Hương Tình Rực Cháy

Chương 96: Là Cô Ấy




Cảm giác thật lạnh, giống như là đang nằm trên đống tuyết vậy, Thư Vỹ mơ màng, tay cố gắng níu lấy một thứ gì đó rất ấm áp, vì thứ đó rất ấm, nên hai bàn tay cô cứ cố nắm chặt lấy nó, chặt đến nỗi không dám buông, hai hàm răng cứ va vào nhau cầm cập.

Uông Hựu Dương mãi không thể gỡ được bàn tay của Thư Vỹ ra, đành để mặc cho cô níu lấy tay mình. Trên giường hắn chỉ có một chiếc chăn, cô đã đắp rồi mà vẫn thấy lạnh. Hắn chỉ đành cởi chiếc áo khoác trên người ra đắp cho cô. Tay kia lấy nhiệt kế ra, 39 độ.

''Sốt cao như thế này...'' Uông Hựu Dương cắn môi. Tay lại đặt lên trán cô, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.

Hắn cố gắng đem tay cô gỡ ra, đặt vào trong chăn, sau đó lấy vội chiếc ví rồi ra khỏi phòng.

Chừng mười phút sau hắn đã quay trở lại, trên tay là một bịch thuốc. Căn phòng hắn thuê là một căn phòng cũ nhỏ chật chội, phòng tắm ở ngay bên cạnh phòng ngủ. Uông Hựu Dương chạy vào trong bưng ra chậu nước, đem chiếc khăn mặt mới nhúng nước, cẩn thận lau mặt cho Thư Vỹ. Lau xong, liền dán miếng dán hạ sốt. Khuôn mặt cô nóng ran như hòn lửa, suýt nữa bàn tay hắn đã giật lại theo phản xạ. Sốt không thể đắp chăn nhiều, nhưng hắn vì thấy cô đáng thương, liền không đành lòng đắp nhiều một chút, thành ra mới càng sốt nặng hơn. Dược sĩ nói cần phải cho cô uống thuốc hạ sốt, bằng không sẽ khó mà hạ sốt tự nhiên.

Uông Hựu Dương đem thuốc ra nghiền thành bột, sau đó pha với chút nước. Thư Vỹ vẫn còn chưa tỉnh, không biết phải cho cô uống bằng cách nào. Hắn do dự một hồi, cuối cùng đỡ cô dậy, để Thư Vỹ dựa vào ngực mình, hắn một tay cầm bát, một tay cầm thìa, từng chút đút cho cô uống. Thuốc đắng, Thư Vỹ nhíu lại đầu mày, tay cầm thìa của hắn lại run lên.

Cứ như thế một hồi, cuối cùng cũng uống thốc xong. Hắn đặt cô nằm xuống mới yên tâm đưa tay lau đi mồ hôi trên trán mình. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn chăm sóc người khác. Khó chết đi được.

Dược sĩ khi nãy bán thuốc cho hắn cũng nói, phải cho người ốm ăn cháo nóng, như vậy mới ra nhiều mồ hôi, nhanh khỏi hơn.

Nhưng cháo mà mua thì sợ về đến nơi không còn nóng. Hắn lại không biết nấu. Uông Hựu Dương dày vò một hồi, cuối cùng lục được trong tủ lạnh một ít thịt. Theo hướng dẫn trên mạng mà nấu ra một nồi cháo. Hắn thấp thỏm ăn thử, cũng không quá tệ. Chủ yếu hắn không tin vào khẩu vị của bản thân, thứ người như hắn thì làm được cái gì ra hồn chứ.

Cuối cùng Thư Vỹ cũng tỉnh lại, đôi mắt cô nặng trĩu, đầu đau như búa bổ, miệng khô khốc mà cả người lại khó chịu.

Nhưng cô chợt nhận ra, xung quanh mình rất lạ. Thoáng chốc hoảng hồn, cô tưởng là đã bị Uông Chính Thành phát hiện, chân đưa xuống giường. Uông Hựu Dương từ ngoài bưng bát cháo đi vào.

Nhìn thấy hắn, cô thật sự ngạc nhiên.

''Anh hai?''

Hắn thấy cô, cũng không có biểu hiện gì, lặng lẽ đặt tô cháo lên bàn.

''Ăn đã rồi muốn làm gì thì làm.''

Thư Vỹ nhìn tô cháo nóng hổi trước mặt, trong lòng không rõ là tư vị gì. Chỉ là cô có một loại tin tưởng vô hình đối với hắn. Lần đó, hắn đã nói là sẽ không nói cho ai biết về tung tích của cô, cô chắc rằng hắn cũng sẽ không nói cho Uông Chính Thành biết.

Giờ này cô ở chỗ của Uông Hựu Dương, vậy chắc là đang ở thành phố S. Thoáng chút an tâm, cô lại nhìn hắn. Uông Hựu Dương không nói gì, bước ra ngoài.



Thư Vỹ bụng không đói, nhưng Uông Hựu Dương đem cháo cho cô ăn, cô cũng không biết phải làm sao, đây vẫn là lần đầu tiên hắn đối với cô như vậy. Thư Vỹ khóe miệng hơi cong lên. Ý tưởng trong đầu như có như không quẩn quanh. Chẳng lẽ Uông Hựu Dương lãng tử quay đầu rồi.

Uông Hựu Dương đi ra ngoài, mẹ nó, tim hắn như muốn nhảy ra ngoài rồi. Con nhóc này nhìn hắn một cái, hắn liền thấp thỏm. Nghe thấy tiếng động của thìa với tô cháo, hắn mới yên tâm một chút. Nhưng cũng chỉ là một chút thôi.

Uông Hựu Dương không biết bản thân bị làm sao. Hắn có một nỗi khó chịu trong lòng, Khi đó thấy Thư Vỹ ngất xỉu bên vệ đường. Bản thân hắn đã có chút sợ hãi, đến lúc này, sự lo lắng ấy vẫn còn dư lại một chút trong lòng, không tài nào xua đi. Hắn lại vò đầu một trận, sau đó đi đến lấy chiếc áo đồng phục làm việc khoác vào, cầm lấy chùm chìa khóa, nghĩ nghĩ, lại tháo ra một chiếc chìa khóa ra.

Thư Vỹ đang ăn, Uông Hựu Dương bước vào cũng không thèm nói trước. Cô ngước đôi mắt lên nhìn hắn. Uông Hựu Dương ném chiếc chìa khóa lên bàn. Vô cảm mà nói với cô.

''Ăn xong thì đi về đi, nhớ khóa cửa!.''

Thư Vỹ nuốt lấy ngụm cháo đang ngưng trong miệng, vội vàng đứng dậy. ''Dạ'' một tiếng.

Uông Hựu Dương không quan tâm, một mạch đi ra ngoài. Hắn đi ra xe, nổ máy đi, đến khi đã chắc chắn đi khuất ngôi nhà. Hắn bất chợt phanh xe kít lại. Bực tức đập tay vào ghi đông xe một phát ''Mẹ nó!!'' Sau đó lại phóng xe đi. Chính hắn cũng cảm thấy bản thân bị điên mất rồi.

Thư Vỹ vừa ăn, mắt đảo quanh căn phòng một lượt. Phòng thuê đơn giản, chỉ có một chiếc giương, một chiếc bàn cùng một vài vật dụng đơn giản. Tuy vậy, trông nó vẫn có chút sức sống hơn căn phòng trước kia của hắn. Thư Vỹ nhớ lại. Uông Hựu Dương trước kia thực ra cũng không phải một kẻ như vậy. Hắn rất thích xe đua, năm 15 tuổi, đã giấu cha mẹ tham gia một cuộc thi công nghệ, cuối cùng đoạt giải cao nhất. Về sau cha mẹ biết chuyện, liền đem hết những thứ như mô hình, rồi mô mạch,...những thứ hắn coi trọng nhất đem đi đốt, đốt ngay trước mặt hắn giống như cách mà Lý quản gia đã đốt đi chú chó con mà Thư Vỹ coi là tất cả.

Uông gia nhiều đời thương nhân, thứ họ coi trọng là kinh doanh chứ không phải là một nhà khoa học hay kỹ sư gì cả. Khi đó Uông Chính Thành nổi trội, hắn làm quân nhân cũng là Bạch lão ép buộc, về sau khi đã ra khỏi ngành, cũng trở thành thương nhân. Uông Chính Thành bị đưa đi chỗ Bạch lão. Hai người liền nhất quyết muốn Uông Hựu Dương theo con đường mà hai người chọn. Chỉ tiếc là cuối cùng, bọn họ lại biến hắn trở thành một tên vô dụng ăn chơi tác tráng.

Thư Vỹ có chút thương hại hắn ta. Thật ra, Uông Hựu Dương cũng là một người mệnh khổ.

--------------------------------------------

Mây trời cuồn cuộn, gió cứ thế cuốn đi mái tóc gã. Uông Chính Thành chạy vào đám đông người qua kẻ lại, ánh mắt như đang kiến tìm một thứ vô cùng trân quý đã bị mất đi. Trông hắn buồn cười, và cũng có chút đáng thương. Dòng người qua lại không ai thèm để ý đến hắn. Uông Chính Thành đã tìm rất lâu, rất lâu, cũng không thấy được một chút hình bóng của người thiếu nữ ấy. Hắn bần thần, miệng lẩm bẩm ''Không thấy nữa rồi...''

Phút chốc, trên môi lại bật ra nụ cười chế giễu. Phải rồi, bản thân hắn có lẽ bị điên rồi, làm sao có thể, nếu như là cô, chắc chắn cô sẽ chạy đến bên hắn, cho hắn một cái tát, hoặc là lời sỉ vả. Nếu như thế, thì tốt biết bao...

Nhưng mà, phải làm sao đây, lại không phải là Thư Vỹ, hắn đã đánh mất cô, từ rất lâu rồi. Lâu đến nỗi hắn không còn nhớ là từ lúc nào nữa. Bước chân Uông Chính Thành chôn tại một chỗ, khi ấy, trong một khắc, hắn đã nghĩ rằng, nếu như là một hồn ma, thì có phải sẽ gặp lại được Thư Vỹ không.

----------------------------------

Giỗ đầu của Thư Vỹ, sau khi qua thăm mộ cô xong, Mạc Nghiên lại đi đến mộ của Mạc Khởi. Mạc Khởi mất cũng đã lâu rồi, ngày giỗ của Mạc Khởi và Thư Vỹ lại là cùng một ngày, người nhớ đến Thư Vỹ, ít ra còn có Uông Chính Thành, còn có Uông Tịnh Lam, chỉ là Mạc Khởi.



''Anh đúng là đáng thương.'' Mạc Nghiên lau đi chút bụi bám dòng chữ khắc trên bia mộ, cười một cách khó khăn.

''Rõ ràng anh là một người lợi hại, khi đó...'' Hắn nhớ về quá khứ, ánh mắt ngưng thành điểm. ''...tôi nhìn thấy anh, tôi chỉ ước sao, mình được trở thành anh, có gia đình trọng vẹn, có nhà cao, cửa rộng, đủ ăn, đủ mặc, như thế, tôi sẽ không cần phải lang thang đầu đường xó chợ, ngủ dưới gầm cầu, tranh giành thức ăn với chó hoang....Nhưng rồi...'' giọng hắn như nghẹn lại.

''Cuối cùng anh lại....'' Nói đến đây, hắn không thể nói thêm được nữa.

Từ khi biết đến bản thân còn có một người cha, mà hắn, lại chỉ là một đứa con ngoài giá thú của ông ta. Hắn cũng chẳng còn trông mong gì từ người cha này nữa. Cảnh tượng mà cha hắn đã ruồng bỏ hắn như thế nào, cả cuộc đời này. Hắn chưa từng quên. Hắn cứ tưởng rằng ông ta ghét bỏ hắn là vì hắn đối với ông ta là một sự tồn tại dơ bẩn. Nhưng thật không ngờ tới, đứa con trai mà ông ta hãnh diện, người mà ông ta đã từng thương yêu, cuối cùng khi hết giá trị, cũng sẽ bị vứt bỏ như hắn.

Trước kia hắn thấy rất không thích người anh trai hoàn hảo này. Nhưng bây giờ, cuối cùng là tình cảm gì, hắn cũng không biết nữa. Thương hại ư, chắc là không, hắn cảm thấy, có một chút đồng cảm.

Đời người quanh đi ngoảnh lại, tranh đấu thế nào, yêu sâu đậm, hận sâu đậm như thế nào, cuối cùng cũng chết đi. Quay cuồng như vậy, cũng chỉ là một hạt cát vô hình.

Mạc Khởi ở đó một hồi lâu, cuối cùng, đến khi nén hương đã tắt, hắn lại châm thêm một nén mới, sau đó mới rời đi.

Sau khi Mạc Nghiên rời đi, có một người phụ nữ không biết đã đợi từ bao giờ đi đến trước bia mộ của Mạc Khởi, nhìn thấy gương mặt quen thuộc đã từng khắc sâu trong ký ức, cô ta bật khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.

-------------

Khi Uông Hựu Dương trở lại đã là khuya, hắn đoán là cô đã rời đi rồi, không hiểu sao trong lòng có chút hụt hẫng. Bước vào nhà, căn phòng vẫn còn bật điện chưa tắt, hắn biết, Thư Vỹ sợ tối. Năm đó hắn nhốt cô trong phòng kho tối tăm, sau đó khi trở ra, cô đã bị dọa sợ mất hồn. Từ đó về sau, hắn vẫn biết, nếu như có thể, cô sẽ không bao giờ tắt đèn.

Trong lòng Uông Hựu Dương tự trách, thực ra hắn chính là một kẻ khốn nạn. Uông Hựu Dương lại vò đầu. Không biết từ bao giờ, hắn lại có tật xấu này.

Đi đến mở cửa tủ lạnh lấy ra chai nước. Uống một ngụm, Uông Hựu Dương cảm thấy không đúng lắm. Lần thứ hai mở cửa tủ lạnh ra. Bên trong đã được lấp đầy thức ăn sẵn. Hắn cầm lên xem, là đồ ăn chỉ cần hâm nóng là có thể ăn được. Ngón tay hắn có chút siết chặt lại. Thư Vỹ biết hắn không hay nấu ăn, chỉ mua những đồ có thể dễ làm.

Trên tủ lạnh còn có một mảnh giấy. Uông Hựu Dương đem lên đọc, là những nét chữ nắn nót dịu dàng. Hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi ngồi viết những dòng này cho hắn.

[ Anh hai, cảm ơn anh hôm nay vì đã giúp em. Em đã đỡ rồi. Anh hai, đêm đừng uống nước lạnh nhiều quá, sẽ không tốt. Em đã mua đồ ăn trong tủ lạnh, anh đừng vứt đi, nếu không hợp khẩu vị, vậy thì đem cho người khác cũng được. Em phải đi rồi, chìa khóa em để lại dưới chậu hoa trước cửa nhà. ]

Uông Hựu Dương đọc xong những dòng này, khóe môi cong lên một chút, chợt nhận ra hơi bất thường, liền làm mặt lạnh lại. Hắn cầm lấy tờ giấy nhắn kia bỏ vào túi quần, đi ra bên ngoài cửa, nhặt lấy chiếc chìa khóa dưới chậu hoa. Lúc trở vào đi qua thùng rác, không biết nghĩ cái gì, liền đem chai nước lạnh đang uống dở ném vào thùng rác. Con mèo nằm trên hàng rào nghe thấy một tiếng rầm thì bị giật mình, chỉ kịp gào lên ''méo'' một cái rồi ngã nhào xuống dưới đất. Uông Hựu Dương nhìn thấy, cười giễu nó.

''Đồ mèo đần ngu ngốc.''

Mèo mướp bị đau mông nhìn hắn khinh bỉ. Ngươi mới ngu ấy.