Hương Tình Rực Cháy

Chương 94: Chạy Trốn




Thư Vỹ nhìn thấy biểu cảm này, ra hiệu thím Trần đưa điện thoại cho mình.

Thím Trần liền đưa cho Thư Vỹ.

''Trân Tâm?''

Nhưng phía đầu dây bên kia lại là giọng của một người đàn ông.

''Cô ấy đã ngủ rồi, có chuyện gì?''

Người đàn ông này...cô chắc chắn không phải là Lăng thiếu Hà. Cô đã từng gặp qua Lăng Thiếu Hà, giọng hắn không trầm như vậy. Nhưng đêm khuya thế này, người đàn ông có thể ở cùng chỗ với Nam Trân Tâm có thể là ai. Hơn nữa, giọng nói của người này...hình như cô đã từng nghe được ở đâu rồi thì phải.

Cô hít lấy một hơi. Nói.

''Xin lỗi, tôi có chuyện gấp muốn gặp cô ấy, có thể chuyển máy cho cô ấy một lát được không?"

Bên kia bắt đầu lặng im. Một lúc sau, bỗng nhiên tắt máy.

Thư Vỹ khó hiểu nhìn điện thoại, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành. Thím Trần cũng không khác gì cô.

''Chuyện này....''

''Thím yên tâm, chắc là Trân Tâm ở cùng với bạn của cô ấy. Lát nữa cháu sẽ điện lại. Thím cứ đi nghỉ trước đi.''

Thím Trần vừa rồi trải qua một trận kinh hãi cũng mệt mỏi, đành phải về phòng nghỉ một lát.

Thư Vỹ ngồi ở phòng khách. Tay cầm điện thoại, lại gọi cho Nam trân tâm lần nữa.

----------------------------------------

Tại biệt thự Geoger

Trong căn phòng ánh đèn vàng nhạt, người đàn ông ngồi trên ghế, khuỷu tay chống lên đầu gối, trên tay cầm chiếc điện thoại đang rung chuông, ánh mắt nhìn xuống người con gái đang bất tỉnh dưới sàn nhà, không do dự lần nữa ấn tắt máy.

Hắn ném điện thoại ra đằng sau. Ôm lấy Nam Trân Tâm đang bất tỉnh lên giường. Sau đó nằm bên cạnh cô, rồi ôm lấy cả người cô vào lòng, nâng khuôn mặt đẹp đẽ lên, hắn khẽ cười, sau đó, khuôn mặt lại vô cảm, lạnh tanh.

''Trân Tâm, là tự cô đến, không nghĩ tới tôi chính là một kẻ khốn kiếp hay sao...''

Tiếp đó, một nụ hôn không biết là thứ cảm xúc gì đặt lên khuôn mặt người con gái. Ánh trăng bên ngoài lập lòe, đủ để hắn ngắm nhìn mái tóc cô. Song vĩnh viễn lại chẳng thể thấy được trái tim cô.

Trong cơn mơ màng, Nam Trân Tâm bàn tay khẽ siết chặt vạt áo hắn. Trên môi, mấp máy tên một người.

Nhạc Hiểu nghe thấy tên của Lăng Thiếu Hà. Ánh mắt lập tức trở nên lạnh tanh.

-------------------------------

Trời gần sáng, khi Nam Trấn Ảnh đi ra khỏi căn phòng, bước xuống lầu, thấy Uông Thư Vỹ nằm trên sofa mà ngủ gục đi, trên người cô vẫn là bộ pijama cùng chiếc áo khoác cũ.

Hắn cũng đoán ra được, có lẽ đêm qua thím Trần đã gọi cô đến. Hắn nhìn cô tội nghiệp, sau đó đem một chiếc chăn nhỏ đắp lên cho cô.

Nam Trấn Ảnh sau một đêm, ít nhiều cũng đã bình tĩnh trở lại. Hắn biết bản thân đúng là quá kích động rồi. Những gì hắn làm với Nhạc Ca, quả thật vô cùng quá đáng.

Thư Vỹ cảm giác được chuyển động, liền thức giấc. Đôi mắt mơ màng nhìn Nam Trấn Ảnh.

''Nam Trấn Ảnh?''

Hắn cười nhẹ nhàng với cô.

''Hay là về phòng nghỉ một lát đi.''

Hắn đột nhiên ân cần như vậy. Cô có chút ngại ngùng, nếu như không phải đêm qua cô thấy được hắn đau khổ rơi lệ trong phòng, chắc cả đời này nói hắn không có nước mắt cô cũng tin.

Thư Vỹ vội vàng đứng dậy.



''Xin lỗi...tôi...đêm qua....'' Cô không thể nói là thím Trần gọi cô đến được, dù sao cũng là chuyện riêng tư của hắn, Cô động chân động tay vào thì chẳng khác gì là kẻ bao đồng. Thế nên cô chỉ đành lắp bắp bịa ra một lý do.

''...Đêm qua, đêm qua tầng trên không khóa vòi nước, phòng của tôi bị ngập nước, chủ nhà nói phải sửa lại khá phức tạp. Tôi...tôi cũng không có quen ai, nên chỉ đành đến đây....''

Nam Trấn Ảnh gật đầu.

''Không sao, nếu như đã vậy, cô ở đây một thời gian đi, sàn ngập nước tương đối nghiêm trọng, sẽ không thể sửa xong trong nay mai đâu.''

''Không, thực ra...'' Thư Vỹ không kịp nói thêm. Nam Trấn Ảnh đã chặn lời cô.

''Cô đừng ngại, tôi đã từng nói, nếu như có chuyện gì, cô có thể nhờ vả tôi. Được rồi, cứ yên tâm nhé."

''Không, tôi.....'' Cô còn định từ chối, ai biết được Nam Trấn Ảnh cứ như chớp mà đi khỏi rồi. Thực ra cô chỉ bịa ra thôi mà, ý cô là chỉ cần tá túc một đêm, lát nữa là có thể rời đi rồi không phải sao. Nam Trấn Ảnh đào cho cô cái hố này, cô sao có thể không nhảy vào được đây. Thư Vỹ gõ gõ đầu, thật là ngu ngốc quá đi mất.

Đau đầu một hồi, Thư Vỹ nhìn đồng hồ. Đã gần bảy giờ sáng rồi sao. Cô vội vàng đến nói với Thím Trần một tiếng, sau đó liền chạy về nhà trọ thay quần áo, rồi chạy đến phòng tranh làm việc.

-------------------------------------------

Giờ nghỉ trưa, Thư Vỹ đi mua đồ ăn, sau đó đến ghế ngồi công viên mà ngồi ăn. Thức ăn nhanh không tốt, nhưng lại rẻ, dinh dưỡng cũng tạm. Thư Vỹ chỉ ăn một cái bánh mì và một ly sữa đậu nành. Nhớ đến Nam Trân Tâm, cô lại tiếp tục mang điện thoại ra gọi, nhưng thật lâu Nam Trân Tâm cũng không có nghe máy. Đến khi cô chuẩn bị bỏ cuộc thì bên kia đã truyền đến tiếng nói.

Thư Vỹ ngờ vực hỏi một câu.'''Trân Tâm?''

''Thư Vỹ...'' Giọng Nam Trân tâm có chút khác lạ.

''Cô đang ở đâu? đã trở về chưa?''

''Tôi....Thư Vỹ, có thể đến đón tôi không?''

Thư Vỹ không kịp suy nghĩ gì, liền hỏi địa chỉ.

Sau khi nghe được địa chỉ, cô liền chạy về xin phép Vu Ba nghỉ một ngày. Dù sao phòng tranh không phải có việc liên tục, chân của anh ta cũng đã đỡ nhiều, thế nên Thư Vỹ xin nghỉ phép, Vu Ba cũng đáp ứng ngay. Hơn nữa ngày mai mới đi Nam Vân, cô cũng cần thu xếp một chút. Đành phải nhờ thím Trần chăm sóc cho bé con vậy.

Thư Vỹ bắt taxi đi đến địa chỉ mà Trân Tâm nói. Đó là một trạm xe buýt bỏ hoang, nơi này đường vắng, xe cộ đi qua cũng ít, làm sao mà Trân Tâm lại đến nơi này.

Từ xa, Thư Vỹ đã thấy được Trân Tâm, cô ngồi đơn độc trên băng ghế, cả người chỉ mặc một chiếc váy ngủ, chân trần không đi dép, đầu tóc có chút rối loạn.

''Trân Tâm!!!'' Thư Vỹ gọi một tiếng, Nam Trân Tâm ngẩng đầu lên.

Thư Vỹ đi tới, thấy khuôn mặt như thất thần của Trân Tâm thì không khỏi đau lòng.

''Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?''

''Tôi...''

''Lên xe đã rồi nói.'' Thư Vỹ lập tức cởi áo khoác trên người chùm lấy bờ vai Nam Trân Tâm.

Vào trong xe, vẫn còn hơi lạnh. Thư Vỹ nhớ đến gì đó, vội vàng lục trong túi ra một đôi tất mới, đeo vào cho Nam Trân Tâm.

''Tôi không sao cả, đừng lo.''

Thư Vỹ nhìn đến hai bàn tay bị cứa rách của Trân Tâm, sự kinh ngạc trong lòng dâng lên. Không phải là bị bắt cóc đấy chứ.

''Hôm qua tôi có gọi cho cô, nhưng lại có một người lạ bắt máy.''

Trân Tâm nghe được, ánh mắt liền sợ hãi. Răng cắn chặt môi dưới đến suýt bật máu.

Thư Vỹ nhận thấy có điều không ổn, liền nắm lấy tay cô.

''Có chuyện gì cô phải nói cho tôi biết, đừng chịu đựng một mình. Cô có biết đêm qua tôi lo cho cô lắm không.''

Mắt Nam Trân Tâm rưng rưng. Thư Vỹ lại nhỏ nhẹ.

''Trân Tâm....nếu như không chịu đựng được, vậy thì đừng cố gắng nữa, có rất nhiều người muốn chia sẻ với cô, ít ra, giờ phút này, còn có tôi.''

Trân Tâm nhìn cô, lúc này, cô đã không còn bình tĩnh được nữa, òa vào lòng Thư Vỹ mà khóc nấc.



Cô gái yếu đuối trong lòng, chính Thư Vỹ cũng đau lòng, cô vỗ về Trân Tâm. Cố gắng làm điều mà trước kia bản thân cô cần nhất, nhưng lại chẳng có ai có thể cho cô.

Trời lại âm u, bánh xe vun vút ra khỏi con đường, gió lạnh thổi qua những cánh đồng bông lau, hoang sơ đến tiêu điều.

-----------------------------------------------

Trong phòng, Nam Trân Tâm nằm trên giường, bên cạnh là Thư Vỹ, cô luôn nắm chặt lấy tay Trân Tâm.

Nam Trân Tâm ánh mắt nhìn lên trần nhà, buồn bã đầy tĩnh lặng.

''Tôi đã cầu xin hắn ta...nhưng hắn không cần lời cầu xin đó..''

''Tôi biết hắn hận tôi, hận anh hai tôi, nhưng tôi có thể giải thích thế nào đây, hắn căn bản không tin những gì tôi nói.''

Nam Trân Tâm lại lặng im. Bàn tay Thư Vỹ vẫn thế dịu dàng vuốt mái tóc cô.

Nam Trân Tâm nhắm mắt lại, hồi tưởng về quá khứ.

''Từ rất lâu trước kia, tôi đã nhầm tưởng rằng, cậu ta, là một người tốt, giống như chị dâu, cậu ta cũng có đôi mắt đó, cũng có nụ cười đó. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài đó, cậu ta...thực sự là một con ác quỷ...''

Thư Vỹ nghe những lời mà Nam Trân Tâm nói, nhớ về người đàn ông này. Khi còn ở Veashar, cô đã thấy hắn. Một người có dung mạo xuất thần, chỉ là so với vẻ bề ngoài, tính cách thực sự quá tàn bạo. Uông Chính Thành trước giờ tuy có lúc khắc nghiệt với cô, nhưng lại chưa từng hành hạ cô, cũng chưa từng tàn bạo đến mức này.

Nhạc Hiểu dùng lý do liên quan đến công ty để lừa Nam Trân Tâm ra ngoài, sau đó bắt nhốt cô ấy. Nam Trân Tâm trốn được, nhưng nhìn hai bàn tay bị thương kia, Thư Vỹ thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể giết chết người đàn ông khốn nạn đó.

Nam Trân Tâm khóc, xong lại nín, cô mệt lả, dần chìm vào giấc mộng. Thư Vỹ lúc này mới nhớ ra chuyện Nam Trấn Ảnh đã tìm được vợ của hắn, nhưng Trân Tâm vừa trải qua chuyện này, chỉ sợ cũng không còn sức. Để sau khi cô ấy tỉnh lại, cô sẽ nói ra.

Ánh đèn dịu nhẹ, trời lạnh, Thư Vỹ lại tăng điều hòa lên. Thím Trần ngó vào phòng. Thư Vỹ đưa ngón tay lên môi suỵt một tiếng, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi giường, đem chăn đắp lên cho Trân Tâm.

Ra khỏi phòng, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thím Trần lo lắng hỏi.

''Sao rồi?''

''Không sao, thím này....'' Thư Vỹ e dè, cô ngập nhừng. ''Chuyện này, thím đừng hỏi Trân Tâm. Nếu cô ấy muốn nói thì sẽ nói ra. Trân Tâm bị thương nhẹ, nhưng có lẽ không cần gọi bác sĩ đâu, khi nãy cháu đã băng bó cho cô ấy rồi. Đợi khi nào Trân Tâm tỉnh dậy, thím hãy cho cô ấy ăn ít cháo dinh dưỡng.''

Thím trần gật gật đầu.

''Được rồi, thím biết, nhưng có chuyện gì sao, thím thực sự rất lo cho con bé. Hơn nữa, Lăng Thiếu Hà đang đợi ở ngoài, hôm qua cậu ấy cung không gọi được cho Trân Tâm nên cũng rất lo''

''Lăng thiếu Hà?''

''Phải.''

Là vị hôn phu của Trân Tâm, nhưng lúc này sao có thể để Trân Tâm gặp cậu ta được.

Thư Vỹ nghĩ nghĩ, lại nói với bà.

''Thím cứ nói với anh ta là Trân Tâm bị ốm, đã ngủ rồi, khi nào cô ấy tỉnh lại, sẽ gọi cho anh ta.''

Thím Trần gật đầu.

''Được, để ta đi nói với cậu ấy.'' Đi được vài bước, bà lại giật mình. ''Thôi xong, ta quên mất, còn phải đem điểm tâm lên cho cô ấy nữa.''

Thư Vỹ tiến lên.

''Vợ của Nam Trấn Ảnh sao?''

Bà gật đầu. ''Khi nãy Nam Trân Tâm về, lúc này Lăng Thiếu Hà lại đến. Ta quên mất.''

Thư Vỹ nhìn đồng hồ, lại nói. ''Không sao, để cháu đem lên cho cô ấy. Phòng nào ạ?''

''Phòng chính của cậu chủ, chìa khóa đây, điểm tâm ta đã dọn sẵn rồi, chỉ cần đem lên là được."