trọng đối với quãng đời học sinh, sinh viên. Bởi những ngày tháng sau này, họ phải tự mình lăn sả vào đời, sẽ phải đối diện với không ít khó khăn, chông gai và thử thách. Trước ngày diễn ra lễ mít tinh, lớp trưởng họp bàn, trưng cầu ý kiến mọi người và quyết định tổ chức cho cả lớp đi du lịch 3 ngày ở thành phố biển Nha Trang. Khỏi nói, nghe xong ai cũng hào hứng, phấn khích, vì điểm đến vô cùng lý tưởng. Nữa là bây giờ đúng dịp hè, đi biển cực kỳ hợp lý. Nhưng đi xa như vậy, sẽ tốn kém rất nhiều chi phí đi lại, ăn ở, sinh hoạt. Cuối cùng, tổng số đầu người tham dự chỉ còn 30 người.
Học cùng nhau 4 năm trời đằng đẵng, có những người từ xa lạ bỗng trở thành quen thân, nhưng mà, cũng có những người, dù hàng ngày nhìn thấy nhau, chạm mặt nhau… nhưng suốt 4 năm cũng chẳng tương tác với nhau câu gì. Chuyến đi chơi lần này được tổ chức với hy vọng, mọi người sẽ cùng nhau vui vẻ để kỷ niệm những ngày tháng tươi đẹp ngồi trên giảng đường. Thấy mọi người đắn đo không tham dự hết, chắc hẳn ai cũng có nỗi niềm riêng. Một trong những lý do quan trọng nhất chính là liên quan đến kinh tế.
Sau cùng, Thành là người đứng ra hô hào mọi người tham gia đầy đủ chuyến đi chơi này, tất cả mọi chi phí cậu ấy sẽ hỗ trợ 50%. Khỏi nói, sau khi quyết định ấy được đưa ra, tất cả mọi người nhìn Thành như một vị thần. Thực không ngờ đại gia ngầm bao năm, nay mới thực sự lộ diện.
Kết thúc chuyến du lịch 3 ngày đáng nhớ tại thành phố biển Nha Trang, mọi người tiếc nuối nói lời tạm biệt nhau, hứa hẹn những ngày tháng tái ngộ gần nhất. Có những người về quê phụ giúp ba mẹ tăng gia sản xuất, có những người vừa ra trường đã gửi thiệp mời thông báo kết hôn, với quan điểm, cách làm giàu nhanh nhất chính là tìm kiếm cho mình một anh chồng đại gia. 🙂
Cũng có những người, trong thời gian chờ lấy bằng tốt nghiệp không muốn về quê, muốn bám trụ tại mảnh đất này, tìm kiếm một công việc nhẹ nhàng nào đó để trải nghiệm, kiếm thêm thu nhập. Tôi chính là người trong số đó. ^^
Bố mẹ tôi gọi điện lên, nói là tôi đã học hành vất vả 4 năm, thời gian này nên dành để nghỉ ngơi, hưởng thụ, lên dây cót để tái tạo năng lượng, chờ khi có bằng rồi đi xin việc cũng chưa muộn. Nhưng mà, khi đã sống ở đây đủ lâu, tôi bỗng thấy thích cuộc sống ở nơi này nên không muốn về nhà. Hà – cô bạn thân, cũng là bạn học cùng lớp với tôi, hai đứa đều cùng nhau ở lại. Chúng tôi tìm được một công việc khá hay, đó là làm nhân viên ở cửa hàng kem.
Về phần Thành, ngay khi kết thúc chương trình học, sau chuyến du lịch ngắn ngày tại thành phố biển Nha Trang, Thành về quê và làm việc cho công ty của bố mẹ. Bước đầu là học việc, theo thời gian sẽ từng bước tiếp quản sự nghiệp của bố mẹ đã gây dựng. Thành ngỏ ý muốn tôi về làm cùng công ty nhà cậu ấy, nhưng tôi không đồng ý. Có một rào cản vô hình nào đó đã mặc định hình thành gốc rễ trong não bộ của tôi nên dù Thành có phân tích lý lẽ như thế nào, tôi vẫn kiên quyết ở lại Hà Nội.
Tôi hiểu là Thành muốn tốt cho tôi, nữa là, cậu ấy không muốn hai đứa xa cách nhau. Chúng tôi đã tranh luận và mâu thuẫn với nhau rất nhiều về chuyện này, nhưng cuối cùng, biết không thể gượng ép được nên Thành đành phải chiều theo ý tôi. Thành tạm rời xa tôi để về quê làm việc. Thời gian đầu tôi thấy trống trải và hụt hẫng vô cùng, vì có ai trong tình yêu mà không nhung nhớ? Không cảm thấy thiếu vắng? Thành cũng giống như tôi, ngày ngày cậu ấy nhắn tin, gọi điện, gần như nấu cháo điện thoại cùng nhau, chỉ vì muốn biết tôi đang làm gì, ở đâu, với ai. Thành ghen, và sợ tôi đi với người khác. Rõ thật là anh chàng đa nghi và hay suy diễn! Có những ngày tôi đi làm về mệt quá, nằm lên giường là nhắm mắt ngủ được luôn, và như vậy, có khi tôi quên không đọc tin nhắn, cũng không nghe điện thoại. Thế là chúng tôi liên tục cãi nhau vì vấn đề ghen tuông.
Cũng có những ngày, vì không chịu đựng được nỗi nhớ khi xa nhau, giữa đêm, trong phút giây nông nổi, Thành chạy xe từ quê đến Hà Nội để gặp tôi lúc 1h sáng. Quãng đường từ quê chúng tôi đến Hà Nội sẽ mất khoảng 2h đồng hồ đi xe. Cơ mà với tốc độ của Thành, tôi nghĩ, cậu ấy chỉ đi mất 1h đồng hồ. Cứ liên tiếp như vậy, có hôm Thành có mặt lúc 9h tối, sáng hôm sau 5h lại dậy sớm để về quê. Những lúc như vậy, cả đêm chúng tôi sẽ cuốn lấy nhau cho khỏa lấp những nhung nhớ.
Tôi, mang tiếng là nhân viên ở cửa hàng kem, nhưng mỗi lần người yêu ở quê đến thăm là hôm sau tôi mệt quá không dậy được, toàn ngủ quên không dậy đi làm. Suýt bị đuổi việc mấy lần, đến tháng nhận lương cũng không được bao nhiêu. Cái này thực sự gọi là đi làm vì đam mê. 🙂
Tôi đã xem không ít những bộ phim ngôn tình, cũng đọc không ít những tiểu thuyết ngôn tình, ngay cả ngoài thực tế, tôi cũng đã gặp không ít những chàng trai yêu cuồng nhiệt và đắm say… Nhưng mà, yêu cuồng nhiệt cả hay ghen như Thành thì lần đầu tiên tôi thấy, hơn nữa, bản thân cũng trực tiếp trải nghiệm luôn.
Lần đó là cuối tháng. Một ngày tháng 7 trời mưa ngâu rả rích. Sau khi nhận lương, cả đám nhân viên chúng tôi xin phép cửa hàng trưởng để được tan làm sớm, vì quán đóng khách, chúng tôi rủ nhau đi ăn lẩu ếch tới tận 12h đêm mới về. Do quán nhậu đông người, nữa là có chút hơi men, ai nấy đều hò dzo ầm ĩ, điện thoại trong túi xách tôi không nghe thấy tiếng chuông. Chỉ khi tan tiệc, ngoài trời mưa rả rích, tôi và Hà đứng bên đường tìm kiếm một chiếc taxi, lúc này tôi mới mở điện thoại thì phát hiện Thành gọi nhỡ 30 cuộc, tin nhắn trách móc thì không biết bao nhiêu.
Tôi hoang mang bấm số gọi lại, Thành nghe máy với thái độ giận dữ:
— Em đi đâu mà giờ này vẫn chưa về?
— Em đi liên hoan với mọi người trong cửa hàng, bây giờ đang chuẩn bị về mà mưa quá. Anh chưa ngủ sao?
— Em chưa về… em nghĩ là anh có thể ngủ được à?
Đúng lúc ấy, Hà ở kế bên cất giọng nói:
— Tớ tìm được taxi rồi, lát nữa bảo họ đưa cậu về trước rồi tiện đường đi về nhà tớ luôn. Như thế ổn không?
Tôi quay sang đáp:
— Ok. Như thế nào cũng được. Miễn là có xe để về nhà.
Lúc này Thành mới chen ngang:
— Em đang ở đâu, cho anh địa chỉ để anh tới đón em về.
— Anh đến Hà Nội từ khi nào vậy?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại.
— Anh lên cách đây 2h đồng hồ nhưng không có cách nào liên hệ được với em.
— Em xin lỗi.
— Gửi địa chỉ cho anh đi, nhớ tìm chỗ nào trú mưa kẻo ướt, trời đang mưa đó.
Tắt điện thoại, khóe môi tôi bất giác mỉm cười, một cảm giác hạnh phúc len lỏi truyền đi khắp cơ thể. Tôi thích sự chủ động, thích được Thành quan tâm như thế này. Tôi quay sang nói với Hà:
— Cậu hủy chuyến xe đi. Bây giờ Thành sẽ đón 2 chúng ta!
Khỏi nói, Hà lúc này cũng tròn mắt nhìn tôi:
— Cái gì, Thành lại ở quê đến thăm cậu à? Ôi trời ạ, phải phong tặng danh hiệu “Anh người yêu quốc dân” dành cho Thành mất thôi. Cứ dăm ba hôm lại lặn lội đường xa đến thăm người yêu như này… Là tớ thì tớ cũng cảm động chết mất.
Tôi mỉm cười thích thú trước lời nhận xét của Hà. Được nghe người khác khen bạn trai mình như vậy, tôi vừa có phần hãnh diện, lại vừa có phần đắc ý.
Hà lại buột miệng nói thêm:
— Cậu rõ là ngốc. Sao không về quê làm cùng với Thành? Học hỏi được bao nhiêu kinh nghiệm. Nữa là hai người được ở gần nhau, không phải vất vả ngược xuôi tìm đến nhau như thế này. Tớ chỉ nghĩ đến việc buổi tối Thành lái xe đến thăm cậu, đêm chưa ngủ đủ giấc đã phải lọ mọ dậy sớm về quê đi làm. Không chỉ là cố gắng thôi đâu, mà đó là tình yêu của Thành dành cho cậu rất lớn. Người khác nằm mơ cũng chưa chắc gặp được chứ đừng nói ngoài đời thực.
Tôi khẽ nhướng mày đáp:
— Ý cậu là tớ phải học cách trân trọng tình yêu của cậu ấy, đúng không?
— Chứ còn gì nữa? Tu bảy kiếp cũng chưa chắc gặp được tình yêu tuyệt vời như cậy. Haizz, mới chỉ nghĩ thôi tớ đã cảm thấy tốn xăng rồi!
— Đồ hâm này, tự nhiên cậu nhắc đến chuyện xăng dầu làm gì thế?
— Thì tớ đang nghĩ, một tháng Thành cứ đi đi về về thăm cậu, chắc hẳn là tốn tiền xăng lắm. Khéo khi còn quá tiền lương của chúng mình kiếm được mỗi tháng ấy.
— Ừ. Đúng là nhà giàu, tiêu tiền không biết tiếc!
Tôi ngậm ngùi cảm thán. Đúng lúc ấy thì xe Thành xuất hiện. Cậu ấy galant xuống xe mở cửa cho tôi và Hà, đồng thời còn mỉm cười dịu dàng quan tâm đến công việc của chúng tôi ngày hôm nay. May là hôm nay đi liên hoan có cả Hà, nếu không thì anh chàng này sẽ ghen tuông ch,ết mất.
Sau khi đưa Hà về khu trọ của cô ấy, tôi va Thành cùng nhau trở về nơi ở của chúng tôi. Cả ngày dài bận rộn ở cửa hàng, nữa là sau trận nhậu say xỉn, tôi thấy người dơ dáy, muốn được tắm gội, dù đã khuya, dù Thành muốn được ơ gần tôi ngay lập tức… Nhưng với tình huống hiện tại, tôi không tự tin nên nhất định đòi đi tắm cho kỳ được. Sau cùng, vì thấy tôi tắm gội quá lâu, Thành không kiên nhẫn được nữa nên kiếm cớ vào phòng tắm… Một lần nữa chúng tôi tắm chung.
Một khung cảnh nóng bỏng cứ thế chiếu rọi vào gương treo tường, qua làn hơi nước mờ ảo, hai tấm thân không mảnh vải cứ thế dính chặt vào nhau, cơ thể tôi như đu trên người Thành, mỗi lần cậu ấy tiến vào đều như mang theo sức mạnh của cả ngàn quân xông pha nơi chiến trường. Tôi đọc ở đâu đó câu nói “Nhất trời mưa, nhì buổi trưa” để ám chỉ việc gần gũi thể x,ác nam nữ. Nhưng tôi nghĩ, bây giờ tôi nên bổ sung thêm vào một vế nhỏ nữa là khi trong người có hơi men. 🙂
Hơi men trong người khiến tôi cảm thấy lâng lâng, dưới làn nước mát lạnh, từng cái chạm tay của Thành giống như những miếng bông mềm mại đang chậm rãi massage khắp người tôi. Bên ngoài trời là tiếng mưa rả rích. Sau mấy ngày xa nhau, biểu hiện của cậu nhóc phía dưới cũng cực kỳ tuyệt vời, tôi cảm giác cơ thể mình được lấp đầy đến mức căng chật, hoàn toàn không một kẽ hở. Nơi ấy cứ gắn bó khăng khít với nhau, triền miên dây dưa không dứt từ phòng tắm ra đến phòng ngủ.
Sau cùng, tôi mệt nhoài vì thỏa mãn. Tôi ngủ thiếp đi sau trận cuồng phong tình ái. Những tưởng như thế là Thành đã thỏa lấp được khao khát rồi. Nhưng không. Giữa đêm, khi tôi đang ngon giấc thì cảm giác khu vực giữa hai chân có một luồng khí mát lạnh ập tới, liền sau đó là cảm giác nhột nhột, tê ngứa. Nhưng tôi thật sự quá mệt mỏi, trong lúc mơ màng, tôi ý thức được Thành đang động chạm và khiêu khích mình, nhưng tôi không còn sức để mở mắt ra, cứ thể để mặc Thành giày vò và chiếm hữu một lần nữa.
Đôi mắt tôi nhắm nghiền, giấc ngủ chờn vờn, tôi thấy Thành ngụp lặn ở nơi mật tư thật lâu, chẳng mấy chốc đã nghe được tiếng nuốt ngon lành của cậu ấy. Rồi cứ như vậy, Thành loay hoay làm đủ trò trên cơ thể tôi. Cũng không biết cuộc vui ấy kéo dài bao lâu, vì nửa đêm gần sáng, đôi mắt tôi dính lại như keo, tôi ngủ say như ch,ết, không còn biết đến chuyện gì trên đời này nữa.