Hương Tình Rực Cháy

Chương 57: Kỳ lạ




Uông Thư Vỹ chạy theo sau chiếc xe gọi tên hắn, chỉ là hắn đã đi mất rồi, Uông Lâm và Giang nguyệt cũng đã đưa Uông Hựu Dương đi, bọn họ đến một cái cũng không thèm nhìn cô. Con đường rộng lớn hoang vắng, cứ như vậy cô bị bỏ lại một mình.

Cô gái đáng thương không biết phải làm sao, chân cô đau đi không nổi, cả người lấm lem, chỉ biết thu mình ngồi rúc vào vệ đường.

Trên xe, Uông Chính Thành ngồi đó, toàn thân tỏa ra sát khí, so với lúc đánh nhau với Uông Hựu Dương càng đáng sợ hơn. Ưng Liêm e dè nhìn qua kính chiếu hậu, rõ rằng là hắn đang đứng ngồi không yên, lại còn phải tỏ ra bản thân bình thản, nhìn qua cũng có thể biết được.

Ngập ngừng một lúc, cậu ta cũng lên tiếng.

"Cậu chủ...đường vắng như vậy, tiểu thư lại còn đang bị thương, hay là chúng ta quay xe lại...."

"Cậu không nghe tôi nói gì sao? Đừng tưởng tôi không biết cậu cố tình cho xe đi chậm lại. Nếu như cậu cảm thấy thương hại cô ta, vậy thì xuống xe!"

"Tôi...thực ra tôi...Tôi biết rồi, cậu chủ...."

Ưng Liêm chỉ nói một câu đó, dù gì hắn cũng đang tức giận, cậu ta sao có thể khuyên bảo được hắn chứ. Dù gì thì cũng là cậu chủ cứu Uông Thư Vỹ, vì cô ấy mà bị thương, vậy mà cô ấy lại vì Uông Hựu Dương ngăn cản hắn. Nói ra, cậu ta cũng cảm thấy chạnh lòng, huống gì là một người cao ngạo như Uông Chính thành chứ.

Thật ra ngài ấy cũng không hẳn là người vô tình vô nghĩa, ngài ấy đối với Uông Hựu Dương cũng là có băn khoăn riêng. Người ta nói với người ngoài thì có thể cười đùa, chỉ có người thân trong nhà mới hay nổi giận, cười đùa đó có mấy phần là thật, còn nổi giận, lại chính là như thế. Giữa người nhà với nhau, khó nói nhất, chính là những lời đường mật. Uông Chính Thành nói ra những lời cay nghiệt khiêu khích như thế, không hẳn là xấu. Đối với Uông Hựu Dương, ngông cuồng đã quen, chỉ có kẻ ngông cuồng hơn mới có thể khiến cho cậu ta quy phục.

Bên vệ đường, Uông Thư Vỹ ngồi một mình, tay cô ôm trán, vết thương đã khô máu lại tuôn ra.

Lúc này, một chiếc xe màu đen bỗng dừng trước mặt. Một người đàn ông xuống xe, từng bước đi về phía cô.

________________________________________

Sau khi trở về phòng, Nam Trân Tâm liền ngay lập tức đóng cửa lại, cảnh tượng vừa rồi thấy được quả thật đáng sợ. Tại sao ở toà thành này lại có một bộ xương khô nằm ở đó, và hình như nó còn biết phát sáng. Trời đất ạ. Từ đầu khi đến đây, cô đã cảm thấy như nơi này có điều gì đó không được bình thường, chỉ là vì quá mong muốn được trở về nên cũng không để ý nhiều, lúc này mới hiểu được, thì ra cảm giác đó của mình là đúng.

"Tiểu thư?" Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Nam Trân Tâm không khỏi giật mình một cái.

"Ai vậy?"

"Là em, Nava đây."

Nam Trân Tâm hít lấy một hơi, cô cho bản thân được bình tĩnh lại, sau đó đi ra mở cửa.

"Có chuyện gì sao?"

Nava tươi cười.

"Bắc Gia đã đi ra ngoài rồi, ngài ấy dặn em chăm sóc cho tiểu thư, nếu như người cần gì thì có thể gọi em."

"Bắc Gia ra ngoài? Anh ấy đi bao lâu?"

"Em cũng không chắc, mỗi lần ngài ấy ở lại tòa thành đều là thời gian khác nhau."

Nam Trân Tâm tò mò. Mỗi lần đến đây? Đây là Pháp, đừng nói tới khoảng cách địa lý, nếu như đi đi lại lại giữa tòa thành này và bên ngoài thôi cũng đã là một điều khó khăn rồi. Tại sao Bắc Gia lại phải đến đây nhiều lần như thế. Liệu bộ xương đó, có liên quan đến hắn hay không.

"Bắc Gia...rất hay đến đây? Chẳng lẽ tòa thành này là của anh ta? Anh ta cũng biết hưởng thụ quá nhỉ, xây một tòa thành lớn như thế, lại còn sống một mình."

"Ừm, hình như không phải vậy đâu, em nghe nói, tòa thành này rất lâu trước đây là của người khác, hơn ba năm sau đó có một trận hỏa hoạn lớn xảy ra, Bắc Gia ngài ấy là người đến sau."

Hỏa hoạn? Nam Trân Tâm suy tư. Nếu như là hỏa hoạn của ba năm trước, vậy thì không thể nào, bộ xương đó ít nhất cũng phải đã bảy tám năm, hơn nữa nhìn vào cũng không tự nhiên, giống như là đã được người ta sắp đặt vậy. Mặc dù căn phòng đã cũ, nhưng bộ xương vẫn sạch sẽ, không hề có bụi và mạng nhện. Chỉ là cánh cửa thì đã mục nát, cô chỉ tựa vào một cái đã bị hỏng, nếu như có người đến nhiều lần căn lhòng này, vậy thì chắc chắn là bằng một con đường khác.

"Tiểu thư? Người làm sao vậy?"

Nava thấy được cô đang thất thần, liền quơ quơ tay.



"Tôi không sao, em cứ đi làm việc của mình di, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ gọi em."

"Vậy em đi trước đây. À đúng rồi, phía sau hoa uyển có trồng rất nhiều thanh lương trà, đài phun nước ở đó cũng được chế tác rất đẹp, người nên qua đó xem thử."

"Được rồi, cảm ơn em."

Sau khi Nava đi, Nam Trân Tâm liền đóng cửa lại, ngồi xuống ghế, rót một cốc nước uống cặn một hơi. Rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy chứ. Còn nữa, cô chợt nhớ đến chiếc kẹp tóc chuồn chuồn đỏ bằng pha lê rơi ra từ bộ xương đó... Cứ có cảm giác gì đó vô cùng thần bí.

______________________

"Đừng phí công vô ích nữa, tốt nhất nên bỏ ý đồ đó của cô đi. Nếu không đừng hòng có thể ở lại tòa thành lâu này...."

Nava đi được vài bước, bỗng từ đằng sau có tiếng nói phát ra, khi quay lưng lại, thì ra người đó là quản gia.

"Quản gia...bà nói gì vậy...tôi không hiểu." Nava cười nói.

Quản gia chỉ liếc mắt một cái.

"Hiểu hay không tôi và cô là rõ nhất. Không có bí mật nào có thể che giấu vĩnh viễn. Chị cô và cả người đó đều đã chết, cô có làm gì, thì cũng là vô ích mà thôi...."

Anh mắt Nava bỗng biến đổi khi nghe được lời này. Bà quản gia không nói thêm gì nữa mà bỏ đi, cô đứng đừ như một pho tượng, tia nhìn liền trở nên hung ác, bàn tay nắm nghiền lại thật chặt, chặt đến nỗi những khớp xương trắng lộ ra, tiếng ken két.

Bên ngoài gió thổi từng đợt, cành thanh lương trà đung đưa, cánh hoa rụng nhiều, phủ lên mặt đất trắng xóa. Yên bình, song lại lạnh lẽo tang thương.

_____________________________________________________

Trong bảo tàng nghệ thuật Graffiti gosd, những bức tranh được trưng bày trên tường cao kia đều là những bức tranh nổi tiếng và giá trị, Bắc Gia không phải là một người am hiểu về hội họa, song cũng không phải không thích những thứ như thế này.

Ngày trước khi Lương Trà còn sống, cô vẫn rất thích ngắm tranh như thế này. Hắn thích người thích cả đường đi. Từ khi nào đã giống như cô, thích ngắm những thứ này.

Hắn đi dạo xung quanh, tay cầm điện thoại, tay đút túi quần, đầu dây bên kia là Nam Trấn Ảnh.

"Không phải nói băng đảng của Vu Trình đã bị diệt sạch rồi sao, tôi nghe nói cậu vẫn còn điều tra."

Bắc Gia thở dài.

"Thật ra cũng không hẳn là điều tra, chỉ là có một số chuyện, tôi vẫn cần một lời giải đáp."

Giải đáp ư, thực ra Nam trấn Ảnh biết, khúc mắc trong lòng Bắc gia chỉ có một mà thôi.

"Vậy cậu đã tra ra được gì chưa?"

"Lương Trà còn có một người em gái nuôi, chỉ là cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra được cô bé. Cái chết của Lương Trà năm đó có rất nhiều nghi vấn, Mặc dù kẻ đáng nghi nhất là Vu Trình, nhưng mà...." Bắc Gia ngập ngừng, ánh mắt chợt xa xăm, giống như được đưa về khung cảnh của nhiều năm trước, hắn thấy được nụ cười của Lương Trà, thấy được niềm hạnh phúc vô bờ của cô khi ở bên Vu Trình. Hắn tin rằng. "Vu Trình thực sự rất yêu cô ấy. Dù cho có hận, thì cũng sẽ không nhẫn tâm giết chết người phụ nữ mà mình đã từng yêu."

"Tôi sẽ cho người tìm lại một số manh mối, hy vọng sẽ giúp được cậu."

"Không cần đâu, có một số thứ, không phải tìm sẽ thấy, tôi sẽ tự mình điều tra."

"Được rồi, nếu cậu đã nói như thế, tôi cũng không nhúng tay vào nữa. Chỉ là cậu nên cẩn thận. Lần đó người của chúng ta điều tra mấy cũng thất bại, thậm chí còn tổn thất lực lượng. Phải dùng đến người ở cục tình báo mới có thể diệt gọn Vu Trình. Tôi e ngại rằng, có thể bên trong chuyện này còn có nhiều bí mật hơn thế."

"Đương nhiên tôi biết, cậu không cần lo."

"À đúng rồi, mấy ngày nữa hãy để Trân Tâm về nước đi, chuyện bên này tôi đã xử lý xong rồi."

Bắc Gia chau mày.

"Cậu xử thằng nhóc đó rồi?"



Nam Trấn Ảnh xoa mi tâm.

"Cậu nghĩ tôi sẽ dùng mấy cách thức bỉ ổi đấy sao?"

"Cũng không biết được, cậu cũng đâu có đường hoàng."

"Hừ, người như cậu mới không dường hoàng đấy. Thôi được rồi, tôi cúp máy đây."

"Ừm..."

Bắc Gia bỏ điện thoại xuống, tâm trạng mù mịt không thể rõ ràng hơn, nhìn lên bức tranh trước mặt. Bức tranh vẽ nững cồn cát vô tận mọc lên loài hoa màu tím, xa tít tắp mà chẳng thấy được đâu là đích đến, điểm cuối cùng xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ và một người đàn ông bên nhau, nhìn họ hạnh phúc như thế, vậy mà hắn càng nhìn càng thấy trống trải trong tim.

"Bắc Gia, lâu rồi không gặp!!!"

Bắc Gia quay lưng lại. Người quen. Cô ấy là Wendy, là quản lý, cũng là con gái của chủ bào tàng này.

"Cậu trở lại Pháp từ khi nào vậy?"

"Một tháng rồi."

Wendy bĩu môi không hài lòng.

"Lâu như vậy rồi còn không liên lạc với tôi, tôi cứ tưởng là cậu biến mất luôn rồi chứ!!!"

Bắc Gia cười cho qua.

"Nào có chứ."

Wendy thở dài, cô quen Bắc Gia cũng được mười năm, chuyện giữa hắn và Lương Trà cô cũng rõ nhất, cô biết Lương Trà mất, có lẽ Bắc Gia ở lại đây ít nhiều sẽ đau lòng, cô chỉ là không thể hiểu nổi, tại sao Lương Trà khi đó, lại bỏ lỡ người đàn ông này. Hắn không tốt sao, mà cô lại vì người đàn ông độc ác đó, chết đi trong tức tưởi.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Wendy nhìn người đàn ông đang trầm tư nhìn ngắm bước tranh trước mặt.

"Cậu có hứng thú với bức tranh này sao?"

Bắc Gia cười đáp.

"Tôi không hiểu về nghệ thuật cho lắm, chẳng qua là thấy ấn tượng, nên dừng lại ngắm nhìn chút thôi."

Wendy đứng bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn bức tranh.

"Gần đây cha tôi đã đến Veashar du lịch, ông ấy thấy được bức tranh này. Cha tôi rất thích bức tranh, đã ngỏ ý với người dân trên đảo, bọn họ đã tặng cho cha tôi, ông ấy đem nó về đây, và trưng bày tại nơi danh dự nhất trong bảo tàng."

Bắc Gia ngạc nhiên.

"Người dân trên đảo, lẽ nào búc tranh này không có tác giả sao?"

Wendy gật đầu.

"Phải, mặc dù cha tôi đã hỏi rất nhiều người ở đó, song bọn họ cũng không biết được người đó. Chỉ là...bọn họ đã kể cho cha tôi nghe ... Đằng sau bữa bức tranh này là một câu chuyện vô cùng đau lòng."

"Một câu chuyện đau lòng?"

"Phải, trên đảo trước đây từng xảy ra một trận động dất, đã có rất nhiều người thiệt mạng, trong đó có hai vợ chồng, bọn họ bị chôn vùi trong đống đổ nát, người chồng ôm chặt người vơ, cố gắng che trở cho cô ấy, người vợ nằm trong lòng người chồng, dù cho có thế nào cũng không buông nhau ra. Cảnh tượng đó đã làm cho biết bao người chứng kiến không khỏi rơi nước mắt. Bức Tranh này là của một người bạn tặng lại họ trước khi rời đi. Nhưng cô ấy không để lại danh tính, bọn họ cũng không biết cô ấy đi đâu. Thế nên cho đến bây giờ, bức tranh vẫn chưa tìm được chủ nhân."

Ánh mắt Bắc Gia nhìn bức tranh một lần nữa. Hình ảnh đẹp đẽ, song lại có chút buồn và đặc biệt là sự da diết đầy dày vò khi nhìn vào. Hắn không thể cảm nhận được rốt cuộc đó là cảm giác gì. Rõ ràng là một hình ảnh hạnh phúc, sau cùng, lại ẩn chứa nỗi đau đầy ám ảnh.