Hương Tình Rực Cháy

Chương 7: Địa Phận Ranh Giới




Lời của Uông Chính Thành phát ra, Khanh Trần, Uông Hựu Dương và Hạ Thụy Lan đều nghe được. Hắn vốn là kẻ lạnh lùng độc đoán, làm việc gì cũng dứt khoát, đến cả chuyện này cũng không ngoại lệ. Hạ Thụy Lan ban đầu nghĩ vì Uông Chính Thành quá yêu mình, thế nên đến cả em gái hắn cũng có thể sỉ nhục, nhưng mà lời nói vừa rồi của hắn lại không giống như thế, đây không phải là kiểm soát bình thường, mà là ý muốn chiếm hữu. Mà hắn lại đối với em gái của mình có ý muốn chiếm hữu ư, không thể nào có chuyện như vậy được. Lẽ nào là do cô ta đã quá nhạy cảm rồi chăng.

"Cậu...cậu quá đáng quá rồi đó..." Khanh Trần nhìn Uông Thư Vỹ đơn độc đáng thương đứng đó, nghẹn ngào nói.

Uông Chính Thành cũng nhận ra lời nói của mình có chút kích động, đại tướng cùng Uông gia đều đang nhìn về phía này. Hắn quay sang nhìn Uông Thư Vỹ.

"Anh nói như vậy...là quá đáng?"

Uông Thư Vỹ ngơ ngác nhìn hắn, là hắn đang nói chuyện với cô sao. Hắn vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô. Còn cô thì còn có thể nói gì đây. Cô cúi gằm xuống, giọng hơi run rẩy.

"Không...anh cả nói như vậy....là...là đúng lắm. Em...em không xứng với chiếc kẹp tóc này."

Nghe được câu nói này phát ra từ miệng cô, Uông Chính Thành rất hài lòng, hắn đưa ánh mắt mỉa mai liếc qua Khanh Trần. Còn Khanh Trần thì lại thương cảm mà nhìn Uông Thư Vỹ, anh biết cô rất thích chiếc kẹp tóc đó, khi cô nhìn thấy nó, cô đã cười thật tươi, đó là nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy, khi Uông Chính thành đem chiếc kẹp tóc đó đeo lên cho Hạ Thụy Lan, anh đã nhìn thấy sự tuyệt vọng cùng buồn bã trong ánh mắt của cô, anh tội nghiệp cô, nhưng lại cẳng thể làm gì.

"Sao, em gái tôi cũng đã nói như vậy, cậu còn có thắc mắc gì không."

Khanh Trần không nói gì, anh liếc qua Uông Chính Thành một cái, anh biết nếu như mình còn nói gì nữa với Uông Thư Vỹ thì chỉ càng làm cho cô khó xử hơn mà thôi. Thế nên anh quay lưng đi khỏi. Hạ Thụy Lan nhìn thấy như vậy, vì sợ Khanh trần hiểu lầm mình muốn tranh đoạt với Uông Thư Vỹ, cô ta vội vàng chạy theo. Uông Hựu Dương nhìn thấy cảnh trước mắt, nhếch mép cười khẩy một cái rồi bỏ đi.

Quay đi ngoảnh lại, cuối cùng chỉ còn lại cô cùng Uông Chính Thành đứng cạnh nhau.

Cô thì vẫn cúi đầu, cô không dám nhìn trực diện Uông Chính Thành. Không gian chỉ có hai người thật là kỳ quái, hai người là anh em, xa cách lâu như vậy, câu đầu tiên nói với nhau lại là lời sỉ nhục cùng uy hiếp.

Rất lâu sau, cuối cùng Uông Chính Thành cũng là người lên tiếng trước.

"Cô thích cậu ta?"

Uông Thư Vỹ hơi ngạc nhiên, cô hơi nghiêng đầu. Thích? Làm sao là thích? Như thế nào là thích, cô không hiểu.

Hắn nhìn đôi mắt to tròn ngơ ngác của cô. Trong lòng như có thứ gì đó cọ quậy, chết tiệt, tại sao hắn lại không nghĩ cô vẫn chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, nói chuyện đó với cô, cô sẽ hiểu sao. Hắn hắng giọng, không đợi cô trả lời mà nói.

"Cô nên biết thân phận của mình, người như cô không được phép mơ tưởng bất cứ điều gì. Cô từ lúc sinh ra đã là sai lầm, là tôi đã cho phép cô được sống, thế nên cô không có quyền gì cả, cô chỉ có một lựa chọn, đó chính là nghe theo tôi nói, làm theo những gì tôi muốn, không được phép hỏi tại sao, càng không được phép chống đối, cô rõ chưa."

Uông Thư Vỹ không dám nhìn trực diện hắn, tầm nhìn của cô chỉ có thể nhìn được tới khuôn miệng như khắc kia, dáng môi như cánh cung, không mỏng cũng không dày, rất dễ nhìn, thế nhưng sao lời mà hắn nói ra mỗi một câu đều khó nghe như vậy. Cô cứ chăm chú nghe, chỉ là không lọt tai chữ nào. Trong đầu cô vẫn nghĩ đến chiếc kẹp tóc chuồn chuồn đỏ pha lê đó, cứ ngỡ sẽ là của cô, thật không ngờ vì sự xuất hiện của Uông Chính Thành mà đã trở thành của người phụ nữ khác. Chiếc kẹp tóc có hình chuồn chuồn đỏ giống như chuồn chuồn thật, lại còn có màu đỏ rực rỡ, những hạt pha lê được gắn trên đó cũng thật đẹp, nó được cài lên mái tóc cô, cô còn chưa kịp được nhìn ngắm nữa, vậy mà...

"Cô dám không nghe lời tôi nói....?" Đột nhiên chiếc cằm nhỏ bị nâng lên, đôi mắt bị ép buộc nhìn lấy Uông Chính Thành, cô hơi sửng sốt. Cặp mày anh tuấn của hắn khẽ nhíu lại, đôi mắt sâu thăm thẳm như biển ánh lên một ngọn lửa không dễ gì dập tắt. "Rốt cuộc cô đang nghĩ gì? Nghĩ đến cậu ta sao?"

Uông Thư Vỹ không hiểu lời hắn nói có ý gì. Môi nhỏ hồng hào khẽ mím lại.

"Em...em chỉ là..."

"Không được phép nghĩ đến cậu ta..."

"Sao cơ?" Đôi mắt cô trợn tròn.

Hắn lặp lại.



"Không được phép nghĩ đến cậu ta, tôi không cho phép."

Cô nghe hắn nói vậy thì nín thing, nếu nói, thì có thể nói được lời gì bây giờ.

"Đã rõ chưa, tại sao lại không nói." Hắn gia tăng sức lực. Một cảm giác đau đớn truyền đến, chiếc cằm của cô đã bị hắn bóp đến đỏ ửng.

Cô sợ hãi, vội vàng nói. "Em hiểu rồi, em sẽ...sẽ không nghĩ đến anh ấy."

"Chỉ vậy thôi sao?"

Cô nhíu mày, hắn còn muốn gì nữa đây, cô không hiểu.

Uông Chính Thành cạn lời, cô bé ngốc nghếch này thật muốn chọc hắn tức chết hay sao.

"Không chỉ cậu ta, bất kỳ người đàn ông nào cũng không được nghĩ tới..." Hắn nhìn xuống đôi môi của cô, yết hầu chợt chuyển động. Ánh mắt nhìn xuyên qua đôi mắt long lanh của cô gái ngây thơ. "Nhưng nếu như cô muốn nghĩ đến tôi, vậy thì tôi có thể xem xét."

Nghĩ đến hắn ư, cô có lúc nào là không nghĩ đến hắn cơ chứ, mặc dù biết hắn tàn độc và lạnh lùng, mặc dù biết hắn vốn chẳng hề yêu thương cô, thậm chí là thù ghét.

"Sao, tôi nói có gì không đúng?"

Cô biết mình không thể làm trái lời hắn, mặc dù không hiểu hắn rốt cuộc muốn gì, thế nhưng cô lúc này chỉ có một lựa chọn, đó chính là phục tùng."

Cô lắp bắp.

"Em biết rồi...anh cả."

Lúc này hắn mới hài lòng thả cô ra. Nhưng nhìn cô, hắn lại trở nên phiền não. Cô bé trước mặt hắn...vẫn còn là một đứa trẻ.

Hắn nhìn cô một hồi, cô run sợ bất động, một hồi sau có người đến gọi hắn. Hắn không nói gì, cũng không nhìn cô thêm một cái mà rời đi.

Uông Thư Vỹ nhìn theo bóng lưng hắn xa dần, cô biết, hắn đối với cô lạnh lùng, nhưng còn cô thì khác, dù cho là mười một năm trước hay mười một năm sau, cô đối với hắn vẫn là tình cảm đó, hắn trong trái tim cô, chính là một người anh trai.

Khi hắn đi xa, cô lo lắng cho hắn, quan tâm hắn. Nhưng như vậy thì đã sao, điều cô có thể làm cũng chỉ là đứng từ xa nhìn hắn, mỗi một ngày đều mong hắn được bình an. Và ngay cả lúc này, một lời chúc bình an cô cũng không thể nói với hắn. Hắn đi rồi, cô mới có thể nói "Anh cả, chúc anh bình an..."

Lời này của cô hắn không nghe được, thế nhưng cô lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Ít nhất cô vẫn còn có thể nhìn thấy hắn, dù chỉ là một chút thôi cũng đủ rồi. Cô không tham lam. Cũng không mong đợi nhiều hơn thế.

Tiếng động cơ xe đã nổ, bánh xe lăn bánh, cô biết hắn đã đi rồi, sự náo nhiệt cũng đã biến mất, cô cảm thấy có chút hụt hẫng. Bỗng dưng trời đổ cơn mưa, trong phút giây cuối cùng, cô cũng đã bất chấp mà chạy ra ngoài. Dưới những làn mưa trắng xóa, chiếc xe đã biến mất trong tầm nhìn nhỏ bé của cô. Những giọt mưa nặng hạt rơi xuống, cũng đem trái tim của cô kéo xuống theo. Lần đầu tiên của cuộc đời cô biết đến chia ly, cũng là biết đến sự đắng cay chua xót. Không phải vị đắng của thuốc, cũng không phải vị cay của rượu, mà là vị mặn của nước mắt.

Ngày đó hắn rời đi, người mong nhớ và đau khổ nhiều nhất, chắc hẳn chính là cô. Hắn mang đi hạnh phúc và niềm vui, để lại cho cô chính là nỗi nhớ nhung và đau đớn.

Những ngày tiếp theo, vẫn là những chuỗi ngày tẻ nhạt như trước kia, một mình lặng lẽ ngồi trước cánh cửa lạnh lẽo, Uông Thư Vỹ như một cái xác không hồn, bên ngoài là một con người toàn vẹn, nhưng bên trong lại hoàn toàn mục rỗng. Sống trong căn biệt thự lạnh lẽo này, mỗi một giây phút trôi qua cũng đều là dày vò day dứt.

Hôm nay cô đã gặp được mẹ, bà rất ít khi chủ động gặp cô, và cô nhận ra, bà đã khác trước, vẻ ngoài đã có chút thay đổi, cô thầm nghĩ, có lẽ là đã quá lâu mình không được nhìn bà gần đến vậy. Cô vẫn gọi bà một tiếng mẹ, thế nhưng bà lại rất lạnh lùng. Bà vốn không hề quan tâm đến cô, bởi vì cô không phải là con ruột của bà. Cô cúi mặt xuống, đôi mắt buồn tủi nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào. Bởi vì suốt mười một năm trôi qua, cô đã sớm chai sạn trước sự lạnh nhạt ấy.

"Hai ngày nữa Giang Mộng sẽ tới đưa cô đi, sang bên đó, phải nghe lời, không được làm xấu mặt Uông gia..."



Lời Uông phu nhân phát ra.

Uông Thư Vỹ đang cúi đầu ngạc nhiên đến nỗi phải ngước lên nhìn bà. Rốt cuộc ngày này cũng đến, ngày mà bà thực sự không thể chứa chấp cô được nữa. Bà muốn đưa cô đến Mạc gia ư? Đó không phải là nhà chồng của em gái bà hay sao.

Nhưng dì Giang Mộng là một người không hề đơn giản, Mạc gia đó càng không hề đơn giản, cô bị đưa đến đó, sẽ là sống hay là chết đây, cô bắt đầu lo sợ.

"Mẹ...cho dù mẹ không cần con nữa, nhưng hãy cho con ở lại Uông gia, con sẽ ngoan ngoãn, sẽ không khiến mẹ tức giận đâu mà."

Cô khẩn khoản nói với bà, bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi siết lại thật chặt.

Uông phu nhân không hề quan tâm, bà đã quyết.

"Nếu đã là sống, vậy thì ở đâu cũng là sống, Uông gia đã cho cô sống đến ngày này, vậy thì cô cũng phải biết thân biết phận mà báo đáp Uông gia."

Cô nghẹn ngào.

"Con sẽ báo đáp Uông gia, mẹ hãy cho con ở lại đi, dù cho có làm trâu làm ngựa con cũng làm, chỉ xin mẹ đừng đuổi con đi."

"Đừng gọi tôi là mẹ, dù sao tôi cũng không phải là mẹ của cô."

"Mẹ...." Trái tim Uông Thư Vỹ nhói đau, bà thật vô tình.

Uông phu nhân không giây dưa nữa, bà đứng dậy đi ra khỏi phòng cô, lạnh lùng nhắc nhở.

"Đừng cố bám lại Uông gia, nơi này không thuộc về cô, gia đình này, cũng không có ai là người thân cô cả, sống như vậy thì đến Trương gia có gì không tốt, ít ra cô sẽ có gia đình của chính mình, có chồng, sinh con đẻ cái. Như thế không tốt sao?"

Cô hoảng hốt, "Gia đình, sinh con đẻ cái"? Bà nói vậy là có ý gì, cô muốn hỏi bà, thế nhưng bà đã đi khỏi rồi, cô sững sờ nhìn vào khoảng không hư vô ấy, toàn thân dường như chết lặng.

Lý quản gia đứng đó một hồi, ý định này của phu nhân sớm đã có, kể từ lần gặp gỡ Giang Mộng vào bữa tiệc hôm đó. Uông Thư Vỹ không phải là con ruột Uông gia, chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nếu như không phải Mạc gia thì cũng sẽ là Trương gia, Lý gia, dù gì cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.

"Mẹ nói vậy là có ý gì? Lý quản gia...hãy cho tôi biết đi!!" Cô chợt chạy đến níu lấy tay bà, bà là quản gia, mọi điều mà mẹ làm bà là người rõ nhất.

Lý quản gia nhìn cô, từ lúc cô năm tuổi bị ghẻ lạnh, bà là người trực tiếp chăm sóc cho cô, mặc dù luôn đối xử với cô khắc nghiệt và lạnh lùng, thế nhưng bà chưa đến mức vô tình. Dù sao cô cũng đã sắp phải đến Mạc gia, vậy thì bà sẽ không che giấu nữa.

"Tiểu thư, Mạc gia là thế gia lớn, vô cùng giàu có, cô đến đó sống sẽ tốt hơn ở đây, ít ra cô sẽ không bị cậu hai bắt nạt, cũng sẽ không bị phu nhân cùng lão gia mắng chửi."

"Bà biết tôi muốn biết gì mà..."Cô buồn bã nhìn bà.

Lý quản gia hơi nhìn đi nơi khác, đối diện với đôi mắt bi thương của cô, bà thực sự có chút chạnh lòng.

"Cô sắp phải đi qua đó, cũng nên biết một chút tình hình. Thật ra phu nhân đã gả cô cho cậu cả của Mạc gia rồi, mặc dù hai chân cậu ấy bị liệt, tính tình cũng không được ôn hòa, nhưng dù sao thì Mạc lão gia cũng yêu thương nuông chiều cậu ấy nhất. Tuy Giang Mộng phu nhân chỉ là vợ lẽ, nhưng bà ấy không sinh được con trai, về sau Mạc gia sẽ là của cậu ấy, cô lấy cậu ấy, chỉ có tốt không có xấu."

Nghe đến đây, Uông Thư Vỹ đã không còn có thể bình tĩnh nổi nữa, cô sửng sốt lùi về sau.

"Không thể nào...bà ấy không thể làm như vậy được, tôi... tôi chỉ mới có mười sáu tuổi?"